Thiên thần và ác quỷ - Chương 56 - 57 - 58
Chương 56
Bốn chiếc xe Alfa Romeo 155 T-Sparks rú ga lao như bay dọc con đường Via Dei Coronari chẳng khác gì
máy bay phản lực đang cất cánh từ đường băng. Trên xe là hơn chục lính gác Thụy Sĩ mặc thường phục
được trang bị súng lục bán tự động Cherchi-Pardini,
hộp hơi cay, súng gây mê nòng
dài. Ba xạ thủ mang súng laze.
Từ ghế của mình cạnh người lái xe trên chiếc xe dẫn
đầu, Olivetti quay
lại nhìn Langdon
và Vittoria, ánh mắt đầy giận dữ.
- Các vị hứa hẹn với tôi là sẽ giải thích rõ ràng cặn
kẽ, vậy mà chỉ có thế?
Trong chiếc xe chật chội, Langdon cảm tưởng như bị bỏ tù:
- Tôi hiểu là ông đang…
- Này làm sao mà ông hiểu nổi cơ chứ! - Olivetti không bao giờ
cao giọng, nhưng lúc này ông ta đang gằn từng lời nói - Ngay trong đêm diễn ra Mật nghị Hồng y, thế mà tôi phải cử
những người lính được việc nhất đi ra khỏi phạm vi thành Vatican. Và giờ tôi lại còn phải
bao vây điện Pantheon chỉ
vì những lời phỏng đoán của một tay người Mỹ lạ hoắc sau khi gã đọc một bài thơ
được sáng tác từ 400 năm trước. Đã thế tôi lại còn phải giao việc tìm kiếm phản
vật chất cho những sĩ quan hạng hai nữa chứ!
Langdon phải hết sức kìm chế mới ngăn được ý định lôi tờ giấy
trong túi áo ra và dúi vào
tận mặt Olivetti.
- Tôi chỉ biết là những thông tin tôi tìm được nhắc
đến mộ của Raphael, mà mộ của Raphael thì ở trong Pantheon.
Người sĩ quan đang lái xe gật đầu:
- Anh ấy nói đúng đấy, thưa chỉ huy. Tôi đã cùng với
vợ…
- Lái xe đi. - Olivetti cộc cằn. Ông ta lại quay về phía Langdon - Làm sao tên sát
thủ có thể giết người rồi tẩu thoát ở một địa điểm đông đúc như thế được cơ
chứ?
- Tôi không biết. - Langdon đáp - Nhưng rõ ràng là hội Illuminati vô cùng cao
tay. Họ đã đột nhập được vào CERN
và Vatican. Phải nhờ vận may chúng ta mới được biết địa điểm hành
quyết đầu tiên. Điện Pantheon
là cơ hội duy nhất để ông có thể tóm được kẻ sát nhân.
- Lại càng thêm mâu thuẫn. - Olivetti lớn tiếng. - Cơ hội duy nhất là
sao? Ông vừa mới nói là có hẳn một con đường kia mà. Hàng loạt tín hiệu chỉ
đường cơ mà. Nếu điện Pantheon
là đúng thì chúng ta có thể lần theo các dấu hiệu đó. Chúng ta có bốn cơ hội
để tóm cổ hắn.
- Ban nãy tôi cũng có hi vọng đó. - Langdon đáp. - Và cách đây một thế kỷ thì… chúng
ta cũng đã có cơ hội đó.
Phát hiện ra bàn thờ khoa học đầu tiên chính là Pantheon là một sự kiện
buồn vui lẫn lộn. Lịch sử quả là có lắm trò ma mãnh để trêu ngươi những người
đeo đuổi nó. Khả năng những tác phẩm điêu khắc phong phú trong điện Pantheon còn y nguyên như
cũ sau bao thế kỷ thật là mong manh. Bao lâu nay, Langdon vẫn khát khao được tìm thấy con đường này
và được đặt chân đến thánh địa của hội Illuminati. Nhưng buồn thay, điều này giờ đây là
không thể.
- Cuối thế kỷ XVII, Vatican đã di chuyển và phá huỷ hầu
hết các tác phẩm điêu khắc trong điện Pantheon.
Vittoria kinh ngạc:
- Tại sao?
- Vì chúng là tượng các vị thần Olympia. Đáng tiếc là đầu mối đầu
tiên cũng đã bị mất… cùng với nó là…
- Liệu còn có hi vọng tìm được con đường ánh sáng và
những đầu mối khác hay không? - Vittoria hỏi.
Langdon lắc đầu:
- Chúng ta chỉ có một vận may duy nhất: điện Pantheon. Sau đó thì con
đường ánh sáng bị mất dấu hoàn toàn.
Olivetti trừng trừng nhìn hai người một hồi, rồi quay lên phía
trước.
- Quay lại! - ông ta gắt gỏng bảo người lái xe.
Anh lái xe đánh xe sang vệ đường và nhấn phanh. Ba
chiếc Alfa Romeo sau
lưng họ cũng lập tức dừng lại. Cuộc truy lùng của đội lính gác Thụy Sĩ bỗng nhiên ngừng
lại.
- Ông làm cái gì thế? - Vittoria chất vấn.
- Việc của tôi chứ còn cái gì. - Olivetti đáp, vẫn ngồi
nguyên trên ghế, giọng ông ta lạnh như băng:
- Thưa ông Langdon, khi ông hứa hẹn sẽ giải thích trên đường đến điện Pantheon, tôi tưởng là sẽ
có một lời giải thích rõ ràng vì sao đội lính gác của chúng tôi phải có mặt ở
đó. Nhưng sự thật không phải vậy. Vì để đến đây, tôi đã phải bỏ dở những công
việc khác vô cùng quan trọng, và cũng vì những lời giải thích của ông về những
vật hiến tế trinh tiết cũng như bài thơ cổ kia không hề rõ ràng, tôi không thể
tiếp tục làm việc này được nữa. Tôi sẽ cho dừng điệp vụ này ngay lập tức.
Ông ta rút máy bộ đàm, nhấn nút bật máy.
Vittoria chộp lấy cánh tay Olivetti:
- Ông không được làm thế.
Olivetti dập máy bộ đàm, trợn cặp mắt vằn đỏ và nhìn Vittoria chòng
chọc:
- Cô đã bao giờ đến điện Pantheon chưa, thưa cô Vetra?
- Chưa bao giờ, nhưng mà…
Thế thì để tôi nói cho mà nghe, Pantheon là một căn phòng
duy nhất. Căn phòng hình tròn xây bằng đá và xi măng. Chỉ có một lối vào. Không
cửa sổ, chỉ có một lối vào duy nhất rất hẹp.
Và lúc nào cũng có ít nhất bốn lính gác La Mã đứng
canh ở đó để giữ cho điện thờ khỏi bị phá hoại bởi những kẻ khủng bố ngoại đạo
và đám khách du lịch Gypsy
láu cá.
- Kết luận? - Vittoria lạnh lùng hỏi.
Kết luận à? - Những ngón tay của Olivetti ghì chặt nệm
ghế. - Kết luận là không thể có những chuyện như cô vừa nói! Cô có thể cho tôi
ví dụ về khả năng có một Hồng y Giáo chủ bị sát hại ngay trong Pantheon được không? Làm
thế nào mà kẻ xấu có thể qua mặt lính gác để đưa con tin vào bên trong điện? Olivetti nhoài hẳn người
về phía sau, hơi thở sực mùi cà phê của ông ta lúc này phả thẳng vào mặt Langdon:
- Bằng cách nào hả ông Langdon? Cho tôi một kịch bản xem nào.
Langdon cảm tưởng như chiếc xe chật chội đang thu hẹp lại.
- Làm sao mà biết được! Tôi có phải là kẻ sát nhân đâu
mà biết hắn ta sẽ hành động kiểu nào! Tôi chỉ biết là…
- Một kịch bản à?
Vittoria đốp
lại, giọng vô cùng điềm tĩnh:
- Ông nghe thử nhé. Hắn dùng máy bay trực thăng, thả
vị Hồng y Giáo chủ đã bị khắc dấu nung đỏ trên người qua lỗ tròn trên mái vòm.
Nạn nhân thét lên thất thanh, rồi rơi xuống sàn đá cẩm thạch và chết.
Tất cả mọi người trong xe đều quay đầu lại nhìn Vittoria chằm
chằm. Langdon chẳng
còn biết nói gì. Trí
tưởng tượng của cô đáng sợ thật, cô gái ạ, lại còn nhanh nữa chứ.
Olivetti nhíu mày:
- Có thể, tôi thừa nhận… nhưng khó có thể…
- Hay kẻ sát nhân cho Hồng y Giáo chủ uống thuốc, rồi
đặt ông ấy lên xe lăn, đẩy vào như kiểu người ta đẩy một vị khách du lịch cao
tuổi. Vào đến bên trong, hắn dùng dao cắt cổ nạn nhân, rồi bước ra ngoài.
Giả thuyết này khiến Olivetti thay đổi thái độ.
Không tồi chút nào! Langdon thầm nghĩ.
- Hoặc là kẻ sát nhân có thể… - Vittoria nói tiếp.
- Tôi nghe rồi. - Olivetti ngắt lời. - Đủ rồi.
Ông ta thở một hơi thật sâu. Có tiếng gõ côm cốp vào cửa sổ xe
khiến mọi người giật nảy mình. Hoá ra là một sĩ quan ngồi trên chiếc xe theo
sau.
Olivetti hạ kính cửa sổ xuống.
- Ổn cả chứ, thưa chỉ huy? - Người lính gác này mặc
thường phục.
Anh ta vén tay áo lên, để lộ ra chiếc đồng hồ nhà binh
màu đen đeo trên cổ tay. - 7 giờ 40 rồi sếp ạ, chúng ta cần thời gian để vào đúng vị trí
Olivetti trầm ngâm gật đầu, im lặng một hồi. Ông ta di di ngón
tay trên kính cửa sổ, vẽ thành một vệt dài trên tấm kính phủ đầy bụi, mắt chăm
chú nhìn hình ảnh của Langdon
phản chiếu trong gương xe. Langdon thấy mình bị săm soi tỉ mỉ.
Cuối cùng ông ta quay lại nói với người lính bên ngoài
cửa sổ, giọng đầy miễn cưỡng:
- Chia cả đội thành các nhóm độc lập. Các xe theo thứ
tự đi về Piazza Della
Rotunda, Via Degli Orfani, Piazza Sant Ignazio, và Sant Eustachio. Cự li là hai
toà nhà tính từ mục tiêu. Vào đúng vị trí, nổ máy sẵn sàng và đợi lệnh tôi. Ba
phút.
- Tốt lắm, thưa chỉ huy. - Anh lính nói và quay về xe
của mình.
Langdon gật đầu nhìn Vittoria đầy tán thưởng. Cô gái cũng mỉm cười với
anh. Trong thoáng chốc, Langdon
cảm nhận thấy một sức hút mạnh mẽ, như thể một thỏi nam châm nào đó đang
hút hai người lại gần nhau.
Vẫn ngồi nguyên trên ghế, viên chỉ huy quay lại nhìn Langdon chòng chọc:
- Thưa ông Langdon, mong rằng những phỏng đoán của ông là chính xác.
Langdon mỉm cười, không được thoải mái lắm. sao mà sai được cơ
chứ?
Chương 57
Cảm thấy chất cromolyn và leukotriene mát lạnh đang toả ra khắp cơ thể, làm
giãn hai thanh quản và các mao mạch phổi, Maximilian Kohler, giám đốc của CERN mở mắt ra. Ông đã
thở được bình thường. Kohler
thấy mình đang nằm ở một phòng riêng trong khu trạm xá của CERN, chiếc xe lăn ở ngay
cạnh giường.
Kohler nhận thấy người ta đã mặc cho ông chiếc áo bệnh nhân
bằng giấy, quần áo ông mặc lúc trước giờ được gấp gọn ghẽ và để ngay đầu
giường. Từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói chuyện của các cô y tá. Nằm im, nghe
ngóng trong một phút, rồi hết sức nhẹ nhàng, ông trườn lên đầu giường, đưa tay
với bộ quần áo. Vật lộn với hai cẳng chân bị liệt, Kohler tự mặc quần áo, sau đó trườn sang xe
lăn.
Cố nén cơn ho, ông dùng tay đẩy xe lăn ra cửa, thận
trọng không dùng động cơ. Đến sát cánh cửa, Kohler nhòm ra ngoài.
Sảnh ngoài không có ai.
Lặng lẽ, Maximilian Kohler lẻn ra khỏi khu trạm xá.
Chương 58
17 giờ 46 phút… và 30 giây.
Mặc dù đang nói chuyện qua máy bộ đàm, Olivetti cũng chỉ nói rất
khẽ.
Mặc chiếc áo khoác vải tuýt, ngồi ở ghế sau của chiếc xe Alfa Romeo đang đỗ tại
quảng trường Concorde,
cách điện Pantheon ba
toà nhà, Langdon toát
mồ hôi. Cạnh anh, Vittoria đang
chăm chú theo dõi Olivetti
ra những mệnh lệnh cuối cùng cho đội lính gác Thụy Sĩ.
- Dàn quân thành vòng vây tám điểm. - Ông ta nói - Bao
vây kín lối vào. Đối tượng có thể đã biết mặt các anh, nên phải nấp kín. Chỉ dùng
vũ khí không sát thương. Bố trí một người cảnh giới mái vòm. Ưu tiên một là mục
tiêu. Ưu tiên hai là tài sản.
Lạy chúa tôi, Langdon cảm thấy ớn lạnh khi nghe Olivetti nói đến khả năng vị Hồng y Giáo
chủ có thể bị hại. Ưu
tiên hai là tài sản.
- Nhắc lại. Vũ khí không sát thương. Bắt sống đối tượng.
Bắt đầu hành động. - Olivetti
ngắt máy bộ đàm.
Vittoria có vẻ ngạc nhiên và giận dữ.
- Thưa chỉ huy, không có ai vào bên trong à?
Olivetti quay lại:
- Vào trong à?
- Vào trong Pantheon chứ sao! Vào địa điểm hành quyết ấy!
- Cô nghe đây. - Olivetti nói, ánh mắt sắc lạnh. - Nếu trong đội
lính của tôi đã có người bị mua chuộc thì chắc chắn hung thủ đã biết mặt tất cả
đội. Đồng nghiệp của cô vừa cảnh báo với tôi rằng đây là cơ hội duy nhất để tóm
cổ đối tượng. Tôi không có ý định cho người của tôi vào trong để đánh động hung
thủ.
- Thế nhỡ hắn đã có mặt ở trong đó sẵn rồi thì sao?
Olivetti xem đồng hồ:
- Hắn đã báo hiệu thời điểm: 8 giờ. Chúng ta còn 15
phút.
- Hắn nói là sẽ sát hại vị Hồng y đầu tiên vào lúc 8
giờ. Nhưng rất có thể hắn đã đưa nạn nhân vào trong đó trước rồi. Nhỡ người của
ông thấy hắn đi ra nhưng không biết hắn là hung thủ thì sao? Phải có người vào
đó để chắc chắn là trong điện không có gì chứ.
- Thế thì quá mạo hiểm!
- Không hề, nếu người vào trong đó không bị nhận ra.
- Cải trang lúc này sẽ là quá mất thì giờ và…
- Tức là tôi đây này. - Vittoria nói.
Langdon quay lại, chằm chằm nhìn cô gái. Olivetti lắc đầu:
- Không thể được.
- Hắn đã giết cha tôi.
- Chính xác. Hắn có thể nhận ra cô.
- Ông đã nghe hắn nói trên điện thoại rồi đấy. Hắn
không hề biết rằng Leonardo
Vetra có một cô con gái. Chắc chắn hắn không biết tôi là ai. Tôi có thể
giả làm khách du lịch và vào trong. Nếu thấy có gì khả nghi thì tôi sẽ bước ra
giữa quảng trường và ra hiệu cho người của ông vào ngay.
- Tôi rất tiếc, nhưng làm thế là không được.
- Báo cáo. - Máy bộ đàm của Olivetti kêu khọt khẹt. - Chúng tôi đã vào vị trí ở hướng Bắc,
nhưng bị đài phun nước chặn mất tầm nhìn. Chúng tôi chỉ nhìn thấy lối vào nếu
chuyển đến đứng nấp ở quảng trường. Ý chỉ huy thế nào? Chấp nhận không nhìn
thấy gì hay là mạo hiểm ạ?
Rõ ràng là Vittoria không thể chịu đựng thêm được nữa.
- Thấy chưa? Để tôi vào! - Cô gái mở cửa xe và lao ra
ngoài.
Olivetti vứt ngay máy bộ đàm xuống ghế, chạy vòng ra trước đón
đầu cô gái.
Langdon cũng lao ra khỏi xe. Vittoria định làm cái quái gì thế
không biết!
Olivetti
chặn Vittoria lại:
- Cô Vetra, cô có trực giác rất tốt, nhưng tôi không thể để thường
dân can thiệp vào chuyện này được.
- Can thiệp à? Ông đang chơi trò mạo hiểm. Hãy để tôi
giúp ông.
- Tôi cũng muốn bố trí trinh sát bên trong, nhưng mà…
- Nhưng mà làm sao? - Vittoria căn vặn - Nhưng mà tôi là đàn bà
phải không?
Olivetti làm thinh.
- Tốt nhất là ông đừng bao giờ nói ra điều đó, ông chỉ
huy ạ.
- Ông biết quá rõ rằng ý kiến đó là đúng, và nếu ông
để những quan điểm kỳ quặc cổ xưa…
- Hãy để yên cho chúng tôi làm việc.
- Hãy để tôi giúp các ông một tay.
- Quá nguy hiểm. Chúng tôi sẽ không thể giữ liên lạc
với cô. Không thể để cô cầm theo máy bộ đàm được. Lộ ngay.
Vittoria thò tay vào túi áo, lôi ra chiếc điện thoại cầm tay:
- Vô số khách du lịch vẫn mang theo cái này đấy.
Olivetti nhíu mày.
Vittoria mở máy điện thoại và giả gọi một cuộc:
- Chào anh yêu. Em đã ở trong Pantheon rồi. Anh cũng nên vào ngay đi. -
Cô dập máy và nhìn thẳng vào Olivetti
- Ai mà biết được nào? Tinh huống này thì nguy hiểm thế nào được? Để tôi
làm trinh sát cho các ông!
Cô gái đưa tay chỉ chiếc máy bộ đàm giắt trên thắt
lưng Olivetti:
- Số của ông là gì?
Olivetti không trả lời.
Trong lúc hai người đang tranh luận, anh lái xe chăm
chú quan sát và dường như có những suy nghĩ riêng. Anh ta ra khỏi xe và kéo
viên chỉ huy sang một góc. Họ thì thào trao đổi khoảng mười giây, rồi Olivetti gật đầu và quay
lại bên Vittoria:
- Cô hãy ghi số này vào máy. - Rồi ông ta bắt đầu đọc
số.
Vittoria ghi số vào máy của mình.
- Giờ thì gọi thử xem!
Vittoria bấm nút gọi tự động. Điện thoại của Olivetti đổ chuông. Ông
ta mở máy, nói dõng dạc:
- Hãy vào trong toà nhà, cô Vetra, nhìn quanh, rồi ra khỏi đó và gọi về
báo lại những gì cô trông thấy.
Vittoria dập mạnh điện thoại:
- Rõ, thưa chỉ huy.
Langdon chợt thấy lo cho sự an toàn của cô gái.
- Từ từ đã.
Anh nói với Olivetti:
- Ông định cử cô ấy vào trong đó một mình hay sao?
Vittoria từ mắt nhìn anh:
- Robert, tôi sẽ không sao đâu mà.
Người lái xe của đội lính gác Thụy Sĩ lại kéo Olivetti sang một góc.
- Làm thế quá nguy hiểm. - Langdon bảo Vittoria.
- Đúng thế đấy. - Olivetti nói - Thậm chí nhân viên cừ nhất của tôi
cũng không bao giờ tác chiến một mình. Anh trung uý này vừa mới thuyết phục tôi
rằng để cả hai người cùng vào vai thì sẽ thích hợp hơn.
- Cả hai chúng tôi à? - Langdon do dự. - Thực ra ý tôi là…
- Cả hai người hãy vào cùng nhau, - Olivetti đề nghị. - Như
thế các vị sẽ giống như một đôi uyên ương đang đi du lịch. Và như thế thì người
nọ sẽ hỗ trợ cho người kia. Được thế thì tôi yên tâm hơn.
Vittoria nhún vai:
- Được thôi, nhưng chúng ta phải nhanh chân lên.
Langdon rên lên. Ý tưởng hay ho lắm, thưa các vị.
Olivetti chỉ tay xuống cuối đường:
- Đi hết phố này là đến Via Degli Orfani. Rẽ trái. Đi thẳng là đến Pantheon. Hai phút đi bộ
là đến nơi. Tôi sẽ ở đây để bao quát chung và đợi tin của hai người.
- Các vị cũng cần có vũ khí để tự vệ. - Ông ta rút ra
một khẩu súng lục - Có ai biết bắn không?
Tim Langdon
đập thình thịch. - Chúng tôi không cần đến
súng đâu.
Vittoria chìa tay ra:
- Từ cách xa 40 mét, trên boong tàu đang lắc lư tôi có
thể bắn trúng một con cá heo đang nhảy nước.
- Tốt lắm. - Olivetti đưa khẩu súng cho cô gái. - Giấu đi.
Vittoria liếc nhìn chiếc quần soóc cô đang mặc. Rồi quay sang
nhìn chiếc áo khoác của Langdon.
- Ồ xin đừng! Langdon thầm nghĩ, nhưng nhanh như cắt, Vittoria mở nắp túi áo ngực của
Langdon rồi cất
khẩu súng vào đó. Ý như có người vừa thả tảng đá vào trong áo. Niềm an ủi duy
nhất của Langdon
là Diagramma được cất ở túi áo kia.
- Thế này trông hoàn toàn vô hại. Chúng tôi đi luôn
đây.
Vittoria nói rồi khoác tay Langdon đi xuống cuối phố.
Người lái xe gọi với theo:
- Cầm tay nhau được thì càng tốt. Nhớ rằng các vị là
khách du lịch. Thậm
chí còn đang hưởng tuần trăng mật cơ đấy. Hãy thử cầm tay nhau xem nào?
Đi đến cuối phố, Langdon thấy rõ ràng Vittoria đang cố giấu nụ cười trên
mặt.

