Thiên thần và ác quỷ - Chương 123- 124 - 125 - 126

Chương 123

Từ quảng trường St. Peter, Vittoria Vetra ngước nhìn lên trời.

Chiếc máy bay trực thăng lúc này chỉ còn là một cái
đốm nhỏ, và đã vượt ra ngoài tầm sáng của những ánh đèn máy quay. Cả tiếng cánh
quạt và động cơ inh ỏi lúc này cũng đã trở thành một thứ tiếng ù ù xa xăm. Lúc
này dường như cả thế giới đều đang dõi mắt lên cao, lặng đi trong chờ đợi, cả
biển người cùng ngửa cổ nhìn trời… tất cả mọi người, bất kể thuộc tôn giáo nào…
tất thảy mọi trái tim đều đang cùng một nhịp đập.

Tâm trí Vittoria rối
bời, lòng đau thắt. Nhìn chiếc phi cơ bay lên cao, dần biến mất khỏi tầm nhìn,
cô nhớ lại khuôn mặt của Langdon.
Anh ấy nghĩ gì mà lại làm thế? Không lẽ anh ấy không hiểu ý đồ của Giáo chủ Thị
thần hay sao?

Trên quảng trường, tất cả các camera đều hướng lên trời, chờ đợi. Cả biển
người cùng ngước mắt lên cao, cùng đếm những giây cuối cùng. Trên tất cả các
màn hình lớn đều hiện lên một khung cảnh yên ả… cảnh trời đêm ở Rome lấp lánh sao. Vittoria ứa nước mắt.

Sau lưng Vittoria,
trên nền đá cẩm thạch, 161 vị Hồng y Giáo chủ im lặng ngước nhìn lên cao. Một
số vị đang chắp tay cầu nguyện, nhiều vị đứng im phăng phắc, như thể đã hoá đá.
Có mấy vị đang khóc. Những giây cuối cùng nhanh chóng trôi qua.

Trong các tư gia, ở các quầy bar, tại các văn phòng,
sân bay, bệnh viện trên toàn thế giới, - tất thảy mọi người đều chung một tâm
trạng đợi chờ. Người ta nắm tay nhau, hoặc ôm lũ trẻ vào lòng. Thời gian tưởng
như đã nhất thời ngưng đọng lại, và toàn thể nhân loại đều chung một tâm trạng
khắc khoải hồi hộp.

Cuối cùng thì tiếng chuông cũng vang lên từ Đại thánh
đường St. Peter, những âm thanh nghe thật não nề.

Vittoria giàn giụa nước mắt.

Để rồi… trước sự chứng kiến của toàn thế giới… những
giây cuối cùng chấm dứt.

Im lặng đến rợn người.

Tít trên trời cao, một điểm sáng nhỏ xíu hiện ra.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một thực thể mới xuất hiện… một đốm sáng màu
trắng, trắng đến ngỡ ngàng.

Và điều đó đã đến.

Một luồng sáng cực mạnh. Luồng sáng ấy nở bung ra
thành muôn vàn tia sáng trắng chói loà chiếu sáng khắp bầu trời, như thể được
tiếp sức bằng một nguồn năng lượng từ chính trong lòng nó. Luồng sáng toả ra
mọi hướng, và gần như tức thì, nghiền vụn bóng tối. Hình cầu lửa ấy nở to mãi
ra, sáng rực mãi lên, y như một con quỷ dữ đang chuẩn bị nuốt chửng toàn bộ bầu
trời. Rồi nó lao thẳng xuống đầu họ với tốc độ kinh hoàng.

Bị loá mắt, tất thảy những khuôn mặt hiện ra dưới
luồng sáng ấy đều chung một phản ứng: miệng há hốc, họ đưa tay lên che mắt, kêu
rú khiếp đảm.

Những luồng sáng vẫn tiếp tục lan toả ra mọi hướng,
những gì biển người từng thấy hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Đà
lan toả của những luồng sáng dường như bị chặn đứng bởi một bức tường vô hình,
như thể đó là do ý nguyện của Chúa.

Tưởng như vụ nổ này vốn bị nhốt chặt trong một hình
cầu khổng lồ bằng pha lê. Những tia sáng bật trở lại điểm xuất phát, tạo ra
những đợt sóng ánh sáng dội ngược vào tâm cầu. Rồi đến lượt những đợt sóng sáng
ấy như lại vấp phải muôn vàn tấm chắn vô hình mà ai đó đã đặt trước ở đó, chúng
lơ lửng giữa không trung.

Trong giây lát, một hình cầu tròn vành vạnh lặng lẽ soi sáng bầu
trời thành Rome.
Đêm biến thành ngày.

Tiếp đến là tiếng nổ.

Tiếng nổ trầm và mạnh kinh khủng - những đợt sóng chấn
động cực mạnh quất xuống mặt đất. Luồng sức mạnh kinh thiên động địa ấy ụp xuống đầu đám đông,
như thể chúng chính là những xung động của nộ khí bốc lên từ địa ngục, làm rung
chuyển toàn bộ thành Vatican,
khiến cho tất cả những ai có mặt đều bị ngạt thở, và hất mạnh đến nỗi nhiều
người bị ngã bật ra sau. Chúng dội vào hàng cột đá đồ sộ quanh Đại thánh đường
St. Peter, và bất ngờ phả xuống một luồng khí bỏng rát. Cuồng phong thốc mạnh
khắp quảng trường, khiến cho những tiếng kêu kinh hãi của đám đông vang lên
khắp nơi, vang dội vào mọi cây cột đá, mọi bức tường của toà thánh. Bụi bốc lên
mù mịt, và người ta đứng tụm vào nhau… cùng nhau chứng kiến trận thư hùng sau
chót giữa Thiện và ác.

Rồi cũng với tốc độ chóng mặt như khi nó xuất hiện,
quả cầu lửa nổ ngược vào chính tâm của nó, thu nhỏ lại đúng bằng điểm sáng hiện
ra lúc ban đầu.

Chương 124

Chưa bao giờ cả một biển người có thể im lặng đến
nhường này.

Lần lượt, từng người một, họ quay mặt nhìn sang hướng
khác, rồi tất cả đều cúi xuống, như thể đang trầm tư mặc tưởng. Những ánh đèn
máy quay cũng vậy, lần lượt chiếu xuống mặt đất như thể muốn bày tỏ sự tôn kính
trước màu đen của bóng đêm lúc này đã trở lại bao kín bầu trời. Dường như đã có
một khoảnh khắc mà cả thế giới cùng nhất loạt cúi đầu.

Hồng y Mortati quỳ xuống cầu nguyện, và những vị Hồng y khác cũng làm
theo ngài. Những người lính gác Thụy Sĩ buông chùng tay kiếm, đứng lặng im. Không ai nói lời
nào. Không ai nhúc nhích. Ở khắp mọi nơi, mọi trái tim đều dâng đầy xúc cảm.

Cảm giác mất mát. Sự khiếp hãi. Sự kinh ngạc. Niềm tin
mãnh liệt. Một cảm giác vừa sợ sệt, vừa sùng kính đối với một sức mạnh phi
thường và hoàn toàn mới mẻ vừa hiện diện trước mắt.

Vittoria Vetra đứng run rẩy bên những bậc thang bằng đá dẫn lên Đại
thánh đường. Hai mắt cô nhắm nghiền. Trong dòng thác lũ, những cảm xúc mãnh
liệt đang cuộn lên trong trái tim trẻ trung của cô gái, một âm thanh vang lên,
nghe văng vẳng như tiếng chuông nhà thờ từ một nơi nào đó xa xăm. Ban sơ. Tàn
khốc. Cô cố gạt âm thanh ấy ra khỏi trí não.

Nhưng nó vẫn cứ vang vọng mãi, để rồi cô gái lại phải
cố đẩy nó ra bên ngoài tâm trí. Nỗi đau này là quá lớn. Vittoria cố ép não bộ tập trung vào
những gì đang chiếm trọn sự chú ý của tất cả mọi người… sức mạnh kinh thiên,
động địa của phản vật chất… cơn nguy khốn vừa chấm dứt của Vatican… Giáo chủ Thị thần… những
hành động quả cảm… những phép nhiệm màu… sự xả thân. Thế nhưng âm thanh ấy vẫn
cứ vang lên… vang lên chói lói… vang vọng giữa những xúc cảm trào dâng, với cảm
giác cô đơn đến tê người.

Robert.

Anh đã đến tìm cô ở lâu đài St. Angelo.

Và đã cứu mạng cô.

Để rồi bị huỷ diệt bởi phát minh của chính cô.

Vừa cầu nguyện, Hồng y Mortati vừa băn khoăn không hiểu ngài có thể nghe
được lời của Chúa giống như Giáo chủ Thị thần hay không. Phải chăng phải thật sự tin vào phép
màu thì người ta mới thấy được sự linh ứng của nó? Dù vẫn giữ trọn trong lòng đức tin cổ sơ
vào Chúa, Hồng y Mortati là
con người của thời hiện đại. Ngài không bao giờ tin vào những phép màu nhiệm.
Dĩ nhiên là trong tôn giáo của ngài, người ta vẫn nhắc đến sự nhiệm màu… những
bàn tay rớm máu, sự
phục sinh, những vết tay trên tấm vải liệm… Tuy vậy, với lối suy nghĩ rất thực
tế, ngài vẫn lý giải rằng đó chính là một phần của huyền thoại. Chúng chính là
minh chứng cho điểm yếu nhất của con người - nỗi khát khao được tận mắt nhìn thấy bằng chứng. Bản
thân phép màu sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không đi kèm với những câu chuyện mà
chúng ta đều muốn tin
rằng chúng có thật.

Ấy thế mà…

Không lẽ mình hiện đại đến nỗi không tin nổi vào những
gì vừa tận mặt chứng kiến? Đó có phải là một phép nhiệm màu hay không?

Đúng thế mà! Bằng cách thì thầm mấy lời vào tai Giáo
chủ Thị thần, Chúa đã can thiệp đúng lúc, và bảo vệ được nhà thờ. Nhưng sao lại
khó tin đến thế. Giả sử không có phép nhiệm màu này thì sẽ phải nghĩ thế nào về
Chúa? Rằng Đấng Toàn Năng chẳng hề để tâm đến mọi sự hay sao? Rằng chính ngài
cũng bất lực hay sao? Phép
nhiệm màu là lời giải hợp lý duy nhất!

Trong tư thế quỳ, Hồng y Mortati cầu nguyện cho linh hồn của Giáo chủ Thị
thần. Ngài cảm tạ người hầu cận trẻ tuổi của cố Giáo hoàng. Dù còn trẻ tuổi,
con người ấy đã cho ngài thấy sự nhiệm màu của đức tin tuyệt đối.

Nhưng vẫn thật khó tin, suốt cả đời, Hồng y Mortati chưa bao giờ thấy
đức tin của mình bị thử thách đến mức này…

Sự im lặng trên quảng trường St. Peter bắt đầu chuyển
thành những tiếng xì xầm bàn tán. Rồi tiếng rì rầm chuyển thành tiếng lao xao,
để rồi sau đó, nó biến thành tiếng rầm rầm đinh tai nhức óc. Cả biển người bỗng
chốc đồng thanh hô lớn:

- Nhìn kìa! Nhìn kìa!

Hồng y Mortati mở mắt, quay sang nhìn đám đông. Tất cả mọi người đều
đang đưa tay chỉ về phía sau ngài, về phía mặt tiền của Đại thánh đường St.
Peter. Ai nấy mặt mày tái xanh. Một số quỳ sụp xuống. Một số thì ngất lịm đi.
Nhiều người khác bật lên những tiếng thổn thức không thể kìm nén nổi.

- Nhìn kìa! Nhìn kia kìa?

Hồng y Mortati quay lại, ngỡ ngàng, đưa mắt nhìn theo hướng tay họ đang
chỉ. Đám đông đang chỉ tay lên tầng tháp cao nhất của Đại thánh đường, - nơi có
những pho tượng khổng lồ mô phỏng chúa Giê-su và những tông đồ của Người.

Trên đó, trên cánh tay phải của chúa Giê-su, một người đang
dang rộng hai tay đón chào cả thế giới… chính là Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca.

Chương 125

Robert Langdon không còn rơi tiếp nữa.

Không còn cảm giác kinh hoàng. Không còn đau đớn. Thậm
chí cả tiếng gió ù ù bên tai cũng không còn. Chỉ có tiếng nước đang vỗ nhè nhẹ,
như thể anh đang ngủ một giấc say sưa trên bờ biển.

Trái ngược với nhận thức của mình, Langdon cảm giác rằng đây
chính là cái chết. Anh thấy mừng, và cứ để mặc cho tình trạng tê liệt đầy dễ
chịu ấy thấm khắp cơ thể, mặc cho nó đưa anh đến bất kỳ nơi nào. Cả nỗi đau đớn
lẫn sự sợ hãi đều đã biến mất và anh không muốn để chúng quay trở lại chút nào.

Những hình ảnh cuối cùng còn lưu lại trong trí não anh
quả là hãi hùng đến tột độ.

Xin hãy đón nhận tôi. Xin hãy làm ơn…

Nhưng những tiếng vỗ nhè nhẹ nãy giờ mang lại ảo giác dịu dàng về sự yên
bình đã kéo anh về với thực tại, đưa anh ra khỏi những giấc mơ. Đừng! Xin hãy
để mặc tôi! Anh không hề muốn thức dậy. Cảm tưởng như vô vàn ác quỷ đang chực
sẵn, đợi cơn mơ chấm dứt để xâu vào cấu xé anh. Những hình ảnh quay cuồng.
Những tiếng la hét. Gió giật. Không! Xin đừng! Nhưng càng cố tình trốn tránh thì cảm giác phẫn
nộ càng tăng lên nhanh chóng.

Thế rồi, một cách sống động, anh hồi tưởng lại tất cả…

***

Chiếc máy bay trực thăng đang tiếp tục lên cao với tốc
độ chóng mặt. Anh bị kẹt bên trong. Bên ngoài cửa kính, những ánh đèn đêm của thành Rome lùi
xa mãi, từng giây từng khắc. Bản năng sinh tồn ra lệnh cho anh phải vứt bỏ cái
hộp ngay tức thì. Langdon biết
rằng trong vòng chưa đầy 20 giây, cái hộp sẽ rơi được hơn nửa dặm. Nhưng bên
dưới là một thành phố đông đặc những người.

Phải lên cao nữa! Cao hơn nữa!

Langdon băn khoăn, không hiểu họ đã lên đến độ cao bao nhiêu.
Anh biết rằng loại trực thăng nhỏ này có thể bay lên đến độ cao 4 dặm. Chiếc
máy bay này chắc đã bay gần đến độ cao đó rồi. Hai dặm rồi? Hay là ba? Vẫn còn cơ hội. Nếu thả xuống đúng thời điểm, cái hộp sẽ chỉ rơi hết một
nửa độ cao đó, rồi nổ tung ở một khoảng cách an toàn, cho cả mặt đất lẫn máy
bay. Anh nhòm xuống nhìn thành phố trải rộng dưới tầm mắt.

- Thế nhỡ anh tính toán nhầm thì sao? - Giáo chủ Thị thần lên tiếng.

Langdon giật mình quay lại. Giáo chủ Thị thần không hề nhìn
mặt anh, Đức cha rõ ràng là đã đọc được suy nghĩ của anh qua hình ảnh phản
chiếu trên tấm gương gắn ở cửa sổ. Thật kỳ quặc, lúc này vị thầy tu trẻ tuổi
không còn tập trung vào bảng điều khiển nữa. Hai tay ngài thậm chí còn không
chạm vào cần gạt.

Hình như chiếc phi cơ đang ở chế độ bay tự động, và
vẫn tiếp tục tăng độ cao. Giáo chủ Thị thần với tay lên trần ca-bin, mò mẫm trong một cái
hộc, rồi rút ra một chìa khoá được giấu kín trong đó.

Langdon kinh ngạc nhìn Giáo chủ Thị thần nhanh nhẹn mở hộp để
đồ giữa hai chiếc ghế, lấy ra một cái túi ni-lông lớn màu đen. Ngài đặt cái túi
trên ghế, sát bên người. Langdon
thấy đầu óc quay cuồng. Những cử động của Giáo chủ Thị thần trông có vẻ
rất dứt khoát, như thể Đức cha đã tìm ra một giải pháp.

- Đưa cái hộp cho ta. - Giáo chủ Thị thần ra lệnh,
giọng quyết đoán.

Langdon chẳng biết làm gì khác. Anh giúi cái hộp vào tay vị
thầy tu trẻ.

- 90 giây nữa!

Hành động tiếp sau đó của Giáo chủ Thị thần khiến Langdon hoàn toàn kinh
ngạc. Thận trọng dùng cả hai tay, Giáo chủ Thị thần đặt cái hộp vào khoang chứa
hành lý, kéo nắp khoang xuống, rồi khoá lại.

- Cha làm gì thế? - Langdon hỏi.

- Để loại bỏ khả năng hành động theo cảm tính. - Giáo
chủ Thị thần ném chìa khoá ra ngoài cửa sổ.

Nhìn chiếc chìa khoá bé nhỏ rơi tõm vào bóng đêm, Langdon tưởng như linh
hồn mình cũng rơi theo vào bóng đêm vĩnh cửu.

Lúc này, Giáo chủ Thị thần bắt đầu lùa hai cánh tay
vào đai kẹp, ngài vòng một đai qua bụng, cài khoá thật chặt, rồi siết chặt cái
bọc trên lưng. Sau đó Đức cha quay lại, nhìn vào vẻ mặt sững sờ đến tột cùng
của Langdon.

- Ta rất tiếc. - Giáo chủ Thị thần nói - Ta không hề
muốn thế này. - Sau đó ngài mở cửa, nhảy vào đêm đen.

Hình ảnh ấy thiêu đốt tâm trí Langdon, và khiến anh đau đớn. Đau thật sự.
Đau quặn thắt. Anh chỉ muốn được chết đi, để thấy tất cả mọi sự chấm dứt, nhưng
nước vẫn tiếp tục vỗ vào màng nhĩ, những hình ảnh mới lại hiện về trong trí
não. Những khổ ải của anh chỉ vừa mới bắt đầu. Anh thấy đầu óc quay cuồng. Sợ
hãi đến tột độ. Trong trạng thái nửa như chết, nửa như trong cơn ác mộng, anh
khẩn cầu được giải thoát, nhưng những hình ảnh trong tâm trí càng trở nên sáng
rõ thêm lên.

Hộp đựng phản vật chất đã bị khoá kỹ trong hộc để đồ.
Chiếc đồng hồ đang lạnh lùng đếm những giây khắc cuối cùng trong khi máy bay
vẫn đang tăng độ cao. 50
giây. Cao nữa. Cao thêm nữa. Langdon
quay như chong chóng trong ca-bin, cố hiểu những gì vừa chứng kiến. 45 giây. Anh chui xuống gầm ghế để
tìm một chiếc dù khác. 40
giây. Chẳng có bất kỳ thứ gì! Phải có cách chứ! 35 giây. Anh lao phắt đến bên cánh cửa mở
sẵn bên hông máy bay, gió thốc mạnh vào người. Langdon trân trối nhìn xuống thành Rome. 32 giây.

Và anh đã quyết định.

Một giải pháp không ai tin nổi…

Không có dù, nhưng Robert Langdon vẫn nhảy xuống. Lúc trời đêm ôm anh
vào lòng cũng là lúc chiếc máy bay phát nổ, tiếng động cơ tắt ngấm, thay vào đó
là tiếng gió rít vù vù bên tai, Langdon rơi tự do.

Rơi thẳng từ trên cao xuống, Langdon trải qua thứ cảm giác anh chưa một
lần biết đến sau bao năm chơi môn nhảy nước - sức hút chết người của trọng lực.
Tốc độ mỗi lúc một lớn, và lực hút của trái đất cũng mỗi lúc một mạnh thêm. Tuy
nhiên, lần này anh sẽ không rơi xuống một hồ nước từ độ cao 45 mét như mọi khi.
Lần này anh rơi từ độ cao hàng ngàn mét xuống thành Rome - một vùng rộng lớn toàn
đường nhựa và bê tông cốt thép.

Trong tiếng ù ù của gió, trong cơn tuyệt vọng, Langdon như nghe thấy
giọng nói của Kohler từ
dưới mồ vang lên… những lời mà ông ta đã nói sáng nay, khi họ đang đứng trong
thang máy ở CERN. Một
mét vuông lực kéo sẽ làm giảm 20% tốc độ của một người đang rơi tự do. Giờ thì Langdon đã nhận ra rằng
20% còn xa mới đủ để cứu sống anh trong cú rơi tự do khủng khiếp này. Thế nhưng
anh vẫn gắng sức siết chặt vật duy nhất tìm được lúc chạy ra cửa máy bay. Chỉ
là một vật lưu niệm đã cũ, nhưng cũng đủ để mang lại cho anh một tia hi vọng
trong giây phút này.

Tấm vải tráng dầu này được dùng làm rèm che cửa sổ máy
bay. Hình vuông - mỗi cạnh khoảng gần 4 mét, trông giống… tấm dù… nếu so sánh
một cách thô thiển. Không có đai cài, chỉ có mấy cái móc để gài vào những cạnh
hình khum của khung
cửa sổ, Langdon đã
chộp lấy mảnh vải, luồn tay qua những cái móc gài, giữ chặt lấy tấm vải, rồi
nhảy ra khỏi máy bay.

Hành động tự vệ cuối cùng, đầy dũng mãnh.

Nhưng lúc này thì chẳng còn lại chút ảo tưởng nào về
sự sống nữa.

Langdon rơi xuống y như một tảng đá. Chân xuống trước. Hai
cánh tay dang rộng, hai bàn tay túm chặt những cái móc gài. Tấm vải căng phồng
lên trên đầu anh, trông như một cây nấm. Gió thổi mạnh kinh khủng.

Vẫn trong trạng thái rơi tự do, Langdon nghe thấy tiếng
nổ. Có vẻ xa hơn anh tưởng. Gần như ngay tức thì, sóng chấn động đập mạnh vào
cơ thể Langdon.
Tưởng như toàn bộ không khí trong hai buồng phổi bị ép hết ra ngoài. Langdon vẫn cố giữ chặt
những cái móc. Luồng khí nóng ùa xuống. Mép tấm vải dầu bắt đầu cháy âm ỉ…
nhưng anh vẫn kiên gan.

Langdon lao từ trên cao xuống mặt đất với tốc độ của một quả
tên lửa, ngay bên dưới vầng lửa của vụ nổ, y như một vận động viên lướt ván
đang ra sức chạy trốn một đợt sóng thuỷ triều cao hàng trăm mét. Rồi bất ngờ
luồng khí bớt nóng dần.

Anh lại tiếp tục rơi tự do trong bóng tối mát lạnh.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Langdon thấy hi vọng lóe lên, nhưng ngay
sau đó, lại vụt tắt, giống như luồng khí nóng đang nguội đi nhanh chóng. Hai
cánh tay anh mỏi rã rời chứng tỏ tấm vải dầu trên đầu có sức cản đáng kể, gió
vẫn rít quanh anh với tốc độ cực lớn. Rõ ràng là rơi nhanh đến mức này thì
không cách gì thoát chết được. Anh sẽ bị nghiền nát khi đập mạnh xuống mặt đất…

Những con số và phép tính vụt hiện lên trong trí não,
nhưng đầu óc Langdon lúc
này đã trở nên mụ mẫm, không còn khả năng tính toán nữa… một mét vuông lực cản… tốc độ rơi tự
do giảm 20%. Chỉ
biết là tấm vải dầu trong tay anh đủ lớn để tốc độ giảm đi hơn 20%. Nhưng than
ôi, với tốc độ gió thế này thì tấm vải có tốt đến mấy cũng chẳng mang lại kết
quả gì đáng kể. Anh vẫn đang rơi rất nhanh với đường nhựa và bê tông chờ sẵn
dưới kia thì chắc chắn không còn cơ hội sống sót.

Dưới mặt đất, những ngọn đèn đêm của thành Rome toả
ra khắp mọi hướng. Thành phố hiện ra chẳng khác gì một bầu trời đêm đầy sao
sáng lung linh. Có một dải màu đen chạy vắt qua vòm trời sao tuyệt diệu ấy -
một dải tối khá rộng, chạy ngoằn ngoèo giữa rừng đèn, y như một con rắn mập ú. Langdon chăm chú quan sát
dải màu đen ấy…

Bất chợt hi vọng lại bùng lên, y như bọt sóng bất thần
tung lên khi một con sóng xô mạnh vào bờ.

Với sức mạnh không ngờ, Langdon giật mạnh cánh tay phải.

Tấm vải dầu lập tức kêu phần phật, rồi căng phồng lên,
trước khi định hình ở một vị trí tạo nên ít sức cản nhất. Langdon cứ để mặc cho
thân thể mình rơi xuống trong tư thế nằm ngang. Anh lại giật mạnh cánh tay một
lần nữa, dù mỗi cử động đều khiến bàn tay đau rát. Tấm vải xòe rộng hẳn ra, và Langdon bắt đầu rơi trong
tư thế nằm nghiêng. Không nghiêng hẳn. Nhưng thế đã là đáng kể lắm rồi! Một lần
nữa anh lại cúi xuống nhìn dải tối đen sẫm uốn lượn bên dưới. Nó nằm chếch về
bên phải, nhưng anh vẫn còn ở tít trên cao. Hay tại anh đã nán lại trên máy bay
quá lâu? Lại một lần nữa Langdon
giật mạnh cánh tay phải, lòng thầm nghĩ đành phải phó thác cho số mệnh.
Anh cố nhằm vào chỗ uốn rộng nhất và… lần đầu tiên trong đời, Langdon nguyện cầu một
phép nhiệm màu.

Sau đó là mờ mịt.

Dường như bóng tối từ dưới mặt đất lao thẳng lên chụp
lấy anh… Anh vụt nhớ lại kỹ năng nhảy cầu… động tác uốn cong sống lưng, các
ngón chân duỗi ra thật thẳng… hai lá phổi căng lên để che đỡ cho các cơ quan
nội tạng… cẳng chân gấp lại để tránh cú đâm như trời giáng… và cuối cùng là… ơn
Chúa, dòng sông Tiber đang
cuồn cuộn chảy… nước ngầu bọt, chứa lượng khí khá lớn… khiến cho sức cản chỉ
còn bằng một phần ba so với nước ở trạng thái tĩnh.

Sau đó là cú va đập… và đêm tối mịt mùng.

Tiếng mảnh vải dầu kêu phần phật cực mạnh khiến cho
mọi người quay lại, tạm thời không chú ý đến quả cầu lửa trên trời nữa. Đêm
nay, bầu trời thành Rome quả là quá nhiều những cảnh tượng khác thường… đầu
tiên là chiếc trực thăng lao thẳng lên bầu trời, rồi đến vụ nổ… và giờ đây là
một vật thể kỳ dị rơi thẳng từ trên cao xuống dòng sông Tiber đang chảy cuồn cuộn, ngay sát hòn đảo
nhỏ nhô lên giữa sông - đảo Tiberina.

Kể từ khi hòn đảo nhỏ này được trưng dụng làm nơi điều
trị cho các bệnh nhân của trận đại dịch năm 1656 ở thành Rome, người ta đã bắt
đầu tin vào khả năng chữa trị kỳ bí của hòn đảo này. Chính vì lý do này mà sau
đó người ta đã đặt tại đây một bệnh viện. - Bệnh viện Tiberina.

Khi được kéo từ dưới sông lên, cơ thể người này bị bầm
dập khắp nơi. Nhưng thật kỳ diệu, mạch của anh ta vẫn còn đập, dù rất yếu. Hẳn
phải nhờ có sự huyền diệu của hòn đảo Tiberina nên trái tim của anh ta mới có thể tiếp
tục đập như vậy. Sau đó mấy phút, người đàn ông ấy bắt đầu ho mạnh, rồi hồi
tỉnh lại, tất cả mọi người đều quả quyết rằng đó là nhờ phép lạ của hòn đảo nhỏ
diệu kỳ này.

Chương 126

Hồng y Mortati biết rằng không một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi sự kỳ
bí của giây phút hiện tại. Sự im lặng bao trùm quảng trường St. Peter giờ đây
âm vang hơn bất kỳ dàn đồng ca nào của các thiên thần.

Mắt trân trân ngước lên nhìn Giáo chủ Thị thần, Hồng y
bị giằng xé dữ dội, một bên là trái tim, một bên là lý trí. Những gì trông thấy
quả là quá chân thực, quá hiển nhiên. Nhưng mà… làm sao lại thế được? Tất cả
mọi người đều đã thấy Giáo chủ Thị thần leo lên máy bay trực thăng. Họ cũng đã
chứng kiến quả cầu lửa nổ tung trên trời. Ấy thế mà lúc này, họ lại thấy vị
thầy tu trẻ này đứng trên nóc thánh đường. Phải chăng con người này đã được
thiên thần chắp cánh? Hay được Chúa ban cho phép màu tái sinh?

Không thể nào…

Hồng y Mortati thực sự muốn tin vào mắt mình, nhưng trí não của ngài
phản đối quyết liệt, nó đòi một lời giải thích. Tất cả các vị Hồng y khác đều
đang ngước nhìn chăm chú, kinh ngạc đến sững sờ.

Đó là Giáo chủ Thị thần. - Không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng vị thầy tu trẻ tuổi ấy trông khác hẳn lúc trước, đầy vẻ thánh thiện. Như
thể đã được gột rửa đến tận tâm hồn. Phải chăng là người thật? Hay chỉ là một
linh hồn? Dưới tác động của ánh đèn máy quay, nước da trắng của Giáo chủ Thị
thần toả sáng, trông hệt như một thiên thần, không trọng lượng.

Trong đám đông trên quảng trường, người thì khóc,
người thì reo hò vui sướng, người thì vỗ tay hoan hô. Một nhóm các nữ tu sĩ bắt
đầu quỳ xuống đọc kinh Saetas.
Quảng trường bắt đầu vang lên những giọng nói. Rồi bất ngờ, cả biển người cùng
đồng thanh hô vang tên của Giáo chủ Thị thần. Các thành viên của Hội đồng hồng
y, một số xúc động đến chảy nước mắt, cũng hoà giọng với đám đông. Hồng y Mortati đưa mắt nhìn khắp
xung quanh. Là thật hay là mơ đây?

Đứng trên tầng cao nhất của tháp chuông trên nóc Đại
thánh đường St. Peter, Giáo chủ Thị thần quan sát biển người bên dưới đang
ngước lên nhìn mình. Đây là sự thật hiện hữu hay chỉ là chiêm bao? Thật kỳ lạ,
Giáo chủ Thị thần cảm thấy chính bản thân mình không còn giống như trước nữa;
ngài không hiểu chỉ có mỗi linh hồn, hay cả thể xác của mình vừa từ thiên đàng
hạ cánh xuống khoảng đất trống sau khu vườn của toà thánh… hạ cánh một cách nhẹ
nhàng, y như một thiên thần vừa đáp xuống giữa thảm cỏ. Chiếc dù màu đen đã
giúp Giáo chủ Thị thần hoà lẫn vào vùng bóng tối đằng sau Đại thánh đường St.
Peter. Không hiểu chỉ đơn thuần là thể xác, hay cả linh hồn đã truyền cho ngài
sức lực để leo hết vô số bậc trên cầu thang Medallion, để lên tận đỉnh cao nhất này.

Giáo chủ Thị thần thấy mình nhẹ bỗng, như một linh hồn
đang bay lượn.

Đám đông bên dưới đang hô vang tên mình, nhưng Giáo
chủ Thị thần biết rằng họ không tôn sùng cá nhân ngài. Họ đang vô cùng hoan hỉ, niềm hoan hỉ mà
ngài vẫn thường cảm nhận khi nghĩ về Đấng Toàn Năng. Họ đang cảm nhận những gì
mà họ vốn khao khát từ lâu… khao khát được thấy một bằng chứng về sự tồn tại
của Chúa trời… bằng chứng về sức mạnh của Tạo hoá.

Suốt cuộc đời mình, Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca đã cầu
nguyện cho giây phút này, ấy thế mà ngài vẫn không thể tin rằng chính Chúa đã
tự tìm cách để chứng minh sự tồn tại của Người. Giáo chủ Thị thần muốn thét lên
thật to để cả biển người đều nghe thấy. Chúa của chúng ta đây, Người đấy! Hãy nhìn
cho rõ những phép nhiệm màu vừa hiện hữu quanh các người!

Giáo chủ Thị thần đứng trên tháp chuông một hồi lâu,
các giác quan đều đã mụ mị nhưng trái tim thì rộn ràng xúc cảm.

Mãi rồi những cảm xúc ấy cũng lắng xuống, ngài cúi đầu
chào đám đông, rồi lui khỏi lan can. Còn lại một mình, Giáo chủ Thị thần quỳ
xuống và cầu nguyện.

Báo cáo nội dung xấu