Thiên thần và ác quỷ - Chương 120 - 121 - 122

Chương 120

11 giờ 51 phút.

Thành phố của người chết thực sự là mảnh đất của người chết.

Dù đã đọc rất nhiều tài liệu về nơi này, Langdon vẫn sững sờ trước
những gì anh được tận mắt chứng kiến. Nằm dưới chân Đại thánh đường, cái hang
khổng lồ này đầy những lăng mộ đổ nát, trông hệt như những ngôi nhà nhỏ trên
nền hang lớn. Không khí nặng mùi chết chóc. Phần lớn những lối nhỏ chạy ngoằn
ngoèo giữa các mộ phần, được lát bằng đá cẩm thạch rạn. Vô số những cột bụi nằm
dựng đứng trên nền đất chưa được khai quật, đỡ lấy không khí bẩn thỉu đang lơ lửng trong
vùng tối.

Thành phố của người chết, sự thoả mãn về mặt học thuật
trong tâm trí anh hoà lẫn với cảm giác kinh hãi, khiếp sợ. Cùng mọi người, Langdon lao sâu vào lòng
hang tối om. Mình
làm thế này liệu có đúng không nhỉ?

Là người đầu tiên bị thuyết phục bởi niềm tin của Giáo
chủ Thị thần, Chartrand mở
toang cánh cổng bằng sắt, đầy tin tưởng.

Glick và Macri
đã long trọng chấp thuận lời đề nghị của vị thầy tu trẻ tuổi là sẽ dùng
đèn chiếu sáng cho đoàn người tìm kiếm, mặc dù xét đến những cơ hội thăng tiến
mà hai phóng viên này sẽ được hưởng sau sự kiện này thì hẳn phải có lý do chính
đáng để nghi ngờ động cơ thực sự của họ. Vittoria là người tỏ ra ít hào hứng
nhất, và sâu trong ánh mắt cô gái có trực cảm mạnh mẽ này, Langdon cảm nhận được sự
lo lắng và bất an.

Muộn quá rồi, Langdon thầm nghĩ. Anh và Vittoria đang chạy theo cả
nhóm. Thật
điên rồ.

Vittoria không nói gì, nhưng anh biết, cả hai người đang có
chung một suy nghĩ. Nếu
Giáo chủ Thị thần phán đoán không chính xác thì không thể chạy thoát khỏi thánh
đường này trong vòng vẻn vẹn
9 phút.

Chạy qua hết mộ phần này đến mộ phần khác, Langdon thấy hai cẳng
chân mỏi nhừ. Thật đáng ngạc nhiên, cả nhóm đang chạy lên dốc. Lúc lời giải
thích hiện lên trong trí não cũng là lúc anh thấy lạnh xương sống. Địa hình
dưới chân anh lúc này vẫn được giữ nguyên trạng từ thời chúa Giê-su còn sống. Anh đang
chạy lên đỉnh ngọn đồi Vatican nguyên
thuỷ! Các học giả của giáo hội nhiều lần khẳng định rằng lăng mộ của thánh
Peter nằm gần đỉnh đồi, và anh vẫn thường thắc mắc, không hiểu bằng cách nào mà
họ có được thông tin đó. Giờ thì Langdon đã hiểu. Ngọn đồi ấy vẫn còn nguyên vẹn!

Langdon cảm tưởng như đang chạy ngược dòng lịch sử. Đâu đó
phía trước chính là mộ phần của thánh Peter - một chứng tích lịch sử của Thiên
Chúa giáo. Thật khó tin, nhưng quả đúng là thuở ban đầu, mộ phần của ngài chỉ
được đánh dấu bằng một miếu thờ nhỏ nhoi khiêm tốn. Ngoài ra không còn gì khác
nữa. Theo thời gian, danh tiếng của thánh Peter ngày một lan rộng, và những đền
thờ tiếp theo lần lượt được dựng lên trên nền miếu thờ đầu tiên ấy. Để giờ đây
Đại thánh đường St. Peter do đích thân Michelangelo thiết kế có mái vòm nhọn vươn cao tới
hơn 130 mét, đỉnh mái vòm nằm trúng vào vị trí của miếu thờ đầu tiên, độ chênh
lệch chỉ là vài ly.

Cả nhóm tiếp tục vượt qua những chặng đường quanh co
khúc khuỷu, Langdon xem
đồng hồ. 8 phút nữa. Không chừng chính bản thân anh và Vittoria sẽ nhanh chóng gia
nhập đội quân những người được chôn vùi vĩnh viễn ở nơi này cũng nên.

- Cẩn thận! - Glick kêu to. - Coi chừng hang rắn đấy!

Langdon cũng đã kịp trông thấy. Hàng loạt những hố nhỏ nằm cắt
ngang lối đi dưới chân họ. Anh nhảy qua.

Vittoria cũng nhảy và cố gắng tránh những cái hố nhỏ. Vẻ mặt cô
có vẻ không thoải mái chút nào.

- Hang rắn là cái gì?

- Đúng ra phải gọi là hố cúng đồ ăn. - Langdon cải chính. - Em không cần phải biết
đến những cái hố này làm gì. - Bản thân Langdon cũng vừa kịp nhận ra, chúng còn được gọi
là ống dẫn đồ uống. Những tín đồ Thiên Chúa thuở xưa tin rằng xác thịt có thể
tái sinh được, nên đã đào những cái hố kiểu này để tiếp tế đồ ăn cho người chết
bằng cách đổ sữa và mật ong xuống mộ phần nằm dưới điện thờ.

Giáo chủ Thị thần thấy sức lực bắt đầu giảm sút.

Ngài vẫn nhạy cảm thấy được tiếp sức bởi ý thức về sứ mệnh của mình trước
nhân loại và trước Chúa. Gần
đến nơi rồi. Cơn đau thật khủng khiếp. Tâm trí cũng có thể khiến người ta đau đớn không kém
gì thể xác. Thế nhưng vị thầy tu trẻ tuổi vẫn thấy mệt rã rời.

Thời gian còn lại rất ít.

- Con sẽ cứu nhà thờ, thưa Cha, con xin thề sẽ làm
bằng được điều đó.

Dù may mắn có được luồng sáng cực mạnh từ chiếc đèn
quay phim ở phía sau chiếu lên, Giáo chủ Thị thần vẫn giương cao cây đèn dầu. Ta là người dẫn
đường trong đêm tối. Ta chính là ánh sáng.

Những bước chân của ngài khiến cây đèn lắc lư, dầu
trong bình kêu òng ọc.
Trong thoáng chốc, Giáo chủ Thị thần bỗng thấy sợ, nhỡ dầu sóng ra ngoái và bắt
lửa thì thật nguy hiểm. Bị bỏng một lần thế là đã đủ lắm rồi.

Chạy gần đến đỉnh đồi, Giáo chủ Thị thần ướt sũng mồ hôi, mệt đến đứt
hơi. Nhưng khi lên tới đỉnh, cảm thấy như vừa được tái sinh, ngài loạng choạng
bước tới vùng đất bằng phẳng mà ngài đã từng nhiều lần tới thăm. Đây là điểm
tận cùng của con đường. Một mảng tường đất bỗng nhiên hiện ra, đánh dấu điểm
tận cùng của Thành phố của người chết. Một tấm biển nhỏ có ghi dòng chữ: Lăng mộ Thánh
Peter.

Trước mắt Giáo chủ Thị thần là một hốc trổ trên tường,
cao ngang thắt lưng. Không có bảng chữ dát vàng. Không trang trí cầu kỳ. Chỉ có
một cái hốc giản dị trên tường, dẫn vào một hang nhỏ, bên trong đặt cỗ quan tài
đá giản dị, xoàng xĩnh.
Miệng mỉm cười kiệt quệ, Giáo chủ Thị thần nhìn cái hốc nhỏ. Những người khác
cũng sắp đến nơi rồi. Ngài đặt cây đèn dầu xuống, quỳ gối và bắt đầu cầu
nguyện.

Xin tạ ơn Người. Tất cả sắp kết thúc rồi.

***

Bên ngoài quảng trường, đứng giữa những vị Hồng y Giáo
chủ khác, Hồng y Mortati chăm
chú nhìn màn hình lớn, dõi theo tấn kịch đang diễn ra dưới tầng hầm. Đức cha
không biết phải tin vào cái gì nữa. Phải chăng cả thế giới cũng trông thấy
những gì ngài vừa trông thấy? Phải chăng Chúa đã báo tin cho Giáo chủ Thị thần?
Phải chăng hộp phản vật chất sắp phát nổ trong Đại thánh đường St. Peter?

Nhìn kìa! - Đám đông ồ lên - Kia kìa! - Bất giác tất
cả mọi người đều giơ tay chỉ lên màn hình. - Phép nhiệm màu đấy!

Hồng y Mortati ngước nhìn lên. Góc quay không được ổn định, nhưng hình
ảnh thì rất rõ ràng. Một cảnh tượng không thể nào quên.

Máy quay sau lưng Giáo chủ Thị thần truyền về cảnh
ngài đang quỳ trên nền đất để cầu nguyện. Trước mặt vị thầy tu trẻ tuổi này là
một cái hốc giản dị trên bức tường đất. Trong hốc, nằm giữa những mảnh đá vụn
từ thời cổ là một quan tài đá cũ kỹ. Dù mới chỉ được tận mắt nhìn thấy cỗ quan
tài ấy một lần, nhưng Hồng y Mortati
biết rõ nó đựng cái gì.

Thánh Peter.

Hồng y Mortati không ngờ nghệch đến nỗi tin rằng tiếng hò reo hớn hở của đám đông bắt
nguồn từ niềm vui sướng được trông thấy một trong những thành tích quan trọng
bậc nhất của Thiên Chúa giáo. Lăng mộ của thánh Peter không phải là cái khiến
cho tất cả những ai đang tập trung ở quảng trường này đều phải quỳ xuống để tạ
ơn, mà chính là vật nằm bên trên lăng mộ của Người.

Hộp đựng giọt phản vật chất. Nó nằm đó… suốt cả ngày
hôm nay… ẩn trong bóng đêm vĩnh cửu của Thành phố của người chết. Đẹp đẽ. Tàn
bạo... Đầy chết chóc. Những gì Giáo chủ Thị thần được mách bảo không hề sai.

Hồng y Mortati chăm chú nhìn cái hộp trong suốt. Giọt chất lỏng nhỏ xíu
vẫn đang nằm lơ lửng ở chính giữa hộp. Cái hốc nhỏ quanh chiếc hộp ánh lên một
thứ ánh sáng màu đỏ khi màn hình điện tử đang đếm ngược 5 phút cuối cùng trong
quá trình tồn tại của chính nó.

Cũng ở trên lăng mộ, cách cái hộp vài phân, là chiếc camera không dây của đội
lính gác Thụy Sĩ
đang truyền đi hình ảnh về chiếc hộp.

Hồng y Mortati làm dấu thánh. Đây là cảnh lượng đáng sợ nhất trong đời
ông. Nhưng chỉ trong giây lát, ông nhận ra rằng những gì vừa trông thấy chưa
phải là điều tồi tệ nhất.

Bất ngờ, Giáo chủ Thị thần đứng phắt dậy, cầm hộp phản
vật chất và quay lại, vẻ mặt căng thẳng. Vị thầy tu trẻ tuổi này gạt mọi người
sang một bên, rồi bắt đầu chạy ngược trở lại con đường ngoằn ngoèo trong Thành
phố của người chết, để trở lại điểm xuất phát.

Chiếc camera quay lướt qua Vittoria Vetra, mặt đang tái xanh đầy sợ hãi:

- Giáo chủ Thị thần, cha đi đâu? Con tưởng cha nói
rằng…

- Hãy tin ở ta! - Giáo chủ Thị thần trả lời, chân vẫn
chạy.

Vittoria quay ngay sang Langdon:

- Phải làm gì bây giờ?

Robert Langdon ra sức cản Giáo chủ Thị thần, nhưng Chartrand can thiệp ngay,
rõ ràng là người lính gác này đã đặt trọn niềm tin vào Giáo chủ Thị thần.

Những hình ảnh từ chiếc camera của đài BBC giống y như góc nhìn của một người đang ngồi
trên toa xe lửa tròng trành, lắc lư - lột tả đầy đủ sự náo loạn, kinh hãi của
đoàn người đang chạy theo Giáo chủ Thị thần, quay trở lại lối dẫn xuống Thành
phố của người chết.

Trên quảng trường, Hồng y Mortati tròn mắt kinh hãi:

- Không lẽ Giáo chủ Thị thần định mang hộp phản vật
chất lên đây?

Màn hình ti-vi trên khắp thế giới hiện lên cảnh Giáo
chủ Thị thần đang ra sức chạy ra khỏi Thành phố của người chết, tay cầm hộp
phản vật chất. Đêm
nay sẽ không có thêm người nào phải chết!

Nhưng Giáo chủ Thị thần đã nhầm.

Chương 121

Giáo chủ Thị thần chạy vụt ra ngoài cửa chính của Đại
thánh đường St. Peter vào lúc 11 giờ 56 phút. Tay bưng hộp phản vật chất như thể
đang mang một món đồ tế, ngài loạng choạng hiện ra giữa vùng ánh sáng chói loà
được tạo ra bởi rất nhiều ánh đèn máy quay chụm lại. Với đôi mắt rực lửa, ngài
thấy hình ảnh của mình trên các màn hình lớn - mình trần, đầy vết thương, hệt
như một người khổng lồ vừa hiện lên trên các màn hình. Chưa bao giờ Giáo chủ
Thị thần thấy một đám đông nào huyên náo đến mức này trên quảng trường St. Perter - tiếng khóc,
tiếng la hét, tiếng tụng kinh, tiếng hát… sự sùng kính và sự kinh hoàng hoà lẫn
vào nhau.

"Xin người hãy giải thoát cho chúng con khỏi bàn
tay của quỷ" - Giáo chủ Thị thần thầm cầu nguyện.

Sau một hồi chạy thục mạng để thoát ra khỏi Thành phố
của người chết, ngài thấy mệt lử. Suýt nữa thì đã xảy ra chuyện.

Robert Langdon và Vittoria đã ra sức khuyên ngài để cái hộp
lại chỗ cũ rồi chạy ra ngoài tìm chỗ ẩn nấp. Khờ khạo quá!

Rõ ràng là nếu ở vào một thời điểm khác thì Giáo chủ
Thị thần đã không thể làm được như thế. Tuy nhiên, trong đêm nay, một lần nữa
Chúa trời đã phù hộ cho ngài. Lúc Robert Langdon sắp sửa chặn được ngài thì Chartrand, chàng thiếu uý
vốn rất giàu đức tin, đã kịp thời hành động. Còn hai người phóng viên kia thì
quá bận bịu với mớ
dụng cụ cồng kềnh nên chẳng kịp can thiệp.

Hành động của Chúa trời lúc nào mà không kỳ bí.

Giáo chủ Thị thần đã nghe thấy tiếng những người kia
chạy ngay sau lưng… hình ảnh của họ đồng thời xuất hiện trên các màn hình lớn.
Gạn nốt chút sức lực cuối cùng còn lại trong cơ thể, Giáo chủ Thị thần giương
cao hộp phản vật chất. Rồi ngài vươn ngực lên như thể muốn chế giễu vết thương
mang biểu tượng của Illuminati
trên cơ thể, và chạy xuống cầu thang.

Cần phải hoàn tất khâu cuối cùng này.

Nhanh lên nào, Giáo chủ Thị thần tự động viên mình, cố lên.

***

Bốn phút nữa…

Ra đến cửa Đại thánh đường, Langdon loá mắt. Lại một lần nữa, biết bao
luồng sáng từ các ánh đèn máy quay chiếu thẳng vào mặt anh. Hình ảnh duy nhất
lọt được vào võng mạc Langdon
là bóng dáng lờ mờ của Giáo chủ Thị thần đang chạy xuống cầu thang.
Trong giây lát, do hiệu ứng của những luồng sáng chói loà, Giáo chủ Thị thần
bỗng khoác lên mình dáng vẻ siêu phàm của một thiên thần. Chiếc áo thầy tu tụt
xuống đến ngang thắt lưng trông như một tấm vải liệm. Thân thể còn hằn rõ vết
thương, nhưng vị thầy tu trẻ tuổi vẫn không chùn bước. Dáng hiên ngang, Giáo
chủ Thị thần vẫn xộc tới, vẫn kêu gọi cả thế giới hãy giữ đức tin. Cầm hộp vũ
khí chết người trên tay, ngài chạy thẳng về phía đám đông.

Langdon chạy theo xuống cầu thang. Cha định làm gì thế này? Thế thì tất cả mọi
người sẽ chết!

Giáo chủ Thị thần thét lớn:

- Trong ngôi nhà của Chúa, không có chỗ cho những việc
làm của quỷ Sa-tăng! - Ngài chạy thẳng vào đám đông lúc này đã bắt đầu tỏ ra
khiếp sợ.

- Thưa cha! - Langdon hét to - Làm gì có lối nào mà đi!

- Hãy nhìn lên thiên đàng! Chúng ta đã quên mất là còn
có thiên đàng ở đó!

Đột nhiên Langdon hiểu ra, sự thật vĩ đại bỗng lóe sáng lên trong trí não
anh. Dù không thể nhìn thấy nó, vì bị quá nhiều luồng sáng chiếu vào mắt, nhưng
anh biết rằng lối thoát của họ ở ngay trên đầu…

Bầu trời nước Ý, với muôn vàn ngôi sao lấp lánh. Lối thoát hiểm.

Chiếc trực thăng dự định dùng để đưa Giáo chủ Thị thần
đến bệnh viện vẫn đang đậu trước mặt, người phi công đã đợi sẵn trong ca-bin, động cơ đang nổ, sẵn
sàng cất cánh. Thấy Giáo chủ Thị thần chạy đến chỗ chiếc phi cơ, Langdon chợt thấy lòng
rộn lên mừng rỡ.

Những suy tính vụt lóe lên trong tâm trí anh, như một
dòng thác lớn. Lúc đầu anh nghĩ đến biển Địa Trung Hải mênh mông. Cách đây bao
xa nhỉ? 5 dặm? Hay
10 dặm? Anh biết rằng bãi biển Fiumocino chỉ cách dây 7 phút đi tàu. Máy bay trực thăng, tốc độ
200 dặm một giờ, bay liên tục… nếu kịp bay ra tận ngoài khơi xa và thả hộp phản
vật chất xuống đó thì… Hai chân vẫn chạy như bay, Langdon nhận ra rằng thực ra còn rất nhiều cách
khác nữa. La Cava Romana ([113]). Mỏ đá này nằm ở phía
Bắc thành phố, và khoảng cách chưa đầy 3 dặm. Mỏ này có rộng không nhỉ? Hai dặm vuông thì
phải. Dĩ nhiên là giờ này thì chẳng có ai ở đó! Thả cái hộp xuống đó…

([113]) La
Cava Romana: Mỏ đá La Mã.

- Tất cả lùi lại mau! - Giáo chủ Thị thần thét vang.
Dù vết thương ở ngực đau buốt, ngài vẫn dồn hết sức xuống đôi chân đang guồng
thật lực. - Tránh xa ra! Mau!

Thấy Giáo chủ Thị thần chạy về phía mình, mấy người
lính gác Thụy Sĩ
đang đứng gác bên chiếc máy bay há hốc mồm kinh ngạc.

- Lui ra! - vị thầy tu trẻ tuổi thét lên.

Những người lính dạt hết ra sau.

Trước sự ngỡ ngàng của toàn thế giới, Giáo chủ Thị
thần chạy đến bên ca-bin máy
bay, mở toang cửa.

- Ra ngoài ngay, con của ta! Mau!

Viên phi công nhảy ngay xuống đất.

Nhìn chiếc ghế lái tít trên cao, Giáo chủ Thị thần tự
biết trong lúc kiệt sức thế này thì ngài phải đu bằng cả hai cánh tay mới lên
được.

Quay sang đặt cái hộp vào tay viên phi công đang run
lên bần bật:

- Này con, cầm hộ ta, khi nào ta lên đến nơi thì đưa
lên nhé.

Dùng hai cánh tay để đu lên, Giáo chủ Thị thần nghe
tiếng Robert Langdon vừa
chạy lại vừa reo lên phấn khởi. Giờ thì anh đã hiểu ra rồi đây! Ngài thầm nghĩ, giờ thì anh đã tin
rồi đây!

Lên đến khoang lái, vị thầy tu trẻ tuổi gạt cần điều
khiển, rồi nhoài ra cửa sổ để lấy hộp phản vật chất.

Không thấy cái hộp trên tay người phi công đâu cả.

- Anh kia lấy cái hộp rồi ạ. - Anh ta thét to.

Tim Giáo chủ Thị thần bỗng chùng hẳn xuống:

- Ai?

Người phi công đưa tay chỉ:

- Anh kia ạ.

Robert Langdon ngạc nhiên, không ngờ cái hộp nặng đến thế.

Anh chạy vòng sang phía bên kia, và trèo lên ca-bin, ngồi lên đúng chiếc
ghế mà trước đó có mấy giờ anh và Vittoria đã ngồi trong chuyến bay từ CERN đến toà thánh. Thắt
đai an toàn xong, anh hét to bảo Giáo chủ Thị thần:.

- Cất cánh đi, thưa cha!

Mặt tái mét, Giáo chủ Thị thần ngoái lại nhìn Langdon:

- Con làm cái gì thế?

- Cha lái đi, con sẽ ném cái hộp! Langdon hét lớn. - Không
còn thời gian đâu! Phải bay ngay!

Giáo chủ Thị thần sững người ra trong giây lát, những
ánh đèn máy quay chiếu vào trong ca-bin, làm nổi rõ những vết nhăn trên mặt ngài.

- Ta tự làm được mà. Đáng ra ta phải làm việc này một
mình thôi. - Ngài thì thào. Langdon
chẳng nghe thấy gì.

- Cất cánh đi! - Anh hét to. - Con lên để giúp cha mà!

Tim Langdon
dường như ngừng đập khi đọc dãy chữ số đang nhấp nháy trên chiếc hộp.

- Ba phút thôi, thưa cha! Còn có 3 phút!

Dường như con số ấy đã lập tức khiến cho Giáo chủ Thị
thần lấy lại được bình tĩnh. Không chút do dự, ngài quay lại bảng điều khiển.
Động cơ rú lên inh ỏi, chiếc phi cơ bắt đầu cất cánh.

Nhìn xuyên qua đám bụi mù mịt bên dưới, Langdon thấy Vittoria đang
chạy tới. Ánh mắt hai người giao nhau, và Vittoria sụp xuống như một tảng đá
đang chìm dần xuống biển.

Chương 122

Ngồi trong khoang máy bay, Langdon bị tra tấn bởi tiếng động cơ rền rĩ
đồng thời với những luồng gió cực mạnh lùa thốc vào từ cửa sổ. Anh tìm một thế
ngồi chắc chắn để chống lại sức kéo của trọng lực trong khi Giáo chủ Thị thần
cho máy bay lao thẳng lên trời. Vùng sáng quanh quảng trường St. Peter lui dần
cho đến khi chỉ còn là một quầng sáng hình e-líp giữa cả một rừng đèn của thành
phố.

Hộp phản vật chất trong tay anh nặng trịch. Langdon càng siết chặt hơn
nữa, hai bàn tay anh lúc này trơn nhẫy những máu trộn lẫn với mồ hôi. Bên trong
chiếc hộp, giọt phản vật chất bé xíu vẫn nằm lơ lửng, vẫn dao động một cách
khoan thai trong luồng ánh sáng mờ màu đỏ phát ra từ chiếc đồng hồ đếm ngược.

- Hai phút nữa! - Langdon thét lên. Không hiểu Giáo chủ Thị thần
định thả cái hộp xuống địa điểm nào.

Những ngọn đèn thành Rome bên dưới toả đều ra khắp mọi
hướng. Xa xa, về phía Tây, bờ biền Địa Trung Hải lung linh ánh điện hiện ra -
bên kia dải đèn sáng ấy là cả một khoảng tối bao la. Hoá ra bờ biển ở cách xa
hơn anh tưởng. Hơn thế nữa, dải bờ biển sáng trưng ánh đèn còn nhắc anh nhớ tới
tác hại khủng khiếp của vụ nổ, dù tít tận ngoài khơi. Anh đã quên không tính
đến sức mạnh chết người của một đợt sóng thần 10 kiloton.

Quay lại, nhìn xuyên qua cửa sổ khoang lái, Langdon thấy khả quan hơn
chút xíu. Ngay trước mắt họ là dải đồi Roman nhấp nhô trùng điệp lờ mờ hiện ra trong bóng
đêm. Loáng thoáng có những điểm sáng - khu biệt thự của giới thượng lưu - nhưng
cách họ chừng một dặm về hướng Bắc thì chỉ có một màu tối sẫm. Khu vực đó không
có bất kỳ ánh đèn nào - chỉ là một vùng tối đen kịt.

- Không có gì ở đó.

Mỏ đá! Langdon thầm nghĩ. La Cava
Romana!

Nhìn kỹ dải đất hoang cằn cỗi này, Langdon nhận thấy nó khá
rộng, lại còn rất gần nữa. Gần hơn biển Địa Trung Hải nhiều. Cảm giác phấn khởi
tràn ngập trong lòng anh. Hoá ra đây chính là nơi mà Giáo chủ Thị thần đang
nhắm tới! Chiếc phi cơ đang quay thẳng về hướng ấy! Về mỏ đá! Nhưng quả là kỳ
lạ, động cơ nổ mỗi lúc một giòn hơn, chiếc trực thăng cũng đang tăng tốc rất
mạnh, thế mà chẳng thấy mỏ đá gần lại chút nào. Ngạc nhiên, anh nhìn qua cửa sổ
để xác định lại phương hướng, và cảm giác phấn khởi lập tức chuyển thành kinh
hãi.

Ngay bên dưới, thẳng chiếc phi cơ xuống, là vùng sáng
của quảng trường St. Peter.

Vẫn chưa ra khỏi địa phận Vatican!

- Thưa cha! - Langdon hổn hển. - Bay đi thôi, lên cao thế là đủ
rồi! Tiến về phía trước ngay thôi! Không thể thả cái hộp này xuống toà thánh
được!

Giáo chủ Thị thần không đáp. Hình như ngài đang tập
trung điều khiển máy bay.

- Còn chưa đến 2 phút nữa! - Langdon thét to, tay giơ chiếc hộp lên. -
Con nhìn thấy rồi! Mỏ đá! Cách 2 dặm về hướng Bắc! Ta không còn…

- Không đâu. Giáo chủ Thị thần trả lời. - Như thế quá
nguy hiểm. Xin lỗi con. Trong khi chiếc phi cơ vẫn tiếp tục lao thẳng lên tận
trời cao, vị thầy tu quay lại nhìn Langdon, miệng cười rầu rĩ: Giá như con đừng lên máy bay, con
của ta. Con đã chọn con đường tử vì đạo rồi đó.

Nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của Giáo chủ Thị thần, Langdon đột nhiên hiểu ra
tất cả. Máu trong huyết quản anh đông đặc lại.

- Nhưng mà… phải tìm chỗ để vứt cái hộp chứ!

- Trên không trung con ạ. - Giáo chủ Thị thần đáp. -
Đó là địa điểm an toàn duy nhất.

Langdon chẳng hiểu gì. Hoá ra anh đã hiểu sai hẳn ý đồ của
Giáo chủ Thị thần. Hãy hướng lên trời cao!

Trời cao, giờ thì Langdon đã hiểu, chính là nơi mà họ đang hướng
tới. Ngài không hề có ý định thả hộp phản vật chất xuống bất kỳ đâu, mà chỉ
nghĩ đến chuyện đưa nó ra càng xa Vatican càng tốt.

Đây là chuyến bay một đi không trở lại.

Báo cáo nội dung xấu