Độc quyền chiếm hữu - Chương 20
Chương 20: Nghịch lửa có
ngày phỏng tay
Lại một hồi môi lưỡi dây dưa, Mục Huyền mới chịu rời
khỏi giường, một mình đi đến trước gương chỉnh lại quần áo. Tôi nằm trên giường
bất động, chỉ mong anh ta đi nhanh nhanh.
Trước khi ra cửa, Mục Huyền quay đầu nhìn tôi: “Hôm
nay tôi rất vui.”
Ngữ khí của anh ta rất ôn hòa, có ý tứ rõ ràng, không
che giấu niềm vui, làm hai má tôi nóng bừng.
Tất nhiên, tôi biết Mục Huyền ám chỉ điều gì? Bởi vì
vừa rồi, tôi cũng chủ động hôn anh ta cuồng nhiệt.
Đến bây giờ tôi cũng không rõ, tại sao bản thân lại có
phản ứng đó? Có lẽ, việc gặp gỡ bà ngoại khiến cảm xúc của tôi bùng nổ nên khó
tránh khỏi dựa dẫm vào anh ta; hoặc do tâm trạng bị đè nén quá lâu nên tôi cần
được phát tiết. Lúc hôn Mục Huyền, tôi chỉ cảm thấy đặc biệt hả giận, còn bây
giờ hận đến mức muốn gọt đầu lưỡi cho xong.
Mục Huyền đóng cửa rời đi, tôi lập tức bật đèn, ngồi
đến trước bàn. Người phụ nữ trong gương tóc tai lòa xòa, ánh mắt mơ màng. Váy
áo bị cởi hai cúc, để lộ bờ vai trắng ngần, mắt và miệng còn hơi sưng, chẳng
giống tôi một chút nào. Kinh khủng hơn, làn da trên cổ và mặt tôi dính nhơm
nhớp, không biết bị anh ta liếm bao nhiêu lần.
Tôi lập tức đi tắm rửa, thay bộ váy mới. Tôi gọi Mạc
Phổ đến dạy tôi cách sử dụng thiết bị liên lạc về Trái Đất. Tôi lại được gặp bà
ngoại. Nhưng do tôi chỉ mở một chiều thiết bị nên bà không nhìn thấy tôi. Bên
ngoài cửa sổ phòng bà trời đã tối đen, bà đang ngồi trên ghế sofa xem tivi. Hóa
ra, ở đó đã rất muộn rồi.
Tôi và Mục Huyền ở trong phòng ngủ một lúc lâu, vậy mà
tôi không hề có cảm giác.
Tôi nằm sấp trên ghế sofa, lặng lẽ ngắm nhìn bà ngoại.
Bà xem tivi một lát rồi quay sang nói chuyện với nữ y
tá về tôi. Nữ y tá trung niên đó rất nhẫn nại, bà ta ngồi bên cạnh bà ngoại
chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một hai câu. Xem ra, người của Mục Huyền
chăm sóc bà ngoại tôi rất tốt.
Một lúc sau, bà ngoại nói với nữ y tá: “Tôi thấy cậu
thanh niên hôm nay đi cùng Dao Dao đến đây không tồi. Tuy người hơi ngơ ngơ,
đầu óc có vẻ không linh hoạt bằng Dao Dao, nhưng dường như là một chàng trai
chính trực đáng tin cậy. Hơn nữa, cậu ta còn mặc quân phục, quân nhân rất tốt.”
Nữ y tá trả lời như đinh đóng cột: “Tất nhiên rất tốt
ạ. Ngoài ra, bà hiểu nhầm rồi, điện... nghe nói cậu ấy có IQ rất cao.”
Bà ngoại ngẫm nghĩ rồi đáp lời: “Vậy à? Thế thì tốt.
Có lẽ cậu ấy đọc sách nhiều phản ứng hơi chậm chạp một tý. Đúng rồi, mắt tôi
kèm nhèm nên không nhìn rõ, Tiểu Huyền là mấy vạch mấy sao? Thằng bé còn trẻ
tuổi như vậy, chắc quân hàm không cao lắm?”
Nữ y tá không nhịn được cười: “Bà ơi, quân hàm của cậu
ấy nhất định sẽ khiến bà hài lòng.”
Ở bên này, tôi cũng mỉm cười.
Tôi biết từ trước đến nay tôi không có bạn trai khiến
bà lo lắng. Bây giờ, bà đã có thể yên tâm về tôi nên rất vui mừng. Tôi tiếp tục
nghe bà và nữ y tá trò chuyện, trong lòng vô cùng ấm áp. Đến cái tên ‘Mục
Huyền’ thốt ra từ miệng bà, cũng không còn đáng ghét như trước.
Sau đó bà ngoại lên giường đi ngủ, tôi hài lòng tắt
thiết bị thông tin rồi đến nhà ăn ăn trưa. Mục Huyền không thấy xuất hiện, tôi
lại về phòng ngủ một giấc.
Lúc tỉnh lại, tôi kinh ngạc khi phát hiện các ngôi sao
và chiến hạm bên ngoài cửa sổ đều đứng im. Tôi đi đến bên cửa sổ, ngây người
sửng sốt.
Tôi chưa bao giờ được chứng kiến một cảnh tượng đẹp
như vậy.
Trước mắt tôi là một luồng sáng trắng trong đó tập
trung nhiều ngôi sao đủ loại sắc màu. Chúng giống sóng nước trong suốt chói lọi
dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong vũ trụ. Chúng được khắc họa
vào một giây phút đẹp đẽ nhất, và trở thành vĩnh hằng của dải Ngân Hà.
Tôi gần như nín thở ngắm nhìn.
Đúng lúc này, máy thông tin trên bàn đổ chuông.
“Tiểu thư, đây là tinh vân đẹp nhất thuộc khu vực U3
của dải Ngân Hà. Tiểu thư có thích không?” Mạc Lâm hỏi.
“Đẹp lắm!” Tôi trả lời.
Mạc Lâm cũng cười hì hì: “Tôi biết tiểu thư sẽ thích
mà. Vì tiểu thư, ngài chỉ huy đặc biệt ra lệnh toàn thể hạm đội dừng lại ở đây
nửa tiếng đồng hồ, còn bảo tôi nhớ đánh thức cô dậy. Thưởng thức xong rồi thì
quay về nhà ăn đi, tôi đã chuẩn bị bữa tối cho cô.”
Đặc biệt dừng lại vì tôi? Anh ta tinh tế và lãng mạn
đến mức đó? Tôi chẳng tin, chắc lại là Mạc Lâm bày trò đây mà.
Khi gặp Mạc Lâm ở nhà ăn, tôi phát hiện anh ta nở nụ
cười rất gian tà với tôi. Đến Mạc Phổ ở bên cạnh cũng thể hiện tâm trạng vui
vẻ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, miệng ngâm nga hát câu gì đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Mạc Lâm đã sớm chờ câu hỏi của tôi, anh ta giơ hai bàn
tay, lắc lắc mười đầu ngón tay bằng kim loại màu trắng trước mặt tôi: “Mười
ngày tiểu thư ạ, mười ngày!”
“Mười ngày gì cơ?”
“Chắc tiểu thư cũng biết đám cưới được định vào ngày
15 ba tháng sau đúng không?” Anh ta híp mắt thành một đường chỉ thẳng: “Mấy
tiếng trước ngài chỉ huy mới gọi điện thoại cho tôi, nói mười ngày sau hôn lễ
không được bố trí bất cứ công việc và hoạt động gì cho ngài ấy, cũng không được
sắp xếp công việc vào mỗi buổi tối ba tháng sau hôn lễ.”
Tôi ngây người, vài giây mới có phản ứng: “Mười ngày
liền?”
“Mười ngày liền.” Mạc Lâm sung sướng đáp.
Tôi đương nhiên hiểu Mục Huyền muốn làm gì trong mười
ngày đó, thật sự khóc không ra nước mắt. Tôi lặng lẽ tính toán theo lịch của
Stan. Ngày 15 ba tháng sau chính là thời điểm chu kỳ kinh nguyệt của tôi vừa
kết thúc bảy ngày.
“Sao lại quyết định vào ngày 15?” Tôi không cam lòng.
“Tiểu thư không biết sao?” Mạc Lâm ngạc nhiên nhìn
tôi: “Người hành tinh Stan chúng tôi rất mê tín chuyện lành dữ. Hôn lễ của tiểu
thư được tổ chức vào thời gian tiểu thư có tỷ lệ thụ thai cao nhất.”
Thì ra là vậy.
Tôi trầm mặc trong giây lát, đột nhiên phát hiện bản
thân không còn phẫn nộ như trước. Có lẽ, thần kinh của tôi thường xuyên tiếp
xúc với những chuyện shock nặng nên đã bị tê liệt.
Sau khi tôi ăn xong, Mạc Lâm thu dọn bát đĩa, Mạc Phổ
lấy một tập con chíp màu đen mở ra xem. Tôi vốn không để ý, bởi vì đó đều là
hình ảnh hạm đội hay kho đạn dược vô vị.
Cho đến khi anh ta mở một con chíp, không gian xuất
hiện hình ảnh khoang máy bay. Bên ngoài là vũ trụ với các vì sao lấp lánh,
trong khoang có hai người ngồi ở vị trí lái máy bay. Tôi giật mình kinh ngạc,
bởi vì đó chính là tôi và Khải Á.
“Đây là gì vậy?”
Mạc Phổ liếc tôi một cái: “Đây là hình ảnh ghi lại
được từ khoang chiếc máy bay tiểu thư và Khải Á từng ngồi. Ngài chỉ huy dặn đem
tất cả tài liệu ngày hôm đó cho ngài ấy xem.”
Tôi tất nhiên hiểu ý Mục Huyền, anh ta có lòng chiếm
hữu rất mạnh nên muốn biết mọi chuyện xảy ra với tôi.
Mục Huyền biết Khải Á từng hôn tôi, nhưng anh ta không
biết tôi chính là người khởi động bộ phận nhảy siêu quang tốc chứ không phải
Khải Á, hơn nữa đích đến là Trái Đất. Anh ta thậm chí hiểu nhầm, tôi phản kháng
Khải Á là xuất phát từ lòng chung thủy với anh ta. Tôi đoán, nguyên nhân khiến
Mục Huyền tưởng nhầm, là do trước hôm xảy ra binh biến, tôi đã hứa với anh ta
sẽ làm trọn trách nhiệm vợ chồng, sẽ trung thành cả về thể xác lẫn trái tim.
“Cho tôi xem một lúc có được không?” Tôi giơ tay về
phía Mạc Phổ: “Tôi cũng muốn hồi tưởng chuyện xảy ra ngày hôm đó.”
Mạc Phổ ngập ngừng rồi đưa con chíp cho tôi. Tôi thở
phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên tâm, giả vờ vô tình hỏi nhỏ: “Mục Huyền đã
xem chưa?”
“Đây là bản photo giao cho tôi để lưu vào hồ sơ. Bản
gốc đã được đưa đến văn phòng ngài chỉ huy ba tiếng trước. Tuy nhiên, ngài ấy
phải xử lý không ít văn kiện nên có lẽ vẫn chưa xem.” Mạc Phổ nói: “Có vấn đề
gì sao?”
Lòng tôi trĩu nặng.
Đúng lúc này, Mạc Lâm đột nhiên giơ cổ tay: “Ngài chỉ
huy, có chỉ thị gì không ạ? Được, tôi hiểu rồi.”
Anh ta kết thúc cuộc hội thoại, vui vẻ cầm khay thức
ăn đi tới: “Tiểu thư, ngài chỉ huy đang làm việc trong trung tâm chỉ huy. Ngài
ấy nói mời tiểu thư đích thân đưa bữa tối đến cho ngài ấy.
“Là ý kiến của anh hay là mệnh lệnh của anh ta?” Tôi
nửa tin nửa ngờ.
“Trời ạ, nghe tiểu thư nói kìa! Có khác biệt gì đâu, tôi
và ngài chỉ huy chủ tớ đồng tâm.” Mạc Lâm ôm miệng cười hì hì: “Tiểu thư nhớ
nói với ngài chỉ huy, tiểu thư rất thích chùm tinh vân này.”
Tôi do dự trong giây lát rồi nhận đĩa thức ăn từ tay
Mạc Lâm.
Chuyện gì đến sẽ đến, muốn tránh cũng không được. Hơn
nữa, nếu Mục Huyền chưa xem qua con chíp đó, tôi có cơ hội lấy về cũng không
biết chừng. Tôi không muốn nịnh nọt Mục Huyền, nhưng càng không muốn chọc giận
anh ta. Bởi tôi biết người chịu thiệt chính là bản thân tôi.
Tôi đi dọc theo hành lang dài tối mờ mờ về phía trước.
Chiếc phi thuyền này quả nhiên quán triệt mệnh lệnh của Mục Huyền, không một
giống đực hay giống cái nào xuất hiện. Cả phi thuyền yên tĩnh như một tòa lâu
đài cổ trong không trung, chỉ có tiếng bước chân đều đều của tôi.
Thông qua cửa sổ sáu cạnh, tôi có thể nhìn thấy đường
nét hình tròn và màu hồng của phi thuyền. Tôi còn có thể nhìn thấy chòm sao màu
trắng bạc nhấp nháy ở một nơi không xa. Tất cả như một giấc mơ thần tiên kỳ ảo.
Tâm trạng tôi cũng khôi phục sự bình tĩnh. Tôi đến
trước cửa trung tâm chỉ huy, gõ nhẹ một tiếng.
“Vào đi!” Giọng nói đàn ông dịu dàng vang lên.
Tôi đẩy cửa đi vào trong. Mục Huyền đang đứng trước
cửa sổ, quay lưng về phía tôi. Bên ngoài cửa sổ một màu trắng mờ mờ, Mục Huyền
phảng phất rất nhập tâm.
“Mạc Lâm nói, anh bảo tôi đưa bữa tối đến cho anh.”
Tôi đặt khay thức ăn lên bàn.
Mục Huyền quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt ôn hòa, đuôi
mắt hơi cong lên, khóe miệng ẩn hiện nụ cười như có như không.
“Cám ơn.” Anh ta rút tay khỏi túi quần, tháo đôi găng
tay quẳng lên bàn: “Lại đây.”
Quan sát gương mặt bình thản và nho nhã của Mục Huyền,
tôi không đoán nổi anh ta đã xem hình ảnh của tôi hay chưa? Tôi nghĩ, chắc Mục
Huyền chưa động đến. Nếu không, bây giờ anh ta đã đè tôi xuống bàn và dùng nụ
hôn ngấu nghiến để trừng phạt tôi rồi.
Tôi hơi yên lòng, chậm rãi tiến về phía Mục Huyền. Tôi
nhanh chóng liếc mắt qua bàn làm việc. Góc bên phải quả nhiên để một đống con
chíp. Nhưng tôi phải lấy bằng cách nào đây?
Tôi đi đến bên Mục Huyền, anh ta quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, đồng thời cất giọng dịu dàng: “Em có thích không?”
Thuận theo ánh mắt Mục Huyền, tôi cũng phóng tầm nhìn
ra ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy hơi bất ngờ. Xem ra, Mục Huyền chính là người hạ
lệnh dừng lại ở nơi này, chỉ vì muốn tôi thưởng thức cảnh đẹp của vũ trụ.
Trong lòng tôi có một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Lúc hoàng đế kể cho tôi nghe chuyện xảy ra năm đó, tôi
rất phẫn nộ. Tại sao người gặp xui xẻo lại là tôi? Nhưng sau đó, tôi lờ mờ nhận
ra, kỳ thực Mục Huyền cũng không có sự lựa chọn nào khác. Nếu tôi rơi vào hoàn
cảnh của anh ta, về công về tư, chắc tôi cũng đi theo con đường của anh ta.
Bộ dạng của Mục Huyền bây giờ khiến tôi cảm thấy hơi
chua xót, không đành lòng. Bởi vì tôi biết rất rõ, anh ta là một người chồng
đạt yêu cầu, thậm chí xuất sắc.
Quá khứ không thể thay đổi, có lẽ tôi nên đối xử tốt
hơn với Mục Huyền, để cả hai sống thoải mái hơn.
Tôi trầm mặc một vài giây rồi gật đầu: “Tôi thích.”
Ngừng một lát, tôi bổ sung thêm một câu: “Cám ơn anh, Mục Huyền.” Thanh âm của
tôi hơi run run, bởi vì hình như tôi chưa từng nói lời cảm ơn anh ta.
Mục Huyền không lên tiếng. Tôi quay đầu, phát hiện anh
ta đang nhìn tôi chăm chú.
“Sao thế?” Tôi mỉm cười với Mục Huyền, nụ cười có phần
gượng gạo.
Mục Huyền ngây người, sau đó anh ta giơ tay, ngón tay
lạnh lẽo từ từ lướt qua mặt tôi. Động tác của anh ta rất nhẹ, cảm giác như một
con ốc sên chầm chậm bò trên da tôi.
“Giống em.” Mục Huyền nói nhỏ.
“Cái gì giống tôi?”
“Chòm sao này.” Thanh âm của anh ta trầm ấm, dịu dàng
vô cùng, tựa như anh ta đang nhẫn nhại dỗ dành tôi.
Tôi không mấy thích ứng với sự dịu dàng của
anh ta. Hơn nữa, phép so sánh của Mục Huyền tương đối kỳ lạ.
“Con người sao có thể giống một chòm sao?”
Ngón tay cái của Mục Huyền dừng lại trên khóe miệng
tôi. Đôi mắt anh ta đột nhiên trở nên mờ mịt như được phủ một lớp
sương mù, không nhìn thấy đáy.
“Rất trắng trẻo, tinh khôi.” Anh nói từ tốn:
“..... Rất đẹp đẽ.”
Đây là một lời khen tặng? Nhưng tại sao tôi lại có cảm
giác nổi da gà?
Trong lúc tôi phân tâm, Mục Huyền từ từ ghé sát mặt.
Tôi niệm thầm, động viên bản thân nên thích ứng, đồng thời nhắm mắt chờ đợi. Ai
ngờ đúng lúc này, máy thông tin trên bàn đổ chuông. Mục Huyền buông người tôi,
đi đến bàn làm việc.
“Tôi về phòng trước đây.” Thái độ của anh ta hơi lạ
lùng, tôi cũng không muốn tiếp tục ở nơi này. Hơn nữa, việc tôi vừa chủ động
đón nhận anh ta khiến tôi đột nhiên có cảm giác ngượng ngùng. Vì vậy, tôi càng
muốn nhanh chóng rời đi.
Mục Huyền không trả lời, tôi tưởng anh ta cho phép.
Nhưng vừa đi đến cửa, tôi nghe thấy máy thông tin vang lên một giọng nói xa lạ.
“Ngài sĩ quan chỉ huy, tôi là Nhật Hải, sĩ quan an
toàn của hạm đội.” Người đó nói: “Đội người máy bảo vệ Hoa tiểu thư đã được
thành lập. Sau khi đáp xuống ‘Vùng đất hoang vu’, họ có thể bắt đầu thực hiện
nhiệm vụ ngay lập tức. Ngoài ra, tôi đã tạm dừng quyền hạn đi lại của tiểu thư
ở trong hạm đội, tôi cũng đã xếp Trái Đất vào danh sách đen, điểm cấm bay đến
trên tất cả các máy bay chiến đấu. Ngài còn dặn dò khác không ạ?”
Toàn thân tôi cứng đờ, sống lưng lạnh toát. Mục Huyền
trả lời nhàn nhạt: “Tạm thời chỉ có vậy.”
Cuộc trò chuyện kết thúc. Không cần quay đầu, tôi cũng
có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang chiếu thẳng vào người tôi. Mục Huyền
chắc chắn đã xem con chíp, bây giờ tâm trạng của anh ta rất tệ. Vì vậy anh ta
mới dặn dò thuộc hạ cắt đứt mọi ngả đường của tôi. Vì vậy vừa rồi anh ta mới có
biểu hiện ôn hòa thâm trầm như vậy.
Tôi nên sớm đoán ra mới đúng, bây giờ phải làm thế
nào?
Tiếng bước chân ở đằng sau mỗi lúc một gần. Sau giây
phút hoảng loạn ngắn ngủi, tôi lập tức lấy lại bình tĩnh. Tôi buông tay nắm
cửa, quay người nhìn anh ta.
Dung mạo Mục Huyền vẫn thanh tú như tuyết trắng, chỉ
có ánh mắt u ám. Khóe miệng anh ta ẩn hiện ý cười, nhưng nụ cười đó còn mơ hồ
hơn tinh tú bên ngoài cửa sổ.
“Không đi nữa à?”
Tuy quyết định thản nhiên đối diện với cơn giận dữ của
Mục Huyền nhưng khi bắt gặp vẻ mặt uy nghiêm của anh ta, tôi vẫn cứ nơm nớp lo
sợ. Mặc dù vậy, tôi không muốn mở miệng cầu xin anh ta, càng không muốn có
những lời giải thích vô vị. Tôi đối mắt anh ta: “Liệu anh có để tôi đi không?”
Mục Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, cả người anh ta giống như
bao bọc bởi lớp băng, ánh mắt phảng phất sương mù che phủ. Thanh âm của anh ta
nhẹ bẫng như vọng từ một nơi rất xa: “Hoa Dao, chúng ta đã hứa chung thủy suốt
đời. Đó là yêu cầu duy nhất của tôi. Lúc em đồng ý, người phụ nữ của tôi cam
kết chỉ thuộc về tôi, tôi đã vui mừng biết bao.”
Ngữ khí của Mục Huyền vô cùng nghiêm túc, khiến lòng
tôi chấn động. Không ngờ anh ta coi trọng lời hứa của tôi như vậy. Nhưng bộ
dạng của anh ta lúc này hơi đáng sợ. Tôi nhất thời hoảng hốt, trầm mặc không
lên tiếng.
Mục Huyền đột nhiên ôm eo tôi, sau đó anh ta vùi mặt
vào vai tôi. Từ cổ họng của anh ta phát ra tiếng thở dài nhẫn nhịn.
Toàn thân tôi cứng đờ. Tôi còn chưa kịp phản ứng, Mục
Huyền đã bế tôi lên, đi đến bên giường.
Khi lưng tôi vừa đặt xuống giường, tiếng vải xé rách
vang lên, lồng ngực lạnh buốt. Váy áo đã bị Mục Huyền xé thành hai mảnh, ném
sang một bên.
Một nỗi hoảng sợ và phẫn nộ trào dâng trong lòng tôi,
khiến hô hấp của tôi trở nên khó nhọc.
Mục Huyền khóa chặt hai tay tôi trên đỉnh đầu, đè hai
chân không cho tôi giãy giụa, trầm mặc nhìn thân thể gần như trần truồng của
tôi. Ánh mắt anh ta vụt qua một tia đau đớn, rồi nhanh chóng khôi phục sự u
tối.
“Em là của tôi, trái tim em chỉ chứa một mình tôi,
thân thể em cũng chỉ thuộc về tôi.” Anh ta cất giọng khàn khàn: “Tôi phải tiến
vào, nhất định tiến vào mới được.”