Độc quyền chiếm hữu - Chương 21
Chương 21: Bỏ nhà ra đi
Mục Huyền quỳ giữa hai đùi tôi. Anh ta lạnh lùng cởi
áo khoác quân phục rồi cởi từng cúc áo sơ mi, cho đến khi bộ ngực trắng
nõn che khuất mọi tầm nhìn của tôi.
Sau đó, Mục Huyền nằm đè lên người tôi, làn da trơn
láng của anh ta dính vào da tôi, miệng lưỡi anh ta điên cuồng đùa nghịch trên
vai và ngực tôi. Dây áo con bị Mục Huyền kéo đứt, ném sang một bên, hai đỉnh
đồi lồ lộ hiện ra. Mục Huyền gần như ngây người, anh ta cúi đầu ngắm nhìn, tâm
trạng vốn kích động phảng phất được vỗ về trong giây lát. Sau đó, Mục Huyền há
miệng ngậm nụ hoa nhạy cảm trên ngực tôi rồi mút nhẹ, một tay anh ta nắn bóp
đỉnh đồi còn lại.
Máu trong cơ thể tôi dường như đều tụ tập về hai điểm
mẫn cảm. Cảm giác đê mê từ miệng lưỡi Mục Huyền lan ra toàn thân. Anh ta sao có
thể đối xử với tôi như vậy? Bốn năm trước tuy chúng tôi ân ái suốt một đêm
nhưng chỉ đơn giản là làm tình mà thôi, anh ta không hề động đến chỗ
đó. Hơn nữa, buổi tối hôm đó cũng không bật đèn.
“Dừng lại!” Tôi hét lên, giơ tay đẩy đầu Mục Huyền.
Anh ta ‘hừm’ một tiếng, tay và miệng đồng thời rời khỏi ngực tôi. Sau đó, anh
ta quỳ thẳng người, lột sạch quần áo bằng hai ba động tác.
Bộ phận đàn ông đã cương cứng của Mục Huyền thúc vào
bụng dưới của tôi. Tôi phát hoảng, theo phản xạ khép chặt hai đùi. Mục Huyền
giơ tay, túm lấy đùi tôi. Động tác của anh ta rất mạnh, hai chân tôi bị ép dang rộng.
Toàn thân tôi run rẩy, bởi vì Mục Huyền đã dễ dàng cởi
quần lót của tôi. Anh ta cúi đầu quan sát chỗ đó, ánh mắt u tối đầy
dục vọng. Tôi tưởng anh ta cứ thế xâm nhập như lời anh ta nói. Tôi nhắm mắt,
chuẩn bị đón nỗi đau xé da xé thịt, trái tim phảng phất sắp ngừng đập. Nào ngờ
chỉ vài giây sau, một thứ mềm mềm ấm nóng chạm vào nơi bí ẩn của tôi
Cảm giác này vô cùng kỳ quái. Tôi lập tức mở mắt, sợ
đến mức hồn bay phách tán. Mục Huyền đang vùi đầu ở giữa hai đùi tôi, dùng
miệng hôn lên chỗ đó. Trán anh ta tì vào bụng dưới của tôi, mái tóc ngắn cọ vào
hai bên đùi buồn buồn. Tôi thậm chí còn cảm nhận thấy luồng khí nóng thổi ra từ
miệng anh ta.
Cơn khoái cảm không thể đè nén bắt đầu lan tỏa từ nơi
được đầu lưỡi Mục Huyền khám phá. Cả vùng bụng của tôi tê liệt. Tôi hét lên:
“Cút đi!” Đồng thời giơ tay đẩy đầu anh ta. Ai ngờ vừa túm tóc anh ta, cánh tay
đột nhiên cứng đờ.
Lại là ‘sức mạnh tinh thần’! Anh ta vô liêm sỉ đến mức
dùng ‘sức mạnh tinh thần’ khống chế đôi cánh tay của tôi.
Cảnh tượng trước mắt đúng là kinh khủng. Mục Huyền nằm
sấp giữa hai đùi tôi. Hai tay tôi ôm đầu anh ta, nhưng thân thể trần truồng
vùng vẫy lắc lư, càng tăng thêm sự ma sát giữa nơi bí ẩn với môi lưỡi của anh
ta.
Đột nhiên, một cơn cực khoái như thác lũ xuyên qua cơ
thể tôi. Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ bật ra từ cổ họng mình. Đầu óc tôi hoàn
toàn trống rỗng. Đồng thời, tôi lờ mờ cảm thấy có một dòng dung dịch chảy từ
trong thân thể tôi ra ngoài.
Tôi ngây ngô nhìn xuống dưới. Gương mặt Mục Huyền đã
rời khỏi nơi nhạy cảm, nhưng vẫn ở cự ly rất gần. Sống mũi thẳng của anh ta
chạm vào cánh hoa mềm mại. Anh ta đờ đẫn ngắm nhìn, một dòng dung dịch trong
suốt phun ra, dính vào đầu mũi anh ta. Anh ta giơ ngón tay lau rồi bỏ vào
miệng. Sắc mặt Mục Huyền bỗng thay đổi, anh ta gầm lên một tiếng như loài dã
thú rồi lại ghé liếm mút chỗ đó.
Bởi khoái cảm vẫn chưa tan biến, thân thể tôi vẫn đang
co giật. Bị Mục Huyền hôn vào nơi nhạy cảm, tôi chỉ thấy như có hàng ngàn hàng vạn bàn tay cù
trên người tôi. Hình ảnh chất dung dịch trong người tôi phun vào mặt Mục Huyền
lặp đi lặp lại trong đầu óc, khiến tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ xuống
đất. Tôi bắt đầu cảm thấy toàn thân lạnh toát và đau buốt. Linh hồn tôi dường
như tách ra khỏi thân xác, lạnh lùng chứng kiến cảnh tượng này. Thế nhưng, tôi
vẫn có cảm nhận chân thực về sự đụng chạm thân mật của Mục Huyền.
“Cầm thú!” Tôi cất thanh âm khản đặc, hét lên: “Mục
Huyền! Tôi hận anh! Anh là đồ súc sinh!”
Sống lưng Mục Huyền cứng đờ, anh ta dừng động tác,
ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt vẫn rất u ám.
“Em nói gì?”
Tôi bất chấp tất cả, cười nhạt: “Làm đi, làm đi, chẳng
phải anh muốn giao phối sao? Nhanh lên. Anh cũng không cần phải cưới tôi, thật
đấy. Sau này anh muốn làm gì, tôi cũng phối hợp. Nhưng đừng bắt tôi gả cho anh.
Sao tôi có thể lấy anh? Lấy một kẻ cưỡng hiếp phụ nữ?”
Mục Huyền hoàn toàn bừng tỉnh, thần sắc uy nghiêm đáng
sợ: “Im miệng, em đang lăng nhục.....”
“Vị hôn phu? Kẻ chiếm hữu, hay là chủ nhân?” Tôi lạnh
lùng cắt ngang lời anh ta, thanh âm run run. Bởi vì đây là lần đầu tiên trong
đời, tôi thốt ra những từ hằn học, độc ác và thô tục: “Đối với tôi mà nói, anh
chỉ là... chỉ là cứt chó (*)!”
(*) Từ gốc 狗屁 dịch sang tiếng
Việt là “Rắm chó” có vẻ không thô tục lắm nên tớ mạn phép đổi thành “Cứt chó”.
Sắc mặt Mục Huyền ẩn hiện một tia phẫn nộ, ánh mắt anh
ta lạnh hẳn. Anh ta nhắc lại: “Cứt... chó?”
“Đúng! Cứt chó!” Tôi hét lên: “Nói cho anh biết, tôi
không hề hối hận khi quyết định bỏ trốn. Lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ còn trốn
nữa! Tôi hứa chung thủy với anh ư? Lúc đó tôi có thể cự tuyệt sao? Anh còn cam
kết sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tôi. Tôi muốn về Trái Đất đấy, sao anh không đáp
ứng đi? Anh cũng không giữ lời hứa còn gì?”
Mục Huyền nhíu chặt lông mày. Anh ta khóa tay tôi trên
đỉnh đầu. Tôi tức giận trừng mắt với anh ta, anh ta đáp trả tôi bằng cái nhìn
lạnh lẽo. Một lúc sau, Mục Huyền thở dài một hơi, nói rành rọt từng từ một:
“Tôi chỉ cần em. Ngoài điều đó ra, tôi có thể đáp ứng em bất cứ điều gì.”
Tim tôi lại nhói đau một lần nữa.
“Đúng rồi, anh muốn chung thủy, muốn kết hôn. Nhưng
thứ tôi cần là sự tự do. Tại sao nhu cầu của tôi phải xếp sau của anh một cách
hiển nhiên? Bởi vì anh là hoàng tử, còn tôi chỉ là thường dân đúng
không? Nếu chúng ta thuộc cùng một tầng lớp, cùng thân phận địa vị, liệu anh có
đối xử với tôi như vậy không? Anh có cưỡng ép, bắt nhốt, chiếm đoạt tôi bất cứ
lúc nào anh thích?” Tôi không muốn rơi lệ, không muốn tỏ ra nhu nhược trước mặt
anh ta, nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế nổi, từng giọt nước mắt chảy dài trên
gò má tôi.
Thần sắc Mục Huyền càng u tối hơn. Anh ta im lặng, giơ
tay định chạm vào mặt tôi.
Tôi ngoái đầu né tránh, cất giọng nghẹn ngào: “Tiền đề
của hôn nhân là quyền lợi và nghĩa vụ, là tôn trọng và bình đẳng. Anh có thể
tiếp tục bắt ép tôi, còn tôi vĩnh viễn không chịu khuất phục, vĩnh viễn không
trung thành với anh.”
Mục Huyền chấn động, nhìn tôi chằm chằm. Tôi không mở
miệng, nước mắt vẫn cứ chảy xuống. Một lúc sau, Mục Huyền đột nhiên buông người
tôi, anh ta xoay người xuống giường. Tôi quay đầu đi chỗ khác, nhưng khóe mắt
vẫn thấy anh ta đi chân đất vào nhà tắm.
Bên trong vọng ra tiếng nước chảy ào ào, càng khiến căn
phòng trở nên im ắng đáng sợ. Tôi không thể động đậy, chỉ kéo chăn đắp vào
người, nằm một chỗ chờ đợi sự trừng phạt của anh ta.
Một lát sau, Mục Huyền đi ra ngoài, đến bên bàn làm
việc ấn nút liên lạc.
“Mang một bộ quần áo của cô ấy đến đây.” Giọng nói anh
ta trầm thấp bình tĩnh, không thể hiện bất cứ tâm trạng vui buồn.
“Tuân lệnh.” Thanh âm của Mạc Lâm rất vui vẻ.
Sau khi tắt máy liên lạc, Mục Huyền mặc áo sơ mi
và quần quân phục rồi đứng yên lặng ở đó. Anh ta dường như đang nhìn tôi, nhưng
tôi không lên tiếng cũng chẳng thèm ngó anh ta.
Chuông cửa phòng vang lên, Mục Huyền sải bước đi ra
ngoài.
“Ngài chỉ huy, quần áo đây ạ.” Mạc Lâm cười hì hì: “Có
cần thứ khác...”
“Cút!” Mục Huyền cất giọng lạnh lùng.
Mạc Lâm im bặt, tiếng bước chân mỗi lúc một xa.
Chất liệu vải mềm mại đặt lên mu bàn tay tôi. Tôi
không nhìn Mục Huyền, ngồi dậy nhanh chóng mặc váy áo. Anh ta vẫn tiếp tục im
lặng. Tôi xuống giường, xỏ giày, đi xiêu vẹo ra cửa.
Khi tôi đi đến cửa phòng, đằng sau đột nhiên vang lên
tiếng bước chân gấp gáp. Tôi cứng đờ người. Mục Huyền đã nhanh như tia chớp đến
sau lưng tôi, ôm chặt thắt lưng của tôi.
Tôi đứng im không lên tiếng, anh ta cũng trầm mặc. Sau
đó anh ta cúi đầu, ngậm lấy vai tôi qua lớp váy áo mỏng.
Một cảm giác đau buốt truyền tới khiến tôi nín thở.
Tôi lập tức quay đầu, gương mặt của Mục Huyền ở ngay bên cạnh, hàm răng trắng
của anh ta đã cắm sâu vào da thịt tôi. Đầu óc tôi vụt qua một ý nghĩ đáng sợ,
lẽ nào tôi chọc giận anh ta, nên anh ta định cắn chết tôi?
Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng cánh tay anh ta như gọng
kìm khiến tôi không thể nhúc nhích. Sau đó một chuyện ly kỳ xảy ra, tôi rõ ràng
thấy anh ta cắn mỗi lúc một sâu hơn, đến chân răng cũng nằm trong da thịt tôi,
máu đỏ thấm ra ngoài, nhưng cảm giác đau đớn đột nhiên biến mất, tôi không hề có
bất cứ cảm nhận nào.
Tôi thôi phản kháng, thẫn thờ nhìn Mục Huyền. Một lúc
sau, anh ta buông người tôi. Tôi thấy mồm miệng anh ta đầy máu tươi. Trên vai
tôi, máu cũng thấm ướt vải áo, thậm chí chảy ròng ròng xuống cánh tay tôi.
Nhưng tôi chẳng hề đau đớn. Hơn nữa, máu cũng lập tức
ngừng chảy. Chỉ là máu thịt trên bờ vai bỗng chốc trở nên mơ hồ.
“Anh làm gì vậy?” Cuối cùng tôi cũng mở miệng.
Sắc mặt Mục Huyền hơi trắng bệch, đôi mắt đen sẫm,
càng tôn thêm màu máu đỏ trên miệng đến mức đáng sợ. Anh ta giơ tay lau vệt
máu, nói nhỏ: “Tôi xin lỗi.”
Trong lòng tôi chua xót vô cùng. Tôi chẳng thèm truy
vấn, mở cửa đi nhanh ra ngoài.
Mới chạy một đoạn, tôi liền nhìn thấy Mạc Lâm thò đầu
từ một căn phòng ngó nghiêng hai bên. Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với bất
kỳ ai, tôi quay đầu định đi lối khác, nhưng Mạc Lâm đã nhìn thấy tôi, nhanh
chóng đi ra ngoài.
“Tiểu thư, hai người...” Mạc Lâm đột nhiên há hốc
miệng, dán mắt vào bờ vai tôi: “Đây là...”
Tôi quay sang nhìn vết thương đẫm máu trên vai, nói
nhỏ: “Anh ta cắn, anh giúp tôi xử lý đi.” Bị thương ở nơi đó, tôi khó có thể tự
mình giải quyết.
Mạc Lâm nhanh chóng rút một chiếc khăn tay sạch sẽ,
cất giọng đầy quan tâm: “Tiểu thư có đau không?”
Tôi lắc đầu. Vừa giơ chiếc khăn tay về phía tôi, Mạc
Lâm đột nhiên rụt lại, thở dài một hơi: “Hóa ra là vậy. Tiểu thư đừng lo, ‘sức
mạnh tinh thần’ của ngài chỉ huy đều tụ tập xung quanh vết thương, nên vết
thương sẽ kín miệng rất nhanh, chẳng cần xử lý cũng không để lại sẹo đâu ạ.”
Tôi im lặng vài giây rồi cất giọng nghi hoặc: “Tại
sao? Tại sao anh ta lại làm vậy?”
Mạc Lâm nói dè dặt: “Tiểu thư, tôi vừa nghe nói, trước
đó cô định bỏ trốn? Vì vậy, ngài chỉ huy đã ra lệnh cả hạm đội tăng cường phòng
ngự.”
Tôi không lên tiếng. Mạc Lâm hạ giọng: “Thảo nào hôm
nay ngài chỉ huy tức giận đến thế. Tiểu thư, hai người có mâu thuẫn thì hãy nói
ra, cô mà rời xa ngài chỉ huy, chắc chắn ngài ấy không chịu đựng nổi đâu. Nếu
không, tại sao ngài ấy phải dùng đến hạ sách là cắn cô? Tất nhiên, ngài chỉ huy
không nỡ làm cô bị thương, cắn cô chỉ vì mục đích muốn để lại mùi vị của ngài
ấy trong máu của cô. Sau này bất kể cô đi đâu, ngài ấy cũng có thể tìm thấy cô.
Cô đừng trách ngài chỉ huy.....”
Tôi giật mình kinh hãi. Thì ra là vậy.
Tóm lại kể từ hôm nay, dù không có người máy giám sát,
không ban bố lệnh hạn chế đi lại, tôi cũng không thể thoát khỏi anh ta?
Tôi quay về phòng ngủ với tâm trạng hoàn toàn tê liệt.
Lúc tắm rửa, bất chợt nhìn thấy cơ thể sung mãn của tôi trong chiếc gương treo
tường, tôi đột nhiên nhớ đến tình huống tôi đạt cực khoái dưới đầu lưỡi của Mục
Huyền, nhớ đến ánh mắt kinh ngạc thất thần của anh ta, nhớ đến bộ dạng như dã
thú ngậm chặt tôi của anh ta, tôi chỉ cảm thấy hai má nóng bừng như lửa đốt.
Tôi căm hận bản thân, tại sao tôi không thể kiềm chế? Lẽ nào thân thể tôi vô cùng
phóng đãng?
Ý nghĩ này khiến tôi hết sức phiền muộn, tôi ra sức kỳ
cọ cơ thể. Nhưng hình ảnh tôi phóng cả dung dịch vào mặt Mục Huyền cứ thấp
thoáng trong đầu óc, khiến tôi xấu hổ vô cùng. Tôi chỉ hận không thể đâm đầu
vào tường chết quách đi cho xong.
Tắm xong, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Do đó, tôi bò
lên giường, chìm trong giấc ngủ chập chờn. Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy hàm
răng, bàn tay và xương cốt của anh ta. Tôi ra sức đập mạnh xuống đất mà nó vẫn
còn nguyên vẹn. Trong lúc hoảng hốt, tôi đột nhiên bị một người bế lên, anh ta
cất giọng nói dịu dàng bên tai tôi: “Em làm ướt sống mũi tôi, em phải bù đắp
bằng cách gả cho tôi.” Tôi vội hét lớn tiếng: “Không, tôi không có.”
Giật mình mở mắt, tôi phát hiện đó chỉ là một giấc mơ.
Tôi lập tức ngồi dậy, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhìn
đồng hồ trên đầu giường, tôi mới phát hiện đã ngủ bảy tiếng đồng hồ. Nghĩ đến
giấc mơ vừa rồi, tôi thấy hoang đường vô cùng.
Căn phòng tĩnh lặng, Mục Huyền hình như chưa một lần
quay về, nhưng điều đó không làm tôi thoải mái hơn.
Lúc đó, tôi không thể kiềm chế nổi, bất chấp tất cả
chửi mắng anh ta. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác giành được thắng lợi
trước mặt Mục Huyền.
Nhưng sau một đêm, tôi đã hoàn toàn bình tĩnh, thậm
chí hơi thấp thỏm không yên. Tôi nói những lời tàn nhẫn như vậy, Mục Huyền
không thể không tức giận. Tại sao anh ta lại thả tôi về? Tối qua anh ta cũng
không về phòng ngủ, anh ta định xử lý tôi thế nào?
Tôi hơi ảo não, có lẽ tôi không nên xử sự theo cảm
tính. Một khi không thể thay đổi cục diện, tại sao tôi không tỏ ra biết điều
một chút, để bản thân sống dễ chịu hơn?
Tôi uể oải đi tới nhà ăn. Nghĩ đến chuyện có thể gặp
Mục Huyền ở đó, trong lòng tôi tương đối bất an. Đến trước cửa nhà ăn, tôi dừng
lại, thầm nhắc nhở bản thân cần trấn tĩnh. Xét cho cùng, tôi đâu có làm sai
điều gì?
Nghĩ đến đây, tôi hơi nhẹ nhõm một chút. Đi vào nhà
ăn, tôi đảo mắt một vòng, chỉ thấy Mạc Lâm đang bận rộn nấu nướng.
“Chào buổi sáng.” Tôi chào hỏi anh ta.
Nhìn thấy tôi, Mạc Lâm lập tức buông cái xèng xào nấu,
lạch bạch chạy tới, vẻ mặt khóc không ra nước mắt: “Tiểu thư, sao cô có thể làm
vậy? Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?”
Thái độ của anh ta khiến tôi căng thẳng theo, tôi vội
hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Sau khi cô rời khỏi trung tâm chỉ huy, ngài sĩ quan
một mình ở trong phòng, không chịu ra ngoài. Hai tiếng đồng hồ trước, ngài ấy
đột nhiên xách hành lý rời khỏi phi truyền ‘Thiên Sứ Hiệu’, đi sang phi thuyền
khác.” Anh ta nghẹn ngào: “Ngài ấy còn dặn chúng tôi chăm sóc tiểu thư tử tế.
Chắc chắn ngài ấy không định quay lại ‘Thiên Sứ Hiệu’.”
Tôi giật mình kinh ngạc. Trầm mặc vài giây, tôi mở
miệng hỏi sang chuyện khác: “Tôi đói rồi, hôm nay ăn món gì?”
Mạc Lâm há hốc miệng, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Bắt
gặp thần sắc lạnh lùng vô cảm của tôi, anh ta lại lạch bạch chạy đi chuẩn bị đồ
ăn.