Độc quyền chiếm hữu - Chương 26 - 27
Chương 26: Ôm tôi đi!
Vừa mở mắt, tôi liền nhìn thấy gương mặt trắng ngần
tuấn tú gần kề. Đôi mắt đen nhìn tôi chăm chú, khóe miệng ươn ướt. Tôi bất giác
lùi về đằng sau. Đến lúc này, tôi mới phát hiện Mục Huyền đã điều chỉnh hai
chiếc ghế ngồi của chúng tôi thành một chiếc ghế tựa từ lúc nào. Giữa
chúng tôi không còn một chút khoảng cách.
Thấy tôi tỉnh lại, Mục Huyền không nhúc nhích, thậm
chí còn đưa mặt về phía trước.
“Tôi đánh thức em à?” Anh cất giọng trầm ấm dịu dàng.
“Không phải, là tôi tự tỉnh dậy.” Tôi trả lời.
Mục Huyền nhìn tôi, khóe mắt ẩn hiện ý cười.
Tôi chợt hiểu ra, câu hỏi của anh rõ ràng muốn thăm dò
tôi, còn câu trả lời của tôi để lộ sự thật tôi giả vờ ngủ say. Câu ‘Tôi tự tỉnh
dậy’ cũng có nghĩa là ‘Tôi không phải bị anh liếm nên mới tỉnh dậy’.
Tôi hơi ngượng ngùng, còn Mục Huyền lặng thinh.
Hai chúng tôi mặt kề mặt, đầu mũi chạm vào nhau, hơi
thở hòa quyện, tôi có cảm giác mềm mại ngưa ngứa.
Tôi giữ nguyên một tư thế bất động. Tôi đoán thế nào
Mục Huyền cũng hôn tôi, bởi vì anh đã nhịn bao nhiêu ngày. Tôi bình tĩnh chờ
đợi.
Ai ngờ Mục Huyền trầm mặc trong giây lát rồi ngồi
thẳng người, quay đầu về phía trước. Trên mặt không còn hơi thở của anh, tôi
cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Thần sắc của Mục Huyền lãnh đạm, phảng phất không có
chuyện gì xảy ra, chỉ là gò má anh hơi ửng đỏ.
Một lúc sau, tôi bất chợt hiểu ra.
Mục Huyền đang cố nhẫn nhịn, kiềm chế không hôn tôi.
Tôi quay đầu phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Hô hấp của tôi ngưng trệ ngay tức thì. Đây là...
“Hoa Dao, đây chính là cột Niên Hoa, khởi nguồn của vũ
trụ.” Giọng nói dịu dàng của Mục Huyền vang lên.
Tôi ngây người.
Tôi đã từng bắt gặp chòm sao lúc ẩn lúc hiện, từng
chứng kiến các vì sao sáng lấp lánh, cũng từng nhìn thấy dải Ngân Hà tinh tú
dày đặc như trong giấc mộng. Nhưng tôi không ngờ, vũ trụ còn có cảnh sắc cổ xưa
và hùng vĩ như vậy.
Từng cây cột màu xám, lơ lửng giữa màn trời mịn như
nhung. Nhìn từ phía xa xa, chúng giống vô số cột sống lưng thẳng đứng quật cường,
phảng phất được phủ bởi một lớp sương mù, và tỏa ra ánh sáng màu đỏ thưa thớt,
như con đom đóm lập lòe trong đêm tối.
Tôi không rõ những cây cột đó được cấu tạo bởi cái gì.
Tiến lại gần mới thấy, chúng có vô số hình thái khác nhau. Có cây cột giống người
khổng lồ đứng thẳng, có cây cột giống con ngựa hoang đang phi. Chúng không có
quy luật nhất định, nhưng chúng đều có góc cạnh sắc nhọn đầy khí thế, như một
bức họa được tạo thành bởi mực đen một cách tùy ý.
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn, tâm trạng vô cùng bình thản.
Trước cảnh đẹp bao la bát ngát như vậy, tất cả mọi thứ đều trở nên nhỏ bé như
hạt bụi.
Trong lúc chăm chú theo dõi cảnh vật ở bên ngoài cửa
sổ, tôi đột nhiên có một cảm giác lạ thường.
Khóe mắt phát hiện Mục Huyền không hề ngắm cảnh, một
tay anh vắt lên thành ghế sau lưng tôi, bàn tay còn lại chống cằm. Anh đang
nghiêng mặt nhìn tôi chằm chằm, không biết từ bao lâu rồi.
Tôi cứng đờ người ngay tức khắc.
Đôi mắt anh như ngọn lửa rực cháy khiến hai má tôi
nóng bừng. Cảnh sắc tráng lệ bên ngoài cửa sổ cũng không thể khiến tôi tập
trung.
“Những ngôi sao đó là sao gì vậy?” Tôi chỉ tay về một
ngôi sao đang trôi nổi trên cột Niên Hoa. Lúc này, Mục Huyền mới quay đầu ra
đằng trước: “Siêu tân tinh (*).” Tôi chẳng biết ‘siêu tân tinh’ là gì nhưng vẫn
gật đầu. Thoát khỏi ánh mắt của Mục Huyền, tôi thấy thoải mái hẳn.
(*) Siêu tân tinh hay
sao siêu mới là một số loại vụ nổ của sao tạo nên các vật thể rất sáng chủ yếu
gồm plasma bùng lên trong một thời gian ngắn, cấp sao biểu kiến tăng lên đột
ngột hàng tỉ lần, rồi giảm dần trong vài tuần hay vài tháng. Tổng năng lượng
thoát ra đạt tới 1044J. Cấp sao tuyệt đối có thể đạt đến -20m.
Có hai kiểu nổ. Trong kiểu thứ nhất, các sao khổng lồ
cháy hết nhiên liệu nhiệt hạch, mất áp suất ánh sáng, và sụp đổ vào tâm dưới
trọng trường của chính nó, cho đến lúc mật độ và áp suất tăng cao gây nên bùng
nổ. Trong kiểu thứ hai, các sao lùn trắng hút lấy vật chất từ một sao bay quanh
nó, cho đến khi đạt được khối lượng Chandrasekhar và bùng nổ nhiệt hạch. Trong
cả hai kiểu này, một lượng lớn vật chất của sao bị đẩy bật ra không gian xung
quanh.
Kiểu nổ thứ nhất kết thúc một quá trình sống của một
ngôi sao, kết quả có thể là nhân ngôi sao trở thành sao lùn trắng, sao neutron
(pulsar, sao từ, sao hyperon hay sao quark...) hay hố đen tùy thuộc chủ yếu vào
khối lượng ngôi sao. Các vật chất lớp vỏ sao bị bắn vào khoảng không giữa các
vì sao trở thành tàn tích siêu tân tinh. (nguồn wiki)
Một lát sau, Mục Huyền đột nhiên nói với tôi bằng một
giọng vô cùng dịu dàng: “Bên này càng có nhiều ‘siêu tân tinh’.”
“Hả? Ở đâu?” Tôi quay đầu về hướng Mục Huyền, nhưng
ngoài cửa sổ mờ mịt, tôi chẳng nhìn thấy thứ gì.
“Ngồi lại gần đây mới có thể quan sát.” Anh cất giọng
dịu dàng.
Lại gần?
Thân hình cao lớn của Mục Huyền chiếm trọn cái ghế
ngồi, anh lại không hề có ý định đứng dậy nhường chỗ cho tôi. Trong khi đó,
trên gương mặt thanh tú của anh, đôi mắt đen sâu hun hút chờ đợi.
Không phải anh bảo tôi ngồi vào lòng anh đấy chứ? Dù
sao cũng đâu phải lần đầu tiên?
Dưới cái nhìn chăm chú của Mục Huyền, hai má tôi nóng
ran. Nhưng tôi không nhúc nhích, mà trầm mặc dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Tuy không đối diện Mục Huyền, tôi vẫn có thể cảm nhận
thấy ánh mắt nóng bỏng của anh chiếu thẳng vào người tôi.
Khoang máy bay không một tiếng động, bầu không khí có
vẻ ngột ngạt đè nén. Một lúc sau, Mục Huyền cất giọng nhàn nhạt: “Quay về
thôi.”
“Được.” Tôi gật đầu, khóe mắt liếc anh một cái. Gương
mặt thanh tú của anh vẫn thản nhiên như không.
“Tút tút tút.”
Tiếng còi báo động đột nhiên vang lên. Tôi cúi đầu
nhìn bản đồ rada trên bàn điều khiển. Hệ thống rada xuất hiện vật thể bay không
rõ lai lịch. Đó là gì vậy?
“Đội mũ tử tế, thắt dây an toàn.” Mục Huyền bỗng mở
miệng.
Tôi quay sang nhìn anh, trong khi anh vẫn dõi mắt ra
ngoài cửa sổ. Ở phía trước, bên tay trái cách chúng tôi không xa có mấy chiếc
máy bay chiến đấu màu xám mờ giống máy bay của chúng tôi. Mấy chiếc máy bay
vòng từ đằng sau đám thiên thạch vụn. Tôi lờ mờ thấy ký hiệu không quân Đế quốc
trên thân máy bay, là người bên mình?
Tôi làm theo lời Mục Huyền.
Đúc lúc này, trên bàn điều khiển có mấy đèn nhấp nháy,
Mục Huyền cầm máy liên lạc.
“Chúng tôi là tiểu đội tuần tra thứ mười bốn của căn
cứ địa Hải Luân Nhĩ, mã số nhận biết là...” Đối phương báo một dãy số: “Thân
phận của các anh?”
Mục Huyền không hề do dự, bình tĩnh nói: “Chúng tôi là
đội cảnh vệ người máy thuộc hạm đội ba của Nặc Nhĩ điện hạ.” Sau đó anh cũng
báo mã số nhận biết.
Tôi thấy hơi kỳ lạ. Tại sao Mục Huyền lại che giấu
thân phận? Chắc anh không muốn kinh động đến đối phương?
Tiếp theo, đối phương lịch sự nhắc nhở chúng tôi tuân
thủ nguyên tắc an toàn, mời chúng tôi nhanh chóng rời khỏi khu vực này. Mục
Huyền nhận lời, quay đầu máy bay và tăng tốc độ.
Thấy thần sắc anh trở nên lạnh lẽo, tôi liền mở miệng
hỏi: “Không sao đấy chứ?”
Mục Huyền nhíu mày, nghiêm giọng: “Yên lặng.”
Ngữ khí bất chợt lạnh lùng của anh khiến lòng tôi
chùng xuống. Lẽ nào vừa rồi tôi không chịu ngồi vào lòng anh, làm anh không
vui?
Tôi ngậm miệng, dứt khoát không nói chuyện.
Mục Huyền lại cầm máy liên lạc, nhập dãy số mật mã,
sau đó nói nhỏ: “Tôi là sĩ quan chỉ huy. Mệnh lệnh toàn quân đề cao cảnh giác,
chuẩn bị phòng ngự. Tôi đang ở gần khu vực cột Niên Hoa, gặp năm chiếc máy bay
chiến đấu khả nghi. Thời điểm này, tiểu đội tuần tra thứ mười bốn không phải ở
khu vực này. Lập tức liên lạc với Bạch Lãng...”
Nghe Mục Huyền nói vậy, tôi không khỏi giật mình kinh
ngạc. Máy bay chiến đấu khả nghi? Lẽ nào đám người đó không phải là không quân
Đế quốc? Vậy thì bọn chúng là ai? Hay là lính đánh thuê?
Mục Huyền nói tiểu đội mười bốn ‘không phải ở khu vực
này’, chứng tỏ anh nắm rõ tiểu đội tuần tra đó nên xuất hiện ở khu vực nào.
Công nhận trí nhớ anh tốt thật.
Đúng lúc này, mũ bảo hiểm của tôi truyền đến thanh âm
tự động trong hệ thống của máy bay: “Chú ý, pháo kích quang, tên lửa đã vào vị
trí, hủy bỏ cài đặt an toàn, chuẩn bị bắn ra, chuẩn bị bắn ra.”
Tôi giật mình. Mục Huyền đã chuẩn bị sẵn vũ khí, lẽ
nào sắp có đụng độ?
Không đợi tôi mở miệng hỏi, Mục Huyền cất giọng trầm
trầm: “Ngồi vững vào.” Anh vừa dứt lời, một sức mạnh cực lớn đẩy người tôi về
bên phải, nhưng được dây an toàn kéo về vị trí.
Đầu óc tôi choáng váng, một cơn buồn nôn dội vào lồng
ngực. Một luồng sáng trắng, như tia chớp điện bay sượt qua thân phải máy bay
của chúng tôi. Vài giây sau, vũ trụ xuất hiện một quả cầu lửa khá lớn.
Đó là tên lửa, có kẻ đang tấn công chúng tôi.
Đầu máy bay của chúng tôi đang ở phía trước năm chiếc
máy bay chiến đấu khả nghi. Bọn chúng tiếp tục nã tên lửa về phía chúng tôi.
Vừa rồi chúng tôi suýt bị bắn trúng, may mà Mục Huyền đã có phòng bị nên chúng
tôi mới kịp né tránh.
Đúng lúc này, vô số tia sáng được bắn ra từ bụng máy
bay của chúng tôi. Luồng sáng đi theo một đường cong trong vũ trụ, rơi xuống
một chiếc máy bay chiến đấu ở phía trước. Chiếc máy bay đó nổ tung thành ngọn
lửa màu đen đỏ, rồi biến thành vô số mảnh vỡ trong nháy mắt.
Tôi ngây người chứng kiến cảnh tượng ngay trước mắt.
Mục Huyền vừa phá hủy một chiếc máy bay quân địch? Thế nhưng không đợi tôi lấy
lại tinh thần, đối phương liên tục bắn tên lửa về phía chúng tôi.
Một khoảng thời gian khá dài sau đó, tôi không nhìn rõ
bất cứ thứ gì.
Bởi vì máy bay của chúng tôi bắt đầu lộn vòng với tốc
độ cực nhanh trong không trung. Tôi chỉ thấy vô số vệt sáng trắng bay sượt qua
cửa sổ máy bay.
Tôi cảm thấy bản thân như bị ném vào máy giặt rồi quay
tròn với tốc độ cao. Cảm giác này đáng sợ gấp nghìn lần so với trò ngồi tàu
lượn ở khu giải trí. Đầu óc tôi quay cuồng, hai tai đau buốt, lồng ngực lộn
mửa.
Tôi không nhịn được quay sang Mục Huyền, chỉ thấy
gương mặt nghiêng lạnh lùng của anh. Thần sắc anh hết sức tập trung, ánh mắt
dõi thẳng về phía trước, phảng phất trong mắt anh bây giờ không tồn tại bất cứ
thứ gì khác. Tôi biết rõ, anh đang một chống lại năm, không thể phân tâm, đành
phải nghiến răng tiếp tục gắng gượng.
Đúng lúc này, máy bay lại lộn một vòng. Tôi sợ đến mức
kêu thất thanh, lưng toát mồ hôi lạnh. Bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm
nôn nóng của Mục Huyền: “Hoa Dao, Hoa Dao!”
Tôi nắm chặt thành ghế, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Mục
Huyền. Anh liếc tôi một cái, ngữ khí có vẻ không tin nổi: “Em rất sợ hãi à?”
Tôi cũng phát giác bản thân hơi thất thố nên cắn môi
không trả lời.
“Còn hai chiếc nữa là kết thúc rồi.” Mục Huyền vẫn
nhìn về phía trước, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Nếu cảm thấy sợ hãi thì lại đây
ôm chặt lấy tôi. ‘Sức mạnh tinh thần’ của tôi có thể giúp em cân bằng tâm lý.”
“Không... không cần đâu... Tôi không sao.” Tôi
gần như hụt hơi.
Mục Huyền không lên tiếng, chắc anh không có cách nào
phân tâm được.
Cuối cùng, khi máy bay lại một lần nữa bất chợt lao
đầu từ trên cao xuống dưới trong lòng vũ trụ tăm tối, tôi thật sự
không chịu nổi nữa, bắt đầu la hét ầm ĩ. Tôi nhắm chặt hai mắt ra sức hét
to, phảng phất chỉ làm vậy mới có thể bộc lộ nỗi kinh hoàng của tôi. Tôi cảm
thấy không thể gắng gượng lâu hơn, dù chỉ một giây một phút.
“Lại đây!” Bên tai vang lên giọng nói trầm trầm, tôi
mới bừng tỉnh, đưa mắt nhìn Mục Huyền. Anh vẫn dõi mắt về phía trước,
gương mặt tuấn tú toát ra vẻ cương nghị xa lạ.
Tim tôi đập nhanh một nhịp.
Chỗ anh ngồi vốn ngay bên cạnh tôi. Tôi chỉ cần quay
người, giơ tay là có thể ôm chặt thắt lưng anh. Do động tác của tôi quá mạnh,
Mục Huyền bị tôi xô về thành ghế phía sau. Nhưng anh nhanh chóng ngồi thẳng
người. Tôi dùng hết sức ôm chặt anh, vùi đầu vào lòng anh, chỉ hận không thể
cùng anh hòa nhập thành một thể.
Máy bay vẫn đang chao đảo dữ dội, nhưng có lẽ ‘sức
mạnh tinh thần’ của Mục Huyền thật sự hữu dụng, chỉ một lát sau, tôi thấy dễ
chịu hơn nhiều. Vì thế tôi càng ôm anh chặt hơn.
“Còn chiếc cuối cùng.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên
trên đầu tôi: “Em đừng sợ.”
Tôi ngẩng lên, nhìn anh không chớp mắt.
Gương mặt Mục Huyền lúc này như được phủ một lớp băng
lạnh lẽo. Ánh mắt anh trầm tĩnh, làn môi mím chặt. Trông anh có vẻ lạnh lùng
tàn nhẫn, khác hoàn toàn lúc đối diện với tôi. Tôi quan sát vài
giây rồi lại cúi đầu vùi vào lòng anh.
Không biết bao lâu sau, máy bay bắt đầu bình ổn trở
lại. Mục Huyền cất giọng vô cùng dịu dàng bên tai tôi: “Kết thúc rồi.”
Cách lớp mặt nạ bảo vệ của mũ bảo hiểm, Mục Huyền trầm
tĩnh nhìn tôi, ánh mắt anh tỏa ra một tia thương xót vô hạn.
“Kết thúc rồi à?” Tôi lẩm bẩm nhắc lại.
“Chúng ta đang quay về. Nửa tiếng sau là đến khu vực
có thể tiến hành nhảy siêu quang tốc.” Mục Huyền trả lời.
Tôi thở phào một hơi, nói nhỏ: “Cám ơn anh.” Tôi vừa
định ngồi dậy, liền bị anh giữ chặt người.
“Nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ.” Mục Huyền nói.
Tôi không dám động đậy, ôm chặt thắt lưng anh không
buông tay.
Khóe mắt Mục Huyền vụt qua ý cười: “Em không to gan
như tôi tưởng.”
Nghĩ đến cảnh lao vào lòng anh ban nãy, tôi thấy hơi
ngượng ngùng. Mục Huyền nói tiếp: “Có điều, em chưa từng trải qua khóa huấn
luyện du hành vũ trụ, biểu hiện coi như không tồi.”
Tôi đang định mở miệng hỏi đám người vừa rồi là ai,
gương mặt vốn tươi cười của Mục Huyền đột nhiên tối sầm.
Cùng lúc đó, chuông cảnh báo lại vang lên, mỗi lúc một
dồn dập.
Toàn thân tôi cứng đờ. Tôi ngẩng đầu dõi theo ánh mắt
của Mục Huyền, chỉ thấy ‘tinh vân’ (*) ở phía xa xa xuất hiện vô số chiếc máy
bay chiến đấu, đang từ từ tiến lại gần chúng tôi.
(*) Tinh vân: (nghĩa là
mây sao; tiếng Latinh: nebulae có nghĩa là “đám mây”) là hỗn hợp của bụi, khí
hydro, khí helium và plasma. Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với
nhau do hấp dẫn (khối lượng chưa đủ để tạo thành một ngôi sao hay một thiên thể
lớn), hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi
sao.
Các tinh vân thường tập trung thành những giải hẹp, dày từ vài chục đến vài
trăm năm ánh sáng (1 năm ánh sáng = 9.460 tỷ km).
Chương 27
Cột Niên Hoa vẫn u ám tráng lệ, vũ trụ vẫn tối tăm
tĩnh mịch. Bởi vì khoảng cách khá xa, những máy bay chiến đấu đó như vô số chấm
nhỏ dày đặc.
Mục Huyền buông tay khỏi eo tôi. Anh đảo mắt một lượt
bên ngoài vũ trụ rồi lập tức quay đầu, tăng tốc máy bay. Tôi không rõ anh muốn
làm gì, lại sợ bất thình lình xảy ra đụng độ, nên càng ôm chặt anh.
“Tôi sẽ không để em lại rơi vào tình huống nguy
hiểm nữa.” Một giọng nói rất đè nén vang lên trên đầu tôi.
Tôi ngây người, ngẩng đầu. Sắc mặt Mục Huyền rất lạnh
lùng.
“Đây là lần cuối cùng.” Anh nói.
Thấy tôi sợ hãi, anh mới đột nhiên bày tỏ thái độ?
Anh... đau lòng sao?
Trong lòng tôi hơi chua xót, tôi nói nhỏ: “Cám ơn anh.
Kỳ thực, tôi vẫn ổn. Anh cứ chuyên tâm giải quyết công việc của anh đi.” Tôi
không hỏi Mục Huyền định làm gì, bởi vì chắc chắn anh đã có chủ ý. Hơn nữa, tôi
cũng chẳng thể giúp anh, tốt nhất nên yên lặng nghe theo sự sắp xếp của anh.
Mục Huyền không lên tiếng. Một lúc sau, chúng tôi bay
đến một thiên thạch cực lớn lơ lửng trong vũ trụ. Đằng sau nó có xác một chiếc
máy bay chiến đấu đang lặng lẽ bồng bềnh. Đó là một trong những chiếc máy bay
vừa bị Mục Huyền bắn hạ. Mục Huyền lái máy bay từ từ tiến lại gần, cho đến khi
cửa khoang của chúng tôi chạm vào cánh chiếc máy bay đó, Mục Huyền liền tắt
động cơ.
“Em hãy buông ra một lúc.” Anh cất giọng dịu dàng.
Tôi buông tay khỏi thắt lưng anh, ngồi thẳng người.
Mục Huyền tháo dây an toàn đứng lên. Anh rút một sợi
dây kim loại rất dài ở trên tường, buộc một đầu vào thắt lưng mình. Tôi nhìn
thấy đầu dây còn lại được cố định ở thành ghế phía sau.
Lúc này tôi mới có phản ứng, trong lòng hơi bất an:
“Anh định ra ngoài à?”
Mục Huyền gật đầu: “Em ở đây đừng nhúc nhích, tôi sẽ
quay về ngay.” Anh lấy một cái thùng lớn ở khoang sau, rồi mở cửa máy bay nhảy
xuống. Nhìn thấy anh rơi xuống vũ trụ như rơi vào vực sâu vạn trượng, hai bắp
chân tôi lạnh toát. Chỉ một loáng, Mục Huyền đã không thấy bóng dáng.
Do cửa máy bay mở toang, người tôi bắt đầu ở trạng
thái không trọng lượng, bay lơ lửng nhưng được sợi dây an toàn cố định trên ghế
ngồi. Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong chiếc mũ bảo hiểm chỉ có duy nhất tiếng
thở của tôi. Tôi đột nhiên nhớ ra, mũ bảo hiểm vũ trụ có hệ thống liên lạc có
thể nói chuyện với Mục Huyền, tôi hạ thấp giọng hỏi nhỏ: “Mục Huyền, anh không
sao đấy chứ? Còn bao lâu nữa?” Thanh âm của tôi có vẻ run run.
Đầu kia im lặng một lát rồi truyền tới giọng nói trầm trầm
của Mục Huyền: “Tôi sẽ về ngay.”
Tôi vội trả lời: “Tôi không phải giục anh, anh giải
quyết xong rồi về, tôi chỉ là...”
Chỉ là xem anh có ở đó hay không?
Lời nói vừa dứt, một hình bóng từ từ bay lên cửa
khoang máy bay, chui vào bên trong và đóng sập cánh cửa. Tôi quay đầu nhìn Mục
Huyền, trong lòng như trút bỏ một tảng đá nặng nề. Thân thể anh từ từ hạ xuống
đất, anh đặt cái thùng trong tay xuống sàn máy bay rồi đi nhanh đến trước mặt
tôi.
Bắt gặp gương mặt nghiêm nghị và ánh mắt đầy quan tâm
của Mục Huyền, tôi hối hận vừa rồi đã quấy rầy anh. Tôi lên tiếng: “Tôi không
sao cả...” Nhưng chưa nói hết câu, anh đã cúi người, giơ tay về phía tôi.
Tôi tưởng Mục Huyền muốn ôm tôi. Bây giờ đang lâm vào
tình cảnh nguy khốn, tôi đương nhiên thuận thế ôm chặt thắt lưng anh. Ai ngờ
Mục Huyền nhanh chóng ôm tôi rồi lại buông tay, giọng nói anh ẩn hiện ý cười:
“Đợi một lát nữa hãy ôm, bây giờ em cởi dây an toàn trước đã.”
Tôi ngớ người, cởi dây an toàn?
Dây an toàn nhanh chóng được tháo bỏ. Mục Huyền đỡ tôi
đứng dậy, cầm tay tôi đi đến bên cái hòm. Bắt gặp ý cười mãi vẫn chưa tắt trên
khóe miệng Mục Huyền, tôi hơi ngượng ngùng. Khi anh mở cái thùng, tôi lập tức
tập trung mọi sự chú ý vào bên trong đó.
Bên trong có hai bộ quân phục màu đen và một số linh
kiện kim loại hình thù kỳ dị. Tôi nhận ra quân phục chính là trang phục của
lính đánh thuê tôi đã từng nhìn thấy trên ‘đĩa phim’. Điều này khiến tâm trạng
tôi hơi nặng nề. Về đống linh kiện, tôi không nhận ra là thứ gì.
Mục Huyền liếc tôi một cái, cất giọng trầm thấp: “Mau
cởi đồ ra đi.”
Tôi ngây người, nhưng hiểu ý anh ngay lập tức. Bộ quân
phục nhàu nát, vừa rồi tôi còn thấy một vệt như vệt máu khô trên cổ áo, chứng
tỏ anh đột nhập vào máy bay quân địch để lột đồ người chết. Anh muốn chúng tôi
đóng giả làm lính đánh thuê nhằm qua mặt bọn chúng? Cũng phải, bên ngoài nhiều
máy bay chiến đấu như vậy, chúng tôi khó có khả năng trốn thoát. Nếu giao
chiến, Mục Huyền cũng không có khả năng đánh thắng.
Nhưng giả dạng cũng là hành vi mạo hiểm.
Tôi gật đầu, cởi mũ bảo hiểm và bắt đầu kéo khóa bộ đồ
du hành vũ trụ: “Cởi... đến mức nào?”
Mục Huyền đã cởi bỏ bộ đồ vũ trụ, để lộ quân phục màu
xám ở bên trong. Anh nhìn tôi chằm chằm: “Chỉ để lại đồ lót.”
Mặt tôi nóng ran. Nhưng tôi biết, vô số máy bay quân
địch sắp đến gần, tôi không có thời gian do dự, nhanh chóng cởi áo, chỉ mặc
chiếc áo con.
Mục Huyền vốn vừa cởi đồ vừa trầm ngâm suy tư điều gì
đó. Lúc này, ánh mắt anh đột nhiên lóe sáng rồi dừng lại trên người tôi, bất
động.
Tôi cứng đờ người, nhưng vẫn tiếp tục cởi quần dài.
Mục Huyền đảo mắt qua thân dưới của tôi, đưa một bộ quân phục cho tôi. Tôi
lưỡng lự: “Liệu có to không?” Anh trả lời: “May mà người lái thuộc bộ tộc Tranh
Huyết. Dáng người rất nhỏ, chắc là em mặc vừa.”
Tôi thầm nghĩ, dáng người tôi cũng đâu có nhỏ lắm. Khi
tôi cầm bộ quân phục chuẩn bị mặc vào người, Mục Huyền đột nhiên nói tiếp: “Em
mặc cái này trước.”
Anh cởi áo may ô quân đội đưa cho tôi, trên người anh
chỉ còn lại một chiếc quần đùi. Tôi tưởng có lý do nào đấy, buột mồm hỏi: “Anh
không cần sao?”
Mục Huyền liếc tôi một cái mà không trả lời. Sau đó
anh cầm bộ quân phục ở bên cạnh, nhíu chặt đôi lông mày, phảng phất phải nhẫn
nhịn lắm mới có thể mặc vào người. Ánh mắt anh lại quay về bộ ngực tôi.
Khi làn da chạm vào lớp vải mềm mại ướt mồ hôi của áo
may ô, tôi mới chợt hiểu ra, Mục Huyền bắt tôi mặc áo may ô của anh, với mục
đích để da thịt tôi hạn chế tiếp xúc với quân phục của lính đánh thuê. Tuy điều
này có vẻ ‘bịt tai trộm chuông’ (*) nhưng thật sự làm khó cho anh, bởi anh mắc
căn bệnh sạch sẽ.
(*) Thành ngữ “Bịt tai
trộm chuông”.
- Nguồn gốc: Tên trộm
đến nhà người họ Phạm ăn trộm, nhưng khi đến nơi thì mọi thứ trong nhà đều đã
dọn đi cả, không có gì để lấy, chỉ còn lại một cái chuông lớn trong sân, tên
trộm nghĩ: Cái chuông này có thể bán kiếm được chút tiền, thế là hắn nhấc lên
thử nhưng nó quá nặng, không cách nào chuyển đi nổi. Hắn bèn nghĩ: Nếu đập vỡ
cái chuông ra từng mảnh thì có thể đem về được, thế là hắn tìm một cái búa gõ
nhẹ một cái, nhưng âm thanh lại vang đi rất xa. “Chết rồi! nếu bị hàng xóm nghe
được thì làm sao đây?” Nghĩ thế, hắn liền bịt hai tai mình lại.
Tên trộm cho rằng mình
không nghe được tiếng chuông thì người khác cũng không nghe được. Bạn nghĩ xem,
hắn hành động như thế có thông minh không? Hắn tự dối được mình, nhưng có thể
dối được người khác chăng!
- Ý nghĩa: Khi bạn làm
một việc gì sai thì nên thừa nhận, vì trước sau gì mọi người cũng đều biết việc
của bạn làm. “Bịt tai trộm chuông” giống như tên trộm trên thì có tác dụng gì
chứ! (Nguồn tuvienhuequang)

