Đại minh giang hồ trạch nữ ký - Chương 18 Phần 1

Chương 18

Lúc chúng tôi trở về thì Phượng Minh đang ngồi ở đại
sảnh chờ, vừa thấy chúng tôi liền đứng lên nói: “Có tình huống!”.

Đào Hoa Thiếu thản nhiên nói: “Vậy sao?’

“Vừa nhận được thư từ bồ câu đưa tin của Vân Cảnh, ba
ngày trước, Thất hải liên hoàn đảo ở Nam Hải đột nhiên xuất hiện ở Trung
Nguyên, ý đồ bất minh.”

Tôi kéo ghế ngồi xuống, rót một chung trà cho Đào Hoa
Thiếu, anh nhận lấy uống một ngụm, nói: “Ta đã biết rồi.”

Phượng Minh hơi sửng sốt.

Tôi liền kể lại chuyện xảy ra buổi tối, sau đó rót cho
mình một chung trà khác rồi uống, nhìn anh ta cười nói: “Phượng Minh, huynh
thật là có phúc.”

“Sao lại nói vậy?”

“Đồng môn cùng huynh là một đại mỹ nhân nhé.”

Phượng Minh sắc mặt ửng đỏ, nhìn Đào Hoa Thiếu hỏi:
“Bọn họ sao lại sử dụng võ công của bản môn vậy?”

Đào Hoa Thiếu dùng ngón tay khẽ miết chung trà, trầm
ngâm nói: ” Đương nhiên, ta thừa nhận đã từng đem Phật kiếm pháp bản môn truyền
cho một người, kiếm pháp của Hoằng Ngọc nhất định là do người đó truyền lại
cho.”

Tôi hỏi: “Là ai?Nam hay nữ?”

Anh nói: “Là nữ.”

Tôi cười: ‘Nhất định là một mỹ nữ rồi.”

Đào Hoa Thiếu cười liếc mắt về phía tôi, trầm tư một
lúc mới nói: “Đó là chuyện xảy ra nhiều năm rồi, Minh Thành Tổ vừa  thành
công vượt qua khó khăn ban đầu, nhưng giặc cỏ vẫn loạn, nổi lên khắp nơi, phía
Nam có không ít hào phú lên lánh nạn ở Mạc Da Sơn, ta nghe nói ở Trung Nguyên
võ lâm cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, liền muốn hạ sơn để mở mang kiến
thức. Ai ngờ ta vừa xuống phía Đông thì gặp phải lục lâm cường đạo…”

Tôi cười hì hì nói: “Muội biết, nhất định là huynh gặp
phải một nữ cường đạo mặt đẹp như hoa, cô ấy vừa gặp huynh liền muốn bắt huynh
về để làm áp trại tướng công…”

Anh mỉm cười nói tiếp: “Nàng ta vừa lúc bị cường đạo
đánh cướp.”

Tôi hừ mũi: “Nhất định là huynh làm anh hùng cứu mỹ
nhân, vô cùng thương hoa tiếc ngọc!”

Đào Hoa Thiếu gật đầu cười nói: “Không đầy đủ cũng
không khác biệt lắm.”

Tôi định nói tiếp, bỗng nhiên thoáng thấy nét mặt
Phượng Mình cười ẩn ý, vội câm miệng lại.

Đào Hoa Thiếu nói: “Nàng ta tên là Lôi Du Nhạc, là một
nữ tiêu sư, một chuyến tiêu của phụ thân nàng ta đã bị lục lâm cường đạo Thục
trung cướp, tiêu bị hủy, người bị giết. Vì vậy nàng ta một mình lên núi Nga mi
bái sư học nghệ, ý đồ báo thù. Một ngày nọ, trùng hợp ta cùng với chưởng môn
Nga mi đang luận bàn kiếm pháp, nàng ta thấy chưởng môn Nga mi thua dưới ở Phật
kiếm pháp của ta, liền quay sang cầu bái ta làm thầy…”

Anh uống một ngụm trà, nói tiếp: “Việc này ta vốn
không muốn để ý, nhưng cái mà phụ thân nàng ta bảo tiêu lại khiến ta có chút
bội phục, ta liền đem kiếm pháp truyền cho nàng ta.”

Phượng Minh ngạc nhiên nói: “Vậy tiêu cục đó bảo tiêu
cái gì?”

“Một người.’

“Hả?” Tôi cũng tò mò, “Là ai?”

“Hắn là nhi tử của Hàn lâm học sĩ Hoàng Trừng. Hoàng
Trừng chính là trọng thần của Kiến Văn đế, Vĩnh Lạc đế sau khi đăng cơ đã hạ
lệnh tru di tam tộc, toàn bộ gia quyến bị giết, nữ thì bán vào lầu xanh làm kỹ
nữ, hắn là nhi tử duy nhất đã trốn thoát.”

Tôi sợ hãi than: “Oa, cái người họ Lôi này cũng to gan
lớn mật quá.”

Đào Hoa Thiếu cười cười, nói: ‘Cũng may Lôi Du Nhạc
cũng không ngốc, học kiếm pháp trong ba tháng đã có chút thành tựu, nàng ta
liền hạ sơn báo thù, chúng ta hẹn gặp mặt tại Tung Sơn, ai ngờ hai tháng sau,
nàng ta trở về dẫn theo một nữ tử.”

Tính ghen của tôi bộc phát, nói: “Huynh diễm phúc quá!
Lần này là ai vậy?”

Đào Hoa Thiếu phì cười thành tiếng, nói: “Nàng ta báo
thù xong liền cứu muội muội của Hoàng Trừng bị bán vào lầu xanh, ai ngờ người
đó đã tự sát, nhưng lại gặp phải vị tiểu thư Lương Băng nhà quan phong trần lưu
lạc, liền dẫn nàng ta theo về. Ta thấy các nàng không có nơi chốn, không thể
làm gì khác là tạm thời mang các nàng theo bên mình. Năm xưa bằng hữu trong
giang hồ tặng cho ta danh hiệu Đào Hoa Thiếu, phần lớn nguyên nhân là vì hai
nàng.”

Tôi tưởng tượng anh lúc nào cũng mang theo hai cô gái
xinh đẹp như hoa ngao du ngang dọc giang hồ, trong lòng có từng đợt dấm chua
nổi lên, lại nghe Phượng Minh hỏi: “Sau đó thế nào?”

Đào Hoa Thiếu nhìn Phượng Minh, mỉm cười nói: “Sau đó
ta liền quay về, lúc ngang qua Tây Vực tuyết liên sơn, tiện đường vào bái phỏng
Tứ tiêu tiên dao một chút, lúc hạ sơn gặp ngươi nằm trong miếng tã, ta liền đưa
ngươi về.”

Tôi hừ mũi: “Người mà Phượng Minh hỏi là hai vị cô
nương kia, huynh không được chuyển câu chuyện sang hắn.”

Anh buông chén trà, nói: “Lúc ta quay về đã từ biệt
với các nàng rồi. Ta cũng không biết sau này các nàng thế nào nữa.”

“Không phải huynh nói họ không có chỗ dung thân hay
sao? Sao lại bỏ mặc họ ở trong nhân gian vậy.”

“Ta không phải là phụ mẫu hay trưởng bối của các nàng,
cũng không phải là trượng phu, vì sao lại muốn xen vào cuộc sống các nàng làm
gì chứ?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập ý cười: “Trừ phi, muội
muốn ta đem các nàng trở về để lấy làm vợ?”

Tôi trừng mắt với anh, nói: “Sau này huynh không hề
gặp lại họ ư?”

Đào Hoa Thiếu cười hì hì, cố ý xuyên tạc ý tứ trong
lời nói của tôi: “Tính tình của Lôi Du Nhạc tuyệt đối sẽ không làm muội thiệt
thòi đâu, muội không cần phải lo lắng cho nàng ta.”

Tôi phá lên cười: “Muội tuyệt không hề lo lắng cho cô
ấy, cái muội lo lắng chính là nữ đệ tử xinh đẹp của cô ấy, đêm nay thân thủ tên
kia không kém, muội thấy Phật kiếm pháp của huynh chưa chắc đã thắng họ được,
huống chi còn có người của Thất hải liên hoàn đảo nữa.”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười đứng lên, nói: “Không sai, cho
nên ngày mai muội không được lười biếng ngủ trên giường, sáng sớm phải dậy
rồi.”

Tôi hừ một tiếng: “Để xem tâm trạng của muội thế nào
đã.”

Anh cầm lấy tay tôi, cười nói: “Tâm trạng của muội
không tốt à?”

Tôi cười nói: “Nếu như huynh cũng truyền hai bộ kiếm
pháp gì đó cho muội, may ra tâm trạng của muội khá hơn một chút.”

Đào Hoa Thiếu cười thâm ý, nói: “Được, muội muốn học
cái gì?”

Tôi giả vờ nghĩ một chút rồi nói: “Càn khôn đại na di,
Lăng ba vi bộ, Lục mạnh thần kiếm, Lạc thần chưởng, huynh tha hồ chọn rồi dạy
cho muội.”

Anh nhíu mày, cười nói: “Chưa từng nghe qua.”

Tôi nói: “Vậy huynh dạy cái gì mà dễ nhớ dễ học nhưng
uy lực thì mạnh mẽ.”

Đào Hoa Thiếu hơi trầm ngầm: “Có cái rất hợp với yêu
cầu của muội.Nhưng…”Anh bước tới bên cạnh tôi, nói thầm: “Cái này phải tu luyện
trên giường.”

Mặt tôi nóng bừng, nhưng lại không nhịn đươc bật cười
thành tiếng.

Buổi tối, quả thực anh nói cho tôi về một bộ kiếm
pháp, là do anh năm xưa đến Trung Nguyên đã lĩnh giáo kiếm pháp của bát đại môn
phái Nga mi, Thanh Thành, Điểm Thương.. mà tự sáng tạo ra một môn kiếm thuật
độc đáp, chưa được đặt tên. Có hơn mười chiêu, mỗi chiêu lại có chín loại biến
hóa, điểm đặc sắc chính là tương sinh tương khắc với nhau, tổng cộng có chín
mươi chiêu thức.

Tôi hỏi: “Vậy uy lực nó thế nào?”

Anh nói: ‘Từ lúc sáng chế ra bộ kiếm pháp đó tới nay
chưa từng giao thủ với bất cứ ai. Uy lực của bộ kiếm pháp đó thế nào ta cũng
chưa biết.”

Tôi nói: “So với Phật kiếm pháp thì thế nào?”

Anh cười nói: “Đương nhiên là mạnh hơn chút. Nhưng
những năm gần đây, hàng ngày ta tĩnh tọa ở Mạc Da sơn phát hiện ra trong thiên
hạ không có kiếm pháp nào là bất bại, chỉ là chưa có ai ngộ ra phá giải mà
thôi.”

Tôi sợ hãi than, Đào Hoa Thiếu thật là một người kỳ
diệu, võ công của anh đạt đến trình độ cao tuyệt như vậy mà vẫn còn có sự kính
nể chi tâm đối với thế giới này. Anh là tự tin chứ không phải là tự cao tự đại.

Đào Hoa Thiếu nói tiếp: “Nhưng, gia phụ từng nói, bộ
kiếm pháp ở đây, một trăm năm sau cũng không  có ai địch nổi.”

Tôi kích động đứng lên, lấy thanh kiếm ngọc anh đã
tặng tôi, nói: “Vậy mau dạy muội đi.”

Anh bật cười: “Võ học cao thấp then chốt không phải là
ở quyền cước, mà là ở chỗ này.” Anh gõ vào đầu tôi, “Chỗ này của muội có ngộ
tính không?”

Tôi cười nói: ” Sư phụ đã đến tận cửa, tu hành tại cá
nhân. Huynh chú tâm chỉ giáo, muội học sẽ tuyệt đối không thua kém huynh.”

Vì vậy, anh đã đem khẩu quyết cùng tâm pháp của bộ
kiếm pháp nói cho tôi, rồi cầm lấy kiếm ngọc múa lên, một thanh bạch ngọc tiểu
kiếm giống như rồng ngọc bay lượn, trường bào màu lam của anh cùng bạch quang
lúc ẩn lúc hiện, lúc đầu thì có thể nhìn thoáng thấy những tia màu xám, sau đó
lại là bạch quang cuồn cuộn, rừng rực chói mắt, tôi tự nhận nhãn lực không kém,
nhưng với kiếm pháp anh đang sử dụng thì hoàn toàn lại không nhìn rõ lắm.

Tôi si ngốc nhìn một lúc chợt mặt mát lạnh, kiếm ngọc
đã đặt lên mặt.

Đào Hoa Thiếu vỗ vỗ thanh kiếm vào mặt tôi, cười nói:
“Ta vừa truyền thụ xong, muội nhìn rõ chưa?”

Tôi thành thật lắc đầu, nói: “Một chiêu cũng không
nhìn rõ. Huynh múa lại lần nữa đi.”

Anh phì cười thành tiếng: “Ta có múa thêm mười lần
cũng phí, thôi cứ lên giường trước, ta sẽ tỉ mỉ nói cho muội nghe.” Nói xong
kéo tôi lên giường.

Tôi không nghe theo, cười hì hì nói: “Nhưng huynh múa
kiếm rất đẹp, ngắm rất thích.”

Cổ tay anh bỗng quay hất ngược trở lại, lập tức có một
tiếng vải bị rách vang lên, chiếc cổ áo khoác của tôi từ trên xuống dưới bị
toạc một đường vô cùng ngay ngắn.

Tôi giật mình kinh hãi: “A, không có kiếm cũng lợi hại
vậy sao?”

Anh cúi xuống hôn lên môi tôi, đùa: “Đây là chiêu thứ
nhất, đã hiểu ta dùng cách nào chưa?”

Tôi cười: “Mọi người nếu mà biết nguồn gốc của chiêu
kiếm này chắc sẽ cười chết mất.” Nói xong cởi áo khoác vắt lên ghế, “Được rồi, áo
đã bị huynh làm hỏng, đền muội áo mới khác đi.”

Đào Hoa Thiếu vừa cởi áo của mình ra, vừa cười nói:
“Là muốn kiếm pháp của ta hay là muốn y phục vậy hả?”

Tôi cầm lấy áo khoác của anh, cười nói: “Kiếm pháp
muội cũng muốn, y phục cũng muốn.”

Anh cúi xuống xõa tung tóc tôi ra vuốt ve, nói: “Lòng
tham không đáy, mau ngủ đi.”

Tôi vâng lời lên giường, một đêm yên bình.

***

Sáng sớm hôm sau đã đi, trên đường Đào Hoa Thiếu đem
những tinh yếu của bộ kiếm pháp nói lại cho tôi nghe lần nữa, tôi nghe hiểu
được nửa vời, nhưng Phượng Minh lại được lợi. Đào Hoa Thiếu cười mắng tôi là
trẻ con khó dạy.

Buổi trưa lúc nghỉ trọ thì nhận được thư từ bồ câu đưa
tin, Đào Hoa Thiếu đọc xong hơi nhíu mày, đưa tờ giấy cho tôi.

Tôi sửng sốt. Bởi vì quan điểm lập trường trái ngược nhau
về mưu phản Hán vương, tôi vẫn không quan tâm tới những tin tức truyền đến kiểu
này, anh cũng không đem chuyện này nói với tôi.

Đào Hoa Thiếu mỉm cười nói: “Phong thư này với Hán
vương không quan hệ gì, muội sẽ không nghĩ ra hai người tối qua là ai đâu”

Tôi nhận lấy xem, lập tức thở gấp, kêu lên: “Đường Thi
Nhi ư? Người nông phụ kia là Bạch liên giáo chủ Đường Thi Nhi ư?”

Tôi bị ảnh hưởng của phim truyền hình, nhận định Bạch
liên giáo chủ phải là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, ngồi trong kiệu sa hoa nhiều người
khiêng, thần bí khó lường, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới đó lại là một
người nông phụ vô cùng bình thường chứ?”

Vậy vật trong hộp sắt rốt cuộc là vật gì mà khiến cho
Đường Thi Nhi phải xuất đầu lộ diện?

Tôi giật mình nhìn Đào Hoa Thiếu.

Anh gắp một miếng thịt bò vào bát tôi, cười nói: “Lòng
hiếu kỳ lại nổi lên rồi, cẩn thận gây ra phiền phức đấy.”

Tôi nói: “Cái cô Hoằng Ngọc kia có thể là đồ tôn (học
trò của học trò) huynh, huynh mặc kệ họ ư?”

Đào Hoa Thiếu cười mà không nói, ăn xong bữa trưa, anh
bỗng nhiên lệnh cho Phượng Minh cưỡi ngựa đi trước.

Tôi ngạc nhiên nói: “Huynh còn có chuyện gì à? Vì sao
lại không đi cùng nhau?”

Anh hỏi lại: “Muội không muốn đi du ngoạn ngắm cảnh
nữa à?”

Tôi cứng họng, là anh cố ý.

Đào Hoa Thiếu lại cười nói: “Muội thương thế vừa khỏi,
cưỡi ngựa bôn ba sẽ làm hở vết thương.”

Thì ra anh một lòng theo tôi là còn có ý này. Tôi vừa
xấu hổ vừa cảm động, nhất thời không nói ra lời.

Anh lại nói: “Yên tâm, đồ vật đó sẽ không dễ lấy đâu.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu Hán vương mưu phản
thất bại, huynh sẽ thế nào?”

Anh buông chén trà nhìn tôi chăm chú, mỉm cười nói:
“Muội nghĩ Chu Chiêm Cơ sẽ tin tưởng muội sao?”

Tôi im lặng một lát mới nói khẽ: “Muội không biết,
muội chỉ cố gắng hết sức mình, còn lại nghe ý trời đi.”

Đào Hoa Thiếu trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: “Ta
rất xin lỗi.”

Tôi ngẩng lên nhìn anh.

Anh cười khổ nói: “Là chuyện Phong Đình Tạ, bởi vì
chuyện đó, muội không hề tin tưởng ta nữa.”

“Muội không có…”

“Muội có.” Đào Hoa Thiếu ngắt lời tôi, ánh mắt bỗng
trở nên sắc bén  “Tuy muội không nói nhưng ta biết muội có, ngày ấy tại
huyện Khúc Dương, muội nóng lòng muốn tỏ rõ lập trường với Lâm Thiếu Từ, mục
đích là sợ ta đối với hắn bất lợi.”

Tôi ngây người, trên đời này lại có người hiểu tôi sâu
sắc đến vậy, giống như tấm gương soi rõ sáng như tuyết, tôi ở trước mặt anh
bỗng trở nên trong suốt. Từ đầu tới cuối, mỗi một việc tôi làm đều không gạt
được anh, anh cái gì cũng biết hết.

Một cơn gió xuân ấm áp thổi từ cửa sổ thổi vào nhưng
lòng tôi lại thấy lạnh lẽo…

Gương mặt anh chìm trong ánh nắng càng rực sáng hơn,
con ngươi thâm thúy sáng ngời, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ.

“Ta làm muội thấy sợ phải không?”

Tôi cúi xuống không nhìn anh.

Đào Hoa Thiếu cầm tay tôi, thở dài: “Ta chỉ theo thói
quen muốn nắm giữ thế cục, không phải là không tín nhiệm muội.”

Tôi không nói gì.

Anh tiếp tục nói: “Thật ra, khi ta biết muội yêu cầu
Phong Tịnh Ly đi Nam Kinh, ta cũng hơi tức giận.”

Tôi hơi rung động.

Đào Hoa Thiếu nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Lẽ nào ta ở
trong lòng muội không bằng Phong Đình Tạ?”

Tôi vội giải thích: “Không giống nhau, muội yêu huynh
và muội phản đối huynh tham gia chuyện mưu phản, giữa hai chuyện này không có
mâu thuẫn gì.”

Anh gật đầu nói: “Ta biết, là ta tự chủ ý tương trợ
Hán vương, tuy có vẻ hoang đường. Nhưng trong tâm tư của ta vẫn mong muốn muội
đứng về phía ta. Ta có thật là quá ích kỷ không?”

‘Chúng ta mặc kệ chuyện này, được không?”

Đào Hoa Thiếu nhìn tôi, ánh mắt nhu hòa nhưng kiên
định:”Cả đời ta không muốn đang làm việc lại bỏ dở giữa chừng.”

Tôi không nhịn được muốn tức giận: “Cái này mà coi là
lý do cái cứt chó. Huynh cứ nói thẳng ra là huynh muốn làm hoàng đế cho rồi thì
muội còn tin một ít.”

Anh trừng mắt nhìn tôi, bỗng nhiên bật cười to không
dứt.

Tôi lại càng hoảng sợ: “Không phải là huynh muốn như vậy
thật chứ?”

“Vậy là phí sức ta lấy lòng rồi. Ta thật là điên mới
muốn làm hoàng đế gì đó. Chỉ là…lần này ta xuất sơn, chuẩn bị kế hoạch mất hơn
nửa năm…” Anh vừa nói vừa gõ tay lên bàn, chỉ vào phong thư bồ câu đưa tin,
nói: “Như phong thư rất bình thường này, muội có biết phía sau nó có bao nhiêu
người phải bôn ba bán mạng không? Muội không thể tưởng tượng được mạng lưới này
đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền không. Lúc này chính là mấu chốt của sự thành
bại, muốn ta buông tay ư, ha hả…ta thật không cam lòng…”

Tôi không nói gì, từ đêm qua đến giờ đã hơn mười tiếng
đồng hồ để tra ra thân phận của Đường Thi Nhi, anh nói cũng không ngoa.

Tôi than thở: “Chỉ cần huynh không đảo ngược ý trời là
được rồi.”

Đào Hoa Thiếu cười nhạt: “Ai là trời? Trên đời này có
một câu nói: “Thành công vì người vua bại vì giặc. Yến Vương đoạt được giang
sơn hay là Kiến Vương đế mất giang sơn, hay cũng chính là chó nhà có tang,
Đường Thi Nhi nếu tạo phản thành công, thiên hạ đã thành họ Đường rồi.”

Tôi hỏi lại: “Thiên hạ vốn vô chủ, người có đức thì
hưởng, huynh cho rằng Hán vương là người có đức à?”

Anh mỉm cười nói: “Cho dù ta không giúp hắn, hắn vẫn
dẫn binh tạo phản. Hơn nữa, lê dân cùng ta thì có gì liên quan? Ta cũng không
phải người cứu thế.”

Đầu óc tôi phát ngất đi, tôi đứng lên nói: ‘Thôi bỏ đi
bỏ đi, nói nửa ngày cũng như chưa nói, không nên lãng phí nước bọt nữa. Đi
nhanh thôi.” Nói xong đi thẳng xuống lầu bảo tiểu nhị dắt ngựa ra.

Một lúc sau anh mới tính tiền ra khỏi cửa, cười hì hì
với tôi. Tôi dắt ngựa đưa cho Đào Hoa Thiếu, trừng mắt nói: “Rất đắc ý phải
không?”

Đào Hoa Thiếu cười nói: “Lâu rồi mới thấy muội tức
giận với ta.”

Tôi dở khóc dở cười: “Huynh thích muội giận huynh lắm
à?”

Anh lên ngựa, nói: “Cũng không phải, nhưng lúc muội
giận dữ trông rất khả ái.”

Tôi ngắm khuôn mặt trầm trầm của anh: “Lúc huynh ít
nói cũng khá khả ái.”

Đào Hoa Thiếu cười to, phóng ngựa đi trước.

Rất nhanh thì đến nội thành Hà Bắc, trên đường đi
thỉnh thoảng gặp cảnh giang hồ nhân sĩ cười ngữa phóng vút qua.

Lúc tiến vào một nơi gọi là trấn Nam Xuyên, tôi đang
do dự có nên tìm nơi nghỉ trọ ở đây hay không, bỗng nhiên thấy ở trong góc
phòng của một nhà trọ bình dân có một bức tranh họa một đóa hoa mai rất kỳ lạ,
chỉ có ba cánh hoa màu đỏ tươi được treo ở trên tường màu xanh nhạt, mặc dù
trời đang hoàng hôn nhưng vẫn vô cùng bắt mắt.

Tôi chỉ cho Đào Hoa Thiếu xem, anh chau mày, trầm
giọng nói: “Phượng Minh gặp phải kình địch rồi.”

Tôi giật mình: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ký hiệu liên lạc của chúng ta là mấy cánh hoa đại
diện vài tên địch, nhìn bút pháp hắn vẽ vội vàng, xem ra đi rất gấp.”

“Có thể nguy hiểm gì không?’

Đào Hoa Thiếu cười cười: “Tạm thời chắc là không có,
suốt đêm phải đi muội có chịu nổi không?”

Tôi lập tức xoay người lên ngựa.

Anh cười nói: “Không cần vội, đêm nay có thể gặp
được.’

“Hả?”

“Mấy nhóm nhân mã đi qua, rõ ràng là có chuyện xảy
ra.”

“Vậy ba người đó sẽ là ai? Võ công cao hơn Phượng
Minh, trên giang hồ có thể đếm trên đầu ngón tay.”

Đào Hoa Thiếu cười, nói: “Trong chốn giang hồ có không
ít cao nhân ẩn sĩ. Đêm qua chúng ta đã gặp qua ba người đàn ông, võ công sẽ
không dưới Phượng Minh đâu, cái người tên là Thiên Sách của Thất hải liên hoàn
đảo kia thân thủ cũng không kém.”

“A, vậy quân chủ của Thất hải liên hoàn đảo chẳng phải
càng mạnh hơn sao?”

“Ha hả, vừa đúng lúc để xem muội học bộ kiếm pháp mới
đến đâu rồi.”

“Muội mới chỉ học được chiêu đầu, còn chưa thuần
thục.”

Đào Hoa Thiếu hừ một tiếng: “Không có tiền đồ.”

Tôi cười nói: “Muội không làm mất mặt huynh đâu.”

Anh thở dài, nói: “Kỳ thực, võ công của Dung Sơ Cuồng
trên người muội chỉ mới phát huy được một nửa thôi. Thứ nhất, muội không có
kinh nghiệm lâm địch, thứ hai, muội thiếu sự hung ác độc địa, thứ ba, lúc muội
lâm địch dễ khiếp đảm.”

Đào Hoa Thiếu nói xong nghiêng đầu nhìn tôi, lại cười
nói: “Muội duy nhất hoàn toàn không đủ sự hung ác độc địa một lần cũng như đối
mặt với Lâm Thiên Dịch một lần.”

Tôi nghĩ kỹ thấy đúng như vậy. Tuy rằng thấy người
khác múa kiếm thì rất nghiền, nhưng thực sự đến lúc tôi phải lên đài thì lại
luôn luôn lo lắng, trong tiềm thức rất sợ đao kiếm, nhỡ mình làm thương người
khác, càng sợ mình sẽ bị thương.

“Vậy phải khắc phục thế nào?”

Anh mỉm cười dịu dàng nói: “Đây là điều bình thường, hơn
nữa đã thành thói quen rồi.” Anh dừng lại một chút, lại nói: “Thật ra, ta cũng
không hy vọng muội thay đổi. Nhưng giang hồ hiểm ác, thế sự khó liệu..” Anh
không nói nữa.

Tôi ghé mắt nhìn anh.

“Loại tâm lý này có mâu thuẫn lắm phải không?” Anh tự
giễu mình, nói: “Cổ nhân nói người bốn mươi tuổi sáng suốt, ta sắp bốn mươi
nhưng lại càng cảm thấy hoang mang.”

Tôi giục ngựa đi trước đón gió, trong tim có một sự ấm
áp lan tỏa, không nói nên lời…

Đào Hoa Thiếu nhìn phía trước như đang nhìn vào khoảng
không mơ hồ xa xưa, chậm rãi nói: “Lúc ta tuổi còn trẻ, trong lòng chỉ muốn tìm
hiểu võ học thiên hạ, nghĩ muốn cái gì, không muốn cái gì, đều rõ ràng như giấy
trắng mực đen. Sau này nghĩ  lại kiếp phù du như mộng, cho dù là thiên
hạ vô địch, cũng không quá trăm năm…” Anh bỗng dừng nói, nhẹ nhàng thở
dài một tiếng.

Tôi nao nao,  định nói gì thì chợt nghe đằng sau
có tiếng vó ngựa vang lên. Hừ! Những …kẻ chuyên đóng vai phụ sao không lên sân
khấu muộn một chút chứ, vì sao cứ đến lúc người ta đang thổ lộ tình cảm thì
xuất hiện…

Tôi nghiêng người đi nên không nhìn rõ người trên ngựa
là nam hay nữ, hai con ngựa vút qua như con gió, thật là thần tốc.

“Thiên hạ có thần mã như
vậy sao?” Tôi nghẹn họng nhìn trân trối.

“Đó là Đại uyên hãn huyết, trong thiên hạ chỉ có năm
con, mà hai người đó đã cười hai con rồi.” Ngữ khí của Đào Hoa Thiếu cũng lộ vẻ
ngạc nhiên.

Tôi bật ra: “Chẳng lẽ những người này cũng là đến vì
chiếc hộp đó ư?”

Đào Hoa Thiếu trầm ngâm không nói.

Đằng sau lại thêm ba con ngựa phóng tới, người trên
ngựa mặc trang phục màu đen gọn gàng, người chưa đến đã nghe tiếng quát: “Mau
tránh ra!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3