Chai thời gian - Chương 37 - 38

Chương 37

Sau hôm đó, Porm
lại chơi thân với tôi, và vậy là Ning cũng thân với Porm trở lại. Porm bắt đầu
theo học cơ khí ở một viện kỹ thuật tư nhân nhưng dường như nó dành nhiều thời
gian vào các hoạt động bên ngoài hơn là lên lớp nghe giảng. Tuy nhiên, mỗi khi
rảnh rỗi, nó lại ghé qua nhà tôi, lúc thì trong chốc lát, lúc lại đến tận
khuya. Nếu không lo học hát hay bàn mấy vấn đề quốc gia đại sự với Ning, nó lại
ngồi im lặng nhìn tôi vẽ.

“Đáng lẽ cậu
phải được học ở Sinlaparkorn.” Porm ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, cố
vươn ra phía trước ngắm bức tranh tôi đang tô bóng.

“Em chắc chắn là
nếu năm sau thi lại, anh ấy sẽ đỗ.” Ning nói.

“Anh tin em một
lần và suýt bị mẹ đập cho chết rồi.” Tôi đặt bút chì xuống nhìn em gái đang nằm
ườn ra dưới sàn đọc một quyển sách khổ lớn.

“Lúc nào thì cậu
mới vẽ chân dung mình?” Porm bỗng dưng hỏi.

“Khiếp!” Tôi vờ
nôn nọe. “Đợi đến lúc cậu sắp tắt tiếng tàn hơi đi.”

“Sao lại có
chuyện đó?” Ning ngồi bật dậy, sẵn sàng thay Porm chiến đấu đòi công bằng.
“Ngày trước anh chả vẽ bà Jom còn gì, thế mà giờ không thể vẽ chị Porm?”

Tôi lướt mắt
nhìn Porm và định mở mồm trả lời Ning nhưng khi thấy mặt Porm thất sắc, họng
tôi cứng lại.

“Hôm qua mình
gặp Jom.” Porm bất chợt nói.

“Ở đâu?” Tôi lập
tức nhảy bắn ra khỏi ghế đến chỗ nó.

“Gần Rarm...
mình không hẳn là gặp chị ấy, thực ra là nhìn thấy chị ấy thì đúng hơn, nhưng ô
tô xếp hàng dài đặc, nên đến lúc mình qua đường được thì chị ấy đã lên xe
buýt.”

“Chị ấy đi với
ai?” Những lời ấy khe khẽ thốt lên từ miệng tôi.

“Yong. Cậu nhớ
Yong chứ? Họ từng học chung lớp ở trường.” Dường như Porm còn định nói gì nữa
nhưng cuối cùng nó lại thôi.

Hình ảnh Jom trong
bộ đồng phục sóng vai cùng một nam sinh lớp mười hai dọc con đường mà tôi với
chị vẫn hay đi qua hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác lúc
ấy - oán giận, tổn thương, và đau nhói mà tôi vẫn cảm thấy mỗi lần nghĩ về
chuyện đó.

“Cậu chắc là
Yong chứ?”

“Dĩ nhiên là
chắc. Cậu biết bao nhiêu người có mặt như con cá trống chứ?”

“Em không hiểu
sao anh lại quan tâm đến Jom nhiều như thế.” Ning bỗng nhiên lớn tiếng xen vào.
“Mỗi lần có chuyện gì với cô tiểu thư đó, anh bao giờ cũng lo lắng đến phát
điên.”

“Im đi, Ning!
Đây không phải việc của mày.”

“Nat!” Nó nhìn
tôi như thể nhìn người lạ. “Anh chưa bao giờ quát em như vậy.”

Tôi sững sờ. Tôi
tiến tới quỳ xuống trước em gái khẽ bóp vai nó. “Anh xin lỗi,” tôi lẩm bẩm,
“anh xin lỗi.”

Sáng sớm hôm sau,
tôi leo lên xe máy phóng đến cổng chính của Đại học Rarmkham-haeng, cố tìm kiếm
Jom giữa đám người qua lại ở đó nhưng hoàn toàn không có vết tích nào của chị,
nên đến gần trưa tôi đến trường mình rồi quay lại Rarmkham-haeng vào lúc chiều
muộn.

Tôi lảng vảng ở
cổng Rarmkham-haeng cả một tuần nhưng không một lần gặp được Jom hay thậm chí
là Yong.

Những tia nắng
cuối cùng đang giã biệt bầu trời. Cảnh tượng người người hướng về nhà như những
đàn chim bay về tổ làm dấy lên một cảm giác cô đơn buồn bã lạ lùng. Cốc cà phê
đen đã cạn đến giọt cuối cùng nhưng tôi vẫn ngồi ở quán cà phê đó căng mắt nhìn
người qua lại.

“Ơ, Béo! Cậu làm
gì mà một mình ở đây thế này?” Dáng người vừa đi vào quán dừng lại chào tôi với
vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

“Chào, Chai!” Tôi
gọi. “Cậu biến đi đâu vậy?”

“Trường cũ của
mình.” Chai chỉ ngón cái vào ngôi trường sau lưng đoạn ngồi xuống ghế. “Trông
cậu gầy đi đấy. Dạo này thế nào rồi? Đã bảo rồi, cậu phải bình tĩnh với mấy cái
chuyện này, phải từ từ thôi.”

“Biến đi!” Tôi
hất bàn tay nó đang lắc lắc tay tôi ra.

“Bạn cũ gặp lại,
mời mình một chầu whisky đi chứ?” Chai liếc mắt liếm cặp môi khô.

“Ồ, ra là bây
giờ cậu bắt đầu sa vào rượu chè rồi đấy hả?” Tôi quan sát bộ dạng của thằng bạn
lúc này luộm thuộm trông thấy. Nó gầy nhẳng và đen sạm, má hóp lại, tóc dài rối
bù. Chiếc áo sơ mi tay xắn quá khuỷu cũ bẩn y hệt cái quần bò nó mặc.

“Cậu nói ‘sa
vào’ là ý gì?” Chai cởi cúc áo lôi một quyển sách quăn queo ra đặt lên bàn.
“Tiện là mình uống. Lúc nào không có rượu mạnh, mình chuyển sang rượu pha, thế
thôi. Này, cho 250ml Maekhong, một chai soda và hai cái cốc.”

“Cậu cứ việc,
mình không uống.” Tôi lắc đầu mệt mỏi.

“Cũng tốt thôi.”
Chai gật đầu lia lịa. “Lúc nào xong, ta đi sang trường nhé. Mình sẽ giới thiệu
cậu với mấy đứa bạn, mấy thằng rất khá. Thỉnh thoảng cả tháng mình chẳng về
nhà, chỉ quanh quẩn ở trường và trong ký túc của mấy thằng bạn.”

“Ừ, mình biết.
Eik đã kể rồi. Cậu nên nghĩ cho mẹ lấy một chút. Bác ấy đã già rồi và cũng chả
khỏe mạnh gì.”

“Trời, cậu biết
thừa Eik như thế nào mà, lúc nào chả phản ứng thái quá. Mẹ mình á? Bà ấy còn
lâu mới ngỏm, đừng có lo. Xương bà ấy chắc như thép, đầu thì cứng và da thì
dày, chỉ là bà ấy giả bộ thôi, cậu biết đấy: hễ có ai đến là bà làm như thể sắp
chết đến nơi để người ta thương, nhưng lúc chỉ có hai mẹ con, trời ơi, cậu phải
nghe bà ấy chửi mình suốt cả ngày như thế nào từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc
lặn, và hơi bà ấy chả bao giờ yếu đi tí nào, tin mình đi!”

“Đây, rượu của
cậu đây. Uống đi.” Tôi đẩy chai whisky mà người bồi bàn vừa mang đến về phía
Chai.

“Sabbitiyo
Vivajjantu...”[1] Chai ngân nga rồi thò bàn tay run rẩy ra nắm cái chai, mở nút
rót thứ dung dịch màu hổ phách vào cốc.

[1] “Cầu cho mọi tai ương sẽ qua đi...” lời
mở đầu của những đoạn kinh chúc phúc bằng tiếng Pàli mà các nhà sư tụng để cảm
tạ người cúng dường.

Tôi nhìn nó uống
mà không nói một lời. Tôi thậm chí không thể miêu tả cảm giác khi chứng kiến
một người bạn cũ từ thuở thơ ấu thay đổi đến chừng nay. Tôi nhớ hồi tiểu học -
cuộc đời cùng thế giới này thật trong sáng và tuyệt vời trong những đôi mắt non
trẻ của chúng tôi! Chúng tôi đợi báo hiệu giờ nghỉ trưa và tán gẫu với bạn bè,
đứa nào không cẩn thận sẽ bị nhón ngay mất một viên thịt hay lát thịt lợn khỏi
đĩa. Lúc nào bọn tôi cũng bày đủ trò trêu chọc nhau. Có những trò chả đáng kể, nhưng
cũng có những trò thật thót tim và kỳ cục, như cái lần chúng tôi bắt con dê mà
bác bảo vệ người Ấn nuôi rồi vắt sữa của nó, hay lúc chúng tôi đi bắt rắn bỏ
vào mấy cái lọ thủy tinh như ở trong phòng thí nghiệm. Hồi đó, bên những bức
tường của trường còn trồng đầy cây hoa bướm nở ra những bông hoa vàng rực. Bọn
tôi hái hoa cài vào áo, ngực hay bắp tay. Cánh hoa có răng cưa như những ngôi
sao khiến chúng tôi mơ màng tới đủ loại giấc mơ xoay quanh huy hiệu cảnh sát
trưởng trong phim cao bồi hay quân hàm sĩ quan, nhưng Chai lại thích đính hoa
lên vai nó rồi ưỡn ngực ra bảo với tất cả mọi người nó là đại úy. Những giấc mơ
ấy của chúng tôi nào bền lâu mà vỡ tan như bong bóng xà phòng, nhưng có những
thứ đã chôn sâu vào trái tim chúng ta để rồi không bao giờ có thể phai mờ, dù
chỉ là một chút.

“Cậu đang làm gì
ở đây vậy? Hay là đổ em nào rồi?” Chai hỏi sau khi chai rượu đã cạn phân nửa.

“Không.” Tôi lắc
đầu. “Cậu hay loanh quanh ở đây à?”

“Ừ.” Chai gật
đầu nhìn tôi vẻ lạ lùng.

“Có người nói
nhìn thấy Jom ở gần đầy.” Tôi nhìn qua Chai ra ngoài cửa hàng. Dòng người vẫn
qua lại như mắc cửi, nhưng bóng dáng Jom vẫn chẳng thấy đâu.

“Lâu lắm rồi
mình không gặp chị ấy, từ khi chị ấy từ nước ngoài về. “ Chai im lặng một lúc.
“Sao cậu không đến tận nhà thăm chị ấy thay vì ngồi vêu ngoài đường đợi như
thằng lập dị?”

“Chị ấy bỏ nhà
đi lâu rồi.” Tôi rời ánh mắt khỏi khung cảnh bên ngoài. “Cãi nhau với vợ bé của
bố... Chắc chắn cậu phải nghe chuyện này rồi chứ nhỉ?”

“Chưa một lần.”
Chai sửng sốt. “Nhưng ít nhất chị ấy cũng phải liên lạc với cậu chứ.”

“Thỉnh thoảng
cậu có gặp Porm không?” Tôi hỏi để chuyển chủ đề.

“Vài lần, chắc
vậy, nhưng bọn mình không nói nhiều lắm. Trông nó có vẻ bận rộn lắm, lúc nào
cũng tất bật. Hồi xưa nó cũng đến trường này, nhưng bọn mình chỉ vô tình chạm
mặt vài lần thôi. Còn cậu thì sao? Có hay gặp nó không?”

“Có.” Tôi gật
đầu. “Nếu có cơ hội, hãy bảo nó bớt dính mũi vào chuyện chính trị đi. Mình khá
lo cho tương lai của nó.”

“Thế sao cậu
không tự nói với nó? Nó có bao giờ nghe lời mình đâu, cậu biết đấy.”

“Mình nói chuyện
với nó vài lần rồi.” Tôi thở dài. “Nhưng nó cũng chả tin mình. Cũng có những
lúc nó ngồi yên nghe, thế rồi lại bỏ đi làm những gì nó định làm từ đầu.”

“Vào Rarm chơi
thôi.” Chai đặt cốc xuống sau ngụm cuối cùng và giơ tay quẹt miệng.

Tôi ra hiệu
thanh toán rồi đứng dậy đi theo Chai qua đường về phía trường đại học đang trải
ra trước mắt chúng tôi.

Chai dẫn tôi vào
một khuôn viên rộng lớn, đi qua một cái bể bơi lấp lánh và những dãy nhà lờ mờ
trong chiều muộn. Tôi chắp tay vái chào tượng vua Rarmkham-haeng đứng một mình
uy nghi giữa một khu dạo mát rộng rãi. Có mấy tòa nhà vẫn còn sáng đèn. Chai
chào nhiều người dọc đường đi. Ngay cả những con chó trốn trong góc tối dường
như cũng quen nó.

“Hát một bài chứ
nhỉ?” Chai quay sang hỏi khi thấy tôi vểnh tai nghe một điệu nhạc Thái vẳng đến
cùng cơn gió.

“‘Karrakeit’
phải không?”

Chai gật đầu
thay vì trả lời rồi hát.

“Ôi chàng
Karrakeit trẻ tuổi

Cưỡi con tuấn
mã, thẳng tới sau hoàng cung

Khua con dao
găm, chàng hét rằng đâm thủng

Tên da trắng

Mặc vợ chàng la
mắng

Ôi chàng
Karrakeit trẻ tuổi.”[2]

[2] Bài hát ru thế kỷ 17 chỉ trích ảnh hưởng
ngày càng tăng của phương Tây tới vương quốc người Thái Ayutthaya. Các phái
sinh viên cực đoan thập niên 1970 đã thổi vào bài hát một hơi thở mới trong
việc phản đối sự hiện diện của binh lính Mỹ ở Đông Nam Á.

Chương 38

Tối hôm đó, Chai
giới thiệu tôi với nhiều bạn bè của nó. Tôi ngồi im lặng ở góc phòng trong khi
chúng hăm hở luận bàn, dùng những từ ngữ choang choang mà Porm cũng ưa thích,
còn tôi chả thiết nghe lắm bởi lòng còn mải nghĩ về Jom. Tôi rất muốn gặp lại
chị. Tôi muốn biết bây giờ chị ở đâu, với ai và như thế nào - chị có hạnh phúc
không. Tôi cứ mãi tự hỏi bản thân rằng liệu tôi có còn được gặp chị một lần
nữa? Hay số phận đã chia rẽ chúng tôi mãi mãi?

Sau bữa hôm đó,
chiều muộn nào tôi cũng đến đứng trước cổng trường Rarmkham-haeng như dạo
trước, mỏi mắt tìm chị trong dòng người qua lại, để rồi đều thất vọng và ủ rũ
tìm đến Chai hay lũ bạn của nó, trong lòng muộn phiền.

Khoảng thời gian
ấy, sinh viên đại học rậm rịch biểu tình chống đế quốc Mỹ. Vậy nên thi thoảng
tôi giúp vẽ áp phích hay tờ rơi cho bạn của Chai để quên Jom. Có những buổi
chúng tôi tụ tập lại hát những bài hát lạ lùng. Tôi vẫn còn nhớ nhiều bài trong
số ấy dù không nhớ nổi tên, chẳng hạn một bài hát mở đầu như sau:

“Kìa đám máy bay đang kéo đến

Cùng chiến tranh đến với nỗi đau chia cắt

Dưới tấm màn chói tai gào rít

Mặt đất bốc cháy, xác trẻ đầy đường,

Ôi những bà mẹ đã chết, những thân xác
thương tật

Kẻ nào, kẻ nào gây ra nỗi này trời ơi?”

Hay bài theo
phong cách Đông Bắc:

“Tạm biệt em, hỡi người yêu dấu

Hãy tìm nhé em, một tình yêu mới

Kiếp này hãy xoa dịu những đôi mắt đớn đau

Ve vuốt trái tim đau, xin chờ kiếp sau

Hãy lôi chúng ra đây

Những tên tư bản Mỹ...”

Hồi đó, chắc
không có đứa sinh viên nào là không biết đến “Chiếc lá rừng,” bắt đầu như sau:

“Một chiếc lá khẽ rơi bên bìa rừng

Hạnh phúc hơn lá vàng trong thành phố

Chỉ đợi để rơi chả vì cớ chi

Một đốm bẩn giữa rừng người lố nhố.”

Hay một bài thơ
như thế này:

“Để lau dấu lệ nhân sinh

nguyện lòng tranh đấu cả nghìn đời ta

Mai sau dù có sinh ra

vẫn xin dâng hiến thân này của chung.”

Những nam nữ
thanh niên ngày ấy nhiệt thành mong gánh vác bao vấn đề xung quanh họ. Trái tim
họ tràn đầy hy vọng, sự hy sinh và những lý tưởng cao đẹp. Nhưng giờ đây, khi
nhiều năm đã qua đi, ngẫm lại thời gian ấy, tôi không khỏi thắc mắc về một số
điều họ đã làm, nhất là khi tôi nhìn vào những thanh niên hôm nay cũng ở cái
lứa tuổi của đám sinh viên chúng tôi ngày ấy, tôi chỉ có thể thấy tuổi trẻ trên
gương mặt họ, cũng như tôi đã từng thấy tuổi trẻ trên bóng của tôi và những
người khác phản chiếu trong chiếc gương quá khứ.

Một tối, Porm
đến chỗ tôi. Trông nó chán nản hơn bình thường, ánh mắt phảng phất nỗi đau đớn
sâu thẳm. “Mình đến tìm cậu mấy lần rồi...” nó nói với cái giọng đang cố kiềm
chế cảm xúc. “Ning nói rằng dạo gần đây cậu luôn về nhà trễ.”

“Mình có nhiều
việc phải làm.” Tôi vứt chiếc gối nhỏ trên đùi sang một bên. “Cậu đến kiểm tra
mình hay là gì đây?”

“Mình biết cậu
đi đâu.” Porm tiếp tục, mặc kệ thái độ của tôi, “và mình biết đây không phải
việc của mình, chỉ là mình lo lắng cho cậu và mình hy vọng cậu sẽ kiểm soát
được bản thân. Cậu có nhớ mình từng nói gì không: ‘Tình yêu không cho gì ngoài
chính nó và không lấy gì ngoài chính nó. Tình yêu không chiếm đoạt và cũng
không bao giờ bị chiếm đoạt; bởi tình yêu là đủ cho tình yêu?’”

“Cậu định điên
đến mức nào nữa?” Tôi tức tối hét lên.

“Mình không
điên” Porm cũng cao giọng. “Cậu mới là người đang phát điên!”

“Porm, mình cảnh
cáo cậu đấy: đừng có chõ mũi vào chuyện này!”

“Sao cậu không
thể quên Jom đi được chứ?” Porm gào to, giọng tổn thương sâu sắc. “Đã bao nhiêu
lần cậu phát điên vì người con gái đó rồi? Cậu lúc nào cũng cố lừa dối bản
thân, nhưng thật đáng tiếc cậu chưa bao giờ thành công, chưa một lần nào”

“Porm, nếu cậu
không im miệng ngay bây giờ, mình sẽ đập chết cậu.” Tôi siết chặt nắm tay.

“Đánh đi, bạn
của tôi, nếu việc ấy khiến cậu vui lòng...” Porm ưỡn ngực ra bước lên đứng ngay
trước mặt tôi. Đôi mắt đen của nó không chút nao núng rọi thẳng vào tôi.

“Đồ điên!” Tôi
tự đấm lòng bàn tay mình rồi buông thõng hai tay xuống và thở mạnh.

“Béo!” Porm đưa
tay ra vỗ vai tôi an ủi.

“Cút đi!” Tôi
hất tay nó ra. “Hãy đợi đấy: mình sẽ đuổi theo Jom đến khi tìm được chị ấy, dù
chị ấy có ở đâu đi chăng nữa.”

“Cứ vậy đi...
nếu đó là cái giá khiến cậu hạnh phúc.” Porm gượng cười nhưng mắt nó tối lại.
“Bất cứ cái gì cũng được, Béo ạ.”

Sáng hôm sau,
tôi bùng giờ học buổi sáng mà phóng xe về trường cũ, qua hàng cây kèn hồng và
cái đầm rộng, phủ kín hoa sen trắng thanh thoát đến ngút tầm mắt.

Tôi dừng lại
trước cổng trường. Bác bảo vệ người Ấn nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng hơn trước,
và lần đầu tiên bác cúi đầu chào tôi khi mở cổng cho tôi vào.

Tôi đưa mắt qua
khoảng sân mới cắt cỏ phả lên một mùi hương mạnh mẽ và lan tỏa, trân trối nhìn
tòa nhà cũ của trường sừng sững đứng trước mặt tôi với tất cả vinh quang của
nó. Không khí nơi đây làm tôi như trở lại thành một cậu học sinh bé bỏng. Tôi
nhớ tiếng cười và nước mắt, tôi nhớ tiếng chuông buổi sáng khiến tất cả bọn trẻ
chúng tôi đang đùa chơi khắp sân trường dừng khựng lại để rồi ngoan ngoãn vào
vị trí xếp hàng trước cột cờ, tôi nhớ những bài phát biểu của thầy hiệu trưởng
trong phòng tập trung mỗi chiều thứ Sáu, khoảng thời gian buồn chán nhất đối
với tất cả chúng tôi ngày ấy.

Tôi dựng xe máy
vào thân cây thông rồi chậm rãi men theo tường bao đầy dấu vẽ bậy mờ mờ. Có một
số hình vẽ và chữ bậy bạ, nhưng phần lớn là tên của chính người viết, hay tên
của hai người nối bằng dấu “+” bên cạnh một mũi tên xuyên qua hai trái tim rỏ
máu.

Tôi dừng bước
bên bờ tường gần băng ghế đá chúng tôi vẫn hay đến ngồi. Ngay chỗ đó, có vết
móng tay cào sâu vào gạch, “EIK - CHAI - BÉO - PORM.” Tôi nhớ Chai là đứa đã
khắc những từ ấy ngay sau khi bọn tôi bắt đầu thành một hội. Những con chữ to
như cái nồi và nghiêng nghiêng ngả ngả đúng kiểu trẻ con tiểu học. Gần đó là
một dòng chữ mới hơn, ghi là “BÉO + PORM,” đã được một người tốt bụng nào đó
thêm vào phía sau dấu “=” từ “CHÓ.”

Tôi miết tay lên
những dòng chữ ấy với một cảm xúc khó tả. Mặc cho chúng tôi có rời xa nơi đây
bao lâu, những ngày tháng ấy không bao giờ lớn lên cùng chúng tôi. Chúng vẫn có
cuộc sống riêng trong những góc nhỏ bé của mình và tự lưu giữ với nét cười và
những thước phim đầy nước mắt không bao giờ có thể xóa nhòa.

Cô giáo phụ
trách hồ sơ khác ngạc nhiên khi tôi vào hỏi địa chỉ của Yong, nhưng cô vẫn rất
hợp tác.

“Yong - Thanit,
phải không?” Cô ngẩng lên khỏi bộ hồ sơ.

“Cái anh mà, lúc
còn học lớp mười hai, mặc quần bò và mặt đầy mụn ấy ạ.”

“Nào, làm gì có
ai ghi chép mấy thứ như vậy?” Cô giáo bật cười. “Giấy đây. Tự ghi lại đi.”

Nhà Yong ở trên
đường Suthisarn, và khá khó tìm, nhưng sau một hồi hỏi quanh, cuối cùng tôi
cũng đến nơi. Tôi dựa xe máy vào hàng rào tôn và nhìn số nhà gần trên cổng một
lần nữa rồi mới quyết định bấm chuông. Tôi bấm liên tục nhưng không ai ra mở
cửa, mặc dù tôi có thể nghe thấy tiếng đài ầm ĩ bên trong.

“Cậu tìm ai?” Một
người đàn ông ở nhà đối diện ló đầu ra hỏi khi nhìn thấy tôi cứ bấm chuông mãi.

“Dạ Thanit ạ,”
tôi quay ra trả lời.

“Ồ, cậu ta không
có nhà đâu. Cậu ta thường về muộn lắm.”

“Anh ấy ở một
mình ạ?”

“Chắc thế. Tôi
không biết nhiều về cậu ta lắm. Hồi xưa còn có một cô nữa ở cùng, nhưng bây giờ
tôi không biết cô ta đi đâu rồi.”

“Cái chị mảnh
dẻ, da trắng, tóc dài đúng không hả bác?”

“Từ từ đã...”
Người đàn ông biến vào trong nhà. “Som ơi! Ra đây một tí được không?”

Thoáng sau, một
phụ nữ xuất hiện. “Cậu muốn gì?” Bà ấy vừa hỏi vừa chỉnh lại cái xà rông trên
ngực.

“Cậu ta đang hỏi
về cái cô ở nhà bên kia,” người đàn ông nói vọng ra. “Bà biết cô ta đúng
không?”

“Phải.” Người
phụ nữ tên Som quay sang tôi. “Cô ấy là gì của cậu?”

“Là bạn cháu,
bác ạ.” Tôi ngẩng đầu nhìn bà ấy.

“Nói thật với
cậu, tôi không thích chõ mũi vào việc của hàng xóm, cậu biết đấy. Nhưng mà
Thanit với tôi khá thân, tôi từng rất kính trọng bố mẹ cậu ta, ông bà ấy mất
rồi...”

“Bác có biết tên
cái chị sống với Thanit không ạ?” Tôi xen ngang, không thể đợi đến lúc bà ấy
nói xong.

“Dĩ nhiên tôi
biết rồi.” Bà ấy cười và có vẻ muốn tiết lộ ngay. “Tên cô ấy là Jom. Đó có phải
tên bạn cậu không?”

Báo cáo nội dung xấu