Huyết án liên hoàn - Chương 12 - Phần 2

64.

Khi tôi và La Thiên đến được xưởng công nghiệp hóa chất bị bỏ
phế đó, cả người tôi nặng trình trịch, tôi không thể nào định thần lại sau nỗi
kinh hoàng khi nghe tin Lãnh Mộng Phàm là hung thủ. Tôi nhớ, lần đó khi phát
hiện ra thi thể của Lưu Tiểu Huệ ở đầm hoa sen, Lãnh Mộng Phàm còn nôn ra, lẽ
nào tất cả đều do cô ấy ngụy trang sao? Tôi mơ mơ màng màng theo La Thiên đến
xưởng công nghiệp hóa chất, xung quanh tối đen như mực, trên trời không có sao,
vầng trăng lưỡi liềm đang trốn đằng sau tầng mây dày đặc, không lộ ra chút ánh
sáng nào.

Chắc là xưởng công nghiệp hóa chất này đã bị bỏ hoang nhiều
năm rồi, cả tòa nhà tỏa ra một thứ mùi dịch cũ rích, đổ nát, còn mang theo cả
mùi nguy hiểm bao vây quanh tôi và La Thiên. La Thiên bước từng bước, rất cảnh
giác. Tầng 1 ở xưởng công nghiệp hóa chất vắng vẻ không có gì cả, thế nên chúng
tôi lại thận trọng bước lên tầng 2, tầng 2 chỉ có một cánh cửa, chắc là khu nhà
xưởng, cửa khép hờ, qua khe cửa thấp thoáng nhìn thấy bên trong hình như có ánh
sáng. La Thiên ra hiệu bằng mắt với tôi để tôi lùi lại phía sau, đá mạnh một
cái cánh cửa gỗ đó liền mở ra, cảnh tượng trong phòng khiến tôi sợ hãi hít thở
một hơi thật sâu.

Chỉ nhìn thấy một cô gái đang nằm trên chiếc giường ở chính
giữa phòng, tay chân đều bị trói chặt, ngay phía trên chỗ cô nằm để một ngọn
đèn nho nhỏ tỏa ánh sáng yếu ớt. Bởi vì ánh sáng của đèn quá tối lại bị chiếc
chụp đèn chắn cho nên chỉ có một khu vực nhỏ được ánh đèn chiếu, còn xung quanh
vẫn là màn đêm đen dày đặc.

Khi cánh cửa bị La Thiên đá bật ra, người con gái trên giường
liền ra sức cử động cơ thể, bởi vì miệng cô đã bị băng dính dán chặt cho nên cô
chỉ có thể dùng mũi để phát ra tiếng rên rỉ khiếp sợ nhưng đầu cô ta cũng không
thể động đậy được, xem ra đã bị trói chặt rồi.

Tôi nhìn mãi nhìn mãi, mắt tôi đột nhiên mở trừng, người con
gái trên giường, thật không ngờ là Diệp Hàn!

La Thiên đã lao đến đó, cảnh giác giơ súng khắp xung quanh,
nghiêm giọng nói: “Mau cứu Diệp Hàn!”

Lúc này tôi mới như chợt tỉnh khỏi giấc mơ, vội vàng chạy đến
bên cạnh Diệp Hàn. Khi tôi cuống quýt định cởi dây thừng trên tay Diệp Hàn,
thật không ngờ cô lại cử động mạnh cơ thể, ánh mắt sợ hãi tột cùng nhìn trừng
trừng lên trần nhà, mắt cô mờ rất to như thể những giọt nước mắt đang không
ngừng chảy ra khỏi khóe mắt cô đều là màu đỏ vậy.

Tôi nhất thời hoảng loạn, không biết làm thế nào, lên tiếng:
“Cậu sao vậy? Diệp Hàn, mình là Cố Tiểu Yên mà, bây giờ mình sẽ cứu cậu ra
ngoài.”

Nét mặt cô càng trở lên khiếp sợ hơn, nhưng mắt vẫn nhìn
trừng trừng lên trần nhà không chớp mắt. Tôi không kìm nổi cũng ngước mắt lên
xem, vừa nhìn lên đã sợ hết hồn, ở trên đó thật không ngờ xếp chi chít những
cái kim dài chừng 10cm. Lúc này đây tôi phát hiện ra trên những sợi dây gần như
trong suốt, nối thẳng lên trên trần. Tôi lập tức nhận ra đây là chuyện gì, nước
mắt chợt tuôn trào, nghẹn ngào hỏi: “Liệu có phải là nếu tháo những sợi dây
thừng này ra thì kim ở bên trên sẽ…”, Diệp Hàn “ừ” một tiếng qua mũi, như thể
thở phào nhẹ nhõm hướng ánh mắt về phía tôi, ánh mắt đó vừa sợ hãi vừa tuyệt
vọng.

Tôi không biết làm thế nào, cứ đứng đó khóc không thành
tiếng. La Thiên đã biết nguyên do sự việc, hiện đang tỉ mỉ quan sát những sợi
dây nối thẳng lên trên trần. Tôi biết, chúng tôi vốn không thể nào cứu được
Diệp Hàn, chỉ cần thiếu thận trọng một chút những cái kim trên trần nhà sẽ lao
thẳng xuống khiến cho Diệp Hàn trở thành tổ ong mất.

Lúc này đây, Diệp Hàn chớp chớp mắt, hướng mắt về phía dưới,
tôi lập tức hiểu được hướng mà cô nhìn có lẽ là miệng của cô, tôi vội hỏi: “Cậu
muốn nói có phải không?” Lời nói thốt ra, đồng thời tôi cũng giơ tay về phía
băng dính nơi miệng cô.

La Thiên kêu lên thất thanh: “Đừng, Tiểu Yên!” nhưng đã không
còn kịp nữa rồi, cùng lúc miếng keo dán miệng được tháo ra chỉ nghe thấy tiếng
tích tắc, trên đầu Diệp Hàn chợt sáng bừng lên một chiếc đồng hồ tính giờ, tôi
nhìn ra, thời gian hiện lên 00:58 – thì ra ở trên miếng băng dính cũng có một
sợi dây trong suốt, thảo nào vừa nãy Diệp Hàn không dám nhúc nhích đầu, cô ấy
sợ chạm vào công tắc của máy tính giờ. Vừa rồi, cô ấy vốn muốn dùng ánh mắt để
ra hiệu cho tôi nhưng tôi lại hiểu nhầm rằng cô ấy muốn nói…

Diệp Hàn bỗng chốc gào khóc, tôi cũng khóc theo cô: “Mình xin
lỗi, Diệp Hàn, mình không biết là như vậy! Bây giờ phải làm thế nào đây? Làm
thế nào đây? Mình phải làm thế nào mới có thể cứu được cậu đây?”

Diệp Hàn nói: “Không có tác dụng gì đâu, Lãnh Mộng Phàm đã
tính toán từ trước, chỉ có thời gian một phút, đến giờ là những cái kim đó…
không kịp nữa rồi…”

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Nhìn thấy máy tính giờ đã
nhảy đến 00: 35, tôi cảm thấy con tim mình đang chuẩn bị ngừng đập. Đúng lúc
này, chỉ nghe thấy tiếng thình thình rất lớn, tôi kinh hãi nhìn về phía đó, âm
thanh phát ra từ cánh cửa. Tôi thoáng nhìn thấy La Thiên đang điên cuồng dùng
thân mình đâm sầm vào cánh cửa gỗ đó, từng cú từng cú…

Tôi nghĩ, con người vào lúc then chốt giữa sinh tử là lúc
phát ra sức mạnh phi thường. Khi đồng hồ báo giờ nhảy đến 00: 10, La Thiên và
cánh cửa gỗ đó cùng đổ nhào xuống đất, sau đó, anh nhanh chóng cõng cánh cửa gỗ
đó, khi đồng hồ báo giờ nhảy đến 00: 03 thì đã kịp trèo lên người Diệp Hàn,
tiếp đến, những chiếc kim trên trần nhà điên cuồng lao đến cắm vào cánh cửa gỗ
La Thiên đang cõng trên lưng…

Diệp Hàn được cứu rồi, nhưng La Thiên lại không may bị một
chiếc kim cắm vào vai trái. Anh cắn răng chịu đau, bảo tôi dẫn Diệp Hàn đi
trước, tôi không chịu, anh bèn hét lên với tôi, nhưng khi cuối cùng tôi cũng
chuẩn bị dìu Diệp Hàn ra khỏi đó, trong đêm tối chợt vang lên một giọng nói:
“Thầy La, thầy thực sự rất dũng cảm!”

Ngay lập tức, tôi nhận ra đó là giọng nói của Lãnh Mộng Phàm.
Diệp Hàn nắm chặt lấy tôi, toàn thân run rẩy như thể không thể đứng vững nổi
nữa.

Tôi nín thở, chăm chú lắng nghe, cố gắng để xác định vị trí
của Lãnh Mộng Phàm, nhưng giọng nói của cô ta bay lơ lửng giữa không trung, còn
mang theo cả tiếng vọng, như thể nó tồn tại ở mọi ngóc ngách vậy, chắc là
truyền ra từ loa âm thanh.

La Thiên tay phải cầm súng, nhìn xung quanh, nghiêm giọng
nói: “Lãnh Mộng Phàm, cô không chạy thoát được đâu, tôi khuyên cô hãy đầu hàng
đi!”

Lãnh Mộng Phàm cười nhạt: “Thế ư? Ha ha, các người tưởng rằng
có thể thoát được khỏi đây sao?” Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng soạt, tôi
còn chưa kịp hiểu xem đã xảy ra chuyện gì, một mũi tên đã cắm phập vào vai phải
La Thiên. La Thiên rên hừ một tiếng, loạng choạng suýt ngã, súng trong tay cũng
bị hất tung đi.

Tôi ôm chặt lấy La Thiên, khóc lóc cầu xin: “Lãnh Mộng Phàm,
mình xin cậu, cậu hãy tha cho La Thiên, đừng làm hại anh ấy! Mình xin cậu đấy…”

Giọng nói của Lãnh Mộng Phàm một lần nữa lại truyền tới, mang
theo sự ngạo mạn không coi ai ra gì: “Thầy La, tay phải của thầy cũng bị thương
rồi, sao có thể bắn súng được chứ?”

La Thiên gắng gượng đang định đi nhặt súng, nhưng lại chợt
quỳ sụp xuống đất: “Lãnh Mộng Phàm, cô muốn chơi, tôi chơi cùng cô, nhưng xin
cô hãy để cho Tiểu Yên và Diệp Hàn đi khỏi đây…”

Lãnh Mộng Phàm thét lên cắt ngang lời La Thiên: “Diệp Hàn
không thể đi, cô ta đã phạm phải tội lỗi không thể nào tha thứ được. Ta đại
diện cho Chúa đến để trừng phạt cô ta, ta nghĩ, để chính miệng cô ta nói ra còn
hay hơn là ta nói.”

Diệp Hàn bật khóc, lùi lại phía sau: “Đừng, Lãnh Mộng Phàm,
mình xin cậu hãy tha cho mình, bọn mình là bạn tốt của nhau mà, mình không…”

Diệp Hàn chưa nói xong, soạt một tiếng, một mũi tên lại lao
ra từ bóng tối, cắm phập vào vai trái La Thiên từ phía trước, tôi kêu lên điên
cuồng: “Đừng mà, Lãnh Mộng Phàm, mình xin cậu đấy…” Tôi vừa khóc vừa đứng chắn
phía trước La Thiên, ôm chặt lấy cổ anh, “La Thiên, anh không được chết, anh
chết đi thì em biết làm sao đây? Không có anh ở bên cạnh, em sẽ rất sợ hãi…”

La Thiên khẽ nói bên tai tôi: “Đừng khóc, ngốc ạ, anh là cảnh
sát, anh sao có thể chết được chứ? Anh không thể để cho em phải sợ hãi đâu.”
Vừa nói xong, anh đã ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Hàn đứng bên cạnh quỳ sụp xuống đất, hét lên điên cuồng:
“Mình nói! Mình nói! Mình phạm tội đố kỵ, mình đố kỵ Cố Tiểu Yên và thầy La…”.
Cô khóc không thành tiếng, ngắt quãng kể lại toàn bộ sự việc. Từ sau lần đầu
tiên cô được La Thiên cứu lúc thay bóng đèn trong phòng ký túc xá, cô đã thích
La Thiên rồi. Khi cô lén đọc trộm tin nhắn tôi gửi cho La Thiên, cô đã nghi ngờ
mối quan hệ giữa tôi và anh. Bởi vì bình thường La Thiên cũng đối xử với cô khá
tốt, lần nào cô đi tìm La Thiên để mượn sách hay hỏi một số câu hỏi, La Thiên
đều kiên nhẫn tận tâm trả lời cô, khiến cô lầm tưởng anh cũng thích cô, nên đã
tạo ra một loạt những sự việc tồi tệ để dọa tôi. Cô cho rằng dọa cho tôi sợ hãi
bỏ chạy thì cô sẽ có cơ hội để ở bên La Thiên.

Vào hôm chúng tôi đi đến đầm hoa sen siêu độ cho Cao Mẫn, cô
đã đốt một tấm ảnh của Cao Mẫn trước, cố ý đốt cháy chỉ để lại cái đầu, sau đó
nhân lúc Lâm Phàm đốt bùa bèn vứt tấm ảnh xuống đất. Sau đó cô không may bị lửa
bắn vào, La Thiên đã cứu cô, cô lại càng tin La Thiên đã thích cô, nên đã nói
rằng nhìn thấy hồn ma Cao Mẫn, sử dụng phương pháp ám thị tâm lý, nói với tôi
Cao Mẫn đang gọi cô. Bởi vì lúc đó liên tiếp xảy ra rất nhiều sự việc, Diệp Hàn
lại liên tục rót vào đầu tôi ý nghĩ hồn ma của Cao Mẫn, khiến tôi nảy sinh ra
ảo giác, đêm hôm khuya khoắt đi đến đầm hoa sen. Thực ra, vốn chẳng có ai gọi
tôi, chỉ là tâm lý bị tác động thôi.

Sau đó, Diệp Hàn thấy dọa thế mà tôi cũng không đi, bèn tìm
một người bạn hóa thân thành Vương Đào gửi tin nhắn cho tôi, rồi lại lén lưu
lại mười mấy tin nhắn gửi cho Vương Đào ở trong hộp thư đã gửi của tôi. 99 bông
hoa hồng hôm đó cũng là do cô cố ý dặn người ta mang đến, cô cứ tưởng chỉ cần
La Thiên tin rằng tôi lừa dối anh là sẽ chia tay với tôi…

Sau khi nói xong, Diệp Hàn ra sức dập đầu lạy vào trong bóng
đêm: “Lãnh Mộng Phàm, cầu xin cậu hãy tha cho thầy La, mình đã nói hết mọi
chuyện rồi, xin cậu đừng làm hại thầy La, sau này mình không dám nữa, không bao
giờ dám đố kỵ nữa…”

Cô liên tục dập đầu lạy, đầu dập chảy cả máu, tôi thấy xót
xa, muốn đến đỡ cô dậy, nhưng tôi lại không dám rời xa La Thiên, tôi sợ Lãnh
Mộng Phàm sẽ lại phóng mũi tên ra, đành phải cầu xin Lãnh Mộng Phàm: “Lãnh Mộng
Phàm, cậu hãy dừng tay lại đi! Cậu đã giết bao nhiêu người như vậy, không nên
tiếp tục mắc sai lầm nữa, cậu hãy tha cho Diệp Hàn, mình không trách cậu ấy,
thực sự mình không trách cậu ấy.”

Lãnh Mộng Phàm cười lạnh lùng: “Mình cũng muốn tha cho cô ta
lắm, nhưng Chúa không cho phép mình tha cho cô ta!”

La Thiên gắng gượng đứng dậy, anh đã bị trúng hai mũi tên,
hơn nữa vừa nãy vì cứu Diệp Hàn lại bị kim đâm vào, cho nên lúc này đây, khi
anh đứng dậy, toàn thân run rẩy. Anh nói: “Cô tưởng rằng mình là Chúa sao? Nếu
như cô thực sự là Chúa, vậy thì tại sao lại phải sắp xếp để Lưu Tiểu Huệ giống
như tự sát, còn mô phỏng giống như cô sinh viên thắt cổ tử tự ở đầm hoa sen năm
ngoái chứ? Cô sợ cảnh sát điều tra ra cô, cô có tật giật mình, cho nên cô không
phải là Chúa, càng không xứng đáng để nói mình là Chúa.”

Tôi vô cùng lo sợ, bất giác dính sát vào người La Thiên hơn,
tôi lo lắng lời nói của La Thiên sẽ chọc giận Lãnh Mộng Phàm. Thật không ngờ
Lãnh Mộng Phàm lại tươi cười vui vẻ, vỗ tay một tiếng: “Rất thú vị, xem ra thầy
đã đoán được vì sao tôi lại giết nó rồi.”

Thế này nhé, thầy La, tôi cho thầy một cơ hội, nếu như thầy có
thể nói cho tôi biết vì sao tôi lại giết bọn họ, thì tôi sẽ tha cho thầy, nếu
như không nói ra được, hoặc là nói sai, mũi tên này sẽ đâm xuyên thầy. Ồ,
không, có lẽ là đâm xuyên qua tim Cố Tiểu Yên. Tất cả có sáu nạn nhân, cũng là
sáu câu hỏi, thầy chỉ có khoảng thời gian là mười phút, bây giờ bắt đầu.”

La Thiên chau mày, máu tươi lại phụt ra, tôi gào thét: “Lãnh
Mộng Phàm, cậu có bản lĩnh thì hãy giết tôi đi, dù sao cậu giết La Thiên thì
tôi cũng chẳng muốn sống đâu! Bên ngoài cảnh sát đang bao vây rồi, cậu cũng
không trốn thoát đâu.”

Lãnh Mộng Phàm khẽ cười nhạt: “Thầy La, đã hết một phút rồi,
tôi hy vọng thầy hãy tranh thủ thời gian.”

Lãnh Mộng Phàm đúng là không đơn giản chút nào, biện pháp
khích tướng vốn không có chút tác dụng nào với cô ta.

La Thiên đứng vững, từ tốn nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm,
cô giết Cao Mẫn chỉ là ngộ sát. Lúc đó cô rất sợ hãi, thế nên đã cởi hết đồ của
cô ta, tiện tay lấy lọ keo dán ở trên bàn, lợi dụng nó để tạo dựng nên hiện
trường giả Cao Mẫn sau khi bị giết còn bị cưỡng dâm. Như vậy, cảnh sát sẽ phán
đoán hung thủ là nam giới, vốn không thể nào nghĩ đến cô được, có phải vậy
không?”

Lãnh Mộng Phàm tiếp lời: “Đúng vậy, hôm mồng 1 tháng 5, đúng
lúc tôi có việc không về nhà được, Cao Mẫn đêm hôm khuya khoắt trở về phòng,
say khướt làm phiền tôi, tôi không may đẩy cô ta một cái, cô ta đã chết rồi. Đề
thứ nhất đã trả lời đúng, bắt đầu đề thứ hai.”

La Thiên lại loạng choạng, tôi vội dìu anh, nước mắt trào ra
như đê vỡ, tôi không thể giúp anh, ngoài việc trào nước mắt, tôi không có cách
này khác cả, sắc mặt La Thiên xám ngoét, từng giọt mồ hôi chảy từ mặt xuống,
anh nói: “Họ đã chụp ảnh hiện trường Lưu Tiểu Huệ chết cho tôi xem, mới xem
qua, đúng là Lưu Tiểu Huệ tự sát, cho đến tận khi tôi đi đến hiện trường mới
phát hiện ra cô ấy không hề tự sát. Trong bức ảnh, trên cổ Lưu Tiểu Huệ có treo
một con búp bê cầu nắng dính đầy máu, cũng chính là, sau khi cô ấy cắt mạch cổ
tay đã sờ vào nó, cho nên nó mới bị dính màu. Nhưng trên váy của Lưu Tiểu Huệ
lại không hề có vết máu, vết máu ở dưới đất hoàn toàn tập trung vào vị trí chỗ
hai bàn tay thả xuống. Rất rõ ràng, đây đều là do hung thủ bố trí, trước tiên
giết chết Lưu Tiểu Huệ, treo lên cây, rồi lại cắt đứt mạch máu hai bên cổ tay…
Sau khi tôi xác định được cô là hung thủ, tôi bèn hiểu ra rằng, cảnh cô giết
chết Cao Mẫn đã bị Lưu Tiểu Huệ ở phòng ký túc xá đối diện dùng kính viễn vọng
nhìn thấy. Lưu Tiểu Huệ là một cô gái thích những món lợi vặt, cô ta bèn chớp
lấy cơ hội tống tiền cô, cho nên, mấy hôm đó cô ta mới thường xuyên đi mua sắm,
có đúng vậy không?

Lãnh Mộng Phàm lại vỗ tay một cái: “Very good! Hoàn toàn
đúng, thầy La, thầy rất thông minh, tôi cũng không kìm lòng được mà bắt đầu
thích thầy rồi, nhưng thật đáng tiếc, thời gian của thầy sắp hết rồi, thầy đã
dùng bảy phút mới làm được hai đề, bốn đề phía sau, thầy định làm thế nào?”

Báo cáo nội dung xấu