Phàm nhân tu tiên - Chương 0217 - 0218
Chương 217: Kiếm Quyết
Thần thông của ba tầng kiếm quyết cuối là pháp quyết được gọi là “Kiếm
ảnh phân quang thuật “, điều kiện đầu tiên để tu luyện trước hết phải có một
pháp bảo phi kiếm mới được, đương nhiên nếu là phi đao cũng có thể!
Sau khi tu thành, thần thông này khi đối địch, có thể
từ kiếm quang của phi kiếm, huyễn hóa ra một đạo kiếm ảnh cùng phi kiếm giống
nhau như đúc, có khả năng đi theo bản thể đang công kích làm mê huyễn tầm mắt
địch nhân. Tuy nhiên kiếm ảnh sơ thành chỉ có một phần mười uy lực của bản thể,
nhưng tăng lên theo tầng của kiếm quyết, ở tầng thứ chín thì có thể có một phần
ba uy lực.
Hơn nữa kiếm ảnh theo sự tu luyện thì có khả năng biến
ảo không chỉ một đạo, bắt đầu từ tầng thứ bảy, theo đó thì mỗi khi tăng lên một
tầng liền có khả năng luyện hóa xuất thêm một đạo kiếm ảnh. Từ đó, Thanh nguyên
kiếm quyết luyện tới cực hạn liền khả năng đồng thời xuất ra ba đạo kiếm ảnh
giống phi kiếm, nhưng uy lực chỉ bằng một phần ba.
Như vậy xem ra, thần thông “Kiếm ảnh phân quang thuật.”
này tựa hồ không tồi, nên tu luyện.
Nhưng Hàn Lập cũng biết, Hoàng phong cốc tu sĩ Trúc cơ
kỳ nhiều như vậy, thực không có ai trước đây thâm luyện cái này, trong đó khẳng
định có nguyên nhân không nhỏ! Bởi vậy, hắn rất hối hận, vì sao lúc trước không
có nghe cho rõ nguyên do trong đó, còn nghĩ đến khẳng định sẽ không tu luyện
Thanh nguyên kiếm quyết này, cho nên liền oai oai phong phong mà nhận lấy.
Cho nên bây giờ, Hàn Lập tuy biết rõ pháp quyết này có
vấn đề, cũng không thể không liều mình luyện một chút, chỉ hy vong pháp quyết
này đừng có để lại hậu hoạn như tẩu hỏa nhập ma là được rồi.
Tuy nhiên hắn cũng nghĩ lại, những người khác tuy
không tu luyện lên cao, nhưng cũng có người luyện hai, ba tầng. Như vậy xem ra
luyện một chút cũng không có vấn đề gì lớn.
Ôm loại ý tưởng tự an ủi này, Hàn Lập bất đắc dĩ dựa
theo pháp môn Thanh nguyên kiếm quyết, bắt đầu hấp thụ dược lực đang muốn phát
tác trong cơ thể.
Công pháp này vận hành khá đơn giản, sau một vòng tuần
hoàn, Hàn Lập thấy đã thành một chút, cảm giác loại hấp thu dược lực này làm
cho pháp lực tăng vọt, làm hắn thư sướng thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Hàn Lập đắm chìm trong loại tư vị tuyệt vời này, không
khỏi làm pháp quyết một lần nữa tiếp tục tuần hoàn, mà thần trí lại dần dần
thần du thiên ngoại.
Chẳng biết đã ngồi bao lâu, khi chút dược lực cuối
cùng trong cơ thể Hàn Lập đã bị hấp thu sạch sẽ, rốt cuộc từ trong loại thể
nghiệm tuyệt vời này tỉnh lại.
Hàn Lập tỉnh lại, hơi ngây ngốc một chút, nhưng sau đó
không nói lời nào đứng dậy. Ánh mắt nheo lại cúi đầu một chút, đột nhiên nâng
cánh tay lên trước người, nhất thời theo ngón tay thoát ra một đạo kiếm quang
dài một thước, hàn khí bức người, bộ dáng vô cùng sắc bén.
Nhìn thấy hàn quang này, Hàn Lập chẳng những không cao
hứng, ngược lại còn cười khổ, sau đó cánh tay đột nhiên vung lên, thanh quang
đột nhiên tăng vọt, biến thành dài hơn một trượng, cơ hồ đụng phải vách đá đối
diện.
“Thật tệ, không nghĩ tới dược lực còn sót lại mạnh như
vậy, một chút đã luyện thành tầng kiếm quyết thứ tư, không biết có gặp phải vấn
đề gì lớn không đây!” Hàn Lập trên mặt cũng không đổi nói một mình.
“Mặc kệ, cùng lắm là về sau không tu luyện kiếm quyết
này là được!” Hàn Lập lẩm bẩm nói, tiếp đó đem cánh tay phóng ra một cái, thanh
sắc kiếm quang liền biến mất.
Bất quá, lòng hiếu kỳ của Hàn Lập đại khởi, quay lại
nhặt cuốn Thanh nguyên kiếm quyết kia lên, lật xem pháp quyết có quan hệ với hộ
thể kiễm thuẫn, im lặng ghi nhớ.
Tiếp theo, Hàn Lập cúi đầu trầm tư, một lát sau nhắm
hai mắt. Ngay sau đó, lại mở bừng mắt ra, trên người bỗng nhiên xuất hiện một
cái hộ thuẫn kỳ lạ.
Cái hộ thuẫn này màu xanh nước biển, cùng với địa vòng
phòng ngự bình thường không sai biệt lắm về kích c, nhưng biểu hiện không hề
trơn nhẵn như trạng thái thông thường, mà nhô ra những mũi nhọn giống con nhím,
nhìn qua ẩn chứa loại sát khí lộ ra ngoài.
“Đây là hộ thể kiếm thuẫn?” Hàn Lập cẩn thận quan sát
thứ thuẫn trên người, có chút kinh ngạc.
“Trên kiếm quyết nói, thuẫn này có thể tự động phóng
thích kiếm quang, phản kích địch nhân. Đáng tiếc hiện tại không thể thí nghiệm
một chút!” Hàn Lập tiếc nuối nghĩ thầm.
Tiếp theo, Hàn Lập hoạt động tay chân, lại tra xét
chân nguyên trong cơ thể một lần nữa, sau khi phát hiện thực không có chỗ nào
không ổn, mới yên tâm thu thập vật phẩm rời khỏi phòng địa hỏa, vừa lúc gặp đại
hán ngốc nghếch.
Nghĩ lại biểu tình kinh ngạc của đại hán khi thấy
mình, Hàn Lập đứng ở không trung không khỏi cười thầm trong bụng.
Lúc này, trời vừa mới sáng, Hàn Lập trên đường về Bách
dược viên một người cũng không gặp.
Hắn lúc trước lấy cớ tìm địa phương bế quan Trúc Cơ,
dược viên tự nhiên trả lại cho lão nhân, làm đồi phương lòng tràn đầy ý không
vui, đối với hắn một trận phùng râu trợn mắt.
Hàn Lập tiến vào trong vườn thì lão nhân đang ở trong
căn nhà cỏ nhắm mắt hấp thu thiên linh địa khí. Tuy không có mở mắt, nhưng vẫn
chuẩn xác gọi ra tên Hàn Lập, cũng khó trách, cấm chế của Bách dược viên trừ
lão nhân ra, chỉ có Hàn Lập có thể ra vào.
Bất quá, vị Mã sư bá này trong khoảnh khắc gọi tên Hàn
Lập, liền bỗng nhiên cảm ứng được cái gì.
Mở hai mắt, không thể tin nhìn về phía Hàn Lập.
“Thật sự Trúc Cơ thành công?”
“Mã sư bá, đệ tử đích xác may mắn, tiến vào Trúc cơ
kỳ!” Hàn Lập khom người thi lễ, cười nhẹ nói.
Lão nhân tuy kinh ngạc trong chốc lát, nhưng dần dần
hồi phục thái độ bình thường, nhưng ngoài miệng vẫn lẩm bẩm nói:
“Thật khó tin, thực sự tiến nhập được vào Trúc cơ kỳ!
“
Sau khi nói ra hai câu đó, sắc mặt hắn bỗng nhiên
nghiêm lại, nghiêm túc nói:
“Một khi đã đồng dạng là tu sĩ Trúc cơ kỳ, hai chữ sư
bá này đừng nhắc tới, sau này người với ta xưng hô sư huynh đệ là được! Tại hạ
đã sống nhiều năm, nếu sư đệ không chê, hãy gọi một tiếng Mã sư huynh là được
rồi! “
Hàn Lập nghe vậy, mỉm cười gật gật đầu, thực không
phản đối, loại lấy sự việc lấy cảnh giới phân bối phận này ở tu tiên giới cũng
là lệ thường, không có gì phải khiêm tốn!
Tiếp theo, lão nhân cũng chính là sư huynh của Hàn Lập
cùng với Hàn Lập vào phòng. Sau đó phân biệt ngồi xuống bên bàn, trên đặt một
ấm trà ngon.
Vừa ngồi xuống không lâu, lão nhân khẩn trương không
kịp đợi đã hỏi quá trình Trúc Cơ của Hàn Lập.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không nói cho đối phương sự thật,
nhưng việc Trúc Cơ tai phòng địa hỏa lại không có giấu giếm, thành thành thật
thật nói ra cho đối phương. Bởi vì chỉ cần hơi truy ra một chút, đối phương có
thể dễ dàng thám thính việc này.
Hắn chính là nói, đã thuê một gian địa hỏa tại Nhạc
lộc điện sau đó liền uống vào Trúc cơ đan mà sư môn thưởng cho rồi bế quan ở
trong đó gần một năm, chẳng biết như thế nào liền may mắn thành công.
Tiêu lão nhân một bên nhập thần nghe Hàn Lập nói, một
bên chép miệngngừng.
Sau khi nghe xong Hàn Lập kể lại cố sự của hắn, liền
trừng mắt nhìn hắn nói:
“Hàn sư đệ! Theo như lời ngươi nói, quá trình Trúc Cơ
của ngươi so với người khác cũng không sai biệt lắm! Bẳng vào tư chất như vậy
cũng có thể Trúc Cơ thành công, ta chỉ có thể nói sư đệ gặp đại vận, ngay cả
một phần trăm xác suất cũng rơi vào ngươi!” Tiểu lão nhân vì vài năm trước cùng
Hàn Lập sớm vô cùng quen thuộc, cho lên nói lời này đều thật lòng, không che
dấu sự hâm mộ đôi với Hàn Lập, thậm chí trên mặt còn trực tiếp hiện lên biểu
tình đố kỵ.
“Ha, ha! Việc này chỉ có thể nói sư đệ ta được phúc
tinh chiếu trúng, chính bản thân ta cũng không nghĩ tới, thực sự dễ dàng tiến
vào Trúc cơ kỳ như vậy!” Hàn Lập ha hả cười nói.
“Bất quá, Hàn sư đệ một khi đã Trúc Cơ thành công, vậy
nên đến gặp Chưởng môn, nói Chung chưởng môn đem tên ngươi viết lên sách, về
sau đãi ngộ của sư đệ, cứ dựa theo đệ tử bậc cao để xử lý, hàng năm lĩnh thu
cxung không ít linh thạch!” Tiểu lão nhân cười đùa.
“Đa tạ sư huynh chỉ điểm!” Hàn Lập nghe xong, thần sắc
trên mặt động một cái, thật tâm nói.
“Không có gì! Mặc kệ nói như thế nào, người và ta cũng
ở chung nhiều năm như vậy, nên việc nhắc nhở cho ngươi, ta sẽ tận lực nói cho
ngươi một chút.” Tiểu lão nhân khoát tay áo ra vẻ không sao cả mà nói.
“Thật ra sau khi Trúc Cơ, ưu đãi lớn nhất được bổn môn
cấp cho, là cho phép đệ tử Trúc cơ kỳ tại Thái nhạc sơn mạch một chỗ, tự khai
động phủ mà tu hành! Hơn nữa, còn... “
Tiếp theo, lão đầu giảng giải cho Hàn Lập rất nhiều sự
việc nên lưu tâm, chú ý, làm cho Hàn Lập sau khi nghe xong không ngừng gật gù.
Khi đối phương hoàn tất việc giảng giải này, lại cùng
Hàn Lập thuận miệng tán gẫu, sau vài câu, Hàn Lập không nhịn được, hướng tới
đối phương hỏi về việc “Thanh nguyên kiếm quyết.”
“Thanh nguyên kiếm quyết.” Lão nhân trên mặt hiện vẻ
nghi ngờ.
Nhưng hắn sau khi liếc nhìn Hàn Lập, cũng không truy
vấn gì, liền ngẫm nghĩ nói:
“Sự tình của Thanh nguyên kiếm quyết này, ta đích xác
có nghe người ta nói qua một ít, hơn nữa cũng luyện qua ba tầng. Bộ kiếm quyết
này thực không phải là bổn môn pháp quyết của Hoàn phong cốc chúng ta, mà là
tuyệt học trấn phái của Huyền kiếm môn bị bổn môn tiêu diệt từ rất nhiều năm
trước. Hơn nữa cũng không phải có chín tầng, mà là mười ba tầng mới đúng. Nghe
nói lúc ấy Huyền kiếm môn Môn chủ mắt thấy sắp diệt môn, tại đương trường hủy
kiếm quyết, nhưng lúc ấy vài vị sư tổ bổn môn ra tay rất nhanh, từ trong tay
đối phương cướp lấy nửa bộ công pháp, mà nửa bộ bị hủy nên đã thất truyền. Cho
nên bổn môn hiện tại lưu truyền chính là Thanh nguyên kiếm quyết bản thiếu mà
thôi! Nhiều lắm có thể tu luyện hết Kết đan kỳ, sau đó không còn có hậu tục
công pháp. Mà toàn quyển kiếm quyết, nghe nói ngay cả Phân thần kỳ công pháp
đều có, chẳng biết là thật hay giả?”
Tiểu lão nhân lắc đầu nói tới đây, đưa tay cầm chén
trà lên nhấp một cái, lại tiếp tục nói:
“Công pháp thiếu hậu tục của Thanh nguyên kiếm quyết,
tuy so với các nhất lưu công pháp khác khi xuất ra kém cỏi một chút, nhưng uy
lực kỳ thật cũng rt mạnh! Đặc biệt chính là kiếm quang cùng hộ thể kiếm thuẫn
đặc tính thuần phát, được không ít đồng môn Trúc cơ kỳ tìm hiểu, bởi vậy nếu tu
luyện dễ dàng như lời nói, bổn môn trên dưới có không ít người nguyện ý đem
kiếm quyết này làm chủ công pháp để tu luyện! Dù sao, Nguyên anh kỳ công pháp
đối với chúng ta rất xa xôi, căn bản là không có khả năng dùng tới.”
----- o O o
-----
Chương 218: Khuyết Hãm Dữ
Ưu Thế
Mã sư huynh nói tới đây, dừng một chút, trên mặt còn hiện ra vẻ tiếc
nuối, tiếp theo còn nói:
“Nhưng đáng tiếc chính là, kiếm quyết này sau khi tu
luyện lên tầng cao, có khuyết điểm không thể chịu đựng được. Theo tầng thứ tư
bắt đầu, lấy Thanh nguyên kiếm quyết làm công pháp, về sau khi thổ nạp thiên
địa linh khí thì cách vài ngày sẽ xuất hiện hiện tượng tán công kỳ quái, pháp
lực lấy pháp quyết luyện hóa mấy ngày trước, sẽ không hiểu vì sao tự động tiêu
tán một bộ phận. Điều này làm cho người ta thật sự mơ hồ không nghĩ ra.”
“Tầng thứ tư kiếm quyết, tốc độ mất đi còn không tính
là đáng sợ, chỉ có một phần mười trong pháp lực mới luyện được. Nói vậy thì dù
vất vả một chút, bình thường các tu sĩ cũng có thể bù vào! Nhưng nói tới, nếu
tiến vào tầng thứ năm, thứ sáu, tốc độ linh lực bị mất trở nên khủng bố, cứ mỗi
tầng gia tăng một phần mười tốc độ làm pháp lực mới vất vả khổ luyện ra tiếp
tục bị mất nhiều thêm. Nói cách khác, tầng thứ năm của kiếm quyết, pháp lực mới
luyện mười phần có hai phần mất đi, tầng thứ sáu mười phần mất ba. Cứ như vậy,
còn ai dám tu luyện Thanh nguyên kiếm quyết!”
“Hơn nữa đệ tử bổn môn chuyên tu luyện Thanh nguyên
kiếm quyết, trước kia cao nhất cũng bất quá mới tầng thứ sáu. Trên sáu tầng,
yêu cầu phải là Kết đan kỳ tu sĩ mới có thể tu luyện. Nhưng xem loại công pháp
này, vào tầng thứ sáu liền mất một phần ba linh lực, các cao nhân của chúng ta
ai dám mạo hiểm như vậy! Vạn nhất tầng thứ bảy về sau của Thanh nguyên kiếm
quyết, linh lực còn tiếp tục bị mất nhiều hơn. Bọn họ, các cao nhân không khỏi
quá oan uổng!”
“Phải biết rằng, công pháp sau này của Kết đan kỳ. Mỗi
một tầng muốn tinh tiến cũng gặp muôn vàn khó khăn! Mà Thanh nguyên kiếm quyết
này lại cực kỳ khó tu luyện, làm cho bon họ tiêu phí mười mất năm, thậm chí là
vài chục năm, sự mạo hiểm ngu xuẩn này, ai cũng sẽ không làm! Càng huống chi,
Thanh nguyên kiếm quyết này cũng bị hư hại, không được đầy đủ. Lại không phải
tiên gia diệu pháp gì! Cũng không có đủ động lực lớn làm cho bọn họ thực hiện
việc mạo hiểm này .”
“Nhưng kiếm quang thầng thông của kiếm quyết này đích
xác rất thực dụng, buông tha như vậy lại đáng tiếc. Vì thế, người ta liền tu
luyện ba tầng đầu tiên của kiếm quyết, hoàn toàn trở thành công phu trợ pháp
môn phái ta hay dùng. Cứ như vậy, chẵng những không cần sợ hãi tán công, còn có
thể tiếp tục sử dụng thần thông kiếm quang. Đương nhiên, cho dù chỉ tu luyện
thần thông xuất kiếm quang, mấy đệ tử này cũng cần tiêu phí bốn, năm năm thời
gian một mình tu luyện kiếm quyết này mới có thể sử dụng được.”
Hàn Lập sau khi nghe xong lão nhân trường thiên đại
luôn một phen, vừa nghe vừa há hốc mồm. Đợi sau khi phục hồi tinh thần lại, chỉ
cảm thấy đầy mình tư vị khó chịu.
Không thể như vậy, hắn hiện tại đã tu thành tầng thứ
tư kiếm quyết! Nói như vậy, nếu về sau còn tiếp tục tu luyện Thanh nguyên kiếm
quyết, như vậy pháp lực có được do vất vả tu luyện, vô duyên vô cớ mất đi một
phần mười. Hơn nữa nếu tu luyên lên tầng cao, pháp lực còn có thể lại bị mất
nhiều hơn nữa!
Như vậy hắn làm thế nào mà tu luyện?
Chẳng qua, một khi đã hiểu được những lời như thế! Hắn
thế nào đi nữa cũng sẽ không ngốc đến nỗi còn nghĩ đến chuyện tiếp tục tu luyện kiếm quyết này. Việc tu luyện
Thanh nguyên kiếm quyết này dừng tại đây thôi.
Hàn Lập vừa mới hạ quyết tâm không lâu, lời tiếp theo
của tiểu lão nhân, lại làm tâm ý Hàn Lập nhất động, có điểm ngoài ý muốn!
“Thanh nguyên kiếm quyết này có khuyến điểm to lớn như
thế, nhưng nó lại có chỗ độc đáo. Nếu không, năm đó cũng sẽ không trở thành
pháp quyết trấn phái của một phái.” Lão nhân cắn cắn môi đột nhiên cảm khái tự
nói.
“Ta nghe người ta nói qua, kiếm quyết này tuy tu luyện
vô cùng chậm, nhưng kiếm quyết này sau khi luyện thành một tầng, đều có công
hiêu phát triển kinh mạc kỳ diệu, làm cho đan điền thâm thúy. Làm cho tu sĩ tu
luyện kiếm quyết, pháp lực so với các tu sĩ cùng cấp tu luyện pháp quyết khác
thâm hậu hơn một ít.”
“Chẳng qua cụ thể thậm hậu hơn được bao nhiêu? Cái này
phụ thuộc vào đã tu luyện thành tầng kiếm quyết thứ mấy.”
“Nhưng những người lúc trước, tiền bối duy nhất đem
Thanh nguyên kiếm quyết tu luyện đến tầng thứ sáu có nói qua cho các đệ tử. Khi
luyện thành tầng thứ sáu kiếm quyết, hắn là Trúc cơ hậu kỳ, pháp lực so với các
tu sĩ khác hơn gần một phần ba. Số pháp lực hơn này, vừa lúc cùng với số pháp
lực bị mất do tu luyện Thanh nguyên kiếm quyết tỷ lệ giống nhau. Trùng hợp như
thế, không thể không nói, kiếm quyết này thật đúng là có vài phần ảo diệu!”
Tiểu lão nhân tựa hồ đối với Thanh nguyên kiếm quyết
này nghiên cứu không ít, càng nói càng hưng phấn hẳn lên. Sau một lúc, thậm chí
nước miếng bay tứ tung, hoa chân múa tay, cuống quýt cả lên! Làm Hàn Lập phải
vội vàng đề cập đến việc khác, đem sự tình Thanh nguyên kiếm quyết tránh đi,
lúc này mới làm vị Mã sư huynh này khôi phục trạng thái bình thường.
Đối với Hàn Lập mà nói, kiếm quyết này dù có mặt thần
diệu nào khác, hắn cũng sẽ không tiếp tục tu luyên.
Phải biết rằng, tư chất hắn vốn không cao, nếu cố ý tu
luyện pháp quyết không trọn vẹn rất chậm kia, trừ phi hắn căn bản không nghĩ
đến việc Kết Đan, nếu không đầu óc thật sự là có nước vào!
Nếu là công pháp bình thường,
Hàn Lập phỏng chừng, nếu có thể lại tìm được một ít
linh đan phối xứng, có lẽ việc sinh Kết Đan, cũng không phải một điểm nhỏ cũng
không thể.
Tiếp theo, Hàn Lập sau khi cùng lão nhân tán gẫu, liền
cáo từ rời đi.
Hắn hiện tại đã Trúc Cơ thành công, tự nhiên không thể
ở lại trong coiho đối phương. Cho nên, sau khi trở lại phòng thu thập một chút
đồ, liền phiêu nhiên rời đi
Bởi ngay hôm nay, vừa lúc hắn phải đến Nghị sự điện
bàn việc.
Hàn Lập Trúc Cơ thành công, trong lòng cỗ kích động
lớn kia còn chưa biến mất sạch sẽ. Một lòng thầm nghĩ, sau khi đem sự tình kia
bàn xong, liền lập tức mở cho chính mình một động phủ.
Về điều này, Hàn Lập đã chờ đợi rất lâu rồi! Dù sao
sau khi chính mình có một địa bàn, làm việc gì cũng không cần lại phải lén lén
lút lút, có thể quang minh chính đại tại địa phương của chính mình làm làm bất
cứ điều gì.
Hàn Lập càng nghĩ càng hưng phấn, bất tri bất giác đã
ngự khí bay đến Nghị sự điện.
Bảo vệ đại môn là hai gã đệ tử trẻ tuổi, hiển nhiên
không biết Hàn Lập, nhưng thân phận Trúc cơ kỳ của Hàn Lập, hai người này thực sự
rõ ràng. Từ đó, tự nhiên không dám bởi vì thấy Hàn Lập tuổi trẻ mà lười biếng,
khinh nhờn hắn.
Cho nên, hai người này đồng lọat tiến lên một bước,
khom người thi lễ nói:
“Vị sư thúc này, có chuyện gì cần nhóm vãn bối hỗ trợ
không?”
“Sư thúc?”
Hàn Lập vừa nghe lời ấy, trong lòng có chút buồn cười.
Một năm trước nếu gặp hai vị này, chỉ sợ hắn còn phải xưng hô đối phương một
tiếng sư huynh! Hôm nay, Trúc Cơ xong thân phận tăng lên, lập tức thành trưởng
bối! Việc này thật đúng là làm Hàn Lập không quen.
Chẳng qua, lại được những người tuổi so với chính mình
không sai biệt lắm hướng chính mình ân cần hỏi thăm, thi lễ, cảm giác thật sự
rất tốt.
“Chung chưởng môn có trong kia chứ? Ta có việc muốn
gặp một chút!” Hàn Lập nghênh ngang nói.
Hai gã đệ tử Luyện khí kỳ này vừa nghe xong lời Hàn
Lập, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, sau đó người bên phải đáp:
“Chưởng môn đến Bách cơ đường nghị sự, bất quá rất
nhanh sau sẽ trở lại! Nếu sư thúc không ngại, trước tiên vào trong chờ một
lát?”
Hàn Lập cau mày lại, nhưng lập tức liền khôi phục bình
thường, lấy giọng không biểu cảm nói:
“Được rồi, nếu đã như vậy, ta chờ một lúc là được!”
“Vậy mời sư thúc qua bên này!”
Tên còn lại cũng rất thông minh, lui về sau hai bước,
chỉ cho Hàn Lập thấy một con đường.
Hàn Lập đi theo người này, xuyên qua đại sảnh, tiến
vào trong một gian phòng khách. Phòng này không chỉ sạch sẽ như mới, mà tại bốn
phia trên vách tường treo một ít bút mặc thư họa, hiển xuất khí tức văn nhã thư
hương của một phái.
“Sư thúc trước tiên ở trong này nghỉ tạm một lát, đợi
sau khi Chưởng môn về, đệ tử sẽ lập tức bẩm báo Chưởng môn!” Thanh niên sau khi
thuần thục cấp cho Hàn Lập một tách hương trà, liền lui ra ngoài.
Hàn Lập nhìn theo thân ảnh thanh niên lui ra ngoài,
gật gật đầu, nhưng lại lắc lắc đầu.
Sở dĩ đầu tiên hắn gật đầu, vì thấy thanh niên này vô
luận ánh mắt, cử chỉ, không một chỗ nào không khiến hắn rất là vừa lòng, một
lỗi nhỏ cũng không có, xem ra đã phải trải qua một phen huấn luyện chuyên môn
mới có loại biểu hiện xuất sắc như thế này!
Mà hắn lại lắc đầu, là vì có chút bi ai cho đệ tử cấp
thấp này!
Một người tu tiên không được đóng cửa để khổ tu công
pháp, lại giống như phàm đâu canh cửa, bưng trà đưa nước, thật sự là làm cho
người ta phải thở dài!
Hiện tại nghĩ lại, lúc trước nếu không dùng một viên
Trúc cơ đan mua chuộc Diệp Tính lão giả, chỉ sợ hắn cũng sẽ giống với người
này. Cũng phải giống như nhau luôn khom người, ăn nói phải nhún nhường từng
lời, nói không chừng còn không bằng.
Vào lúc Hàn Lập đang ở trong phòng nhấm nháp hương
trà, trong lòng suy nghĩ miên man, thì Chung đại chưởng môn đã trở lại.
Khi hắn nghe đệ tử giữ cửa nơi đây nói có một vị tu sĩ
Trúc cơ kỳ trẻ tuổi tìm hắn thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì theo đệ
tử giữ cửa miêu tả lại, hắn đối với người này đích thực lạ lẫm, thực không có
trong mấy trăm đệ tử Trúc cơ kỳ tìm được người tương tự.
“Hai lăm, hai sáu tuổi, làn da có chút đen, diện mạo
bình thường, ai vậy nhỉ?” Chung Linh Đạo mang theo ba phần kinh ngạc, hai phần
tò mò vội vào hướng phòng khách nơi Hàn Lập đợi mà đi đến.
Tiến vào trong phòng, liền thấy một thanh niên dáng
người trung đẳng, mặc phục sức Hoàng phong cốc, hắn đang hướng về phía đối diện
xem một bộ vạn hoa đồ trên tường, đang ngắm rất hứng thú.
Bất quá, hiển nhiên Chung đại chưởng môn tiến vào
phòng gây ra động tĩnh, làm cho đối phương nghe thấy được. Cho nên người này
lập tức xoay người lại, khom người thi lễ một cái nói:
“Chưởng môn sư huynh! Sư đệ Hàn Lập xin yết kiến
Chưởng môn!”
“Hàn Lập?”
Chung chưởng môn vùa nghe thấy cái tên này, nghĩ thấy
có chút quen tai, tựa hồ từng nghe qua! Sau khi liếc mắt nhìn kĩ đối phương,
trừ có điểm quen mặt, vẫn chưa nhớ ra đối phương rốt cuộc là ai. Điều này làm
cho trong lòng hắn mất tự nhiên, trên mặt không khỏi lộ ra một tia xấu hổ.
“Hàn... Hàn sư đệ, mau ngồi đi, không cần khách khí!
Sư huynh thân là Chưởng môn, có một số việc, đến chậm một lát, sư đệ không cần
lấy làm lạ!”
Chung Linh Đạo, cũng là lão hồ ly đã trải qua không
biết bao nhiêu là sóng gió, miệng tùy tiện hàm hồ vài câu, liền làm như nhận ra
đối phương, dễ dàng hóa giải không khí xấu hổ này.
Hàn Lập đối với việc vị Chung chưởng môn này không
nhận ra xuất xứ của mình, thực cũng không kinh ngạc!
Phải biết rằng, lúc trước Hàn Lập gặp người này thì là
việc của năm năm về trước. Khi đó hăn là một vị đệ tử Luyện khí kỳ tư chất thấp
kém. Đối phương tự nhiên sẽ không để trong lòng, càng đừng nói đối với hắn có
lưu lại ấn tượng khắc sâu, Nếu là đối phương thực liếc mắt liền nhận ra hắn,
Hàn Lập mới phải chấn động.
----- o O o
-----