Phàm nhân tu tiên - Chương 0235 - 0236
Chương 235: Hàn Lập Đích
Tâm Tư
Đan dược bình thường của thế gian sớm đã không còn là cái gì đối với tu
sĩ Kết Đan kỳ.
Cũng chỉ có dùng dược tài ngoài mấy trăm năm cũng với
một ít linh dược thiên địa tự sinh luyện chế linh đan mới có khả năng tăng tốc
độ tu luyện của bọn họ. Cho nên tu sĩ Kết Đan kỳ mỗi lần viễn du, phần lớn thời
gian cũng chỉ dùng để cướp đoạt dược tài cực kỳ quý hiếm.
Điều này cũng giống như Lý Hóa Nguyên năm đó, vừa thấy
Hàn Lập từ cấm địa đi ra linh dược như vậy, lập tức tìm trăm phương ngàn kế để
thu hắn làm đồ đệ. Mấy loại thiên địa linh dược này thật sự làm lão rất thèm
khát.
Kỳ thật, cho dù lúc ấy dẫn đầu không phải là Lý Hóa
Nguyên mà là Lôi Vạn Hạc hay tu sĩ Kết Đan kỳ khác, chỉ sợ cũng sẽ không buông
tha việc phân chia linh dược của Hàn Lập. Tám chín phần cũng chọn thủ pháp
giống nhau. Nhưng Lý Hóa Nguyên đích xác là có chút keo kiệt, chỉ thu Hàn Lập
làm đệ tử ký danh.
Tuy nhiên việc phục dùng đan dược là một thủ đoạn phụ
trợ để tinh tiến pháp lực mà thôi, chỉ có thể rút ngắn thời gian đả tọa và hấp
thụ linh khí. Siêng năng khổ tu mới là con đường chân chính đem linh khí hóa
thành pháp lực bản thân.
Nếu không, phục dùng quá nhiều đan dược mà không bỏ
thời gian để luyện hóa một chút linh khí có ở trong thì cũng vô dụng, sẽ không
giúp gia tăng pháp lực. Dù sao linh khí bên ngoài và pháp lực bản thân căn bản
là hai việc khác nhau.
Thậm chí còn xuất hiện việc có người phục dùng dan
dược nghịch thiên tìm được từ trong di tích thượng cổ, kết quả xuất hiện quá
nhiều linh khí trong cơ thể, làm cho hắn ta nổ tan xác mà chết, cho nên tùy
tiện phục dùng dan dược cách quá xa cảnh giới của mình chính là sự việc cực kỳ
nguy hiểm.
Mặt khác khi gặp bình cảnh, mượn linh lực của đan dược
tiến hành đột phá chính là một loại thủ đoạn phần đông tu sĩ thường dùng, cũng
được chứng mình là một loại phương thức rất có hiệu quả.
Không có sự giúp đỡ của dược lực mà tu sĩ tự mình đột
phá bình cảnh tu luyện, tại cả tu tiên giới thực sự quá ít. Hơn nữa bọn họ đều
là kỳ tài tu tiên trăm năm hiếm có.
Loại người được công nhận có tư chất tuyệt đỉnh nhưlà
người có Thiên Linh căn, ngay cả người có Dị Linh căn gặp loại bình cảnh tu
luyện này, cũng không thể tránh khỏi việc phải phục dùng đan dược để đột phá,
điểm này không có gì khác với người có linh căn bình thường.
Mà vị tu sĩ Lôi Vạn Hạc này chính là gặp bình cảnh
loại này. Bởi vậy lão phải luyện chế đan dược phụ trợ. Kỳ thật lão vừa mới đi
tìm linh dược từ bên ngoài trở về.
Nhưng vận khí lần này của lão thật sự không tốt lắm.
Ngoài dược thảo thì không thu hoạch được gì khác, điều này làm cho lão bụng đầy
buồn bực.
Đây cũng là nguyên nhân lão vừa thấy người Thiên Trúc
giáo liện lập tức hạ sát thủ, bởi vì lúc ấy nếu lão không phát tiết một chút,
chỉ sợ tâm tình trong một thời gian dài cũng sẽ không tốt. Chỉ có thể nói bọn
người Hoàng Long thật sự rất không may, vừa lúc gặp phải sát tinh tâm tình cực
xấu.
Lúc này tâm tình Lôi Vạn Hạc đang phập phồng không
ngừng.
Lão trải qua kiếp sống tu tiên hơn ba trăm năm, dạng
dược thảo gì mà chưa thấy qua. Hai gốc linh thảo này vừa rơi vào trong mắt, lão
liền lập tức phán đoán chuẩn xác năm của dược thảo, không khỏi làm lão trong
lòng mừng rỡ.
Phải biết rằng, lão hiện nay muốn khai lô luyện Tăng
Nguyên đan nhưng khuyết thiếu chính là linh dược đã ngoài năm trăm năm. Cho nên
mới có lần viễn du hơn một năm thời gian, nhưng lão đem tất cả phường thị lớn
nhỏ cùng với các tiệm thuốc lớn của thế tục tìm kiếm qua cũng không tìm được
gốc dược tài lào làm lão vừa lòng.
Chỉ có thể miễn cưỡng thu vào hai gốc cây thứ phẩm bốn
trăm năm, bất đắc dĩ phải sử dụng.
Tuy nhiên lão trong lòng cũng biết dùng linh thảo
không đủ năm như vậy để luyện chế Tăng Nguyên đan, chỉ sợ cho dù thành công thì
công hiệu cũng giảm đi. Đối với chính mình không có sự trợ giúp lớn lao gì.
Nhưng trong tay lão thật sự không có chủ dược thích hợp, có biện pháp giải
quyết gì sao?
Tiếp tục tìm kiếm cũng chỉ là lãng phí thời gian mà
thôi.
Bởi vì nếu thực sự xuất hiện dược tài hảo hạng thì sớm
đã bị môn phái địa phương hoặc người của gia tộc tu tiên thu mua, chờ lão đến
thì ngay cả một cọng cỏ cũng không có. Cho nên đi tìm ở phụ cận của vài quốc
gia tu tiên giới, nhân sinh nơi đó lại không rành, hy vọng lại càng xa vời.
Cho nên khi lão ở ngoài động phủ vừa nghe vị sư điệt
nói có chút dược tài một ít năm thì trong lòng cũng rung động, liền giữ ý niệm
trong đầu nhìn xem nên mới tiến vào động phủ vô cùng đơn sơ này.
Kỳ thật trong mắt Lôi Vạn Hạc, một đệ tử Trúc Cơ kỳ có
thể dược tài gì tốt, nhiều lắm cũng chỉ là thảo dược hai, ba trăm năm.
Dù gì thì lão cũng đi tìm trong thời gian dài như vậy,
cũng chỉ thu được dược tài bốn trăm năm mà thôi. Điều này chính là người ta
thấy lão là cao thủ Kết Đan kỳ nên không có người dám tranh giành với hắn.
Hôm nay hai gốc linh thảo này có đủ sáu, bảy trăm năm
thời gian đột nhiện xuất hiện ở trước mắt, điều này làm lão cơ hồ không thể
tin, thật vui mừng khôn xiết.
Bởi vậy bộ dáng lão tuy nhìn như là đang xem không
chớp mắt hai gốc linh thảo trên tay, tựa hồ như phán đoán năm tuổi nhưng trên
thực tế là lo lắng làm thế nào mới có thể đem dược tài từ trong tay vị sư điệt
này thu tới.
Dù sao thứ hi hãn như vậy đặt ở trong tay đối phương,
lão nghĩ thật đáng tiếc. Hay là cho Lôi đại tu sĩ là lão luyện đan mới có thể
phát huy hết công hiệu.
Tuy nhiên lão cũng là người láu cá sống nhiều năm như
vậy nên trong chớp mắt liền mượn miệng nói giúp.
Vì thế lão ho khan hai tiếng, có chút không muốn bỏ
qua dược tài này.
Sau khi bỏ vào hộp mới vặn vẹo cổ cơ hồ nhìn không
thấy, đối mặt với Hàn Lập.
“Sư điệt hai gốc dược thảo này thực sự là trân phẩm
khó tìm được, hỏa hậu có đủ sáu, bảy trăm năm. Chỉ sợ tốn không ít tâm huyết
của sư điệt mới có thể thu tới tay.”
“Dạ phải, đệ tử phí nhiều công sức mới từ một bí điếm
nào đó trả giá mua bán mới tới tay được. Lúc ấy còn có một gốc cây linh thảo
ngàn năm cần bán nhưng đáng tiếc đệ tử thật sự vô lực mua được, đành phải trơ
mắt nhìn thấy người khác mua đi, điều này vẫn làm cho đệ tử tiếc nuối.” Hàn Lập
nửa thật nửa giả nói.
“Bí điếm? Còn có linh thảo ngàn năm!”
Vị sư bá mập mạp nghe vậy cơ hồ lập tức từ ghế đá nhảy
dựng lên.
Đối với lão mà nói việc này đâu chỉ là sự tình đáng
tiếc, quả thật giống như đau xé tâm can.
Tưởng tượng lão, một vị tu sĩ Kết Đan kỳ, tiêu tốn hết
tâm cơ đi tìm linh thảo, linh dược, ngay cả bí điếm các nơi cũng đi bảy, tám
nhà, như thế nào lại không gặp được chuyện tốt như vậy? Nếu mà lão lúc ấy ở đó
sẽ không đ kỳ trân như vậy biến mất trong tầm mắt. Dù tốn nhiều linh thạch để
đổi lão cũng tuyệt đối cam tâm tình nguyện.
Nghĩ rằng kỳ ngộ cực tốt, ngàn năm một thuở lại bị
tiểu tử trước mắt này để sổng mất, vị sư bá mập mạp liền tức xịt khói, muốn nắm
cổ đối phương chất vấn. Tuy nhiên lão cũng biết rõ với thân phận đôi phương là
đệ tử Trúc Cơ kỳ, mua không nổi thiên giới chi vật như vậy thật sự là sự tình
rất bình thường.
“Tốt lắm, đã qua thì cho qua đi. Nói không chừng lần
sau còn có loại cơ hội này.”
Vị sư bá mập mạp rút cuộc bình tĩnh trở lại, không thể
không dùng miệng lưỡi không đúng với tâm trạng an ủi Hàn Lập vài câu. Dù sao
lão còn muốn tính kế thu lấy hai gốc linh thảo này của đối phương. Hôm nay dù
nói gì đi nữa lão cũng không thể bỏ qua thứ này.
“Hàn sư điệt, hai gốc cây linh thảo này người đinh xử
trí ra sao? Chẳng lẽ ngươi muốn giao cho Luyện Đan sư trong bổn môn xử lý sao?
Chẳng qua sư bá muốn nhắc nhở ngươi rằng trình độ mấy vị Luyện Đan sư của Hoàng
Phong cốc chúng ta thực sự là không thể chịu được. Nếu là đem thứ trân quý như
vậy giao cho bọn họ xử lý, tuyệt đối là tàn bạo đối với thiên vật, ngươi sẽ tổn
thất rất lớn.” Vị sư bá mập mạp này làm bộ dáng có phong phạm trưởng giả nhấn
mạnh.
“Sao có thể giao cho bọn họ luyện chế! Kỳ thật đệ tử
định dùng mấy gốc linh dược này đổi lấy một thứ hữu dụng. Phải biết rằng đệ tử
mua mấy gốc linh dược này cơ hồ nhanh chóng táng gia bại sản. Như thế nào dễ
dàng lãng phí?” Hàn Lập đem đầu lắc lắc không ngừng, nói ra lời làm Lôi Vạn Hạc
cảm thấy ngoài ý muốn. Làm từ ngữ lão đã chuẩn bị hoàn hảo lúc trước bị chặn
đứng.
Tuy nhiên vị sư bá mập mạp này thay đổi ý nghĩ, vị sư
điệt này muốn dùng dược thảo hoán đổi thứ gì đó, điều này không phải là càng
hợp ý của lão sao chứ. Bằng thân phận tu sĩ Kết Đan kỳ của mình, trừ việc thiếu
hụt nguyên liệu luyện đan cùng luyện khí, còn có thể không có cái gì thỏa mãn
đối phương sao chứ? Đây đúng là cơ hội quang minh chính đại trao đổi.
Nghĩ đến đó ánh mắt Lôi Vạn Hạc bởi vì mỉm cười càng
thêm híp lại, cũng càng thể hiện ra vẻ thân thiết.
“Chẳng biết Hàn sư điệt cần cái gì? Sư bá ta mấy trăm
năm qua cất giữ cũng không ít. Nói không chừng có vật mà sư điệt cần.” Vị sư bá
mập mạp chớp chớp đôi mắt nhỏ, đôt nhiên vui vẻ nói.
“A! Sư bá chẳng lẽ cũng cần linh thảo này, nếu như thế
đệ tử có thể biếu cho sư bá một gốc, coi như là vãn bối hiếu kính người.” Hàn
Lập lúc này tựa hồ như giật mình hiểu ra, vội vàng tôn kính nói.
Lôi Vạn Hạc thấy Hàn Lập thông minh như thế, không đề
cập đến vấn đế trao đổi, lập tức muốn đem một gốc linh thảo đưa cho mình, không
khỏi rất là cao hứng, thấy hắn càng lúc càng thuận mắt.
Nhưng mục tiêu của lão mập chính là muốn thu cả hai
gốc cây. Một gốc còn lại lão cũng không thể buông bỏ.
Bởi vậy Lôi Vạn Hạc vung tay lên, nói với mười phần
hào khí:
“Hàn sư điệt nói lời gì? Chẳng lẽ ta - Lôi Vạn Hạc là
người tham lam đồ vật của vãn bối sao chứ. Cần cái gì, cứ nói là được, sư bá
lập tức tìm đến để trao đổi với ngươi, tuyệt sẽ không để sư điệt thiệt thòi. Là
pháp khí đỉnh cấp hay là đan dược hữu dụng?”
Hàn Lập sau khi nghe đối phương hào khí nói vậy, trong
lòng mừng rỡ. Hắn đâu lớn gan như vậy, chính là muốn đợi cho đối phương nói
những lời này ra, nhưng lại gãi đầu gãi tai, tựa hồ rất khó xử nói:
“Không dối gạt Lôi sư bá, đệ tử thực sự cảm thấy hứng
thú đối với con đường luyện đan. Nhưng trong tàng thất của Nhạc Lộc điện căn
bản không có phương thuốc thực dụng. Đệ tử sau này mới biết rằng phương pháp
luyện đan được lưu lại từ thời viễn cổ sớm đã thất truyền không sai biệt lắm.
Hiện tại các phương pháp luyện đan của các vị sư huynh đệ hay là sư bá hoặc là
hơn mười thế hệ trong gia tộc cực khổ nghiên cứu ra, hoặc là ngẫu nhiên tìm
được từ trong di tích thượng cổ, tất cả đều vô cùng quý giá, không dễ dàng bằng
lòng chỉ bảo. Bởi vậy đệ tử đã nghĩ dùng hai gốc cây linh thảo này trao đổi một
loại phương pháp luyện đan thích hợp cho mình sử dụng mà thôi.
----- o O o
-----
Chương 236: Cổ Phương
Trao đổi phương thuốc? "
Sắc mặt của vị sư bá mập mạp với nụ cười híp mắt ban
đầu lập tức ngưng trệ.
“Đệ tử biết, phương thuốc này là vật báu trân quý như
tính mạng của các vị sư huynh cùng sư bá, cho nên cũng không kén chọn. Chỉ cần
có thể tại Trúc Cơ kỳ tốc độ tu luyện của đệ tử tăng lên một chút, tuyệt không
kén cá chọn canh!” Hàn Lập rất thành khẩn nói.
Từ trong lần nói chuyện của Hàn Lập với tiểu lão đầu,
sau khi biết được tình huống cụ thể về cách điều chế đan dược trong tu tiên
giới, hắn có chủ ý muốn thu thập một ít phương thuốc để cung cấp cho mình sử
dụng. Dù sao hắn là người có bí pháp đẩy nhanh sự trưởng thành của dược thảo,
tại sao không đem ưu thế này phát huy hết mức.
Tuy nhiên rất nhiều phương thuốc, tất cả đều nắm trong
tay của tu sĩ Kết Đan kỳ, đệ tử Trúc Cơ kỳ cho dù có khoảng một, hai phương
thuốc như vậy, cũng chỉ có thể luyện chế ra đan dược tầm thường, bởi vậy chủ ý
của hắn lúc đầu đúng là hướng vào trên người vị sư phó Lý Hóa Nguyên kia, nhưng
hôm nay gặp vị Lôi sư bá này, Hàn Lập lập tức thay đổi đối tượng trong kế
hoạch.
Bởi vì bất kể thế nào, vị Lôi sư bá này so với sư phó
hắn càng dễ dàng đắc thủ hơn nhiều.
Không những Hàn Lập hiểu được Lý Hóa Nguyên đối với vị
ký danh đệ tử như hắn thật sự quá coi thường, cũng không vì hắn cùng lão là
quan hệ thầy trò, mà ngược lại lão càng ra tay thâm hiểm, làm hắn chịu trận
triền miên.
Rất có thể thủ pháp như ngày hôm nay sử dụng trên
người Lý Hóa Nguyên, lão chỉ cần miêu tả sơ sài rồi nói với hắn vài câu như “Có
hiếu tâm là tốt!” là có thể danh chính ngôn thuận thu được hai cây Chu Linh
thảo này. Hàn Lập còn phải làm ra bộ cảm kích rơi nước mắt, đa tạ sư phụ với vẻ
mặt vui vẻ.
Bây giờ thật vất vả mới gặp tu sĩ Kết Đan kỳ khác, hắn
tự nhiên phải tận dụng cơ hội hiếm có này.
đổi phương thuốc! Chuyện này thật sự rất là phiền phức.”
Lôi Vạn Hạc không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt rút cuộc cũng trở nên thoải mái,
nhưng hai hàng lông mày lại nhanh chóng nhăn tít lại, bộ dáng với thần tình bất
định.
Hàn Lập thấy vậy cũng không có thất vọng, ngược lại
trong lòng lại kêu to “tuyệt đối có thể thành công”, nếu không vị Lôi sư bá này
sẽ không có loại vẻ mặt như vậy.
“Chỉ cần đối với đệ tử hữu dụng, bất cứ phương thuốc
nào cũng có thể được, sư điệt sẽ không để cho sư bá khó xử!” Hàn Lập vội vàng
giảm bớt đòi hỏi của mình xuống một cấp.
“Hàn sư điệt à, sư bá nơi này đích xác là có một ít
phương thuốc không tệ, nhưng đồ vật này là cách điều chế độc môn, chỉ nhất mạch
bí truyền trong gia tộc. Thật sự không thể lấy ra trao đổi.” Lôi Vạn Hạc vẫn
còn lắc đầu, tiếc hận nói:
Hàn Lập nghe xong, cực kỳ thất vọng, vẻ mặt hiện ra
không có chút che giấu. Vị Lôi sư bá mập mạp này sau khi nhìn vào trong mắt
liền cười hề hề nói:
“Mặc dù phương thuốc của gia tộc ta không thể trao đổi
với ngươi được, nhưng trong tay ta có vài phương thuốc cổ. Cái này một phần là
tự mình ta tìm được từ trong di tích, phần còn lại là cùng bằng hữu trao đổi
với nhau. Trao đổi cùng ngươi hoàn toàn không có vấn đề.”
“Thật sao! Vậy đệ tử đa tạ sư bá!” Hàn Lập mừng rỡ vội
vàng tạ ơn.
“Chậm đã, chờ ta đem lời nói xong, rồi tạ ơn cũng
không muộn.” Vị sư bá mập mạp này khoát tay chặn lại, nói ra điều vẫn còn giữ
trong lòng.
“Nếu muốn trao đổi, ta làm sư bá phải giải thích rõ
ràng trước một vài việc.” Vị sư bá mập mạp nghiêm chỉnh nói, điều này làm cho
Hàn Lập có chút sửng sốt.
“Xin mời sư bá nói thẳng, đệ tử nhất định nghe rõ lời
dạy bảo.” Hàn Lập lập tức cung kính nói.
“Không phải là dạy bảo gì cả, ta nghĩ trước tiên nên
đem lời không đáng giá nói, tránh cho ngươi sau này đổi ý” Lôi Vạn Hạc liếc Hàn
Lập một cái, thản nhiên nói:
“Nếu như đan dược dựa theo phương thuốc cổ này luyện
chế ra, tất cả đều là linh đan cực phẩm vô giá, nhưng mấu chốt chính là nguyên
liệu của phương thuốc hiện nay tìm được quá khó khăn. Ta thật sự không biết
ngươi có thu thập được hay không. Đương nhiên nguyên liệu chỉ là khó tìm mà
thôi, tuyệt đối ở thế gian vẫn còn tồn tại. Cũng không phải như là mấy phương
thuốc cổ khác, nguyên liệu sớm đã tuyệt tích không biết đã bao nhiều năm. Thật
ra đại đa số phương thuốc mới nghiên cứu ra, cũng chỉ là dựa trên phương thuốc
cổ, không ngừng tìm kiếm nguyên liệu thay thế mới một lần nữa thí nghiệm ra cái
gì đó. Mặc dù có nguyên liệu luyện đan nhưng công hiệu cũng đồng dạng kém hơn
không ít. Đây thật đúng là chuyện bất đắc dĩ của tu tiên giới!”
Những lời này của vị sư bá mập mạp làm cho Hàn Lập
nghe được sửng sửng sốt sốt. Tuy nhiên hắn cũng nghe hiểu rõ ràng ý tứ của đối
phương.
“Ý tứ của sư bá là?”
“Rất đơn giản, sau khi ngươi có được phương thuốc, nếu
tìm không ra nguyên liệu để luyện đan, có thể tìm một ít vật phẩm thay thế. Nói
không chừng cũng có thể thành công chút ít.” Vị sư bá mập mạp trịnh trọng.
Hàn Lập nghe xong cũng không nói gì. Tuy nhiên hắn
trong lòng rõ ràng, vị sư bá này sợ là trao đổi phương thuốc cho mình mà mình
thật sự khó có được nguyên liệu để phối xứng, tâm lý trong lòng có chút tội
lỗi, lúc này mới trước hết thức tỉnh mình một chút!
Như vậy xem ra vị Lôi sư bá này tâm tính không phải là
xấu xa. Hàn Lập thầm nghĩ nhưng không biểu hiện ra mặt.
Bộ dáng hắn vẫn còn nhu thuận, luôn miệng nói đúng,
cho thấy muốn trao đổi phương thuốc
Lôi Vạn Hạc thấy vậy, trong lòng cao hứng, hiểu được
rằng mình vẫn chiếm được tiện nghi quá lớn của vị sư điệt này, cảm thấy có chút
tội lỗi vì vậy sau khi lão suy nghĩ một chút liền nói:
“Như vậy đi, ngươi nơi này có hai cây Chu Linh thảo,
một gốc cây đổi một cách điều chế đi! Sư bá cũng không thể để ngươi thiệt thòi
quá nhiều.”
Hàn Lập nghe xong liền nao nao, nhưng lập tức mừng rỡ
như điên, hảo cảm đối với vị Lôi sư bá này liền tăng lên rất nhiều.
Hắn liên tục hướng Lôi Vạn Hạc tạ ơn, lời của Hàn Lập
lần này là toàn tâm toàn ý, không có điểm giả dối.
“Được rồi, đây là mục lục phương thuốc. Ngươi chọn lựa
hai cái đi. Bên trong tất cả đều là tính năng đan dược cùng nguyên liệu cần
dùng. Đợi chọn lựa kỹ càng xong, ta liền đem phương thuốc chính thức sao lục
lại cho ngươi.” Vị sư bá mập mạp móc ra một cái ngọc giản, ném cho Hàn Lập.
Hàn Lập kích động tiếp nhận lấy vật đó, cũng có chút
kỳ quái. Vị sư bá này hoàn thành cái mục lục này lúc nào vậy!
Nhưng vấn đề này chỉ lóe qua tức thời trong óc hắn.
Hàn Lập liền nhận lấy ngọc giản, cẩn thận tìm kiếm phương thuốc thích hợp.
“Tụ Linh đan, còn có Luyện Khí tán này đi.” Sau khi
Hàn Lập thu hồi tâm thần từ trong ngọc giản, hưng phấn nói.
“Tụ Linh đan, Luyện Khí tán?”
Vị sư bá mập mạp sau khi nghe xong, nhàn nhạt gật đầu,
cái gì cũng không nói, lập tức từ trong túi trữ vật lôi ra hai cái ngọc giản
khác vứt qua.
“Được rồi, không còn sớm nữa, ta đây cũng cần phải trở
về” Vị sư bá mập mạp cầm linh thảo trên bàn, sau khi vui vẻ thu nhận, lập tức
cáo từ rời đi. Lão hôm nay nguyên liệu đã đủ, phải vội vã trở về luyện chế Tăng
Nguyên đan của chính mình chứ.
Hàn Lập nghe xong, vội vàng đứng dậy đưa tiễn.
Nhưng khi đưa đến cửa động phủ, Hàn Lập đột nhiên nhớ
lại một chuyện. Hắn liền hướng đối phương hỏi qua nơi đặt động phủ hiện nay của
Lý sư phó.
Vị sư bá mập mạp khi nghe Hàn Lập là ký danh đệ tử của
Lý Hóa Nguyên, giật mình không nhỏ, nhưng vẫn đem địa phương kia nói cho Hàn
Lập, sau đó ngân quang nổi lên, bay đi cực nhanh.
Sau khi Hàn Lập nhìn kỹ Lôi Vạn Hạc trong không trung
hoàn toàn biến mất, mới mang theo sắc mặt vui mừng đem ngọc giản chứa phương
thuốc lấy ra, lại đem ngắm nghía một chút. Sau hồi lâu mới xoay người muốn trở
lại bên trong phủ.
Nhưng Hàn Lập mới bước đi hai bước, đồ vật ở động khẩu
phụ cận thu hút sự chú ý của hắn. Liếc mắt nhìn lại, đúng là thi thể của Lâm sư
huynh nọ nằm còng queo ở nơi này, vẫn còn duy trì tư thế bị vị sư bá mập mạp
kia ném xuống.
Hàn Lập sau khi sửng sốt một chút, liền không có do dự
đi qua. Đi tới thi thể, hắn bắt đầu cúi người tìm kiếm.
Hắn nhớ rất rõ ràng, vị Lôi sư bá kia không có động
chạm bất cứ đồ vật gì trên thi thể, không biết là ngại ngùng mặt mũi khi ở
trước mặt vãn bối như hắn hay là căn bản không coi ra gì mấy thứ của một gã đệ
tử Trúc Cơ kỳ.
Quả nhiên Hàn Lập ở trong áo của thi thể tìm được một
cái túi trữ vật.
Điều này làm cho mặt mày Hàn Lập trở nên hớn hở. Dù
sao Hàn Lập đối với khôi lỗi đó rất hứng thú, hẳn là trong túi trữ vật của đối
phương có một số lượng lớn.
Nhưng sau khi Hàn Lập kiểm tra túi trữ vật này một
lượt, vẻ tươi cười trên mặt dần dần biết mất, bởi vì trong túi trữ vật một cái
khôi lỗi cũng không có, trừ vài viên linh thạch và hai bình đan dược phổ thông
ra, chỉ có một cái ngọc giản không ra gì. Điều này làm cho nhiệt tình tràn đầy
của Hàn Lập lập tức bị dập tắt.
“Rõ ràng ngày đó hắn điều khiển nhiều khôi lỗi như
vậy, tại sao hôm nay một cái cũng không có, chẳng lẽ đều tiêu tan hết rồi sao?”
Hàn Lập lẩm bẩm, vẻ mặt mất hứng.
Lần này Hàn Lập đã đoán đúng, không sai biệt lắm.
Nguyên bổn ngày đó Lâm sư huynh có thao túng nhiều
khôi lỗi nhưng vẫn khó phân thắng bại với đối thủ. Nhưng sau khi bốn huynh đệ
cùng bào thai của Thiên Trúc giáo đánh chết hai gã tu sĩ chạy trốn kia liền
chạy tới trợ giúp. Lâm sư huynh mắt thấy tình huống không ổn, lúc này liền làm
nổ khôi lỗi, sau đó thừa dịp đại loạn của đối phương mới chạy thoát khỏi vòng
vây. Cho nên bên trong túi trữ vật một cái khôi lỗi cũng không có.
Hàn Lập thất vọng, tiện tay đem ngọc giản nọ lấy ra,
sau đó giống như lề thói thường ngày, đưa thần thức đi vào dò xét, tùy ý nhìn
vài lần.
Kết quả hai mắt Hàn Lập trong giây lát mở to ra, thần
tình uể oải trên mặt tan biến.
Bởi vì thần thức vừa mới đi vào trong ngọc giãn, ba
chữ to “Đại Diễn quyết.” màu vàng liền xuất hiện.
----- o O o -----