Phàm nhân tu tiên - Chương 0237 - 0238
Chương 237: Tham Kiến
Hôm nay Hàn Lập đã nghe Đại Diễn quyết này vài lần rồi, bị Lâm sư huynh
đem ra dẫn dụ, đột nhiên hắn tùy ý trở tay liền dễ dàng tìm được, thật sự làm
cho Hàn Lập có cảm giác hoang đường, không đúng.
Tuy nhiên công pháp tu luyện Đại Diễn quyết được Lâm
sư huynh mang theo người, thật đúng là ngoài ý liệu của hắn.
Hàn Lập thật không biết vị Lâm sư huynh này rất ngu
xuẩn hay là rất thông minh.
Bây giờ hắn quyết định đem công pháp Đại Diễn quyết
bên trong ngọc giản xem một lần, đích xác giống như Lâm sư huynh nói, chỉ có
khẩu quyết bốn tầng, xem ra về điểm ấy đối phương cũng không có lừa gạt hắn.
Nhưng xuất hiện một việc làm cho Hàn Lập ngạc nhiên
hơn.
Sau khi hắn đem công pháp Đại Diễn quyết xem toàn bộ,
ngay sau đó lại xuất hiện một bộ kinh văn gọi là “Khôi lỗi chân giải.”, bên
trong đều là dạy pháp môn làm thế nào để luyện chế các loại khôi lỗi thú và
khôi lỗi nhân, đúng là một bộ khôi lỗi chế tác đại toàn cực kỳ tường tận.
Hàn Lập sau khi xem một h rút cuộc thần tình hưng phấn
đem thần thức thoát ra, bộ dáng tựa hồ cực kỳ cao hứng. Nhưng hắn sau khi nhìn
ngọc giản trên tay, lại nghĩ tới chuyện gì đó, thần sắc đột nhiên có chút cổ
quái.
Đại Diễn quyết kết hợp với Khôi lỗi chân giải làm
thành một cặp, nếu như đồng thời tu luyện, quả thực là phối xứng cực kỳ hoàn
mỹ.
Chỉ cần cả hai tu luyện đến một tầng thứ nhất định, là
có thể giống như Hoàng Long ngày đó, một người bằng vào uy lực của nhiều khôi
lỗi, đem mấy tên tu sĩ Trúc Cơ đồng cấp chèn ép gắt gao, ngay cả một cơ hội
phản kháng cũng không có.
Công pháp gây ra áp lực đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ này
làm cho Hàn Lập động tâm.
Tuy nhiên thiếu sót khi tu luyện chúng nó cũng như hắn
đã phân tích qua, cực kỳ rõ ràng. Rất có thể sẽ làm chậm trễ tu luyện của bản
thân, làm cho cơ hội kết đan vốn đã rất xa vời hoàn toàn biến mất hầu như không
còn. Đây chính là được không bằng mất.
Về phần Đại Diễn quyết có thể xúc tiến tỷ lệ kết đan,
có chết Hàn Lập cũng không tin loại hồ ngôn loạn ngữ không có chút căn cứ này.
Hàn Lập cúi đầu tự xem xét một chút, trong khoảng thời
gian ngắn rất khó lựa chọn. Lắc lắc đầu, trước tiên đem ngọc giản bỏ vào trong
túi trữ vật, chuẩn bị sau này xử lý nó.
Dù sao có tu luyện Đại Diễn quyết và luyện tập Khôi
lỗi chế tạo thuật, vật đã được đưa tới trước cửa hay không, bây giờ quyết định
cũng quá vội vàng, đợi sau này tâm tình ổn định rồi xem xét chuyện này đi.
Tuy nhiên thu hoạch lần này vẫn còn kích thích Hàn
Lập. Hắn đột nhiên nhớ ra, mặc dù đám người Hoàng Long cùng túi trữ vật cũng
đều bị kiếm quang Lôi thuộc tính của Lôi Vạn Hạc diệt trừ không còn một mống.
Nhưng tựa hồ vẫn còn một ít khôi lỗi chưa kịp thu vào, còn đang ở ngoài trận.
Đây chính là đồ tốt, không cầm là không được a!
Hàn Lập nghĩ đến đây, tâm tình lập tức tốt lên, đi ra
khỏi đại trận.
Quả nhiên bên ngoài trận, cách đó không xa tìm được
khôi lỗi nhân cùng cơ quan thú, bởi vì không bị người nào điều khiển nên khôi
phục hình dáng bằng lòng bàn tay, bất quá cũng không nhiều như trong tưởng
tượng của Hàn Lập, chỉ có khoảng hai mươi mấy cái, những cái khác đều bị kiếm
quang Lôi Vạn Hạc quét qua đã hóa thành tro bụi.
Tuy nhiên cho dù như vậy, Hàn Lập vẫn tràn đầy hăng hái,
đem chúng nó nhất nhất thu hồi.
Quét sạch nhiều đồ tốt như vậy, nhưng Hàn Lập vẫn thấy
chưa đủ, hận một trăm tám mươi cái khôi lỗi nhân ngẫu không hiện ra trước mắt
thêm lần nữa để cho hắn thu lấy, loại tâm tính này cũng làm cho Hàn Lập thấy
buồn cười, thật sự là lòng tham không đáy.
Sau khi thấp giọng tự giễu vài câu, Hàn Lập liền trở
lại động phủ, chuẩn b trước tiên
nghiên cứu một chút hai phương thuốc cổ kia rồi hãy nói. Tiếp theo, chờ ngày
mai đi tới chỗ sư phó Lý Hóa Nguyên, coi có khả năng thu được một bộ công pháp
không tệ không.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Lập đứng trên Thần Phong
chu, trực tiếp bay đến phía đông của Thái Nhạc sơn mạch.
Hôm qua hắn từ trong miệng Lôi Vạn Hạc biết được rằng
động phủ của vị sư phó xây ở một chỗ dưới ngọn núi. Mà gần đây Lý Hóa Nguyên ở
trong động, tựa hồ đang vội vàng làm cái gì đó, thật đúng lúc nếu như giờ phút
này đi tìm lão.
Với tốc độ của Thần Phong chu, Hàn Lập không phí bao
nhiêu thời gian liền tìm được địa phương theo như lời nói của Lôi Vạn Hạc, nơi
này quả nhiên là cực kỳ bí mật, nhưng là một chỗ non xanh nước biếc.
Hàn Lập đứng ở trước một thác nước cực lớn ở dưới ngọn
núi, từ trong áo lấy ra một tờ Truyền Âm phù, sau khi thấp giọng nói nói cái
gì, liền hướng ra ngoài ném đi, phù lục liền hóa thành một đạo hỏa quang, vọt
vào trong màn nước lớn, biến mất không thấy.
Qua một đoạn thời gian ước chừng một nén nhang, màn
nước đột nhiên trống rỗng tách ra, một cái đại động xuất hiện. Tiếp theo từ bên
trong bay ra một gã nho sinh thon gầy khoảng hơn ba mươi tuổi, người này vừa
thấy Hàn Lập lập tức nhiệt tình chào hỏi:
“Chính là sư đệ Hàn Lập phải không? Tại hạ là đại đệ
tử của sư phó, Vu Khôn, ngươi có thể gọi ta một tiếng là Vu sư huynh.”
Nho sinh nói xong, cực kỳ tiêu sái bay xuống bên cạnh
Hàn Lập, mặt mày tươi cười nhìn hắn.
“Đại sư huynh!” Hàn Lập làm bộ dáng rất câu nệ, thành
thành thật thật.
Vị Vu Khôn Đại sư huynh thấy vẻ mặt Hàn Lập như vậy,
lại nghe một tiếng xưng hô nhu thuận của hắn, càng vui vẻ hơn, ngoài miệng cực
kỳ thân thiết nói:
“Cái gì là Đại sư huynh, xưng hô như vậy quá khách khí
rồi. Có thể xưng hô Vu sư huynh là được. Ta cũng từ sư phụ sớm đã nghe nói qua
chuyện của sư đệ, Hàn sư đệ có thể tham gia Huyết sắc thí luyện mà quay về với
thu hoạch lớn, thật đúng là một chuyện đặc biệt.” Vu Khôn luôn miệng khen ngợi.
Hàn Lập cũng cười khan mấy tiếng, không biết vị này
đối với mình, một tên ký danh đệ tử, tại sao lại khách khí như thế, điều này
làm cho hắn trong lòng trở nên bất an.
“Lúc đầu nghe nói sư đệ tư chất không tốt, nhưng hôm
nay vừa thấy Hàn sư đệ cũng Trúc Cơ thành công, điều này thật sự là việc đáng
mừng.”
Vu Khôn tựa hồ đối với việc Hàn Lập Trúc Cơ thành
công, sớm đã biết trước, cho nên từ đầu đến cuối đối với việc Hàn Lập đã tiến
vào Trúc Cơ kỳ không lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong miệng vẫn hướng Hàn Lập
chúc mừng không ngừng, điều này càng làm cho Hàn Lập sợ hãi.
“Được rồi, sư phó còn đang ở bên trong phủ chờ sư đệ
đấy. Đừng làm cho lão nhân gia đợi lâu, trước tiên tiến vào Lục Ba động đi.” Vu
Khôn phảng phất vừa mới nhớ ra chuyện này, sau khi vỗ ót, liền cười hì hì nói.
Hàn Lập thấy loại biểu hiện này của đối phương, khóe
miệng giật giật, nhưng trên mặt vẫn thể hiện ra bộ dáng kính cẩn, lên tiếng đáp
ứng, liền cùng nhau bay vào trong màn nước.
Vừa đi vào màn nước, trước mắt Hàn Lập sáng ngời, một
cái tiểu cốc thiên nhiên xuất hiện, chẳng những hoa thơm chim hót, cây xanh
nước sạch, lại có một ít động vật nhỏ cực kỳ quý hiếm, chạy tới chạy lui, làm
cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
“Đây là?” Hàn Lập cảm giác được đầu óc mình tựa hồ có chút
ngưng trệ. Một màn trước mắt này thật sự làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ vị sư phó của mình còn thích nuôi dưỡng tiểu sủng vật. Điều này thật
sự làm hắn rất kinh ngạc.
“Ha ha! Thế nào, sư đệ cảm thấy ngoài ý muốn sao?
Không riêng gì ngươi, kỳ thật mỗi một khách nhân vừa vào cũng sẽ bị hết thảy
màn này làm hoảng sợ. Tuy nhiên các động vật nhỏ này không phải là sư phó nuôi
dưỡng, mà là bảo bối của sư nương. Nhưng ngàn vạn lần đừng xúc phạm tới chúng,
nếu không sư nương tuyệt đối không tha cho ngươi.” Vu Khôn cười hì hì, lộ ra vẻ
mặt “Ta sớm biết ngươi sẽ thất kinh.”
“Sư nương?” Hàn Lập thật sự há mồm cứng lưỡi.
“Đúng vậy, sư nương mặc dù chỉ là Trúc Cơ trung kỳ,
nhưng cảm tình với sư phó rất tốt. Hơn nữa, là người cũng rất ôn hòa, ở chung
rất tốt.” Vu Khôn nhún vai nói.
Vì vậy Hàn Lập mang theo một đầu mờ mịt, bị Vu Khôn
dẫn vào trong một sơn động to lớn ở một bên sơn cốc, sau đó ở đại sảnh trong
động Hàn Lập thấy sư phó Lý Hóa Nguyên của mình cùng một thiếu phụ xinh đẹp
khác, ước chừng khoảng hai bảy, hai tám tuổi.
Không cần phải nói khuôn mặt vị sư phó của mình vẫn
lạnh như băng, tuy nhiên nhìn thấy Hàn Lập vào, cuối cùng cũng mỉm cười. Mà vị
thiếu phụ kia, mặc dù Hàn Lập thấy xinh đẹp nhưng trước mặt Lý Hóa Nguyên sao
dám nhìn kỹ! Chỉ là nhìn lướt qua một cách thô sơ giản lược, sau đó cung kính
tiến lên thi lễ nói:
“Đệ tử Hàn Lập bái kiến sư tôn.”
“Ừm! Ngươi đứng lên đi, bên cạnh ta là sư nương ngươi,
ngươi cũng ra mắt một chút đi.” Lý Hóa Nguyên thấy thái độ cung kính của Hàn
Lập thì rất hài lòng, ngón tay chỉ thiếu phụ bên cạnh nói.
“Tham kiến sư nương!” Hàn Lập âm thầm thở dài, không
thể làm khác hơn chính là hướng vị thiếu phụ thoạt nhìn cũng không lớn hơn bao
nhiêu so với mình thi lễ.
“Được rồi, không nên đa lễ!” Thiếu phụ vừa thấy Hàn
Lập tiến lên tham bái, mỉm cười nói. Thanh âm mềm mại dễ nghe, bộ dáng hòa nhã,
dịu dàng thể hiện ra không ít. Quả nhiên là một nữ tử cực kỳ ôn nhu.
“Hàn Lập, ta mấy ngày trước nghe người ta bẩm cáo
chuyện ngươi Trúc Cơ thành công, điều này thực sự làm cho ta khó có thể tin,
giật mình không nhỏ.” Lý Hóa Nguyên cười nói, khẩu khí vô cùng ấm áp, làm cho
Hàn Lập có cảm giác được sủng ái nhưng rùng mình.
“Đó là do đệ tử may mắn mới có thể Trúc Cơ thành công,
kỳ thật ngay cả đệ tử cũng có chút giật mình.” Hàn Lập trên mặt khẽ đỏ lên, tựa
hồ rất ngượng ngùng nói.
“Ha ha! May mắn cũng là sự thể hiện tư chất một người,
nếu tu sĩ trời sinh tư chất hơn người, chẳng phải là do may mắn mới có đựơc
thiên phú tốt như thế sao.” Lý Hóa Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói.
“A! Cái này...” Hàn Lập không nghĩ tới việc này, có
chút xấu hổ nói không ra lời.
----- o O o
-----
Chương
238: Vu Khôn Đích Khả Phạ
“Được rồi, người ta là đồ đệ vừa tới không lâu, không nên gặp mặt là giáo
huấn được!” Thiếu phụ sau khi nhìn bộ dáng bất an của Hàn Lập, trong mắt ánh
lên sự vui vẻ, ôn nhu nói với Lý Hóa Nguyên.
“Được! Vi phu đã biết rồi, mặc kệ nói như thế nào, vị
hảo đồ đệ này là ân nhân mạng của phu nhân, ta làm sư phó nhất định sẽ bồi
thường tốt một chút!”
Vẻ mặt Lý Hóa Nguyên tràn đầy ôn nhu liếc mắt nhìn
thiếu phụ một cái, quay đầu lại nói với Vu Khôn vẫn còn đứng ở bên:
“Ngươi trước tiên đi xuống đi, ta và sư nương ngươi
muốn cùng Hàn sư đệ của ngươi một mình nói chuyện, không cần có người khác ở
đây!”
“Tuân mệnh, sư phụ!”
Vu Khôn cung kính ứng tiếng nói, sau đó dùng ánh mắt
hâm mộ liếc mắt nhìn trộm Hàn Lập một cái, mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.
“Ân nhân cứu mạng? Bồi thường?”
Hàn Lập lúc này thật là mờ mịt, thật không biết hai từ
này vì sao lại xuất hiện trên người mình! Hắn lúc nào đã làm chuyện như vậy,
tại sao chính mình lại không biết?
Chứng kiến bộ dáng ngây ngốc của Hàn Lập, thiếu phụ
không nhịn được hé miệng cười nói:
“Phu quân, giải thích cặn kẽ một chút đi! Vị đồ đệ này
của chàng cái gì cũng không biết, đừng làm cho người ta một đầu mờ mịt!”
Lý Hóa Nguyên sau khi nghe thiếu phụ nói như vậy, mỉm
cười gật đầu nói với Hàn Lập:
“Hàn Lập à, ngươi bây giờ hẳn là biết nguyên nhân ngày
đó ta thu ngươi làm đồ đệ chứ! Không có gì xấu hổ nói rằng ta làm trưởng bối
đích thật là tham đồ thiên địa linh dược, cho nên mới lấy danh nghĩa thu đồ đệ
để từ chỗ ngươi lấy đi một nửa, nếu không ngươi hẳn sẽ được hai viên Trúc Cơ
đan chứ không chỉ đơn thuần là một viên. Tuy nhiên ta tự nhận mặc dù vô duyên
vô cớ mấy của ngươi một ít, nhưng cũng làm cho ngươi trong cuộc sống sau này có
thể dùng danh nghĩa của ta để làm chỗ dựa, mà không bị người ta dễ dàng khi dễ,
nhục mạ, việc này cũng tính là cho ngươi. Dù sao lấy tư chất của ngươi lúc ấy
mà nói, cho dù có nhiều Trúc Cơ đan, tựa hồ cũng không có hi vọng Trúc Cơ thành
công.
Lý Hóa Nguyên thần sắc không thay đổi nói, tựa hồ đối
với hành vi ngày đó cũng không cảm thấy có gì không ổn.
“Nhưng sau lại bất đồng, không lâu sau khi ta lấy được
linh dược, đang muốn luyện một ít đan được giúp tăng tiến pháp lực thì đột
nhiên phu nhân ta tu luyện sai lầm, lúc này tính mạng bị đe dọa, May mắn bằng
vào linh dược còn chưa có dùng lấy được từ chỗ của ngươi mới tạm thời bảo trụ
tánh mạng, trong mấy năm sau này dùng số linh dược còn lại luyện chế ra đan
dược giải cứu, rút cuộc làm cho phu nhân ta vài ngày trước bình phục. Bởi vậy
khi ta nói lai lịch linh dược cho phu nhân mình thì nàng lập tức biểu thị muốn
bồi thường ngươi một chút, dù sao nàng toàn bộ đều dựa vào linh dược đó mới bảo
trụ được tính mạng. Ngươi cũng có thể xem như là ân nhân cứu mạng của nàng!”
Lý Hóa Nguyên vừa nói tới lúc thiếu phụ tính mạng bị
đe dọa, sắc mặt biến đổi vài lần, tựa hồ hồi tưởng đến hung hiểm ngày đó. Xem
ra hắn đối với thiếu phụ bên cạnh, thật đúng là tình cảm sâu đậm.
“Ta sau khi nghe xong, thấy có lý liền muốn cho dù
ngươi chưa Trúc Cơ thành công, cũng phải đem ngươi chính thức thu làm môn hạ,
nhưng không nghĩ tới vẫn còn chưa ra tay hành động thì đã nghe được tin tức
ngươi Trúc Cơ thành công, điều này thật làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn. Dù
sao ta ngày đó chính miệng đã có nói qua, chỉ cần tiến nhập Trúc Cơ chính thức
thu ngươi nhập môn, bởi vậy điều này không coi là bồi thường. Xem ra chỉ có thể
trong phạm vi năng lực sẽ bồi thường cho ngươi một chút gì đó!”
Cuối cùng Lý Hóa Nguyên đem chuyện đã trải qua nói một
lần, làm cho ánh mắt Hàn Lập nghe xong có
chút ngây ngốc.
Không nghĩ tới loại vận may từ trên trời rơi xuống lại
trúng ngay trên đầu hắn, cho dù chính tai nghe Lý Hóa Nguyên nói muốn bồi
thường cho hắn, Hàn Lập bộ dáng vẫn có chút không dám tin tưởng, ngạc nhiên
đứng ở đó.
“Như vậy đi, ta xem bộ dáng ngươi nhất thời vẫn còn
chưa nghĩ ra, trước tiên ở trong động phủ nghỉ ngơi một ngày đêm, sáng mai sẽ
hướng sư phụ ngươi đề xuất yêu cầu đi. Nên xem xét thận trọng một chút, bình
thường sư phó ngươi cũng không phải là một người hào phóng, đây chính là một cơ
hội tốt khó có được!” Thiếu phụ liếc mắt nhìn Lý Hóa Nguyên một cái, ôn nhu nói
với Hàn Lập.
Làm cho Lý Hóa Nguyên cười khan hắc hắc vài tiếng, có
chút khó coi.
Hàn Lập rút cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, sau khi
do dự một chút, vốn định đưa ra yêu cầu về công pháp nhưng bị vị sư nương này
nói như vậy, cũng ngượng ngùng khi từ chối hảo ý của đối phương nên gật đầu đáp
ứng.
Sau đó Lý Hóa Nguyên gọi Vu Khôn vào, để cho hắn bồi
tiếp Hàn Lập đi vòng quanh bên trong động phủ lớn này.
Vị Đại sư huynh này mặt đầy tươi cười, vội vàng đáp
ứng, sau đó dẫn Hàn Lập đi ra ngoài. Vẫn còn chưa đi ra đại sảnh, trong miệng
đã bắt đầu giới thiệu cả động phủ.
“Lục Ba động của sư phụ diện tích phương viên chừng
mấy trăm mẫu, phòng ốc...”
Thiếu phụ sau khi thấy Hàn Lập cùng Vu Khôn dần dần đi
xa, đột nhiên mỉm cười nói với Lý Hóa Nguyên:
“Chàng nói vị đồ đệ mới của chúng ta có thể chịu được
sự phiền nhiễu của Khôn nhi không? Ta bây giờ vừa thấy Khôn nhi mở miệng, cho
dù còn chưa có lên tiếng đã thấy vài phần đau đầu. Khôn nhi này dông dài thật
sự làm đầu người ta đau.”
“Ai! Không cần phu nhân nói, ta bây giờ đối với hắn
cũng không có biện pháp. Hàn Lập tuyệt đối chống đỡ không được bao lâu.” Vẻ mặt
Lý Hóa Nguyên bất đắc dĩ.
“Điều này cũng đúng. Tuy nhiên chàng nói, vị đồ đệ này
sẽ yêu cầu cái gì đây?” Thiếu phụ đột nhiên mở to mắt, mang theo một tia giảo
hoạt nói:
“Có thể yêu cầu cái gì ngoài đan dược, công pháp và
pháp khí. Nếu không vì phu nhân một mực yêu cầu giúp vị đồ đệ láu lỉnh này, ta
thật không nỡ hào phóng như vậy đâu.” Lý Hóa Nguyên mặc dù chưa có xuất ra đồ
vật nhưng tựa hồ đã đau đớn da thịt.
“Ân nhân cứu mạng mà không báo, thiếp tu luyện Băng
Tâm quyết sẽ có tâm trạng không ổn, không có khả năng luyện thành cảnh giới đại
viên mãn. Như thế nào có thể tiến vào Kết Đan kỳ để cùng chàng vĩnh viễn sống
bên nhau đây chứ?”
Thiếu phụ đầu tiên là liếc nhìn Lý Hóa Nguyên, nhưng
tiếp sau lại nói một câu vô cùng thâm tình làm cho Lý Hóa Nguyên nghe xong rất
cảm động. Lão lúc này vỗ ngực tỏ vẻ nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của Hàn Lập,
để làm cho phu nhân của mình khi tu luyện tuyệt sẽ không có hậu hoạn gì cả.
Hàn Lập tự nhiên không biết vận may rơi trúng đầu lại
công pháp tu luyện của thiếu phụ.
Bây giờ hắn đang theo Vu đại sư huynh nhàn nhã đi dạo
chung quanh, nhưng trong lòng luôn luôn nghĩ rằng loại chuyện tốt này tới quá
đột nhiên, làm cho hắn có một loại cảm giác dao động, là lạ.
“A, Vu sư huynh tại sao lại rãnh rỗi tới Luận Kiếm
đường vậy, có muốn chúng ta hai sư huynh đệ luận bàn một chút pháp thuật.”
Khi Vu Khôn mang Hàn Lập đến một gian nhà đá phụ cận
cực kỳ rộng lớn thì bên trong vừa lúc đi tới một gã hán tử tinh tráng, sau khi
nhìn thấy Vu Khôn thuận miệng nói nhưng ánh mắt không ngừng quét trên người Hàn
Lập.
“Ai đó không biết Ngũ Hành pháp thuật thực chiến của
Tứ sư đệ là đứng đầu trong môn hạ của sư phụ. Ta còn không biết sao, tựu sẽ
không làm việc xuẩn ngốc đâu.” Vu Khôn sau khi nghe ngôn từ của hán tử, đầu
tiên là sắc mặt biến đổi, tiếp theo liền ha hả từ chối.
Nhưng hắn đột nhiên quay người lại, ngón tay chỉ Hàn
Lập cười hì hì nói:
“Ta còn chưa giới thiệu cho Tứ sư đệ một chút, vị này
chính là người sư phụ muốn thu làm đệ tử chính thức, sắp thành Bát sư đệ Hàn
Lập của chúng ta!”
“Mà vì này là Tứ sư huynh Tống Mông, ngươi gọi Tứ sư
huynh là được! Mọi người tới gặp mặt nhau đi, dù sao sau này chính là đồng môn
sư huynh đệ!”
“Bát sư đệ!”
Vị Tứ sư đệ vừa nghe lời ấy, trong mắt tinh quang mãnh
liệt bắn ra, trực tiếp nhìn chằm chằm Hàn Lập không tha.
Hàn Lập thần sắc không thay đổi nhưng trong đầu thở
dài một hơi. Vị này rõ ràng là một tên cuồng chiến đấu, bị hắn nhìn chòng chọc
như thể Hàn Lập là trái cây ngon để ăn.
Vì vậy không đợi vị này mở miệng trước, Hàn Lập liền
nói chặn trước:
“Tứ sư huynh khỏe, sư đệ vừa mới Trúc Cơ không lâu,
xin sư huynh chiếu cố nhiều một chút!”
Nói xong Hàn Lập liền thi lễ.
Nhưng lời này của Hàn Lập lại làm cho vị hán tử lộ ra
vẻ thất vọng. Đối với hắn lập tức mất đi hứng thú, nhàn nhạt gật đầu vài cái,
cũng không liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái. Tiếp theo sau hắn lạnh lùng, trực
tiếp xuyên qua hai người đi thẳng.
Chỉ để lại Hàn Lập cùng Vu Khôn hai người tại chỗ, mắt
to mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày.
“Ha ha, Hàn sư đệ đừng thấy lạ, Tống sư đệ tính tình
là như vậy, mặc dù mặt ngoài lanh lùng nhưng kỳ thật là người rất tốt.” Vẫn là
Vu Khôn khôi phục thái độ bình thường trước, nói mấy câu để xóa tan bầu không
khí xấu hổ.
Hàn Lập tự nhiên cũng biểu hiện thái độ hiểu biết, hai
người lập tức lại nói cười, tiếp tục lộ trình.
Động phủ mặc dù không nhỏ nhưng một chỗ lớn như vậy mà
trừ vợ chồng Lý Hóa Nguyên, Vu Khôn và vị Tống Mông kia, không có những người
khác. Mặt khác năm người sư huynh đệ của Hàn Lập, một người cũng không thấy.
Sau Hàn Lập mới biết được rằng năm người đó cũng như hắn, đều có động phủ ở bên
ngoài, thỉnh thoảng mới đến bái kiến một chút vợ chồng Lý Hóa Nguyên.
Về phần Vu Khôn cùng Tống Mông chỉ vì bọn họ từ nhỏ
lớn lên bên cạnh vợ chồng Lý Hóa Nguyên nên có cảm tình rất sâu đậm, tự nhiên ở
lại nơi đây, không có tự lập động phủ.
Hàn Lập cùng Vu Khôn nói chuyện phiếm, cuối cùng đối
với mấy sư huynh đệ khác có sự hiểu rõ nhất định, nhưng bất tri bất giác đã đi
xong hết toàn bộ phủ.
Nhưng vị Đại sư huynh này tựa hồ vẫn cao hứng nói, dứt
khoát kéo Hàn Lập đến phòng ngủ của mình, muốn tiếp tục bàn chuyện quan trọng.
Hàn Lập mặc dù cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không để
ý, liền không quan tâm đi theo. Dù sao người này là Đại sư huynh, vẫn phải cấp
cho mặt mũi.
Ngay từ đầu hắn còn thật sự lắng nghe hết thảy những
gì vị Đại sư huynh này nói, hy vọng có thể tìm được một chút gì hữu ích.
Nhưng không bao lâu, vị Vu Khôn huyên thuyên không dứt
làm Hàn Lập dần dần được nếm mùi.
Ngôn từ cuồn cuộn không dứt, giống như ma âm khoan
não, làm cho Hàn Lập liên tiếp nghe mấy canh giờ, trở nên đau đầu.
Lúc này Hàn Lập mới biết được thái độ ngay từ đầu khi
vị Đại sư huynh này đi ra tiếp đãi hắn, có cái gì nhiệt tình.” Rõ rằng là khó
khăn lắm mới nhìn thấy một vị khách nhân, thoải mái khua môi múa mỏ.
Sau một lúc lâu Hàn Lập thật không thể chịu được thêm
nữa, rút cuộc lấy lý do thân thể mệt mỏi, cuống quít thoát khỏi phòng của đối
phương, đi tìm gian phòng chiêu đãi khách nhân để nghỉ ngơi.
Sau khi nghe xong một trận công kích bằng ngôn ngữ của
vị Vu sư huynh này, hắn thật sự vẫn còn rất đau đầu.
Hàn Lập xem như là hoàn toàn nể phục người này. Trên
đời còn có nam nhân có thể nói dông dài như thế, thật sự là được mở rộng tầm
mắt.
----- o O o
-----