Phàm nhân tu tiên - Chương 0283 - 0284

Chương 283: Cựu Tình

      Hàn Lập
nghĩ nếu như nói tin tức hai mẹ con Mặc Thải Hoàn cho đối phương, vậy là được
rồi.

Mặc Phương Vũ hỉ cần biết rằng mình còn có người thân
còn sống trên đời đã là đủ rồi. Có lẽ nàng cũng sẽ không nhắc đến chuyện gặp
hai mẹ con Mặc Thải Hoàn, dù sao, nàng rất hiểu thế sự.

Tiếp theo Hàn Lập liền nói qua chuyện đã gặp Mặc Thải
Hoàn cho đối phương biết, khiến cho Mặc Phương Vũ nghe xong chút nữa mừng quá
mà khóc.

Mặc Phương Vũ hiểu rõ, với thân phận người tu tiên của
Hàn Lập, căn bản không cần phải nói dối một người con gái yếu đuối như nàng.
Đối phương đã khách khí với mình như vậy, hơn phân nửa là vì duyên tình gặp mặt
năm xưa.

Bởi vậy lúc này Mặc Phương Vũ rất vui mừng chắp hai
tay lại trước ngực, âm thầm cầu nguyện một lát mới khôi phục bình thường.

Tuy nhiên khi đối mặt với Hàn Lập, rõ ràng nàng không
còn cần phải lạnh lùng như vậy nữa.

Nàng hiểu rất rõ, nếu không được Hàn Lập ra tay giúp
đỡ ở Yến Linh Bảo thì hai mẹ con Nghiêm Thị vẫn bị vây trong khốn cảnh.

“Cảm ơn Hàn công tử đã nói ra tin tức của Thải Hoàn và
Tứ nương. Đây là tin tức rất tốt lần đầu tiên Phượng Vũ nghe được trong bảy tám
năm qua.” Mặc Phượng Vũ lấy lại bình tĩnh rồi từ từ nói.

Nhưng tiếp theo nàng không đợi Hàn Lập nói gì, liền
nhắc lại:

“Mặc dù hai mẹ con Tiểu muội bọn họ không có việc gì.
Nhưng giờ hạ lạc của Đại tỷ ta và mấy vị Di nương đều không rõ, hơn nửa đã
trúng độc thủ. Mối thù này Phong Vũ không thể không báo cho các nàng. Nhưng
Phượng Vũ sức trói gà không chặt, Hàn Sư đệ nhất định sẽ giúp ta chứ?”

Mặc Phương Vũ nói xong những lời này, thể hiện vẻ mặt
rất yếu đuối. Hai mắt trong nháy mắt nhòe lệ, hiển nhiên là thương tâm phát
khóc.

Hàn Lập thấy thế, vuốt vuốt mũi, cảm thấy đau đầu
chẳng biết làm sao.

Hắn tưởng cho đối phương biết tin tức của mẹ con Mặc
Thải Hoàn, thì sẽ không nóng lòng báo thù như vậy. Nhưng không ngờ rằng Mặc
Phương Vũ vài năm không gặp lại trở nên chấp nhất đến như thế này.

Thật ra mà nói, nếu như hắn bảo giết một tên tu sĩ
Luyện khí kỳ, điều này còn dễ dàng hơn so với việc hắn vô duyên vô cớ đi giết
một kẻ phàm nhân.

Vì sau khi tiến vào Hoàng Phong Cốc, Hàn Lập cũng đã
biết, hơn mười Châu phủ của Việt Quốc, sớm đã bị người của Thất đại phái và một
số Đại gia tộc chia nhau hết cả.

Mỗi một thế lực lớn của thế tục ở trong một Châu phủ,
chỉ cần có lịch sử lâu đời trên thế gian một chút, đều sẽ có tu sĩ ở nơi bí mật
gần đó chú ý đến. Thậm chí còn có được tu tiên phái nào đó ở phía sau giúp đỡ.

Lam Châu Mặc Phủ, Độc Phách Sơn Trang lúc trước vì là
thế lực mới mạnh lên không lâu, cho nên mới chưa tiếp xúc với tu sĩ của Tu tiên
giới. Nếu không, lúc trước Hàn Lập ám sát tên Âu Dương Phi Thiên của Độc Phách
Sơn Trang, đã không dễ dàng thành công như vậy, còn không bị ai truy cứu việc
này.

Nhưng Ngũ Sắc môn thì khác.

Mái này đã hưng thịnh từ hơn trăm năm trước, cũng tính
là có niên đại rất lâu đời. Mà Lam Châu lại là địa bàn của Linh Thú Sơn mà Thất
đại phái thừa nhận. Hơn phân nửa sau lưng còn có cái bóng của Linh Thú Sơn. Cho
nên Mặc Phủ vừa mới tiếp xúc với đối phương, đã bị đại bại.

Hàn Lập là đệ tử của Hoàng Phong Cốc, vô duyên vô cớ
tiêu diệt một vị đầu mục được biệt phái xuống đỡ đầu của thế tục, điều này chỉ
sợ không dễ dàng như trước kia.

Tuy nhiên, gần đây người trong Ma Đạo đang lẻn vào
Việt quốc tiến hành phá hoại Thế Tục giới. Đây đúng là mọt cơ hội đục nước béo
cò rất tốt. Nếu như ra tay lúc này, chỉ cần thật cẩn thận, thì sẽ không gặp
phiền toái.

Hàn Lập nghĩ như thế nhưng ngoài mặt không lộ ra một
chút nào, đứng dậy đi lại quanh phòng vài vòng.

Hắn sau khi suy nghĩ một phen, mới giương mắt nhìn
khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Phương Vũ, bình tĩnh nói:

“Phượng Vũ cô nương, theo lý thuyết thì yêu cầu này không
thể đáp ứng, vì nó sẽ mang đến cho ta rất nhiều phiền toái. Nhưng, tình hình
gần đây của tu tiên giới có chút đặc biệt, làm cho không thể nói là một chút cơ
hội đều không có. Như vậy đi, sau này có cơ hội, ta có thể thử diệt trừ Môn chủ
Ngũ Sắc môn. Nhưng nếu chuyện thực sự không thể làm được, Phong Vũ cô nương nên
quên suy nghĩ báo thù này đi!”

Mặc Phương Vũ nghe Hàn Lập nói vậy, lập tức mừng đến
phát khóc. Khuôn mặt kiều diễm càng thêm xinh đẹp, mị nhân, khiến cho Hàn Lập
nhìn đến thất thần.

Năm đó khi mới gặp gỡ Mặc Phượng Vũ. Hắn đối với vị
nhị tiểu thư xinh đẹp động lòng người của Mặc phủ này, cũng đã có động tậm. Đến nay đối phương vẫn cho hắn
cảm giác ấm áp động lòng người đó, hoặc là do ký ức trỗi dậy, làm cho hắn cảm
thấy lưu luyến!

Có thể xem như là hắn lần đầu tiên động đến tình yêu
nam nữ!

Lời hứa hẹn cũng không lớn lao gì, cho dù là đối với
Mặc Phượng Vũ cũng là một lần cảm tình!

Hàn Lập nghĩ như vậy, trên biểu hiện thần sắc vẫn như
thường, hắn cũng giữ lại phần tình cảm này sâu trong lòng, không để lộ ra
ngoài.

Mà Mặc Phượng Vũ, rốt cục từ sự hứa hẹn của Hàn Lập
cũng đã vui mừng phục hồi tinh thần lại.

Vẻ mặt hưng phấn cảm kích, cái gì cũng không nói nhưng
lại tiến tới vài bước tới trước mặt Hàn Lập dùng đôi môi mềm mại khẽ chạm lên
khuôn mặt của Hàn Lập, sau đó có chút ngượng ngùng còn mang chút mê mang nói:

“Có lời hứa này của Hàn sư đệ, cho dù không thể giết
được người nọ, Phượng Vũ cũng cảm kích vô cùng!”

Nói xong thiếu phụ liền yên lặng mặc lại áo khoác, vội
vàng rời khỏi phòng của Hàn Lập.

Hàn Lập sờ sờ trên mặt vừa bị hôn qua, vẻ mặt có chút
cổ quái. Không bao lâu liền ngồi xuống chống cằm, chìm vào trong trầm tư...

Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Lập từ trong đả tọa luyện
khí tỉnh lại, nghĩ đến sự tình phát sinh đêm qua, trong lòng không khỏi có chút
thở dài. Nếu Mặc Phượng Vũ cũng có linh căn, hắn nhất định dẫn nhập làm môn hạ
của Hoàng Phong, kết làm đạo hữu cộng tu.

Hàn Lập nghĩ như vậy, liền rửa mặt ra khỏi phòng.

Hắn chuẩn bị trước tiên làm quen với địa hình Tần
trạch sau mới lo đến những việc khác.

Nhưng không nghĩ đến, hắn vừa ra đã phát hiện tại Tần
Bình đang đứng cười hì hì ở ngoài sân.

Vị này thấy Hàn Lập kinh ngạc, liền đi trước một bước
giải thích:

“Tại hạ phụng mệnh lão gia tạm thời đảm đương mọi việc
bên cạnh thiếu gia, về sau Hàn thiếu gia có việc gì thì cứ nói, cứ phân phó một
tiếng là được.”

Tần Bình cùng Hàn Lập nói chuyện thì vẻ mặt cung kính
còn mang theo chút hưng phấn.

Vị này suy nghĩ phi thường đơn giản. Vị Hàn thiếu gia
này tuy đến từ nơi khác, con người xem ra cũng bình thường, nhưng trong mắt lão
gia thì lại có mười phần phân lượng, chỉ một chút này cũng đủ cho hắn xu nịnh
rồi.

Càng huống chi, nếu có thể làm cho vị thiếu gia này
vui lòng, nói không chừng còn làm cho lão gia vui vẻ!

Tần Bình vữa nghĩ, vữa đánh cái bàn tính nhỏ bên mình,
trong lòng còn thật khinh khi nghe nói muốn đưa vị thiếu gia nhà quê này lên
làm trưởng, thật là một chuyện ngu ngốc!

Tần Bình hắn sớm đã nghe nha hoàn bên người phu nhân
nói, vị này tám chín phần mười là con tư sinh của lão gia. Chỉ cần lão gia còn
trên đời một ngày, thì làm sao bạc đãi vị thiếu gia này chứ? Mà đưa vị Hàn
thiếu gia này lên làm trưởng, khẳng định cũng là chuyện gây sóng gió.

Việc này có thể khẳng định Tam phu nhân cũng phải lo
lắng rất nhiều!

Hàn Lập tự nhiên không biết tâm ý chân thật của người
này, lại nghĩ Tần Ngôn thật hiểu ý, biết mình đối với Tần trạch có chút lạ lẫm,
lập tức phái đến đây một người dẫn đường. Thật sự là đúng lúc!

Hàn Lập nghĩ như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra nụ
cười, trực tiếp nói vói Tần Bình:

“Ta chưa bao giờ thấy qua nơi nào nhà cửa như vậy,
cũng đang muốn đi xem một chút, ngươi đi theo giúp ta!”

“Vâng, thiếu gia!”

Tần Bình thấy mình vừa đến đã có việc, lập tức tinh
thần phấn chấn ứng tiếng đáp.

Cứ như vậy, Hàn Lập dưới sự dẫn đường của Tần Bình, bắt
đầu di một vòng quanh Tần trạch.

Tuy nhiên cũng có một số nới dành cho nữ ở, cũng không
tiên cho Hàn Lập đến gần xem, cũng chỉ đứng ở xa xa mà chỉ điểm, cũng không dám
tới nói gì. Dù sao những lời của Tần Ngôn hôm qua, cũng truyền đi cả Tần phủ.

“Đây là Phúc quý viện của Nhị gia, bên trong trừ Nhị
lão gia ra, còn có hai vị công tử của Nhị gia, mà bên cạnh...”

Tần Bình này dẫn đường rất tốt, chẳng những tên gọi
của mỗi nơi đều nói cho Hàn Lập biết, còn đem chủ nhân ở trong, nhất nhất nói
ra, làm cho Hàn Lập âm thầm nhớ kỹ.

Nhưng khi nói tới chỗ ở của “Biểu tiểu thư” Mặc Phượng
Vũ, Hàn Lập thần sắc vừa động nhìn kỹ căn lầu này một tý, rồi thần sắc như
thường rời đi.

Không lâu sau, cả khu Tần trạch đều được Hàn Lập xem
qua một lần, nhưng Hàn Lập tựa hồ vẫn chưa tận hứng.

Cuối cùng, lại bảo Tần Bình trực tiếp dẫn hắn ra khỏi
Tần trạch, dẫn hắn đến một số chỗ náo nhiệt của Việt kinh, tiếp tục đi dạo.
Thực làm cho Tần Bình phải tiếp tục không ngừng giải thích cho hắn.

Đi đến một số khu đông vui cùng thắng cảnh nổi danh
của kinh thành, thì cũng đã mất một buổi sáng.

Vẻ mặt cao hứng phấn chấn của Tần Bình kia, sớm đã đâu
nữa. Hắn lúc này, thểu não đi ở sau Hàn Lập, vẻ mặt như quả mướp đắng.

Cho dù lai ai phải đi bộ mấy canh giờ, chân đã mỏi
nhừ, còn phải không ngừng mở miệng giải thích, chỉ sợ đều có vẻ mặt như thế.
Điều này làm cho Tần Bình lần đầu xuất hiện hoài nghi, bản thân có phải là chọn
sai chủ rồi không.

Chương 284: Tư Ngữ

      Tần
Bình mặc dù là hạ nhân của Tần phủ, nhưng bình thường nếu ra ngoài mà đi xa đều
đi xe. Đi bộ lâu như vậy, chưa bao giờ có.

Quả thực là gây sức ép không nhỏ cho hắn.

Tần Bình chỉ cảm thấy hai gót chân như đang phồng lên,
đau đớn như bị kim châm vậy. Mà vì phải nói từ sáng sớm đến giờ, nên giọng cũng
khàn khàn khó chịu.

Nhưng mà hắn nhìn thấy vị chủ mới của mình vẫn còn rất
hưng phấn tiến đến trước một cửa hàng nhỏ bán đồ sứ, hết nhìn Đông lại nhìn
Tây, lại đành phải nhăn mặt đau đớn đi tới, miễn cưỡng theo sau.

Dù sao chủ còn chưa kêu mệt, một kẻ Hạ nhân như hắn
sao dám kêu khổ chứ.

“Ta hơi đói rồi, có phải là nên tìm một chỗ nào đó ăn
trưa không?”

Khi Tần Bình vừa chạy đến bên cạnh Hàn Lập, thì thấy
Hàn Lập quay lại nói một câu rất thành thật. Nhất thời làm Tần Bình kích động
kêu đồng ý mấy tiếng liền, liền rất ân cần đề nghị đến một Tửu lâu nhỏ cách đó
không xa dùng cơm là được, phóng đại mấy món ăn nổi tiếng của quán đó lên cao
vút.

Hàn Lập trong lòng hơi buồn cười, nhưng trên mặt vẫn
làm ra vẻ của một người chủ hiền lành. Lúc này đi theo Tần Bình đang không đợi
được nữa đi vào một Tửu lâu hai tầng không quá lớn.

Lầu một là dành cho khách bình thường đến ăn cơm. Lầu
hai mới là nơi dùng cơm của người có địa vị và thân phận một chút.

Tần Bình tự nhiên sẽ không làm Hàn Lập ăn ở lầu một.
Tuy nhiên vẫn chú ý đến ý của vị chủ này.

Khách ở lầu hai cũng không có nhiều lắm, chỉ có ba bốn
bàn mà thôi.

Có một bàn, lại có ba nam, hai nữ ngồi có vẻ như đang
đối ẩm, thật sự hơi khiến người ta sốc.

Khi Hàn Lập bước vào lầu này thì tự nhiên cũng nhìn
thấy bàn đó vào trong mắt. Vừa thấy làm cho Hàn Lập rùng mình, bởi vì năm người
nam nữ này tất cả đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ có công pháp trụ cổ trên cấp mười,
thật không tầm thường chút nào.

“Là người của Ma Đạo lục tông?” Hàn Lập đầu tiên nghĩ
đến như vậy.

Hắn lập tức thu liễm linh khí quanh người. Hàn Lập vận
dụng “Dẫn khí thuật.” mà chỉ có Tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể học được, thu linh
khí của mình vào trong cơ thể. Cứ như vậy, trong mắt đám tu sĩ kém mình đến bảy
cấp này thì Hàn Lập không khác gì so với một phàm nhân bình thường.

“Thiếu gia, mời ngồi bên này!”

Tần Bình cố nén chân đau, dẫn Hàn Lập đến trước một
cái bàn cạnh cửa sổ, còn dùng ống tay cẩn thận lau lau cái ghế vài cái, rồi mỉm
cười mời Hàn Lập ngồi xuống đó.

Hàn Lập ra vẻ ngượng ngùng, vội vàng bảo Tần Bình cũng
ngồi xuống.

Lần này Tần Bình không quá nhiều. sau khi chối từ vài
câu liền thành thật ngồi xuống.

Hai chân hắn thật sự đau, cũng bất chấp tôn ti thân
phận ngồi xuống. Cũng may là vị Hàn Thiếu gia này mới tiến kinh, cũng không
truy cứu việc này.

Vừa thấy hai người bọn họ ngồi xuống, Điếm tiểu nhị
liền khóe léo đi lên, cung kính hỏi:

“Hai vị khách quan muốn dùng gì? Bổn điếm có vài món
ăn rất nổi tiếng”

“Mang lên một bàn rượu và thức ăn rất ngon, rồi đem
các món ăn nổi tiếng của các ngươi, mỗi món một phần. Phải dùng đồ tốt nhất,
công tử của ta chính là Thiếu gia của Tần phủ.” Tần Bình biết Hàn Lập khẳng
định không biết gọi món ăn, liền chủ động thay Hàn Lập gọi. Hơn nữa sau khi hắn
nhắc đến Tần phủ, thần khí cả người ngay lập tức hiện lên.

Quả nhiên chiêu bài Tần phủ rất nổi tiếng. sau khi
Điếm tiểu nhị nghe thấy, lập tức cúi người liên tục gật đầu, càng thêm nịnh hót
vạn phần, vội vàng lui xuống gọi rượu và thức ăn mang lên.

Hàn Lập không có tâm tư gì để mà nhìn vẻ uy phong của
Tần Bình. Mà toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung vào đám Tu sĩ ở trên bàn
cách đó không xa.

Nhưng khiến cho hắn kỳ quái là, hắn luôn có cảm giác
một gã Lam y nhân hơn ba mươi tuổi trong đó nhìn có vẻ quen thuộc, giống như đã
gặp ở đâu đó.

Nhưng nghĩ mãi, lại không có chút đầu mối nào, tuyệt
đối không phải người quen thuộc.

Những tên nam nhân trong mấy người đó, ngay cả Lam y
nhân mà Hàn Lập nghĩ là quen mật, tất cả đều mặt mày buồn bã cúi đầu uống rượu.
Mà hai nữ nhân hơi có chút sắc kia thì mắt đang đăm đăm nhìn vào bàn đầy rượu
và thức ăn kia, căn bản chẳng động đũa gì cả, dường như chẳng thấy ngon miệng.

Theo bộ dáng của bọn họ thì thấy, dường như đang gặp
phải chuyện phiền toái không nhỏ, thật không không quá giống đám tu sĩ ma đạo
lẻn vào Việt Quốc.

Mà tên Lam y nhân cũng xem như một người ít tuổi trong
những người này, trừ một nữ nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, thì tính hắn là trẻ
nhất.

“Thiếu gia, đồ ăn đã đến. Người dùng trước đi Lúc này, bên tai Hàn Lập truyền đến
giọng nói cung kính của Tần Bình.

Điếm tiểu nhị rất nhanh nhẹn mang đồ ăn lên, biến
thành một bàn đầy thức ăn.

“A a, cùng dùng đi.” Hàn Lập hơi cười ngượng, hé miệng
lộ ra hàm trăng trắng tinh.

Tiếp theo Hàn Lập không hề khách khí gắp một miếng
lớn, đưa dùng miệng dùng sức nhai. Nhưng trên thực tế, hắn lặng lẽ thả thần
thức ra, cẩn thận quan sát mọi cử động của vài tên tu sĩ.

Khi Tần Bình thấy Hàn Lập đã bắt đầu ăn, thì mình cũng
động đũa, thì một lão già mặt đen lớn tuổi nhất trong đám Tu sĩ ở bàn bên kia
ngừng uống rượu, đột nhiên mở ra Cách âm tráo vô hình bao mấy người bọn họ ở
bên trong, rồi mới mở miệng nói:

“Mọi người ăn thứ gì đi. Một khi mạng đã rơi vào trong
tay người khác, Mông Sơn Ngũ Hữu chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Bất kể như thế nào, kết cục không phải là Thần Phi phách tán thì vẫn tốt hơn so
với những người khác nhiều.”

Mặc dù có tác dụng của Cách Âm tráo, hơn nữa giọng nói
của lão già mặt đen cũng không lớn, nhưng Hàn Lập vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Pháp thuật cách âm mà Luyện Khí Kỳ thi triển, đối với thần thức kinh người của
Hàn Lập thì chẳng khác gì không có.

Chẳng qua, mấy lời này của lão già làm cho Hàn Lập
biết có trò hay để xem, có thể âm thầm nghe được một ít bí ẩn.

Có lẽ lời khuyên của lão già áo đen có tác dụng, hai
nữ nhân kia rốt cuộc cũng ăn vài miếng thức ăn.

Nhưng nhìn bộ dạng không yên lòng của các nàng, thì
tám chín phần mười là ăn không có vị gì.

“Đại ca, chúng ta từ nay về sau thực sự để mặc bọn họ
sắp đặt sao? Thật sự nếu không được, thì chúng ta có thể lén báo cho người của
Thất đại phái, bọn họ nhất định có thể thu thập được những người này.” Tên Lam
y nhân sau khi uống hai ngụm rượu lớn, vẻ mặt có vẻ ác độc nói.

“Khụ, Tứ đệ. Việc này đâu có đơn giản như vậy?” Lão
già áo đen khẽ lắc đầu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

Nghe thấy những lời đó của lão già, một nữ nhân áo
trắng trẻ tuổi nhất không nhịn được hỏi tiếp:

“Đại ca, vì sao không được? Người của Thất đại phái
không muốn tiêu diệt những tên xấu xa này sao? Phải biết rằng đồng đạo ở Việt
Quốc trước sau có ít nhất mấy trăm người rơi vào tay bọn họ.”

Nữ nhân áo trắng nói ra như vậy, trên mặt đầy vẻ không
cam lòng.

Một nam một nữ tuổi hơi nhỏ nói nặng lời. Mà một nam
một nữ hơn bốn mươi tuổi còn lại thì nhìn nhau cười khổ không nói gì. Xem ra,
hai người bọn họ hiểu được băn khoăn của lão già áo đen.

Hàn Lập nghe đến đây, cảm thấy hơi kinh ngạc, nghĩ
rằng mơ hồ đã bắt được một chuyện rất quan trọng.

Nhưng trên mặt hắn vẫn ra vẻ bình thường, liên tiếp
gắp thức ăn ăn, khiến cho tên Tần Bình ở bên cạnh cho rằng Hàn Lập ăn rất ngon
miệng.

Mặt Hàn Lập hơi cười cười, dường như thấy cử động của
mình không ổn lắm, liền chậm lại tốc độ gắp thức ăn.

Đồng thời, lão già mặt đen ở bên kia thở dài một
tiếng, liền bắt đầu giải thích cho tên Lam y nhân và nữ tử áo trắng.

“Thực ra dù chúng ta có cầu viện Thất đại phái, căn
bản chẳng có tác dụng gì.”

“Đầu tiên, Thất đại phái bây giờ bị vây ở tình trạng
nào, mấy người Tán Tu chúng ta đều hiểu rõ. Cho dù bọn họ dồn toàn lực thì có
thể ngăn cản sự xâm nhập của Ma Đạo hay không cũng là một chuyện không rõ ràng.
Đâu thể nào rút người ra giúp mấy tên Tán Tu chúng ta chứ. Phải biết rằng,
trong mấy kẻ xấu đó có Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, Tu sĩ bình thường đến căn bản chẳng có
tác dụng gì. Nếu không năm người chúng ta sao lại bị người ta bắt nhanh như
vậy!”

“Tiếp theo, cho dù người của Thất đại phái thực sự có
tình cảm đồng đạo, nguyện ý phái người đến tiêu diệt bọn họ, nhưng mọi người
không được quên, những người này đều đeo mặt lạ, không lộ hình dáng bao giờ. Dù
là khi bắt chúng ta đợi ở nơi đó, cũng là một gia Phá miếu tùy ý chọn được mà
thôi. Căn bản không biết ra tay ở đâu. Càng không cần phải nói, trên người ta
còn có cấm chế cổ quái mà bọn họ thi triển. Nếu không được bọn họ thi triển thì
chỉ sợ sẽ bạo thể mà chết. Mà ngươi có dám khẳng định, người của Thất đại phái
nhất định sẽ giải trừ được cấm chế của chúng ta không? Phải biết rằng, một
khiyên tâm để chúng ta rời đi như vậy, thì mấy cái cấm chế này khẳng định có
điểm đặc thù. Tuyệt đối không dễ phá giải như vậy!”

Lão già mặt đen càng nói mày nhíu càng sâu. Nói xong
liền ngay cả mình cũng hơi nhụt chí.

“Nhưng chúng ta phải trợ trụ vi ngược sao? Đi giúp bọn
chúng hãm hại những Tu sĩ khác sao?” Nữ nhân áo trắng mặt tái nhợt nói, hiển
nhiên rất không muốn làm như vậy.

“Ngũ muội, giống như lời đại ca nói. Bây giờ chỉ có
thể đi bước nào tính bước đó. Cũng may thời gian trùng đủ dài, hy vọng đến lúc
đó Mông Sơn Ngũ Hữu chúng ta có thể nghĩ được cách thoát thân tốt nhất.” Một vị
hán tử cao gầy hơn bốn mươi tuổi nói lời an ủi.

Nhưng mấy người này đều biết, lời ấy chỉ là an ủi mà
thôi, căn bản là để dối gạt mình. Hai ngày nay đều không nghĩ được biện pháp
gì, thì mấy tháng sau, có thể có phương pháp giải thoát tốt hơn sao?

Nên sau khi nói cho hết lời, mấy người này lại yên
lặng không còn gì để nói, khuôn mặt buồn bã trở lại trong lòng mấy người.

Báo cáo nội dung xấu