Phàm nhân tu tiên - Chương 0327 - 0328
Chương 327: Nhập Trận
“Cút đi.” Việt Hoàng âm trầm quát
lên một tiếng.
Tiếp theo, một đoàn huyết quang
nhanh chóng vây quanh đám Khôi lỗi, sau đó một tiếng huýt vang lên, Việt hoàng
mang theo tàn ảnh trực tiếp truy đuổi đám người Hàn Lập, trong chớp mắt đã không
thấy tăm hơi.
Một lát sau, đám Khôi lỗi đang
ngây ngốc bất động đột nhiên bị tan thành từng mảnh từ trên không trung rơi
xuống, đều bị phá hủy hoàn toàn, không có lấy một con nguyên vẹn.
Hàn Lập đang ở trên không trung
nơi phía dưới là đại trận do mình thiết lập, phân thần cảm ứng rất rõ ràng việc
đám khôi lỗi bị phá hủy nên có đôi chút tiếc hận nhưng không dám chần chừ mà
vẫy tay kêu gọi những người khác trực tiếp hạ xuống đi vào rừng trúc phía dưới.
Sau khi đám người Hàn Lập vừa
phóng xuống dưới thì tên Việt hoàng ở phía sau bay vụt tới, hắn nhìn thấy rõ
ràng tình hình, trong lòng cảm thấy vui mừng lẫn sợ hãi nhưng cũng có chút khó
hiểu ngoài ý muốn.
Tới trước mặt rừng trúc, thấy mấy
người kia không có ý tứ đi ra, hắn cười lạnh một tiếng sau đó lập tức song thủ
vung lên, một khối huyết quang nhỏ tách ra.
“Xùy.” một tiếng, khối huyết
quang kia chợt lóe hướng phía rừng trúc bắn đi, nửa đường đón gió dài lên,
trong nháy mắt bành trướng to lớn vô cùng, đem toàn bộ rừng trúc bao phủ bên
trong, khiến cho phía dưới đỏ rực một mảng, quỷ dị vô cùng.
Mắt thấy huyết quang vô thanh vô
tức xâm nhập đến trên rừng trúc, Việt Hoàng lộ ra một tia đắc ý, hộ thể ma
quang của hắn chỉ cần đem mảng rừng trúc này vây khốn chặt chẽ thì hắn có thể
thúc giục một loại bí pháp, đem hết thảy bên trong tiêu diệt không còn một
mống, đối phương đã tự tiến vào tử địa, như vậy cũng không nên trách hắn lòng
dạ độc ác.
Hai tay hắn hoa lên một trận, tự
kết thủ ấn, muốn thúc dục bí pháp thì đột nhiên từ trong rừng toát ra một tầng
quang mang hai màu trắng xanh, đem cự đại huyết quang đang từ từ hạ xuống nâng
lên một cách dễ dàng, làm cho Việt Hoàng ngẩn ra, sắc mặt lạnh lẽo.
“Quả nhiên đám người này dám chui
vào đây chính là bởi bọn chúng đã bố trí trận pháp phía dưới! “Việt Hoàng có
chút tức giận.
“Bất quá cái này cũng không là
gì. Trận pháp được bố trí cấp tốc thì có thể có cái gì lợi hay đây, cùng lắm là
đồng thời đem cả trận lẫn người luyện hóa luôn là được! Quyết không thể để cho
mấy tên này ra khỏi hoàng thành.” Việt Hoàng hung hăng nghĩ.
Sau khi đã định chủ ý, hắn cũng
không chút khách khí lập tức bắt pháp quyết trong tay, thúc giục bí pháp.
Huyết sắc kia vốn đang bị nâng
lên liền phát ra quang mang chói mắt, chợt trầm xuống không tiếp tục bị nâng
lên nữa.
Nhưng Việt Hoàng không dừng lại mà
còn dùng ngón tay nhẹ nhàng hoa lên một cái, một mảng lớn huyết quang trên thân
lại tách ra, trong nháy mắt lao xuống dung nhập vào trong huyết quang phía
dưới.
Phiến huyết sắc kia lại đỏ thêm
ba phần. Thậm chí còn có huyết tinh nhàn nhạt bay ra, làm cho người ta ngửi
thấy liền muốn bỏ chạy.
Nhìn thấy một màn này, Việt Hoàng
lộ ra vài phần khoái ý thúc giục pháp quyết, mười ngón tay liên tục bắn ra, các
pháp quyết đủ màu liên tiếp chia ra bay xuống phía dưới.
Huyết sắc được pháp quyết bắn vào
bắt đầu rung động, đột nhiên hướng xung quanh bành trướng, đem toàn bộ rừng
trúc bao phủ vào bên trong, đè ép màn sáng màu trắng xanh bên trong làm nó phải
khổ cực chống đỡ, phảng phất tùy thời đều có thể bị sụp đổ.
Thấy vậy Việt Hoàng mới hoàn toàn
yên lòng.
Lúc này, đối với hắn mà nói, tiêu
diệt đám người Hàn Lập chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi, mấy người này
dẫu mọc cánh cũng khó thoát. Nhưng sự tình trong tương lai không biết phải làm
thế nào.
“Xem ra thì vị trí hoàng đế Việt
quốc này đúng là làm không nổi nữa, chỉ có mai danh ẩn tính, lánh đi chỗ khác
bắt đầu lại mà thôi!” Việt hoàng thầm nghĩ, có chút tiếc nuối.
Lúc hắn đang ở trên không trung
toan tính đường lui thì mấy người Tống Mông bên trong rừng trúc lại đang cực kỳ
lo lắng.
Mấy người bọn họ đều đã nghe Hàn
Lập truyền âm, bảo bọn họ rút lui theo sát sau hắn thì có thể bảo trụ được tánh
mạng. Bọn họ đều tín nhiệm vào thực lực của Hàn Lập nên không hẹn mà cùng làm
theo, nhưng vạn lần không nghĩ tới khi xuống rừng trúc này thì thân hãm tuyệt
địa.
Toàn bộ rừng trúc mặc dù đã có
trận pháp phòng hộ nhưng hôm nay bốn bề đều bị huyết quang bao phủ, nước chảy
cũng khó lọt, trận pháp đã lung lay muốn đổ. Tùy thời đều có thể trận phá thân
vong, vô cùng nguy hiểm, mấy người này làm sao mà không sợ hãi và giận dữ cho
được.
“Hàn sư đệ, đây là thủ đoạn cuối
cùng của ngươi sao?” Tống Mông có chút không dám tin tưởng thì thào hỏi.
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Hàn
Lập ngẩng đầu nhìn kỹ tính hình trước mặt, không buồn quay lại nhàn nhạt nói.
Tống Mông sắc mặt tái nhợt, Chung Vệ Nương cùng người
sư huynh đã mất đi bạn lữ song tu của Trần Xảo Thiến sắc mặt cũng trở nên khó
coi.
Chỉ có Trần Xảo Thiến nhìn khuôn mặt Hàn Lập bất động
thanh sắc, trong mắt lóe lên một tia dị sắc đầy nghi hoặc.
“Hàn Lập, ngươi nếu có thủ đoạn gì thì mau nói ra đi,
đừng để chúng ta phải phiền muộn! Ta tin tưởng với tâm trí của ngươi thì không
có khả năng chỉ bố trí một cái hậu thủ như thế này.
Trần Xảo Thiến đột nhiên sáng suốt, mở miệng nói:
Nghe xong, ba người kia cũng cảm thấy sửng sốt, tiếp
theo chấn chỉnh tinh thần nhìn về phía Hàn Lập, hiển nhiên bọn họ cũng đã hiểu
được tâm tư cẩn mật của Hàn Lp trong lúc đối địch, đích xác không có khả năng
bày bố một chiêu tệ hại này.
Hàn Lập nghe vậy, có chút ngoài ý muốn khẽ c đầu,
hướng mấy người nhàn nhạt cười.
“Yên tâm, ta nếu đã đem chư vị huynh tỷ tới nơi đây,
tự nhiên trong lòng nắm chắc.” Hắn bình tĩnh nói, tiếp theo đưa tay vào trong
túi trữ vật, một lá cờ nhỏ màu tím xuất hiện trên tay, trên thân dày đặc những
phù văn, hiển nhiên vật ấy không thể nào là pháp khí bình thường.
“Đó là trận kỳ?” Chung Vệ Nương kinh ngạc kêu lên.
Mấy loại pháp khí bày trận như trận bàn và trận kỳ tại
Việt quốc đích xác rất hiếm thấy.
“Sư tỷ kiến thức thật rộng rãi!” Hàn Lập tán thưởng vị
Thất sư tỷ này một câu, mặc nhiên đã thừa nhận lời của đối phương.
Điều này làm cho mấy người Tống Mông càng thêm ngoài ý
muốn, đồng thời có chút tin tưởng, xem ra vị Hàn sư đệ này thật sự vẫn còn sự
chuẩn bị khác.
Trong ánh mắt chăm chú của mấy người kia, Hàn Lập đem
lá cờ đặt giữa hai tay, nhẹ nhàng thi triển, trận kỳ trong nháy mắt lớn lên mấy
lần, trên bề mặt mơ hồ phát ra quang mang màu tím xanh.
Hàn Lập cầm trận kỳ đặt ngang trên bàn tay, trong
miệng niệm vài câu chú ngữ rồi hô to một tiếng “Đi.”
Tức thì lá cờ màu tím xanh “Vù.” một tiếng, tự động
bắn nhanh đi rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Tiếp theo hắn từ trong túi trữ vật liên tiếp lấy ra ba
cái trận kỳ giống nhau như đúc, thủ pháp đồng dạng nhưng chúng bay đi ẩn nấp
theo các phương hướng khác nhau.
Sau khi làm xong hết thảy, Hàn Lập mới lạnh lùng liếc
mắt nhìn bầu trời, trong tay lại hiện ra một cái trận bàn màu vàng.
Trận bàn này không có chút ánh sáng phát ra, nhìn rất
bình thường, nhưng Hàn Lập trịnh trọng cầm lấy, sau đó giơ lên đỉnh đầu rồi nhẹ
nhàng rung động.
Chỉ thấy một cột sáng màu vàng thô to phóng lên cao,
trực tiếp đánh về phía màn phòng hộ màu trắng xanh.
Mà cơ hồ cùng lúc đó, từ bốn hướng cũng đồng thời bay
ra bốn cột sáng màu vàng, xanh, hồng, lam cùng nhập vào.
Quang mang màu trắng xanh lúc đầu lung lay, giờ có thêm
năm cột sáng này liền lập tức đứng vững, có tiếng rì rầm truyền đến.
Thanh âm này từ nhỏ biến lớn, từ chậm biến nhanh, càng
ngày càng vang, càng ngày càng gấp, dần dần giống như một trận sấm rền trên
đỉnh đầu, làm cho người ta nghe xong chấn hồn lạc phách, không thể tự chủ.
Quang mang bảo vệ kia theo thanh âm bành trướng từ từ
cải biến, lúc này trở thành màn sáng mờ ảo năm màu, mặc cho bên ngoài hồng
quang bổ xuống như thế nào, cũng đều giống như đá chìm đáy bể, không chút lay
động.
Đến bây giờ mấy người Tống Mông đã hoàn toàn an tâm,
mới biết được trận pháp mà Hàn Lập bố trí dĩ nhiên không đơn giản, xem ra việc
bảo vệ tánh mạng tuyệt không thành vấn đề.
Việt hoàng ở phía trên trận thấy sinh ra dị biến, liên
tiếp thúc giục ma công nhưng không có cách nào áp chế, hắn liền cảm thấy sự
tình không ổn.
Trên mặt hắn hiện ra vẻ chần chờ, nhíu nhíu mày, sau
đó đột nhiên dậm chân một cái, nhất thời tất cả huyết quang phía dưới từ lớn
biến nhỏ, bay ngược trở lại trên người, sau đó nhanh chóng xoay người hóa thành
một đoàn huyết quang, bay lên bầu trời, tốc độ cực kỳ nhanh khiến Hàn Lập tự
thẹn không bằng.
Tuy đi nhanh nhưng trở về lại càng nhanh hơn, không vì
sao sau khi bay một vòng trên không trung liền quay trở về chỗ cũ.
Trên mặt hắn lộ ra thần sắc khó tin, liên tiếp thử
thêm bảy, tám lần nữa nhưng mỗi lần rời đi đều không quá mười trượng, thành
thành thật thật bay về nơi xuất phát khiến khuôn mặt Việt hoàng không còn vẻ
kinh nghi nữa mà tràn ngập sự sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh đó, Hàn Lập phía dưới cũng cười lạnh một
tiếng mà đám người Tống Mông trừng mắt, cứng lưỡi, Chung Vệ Nương lại càng vui
mừng lẫn sợ hãi tay nắm chặt, cho dù móng tay cắm chặt vào da đến nỗi máu tươi
chảy ròng ròng mà cũng không hay biết.
Còn Trần Xảo Thiến khuôn mặt hiện lên chút ngoài ý
muốn, thần sắc vô cùng phức tạp.
Hàn Lập cũng không có thời gian giải thích những điều
huyền bí của “Điên Đảo Ngũ Hành trận.” cho bọn họ, mà khoát tay phóng ra Bạch
Lân thuẫn cùng Quy xác pháp khí, vờn quanh bên người, ngoài miệng trầm giọng
nói một câu:
“Người nào có Phù bảo mau nhân cơ hội này kích phát,
sau đó đồng loạt ra tay tiêu diệt kẻ địch! Nếu đã hãm vào trong đại trận, trong
chốc lát không thể thoát khỏi!”
Hàn Lập nói cực kỳ tự tin!
Chương 328: Hắc Huyết Đao
Nghe Hàn Lập nói tự tin như thế cùng với việc hắn lấy ra một phù lục màu
xanh, Trần Xảo Thiến và Chung Vệ Nương cũng không nói một lời, từ túi trữ vật
lấy ra một phù bảo màu đỏ và một phù bảo màu vàng, khoanh chân ngồi xuống khởi
động chúng.
Sư huynh Trần Xảo Thiến và Tống Mông thấy vậy cười khổ
nhìn nhau, bọn hắn hai người đều không có nổi nửa cái phù bảo của chính mình.
Sư huynh của Trần Xảo Thiến mặc dù có một đạo phù bảo màu lam do đạo lữ của hắn
lưu lại nhưng hắn căn bản cũng mới tới tay nên không hiểu mấy về uy năng của nó
vì vậy không dám tùy ý lấy ra sử dụng.
Do đó hai người đành vô vị đứng ở bên người bọn Hàn
Lập hộ pháp.
Lúc này, Việt hoàng đang bị vây khốn trên bầu trời,
tựa hồ ý thức được mình chạy loạn mất hết tỉnh táo, căn bản không phải là một
biện pháp tốt, liền dừng lại, thân hình vẫn trôi nổi tại không trung.
Hắn bắt đầu cúi đầu trầm ngâm.
Một lát sau hắn đột nhiên giơ tay, hung hăng gỡ mũ
miện trên đầu xuống, mái tóc đen dài xỏa ra bay loạn trong gió che khuất hẳn
nửa khuôn mặt, cộng thêm lớp huyết quang trên người khiến hắn nhìn càng thần bí
và yêu dị.
Hắn hít một hơi dài rồi đột nhiên dùng móng tay sắc
dài cấu lên hai cổ tay, một lượng lớn máu tươi vọt ra rồi dung nhập hết vào lớp
huyết quang quanh thân. Huyết quang lúc đầu màu hồng đột nhiên tối sầm lại,
phút chốc lại chuyển sang màu đỏ sậm.
Lúc này, mùi máu tươi buồn nôn kia xộc đến. Mặc dù
đứng cách xa như vậy nhưng mấy người Tống Mông vẫn ngửi được một phần, khiến
bọn họ nhăn nhó nhưng không có cách nào tránh được, chỉ có thể cố chịu mà nhìn
địch nhân tiếp tục thi pháp.
Thấy huyết quang quanh thân đã hoàn toàn đổi sắc, Việt
Hoàng hé miệng phun ra hai đạo hồng khí tới vết thương trên hai không biết pháp
thuật gì mà hai vết cắt sâu đó lập tức cầm máu rồi từ từ nhạt dần và biến mất
nhưng trên mặt hắn cũng tái nhợt đi một cách rõ ràng.
Tiếp theo một tia lãnh khốc hiện ra, hắn đưa tay vào
trong áo rút ra một chuôi đao đen sì. Chuôi đao này không thể tính là lớn, chỉ
ước chừng nửa thước, màu sắc ảm đạm không chút phát quang, trông cực kỳ bình
thường.
Nhưng tay Việt Hoàng đang cầm vật đó hết sức cẩn thận,
có vẻ như đây không phải là một vật chết mà món đồ hết sức nguy hiểm.
Hắn giương hai mắt nhìn chuôi đao, trong miệng bắt đầu
lầm rầm niệm chú ngữ.
Tiếng niệm chú ngữ không lớn, rất khó hiểu và cực kỳ
thong thả, một cỗ khí tức hoang dã lờ mờ tràn ra, làm cho người ta cảm nhận
được sự cổ xưa trong đó.
“Hắn muốn làm gì đây?” Tống Mông đang ở phía dưới
trông thấy cảnh này liền giật mình, theo bản năng buột miệng hỏi.
“Không biết, Có thể hắn đang thi triển một pháp thuật
lợi hại gì đó.” Một vị đồng môn bên cạnh cũng không hiểu nội dung chú ngữ, lo
lắng trả lời.
Tuy hai người đều không biết ý định của đối phương,
nhưng xem tình hình tự tàn phóng huyết cũng biết hắn như chó cùng rứt giậu,
đang có ý định liều mạng.
Khi hai người Tống Mông đang lo lắng bất an thì tiếng
Việt Hoàng niệm chú ngữ ngày một nhanh hơn, cỗ hơi thở hoang dã ngày một nồng
hậu.
Hồng quang trong mắt Việt Hoàng chợt lóe lên. Một màn
kinh người xuất hiện.
Trong tiếng niệm chú chuôi đao đột nhiên bạo phát một
đoàn hắc quang rồi chuôi đao đột nhiên bay lên khoảng cách cao hơn đỉnh đầu một
thước mới dừng lại, lơ lửng trên không.
Việt Hoàng thấy vậy thì càng cẩn trọng hơn, hai tay
thuần thục kết một ấn thủ kỳ quái, lớp huyết quang quanh thân hắn xuất hiện lũ
lũ tơ máu màu đen. Mấy sợi tơ máu này vừa xuất hiện đã hướng tới chuôi đao lao
tới.
Lúc bắt đầu chỉ xuất hiện một hai sợi tơ máu nhưng
không lâu sau đã xuất hiện hơn chục sợi rồi đến hơn trăm sợi. Tất cả đều như
thiêu thân nhanh chóng hướng về phía chuôi đao.
Chỉ thoáng đảo mắt trên chuôi đao đã có tầng tầng lớp
lớp tơ máu bao lấy rồi ngưng kết lại thành một khối màu đen không nhỏ bao kín
chuôi đao vào bên trong.
Nhìn kỹ thì lớp hắc huyết này ẩn chứa sắc hồng, tản ra
một thứ hào quang quỷ dị, khiến cho người ta cảm giác như hồn phách đang bị hút
lấy, cực kỳ khủng bố.
Việt Hoàng đang kết thủ ấn nhìn thấy cảnh này, trên
mặt liền xuất hiện nét vui mừng.
Hắn định ngừng kết thủ ấn để thi triển thủ đoạn khác
thì đạo hắc quang đang bất động liền bùng phát trở nên chói mắt. Trong chốc lát
đã bành trướng lên có vẻ như rất bất ổn.
Vẻ mặt của Việt Hoàng đang mừng rỡ lập tức biết mất,
thay vào đó là sự sợ hãi.
Hắn cuống quýt quay đầu nhìn bốn phía, nhìn lại lớp
huyết quang vẻ mặt lại thêm mấy phần sợ hãi.
Nhưng lập tức trên mặt bộc lộ ra vẻ quyết tâm, gầm nhẹ
phát ra mấy tiếng chú ngữ trầm trọng.
Hắn hung hăng cắn đứt đầu lưỡi, phun ra một ngụm máy
đen lên huyết đoàn đang biến hình ở phía trên.
Đám tơ máu lập tức hút hết vào bên trong đồng thời
cũng lập tức ngừng bành trướng, mắt cũng thu liễm lại.
Việt Hoàng cũng chưa hết lo lắng, vẫn nhanh chóng kết
xuất hơn chục thủ ấn nữa. Lúc này hào quang trên mặt lớp tơ máu màu đen mới
hoàn toàn tiêu biến.
Việt Hoàng lúc này mới thở dài một hơi, khi hắn phun
ra ngụm tinh huyết kia, mặt hắn chợt già đi mấy chục tuổi, trông tiều tụy vô
cùng.
Nhưng hiện tại hắn không hề để ý đến việc đó mà tay
lại huơ lên, huyết quang trên người phân ra một khối không nhỏ nhập vào khối
hắc huyết bao quanh chuôi đao. Một âm thanh niệm chú ngữ không nghe rõ trầm
thấp vang lên từ miệng hắn.
Chỉ thấy khối hắc huyết bao quanh chuôi đao từ từ biến
đổi, khi chú ngữ kết thúc cũng là lúc chuôi hắc đao đã biến thành một thanh
trường đao hoàn chỉnh và tản ra huyết khí kinh người.
Nhìn thanh đao, vẻ mặt Việt Hoàng lộ ra sự cuồng
nhiệt. Hắn không chần chừ nắm lấy chuôi đao, tùy tay vung lên. Mặc dù thanh đao
không bộc lộ uy lực nhưng nhìn thần sắc hắn cực kỳ đắc ý.
Hắn nhìn thanh đao trong tay thật sâu rồi đột nhiên ý
chí bùng lên, hét to một tiếng, cả người lẫn đao hóa thành một quang đoàn thật
lớn hướng xuống rừng trúc bên dưới lao đi. Bọn người Tống Mông thấy vậy lập tức
khẩn trương hẳn lên.
Lúc này hai mắt của Hàn Lập đang nhắm chợt mở ra, lạnh
lùng nhìn chằm chằm huyết đoàn dang đánh xuống.
Vừa rồi, Hàn Lập đang ở bên dưới khởi phát phù lục
trên tay, hắn vẫn dùng thần thức cường đại của mình để quan sát từng hành động
nhỏ của đối phương.
Nhưng khi thần thức của hắn đang di động gần Hắc huyết
đao kia lập tức bị nó cắn nuốt, tựa hồ muốn hấp nạp hết khiến hắn kinh hãi vội
vàng thu lại thần thức. May mắn sự cắn nuốt này là do tự khối hắc huyết phát
động, hoàn toàn không phải do Việt Hoàng chủ trì nên thần thức hắn mới dễ dàng
trở về bản thể.
Tuy vậy cũng khiến cho Hàn Lập bị dọa đến mức toàn
thân xuất mồ hôi lạnh. Nếu như thần thức của hắn bị hấp thu hoàn toàn thì hắn
cũng không biết hậu quả gì sẽ xảy ra.
Hiện tại mặc dù Hàn Lập biết Hắc đao này rất lợi hại
nhưng hắn vẫn tin tưởng vào “Điên đảo ngũ hành trận.” mà hắn vội vàng bố trí
này sẽ mạnh hơn.
Dù sao thì vị Lôi Vạn Hạc kia cũng đã nói qua chính
bản thân hắn muốn phá “Điên đảo ngũ hành trận.” chưa được cải tiến trước kia
cũng không dễ dàng gì. Mà hiện tại trận này đã được thay đổi, uy lực lớn hơn
trước rất nhiều. Mặc dù pháp khí bố trận không đủ nhưng hắn không tin đối
phương mới chỉ đạt tới Trúc Cơ kỳ có thể trong thời gian ngắn phá được trận.
Vì vậy mặc dù hai mắt đã mở ra nhưng trong lòng Hàn
Lập không hề hoảng hốt.
Ý niệm đó vừa động trong đầu Hàn Lập thì huyết quang
trên người Việt Hoàng đã chạm vào lớp ngũ sắc mờ mờ phía trên. Mấy tiếng “Chi.”
“chi.” thật lớn phát ra, Việt Hoàng đã bị cản lại ở phía trên.
Việt Hoàng sớm lường trước việc này, trên mặt hiện ra
nụ cười nanh ác, hai tay siết chặt Hắc huyết đao hung hăng nhằm lớp ngũ sắc mờ
ảo bổ xuống một đao.
Một tiếng kêu sắc nhọn truyền tới, tiếp theo hắc quang
bắn lên tận trời, từ thanh đao phát ra một đạo hắc mang kinh người dài hơn mười
trượng. “Xoạt “một tiếng, l ngũ sắc mờ mờ thực sự đã bị lộ ra một thông đạo dài
hơn một trượng.
Việt Hoàng trong lòng mừng rỡ, không chần chờ chợt lóe
vọt vào. Trên tay đạo hắc mang không ngừng chớp động, thân hình lập tức xuyên
đến bên trong lớp ngũ sắc.
“A! Như thế này là sao?” Tống Mông kinh hoảng kêu lên.
Người bên cạnh hắn tuy không nói gì nhưng mặt cũng đã
biến sắc đầy vẻ lo sợ.
“Không cần kinh hoảng, đó mới chỉ là tầng phòng hộ thứ
nhất mà thôi, đại trận này của ta không dễ dàng bị phá như vậy!” Lúc này bên
tai hai người vang lên giọng nói nhàn nhạt của Hàn Lập khiến cho bọn họ lấy lại
sự trấn tĩnh.
Đồng thời Tống Mông và vị sư huynh kia cũng cảm thấy
kinh ngạc, vị Hàn sư đệ này chẳng phải đang khu động phù bảo hay sao? Sao vẫn
có thể phân tâm truyền âm cho họ được? Đúng là thật lợi hại a!
Lúc này Việt Hoàng cũng xông vào tầng ngũ sắc khoảng
hơn chục trượng, đã nhìn thấy khá rõ bọn người Hoàng Phong Cốc bên dưới, tự
nhiên thấy rõ rõ ràng ràng bọn kia đang khu động Phù bảo.
Trên mặt Việt Hoàng lộ ra nét cười âm lãnh, nhẹ nhàng
vung Hắc huyết đao trong tay lên nhằm về phía trên đỉnh đầu Hàn Lập, một đạo
hắc mang dài hơn mười trượng chém xuống.