Phàm nhân tu tiên - Chương 0393 - 0394
Chương 393: Ngưng Thúy Đảo
Trong
hai năm này, Hàn Lập từng mấy lần đến phường thị bổ sung tài liệu để luyện chế
Khôi Lỗi, nên cùng với một số vị điếm chủ quen mặt nhau. Cho nên sau khi Hàn
Lập nghe từ một vị điếm chủ các chuyện có liên quan và tin tức cần thiết thì
cùng Khúc Hồn đến một hiệu sách mang tên.” Bạch Môn Các.”
Bên trong thư điếm này quả nhiên còn có tư liệu của
tất cả các yêu thú từ trước đến nay ở Loạn Tinh hải, điều này làm cho tâm thần
Hàn Lập rất sảng khoái, đem hơn một trăm khối linh thạch để sao chép lại tư
liệu này. Còn tài liệu của các yêu thú trên Ngoại tinh hải thì Hàn Lập tìm thấy
ở một tiểu điếm cũ.
Đã đạt được mục đích, Hàn Lập vốn định lập tức trở về
động phủ nhưng khi đi qua một gian hàng chuyên môn bán “Túi trữ vật.” và “Linh
thú đai.”, thì giật mình, rồi đi vào. Bây giờ thứ mà hắn muốn mang theo bên
người thật sự là rất nhiều! Cái khác không nói, chỉ cần hơn hai trăm con Khôi
Lỗi thú đã chiếm ba, bốn cái túi trữ vật, như thế thực sự không quá tiện lợi.
Huống hồ hắn định ra biển để bắt giết yêu thú, trừ Yêu Đan ra, các tài liệu hi
hữu từ trên người yêu thú cũng có giá trị không nhỏ, tự nhiên không thể vứt bỏ.
Vì vậy, hắn tự nhiên cần phải chuẩn bị mấy cái túi trữ trữ vật dung lượng lớn
hơn.
Sau nửa canh giờ, Hàn Lập có chút đau khổ đi ra khỏi
cửa hàng này. Hắn tốn hơn một ngàn linh thạch để mua hai cái túi trữ vật dung
lượng cực lớn, cơ hồ lớn hơn mấy túi trữ vật hắn có trước kia cả chục lần, hẳn
là cũng đủ sử dụng.
Lát sau, Hàn Lập ngang qua “phòng đấu giá Phong Nhạc.”
thì lại không nhịn được liếc mắt xem xét. Mục lục ghi nội dung đấu giá đặt ở
trước cửa nơi đấu giá, làm cho Hàn Lập thèm thuồng. Chẳng những có trân quý của
yêu thú cấp năm, cấp sáu mà còn có rất nhiều tài liệu cao cấp để luyện chế pháp
bảo với rất nhiều vật phẩm trân quý mà hắn căn bản chưa từng nghe qua.
Đáng tiếc, những vật phẩm được phòng đấu giá đệ nhất
Thiên Tinh thành này đấu giá tuy tốt, nhưng cũng không phải để cho những tu sĩ
chỉ có mầy ngàn linh thạch như Hàn Lập có thể mua được. Bởi vì bất luận vật phẩm
quý hiếm ra sao đi nữa, chỉ cần vừa vào nơi đấu giá này đều sẽ làm cho giá trị
của nó cao hơn phân nửa. Nếu là Thiên niên linh thảo, tất nhiên cũng có thể đưa
cho phòng đấu giá bán với giá cao. Nhưng đáng tiếc, Hàn Lập không muốn gặp
phiền phức.
Dù sao hắn cảm thấy linh thạch không đủ nhưng cũng
không phải là đến mức quá khẩn cấp, tất nhiên là nhiều một thêm việc không bằng
bớt đi một việc. Nhìn giá cả những vật phẩm đấu giá này, trong lòng Hàn Lập có
chút vị chua chua, rồi trực tiếp trở về động phủ.
Trong một tháng tiếp theo, Hàn Lập không làm việc gì,
tập trung nghiên cứu về nơi xuất hiện, tập tính và nhược điểm của yêu thú trong
Ngoại Tinh Hải. Hắn cũng tưởng tượng, nếu đụng tới các yêu thú nào thì nên dùng
thủ đoạn nào để đối phó cho thích hợp nhất.
Nhưng vào một ngày của tháng sau đó, Hàn Lập đột nhiên
cười ha hả, hai tay cầm một cái ngọc giản, chân múa máy, trên mặt tràn đầy vẻ
hưng phấn. Tiếp đó, hắn bay nhanh khỏi động phủ, một lần nữa hướng phía phường
thị...
Chớp mắt, lại nửa năm nữa trôi qua...
Hàn Lập và Khúc Hồn xuất hiện tại khu vực tầng thứ năm
mươi của Thiên Tinh Thành. Trước mắt họ lúc này là một tòa đại điện màu trắng
dùng đá Đại Lý xây nên, mặt trước có một cái biển lớn mấy trượng, ghi ba chữ
bằng kim phấn “Tinh Không Điện.”
Trước cổng vào đại điện không có một bóng người nào
khác. Hàn Lập dẫn theo Khúc Hồn bình tĩnh đi vào. Sau khi đi qua một đoạn hành
lang ngắn, trước mắt trở nên sáng sủa, một gian đại sảnh trống trải rộng hơn
hai mươi trượng xuất hiện trước mắt. Mà ở trong đại sảnh này đang có năm vị tu
sĩ bốn nam, một nữ và một vị bạch y tu sĩ, đích thị là Thiên Tinh Cung tu sĩ,
đang nói chuyện với nhau. Phía sau lưng bọn họ là rất nhiều Truyền tống trận có
kích cỡ giống nhau, không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi. Truyền tống trận
còn có một khối bia đá nhỏ ghi tên địa điểm tryền tống đến, làm cho người ta
rất dễ phân biệt.
Hàn Lập không nhìn nhiều mấy cái Truyền tống trận mà
chỉ dùng thần thức đảo qua vài tên tu sĩ kia, lập tức trong lòng có chút hoảng
sợ. Sáu gã tu sĩ này, lại có đến ba nguời là tu vi Kết Đan Kỳ, còn lại ba người
không phải Kết Đan Kỳ cũng là Trúc Cơ trung, hậu kỳ. Vừa thấy Hàn Lập và Khúc
Hồn hai người đi đến, mấy người này có chút ngoài ý muốn nhìn sang.
Tên bạch y tu sĩ Kết Đan Kỳ kia, mặc dù thấy trước mắt
chỉ có hai người Khúc Hồn và Hàn Lập thì lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh
lại khôi phục bình thường. Năm tên tu sĩ khác, vừa thấy có hai người đến thì
đại đa số đều lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Hai vị đạo hữu cũng muốn đi yêu thú đảo sao? Không
bằng cùng bọn ta truyền tống một lần. Phí dụng truyền tống trận thì bọn ta dựa
theo đầu người mà, thế nào?” Vị phụ nhân xinh đẹp hơn ba mươi tuổi thản nhiên
cười nói với hai người. Hàn Lập rùng mình, không lập tức trả lời, mà hướng về
phía Bạch y tu sĩ quản lý truyền tống trận hỏi:
“Tiền bối, như vậy có được không?”
“Đương nhiên có thể, Truyền tống trận không dựa vào số
người để thu phí, mà là dựa theo số lần. Truyền tống một người là bảy trăm linh
thạch, mà truyền tống bảy người cũng là bảy trăm linh thạch. Nhưng một lần nhiều
nhất chỉ có thể truyền tống bảy người.” Bạch y tu sĩ lạnh đạm nói.
Nghe xong những lời này, Hàn Lập cung kính cảm ơn một
tiếng, rồi quay đầu cười hỏi:
“Không biết các bị đạo hữu định đến yêu thú đảo nào?
Tại hạ và sư thúc nhất định phải đi Ngưng Thúy Đảo!”
Vị phụ nhân Trúc cơ hậu kỳ này đầu tiên là sửng sốt,
quay đầu lại xem xét mấy người phía sau rồi lập tức cười hì hì nói tiếp:
“Thật là trùng hợp quá! Mấy người chúng ta cũng định
đi Ngưng Thúy Đảo, vừa lúc chung đường rồi!”
Hàn Lập tuy thần sắc không biến, nhưng trong lòng lại
cười lạnh một tiếng. Cái gì mà “Vừa lúc chung đường”! Bộ dáng mấy người này rõ
ràng đi đến yêu thú đảo nào cũng không sao cả. Bất quá, nếu có thể tiết kiệm
rất nhiều linh thạch, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, liền gật đầu đáp ứng.
Kế tiếp, Hàn Lập đóng hai trăm linh thạch, đám người
phụ nhân kia đóng năm trăm linh thạch rồi cùng đến trên Truyền tống trận có chữ
“Ngưng Thúy Đảo.” Mà bạch y tu sĩ sau khi thu linh thạch của bọn họ, phân cho
bọn hắn mỗi người một tờ “Truyền tống phù.” dán lên người. Phù này và “Đại na
di lệnh.” có hiệu quả bảo vệ giống nhau, phòng ngừa bọn họ trong lúc truyền
tống cự ly xa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Truyền tống phù.” mặc dù có thể dùng để truyền tống
cự ly vô cùng xa, nhưng vẫn có hạn chế một khoảng cách nhất định, cũng chỉ có
thể sử dụng một lần. Bởi vậy nếu so với “Đại na di lệnh.” thì thua xa. Bất quá,
dù như vậy, phù này cũng là vật hi hữu, chỉ có phù sư của Tinh Cung mới có thể
luyện chế, bên ngoài căn bản không có. Trong lúc tâm lý Hàn Lập có điểm khẩn
trương thì vài khỏa linh thạch xung quanh truyền tống trận đã phát ra bạch
quang chói mắt.
Truyền tống rất thuận lợi!
Sau khi luồng bạch quang trôi đi, bảy người Hàn Lập đã
xuất hiện tại một cái thạch ốc đơn sơ, bên trong phòng trừ một gã tu sĩ Tinh
Cung mặt không chút biểu tình ra, thì không có một bóng người.
Vị Tinh Cung tu sĩ này bộ dáng chỉ là Trúc cơ trung
kỳ, đang khoanh chân đả tọa trong thạch ốc. Mặc dù thấy bảy người Hàn Lập
truyền tống tới, nhưng sau khi lạnh lùng liếc nhìn một cái, liền khẽ nhắm hai
mắt, không thèm chú ý tới bọn họ. Hàn Lập cảm nhận được một chút linh khí ba
động không tầm thường, xem ra thạch ốc này đã bị trận pháp cấm chế gì đó bao
phủ.
Cửa lớn của thạch ốc mở một nửa, xuyên qua khe hở họ
nghe thấy bên ngoài có một ít âm thanh nói chuyện loáng thoáng, cũng ngãu nhiên
có bóng người chớp động. Đang lúc Hàn Lập tò mò đánh giá bốn phía xung quanh
thì năm người kia đã rời khỏi Truyền tống trận, một vị lão giả sắc mặt đỏ tía
trong đó, đột nhiên quay lại nói với Khúc Hồn:
“Vị đạo hữu này có hứng thú liên thủ không. Đến khi có
Yêu Đan, sau khi bán được linh thạch mọi người cùng phân chia.” Vị lão giả này
là tu sĩ Kết Đan Kỳ trong số năm người kia.
“Không cần, hai người bọn ta có kế hoạch khác! Mấy vị
đạo hữu hãy tự bảo trọng nhé!” Khuôn mặt xấu xí của Khúc Hồn không lộ ra vẻ gì
khác, nhưng một lời liền cự tuyệt.
Lão giả thấy Khúc Hồn không muốn gia nhập thì lộ ra vẻ
hơi thất vọng, thở dài một tiếng nói:
“Thật là đáng tiếc! Nếu có đạo hữu gia nhập cho dù bắt
giết Lục cấp yêu thú cũng có mấy phần nắm chắc rồi.”
“Xem bộ dáng của hai vị đạo hữu, chắc là lần đầu tiên
tới yêu thú đảo phải không! Tại hạ cho nhị vị một lời khuyên, nơi đây chẳng
những phải cẩn thận yêu thú cấp cao, mà còn càng phải cận thận một ít bại hoại
và tà tu đánh lén. Có thể nói, nếu liên hệ mấy đạo hữu cùng hành động một lúc
thì tốt hơn. Tại hạ luôn luôn hoan nghênh đạo hữu gia nhập nhóm chúng ta.” Nói
xong, lão giả liền dẫn theo mấy người khác đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Hàn Lâp im lặng một lát, đột nhiên khẽ cười một tiếng,
rồi mang theo Khúc Hồn đi ra ngoài.
“Đây là?” Hàn Lập có chút ngạc nhiên nhìn các thứ
ngoài thạch ốc. Có thể nói địa phương trước mặt Hàn Lập là phố nhỏ cũng không
sai, bởi vì phụ cận chẳng những có cửa hiệu tạp hóa, pháp khí điếm, phù lục
điếm, thậm chí còn có mấy nơi thu mua hàng hóa, bên trong mỗi cửa hàng đều có
một gã chưởng quỹ uể oải ngồi đó.
Các cửa hàng này rất đơn sơ, không phải dùng nhiều
khối đá thô chất lên nhau mà thành thì chỉ mấy mảnh gỗ ghép lại với nhau, thật
sự đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa. Hàn Lập hoài nghi, nếu có một
trận gió lớn thổi qua, các cửa hàng này còn có thể sót lại chút một chút tàn
tích nào không. Hơn nữa ở ngã tư đường này, căn bản lấy căn thạch ốc hắn vừa
mới đi ra làm trung tâm, trong khuôn viên nhỏ này, đông một tòa nhà, tây một
gian hang xây dựng rất lung tung làm cho người ta nhìn vào vô cùng không thoải
mái.
Chương 394: Tu Sĩ, Yêu Thú, Tiểu Đảo
Làm cho
Hàn Lập buồn bực chính là nơi này trừ các cửa hàng ra thì chung quanh đều rất
lặng lẽ.
Sau khi hơi trầm ngâm một chút, hắn lập tức bật cười.
Hắn sao lại quên!
Nơi này cũng không phải là đảo bên trong Nội tinh hải,
có can đảm tới nơi này nếu không phải Kết Đan kỳ tu sĩ thì tối thiêu cũng là
người tu tiên Trúc cơ trung kỳ trở lên.
Hơn nữa đều phân tán khắp nơi trên các Yêu thú đảo.
Tu sĩ trên Ngưng Thúy Đảo này, bây giờ đều đã ra biển
bắt giết yêu thú rồi!
Suy nghĩ xong, Hàn Lập khoanh tay nhìn khắp mọi nơi
xung quanh một lát.
Giờ hắn mới phát hiện ra, trên đảo có một tòa núi nhỏ,
mà khu vực này xây dựng sát ngay tòa núi đó.
Suy nghĩ một chút, Hàn Lập liền hướng cửa hiệu tạp hóa
trong đám loạn thạch kia đi tới.
“Có Hải Vực Đồ vùng phụ cận mới không?”
Trước đó hắn đã biết, Hải Vực Đồ yêu thú đảo đều không
ngừng đổi mới tự nhiên muốn mua cái mới nhất.
“Có! Có hai loại, đơn giản và tinh tế, không biết tiền
bối muôn loại nào?” Chưỡng quỹ cửa hiệu tạp hóa là một trung niên nhân Luyện
khí kỳ, vừa thấy hai người Hàn Lập và Khúc Hồn tới hỏi, lập tức tinh thần chấn
chỉnh giải thích.
“Tinh tế” Hàn Lập không suy nghĩ nhiều, lập tức nói.
“Tinh tế hải đồ, một trăm linh thạch!” Vị trung niên
này hét giá.
“Một trăm?” Hàn Lập có cảm giác không biết lỗ tai mình
có tự nhiên bị tật rồi nghe lầm hay không.
Nhưng lập tức sắc mặt trầm xuống, lộ ra vẻ mặt giận
dữ.
Mặc dù hắn định không muốn dính vào thị phi, nhưng
cũng không muốn bị một người tu tiên cấp thấp xảo trá làm càn.
“Tiền bối không nên hiểu lầm! Cái giá này cũng không
phải là tại hạ định ra, mà là cấp trên trực tiếp định ra giá đó, chúng ta cũng
chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi. Hơn nữa lúc tiền bối kia bán Hải Vực Đồ mới
này bán cho chúng ta giá cũng không rẻ đâu!” Vị chưởng quỹ cửa hiệu tạp hóa này
thấy sắc mặt Hàn Lập trở nên âm trầm, cũng không lộ ra vẻ sợ hãi mà bắt đầu kể
khổ.
“Cấp trên! Các ngươi thuộc thương minh nào?” Sắc mặt
giận dữ của Hàn Lập hòa hoãn lại nhíu mày hỏi. (Thương minh: hội buôn bán)
Hắn trong lòng hiểu rất rõ, thương gia có thể đem
người đến Yêu thú đảo mà buôn bán khẳng định sẽ không phải là tiểu thương hội
gì? Nói không chừng chính là cửa hiệu của Tứ đại thương minh ấy chứ!
“Ha ha, tiền bối thực sự là người hiểu biết. Vãn bối
là nhân viên ở trong Phong Nhạc thương minh kiếm chút cơm.” Trung niên nhân
nghe vậy, liền lập tức cười nói.
“Phong Nhac minh là một trong Tứ đại thương minh, tại
Thiên Tinh Thành mở Phong nhạc đấu giá hành?”
“Đúng vậy, tiền bối!”
Nghe tới đó, Hàn Lập cũng không dong dài nữa, liền lấy
ra một khối linh thạch bậc trung.
Vị chưỡng quỹ tạp hóa này thấy vậy liền cười ha ha đưa
cho Hàn Lập khối ngọc giản.
“Mấy cửa hàng khác, không phải cũng là của Phong Nhạc
thương minh các ngươi chứ?” Nhìn mấy cửa hàng khác, Hàn Lập thu hồi ngọc giản,
hữu hảo hỏi.
“Không có việc này đâu! Trừ nhà thu mua hàng hóa phía
Tây ra, còn lại đều là do thương minh khác mở ra cùng với Phong Nhạc minh chúng
ta không có quan hệ” Trung niên nhân này sau khi liếc mắt nhìn mấy cửa hàng
khác một cái liền nói, trong lời nói tràn đầy địch ý.
Nghe xong những lời này, Hàn Lập không nói gì nữa, dẫn
theo Khúc Hồn quay đầu đi.
Khi hắn mới đi ra được mấy bước, vừa phóng ra Thần
Phong Chu định ngự khí phi hành thì đột nhiên một đạo lục hồng từ trên trời
giáng xuống vừa lúc hạ xuống ngay trước cửa gian nhà thu mua hàng hóa.
Sau khi quang hoa thu liễm, lộ ra một đại hán Kết Đan
Kỳ vóc người khôi ngô.
“Phạm tiểu tử, sinh ý của ngươi tới.” Đại hán vừa hiện
thân, liền hướng về phía gian thu mua hàng hóa hét lên, tiếp theo móc ra từ
trong áo một túi trữ vật hướng xuống mặt đất.
Khi ánh sáng mờ mờ biến mất, thì mặt đất dã xuất hiện
một thi thể quái ngư lớn hai, ba trượng.
Nói nó là ngư, chỉ là bởi vì trên thân nó có một tầng
ngư lân (vảy cá) mà thôi. Nhưng nó có một cái đầu dài giống rắn, đồng thời trên
bụng còn có một đôi lợi trảo thật lớn. Còn tại giữa lưng thì có một lỗ máu lớn,
bộ dáng tựa hồ Yêu Đan đã bị lấy.
“Ái dà! Đúng là Hác tiền bối tới, con Bích lân ngư yêu
này cũng rất khó giết! Cũng chỉ có tiền bối thần thông tới mức này mới có thể
diệt được bọn chúng thôi.” Từ trong nhà một gã Luyện khí kỳ thanh niên chạy
nhanh ra, hai mắt cực kỳ linh động. Hắn vừa đi tới kiểm tra thi thể yêu thú,
vừa không ngừng nịnh nọt đại hán kia. Những lời này làm cho vị đại hán cười to
ha ha một trận, tựa hồ là một người hào sảng.
Đột nhiên, đại hán quay mặt lại. Vừa thấy được hai
người Hàn Lập và Khúc Hồn, sau khi nhìn thoáng qua, cũng rất sảng khoái hướng
bọn họ hô:
“Hai vị đạo hữu trông rất lạ, vừa tới Ngưng Thúy Đảo
sao? Không biết có hứng thú cùng tại hạ đi bắt giết yêu thú không!”
Dưới sự nhiệt tình như thế, Hàn Lập cười cười không
nói gì, nhưng Khúc Hồn lại lắc lắc đầu cự tuyệt.
Đại hán thấy vậy, lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn cực kỳ
nhiệt tâm nói:
“Tại hạ Hác Viễn Thiên, ở Ngưng Thúy Đảo này cũng có
vài phần danh khí. Hai vị sau này nếu thay đổi chủ ý, có thể đi tìm tại hạ” Nói
xong lời này, đại hán từ trong tay thanh niên kia tiếp nhận một số lượng lớn
linh thạch, sau khi nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng hóa thân thành lục hồng
bay đi.
Hàn Lập im lặng đứng yên tại chỗ.
Từ lão giả mặt hồng cùng truyền tống tới Hác đại hán
đều nhiệt tình lôi kéo, xem ra Kết Đan tu sĩ tới Ngưng Thúy Đảo hiển nhiên
không có nhiều, nhưng lại đều tự hình thành các nhóm nhỏ.
Xem ra giống như trên tư liệu, cho dù là tu sĩ Kết Đan
Kỳ ở Ngoại tinh hải này cũng phải kết bạn mà đi mới có thể an toàn để truy giết
yêu thú.
Nếu không phải hắn tự mình có kế hoạch khác, chỉ sợ
cũng đã đáp ứng lời mời của một trong mấy nhóm đó.
Hàn Lập một mặt nghĩ thầm trong bụng, mặt khác lại
cùng Khúc Hồn leo lên Thần Phong Chu, dựa theo phương hướng người kia mà ngự
khí bay lên, hướng bên ngoài đảo mà phi hành.
Đứng trên Thần Phong Chu, Hàn Lập đem khối ngọc giản
Hải Vực Đồ mới mua được lên nhìn kỹ, rồi mới thu lại.
Ngưng Thúy Đảo cũng không quá rộng lớn, chỉ sau một
lúc, Thần Phong Chu đã phi tới bên bờ hòn đảo.
Đứng ở Thần Phong Chu bên bờ hòn đảo, Hàn Lập nhìn
xung quanh một lát, trong mắt tinh quang chợt kéo, một lần nữa chỉnh lại
phướng, hướng về phía biển sâu vô tận mà bay đi.
Hàn Lập không dám bay quá gần mặt biển.
Bởi vì có vài yêu thú tu vi cao thâm, cho dù nằm ở
dưới đáy biển cũng có thể cách mấy trăm trượng nước biển mà lăng không hút lấy
vật sống bay trên mặt biển, nếu có người tu tiên kinh động đến bọn chúng cũng
đồng dạng khó thoát khỏi họa sát thân.
Hàn Lập tự nhiên là cực kỳ cẩn thận!
Nhưng ở Ngoại tinh hải cũng không thể phi hành quá
cao, bởi vì ở Ngoại tinh hải không chỉ có yêu thú trong biển kết đoàn kết đội
để tấn công, mà trên không trung cũng có yêu thú loại phi cầm không ngừng bay
xung quanh xem xét, nếu bị bọn chúng theo dõi cũng là chuyền cực kỳ nguy hiểm.
Đương nhiên chuyện này cũng không phải là tuyệt đối,
dù sao ở hải vực có rất nhiều tình huống khác nhau, không có cái gì là tuyệt
đối an toàn cả.
Hàng năm đều có đông đảo tu sĩ truyền tống đên các Yêu
thú đảo để thực hiên mộng đẹp bắt giết yêu thủ, nhưng không ít trong số đó sau
khi rời đảo cũng không trở về nữa.
Chuyện Kết Đan Kỳ tu sĩ truy giết yêu thú không được,
lại bị yêu thú cấp cao nuốt chửng cũng có lan truyền.
Có thể thấy, việc bắt giết yêu thú ở Ngoại Tinh hải có
không ít chỗ tốt khiến cho người khác phải thèm đỏ mắt nhưng cũng tồn tại những
nguy hiểm rất lớn.
Cho nên những tu sĩ đi bắt giết yêu thú, cơ bản đều sẽ
tự động cùng những người quen biết tụ tập lại, tạo thành những đoàn thể cố định
cùng nhau hành động.
Như vậy sẽ an toàn hơn nhiều.
Nhưng tụ tập đại lượng nhân thủ cùng nhau bắt giết yêu
thú như thế cũng đã phạm vào chuyện kiêng kỵ.
Bởi vì trước kia, có chuyện tất cả tu sĩ trên một Yêu
thú đảo đã phạm sai lầm là toàn bộ cùng nhau đi bắt giết yêu thú.
Kết quả là những tu sĩ này chỉ tự mãn được một thời
gian, thì dẫn tới việc bị vài con yêu thú ở biển sâu đã ngoài thất cấp hoặc một
đoàn yêu thú khác vây công, chẳng những những tu sĩ này chết thảm, ngay cả Yêu
thú đảo cũng bị đám yêu thú phá hủy mất.
Sau khi chuyện như vậy xảy ra hai lần nữa thì cũng
không ai dám tụ tập quá nhiều tu sĩ cùng hành động, nhiều lắm thì cũng chỉ mấy
người, mười mấy người mà thôi.
Việc này cũng tạo thành cục diện, trên các Yêu thú đảo
đều có rất nhiều tiểu đoàn thể, các tu sĩ độc hành tu vi cao thâm đều bị lôi
kéo vào nhóm nào đó.
Vì những tin tức như vậy, sau khi bay ra Ngưng Thúy
Đảo, thần sắc Hàn Lập trở nên trịnh trọng.
Hắn chẳng những phóng ra thần thức cường đại, đem phạm
vi mấy chục trượng xung quanh bao trùm mà đồng thời còn toàn lực khu động Thần
Phong Chu biến thành một đạo bạch quang, lấy tốc độ cực nhanh phá không phi
hành.
Hàn Lập sau khi bay được vài canh giờ lại bắt đầu dừng
lại xem xét phương hướng, sợ sẽ bay sai hướng không tìm được địa phương mà hắn
muốn đi.
Phải nói là vận khí của Hàn Lập không tồi.
Dọc theo đường đi trừ phát hiện ở xa xa có một con yêu
thú cấp năm đang chơi đùa trên mặt biển ngoài ra cũng không gặp phải phiền phức
gì.
Sau ba ngày bay không ngừng nghỉ như vậy, rốt cuộc
cũng đã nhìn thấy một tòa tiểu đảo toàn một màu hỏa hồng.
Đợi đến khi bay lại gần nhìn kỹ, mới có thể nhìn ra
đảo này là do rất nhiều san hô màu đỏ tươi tụ lại từng đống mà thành, dưới ánh
nắng mặt trời chiếu vào thì trở nên sáng lấp lóe, thật sự là xinh đẹp mê người.
Hàn Lập đứng trên bầu trời đảo này mặt lộ vẻ mừng rỡ.