Phàm nhân tu tiên - Chương 0429 - 0430

Chương 429: Tàn Đồ Tái Hiện

      “Nếu
như ngươi không muốn nói tới những việc này, vậy thì...”

Lời nói của Huyền Cốt thượng nhân thay đổi, dường như
đang muốn đổi vấn đề khác. Lúc này bỗng nhiên có một chuỗi âm thanh trong trẻo
phát ra từ trong người lão ma. Âm thanh thanh thúy, cực kỳ dễ nghe khiến cho
Hàn Lập hơi bị sửng sốt.

Huyền Cốt thượng nhân, nghe được âm thanh này, mới đầu
liền ngẩn ra, sau đó sắc mặt lộ ra vẻ không dám tin, vừa vui mừng vừa sợ hãi

Hắn không để ý gì đến Hàn Lập, đột nhiên đấm một quyền
vào ngực của chính mình.

“Bụp.” một tiếng, một khúc xương trắng ởn từ trong cơ
thể hắn phóng ra, bay quanh người của Huyền Cốt thượng nhân một vòng, sau đó
liền rơi vào tay của hắn.

Thì ra âm thanh lúc nãy là do miếng xương này tạo ra.

Hàn Lập trừng hai mắt nhìn, lộ xuất vài tia nghi hoặc,
có điểm không hiểu được.

Khi lão ma cầm vật ấy trên tay, sắc mặt lại càng thêm
vui vẻ.

“Rắc.” một cái tiếng, lão ma dùng năm ngón tay xiết
một cái, khúc xương đó vỡ vụng biến thành đám bột trắng, từ bên trong bay ra
một quang đoàn màu trắng cùng với một con hắc trùng giống như dế mèn vậy.

Con hắc trùng vây quanh quang đoàn màu trắng, không
ngừng kêu to. Nhưng khi vừa thấy Huyền Cốt thượng nhân, nó liền dừng kêu, tự
động nhập vào cơ thể hắn.

Huyền Cốt thượng nhân thấy vậy, liền cười to ha hả một
trận, sau đó nắm lấy quang đoàn vào trong tay, sau đó bạch quang biến mất, trên
tay hắn xuất hiện một khăn gấm gấm cũ kỹ ố vàng.

Hàn Lập ở phía đối diện nhìn thấy vật đó thì trong
lòng không khỏi chấn động.

Khăn gấm này nhìn thấy rất quen mắt, rất giống với bức
tàn đồ mà hắn thu được từ Hắc Sát giáo chủ, chẵng lẽ giữa hai cái có quan hệ gì
với nhau?

Hàn Lập liền suy nghĩ, biết từ vật này mình có thể
giải khai được đầu mối bí mật của tàn đồ nên hắn liền mở to hai mắt, quan sát
kỹ càng nhất cử nhất động của đối phương.

Nhưng đáng tiếc, Huyền Cốt thượng nhân chỉ nhìn thoáng
qua vật đó một cái rồi cất nhanh vào trong áo của mình. Sau đó nhìn Hàn Lập nói
với vẻ mặt bình tĩnh.

“Nếu ngươi và hai tên nghịch đồ của ta không có quan
hệ g với nhau thì ta cũng không có thời gian dây dưa với ngươi nữa. Ta đang có
chuyện quan trọng bên người cần phải đi làm ngay. Mặt khác ta cũng muốn cảnh
báo ngươi một câu là không nên ở đây lâu, sợ rằng tên nghịch đồ của ta nghe
thấy động tĩnh ở chỗ này sẽ đến đây ngay đó.” Nói xong như thế Huyền Cốt thượng
nhân để ý đến phản ứng của Hàn Lập, trong khi đang cười lạnh hóa thành một đạo
huyết quang, lướt qua một bên Hàn Lập rồi bay ra khỏi cửa động, bộ dáng cực kỳ
vội vã.

Hàn Lập đầu tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó khẽ
nhíu nhíu mày.

Lập tức thân hình chuyển động, hóa thành một đạo thanh
quang bay vòng quanh đại sảnh một lần, thu thập pháp bảo cùng túi trữ vật của bọn
người Kim Thanh, sau đó phóng vài hỏa cầu biến mấy cái thi thể thành tro bụi
rồi mới phóng ra khỏi nơi này.

Hắn không chú ý đến chuyện chuyện khăn gấm nữa bởi vì
sợ nếu mình ra ngoài chậm trễ, bị đối phương động tay động chân lên chỗ cửa
động, vậy thì phiền phức lớn.

Tuy nhiên ngay cả mấy cái trữ vật này lão ma kia cũng
không có nhìn lấy một chút, không biết là do đồ vật của tu sĩ Kết Đan kỳ hắn
không có coi trọng hay là do khẩn cấp nên nhất thời sơ sót, ngược lại tiện nghi
cho Hàn Lập.

Nhưng nghĩ tới hóa thân Khúc Hồn bị đoạt đi, Hàn Lập
trong lòng cực kỳ khó chịu và tức giận!

Nhưng nếu như cùng với đối phương động thủ, hơn phân
nửa là không thắng được, điều này khiến cho Hàn Lập cảm thấy bất lực.

Khi hắn đang nghĩ như vậy thì đã bay từ dưới lòng đất
lên tới mặt đất rồi.

Tung tích lão ma sớm đã thành hư vô, điều này làm cho
Hàn Lập hoảng sợ vì độn thuật thần diệu của đối phương.

Nhìn xung quang bốn phía yên tĩnh, không tiếng động
lại nghĩ đến lúc đầu nhiều người như vậy đi xuống, giờ chỉ có mình đi ra, trong
lòng hắn không khỏi nổi lên một cảm giác cô đơn, lạnh lẽo.

Nhưng loại tình cảm ủy mị này chỉ lóe lên một chút
liền bị hắn gạt bỏ ra khỏi đầu. Dù sao con đường tu tiên rất dài và buồn chán,
cũng không phải là lúc để cảm thán, suy nghĩ nhiều.

Hàn Lập không dám ở đây lâu, sau khi xác định phương
hướng một chút liền rời khỏi đảo, một mặt vừa phi hành, một mặt lục lọi túi trữ
vật của chính mình tìm thứ gì đó.

Một lát sau trong tay hắn cũng xuất hiện một cái khăn
gấm.

Nhìn thấy vật này trong lòng Hàn Lập chấn động.

Bây giờ không cần nghĩ hắn cũng biết cái khăn gấm này
cùng với khăn gấm của Huyền Cốt thượng nhân chắc chắn là cùng loại, không biết
nó có chứa đựng bí mật gì khiến cho một người tâm cơ thâm trầm như lão ma đầu
lại có biểu hiện thất thố đến như vậy.

Nghĩ tới đây, Hàn Lập không khỏi cầm lấy khăn gấm đó
lên xem xét cẩn thận.

Chỉ thấy bản đồ lúc trước mơ hồ nhìn không rõ, giờ
phút này hoàn toàn biến mất, trên khăn gấm chỉ còn lại một cái đồ án hình tiểu
kiếm màu vàng. Bất luận là Hàn Lập xoay trở như thế nào đi nữa nó vẫn chỉ về
hướng Tây Bắc, từ mũi kiếm có một tia hồng tuyến (tơ hồng) nhỏ kéo thẳng tới
mép của khăn gấm, phát ra một màu huỳnh quang nhàn nhạt.

Hàn Lập nhíu nhíu mày, mặc dù không biết vật ấy có
công dụng gì nhưng nhìn qua đơn giản như vậy mà còn không biết thì hắn thật sự
là kẻ đần độn.

Điều này rõ ràng là giúp cho người sở hữu vật ấy dựa
theo phương hương chỉ điểm của tiểu kiếm mà tiến đến một địa phương nào đó,
chắc chắn ở tận cuối của hồng tuyến có cơ duyên đang chờ người tới lấy!

Hàn Lập tay cầm tấm bản đồ, nhất thời lâm vào trầm tư,
suy nghĩ.

Nhớ lại bộ dáng vội vã của Huyền Cốt thượng nhân nhất
định là địa đồ có hạn chế về mặt thời gian, còn nhìn sắc mặt vui vẻ của hắn,
khẳng định có nhiều chỗ tốt.

Hắn nghĩ muốn thăm dò đến cùng thì chỉ có cách lập tức
động thân dựa theo phương hướng chỉ dẫn trên khăn gấm, bằng không nếu hiệu ứng
của nó mất đi thì cho dù có miếng ngon cũng bị người khác chiếm lấy trước mất
rồi.

Sau khi suy xét cẩn thận một hồi cùng với việc trù trừ
nửa ngày hắn mới điều chỉnh phương hướng, vẽ thành một đạo hào quang phía chân
trời, trong chớp mắt đã rời khỏi hoang đảo.

Chỉ sau đó một khắc thì có một đạo vân vụ màu đen âm
trầm từ phía xa tiến tới hòn đảo này rồi bay quanh phụ cận của động khẩu một
vòng, sau đó mây mù tan hết, lộ ra một trung niên nhân làn da tái nhợt, không
có chút huyết sắc.

Người này nhìn thấy trận pháp cấm chế bị phá bỏ cùng
với việc Phong Linh trụ bị đổ qua một bên, hai hàng lông mày dựng đứng lên, lập
tức phóng ngay vào trong động khẩu.

Tiếp theo trung niên bao bọc trong một đoàn hắc vụ từ
trong động khẩu hướng lên trời bay đi.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ lo âu, nhìn phải nhìn trái, đột
nhiên thân hình rung động, lập tức xuất ra mười đạo hắc mang biến thành mười
con hắc điểu tỏa ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng dò xét thêm lần nữa trong
phạm vi khoảng trăm dặm gần đó.

Nhưng khi tất cả cự điểu bay trở về, hắn cũng không
thu hoạch thêm được gì cả.

Lúc này ánh mắt của trung niên nhân trong rất cực kỳ
khó coi!

Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời một hồi lâu mà không có
bất kỳ cử động hay biểu hiện nào khác.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, hắn đột nhiên
phát ra từng trận cười lạnh lẽo.

“Lão quái, cho dù ngươi có thể thoát ra nơi này thì
sao đây chứ? Bây giờ ngươi sớm đã không còn là Huyền Cốt lão tổ lúc xưa nữa, ta
cũng không còn là một tên đệ tử Kết Đan kỳ của ngươi, chờ ta hoàn thành xong
chuyện ở Hư Thiên điện, sau đó sẽ tiếp tục lục soát ở Loạn Tinh Hải để bắt
ngươi lại.” Nói xong như thế hắn cũng không chần chừ, đằng không bay lên, biến
thành một đoàn hắc vụ.

Tiếp theo dường như muốn phát tiết đi cơn giận, một
cột sáng màu đen to như thùng nước từ trong hắc vụ bắn ra, đánh cho vùng phụ
cận chung quanh động khẩu lõm xuống, tạo thành một đống hoang tàn.

Sau đó luồng hắc vụ nhanh như sao xẹt bay đi.

Hàn Lập không biết tất cả những việc xảy ra trên đảo,
lúc này hắn đang dựa theo phương hướng trên bản đồ, thành thành thật thật ngự
pháp bảo lao vùn vụt.

Do không muốn đụng chạm đến Huyền Cốt thượng nhân nên
trên đường đi Hàn Lập vô cùng cảnh giác, thỉnh thoảng đem thần thức triển khai
hoàn toàn để phòng bị người khác đánh lén.

Vì vậy liên tiếp nhiều ngày trôi qua cũng không phát
si điều gì ngoài ý muốn, điều này làm hắnn thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên ngày hôm nay Hàn Lập đang cắm đầu cắm cổ
chạy thì đột nhiên phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, lờ mờ có âm thanh nổ
tung và hào quang chói mắt, vừa nhìn đã biết tại nơi này có tu sĩ đang chiến
đấu.

Hàn Lập nhíu nhíu mày, ỷ vào thần thức cường đại, hắn
liền đứng từ xa ngưng thần nhìn tới.

Thấy có một nam, một nữ cùng với ba gã cẩm y toàn thân
tà khí đang đánh nhau kịch liệt.

Nhưng trình độ của nhóm kia cực kỳ thấp đến đáng
thương, chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi và đôi nam nữ kia dường như đang ở
thế hạ phong.

Hàn Lập sờ sờ mũi!

Nếu biết những người này không thể gây uy hiếp tới
mình, hắn cũng thờ ơ không thèm quan tâm, chuẩn bị trực tiếp điều khiển pháp
bảo từ bên cạnh bay qua.

Đối với những tu sĩ đang đánh nhau kia hắn căn bản
không muốn hỏi, việc lên đường quan trọng hơn.

Nghĩ như vậy xong, Hàn Lập liền tăng tốc, hóa thành
một đạo hào quang phóng vụt về phía trước, trong nháy mắt đã đến trước mặt
những người này.

Mấy người tranh đấu kinh hãi, không hẹn mà cùng ngừng
tay, thu hồi pháp khí trở về.

Còn Hàn Lập khi bay ngang qua họ, kiếm quang dừng lại
một chút, tùy tiện liếc nhìn một cái, không nhịn được phát ra âm thanh kinh
ngạc.

Mà ngay lúc đó sau khi nữ tu sĩ trong hai người nam nữ
kia thấy rõ khuôn mặt của Hàn Lập thì vui mừng kêu lên.

“Hàn trưởng lão, ta là đệ tử thân truyền của Trác hữu
sử Diệu Âm môn, mong Hàn trưởng lão tương trợ. Ba người này là tu sĩ Độc Long
hội - đại địch của bổn môn.”

Chương 430: Văn Tư Nguyệt

      Ngay
khi nghe tiếng kêu của vị nữ tu sĩ kia, Hàn Lập liền ngẩn ra, đưa mắt nhìn vị
nữ tu, đồng thời kiếm quang cũng dừng lại

“Ngươi là đệ tử của Diệu Âm Môn?” Hàn Lập thần sắc
bình tĩnh hỏi.

Nữ tử này là một thiếu phụ khoảng hai mươi tuổi, da dẻ
trắng như tuyết, nụ cười như hoa, tràn đầy vẻ kinh hỉ, cực kỳ kiều diễm.

“Đệ tử Văn Tư Nguyệt tham kiến Hàn trưởng lão!” Vị
thiếu phụ động lòng người đó liền bay tới bên cạnh Hàn Lập cung kính thi lễ.

Bộ ngực cao vút, eo thon đầy đặn, vóc dáng cực kỳ
thướt tha, thanh âm ngọt ngào cộng với hương thơm thoang thoảng làm say lòng
người từ trên thân truyền đến.

Hàn Lập bất động thanh sắc, đánh giá từ trên xuống
dưới một lần rồi mới từ từ hỏi:

“Ngươi biết được ta, trước đây chúng ta đã gặp nhau
sao?”

Hắn có chút nghi hoặc, có thể khẳng định đây là lần
đầu tiên hắn gặp nữ tử này.

“Hàn trưởng lão không biết, mặc dù vãn bối chưa từng
bái kiến qua tiền bối. Nhưng môn chủ sớm đã đem bức họa của mấy vị trưởng lão
treo tại Cung Phụng đường, chúng tôi một lần đến đều thấy.” Nữ tử xinh đẹp cung
kính trả lời.

Nghe xong lời này, Hàn Lập liền ngẩn ra, tiếp theo
trong lòng cảm giác có chút dở khóc dở cười.

Không nghĩ tới tam nữ Diệu Âm Môn lại làm như thế,cũng
là một cách tuyên truyền ra bên ngoài biết mình chính là một vị trưởng lão của
Diệu Âm Môn.

Hàn Lập trong lòng có chút buồn bực, nhưng trên mặt
cũng không biểu hiện ra cái gì cả, ngược lại quay đầu chuyển hướng nhìn vị
trung niên nam tử đứng một bên, cười cười nói:

“Văn huynh, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Trung niên nam tử từ khi Hàn Lập xuất hiện, vẻ mặt có
chút cổ quái, bây giờ nghe xong lời này ánh mắt lại càng phức tạp hơn, trong đó
phảng phất có chút hâm mộ mà cũng có chút gì đó tự ti.

“Không nghĩ tới Hàn tiền bối vẫn còn nhớ tại hạ? Văn
mỗ cho dù tại Diệu Âm Môn có gặp bức họa chân dung của tiền bối, nhưng trong
một khoảng thời gian dài cũng không dám tin tưởng việc này là thật. Chúc mừng
tiền bối Kết Đan thành công.” Môi hắn giật giật một chút, lộ ra một tia cười
khổ nói.

Vị trung niên nam tử này dĩ nhiên là thanh niên tu sĩ
Văn Tường trước kia đã có duyên gặp gỡ hai lần tại Khôi Tinh Đảo.

Bộ dáng, mặt mũi của hắn bây giờ gần giống như trước,
chỉ là lúc trước văn nhược nho nhã, nhưng giờ phút này đầu hai thứ tóc, vẻ mặt
đầy tang thương, vừa nhìn đã biết khoảng sáu mươi tuổi.

“Văn huynh không cần xưng hô tiền bối này, tiền bối
nọ, dù sao trước đây chúng ta cũng quen biết một chút, cứ nói chuyện như bạn bè
thôi!” Hàn Lập mỉm cười nói.

Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra ngay trình độ đối
phương vẫn chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, đời này thật đúng là không còn hy vọng tiến
vào Kết Đan kỳ.

Vừa nghĩ trước đây hắn là một thanh niên hào hoa phong
nhã, giờ lại biến thành như vậy, Hàn Lập không khỏi cảm thán không thôi.

Kỳ thật cho dù Văn Tư Nguyệt không gọi thì hắn cũng tự
dừng lại.

Bởi vì hắn có năng lực gặp qua ai là không thể quên,
mặc dù tiếp xúc với đối phương không nhiều nhưng khi nãy lúc bay qua thì đã
nhận ra Văn Tường.

Trước đây Văn Tường đối với Hàn Lập cũng không tệ, vì
vậy hắn tự nhiên sẽ ra tay giúp đỡ, không thể để hắn chết trước mặt mình được.

Văn Tường nghe Hàn Lập nói thế liền liên tiếp bảo
không dám vì vậy Hàn Lập bất đắc dĩ đành để cho hắn tùy ý thôi.

Mà thiếu phụ đứng một bên sau khí nghe mấy câu tâm sự
của hai người thì cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, cực kỳ kinh ngạc.

Cặp mắt to long lanh cua nàng nhìn chằm chằm Hàn Lập
định hỏi cái gì đó thì Hàn Lập bỗng nhiên quay đầu, khẩu khí lạnh lẽo hướng về
phía đối diện nói:

“Ba người các ngươi muốn đi đâu? Bổn nhân đã cho phép
các người rời khỏi rồi sao?”

Ba gã tu sĩ lúc thấy đối phương có được vị Kết Đan kỳ
ra tay giúp đỡ thì bọn họ đã sớm kinh sợ rồi.

Nhưng thấy Hàn Lập dường như không chú ý tới bọn họ mà
hàn huyên ôn lại chuyện cũ, trong lòng thầm cho là may mắn nên từ từ lui về
phía sau.

Bây giờ nghe Hàn Lập nói vậy, thần sắc trở nên trắng
bệch. Sau khi nhìn nhau, lập tức chia ba hướng bỏ chạy.

Người thì vận pháp khí chuẩn bị chạy trối chết. Người
thì phóng ra các tầng phòng hộ đủ màu sắc để tự bảo vệ mình.

“Hừ! Tìm chết!”

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh như băng, tay
nhẹ phất ra ba đạo kiếm quang màu xanh chói mắt, chợt lóe lên ở phía sau lưng
ba gã tu sĩ kia.

“Bụp, bụp.” mấy tiếng, tầng phòng hộ cùng với pháp khí
bảo vệ đều giống như giấy mỏng bị kiếm quang to như cái bát đánh tan nát. Ba
tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, thân thể và pháp khí của chúng trong chớp
mắt đều biến thành quang mang lóe lên đầy trời rồi biến mất vô ảnh vô tung.

Thiếu phụ và Văn Tường thấy Hàn Lập chỉ giơ tay một
cái liền tiêu diệt được ba gã tu sĩ của Độc Long hội thì không khỏi biến sắc,
ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập tăng thêm vài phần kính sợ.

Mà ngay cả Hàn Lập cũng ngầm hài lòng.

Ba đạo Thanh Nguyên kiếm quang thoạt nhìn thì không có
gì đặc sắc nhưng thực tế lại hàm chứa bên trong không ít linh lực của hắn, có
thể một kích mà giết được tu sĩ Trúc Cơ kỳ làm hắn cũng rất vừa ý.

Xem ra với tu vi tăng tiến thì thần thông của Thanh
Nguyên kiếm quang càng tăng lên nữa.

“Được rồi, vị này cũng họ Văn, chẳng lẽ là...” Hàn Lập
tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đột nhiên quay đầu về phía Văn Tường hỏi.

Văn Tường nghe Hàn Lập hỏi xong, trên mặt lộ vẻ xấu hổ
nói.

“Thật khiến cho Hàn tiền bối chê cười, Văn Tư Nguyệt
chính là tiểu nữ của tại hạ.”

Hàn Lập nghe xong liền sửng sốt, nhưng lập tức cười ha
hả.

“Ta đây phải chúc mừng Văn huynh! Văn Tư Nguyệt đạo
hữu tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Trúc Cơ kỳ, nói không chừng sau này cũng có thể
Kết Đan được đấy chứ?”

Nghe xong lời này, Văn Tường cũng lộ ra vẻ tự hào, có
chút hoan hỉ nói:

“Không dối gạt Hàn tiền bối, Văn Tư Nguyệt chính là
niềm kiêu hãnh của tại hạ. Chỉ mới hai mươi năm mà đã Trúc Cơ thành công, ta
cũng đặt hy vọng vào nó rất lớn, ta thì đã không có cách nào tiến thêm được
nữa, hy vọng nó sẽ tiến xa hơn ta.”

Khi nói những lời này Văn Tường nhìn nữ tử với ánh mắt
trìu mến.

Nghe vậy Văn Tư Nguyệt liền e thẹn, ngại ngùng cúi
đầu.

Hàn Lập mỉm cười, nhìn nàng thêm lần nữa, có chút gật
đầu tán thưởng bởi vì tư chất của vị Văn Tư Nguyệt này xem ra rất tốt.

Kế tiếp, Văn Tường cùng Hàn Lập nói về những trải
nghiệm của mình.

Mặc dù không có giao tình thâm sâu với đối phương,
nhưng đột nhiên gặp lại cố nhân luôn luôn là một chuyện khiến cho người ta vui
vẻ, Hàn Lập nhất thời cao hứng hàn huyên trong chốc lát.

Trong lúc trò chuyện Hàn Lập biết được phần lớn những
việc từng trải qua của một vị tu tiên giả tư chất bình thường như Văn Tường tại
Loạn Tinh Hải.

Sau khi chia tay với Hàn Lập không lâu thì sư phụ của
Văn Tường tọa hóa, hắn một mình tu luyện lăn lộn hơn mười năm cuối cùng mới có
thể miễn cưỡng Trúc Cơ thành công rồi bắt đầu đi du lịch khắp nơi, tình cờ gặp
được một nữ đệ tử của Diệu Âm Môn coi trọng nên gia nhập môn phái của nàng làm
đệ tử ngoại sự.

Từ đó về sau hắn xử lý một số việc nhỏ cho sư môn. Kế
đến thì vợ hắn sinh Văn Tư Nguyệt, nhưng bất hạnh là chẳng bao lâu sau khi sanh
xong thì vợ hắn lại gặp chứng bệnh lạ rồi qua đời, bởi vì tình cảm phu thê cực
kỳ thâm sâu nên hắn cũng không muốn đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi con. Năm
tháng trôi qua, Văn Tư Nguyệt dĩ nhiên cũng tr thành đệ tử của Diệu Âm Môn.

he đến đó, Hàn Lập thở dài vài tiếng.

Bởi vì, hắn thấy rằng cuộc sống và trải nghiệm đời
thường của mình đơn giản hơn nhiều, bởi ngoại trừ tu luyện ra hầu như không có
gì để nói. Điều này làm cho Hàn Lập chỉ còn biết cười khổ không thôi!

Nhưng cuối cùng, Hàn Lập cũng hỏi tới việc vì sao hai
người bọn họ lại tranh đấu với ba tên môn đồ của Độc long hội.

Nghe Hàn Lập hỏi xong, Văn Tường nhất thời lộ ra vẻ
tức giận còn sắc mặt Văn Tư Nguyệt có chút buồn bã.

Hàn Lập không khỏi cảm thấy quái lạ!

Văn Tường do dự một chút, sau đó chậm rãi kể lại mọi
việc.

Nguyên là sau khi Văn Tư Nguyệt trưởng thành, cùng với
một vị tu sĩ trẻ tuổi tiền đồ sáng lạng kết thành đạo lữ song tu. Nhưng vị tu
sĩ trẻ tuổi đó mệnh bạc, sau khi thành hôn không lâu trong một lần chiến đấu
với tu sĩ khác liền không may mất đi, từ đó Văn Tư Nguyệt trở thành góa phụ.

Vì vậy một số tu sĩ bên trong môn phái để ý tới người
góa phụ xinh đẹp như nàng nhưng Văn Tư Nguyệt vì trượng phu mới mất, căn bản
không nghĩ tới việc đi thêm bước nữa nên đã liên tiếp từ chối nhiều đề xuất
song tu của vài tu sĩ khác.

Kết quả là đã đắc tội với không ít cao tầng của Diệu
Âm Môn.

Do đó lần này bọn họ phái Văn Tư Nguyệt thực hiện một
nhiệm vụ hết sức nguy hiểm là hộ tống và bảo vệ một lô hàng hóa trân quý đi qua
lãnh địa Độc Long hội - kẻ tử địch của Diệu Âm môn.

Vì thấy nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm nên Văn Tường
làm cha, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, liền đi với con gái của mình
một chuyến.

Ban đầu tin tức được giữ cực kỳ bí mật nhưng không
hiểu sao lại bị người của Độc Long hội biết được. Từ đó hai cha con của họ bị
truy đuổi, đến đây thì bị ba tên tu sĩ kia chặn đường, không thể làm gì khác
hơn là phải liều chết đánh một trận.

Nếu không phải xảo hợp trùng lúc Hàn Lập đi qua thì
hậu quả chắc chắn khó lòng tưởng tượng.

Nghe lời lẽ tức giận của Văn Tường, Hàn Lập sờ sờ cằm,
hồi lâu không nói gì.

Hắn nghe ra được ý tứ của Văn Tường là muốn mình làm
chủ cho phụ tử hai người bọn họ.

Nhưng dù sao đó chỉ là lời nói phiến diện một phía,
hắn sẽ không vì một chút giao tình với đối phương mà nhúng tay làm loạn sự tình
của Diệu Âm môn.

Báo cáo nội dung xấu