Phàm nhân tu tiên - Chương 0441 - 0442
Chương 441: Quỷ Vương (3)
Mắt
thấy cái bóng màu xám sắp xuyên thủng hắc y nhân, đột nhiên một quầng sáng
trắng lóe lên giữa hai người, tiếp theo bóng xám hú lên một tiếng quái dị, lùi
lại phía sau, dường như rất sợ hãi.
Vẻ mặt hắc y nhân vừa nhặt được tiểu mệnh về có chút
ngẩn ngơ, sau đó trở nên kinh ngạc cùng vui sướng.
Hắn không suy nghĩ gì thêm liền lập tức phi độn ra xa,
hồng quang chợt lóe, thân hình đã ở bên cạnh Hàn Lập.
Hàn Lập có điểm kinh ngạc nhìn qua hắc y nhân.
Hắn thấy rất rõ ràng, vừa rồi tựa hồ có thứ gì đó
giống như một con cự điểu lóe lên trong đạo bạch quang, chính thứ ấy đã làm cho
bóng xám kinh sợ thối lui.
Hàn Lập đối với thứ này nổi lên lòng hiếu kỳ.
Nhưng hắc y nhân lại khó chịu nhìn Hàn Lập.
Hắn vừa mới thoát chết nên vẫn còn sợ hãi không thôi,
trong lòng rất hối hận vì không nghe lời người khác, mạo hiểm đến Hư Thiên điện
Chẳng qua tưởng tượng đến đạo bạch quang vừa cứu mạng
mình, hắn tựa hồ nhớ tới cái gì đó, liền vội vàng sờ vào trong áo, từ trong hắc
bào lấy ra một cái gương đồng cũ kĩ.
Hàn Lập kỳ quái liếc mắt nhìn sang.
Gương này hình thù kì lạ, tỏa ra linh khí, chẳng lẽ
lại là cổ bảo?
Trong khi Hàn Lập đang ngầm cân nhắc thì “Xoảng” một
tiếng vỡ vụn vang lên.
Mặt gương đột nhiên nứt ra thành bảy, tám phần, khiến
cho linh khí ẩn chứa trong nó liền biến mất vô ảnh vô tung, xem ra đã thành vật
bỏ đi.
Hắc y nhân thấy vậy, trong mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Hắn hít vào một hơi, có chút không nỡ, cất cái kính đồng hỏng đi.
Sau đó ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt của Hàn
Lập, không khỏi nhớ tới việc cố ý không giúp đỡ lúc trước, nhất thời tức giận
hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Nhìn thấy hành động này của hắc y nhân, Hàn Lập liền
rùng mình.
Nhưng sau đó giống như phát hiện ra điều gì đó liền
bật cười không thèm chấp rồi nhìn về quỷ vật đối diện.
Tử Linh tiên tử nhìn nhìn thân hình của hắc y nhân,
đồng dạng cũng lộ ra ánh mắt đăm chiêu.
Lúc này Đề Hồn thú đã sớm chạy tới, tự động leo lên
đầu vai của hắc y nhân, ngồi ngay ngắn bất động, có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Mà ở bên cạnh quỷ ảnh màu đen phía đối diện, cái bóng
màu xám kia như có như không xuất hiện, sao đó “Phốc.” “Phốc.” vài tiếng vang
lên, từ bốn phía trong sương mù xuất hiện khoảng bảy, tám con yêu quỷ hình dạng
giống nhau.
Mấy cái quỷ vật này Hàn Lập chỉ liếc mắt liền nhận ra
bọn chúng chính là một loại quỷ hiếm có gọi là “Vĩ Ngô.”
Bình thường nếu ở thế gian xuất hiện một con sẽ gây ra
một trận chấn động, không nghĩ tới ở đây lại xuất hiện cả một đám, điều này làm
cho thần sắc của Hàn Lập trở nên âm trầm.
Mấy con ác quỷ này trên đầu có sừng, mười ngón tay sắc
nhọn, tuy còn xa mới lợi hại bằng hai cái quỷ ảnh kia, nhưng cũng không kém gì
so với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Lúc này tất cả chúng nó lạnh lùng đứng xung quanh, bao
vây ba người Hàn Lập vào giữa.
Thấy vậy, Hàn Lập biết là không thể tránh được một hồi
chiến đấu ác liệt nên không hề khách khí mở miệng phân phó:
“Hai người các ngươi đối phó với Vĩ Ngô quỷ, ta đối
phó với hai quỷ ảnh kia, giúp ta kéo dài thêm thời gian một chút!”
Thanh âm của Hàn Lập trầm thấp mà uy nghiêm, hắc y
nhân tuy rất bất mãn với hắn nhưng vừa nghe xong cũng biết sự tình nghiêm
trọng, đành phải cắn răng thuận theo mệnh lệnh.
Dù sao hắn cũng tự nhận rằng mình không thể thắng được
hai quỷ ảnh kia.
Đối phương chủ động đấu với chúng chính là việc hắn
cầu còn không được.
Vừa mới nói xong, hung quang trong mắt của mấy tên Vĩ
Ngô quỷ chợt lóe. Hàn Lập vừa thấy, không kịp suy nghĩ trước tiên là mở túi linh
thú ra.
Phệ Kim trùng biến thành một mảng lớn màu vàng nhạt,
xuất hiện tại không trung.
Lúc này yêu quỷ bốn phía giống như nhận được mệnh
lệnh, đồng thời hung hăng đánh tới ba người bọn họ, miệng phun ra quỷ hỏa màu
đen kịt.
Hắc y nhân cùng Tử Linh tiên tử cũng không chậm trễ,
xuất ra pháp bảo cùng pháp khí ngăn cản chúng nó lại.
Mà Đề Hồn Thú lại càng lợi hại, hào quang trong mũi
bay ra, trực tiếp đem một con yêu quỷ gần nó nhất hút vào trong bụng.
Chẳng qua Đề Hồn thú cũng chỉ có thể làm được đến mức
này bởi vì hai con quỷ dạ xoa tiếp tục múa cốt xoa trong tay, dây dưa với nó
không dứt.
Hàn Lập căn bản không để ý tới mấy con Vĩ Ngô quỷ kia
mà trực tiếp hóa thành một đạo hào quang, hướng hai quỷ ảnh phía xa xa vọt đến.
Đàn Phệ Kim Trùng ông ông rung động theo sát phía sau.
Quỷ ảnh vừa thấy Hàn Lập chủ động đi tới, lục quang
trong mắt con màu đen chợt lóe, miệng hé ra, lại phun ra viên châu màu xanh lấp
lánh, đánh về phía đạo hào quang.
Còn thân hình con màu xám lóe lên vài cái liền biến
mất tại chỗ.
Hàn Lập cau mày, sắc mặt không thay đổi, chưa đến gần
được đối phương, nửa đường đã phải dừng lại.
Ngón tay bắn ra, hai thanh “Thanh Trúc Phong Vân kiếm.”
biến thành hai đạo ánh sáng màu xanh quấn vào nhau vụt tới.
Đồng thời thanh âm ông ông của đoàn Phệ Kim trùng lại
vang lên. Dưới sự điều khiển bằng thần thức của hắn liền tản ra, sau đó bay lơ
lửng xung quanh hắn, tùy ý di chuyển.
“Ầm.” một tiếng!
Hai đạo ánh sáng màu xanh va chạm với viên châu, quỷ
châu nhanh chóng phun ra rất nhiều Huyền Âm hàn khí, trong nháy mắt đem hai
thanh phi kiếm bao vây chặt chẽ lại bên trong.
Hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, hai tay liền bắt
pháp quyết.
Nhất thời hai khẩu phi kiếm trướng to thêm mấy lần,
biến thành hai con Thanh Giao dài hơn vài trượng, lắc đầu vẫy đuôi cắn loạn một
trận, liền phá vây thoát ra đám âm khí màu đen kia, rồi quay đầu hung hăng đánh
vào quỷ châu màu xanh.
Nhìn thấy tình hình này, ánh mắt của quỷ ảnh đối diện
vốn lạnh như băng, lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Phải biết rằng, viên quỷ châu màu xanh tuy chỉ là hộ
thân pháp bảo cực kỳ bình thường của một tu sĩ đã chết nhưng sau khi yêu quỷ
nhặt được, trải qua hơn trăm năm được Huyền Âm quỷ khí bồi luyện, đã luyện chế
đến mức cực kỳ thần diệu, phún xạ ra Huyền Âm ma khí có đặc tính thương tổn
linh tính của pháp bảo, chỉ cần một tia quấn quanh cũng sẽ bị vây khốn trong
đó, không thể thoát thân.
Nhưng hai thanh phi kiếm này của Hàn Lập chẳng biết vì
sao lại không sợ Huyền Âm ma khí, hóa thành Thanh giao cắn xé một trận đã phá
tan gần hết, căn bản không thể đến gần bản thân pháp bảo.
Điều này làm cho quỷ ảnh có linh trí này không thể
không trở nên kiêng kỵ.
Phải biết rằng trong mấy trăm năm qua hắn vẫn chưa gặp
qua loại tình hình như thế.
Vì thế sau khi do dự một chút, quỷ trảo bỗng nhiên
nhấc lên, điểm điểm một chút về phía viên châu màu xanh.
Hào quang trên quỷ châu phát sáng, nó lui về sau vài
trượng, xoay tròn quanh không trung vài vòng, bỗng nhiên lấp lóe một trận biến
thành một con yêu hổ màu đen.
Con hổ này cao lớn vô cùng, hai mắt như chuông, há mồm
rít gào phun ra lân hỏa màu xanh biếc, cực kỳ uy mãnh.
Nhưng khiến cho người khác kinh ngạc chính là cự hổ
này không giống như hư ảnh Thanh giao do phi kiếm của Hàn Lập hóa ra, mà giống
như thực thể chân chính, bộ dáng cực kỳ lợi hại.
“Khí linh?”
Hàn Lập sau khi kinh hãi một chút, hai mắt không khỏi
nhíu nhíu lại.
Cái gọi là “Khí linh.” chính là mỗi kiện pháp bảo từ
khi luyện chế thành đều có một cơ hội đem nguyên thần tinh phách của yêu thú
quỷ quái phong ấn vào trong. Khi đối địch thì điều khiển tinh phách cùng pháp
bảo đó hóa thành bộ dáng của khí linh khi còn sống, khiến cho uy lực pháp bảo
tăng lên rất nhiều, ngoài ra nó còn có thêm thần thông của yêu thú. Có thể nói
là một con đường tắt gia tăng rất nhanh uy lực pháp bảo.
Nhưng chẳng biết vì sao, kể cả pháp bảo phong ấn thành
công hay không, từ lúc luyện chế ra đến khi hủy diệt chỉ có thể phong ấn khí linh một lần.
Nếu không thành công sẽ không có cơ hội lần thứ hai.
Bởi vì khi tiếp tục phong ấn, pháp bảo sẽ không tiếp
nhận nguyên thần tinh phách nào nữa.
Điều này làm cho hầu hết các tu sĩ đối với việc này
cực kỳ thận trọng, bình thường nếu không cần phải vội vã gia tăng uy lực của
pháp bảo thì khi nào tìm được mục tiêu thích hợp cùng cảm thấy nắm chắc mới cử
hành nghi thức phong ấn.
Lúc trước tại Huyết sắc cấm địa, Nam Cung Uyển lấy
nguyên thần của Mặc giao, phỏng chừng chính là muốn dùng để phong ấn khí linh
Mặc giao vẫn còn nhỏ nhưng rút cuộc vẫn thuộc loại giao long, cực kỳ hiếm thấy,
cho nên Nam Cung Uyển thu được đến vật ấy thì cực kỳ hưng phấn.
Mà Hàn Lập cho dù tại Loạn Tinh hải giết rất nhiều yêu
thú nhưng vẫn chưa thấy một con linh giao nào, điều này khiến cho hắn vẫn luôn
muốn dùng giao long làm khí linh, buồn bực rất lâu.
Tuy vậy tỉ lệ thành công của việc phong ấn khí linh
thật sự không thể khống chế, cơ hồ không có quy luật.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định chính là phong ấn
khí linh có nguyên thần càng mạnh thì tỉ lệ thành công càng thấp, mà khí linh
thực lực quá yếu đối với việc gia tăng uy lực pháp bảo sẽ không làm cho người
ta hài lòng.
Cho nên phần lớn pháp bảo của tu sĩ đều không có khí
linh.
Bởi vì bọn họ không phải không tìm được mục tiêu vừa
lòng mà là phong ấn khí linh cường đại tất cả đều thất bại.
Bởi vậy Hàn Lập vừa thấy quỷ châu có khí linh, không
khỏi lắp bắp kinh hãi.
Nhưng sau đó Hàn Lập lập tức trấn định, liếm liếm đôi
môi đã có chút khô khốc, chỉ tay một cái, hai thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm
lại hóa thành hai con Thanh giao, bay thẳng đến cắn xé yêu hổ.
Phi kiếm của hắn không có khí linh gì cả, đơn giản chỉ
là pháp bảo hóa hình ra mà thôi, có hình dạng nhưng không có thần thông chân
chính của giao long.
Chẳng qua Hàn Lập vẫn phải thử nghiệm uy lực của con
yêu hổ kia một chút rồi mới tính tiếp
Chương 442: Quỷ Vương (4)
Cự hổ
màu đen vừa thấy giao long do Thanh Trúc Phong Vân kiếm hóa thành bay đến cắn
xé, hung quang trong mắt chợt lóe, sau một tiếng gầm nhẹ liền mở cái miệng đỏ
lòm như chậu máu phun ra liên tiếp hơn mười viên quang cầu màu đen to bằng đầu
người, công kích Thanh giao.
Hai hư ảnh của Thanh giao đối với vài viên quang cầu
phía trước chỉ có thể dùng cách cắn xé để đập tan. Nhưng khi bảy, tám viên tiếp
theo bay đến thì rút cuộc cũng ngăn không được.
Hư ảnh giao long kêu lên một tiếng rồi biến mất, lộ ra
bản thể phi kiếm.
Hai thanh phi kiếm bị những quang cầu tiếp theo đánh
văng ra xa vài chục trượng, xoay mòng mòng mấy vòng.
Đồng thời thanh quang trên thân cũng giảm đi, tựa hồ
linh tính đã bị tổn thương nhất định.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng có chút đau đớn, vội vàng
giơ tay điểm một cái, hai thanh phi kiếm liền biến thành thanh mang bay vụt
trong cơ thể hắn tĩnh dưỡng.
Đồng thời tay còn lại thả ra thêm bốn thành phi kiếm
màu xanh giống như thế nữa, lóe lên một cái rồi chém về phía cự hổ.
Quỷ ảnh đứng ở phía sau cự hổ thấy tình hình này liền
có chút nóng nảy rồi.
Hắn hít sâu vào một hơi, một tiếng kêu bén nhọn, cực
kỳ chói tai vang lên.
Yêu hổ vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức đầu hơi
thấp xuống, cổ bắt đầu vặn vẹo méo mó, hai chân trước cắm thật sâu vào trong
đất.
Tiếp theo một cảnh giật mình xuất hiện.
Bên cạnh đầu của cự hổ trồi lên một khối lớn, hắc
quang chợt lóe, một cái hổ đầu hơi nhỏ hơn một chút đột nhiên xuất hiện ở chỗ
đó, yêu hổ biến thành quái hổ hai đầu.
Theo sự xuất hiện của cái đầu hổ này, yêu khí trên
người nó tăng mạnh lên, khiến cho Hàn Lập nhíu mày.
Lúc này, khí linh yêu hổ không hề khách khí cùng mở
hai cái miệng to ra, một viên rồi lại một viên quang cầu màu đen trùng trùng
điệp điệp bay tới, khí thế dữ dội, ào ào tấn công về phía Hàn Lập.
Hắn không dám chậm trễ, bắt pháp quyết, bốn thanh phi
kiếm đang phi được nửa đường rung động kịch liệt, biến thành tám thanh.
Tiếp theo hào quang chợt trở nên cực mạnh, tám thanh
phi kiếm bay tới tụ thành một khối, biến thành một thanh cự kiếm màu xanh dài
vài trượng
Hàn Lập nhìn thấy kiếm này, dị quang trong mắt chớp
động. Tiếp theo không chút do dự hé miệng, một ngụm chân nguyên cực kỳ tinh
thuần biến thành một đạo hào quang, bắn lên trên thân của cự kiếm.
Nhất thời cự kiếm phát ra một tiếng rít thật dài, hào
quang bắn ra tứ phía, biến thành một dải lụa màu xanh dài hơn mười trượng, hung
hăng chém tới đám quang cầu màu đen, lờ mờ phát ra tiếng sấm nổ.
Hai đạo hào quang va chạm vào nhau, quang hoa bắn khắp
nơi, thanh âm bạo liệt vang lên, thanh thế cực kỳ kinh người.
Cự kiếm màu xanh thế như chẻ tre, một hơi liền chém
nát rất nhiều quang cầu, biểu hiện vô cùng thần dũng.
Nhưng quang cầu màu đen càng ngày càng nhiều, giống
như tre già măng mọc không ngừng từ hai cái đầu hổ tuôn ra cuồn cuộn, không có
một chút dấu hiệu nào về chuyện dừng lại, tựa hồ vô cùng vô tận.
Loại tình hình này khiến sắc mặt của Hàn Lập trầm
xuống, có chút ngoài ý muốn.
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ xem nên dùng pháp thuật
khác công kích đối phương hay là thả ra thêm vài thanh phi kiếm nữa thì ở phía
sau tầm hơn mười trượng, không khí nhè nhẹ dao động. Tiếp theo một quỷ ảnh màu
xám vô cùng mờ ảo, vô thanh vô tức xuất hiện tại đó.
Trên dưới cả người con quỷ này trừ một đôi mắt màu đỏ
ra, một điểm khí tức lạ thường cũng không hề lộ ra ngoài.
Hàn Lập tựa hồ chưa hề phát giác ra sự khác thường ở
phía sau.
Bóng xám nhìn phi trùng đang phiêu phù ở bốn phía xung
quanh Hàn Lập, hồng quang trong mắt chớp động vài cái, đột nhiên búng thân,
biến thành một đạo ánh sáng dài màu hồng xám lặng yên vọt tới phía sau lưng Hàn
Lập, muốn một tay bóp nát kim đan.
Còn về phần mấy con phi trùng này hắn căn bản không
thèm để ý.
Bởi vì công pháp tu luyện mà hắn am hiểu nhất chính là
hóa hình ẩn thân. Giờ phút này toàn thân đều trở nên vô hình, như thế nào lại
phải sợ mấy con phi trùng đó phát hiện cơ chứ.
Huống hồ cho dù phát hiện được thì hắn cũng có tự tin
làm cho Hàn Lập không kịp phản ứng, lập tức chết thảm dưới song trảo sắc bén
của hắn.
Công pháp tu luyện của quỷ ánh đúng là cực kỳ quỷ dị.
Đạo ánh sáng bắn về phía Hàn Lập không hề phát ra một tí tiếng động nào, hơn
nữa lại cực kỳ nhanh.
Hắn thấy chỉ cần tích tắc nữa là đến sau lưng Hàn Lập
nhưng đám giáp trùng ngân sắc đang lơ lững trong không trung liền “ông “một
tiếng, khí thế như trời long đất lở bắn về phía quỷ ảnh.
Bóng xám lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng thì đa
số giáp trùng màu vàng nhạt tại phía trước, hướng hắn vọt tới.
Trong chớp mắt hắn liền bị đám trùng này bao vào
trong, bị chúng bò kín toàn thân, biến thành màu vàng nhạt.
Bóng xám vừa kinh vừa sợ, vùng vẫy thân thể muốn đánh
bay chúng nhưng không hề có hiệu quả, sau đó toàn thân truyền đến từng trận,
từng trận cảm giác lạ thường.
Hắn chợt rùng mình, không thể không cúi đầu nhìn
xuống.
Kết quả huyết quang trong mắt quỷ ảnh chớp loạn, trên
mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Mấy con giáp trùng nhìn rất bình thường này đang cắn
xé hư ảnh quỷ thể của hắn. Tuy việc đó cực kỳ khó khăn nhưng đích xác cắn nuốt
từng miếng. Chúng nó dĩ nhiên coi thường vô hình quỷ thể của hắn.
Bóng xám trở nên kinh hoảng, trên người bắt đầu biến
hóa không ngừng.
Trong chốc lát hóa thành đám sương mù đen kịt, trong
chốc lát lại biến thành một loại quỷ có lân giáp trên người. Nhưng cho dù là
biến hóa như thế nào, đám giáp trùng đông kịt đều dính chặt vào bản thể, làm
hắn không có biện pháp nào để thoát khỏi.
Chỉ trong một thời gian ngắn thực thân quỷ thể đã bị
mấy ngàn quái trùng cắn nuốt đi không ít.
Mà lúc này Hàn Lập rút cuộc cũng quay đầu lại, lạnh
lùng liếc mắt nhìn bóng xám.
Tiếp theo hắn không nói một câu vô nghĩa nào, vung hai
tay lên, đem hai túi linh thú còn lại vứt vào không trung, hai đàn phi trùng
màu vàng nhạt tiếp tục xuất hiện, sau đó biến thành hai mũi tên thật lớn bắn
tới, gia nhập vào cuộc cắn nuốt.
Quỷ ảnh màu xám rút cuộc sợ hãi phát ra một tiếng hét
quái dị điếc tai nhức óc, cầu viện quỷ ảnh màu đen ở phía xa xa.
Bóng đen vừa nghe thấy thanh âm này, rút cuộc lộ ra vẻ
mặt lo âu.
Hắn nhìn khí linh cự hổ đang giằng co cùng cự kiếm màu
xanh, hơi lộ ra vẻ trù trừ. Nhưng ngay sau đó lục mang trong mắt chợt co rụt
lại, đột nhiên biến thành một đám quỷ vụ đen sì nhập vào yêu hổ hai đầu.
Con cự hổ nhất thời liền kêu lên một tiếng thống khổ,
cả người liền đứng thẳng lên.
Sau đó hai chân sau trở nên to lớn, hai chân trước thì
thu nhỏ lại.
Tiếp theo một cái đầu hổ bắt đầu mơ hồ, sau đó liền
xuất hiện khuôn mặt người lông lá xồm xoàm, phía ngoài bao phủ hắc khí nồng
đậm, cái còn lại thì không biến hóa gì, nhưng trong mắt tràn đầy thần sắc bạo
ngược.
“Phụ Linh thuật.”
Hàn Lập hít vào một ngụm khí lạnh, thấp giọng nói ra
tên của loại pháp thuật này.
Nếu vừa nghe tên thì cảm thấy nó rất giống với “Phụ
thân đại pháp.”, cũng là kiểu nhập vào thân thể sinh linh nào đó.
Nhưng trên thực tế, hiệu quả lại kém rất xa.
Cái khác không nói, sử dụng phụ thân đại pháp chẵng
những không có khả năng gia tăng thực lực, hơn nữa sau khi nhập vào chỉ có thể
phát huy vài phần của thực lực. Chỉ là một loại pháp thuật mượn cơ thể để thao
túng ở khoảng cách xa mà thôi, sau khi thi triển cũng không có hậu quả lớn gì.
Phụ linh thuật thì lại khác.
Nó không thể hướng tu sĩ khác để thi triển thuật này,
chỉ có thể thi triển trên thân yêu thú nào đó có trí tuệ không cao.
Hơn nữa sau khi nhập vào, chẳng những tu vi gấp vài
lần người thi thuật cùng đối tượng phụ linh cộng lại, đồng thời chỉ cần thi
triển một bí thuật này liền cùng đối tượng bị phụ linh lập ước định sinh tử.
Trong hai đối tượng chỉ cần một kẻ chết thì kẻ còn lại
cũng sẽ tiêu biến theo.
Nhưng khó có thể tưởng tượng nhất đó chính là sau khi
thi triển Phụ Linh thuật xong sẽ hình thành một cái thân thể hoàn toàn mới, có
thần trí và ký ức của chính mình, hoàn toàn khác với thân thể sinh vật bị phụ
linh.
Tuy nhiên thời gian duy trì sẽ không kéo dài, rất
nhanh sẽ tự động giải trừ.
Nhưng khi số lần thi triển càng nhiều, thời gian càng
kéo dài, thân thể mới kia sẽ dần dần chiếm vị trí chủ đạo.
Cuối cùng sẽ không thể nghịch chuyển.
Nhưng mỉa mai chính là loại nửa người nửa quái vật này
một khi sinh liền có được tu vi kinh người, nhưng tuổi thọ lại ngắn đến đáng
thương.
Bởi vì hắn đạt được loại lực lượng kinh người này nên
cái giá phải trả chính là tuổi thọ của bản thân sẽ tiêu hao kinh người. Thường
thường không lâu sau khi hắn hoàn toàn biến thân cũng chính là lúc biến mất.
Mặt khác tuy không biết thật hay giả nhưng còn có lời
đồn nói rằng tu sĩ tu luyện Phụ Linh thuật sau khi chết thì hồn phách sẽ vĩnh
viễn rơi xuống vực sâu vô tận, từ nay về sau không thể tiến vào lục đạo luân
hồi.
Điều này khiến cho chúng tu sĩ khi nói về nó đều biến
sắc.
Nhưng may mắn chính là loại tu sĩ biết loại mật thuật
này rất ít, hơn nữa người biết càng không tu luyện.
Không những thọ nguyên giảm đi mà còn biến thành một
con quái vật nửa người nửa yêu rồi chết.
Bộ dáng quỷ ảnh cùng cự hổ dung hợp trước mắt cùng với
Phụ Linh thuật trong truyền thuyết giống nhau như đúc.
Nhưng mật thuật này phải do tu tiên giả bình thường
thi triển mới đúng, không nghe nói qua yêu quỷ cũng có thể tu luyện được, hơn
nữa càng làm cho người ta ngạc nhiên đó là thi triển trên khí linh của chính
mình.
Hàn Lập vẫn luôn luôn là người không biểu hiện cảm xúc
ra bên ngoài, lúc này trên mặt cũng xuất hiện vẻ nghi hoặc.
Đồng thời sự kinh hãi trong lòng càng lớn.