Phàm nhân tu tiên - Chương 0510 - 0511
Chương 510: Hắc Thạch Thành
“Nơi
này nói chuyện có chút không tiện. Hứa đạo hữu, chúng ta ra bên ngoài nói
chuyện được không?” Đại hán cẩm y nhìn một chút bốn phía nhà đá cùng tu sĩ Tinh
Cung ở góc nhà rồi đề nghị.
“Bên ngoài? Được.” Hứa Vân kia cũng đồng ý.
Đại hán cẩm y mừng rỡ, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì,
quay đầu lại nhìn Hàn Lập ra vẻ tươi cười nói:
“Khúc huynh, không bằng cùng nghe một chút, có lẽ
chúng ta cũng có thể hợp tác!” Đại hán cẩm y lộ ra bộ dáng muốn mượn sức Hàn
Lập.
Hàn Lập nghe xong lời này, nhãn tình biến đổi, nở nụ
cười. “Được, Khúc mỗ cũng đang muốn nghe một chút.” Hàn Lập cười nói. Sau đó
không thèm để ý lập tức ra khỏi nhà đá trước tiên. “Sao vậy? Vị đạo hữu này và
các vị không phải đi chung sao?” Tu sĩ nọ thấy cảnh đó cũng có chút ngoài ý
muốn.” Hắn và chúng ta chỉ là vô tình cùng đến chung một lúc, trước giờ chưa hề
gặp nhau! "Người trung niên mặt đen tựa hồ đối Hàn Lập vẫn còn bảo tồn một
tia địch ý, đột nhiên mở miệng nói.
Lời này làm đại hán cẩm y nhíu mày, có chút không vừa
ý nhưng hắn cũng không nói gì.
Mà Hứa Vân sau khi gật đầu cũng không tõ vẻ gì.
Mấy người trước sau đi ra khỏi nhà đá.
Cảnh tượng khiến cho Hàn Lập, đã đứng ở ngoài phòng,
đang kinh ngạc không ngừng nhìn khắp nơi đánh giá.
Nơi này cùng với Ngưng Thúy Đảo mà lần trước Hàn Lập
đi qua hoàn toàn bất đồng
Nơi bọn họ xuất hiện chính là bên trong một tiểu thành
thị.
Mặc dù đơn sơ không lớn lắm, phương viên chỉ có hơn
hai mươi dặm, nhưng thành thị hoàn toàn dùng những tảng đá màu đen dựng nên.
Tòa nhà có Truyền tống trận ở vị trí trung tâm của
thạc thành, xây dựng trên một cái đài như là tế đàn, bốn phía có các thềm đá.
Bởi vì ở địa thế cao, nên đứng ở trên đây quan sát
không sót điều gì.
Chung quanh thành thị được bao quanh bởi tường đá cao
chừng ba, bốn trượng. Phía bên ngoài tường đá lóe lên tầng hào quang màu trắng,
đem cả tòa thành bao trùm vào bên trong.
Trên bức tường đá, có những tòa nhà nhỏ lớn nhỏ khác
nhau.
Nhưng kỳ quái chính là, cũng không có tồn tại lầu các
gì cả, tất cả đều là một dạng nhà như nhau.
Nhìn lướt qua, trong thành có rất nhiều nhà, nhưng thực
tế lại không có bao nhiêu kiến trúc độc lập, nếu không phải nối với nhau, thì
cũng chiếm một diện tích kinh người.
Sơ sơ cũng cả vài chục trượng.
Mà càng làm cho Hàn Lập ngạc nhiên chính là, lúc này
bên trong thành, lại có một số tu sĩ cùng người thường xen lẫn nhau, tới lui
trên đường phố, không vội vã ra vào các căn nhà.
Nều chỉ có vậy cũng không đủ làm Hàn Lập giật mình, mà
cái chính là trong số những người đó phần lớn là những nữ tử xinh đẹp, ăn mặc
hoa lệ như hồ điệp, bên cạnh đó là những hán tử thân hình cường tráng, khuôn
mặt thanh tú như thiếu niên.
Hàn Lập có chút hơi ngỡ ngàng, đám người đại hán cẩm y
cùng Hứa Vân đi ra, của tòa thành này trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng, bọn họ vốn tính đi Ngoại Tinh Hải, nên
đều đã có chuẩn bị tìm hiểu một số kiến thức về Yêu Thú đảo. Nhưng những tư
liệu xem trước kia và hoàn cảnh xung quanh có chút không tương xứng.” Lưu đạo
hữu, đem ngọc giản có chứa tư liệu của Kỳ Uyên Đảo ra cho mọi người cùng xem
lại một chút, chẳng lẽ chúng ta xem có gì sai.” Đại hán cẩm y trên mặt lộ ra vẻ
khác thường trầm giọng nói.
“Ta, để ta xem lại lần nữa.” Lưu
phu nhân vội vàng lên tiếng, thò tay vào túi trữ vật.
“Mấy đạo hữu không cần tìm tư
liệu làm gì, những tin tức về Kỳ Uyên Đảo trước kia mà các người biết đại bộ phận
đều là ngụy tạo, đương nhiên khi nhìn thấy sẽ cảm giác ngoài ý muốn.” Hứa Vân
lại khoát tay chặn lại không để phụ nhân tìm ngọc giản nữa.
“Ngụy tạo, lời này rốt cuộc là có ý gì?” Đại hán cẩm y
thần sắc biến đổi.
“Rất đơn giản, Kỳ Uyên Đảo này cùng với Yêu Thú đảo
không giống nhau. Phàm là từ đây trở về, các tu sĩ đều bị nghiêm lệnh tiết lộ
cùng một loại tin tức. Nhìn tình hình trước mắt, các vị đạo hữu đã tới đây rồi,
ta không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo.” Hứa Vân vừa cười vừa nói.
“Thống nhất truyền một loại tin tức, có thể làm vậy
không lẽ là Tinh Cung?” Lưu phu nhân lộ ra vẻ bất an.
“Mặc dù không phải Tinh Cung, nhưng mà nơi này đích
xác bị một thế lực cường đại thống trị, lực lượng của thế lực này cho dù là
Tinh Cung cũng không dễ dàng đắc tội.” Hứa Vân thở dài một hơi nói.
Lời này thốt ra, Hàn Lập nhíu mày giật mình, càng
không nói là đại hán cẩm y.
Giờ phút này bọn họ đều nhìn nhau.
“Hắc hắc! Kỳ thật, nơi này cũng không phải như các
ngươi tưởng tượng đâu, về mặt nào đó, địa phương này còn là nơi không ít tu sĩ
cầu đến mà không được.”
“Hắc Thạch thành này đúng là một tòa thành trên Kỳ
Uyên đảo, và là tòa thành duy nhất trên đảo. Chỉ những người có thực lực hoặc
lượng lớn linh thạch hay yêu đan thì nơi này chính là thiên đường để mua sắm. Ở
đây vô luận là Song tu lô đỉnh đỉnh cấp, hay là pháp bảo uy lực cường đại, linh
thú giá trị liên thành, tài liệu trăm năm khó tìm... mọi cái đều có.” Hứa Vân
sau khi cười, chợt dùng một loại khẩu khí tràn ngập sự dụ hoặc lớn tiếng nói,
làm cho một số người thường và tu sĩ đi ngang qua nhìn lại, nhưng sau đó cũng
không tỏ ra gì lạ lùng mà tiếp tục đi.
Bất quá nghe được lời này, đám người đại hán cẩm y
càng thêm kinh nghi bất định.
Mà Hàn Lập thần sắc vẫn như thường tiếp tục nhìn quanh
quan sát, tựa hồ căn bản không nghe thấy gì lạ.
Mọi diễn biền đều thu vào trong mắt Hứa Vân, hắn có
chút ngạc nhiên về thái độ của Hàn Lập.
“Hứa huynh có thể giới thiệu rõ tình hình một chút
không?” Đại hán cẩm y hít sâu một hơi trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên có thể, nếu ta nhất thời đã đi về không
được, vậy trước hết dẫn mấy vị đi dạo một chút, đồng thời giải thích tình hình
với các vị. Cũng hay hơn là tại hạ nói suông nhiều. Chư vị chỉ cần sau này có
chỗ tốt đừng quên Hứa mỗ là được.” Hứa Vân tựa hồ hoàn toàn khôi phục lại từ
trạng thái uể oải, phi thường sảng khoái nói.
“Nếu đúng như Hứa huynh nói, nơi này tựa hồ không
giống với các tòa thành thị bình thường” Đại hán cẩm y nhìn chằm chằm vào một
vị nam tu sĩ, mặt lộ vẻ dị sắc nói.
Vị nam tử tuấn tú ôm một nữ tử ở ngã tư đường hùng hổ
đi tới, mà phong cách của hắn tu sĩ không ra tu sĩ, người thường không ra người
thường.
Hứa Vân thấy cảnh này cũng không nói gì, dẫn mấy người
hướng đến tòa nhà đá ở phụ cận đi tới.
Ngôi nhà đá đen này Hàn Lập đã sớm chú ý tới, trong
thành nội, nó là một trong những chỗ chiếm vị trí đặc biệt nhất.
Từ xa nhìn lại, đứng ở cửa phòng là hai nữ tử phàm
nhân, có không ít tu sĩ tấp nập ra vào nơi này, hai nữ tử kia vẻ mặt đều tươi
cười hoan nghênh.
“Nhớ kỹ, nơi này mặc dù không phải Thiên Tinh thành,
nhưng ngoại trừ một số chỗ đặc thù bên cạnh đấu trường ra, thì bên trong thành
nghiêm cấm đấu pháp tranh đấu. Nếu vi phạm kết quả sẽ là hình thần câu diệt,
thì tuyệt không có đường khác.” Hứa Vân trịnh trọng dặn dò.
“Không thể nào, vậy so với Thiên Tinh thành trừng phạt
còn nghiêm trọng hơn!” Trung niên mặt đen nghe xong giật mình hoảng sợ nói.
“Đích xác so với Thiên Tinh thành nghiêm trọng hơn
nhiều, nhưng các tu sĩ sau khi vào thành cxung sẽ được hoàn toàn yên tâm, không
lo về an toàn nữa. Theo ta được biết, phàm là trong thành động thủ trả thù,
chưa từng có ai sống sót trốn ra khỏi thành. Bên trong thành lúc nào cũng có
tiền bối Nguyên Anh Kỳ tọa trấn.” Hứa Vân chậm rãi giải thích.
“Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ!” Đại hán cẩm y thần sắc đại
biến, chung quanh mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ.
Hàn Lập trong lòng rùng mình, để tâm cảnh giác.” Được
rồi! Có gì vào bên trong thì nói tiếp.” Hai nữ tử tươi cười, đám người đại hán
cẩm y đi theo Hứa Vân, thấp thỏm bất an tiến vào bên trong thạch phòng.
Trong mắt Hàn lập lóe lên tia dị sắc, trong lòng cũng
hiếu kỳ tiến vào bên trong.
Vừa tiến vào cửa, bên trong có một tấm bình phong thật
lớn che ở trước mặt.
Tấm bình phong màu phấn hồng, mặt trước vẽ một nữ tu
sĩ bay lên trời, mặc dù chi vẽ bóng lưng nhưng biến ảo không ngừng, ẩn hiện
hồng quang, chính là một kiện pháp khí phẩm cấp không thấp.
Sau tấm bình phong là một vòm cửa hình bán nguyệt
không lớn lắm.
Phía trước tấm bình phong là một nữ tu sĩ khoảng ba
mươi tuổi, mặc bộ đồ màu xanh nhạt, đang đứng cùng với một nam tu sĩ cười nói
gì đó.
Nói cũng kì quái, vị nữ tử này thoạt nhìn rất bình
thường, nhưng mỗi cử động giở tay nhấc chân đều đem theo vẻ phong tình, mà nụ
cười lại càng tạo ra một thần thái động lòng người.
Tên nam tu sĩ kia cùng với nàng ta đều là tu vi Trúc
Cơ trung kỳ, nhưng vẫn bị quyến rũ hai mắt nhìn chằm chằm.
Bất quá, vị nữ tử này vừa thấy đám người Hứa Vân vào,
nhất thời hai mắt sáng ngời. Sau khi vỗ nhẹ tay, từ sau tấm bình phong lập tức
đi ra một nữ tử phàm nhân tuổi còn trẻ, dưới ánh mắt quyến luyến không thôi của
gã nam tu sĩ, mà dẫn hắn đi vào phía sau tấm bình phong.
Chương 511: Hải Uyên Yêu Thú
“Không phải là Hứa đạo hữu sao?
Nghe nói đạo hữu phải về ngay Thiên Tinh thành, vẫn không cách nào truyền tống
sao?” Thanh âm mềm mai nhu nhuyễn của nữ tử này khiến người nghe thấy thoải mái
cực kỳ.
Mà Hàn Lập lại lơ đãng nhướng
mày, trong lòng cười khổ không thôi.
Như hắn nhìn thấy đại bộ phận nữ
tu này, tựa hồ đều cũng tu luyện qua Mị thuật bí công. Mặc dù nữ tử trước mặt,
mị thuật không bằng mấy người Tử Linh, Nguyên Dao, nhưng làm cho một số nam tu
cấp thấp say mê cũng có thể dễ dàng làm được.
Nghĩ tới đây, ánh măt Hàn Lập đảo
qua.
Đại hán cẩm y cùng Hứa Vân còn có
thể mặt không đổi sắc. Các nam tử còn lại khác thần sắc đều mất tự nhiên, ánh
mắt cố ý vô tình chuyển động không ngừng trên người nữ tử này.
“Mấy vị này là đạo hữu mới tới,
ta dẫn bọn họ đi kiến thức 1 chút. Về phần trở về Thiên Tinh thành, ta thấy
nhất thời là không xong rồi. Không nghĩ tới đồn đãi đều cũng là thật, bên kia
thật sự đã đánh nhau.” Hứa Vân có chút không cam lòng oán hận nói.
“Ở tại chỗ này cũng không tệ mà, nếu thật sự phải đi,
thiếp thân chẳng phải là mất đi một vị khách quen sao.” Minh phu nhân che
miệng, đôi mắt thu ba lưu động, cười dài nói. Cái loại nữ tử phong tình thanh
thục mê người này,
Làm cho đám người tu sĩ mặt đen nhìn không chớp mắt. Hai nũ tu cũng mặt đỏ tới
mang tai.
“Minh phu nhân, những người này đều là do tại hạ dẫn
tới, mau cấp cho tại hạ tiêu bài kế tiếp đi chứ” Hứa Vân gọi ra tên của phụ
nhân, đối với nữ tu trước mặt thi triển mị thuật có chút bất mãn.
“Hì hì! Biết rồi. Nhị vị đạo hữu này tu vi[định lực
đều không dưới Hứa huynh. Xem bộ dáng ở tại Kỳ Uyên Đảo này tuyệt đối không vấn
đề” Minh phu nhân khe khẽ cười, sau khi nhìn lướt qua Hàn Lập cùng đại hán cẩm
y. Mị ý trên mặt thu lại, trở thành một vị phụ nhân tướng mạo bình thường.
Biến hóa cực nhanh làm cho những người khác đối diện
đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo tinh táo lại tràn đầy vẻ xấu hổ.
“Bộp bộp.” hai tiếng, nữ tử này vỗ tay, từ sau bình
phong đi ra một nữ tử phàm nhân trẻ tuổi.
“Đưa Hứa tiên sư đến Đấu giá thất đi, đấu giá hẳn là
mới bắt đầu không lâu.” Minh phụ nhân hướng nữ tử phàm nhân này lạnh lùng nói.
Sau đó khoát tay, ném một khối lệnh bài màu xanh biếc cho Hứa Vân.
Hứa Vân tiếp nhận tiêu bài, cũng không thèm nhìn tới
nữ tử phàm nhân mà hướng tới cánh cửa bên cạnh đi tới.
Đám người Hàn Lập tự nhiên theo sát sau đó.
Vượt qua cánh cửa, trong nháy mắt Hàn Lập cảm giác
đươc một tia linh khí dị động,
tựa hồ tiến vào trong cấm chế nào đó, thần sắc dao
động, nhưng ngay lập tức khôi phục bình thường.
Trước mắt mọi người sáng ngời, cảnh vật phía sau bình
phong lại có khác hẳn bên ngoài.
Một thông đạo dài rộng chừng hai trượng, đem mặt sau
nhà đá biến thành hai tòa đại sảnh diên tích không nhỏ.
Đại sảnh bên trái rộng mở sáng ngời, trừ mấy cột đá
đen cao lớn ra thì một chút ngăn cản cũng không có, hơn nữa bên trong náo
nhiệt.
Có gần hai ba mươi tên tu sĩ ngồi nối nhau đợi ở nơi
này. Mà trong đám tu sĩ này, mỗi gã đều có nữ tử phàm nhân bồi tiếp. Mặc dù có
một số nam tu sĩ dùng ánh mắt mê đắm đánh giá những nữ tử phàm nhân quần áo
thiếu vải này, nhưng nhiều lắm là trêu chọc cười cợt vài câu, chứ không ai thật
sự động tay chân, tựa hồ kiêng kị gì đó
Cuối đội ngũ là một gian phòng nhỏ, trên cửa phòng
bạch quang lập lòe. Tu sĩ xếp hàng chỉ cần dùng ngọc bài trong tay hướng trên
cửa nhấn một cái là người có thể đi vào. Nhưng mỗi lần cũng chỉ một người có
thể vào mà thôi.
Mà đại sảnh bên phải, hoàn toàn bị một tầng sáng màu
lam nhạt chế trụ, căn bản không nhìn rõ bất kỳ thứ gì bên trong.
“Nơi này tên là Minh Châu hiên, là nơi chuyên môn mua
thu của các tu sĩ tại hải ngoại, đem đổi thành linh thạch hoặc kiểm tra đồ vật
trân quý. Sau khi xem xét trực tiếp tham gia đấu giá cũng được. Trong thành
cũng có nhiều địa điểm kinh doanh như thế này, các các thế lực khác nhau mở ra.
Mỗi một thế lực sau lưng đều có một vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chống lưng, nếu
không tại địa phưong vô pháp vô thiên này không cách nào đứng vững được.”
“Có nhiều tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như vậy! Chẳng lẻ là tứ
đại thương minh?” Vị Lưu phụ nhân nghe xong lời này, hít một hơi lạnh, thì thào
nói.
“Tứ đại thương minh. Nơi này cũng không có phân chi
của bọn họ. Có lẽ các Yêu Thú đảo khác đều bị tứ đại thương minh lũng đoạn.
Nhưng Kỳ Uyên đảo này là nơi duy nhất hoàn toàn do nhiều thế lực liên thủ khống
chế Yêu Thú đảo. Mấy thế lực này nếu ở Nội Tinh Hải một thân một mình có lẽ căn
bản không cách nào cùng tứ đại thương minh đối kháng. Nhưng nếu liên thủ, cho
dù là Tinh Cung cũng không dám dễ dàng đắc tội. Bất quá, bọn họ liên thủ cũng
chỉ giới hạn trong Kỳ Uyên đảo mà thôi.” Hứa Vân không nhanh không chậm nói.
“Nghe khẩu khí này của Hứa huynh, chẳng lẽ Kỳ Uyên đảo
có chỗ gì đặc biệt sao? Sao lại làm cho nhiều thế lực như vậy dám cùng tứ đại
thương minh đối kháng “Đại hán cẩm y cũng là hạng tâm cơ hơn người, cũng nghe
ra chỗ kỳ lạ trong đó.
“Ha ha! Dịch huynh đoán không sai, nơi này đặt tên là
Kỳ Uyên, chính là nói hải vực phụ cận đích xác có một tòa Hải uyên yêu thú sâu
không lường được. Nơi này thường xuyên gặp yêu thú cấp cao mà Yêu Thú đảo khác
khó mà gặp được. Nghe nói còn có yêu thú đã ngoài tám cấp xuất hiện qua. Vì mấy
yêu thú cấp cao này, các thế lực có cao nhân Nguyên Anh Kỳ chống lưng đương
nhiên không cho tứ đại thương minh lần nữa độc chiếm. Nghe nói, khi vừa mới phát
hiện Hải uyên yêu thú này thì mấy thế lực đó cùng tứ đại thương minh đại chiến
qua nhiều trận. Sau chính Tinh Cung ra mặt tiến hành hòa giải, cuối cùng không
biết thương lượng điều kiện gì mà đảo đã được giao cho mấy thế lực này liên thủ
quản lý. Tình huống chân thật của Kỳ Uyên đảo cũng bị nghiêm cấm tiết lộ ra
ngoài Nội Tinh Hải. Nếu không, sẽ bị mấy thế lực này liên thủ đuổi giết để diệt
khẩu.” Hứa Vân thần sắc như thường giải thích.
Nghe đến đó, Hàn Lập kinh ngạc không ít, đám người đại
hán cẩm y nghe vậy càng biến sắc.
“Yêu thú đã ngoài tám cấp kia không phải tương đương
với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ sao. Nơi đây thật tồn tại loại yêu thú này?” Đại hán
cẩm y không bảo trì được sự trấn định hỏi.
“Cái này cũng khó mà nói rõ được, ta cũng chưa từng
chính mắt gặp qua. Bất quá, yêu thú cấp bảy đích xác đã có người giết qua! Khối
yêu đan cấp bảy nọ chính là ở nơi này đấu giá với giá trên trời. Cuối cùng bị
một vị tiền bối Nguyen Anh Kỳ mua đi.” Húa Vân có chút hâm mộ nói.
“Nghe ý tứ của Hứa đạo hữu, Hải uyên yêu thú so với
hải vực bình thường tựa hồ tốt hơn nhiều sao?” Hàn Lập nãy giờ vẫn không nói
gì, khẽ nhíu mày mở miêng hỏi.
“Hải uyên yêu thú đich xác là dễ dàng tìm kiếm hơn
nhiều. Bất quá, cũng bởi vì tần suất xuất hiện yêu thú cấp cao ở nơi này, cho
nên tu sĩ bị giết ở nơi này cũng tương ứng” Hứa Vân có chút ngoài ý muốn liếc
mắt nhìn Hàn Lập, suy nghĩ một chút rồi nói.
Nghe mấy lời này, đám người câm y đại hán còn có chút
bán tin bán nghi.
Nhưng trong lòng Hàn Lập đối với hải uyên cũng có nhận
biết đại khái.
Nơi này hiển nhiên là có thu hoạch lớn nhưng nguy hiểm
cũng tồn tại tương đương, trách không được lại kỳ lạ như thế.
Trong lúc Hàn Lập im lặng không nói, nữ tử phàm nhân
dẫn đường lại cung kính hỏi:
“Mấy vị tiên sư, định đi Giám Bảo thính trước hay trực
tiếp đi qua Bảo thính.”
“Giám Bảo thính không có cái gì đáng xem, chỉ là ó thứ
gì đó không nhận ra thì đưa cho Giám định sư nhìn qua một chút. Trực tiếp đổi
thành linh thạch hoặc tham gia đấu giá mà thôi, chúng ta trực tiếp đi tới Bảo
thính là được. Nơi đó sẽ làm chư vị đạo hữu mở rộng tầm mắt.”
Hứa Vân hiển nhiên đối với nơi này quen thuộc dị
thường, không cần nữ tử phàm nhân kia dẫn đường, dẫn đầu hướng tới đại sảnh bên
phải mà đi đến.
Lúc đến gần màn hào quang, hắn không nói hai lời, sử
dụng ngọc bài trong tay nhẹ nhàng hoa lên, mở ra một cánh cửa hình tròn, sau
khi đưa tay mời đám người Hàn Lập thì đi vào.
Đám người đại hán cẩm y tới lúc này cũng không khách
khí, liền theo sau nối đuôi mà vào.
“Ngươi không cần đi vào?” Hàn Lập nhìn thoáng qua nữ
tử phàm nhân cung kính đứng ở ngoài cửa hỏi.
“Chúng tôi là phàm nhân, đúng là không cho phép đi vào
trong Bảo thính. Thiếp thân chỉ có thể ở bên ngoài chờ chư vị tiên sư” Nữ tử
phàm nhân mỉm cười giải thích cho Hàn Lập.
Hàn Lập gật đầu không nói gì nữa, cũng đi vào trong mà
hào quang màu lam nọ. Quang mang liền tự động khép lại.
Bề mặt đơn sơ dị thường, trừ mấy chiếc ghế ra, ở cuối
đại sảnh chỉ có một cái thạch đài chừng mấy trượng nhô lên.
Phía sau thạch đài đang có một lão giả tay bày một món
đồ như là một hòn đá lam quang lập lòe, miệng lưu loát nói cái gì đó.
Mà đối diên hắn, hoặc đứng hoặc ngồi có mười mấy tên
tu sĩ các cấp, có Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, nhưng không có tu sĩ cấp cao Kết
Đan kỳ.
“Khối lam quang thạch này đúng là tài liệu tuyệt vời
để luyện chế pháp khí thủy thuộc tính. Nguyên chủ nhân hiện lấy năm trăm linh
thạch làm giá thấp nhất. Quy định như cũ, một lần tăng giá ít nhất ba mươi linh
thạch, bây giờ có thể bắt đầu ra giá “Trên đài đá lão giả nói lớn.
“Năm ba mươi.”
Năm trăm tám mươi.”
“Sáu trăm.”
Lão giả vừa nói xong thì phía dưới có rất nhiều tu sĩ
bắt đầu ra giá, măc dù chưa nói mức dành nhau nhưng cũng tới giá gần bảy trăm,
được một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ tuổi còn trẻ mua, thanh toán linh thạch tại chỗ,
lập tức mang vật đi.
“Tiếp theo là một kiện pháp khí thủy thuộc tính...”
Lão giả cơ hồ không nghỉ ngơi tiếp tục đấu giá một kiện vật phẩm nữa.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không có hứng thú gì với pháp khí
này. Ánh mắt đảo qua trong lồng sáng này, nhin thấy đám người Hứa Vân đứng ở
trong góc đại sảnh nói chuyện với nhau. Vì vậy thần sắc không đổi mà đi qua.