Phàm nhân tu tiên - Chương 0508 - 0509
Chương 508: Yếu Hiệp
Đối
tượng bị người áo xanh nói ai ngờ lại là hán tử gầy gò. Điều này khiến cho hán
tử sắc mặt tràn đầy kinh hãi, trong ánh mắt còn lộ nét hoảng hốt. Nhưng ngay
sau đó đổi thành ánh mắt giận dữ.
Những người còn lại trong điện thì đưa mắt nhìn nhau
không rõ người áo xanh nói vậy là có dụng ý gì.
“Đạo hữu hãy an tâm! Tại hạ cũng không phải nói đạo hữu
nhường danh ngạch một cách vô ích. Ở đây tại hạ có hai khối nội đan của yêu thú
cấp năm coi như dùng để đổi lấy danh ngạch. Thù lao như vậy, tại hạ nghĩ đạo
hữu sẽ không chê chứ” Người áo xanh chậm rãi lên tiếng rồi đưa tay vào trong
người lấy ra hai khối cầu màu lam.
Nhìn hai viên cầu tỏa ra linh khí cho thấy đúng thật
là yêu đan cấp năm.
“Hừ, các hạ chỉ dựa vào hai khối yêu đan này là muốn
ta nhượng lại danh ngạch sao?” Hán tử gầy gò nhìn hai khối yêu đan, trong ánh
mắt cũng lộ vẻ tham lam thèm muốn.
Nhưng sau đó hắn như nghĩ ngợi lại điều gì, tức thì hừ
lạnh cự tuyệt.
Người áo xanh nghe thấy như vậy cũng không hề giận dữ
mà ngược lại còn cười một cách quỷ dị.
Sau đó khóe miệng của hắn khẽ rung vài lần như truyền
âm tới hán tử gầy gò, không rõ là đang nói gì đó.
Hán tử gầy gò ban đầu khuôn mặt còn thản nhiên, nhưng
khi nghe mấy câu này thì đột nhiên biến sắc.
“Ta nói chính là như vậy, tin rằng đạo hữu chắc chắn
sẽ không từ chối giao dịch này?” Người áo xanh ra vẻ an nhàn thoải mái, những
lời này hắn cũng không cần phải truyền âm mà trực tiếpra.
Thần sắc của hán tử gầy gò càng lúc càng khẩn trương,
mồ hôi theo lời nói người áo xanh mà từ từ xuất hiện.
“Được rồi, nếu như đạo hữu đã nói như vậy thì danh
ngạch này lưu lại cho các hạ đi!” Hàn tử gầy gò hung hăng trợn mắt nhìn đối
phương hồi lâu rồi nghiến răng đồng ý.
Nhưng câu này thì lại khiến cho sáu người đi cùng hắn
biến sắc. “Trương đạo hữu, ngươi nói cái gì thế? Chúng ta chẳng phải đã thống
nhất cùng tiến cùng lui sao? Người hiện tại sao lại quyết định như vậy?”
Sắc mặt đại hán cẩm y trầm xuống nhìn chằm chằm vào
hán tử cao gầy.
Hàn tử lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, tại hạ sợ rằng
phải tạm thời rời khỏi mọi người. Các vị cứ đi trước đi, sau này nếu có cơ hội
sẽ cùng nhau hợp tác.”
Hán tử gầy gò cười khổ, nói một cách bất đắc dĩ.
Lúc này đại hán cẩm y cũng chẳng biết nói gì. Bởi vì
không chỉ riêng hắn mà những người khác cũng nhìn ra vị Trương đạo hữu này tựa
như đã bị người ta hoàn toàn khống chế.
Chính vì vậy hắn không thể không đem danh ngạch của
mình nhường lại.
Nếu đã như vậy thì bọn họ cũng chẳng biết nói gì hơn.
May mắn là mặc dù thiếu đi một người nhưng ảnh hưởng
cũng không quá lớn. “Hừ! Không lẽ các người muốn là có thể tùy tiện đổi người
sao?” Lão giả hói đầu nhíu mày rồi đột nhiên trừng mắt lạnh lùng nói.
“Cố tiền bối, ta...” Hán tử gầy gò giật mình vội lên
tiếng muốn giải thích nhưng nhất thời cũng không biết phải nói sao.
Lúc này người áo xanh lật bàn tay lấy ra hai cái hộp
ngọc. Tiếp đó hắn khẽ rung tay, hai cái hộp ngọc chia làm hai ngã bây về tu sĩ
khuôn mặt nho nhã cùng lão giả hói đầu.
Hai người thấy hộp ngọc bay tới bất giác đưa tay tiếp
lấy rồi nhìn người áo xanh.
“Bên trong hộp là hai kiện bảo vật mà vãn bối vô ý có
được, hiện xin được kính tặng cho hai vị tiền bối.” Người áo xanh thản nhiên
nói.
Hai người cùng đưa mắt nhìn nhau ra vẻ ngạc nhiên. Bởi
vì vừa rồi bọn họ cũng đã kiểm tra qua hộp ngọc thì thấy quả nhiên hộp ngọc
không bị động tay động chân gì.
Nhưng cũng để cẩn thận, bọn họ chỉ dùng ngón tay khẽ
hé mở hộp ngọc ra, tức thì bên trong phát ra mấy đạo hồng quang.
Hai người đưa mắt nhìn sơ qua, tức thì ai nấy đều hiện
lên vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
“Bảo vật này Khúc đạo hữu thật muốn tặng cho bọn ta
sao?” Sắc mặt tu sĩ khuôn mặt nho nhã rốt cuộc cũng thay đổi.
“Tiền bối chắc cũng hiểu rõ, hai thứ đó mặc dù quý giá
nhưng với tu vi của tại hạ hiện vẫn chưa thể sử dụng. Vì vậy vãn bối hy vọng có
thể tới Ngoại Tinh Hải để tiếp tục tiềm tu.” Tu sĩ áo xanh nói.
“Ha ha! Được, nếu như Khúc đạo hữu đã tặng trọng lễ
như vậy thì hai người bọn ta cũng không thể không nể mặt. Đạo hữu hãy cùng sáu
người kia cùng truyền tống đi.”
Lão giả họ Cố nhìn vật trong hộp hưng phấn nói. Lão
hưng phấn tới mức không cần cùng đồng bọn thương lượng mà đã đáp ứng.
Vị tu sĩ họ Kiền mặc dù không như họ Cố kia nhưng cũng
bị vật trong hộp làm động lòng. Vì vậy hắn cũng không lên tiếng phản đối mà im
lặng đồng ý.
Tất cả những việc này khiến cho người trong điện ai
nấy đều tò mò, hầu như trong đầu ai cũng có ý nghĩ muốn biết vật trong hộp là
cái gì.
Nhưng hai cái hộp mau chóng bị đám người tu sĩ hói đầu
đóng lại khiến cho những người kia không dám mở thần thức ra tra xét. Vì vậy
mọi người ai nấy cũng đều không biết.
Chỉ có đại hán cẩm y hình như còn kịp nhìn qua một
chút, ánh mắt nhất thời tỏ ra kinh dị.
Mặc dù hắn cũng không nhìn thấy rõ vật trong hộp là gì
nhưng sau khi nghe người người áo xanh nói qua nói lại một hồi, chữ “pháp bảo.”
bất giác hiện lên trong đầu hắn.
Không lẽ người này thật đem pháp bảo dâng tặng? Ý nghĩ
suy đoán khiến cho hắn cảm thấy giật mình.
Chỉ là hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì hai vị tu sĩ
Kết Đan kỳ đối diện đã lấy trong người ra một khối ngọc bài bằng ngọc trắng rồi
quay người về phía tòa Truyền tống trận phía sau, trong miệng niệm lẩm bẩm.
Nhìn thấy như vậy, đám người đại hán cẩm y không hề
ngạc nhiên. Người áo xanh thì thở dài nhẹ nhỏm, trong lòng thầm kêu may mắn
“Tòa truyền tống trận quả nhiên đã bị động tay động chân. May mắn là ta không
bất kể mà lao qua, nếu không chỉ sợ là không được như ý nguyện. Xem ra xuất ra
hai kiện pháp bảo cũng không phải là vô ích.”
Người mang y nghĩ như vậy đương nhiên chính là Hàn Lập
đang cải trang, dùng Luyện khí thuật để thu liễm tu vi.
Còn hồng quang lóe lên trong hộp ngọc chính là pháp
bảo hình phi đao.
Hai thanh phi đao này chính là vật của Hồ Nguyệt bị
Huyền Cốt sát hại khi xưa.
Lúc ấy đã bị hắn tiện tay mang đi.
Mặc dù dạng pháp bảo không có thần thông gì đặc thù,
Hàn Lập cũng có khá nhiều. Nhưng đối với các tu sĩ Kết Đan kỳ phổ thông thì lại
là những bảo vật quý giá.
Pháp bảo không cần phải tốn thời gian tu luyện gia để
tăng uy lực, lại có thể sự dụng trực tiếp, dù cho không có tâm thần tương thông
cũng có thể phát huy được tới bảy thành uy lực, cái này đối với nhiều tu sĩ phổ
thông mà nói là vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Dù sao trong rất nhiều năm qua, pháp bảo mặc dù có rất
nhiều nhưng đa phần trong lúc đấu pháp đều đã bị hủy đi. Mặc dù cũng còn số ít
tồn tại nhưng đại đa số nằm trong tay các lão quái Nguyên Anh Kỳ hoặc các tu sĩ
Kết Đan Kỳ có thực lực.
Còn một phần thì nằm trong tay các tu sĩ ẩn danh, các
thế lực nhỏ và bị bọn họ đem giấu đi.
Các thế lực lớn như Tinh Cung, mặc dù pháp bảo có rất
nhiều nhưng cũng bởi vì thế lực quá lớn nên các tu sĩ Kết Đan trong cung cũng
không ngừn tính kế tranh đấu.
Còn hai người này chỉ là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, chưa hề
lập được đại công đương nhiên là không được ban tặng pháp bảo.
Vì vậy bỗng nhiên có được phi đao pháp bảo ngoài ý
muốn thế này khiến cho bọn họ cực kỳ hưng phấn.
Phỏng chừng sau khi luyện hoa pháp bảo thì sẽ khiến
thực lực bọn họ trong phút chốc gia tăng thêm một tầng.
Còn về hán tử gầy gò ngoan ngoãn đem danh ngạch nhường
đi, là bởi vì Hàn Lập thật sự được điểm yếu của đối phương.
Ngày đó, khi Hàn Lập nhìn thấy hán tử gầy gò từ Tinh
Không Điện đi ra mang theo thần sắc cổ quái. Vì vậy ngay tối hôm đó hắn đã lén
vào trong phòng, dùng bí thuật làm đối phương.
Mặc dù không có pháp thuật nào chân chính khống chế
thần thức đối phương nhưng chỉ cần để đối phương ngủ một khoảng thời gian, cộng
với mê hồn chi thuật và thần thức cường đại cũng đủ để đối tượng thổ lộ ra một
số bí mật giấu trong lòng.
Kể ra vận khí của Hàn Lập cũng may mắn. Trong những
lời của đối phương đã thổ lộ lại có việc hắn cùng hai vị tu sĩ Tinh Cung cố ý
nâng giá phí truyền tống lên để gạt những người khác.
Hàn Lập chính là vừa đấm vừa xoa, vừa uy hiếp vừa dùng
hai khối yêu đan dụ dỗ. Hán tử gầy gò quả nhiên kinh sợ ngoan ngoãn nghe lời
không có chút gì phản kháng. Có lẽ vì hán tử gầy gò nghĩ rằng chính hai tu sĩ
Tinh Cung kia đã tiết lộ tin tức ra ngoài.
Chú ngữ không ngừng vang lên trong điện, bốn phía
Truyền tống trận không ngừng lóe bạch quang. Tiếp theo đó, một âm thanh trong
trẻo vang lên, bạch quang bốn bề pháp trận đột nhiên biến mất.
“Được rồi. Bình thường ở trong điện này đúng ra còn có
thêm người nữa. Nhưng hôm nay vừa khéo hắn phải ra ngoài một hai ngày để xử lý
công việc. Bằng không thì dù các ngươi có xuất ra linh thạch nhiều bao nhiêu
hai người bọn ta cũng không thể lấy được. Hiện tại các ngươi đem linh thạch ra
đi.”
Lão giả hói đầu nhìn cấm chế được dỡ bỏ khỏi Truyền
tống trận rồi quay đầu lại không chút khách khí nói với đám người đại hán cẩm
y.
Cả đám nghe xong tức thì ai nấy cũng đều lấy ra một
túi trữ vật lớn đưa cho lão giả.
Hàn Lập thì lấy ra hai khối yêu đan khiến cho hói đầu
lão giả nhất thời cảm thấy kinh dị.
Sau khi kiểm tra một lần, lão giả hói đầu gật gật đầu.
Lúc này tu sĩ khuôn mặt nho nhã mới lấy ra mấy đạo phù chú rồi đưa cho từng
người.
“Đây là Truyền tống phù, các ngươi hãy mang theo bên
người. Hiện tại có thể đi được rồi.” Hắn đưa tay chỉ vào Truyền tống trận, lạnh
lùng nói.
Mấy người khác còn đưa mắt nhìn nhau nghi hoặc, còn
Hàn Lập thì không nói tiếng nào bước tới đầu tiên.
Hắn không phải ý tài cao mà làm liều, mà bởi vì trước
đó đã dùng thần thức quét qua Truyền tống trận xác định đích xác mọi việc vẫn
bình thường.
Trên tấm bia phía trước Truyền tống trận ghi rất rõ
hai chữ “Kỳ Uyên.”
Trong đầu Hàn Lập không hề có chút ấn tượng gì về địa
danh này. Xem ra chỉ còn cách tới đó thì mới biết nơi này có gì đặc biệt.
Chương 509: Tái Lâm Ngoại Hải
Mấy
người đại hán cẩm y thấy Hàn Lập đi trước, thoáng chút chần chờ rồi cũng trước
sau bước tới.
Thấy bảy người Hàn Lập ai nấy đều bước vào trong pháp
trận, tu sĩ họ Kiền thoáng mỉm cười, tay bắt pháp quyết, đầu ngón tay dần hiện
ra từng điểm bạch quang.
“Hai người bọn ta tự ý đưa các đạo hữu ra Ngoại Tinh
Hải, mấy vị sẽ không ở Ngoại Tinh Hải nói lung tung gì chứ?” Hắn nhìn bạch
quang trên đầu ngón tay đột nhiên lãnh đạm hỏi.
“Đương nhiên là không, tiền bối có tấm lòng bao dung
như thế, bọn ta cảm kích còđủ thì sao lại làm những chuyện tiểu nhân như vậy?
Huống chi dù bọn ta có nói thì cũng làm được gì hai vị tiền bối?” Đại hán cẩm y
cực kỳ cơ trí, sắc mặt ra vẻ thành thật nói.
“Tốt lắm, các ngươi hiểu như vậy là tốt. Hai người bọn
ta dù gì cũng có một chút địa vị trong Tinh Cung, dù cấp trên có biết thì cũng
chỉ là la mắng một trận mà thôi. Bất quá nếu như có chút đồn đãi từ bên ngoài
thì ta cùng Cố đạo hữu cũng sẽ không có nương tay đâu. Ngoài ra nghe nói các
ngươi đều sợ bọn ta trở mặt, trên người ai cũng đều mang theo Cảm Ứng Châu,
đúng là suy nghĩ rất chu đáo. Chỉ là nói đi thì cũng nói lại, hai người bọn ta
cũng không vì chút linh thạch này mà làm xấu cả thanh danh của mình.” Tu sĩ họ
Kiền nhìn đại hán cẩm y, sắc mặt lạnh lùng nói, ánh mắt đồng thời cũng quét qua
những người còn lại. Nhưng không hiểu vì sao tới Hàn Lập thì lão lại bỏ qua.
“Tiền bối anh minh, bọn vãn bối đúng là dùng lòng tiểu
nhân để đo quân tử” Đại hán cẩm y cố mỉm cười, sau lưng mơ hồ toát mồ hôi lạnh.
“Hừ, không cần nhiều lời nữa, các ngươi tự lo cho tốt
đi!” Tu sĩ họ Kiền không muốn nói nữa, ngón tay bắn ra, pháp quyết màu trắng
trên đầu ngón tay đánh vào Truyền tống trận
Tức thì linh thạch bốn phía pháp trận bừng lên ánh
sáng trắng. Tiếp theo đó, hình ảnh bảy người trong Truyền tống trận dần biến
mất.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải nói là đưa Truyền
tống phù giả cho bọn họ sao? Ngươi sao lại đem đồ thật ra vậy? Cái này hình như
không giống như bọn ta thương lượng lúc đầu?” Lão giả hói đầu nhìn thấy đám
người Hàn Lập cứ như vậy mà theo Truyền tống trận biến mất, khuôn mặt chợt biến
sắc ngạc nhiên hỏi.
“Nếu như thật có thể đem Truyền tống phù giả ra, ngươi
nghĩ ta lại đi hạ thủ lưu tình sao? Cái tên gia hỏa tặng bọn ta pháp bảo vốn là
một lão quái vật Nguyên Anh Kỳ. Phù giả mà đem ra, chúng ta chẳng khác nào chọc
lão nổi giận đem bọn mình giết sạch.” Tu sĩ họ Kiền hừ lạnh sắc mặt nhăn nhó
nói, rồi đưa tay lên trán lau mấy giọt mồ hôi.
“Nguyên Anh Kỳ? Kiền huynh, ngươi không phải đang nói
chơi chứ? Người này rõ ràng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ thôi mà.” Lão giả hói đầu
ngẩn người sau đó kinh hãi nói.
Hán tử gầy gò lúc này vẫn còn chưa đi, nghe thấy lời
này sắc mặt càng mờ mịt không hiểu.
“Cố huynh chắc cũng biết ta có một con linh thú “Yếm
Não.” Nó vốn chẳng có bản lãnh gì đặc biệt nhưng về phương diện cảm ứng thần
thức người khác thì lại đặc biệt nhạy cảm.” Tu sĩ họ Kiền lật bàn tay, một con
linh thú nhỏ như con mèo con hiện ra trong lòng bàn tay.
Linh thú này hai tai dài như tai thỏ, vừa xuất hiện
thì hai con mắt xanh lục đã nhìn bốn phía đánh giá, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
“Khí tức cùng thần thức của đối phương ban đầu đích
thực được thu liễm rất thần bí, dù cho Yếm Não cũng không phát hiện ra điều gì
kỳ lạ. Nhưng khi ta đem cấm chế Truyền tống trận giải trừ thì đối phương có
dùng thần thức lén tra xét pháp trận. Nhân cơ hội này linh thú mới phát hiện
ra. Yếm Não thú của ta cho dù là tu sĩ Kết Đan trung kỳ nó cũng có thể phân
biệt, tu sĩ hậu kỳ thì cũng có chút phản ứng. Nhưng còn lần này nó không ngừng
ở trong tay áo ta run rẩy, căn bản không hề có chút phản ứng cụ thể nào. Điều
đó cho ta biết thần thức của đối phương cao thâm không thể lường. Loại tình
huống này chỉ xuất hiện khi ta đem nó đi gặp các vị Trưởng lão mà thôi.” Tu sĩ
họ Kiền vừa nói vừa đưa tay vuốt ve Yếm Não thú.
“Nói như vậy đối phương thật sự là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.”
Lão giả hói đầu cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Dù cho không phải thì cũng là Kết Đan hậu kỳ, với tu
vi đó thì giết ngươi và ta căn bản không tốn bao nhiêu sức lực.” Tu sĩ họ Kiền
khẳng định.
“Lần này nhờ có Kiền huynh cơ trí! Nếu như thật lấy ra
giả phù ra thì chúng ta đúng là tự tìm đường chết. Ta thấy người này dễ dàng
tặng chúng ta mỗi người một kiện pháp bảo mà không chút đau xót, thì ra là một
lão quái vật. Chỉ là đem đối phương truyền tống ra Ngoại Tinh Hải không biết có
phiền phức gì không?” Lão giả nghĩ ngợi một chút rồi giật mình hỏi.
“Phiền phức gì chứ? Đối phương chắc chắn là một tu sĩ
tán tu Nguyên Anh Kỳ, có lẽ hắn không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giữa Tinh
Cung chúng ta cùng Nghịch Tinh Minh nên mới mượn đường ra Ngoại Tinh Hải! Đương
nhiên việc có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ từ tay chúng ta mà truyền tống ra Ngoại Tinh
Hải tuyệt không thể để cho cấp trên biết. Bằng không chắc chắn sẽ bị nghiêm trị.”
Tu sĩ họ Kiền nhẹ nhàng nói với lão giả nhưng tới câu
cuối thì sắc mặt chợt lạnh. Sau đó ánh mắt không chút hảo ý liếc qua nhưng hán
tử gầy gò đang trợn mắt sững sờ đứng ở một bên.
Bị ánh mặt lạnh lẽo của tu sĩ họ Kiền nhìn, hán tử gầy
gò rùng mình ớn lạnh bất giác như nghĩ ra chuyện gì đó.
Hắn vội vã lui về sau, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi
nói:
“Những gì hai vị tiền bối vừa nói, ta không nghe thấy
gì cả, càng sẽ không nói lung tung. Ta...”
Hán tử gầy gò chưa dứt lời thì một đạo hoàng quang vô
thanh vô tức từ phía sau bay tới cuốn lấy một vòng, cả người hán tử tức thì bị
chém làm mấy đoạn.
“Việc này tuyệt không thể để cho ai biết được. Dù giữa
ta và ngươi vốn cho chút quan hệ, vốn muốn thả ngươi, chỉ đáng tiếc vận khí
ngươi không tốt mà thôi.” Lão giả hói đầu triệu hồi pháp bảo lạnh lùng nói.
Tiếp đó, một đạo hỏa cầu từ trong tay lão bay ra, trên
thi thể bùng lên hỏa quang rồi biến thành tro bụi.
Tu sĩ họ Kiền thấy vậy mãn nguyện gật đầu, sắc mặt lộ
vẻ an tâm.
Phía đầu kia của Truyền tống trận, Hàn Lập cùng sáu
người trong ánh bạch quang xuất hiện trong một gian phòng cũ kỹ.
Ánh măt Hàn Lập liếc sơ qua thấy phía góc trong phòng
có một tu sĩ Tinh Cung hơi gầy đang cùng một tu sĩ mặc áo màu tro nói gì đó.
Vừa thấy bảy người Hàn Lập xuất hiện, vị tu sĩ Tinh
Cung thoáng nhíu mày đưa mắt nhìn, rồi không có chút hứng thú tiếp tục quay đầu
nói chuyện với tu sĩ áo tro.
“Ta đã nói rồi, thượng cấp đã có quy định hiện tại
Truyền tống trận chỉ có thể truyền một hướng. Chỉ có thể tới chứ không thể đi.
Truyền tống phù trên người ta đã bị thượng cấp phái người thu lại hết, ngay cả
ta cũng vô phương trở về. Đạo hữu dù có bức bách ta cũng vô dụng mà thôi.” Vị
tu sĩ trông coi Truyền tống trận tức giận nói.
“Vớ vẩn, trước chẳng phải có người vừa mới trở về sao.
Ta vừa tới thì lại nói chỉ truyền tống một chiều.” Tu sĩ áo tro giận dữ nói.
“Hừ, giải thích thì cũng đã giải thích rồi. Ngươi nghe
hay không ta không có nhiệm vụ phải nói thêm gì nữa.” Tu sĩ Tinh Cung trừng mắt
nhìn đối phương, rồi không thèm để ý tới nữa mà ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
“Ngươi...” Tu sĩ áo tro thấy đối phương không thèm để
ý tới mình, sắc mặt đỏ ửng nhưng không biết làm thế nào.
Động thủ với đối phương, hắn thật không có cái gan đó.
Nhất thời tu sĩ áo tro nóng lòng chỉ biết đi tới đi lui.
Bất giác ánh mắt của hắn nhìn tới đám người Hàn Lập
thì đột nhiên vui mừng.
“Không biết các vị đạo hữu có phải vừa từ Tinh thành
tới đây?” Tu sĩ áo tro bước tới vài bước nhìn đại hán cẩm y trông bộ dáng là
thủ lĩnh khách khí nói.
“Không sai, bọn ta chính là vừa từ đó tới đây, đạo hữu
có việc gì sao?” Đại hán cẩm y nhìn đối phương cũng là Trúc Cơ hậu kỳ liền
không dám chậm trễ trả lời nhưng trong lòng thầm đoán ra đối phương muốn hỏi gì
rồi.
“Tại hạ Hứa Vân, đã tới Ngoại Tinh Hải được mấy năm.
Có thể cho tại hạ hỏi một chút, hiện tại Nghịch Tinh Minh trong Nội Tinh Hải đã
khai chiến chưa?”
Tu sĩ áo tro tràn đầy hy vọng hỏi.
Đại hán cẩm y thấy bộ dạng đối phương như vậy thật
không biết đối phương muốn biết tin tức gì. Chỉ là có lẽ tình huống thực tề sẽ
khiến đối phương càng thêm thất vọng.
Vì vậy hắn cũng không chút che giấu mà nói hết:
“Đích thực chính ma lưỡng đạo hợp sức thành lập Nghịch
Tinh Minh. Hơn nữa đại chiến có vẻ là sắp bắt đầu. Mấy người bọn ta chính là
không muốn bị kéo vào trong đó nên mới truyền tống tới đây. Chỉ sợ Hứa đạo hữu
lúc này tạm thời không thể trở về được rồi.”
“Thế là thế nào! Ta không dễ dàng gì mới thu đủ tài
liệu, đang muốn trở về luyện đan để khuyển tử phục dụng. Cứ như vậy chẳng phải
lỡ việc rồi sao.” Tu sĩ áo tro nghe thấy như vậy bất giác sững người, sắc mặt
lộ vẻ đau khổ.
Những người khác nghe xong thật không biết nói sao.
Bọn họ vắt hết đầu óc nghĩ cách mới ra được Ngoại Tinh
Hải, còn bây giờ ngươi này thì lại hao phí tâm trí để trở về. Đúng là bó tay.
“Tại hạ Dịch Kính, mấy người này là chí hữu của ta.
Hứa đạo hữu nếu đã sống ở đây nhiều năm thì có thể nói sơ qua tình huống của Kỳ
Uyên đảo được không. Bọn ta cũng sẽ không để đạo hu nói không công, nguyện ý
xuất ra chút linh thạch để trả thù lao.” Trầm ngâm đôi chút, đại hán cẩm y chợt
trở nên nhiệt tình nói với tu sĩ áo tro.
“Thù lao thì thôi đi. Vừa rồi các hạ trả lời vấn đề
của ta thì coi như là đã hồi báo rồi. Đạo hữu có nghi vấn gì cứ hỏi, Hứa mỗ
tuyệt sẽ không biết mà không nói.” Tu sĩ áo tro dù đang rất đau khổ nhưng cũng
ráng gượng lấy tinh thần trả lời.
Tức thì đám người đại hán cẩm y ai cũng lộ vẻ vui
mừng.
Tới một nơi xa lạ bỗng dưng có người nói qua tình
huống nơi này, tự nhiên với bọn họ là điều quá tốt.
Hàn Lập chứng kiến tất cả, chỉ khẽ mỉm cười, hai tay
khoanh lại im lặng như muốn nghe đối phương nói những gì.