Phàm nhân tu tiên - Chương 0524 - 0525

Chương 524: Bàn Vấn

      Vừa nghe Hàn Lập nói, ba
người lão giả mặt khô gầy không khỏi nhìn nhau, vẻ mặt ngạc nhiên.

Vị Trùng Ma này hỏi vậy là có
dụng ý gì? Chẳng lẽ trước khi giết bọn hắn, còn muốn trêu chọc một phen?

“Đạo hữu muốn lấy tính mạng chúng
ta, cứ việc xuống tay, cần gì nói ra những lời như vậy?” Hán tử hung ác tính
thẳng thắng, hung hăng nói.

“Thật kỳ quái. Chẳng lẽ câu hỏi
vừa rồi của tại hạ, có cái gì không ổn?” Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, lạnh lẽo
nói.

“Ta cùng huynh đệ thật sự không
biết tiền bối ở đây diệt sát yêu thú, nếu không tuyệt không có dũng khí quấy
nhiễu Trùng Ma tiến bối. Mấy người tại hạ chỉ là vô tình tới chỗ này, tuyệt
không có nửa phần ác ý, mong tiền bối hạ thủ lưu tình.” Tu sĩ họ Mẫn tựa hồ từ
trong cử động của Hàn Lập nhìn thấy sinh cơ, trên mặt hồi phục một tia huyết
sắc, sau đó cầu khẩn.

“Trùng Ma! Các người nói là ta?”
Hàn Lập khẽ cau mày, mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Các hạ không phải Trùng Ma tiền
bối sao?” Lão giả mặt khô gầy vốn đã nhận mệnh, nghe vậy liền không khỏi thì
thào ngẫn ngơ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Xem ra ba vị đạo hữu tựa hồ hiểu
lầm cái gì rồi.” Hàn Lập khẽ cười một tiếng, sau khi do dự một chút, tay vung
lên, ba đạo pháp quyết màu xanh bắn tới trên cổ ba người.

Nhất thời trong một tiếng trầm
thấp, vòng cổ ba màu trên cổ của ba người tản ra, một lần nữa hóa thành vô số
giáp trùng, như ong vỡ tổ bay về trong túi linh thú của Hàn Lập.

Nhìn thấy cảnh này, ba người lão
giả mặt khô gầy tìm thấy đường sống trong chỗ chết, vừa mừng vừa sợ.

Mặc dù trong lòng nghi hoặc cực
kỳ, nhưng bọn hắn bây giờ đã tin hơn phân nửa, có thể thực nhận lầm người.

Nếu không với danh tiếng của vị
Trùng Ma kia, cũng sẽ không hí lộng bọn họ.

Bất quá kiến thức qua thủ đoạn
kinh người của Hàn Lập, bọn họ trở nên cung kính không dám vọng động.

“Ha ha, Xem ra ta thật hiểu lầm
đạo hữu. Lấy tính tình vị Trùng Ma kia, tuyệt sẽ không dễ dàng mà buông tha bọn
ta, không biết tôn tính đại danh của đạo hữu là gì?” Trên mặt lão giả mặt khô
gầy xuất hiện vẻ tươi cười, vội vàng hỏi thăm.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, trước
mắt cho dù vị này không phải là vị Trùng Ma kia, nhưng thủ đoạn so với vị kia
cũng không kém hơn, đều dễ dàng lấy mạng nhỏ của bọn họ như trở bàn tay, hắn tự
nhiên không dám có bất cứ gì bất cẩn.

Hàn Lập nghe lời này, mỉm cười,
đang muốn mở miệng nói gì thì “Ồ” một tiếng, nhìn về phía không trung.

“Ba vị còn có đồng bạn. Bọn họ
hình như đã đến.” Hàn Lập nhìn lên trời, chậm rãi nói.

Lão giả mặt khô gầy ngẩn ra,
nhưng sau đó chợt nhớ tới cái gì, ngửa mắt cùng nhìn về hướng đó. Nhưng lại
không thấy người nào. Không khỏi lại lộ ra một tia hoang mang.

“Huynh đệ ta đích xác có dẫn theo
một ít con cháu, tính ra có lẽ là bọn họ đã đến!” Trong lòng có chút bán tín
bán nghi, lão giả mặt khô gầy thành thật trả lời.

Nhưng ngay lúc hắn vừa nói xong,
bên ngoài liền truyền đến một chuỗi các điểm sáng, đúng là đám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ
đến chậm kia.

Bọn họ so với ba người lão giả
mặt khô gầy, tốc độ chậm hơn không chỉ là một chút, nên bây giờ mới ngự khí bay
tới nơi này.

Lão giả mặt khô gầy thấy cảnh
này, thần sắc khẽ biến.

Điều này cho thấy, thần thức của
đối phương vượt xa hắn. Sự sợ hãi trong lòng đối với Hàn Lập bấc giác tăng thêm
ba phần.

“Hàn mỗ trời sinh không thích náo
nhiệt, ba vị đạo hữu hãy an bài đám đệ tử đó, ta ở một chỗ khác chờ chư vị. Hàn
mỗ còn có chút vấn đề muốn thỉnh giáo ba vị, hy vọng các vị sẽ không từ chối.”
Ánh mắt Hàn Lập nheo lại liếc ba người một cái, bỗng nhiên đầy thâm ý nói. Sau
đó cười nhẹ, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía một hòn đảo khác.

Ba người lão giả mặt khô gầy lúc này mới thở mạnh một
hơi.

Hôm nay mặt dù không biết thanh niên này có phải là
Trùng Ma hay không, nhưng bộ dáng hiện tại xem ra, đối với ba người cũng không
có toát ra sát khí, mạng nhỏ tạm thời được bảo trụ.

Lão giả mặt khô gầy trịnh trọng nói nhỏ vài tiếng, tu
sĩ họ Mẫn khẽ gật đầu, sau đó bay về phía bầu trời, nghênh hướng đám tu sĩ Trúc
Cơ Kỳ kia.

Bay đến trước mặt đám đệ tử, hắn lạnh lùng nói vài
câu. Lập tức mấy tu sĩ chậm rãi đáp xuống hòn đảo nhỏ bên cạnh, cũng không có
hội tụ cùng đám lão giả mặt khô gầy.

Lúc này, tu sĩ họ Mẫn mới tâm sự trầm trọng một lần
nữa bay trở về bên lão giả.

“Thu huynh, thật sự phải đi sao?” Đại hán hung ác chờ
tu sĩ họ Mẫn đi tới, liền lặng lẽ truyền thanh hỏi.

“Tuyên đạo hữu, không nên suy nghĩ lỗ mãng, thủ đoạn
vừa rồi của đối phương, ngươi cũng không phải không thấy qua, ngươi tưởng rằng
bây giờ chúng ta có thể trốn sao? Đến lúc đó đối phương hỏi cái gì, thì thành
thật trả lời, ngàn vạn lần đừng chọc giận hắn. Đem đối phương đối đãi như là
lão quái Nguyên Anh Kỳ là được. Với thần thông cùa người này, hẳn là không thèm
giết chúng ta đâu.” Lão giả mặt khô gầy thần sắc biến đổi, cực kỳ thận trọng
cảnh cáo.

“Thu huynh nói có lý, ta xem người này cũng không phải
loại người cùng hung cực ác, tốt nhất đừng coi thường vọng động là được.” Tu sĩ
họ Mẫn cũng gật đầu đồng ý nói.

Mặc dù trong lòng hán tử hung ác không thật tán đồng,
nhưng thấy hai người nói như thế, cũng không thể làm gi khác hơn là đem suy
nghĩ này thu hồi.

Sau đó, ba người lại hướng một đảo san hô khác bay
tới.

Hàn Lập đang khoanh chân ngồi trên một khối san hô
bằng phẳng, thản nhiên chờ ba người.

“Mấy vị đạo hữu, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện.
Hãy cho tại hạ biết một chút, hải vực Kỳ Duyên Đảo gần đây rốt cục phát sinh
chuyện gì. Trên đường Hàn mỗ từ biển sâu trở về, liên tiếp gặp rất nhiều tu sĩ.
Ta nhớ trước kia vùng hải vực này rất ít tu sĩ lui tới. Không phải là đều săn
yêu thú ở trong Hải Uyên sao? Đương nhiên chuyện của Trùng Ma, tại hạ cũng muốn
biết rõ chi tiết.” Hàn Lập hướng ba người, thần sắc như thường nói.

Đối mặt với thần sắc bất động của Hàn Lập, ba người
lão giả mặt khô gầy càng cảm thấy lo sợ bất an, cung kính ứng một tiếng, sau đó
mới cẩn cẩn trọng trọng mà ngồi ở xung quanh.

“Đạo hữu có lẽ đã hai ba năm không đi qua Kỳ Uyên Đảo,
thâm uyên hải vực sớm đã là vùng cấm của tu sĩ chúng ta, hôm nay đứng nói là đi
vào trong đó diệt sát yêu thú, chính là nếu có người nhắc đến thâm uyên, mọi
người cơ hồ cũng biến sắc.” Lão giả mặt khô gầy cười khổ một tiếng, chậm rãi nói.

“Ồ? Xin đạo hữu hãy nói tiếp.” Trên mặt Hàn Lập không
lộ ra điều gì khác thường, nhẹ giọng nói.

“Chuyện này, nói đến thật dài. Sự tình phải nói đến
việc hai năm trước yêu thú đã phát cuồng lên.” Lão giả mặt khô gầy thấy Hàn Lập
đang chú ý nghe, trong lòng cũng an tâm. Liền thuật lại chi tiết việc năm đó
thâm uyên kinh biến, cùng với sự tình tu sĩ Nguyên Anh Kỳ không ai trở về.

Hàn Lập ngồi tại chỗ lẳng lặng nghe. Khi nghe xong
toàn bộ chuyện đã trải qua, trên trán mới lơ đãng nhíu lại, thì thầm lẩm bẩm.

“Nói như vậy, chuyện yêu thú thâm uyên cuồng bạo năm
đó, làm chết không ít tu sĩ cao cấp. Thậm chí ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng
không thể sống yên, khó trách tu sĩ ở hải vực lại nhiều lên!”

Nhìn biểu hiện trên mặt, Hàn Lập căn bản không bị lời
nói của lão giả mặt khô gầy làm kích động, nhưng thật sự trong lòng khiếp sợ
không nhỏ.

Yêu thú thâm uyên cuồng bạo, thậm chí mấy tên tu sĩ
Nguyên Anh Kỳ xông vào trong đó, còn phải chạy trối chết.

Hàn Lập nghe vậy, từ đó cảm thấy một loại dấu hiệu
không ổn!

Chẳng lẽ Ngoại Tinh Hải cũng muốn đại loạn?

“Tiếp theo. Nói cho tại hạ chuyện của vị Trùng Ma kia.
Ba vị vừa thấy liền cho rằng tại hạ là Trùng Ma. Chẳng lẽ Hàn mỗ thật sự rất
giống đối phương?” Hàn Lập suy nghĩ một chút, rồi lại cảm thấy hứng thú hỏi
tiếp.

Lời này lại làm cho ba người đối diện nhìn nhau liếc
mắt một cái, trong mắt hàm chứa ẩn ý.

“Nói như thế nào đây. Vừa thấy đạo hữu, đích xác so
với lời đồn về Trùng Ma rất giống. Cũng sử dụng nhiều phi kiếm màu xanh, tướng
mạo còn trẻ, thoạt nhìn chỉ có tu vi Kết Đan Kỳ, hơn nữa sử dụng hàng ngàn hàng
vạn phi trùng” Tu sĩ họ Mẫn vội ho một tiếng, tiếp lới nói.

Nhưng cứ sau một câu của hắn, thanh âm bấc giác thấp
xuống một phần.

Bởi vì nhìn thế nào thì thanh niên trước mắt này cùng
với sự đồn đại của Trùng Ma hết sức ăn khớp.

Tu sĩ họ Mẫn không khỏi chột da.

“Ồ! Như vậy thật đúng như là đang nói về tại hạ. Đạo
hữu hãy kể rõ lại chi tiết một chút. Vị Trùng Ma kia rốt cục đã làm chuyện gì,
hình như danh khí không nhỏ.” Nét mặt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc, bình
tĩnh hỏi.

“Chuyện của Trùng Ma rất nhiều. Nhưng nổi danh nhất,
chính là tại bốn năm trước, Trùng Ma lấy sức một người, sử dụng đàn trùng diệt
sát bảy tám vị tu sĩ Kết Đan Kỳ. Cũng vì cuộc chiến này mà người này thành danh.”
Tu sĩ họ Mẫn cẩn thận nói.

Hàn Lập nghe lời này, nét mặt không lộ chút khác
thường nào. Nhưng trong lòng lại đập loạn một chút.

“Vốn là sau chuyện này, vị Trùng Ma kia liền biến mất
biệt tích. Nhưng không nghĩ tới qua một năm thời gian, tại xung quanh hải vực
Kỳ Uyên Đảo, lại thường uyên phát sinh chuyện tu sĩ bị giết đoạt bảo. Theo
người còn sống nói, đúng là vị Trùng Ma kia, cũng sử dụng phi trùng đầy trời,
dễ dàng đem đối thủ thôn phệ sạch sẽ. Mà chuyện như vậy, cơ hồ cách một hai
tháng phát sinh một lần. Nghe đồn, tu sĩ chết trên tay vị Trùng Ma đã hơn trăm
người, danh tiếng Trùng Ma được xem như là hung danh ngập trời.” Một hơi nói
xong những lời này, trên mặt tu sĩ họ Mẫn mang một tia khẩn trương, có vẻ bất
an.

Chương 525: Chân Giả Trùng Ma

      Không
riêng gì tu sĩ họ Mẫn. Lão giả mặt khô gầy cùng đại hán họ Tuyên cũng nuốt nước
bọt khan. Không biết lời nói vừa rồi có làm thanh niên trước mặt này tức giận
hay không.

Không chừng đối phương chính là vị Trùng Ma kia.

“Có ý tứ, xem ra ác danh của vị Trùng Ma này thật
không nhỏ. Không biết chư vị đạo hữu có biết bộ dáng của Trùng Ma ra sao, sử
dụng phi trùng có giống tại hạ không?” Hàn Lập không có ý tức giận, ngược lại
cười nhẹ hỏi.

“Bộ dáng ra sao? Ta cũng chưa từng nghe người ta nói
qua, hình như tướng mạo rất bình thường, về phần sử dụng phi trùng, tựa hồ là
một loại kim ngân lưỡng sắc phi trùng. Ồ, của đạo hữu là tam sắc giáp trùng,
xem ra tiền bối thật không phải là ma đầu nọ.” Tu sĩ họ Mẫn nãy giờ ấp a ấp
úng, lúc này mới phát hiện chỗ bất đồng của đối phương với vị Trùng Ma kia, không
khỏi vui mừng kêu lên.

Lão giả mặt khô gầy cùng đại hán hung ác, cũng đồng
thời tỉnh ngộ nhớ tới việc này, tinh thần cũng rung lên.

Đối phương không phải là Trùng Ma, mạng nhỏ bọn họ
càng thêm an toàn.

“Đa tạ ba vị đạo hữu cho biết chi tiết, tại hạ còn có
chuyện bên người, cũng không lưu chư vị nữa. Bất quá, chuyện hôm nay cùng tại
hạ gặp nhau, mong rằng ba vị không nên nói cho ai biết, Hàn mỗ cũng không muốn
người ta nhận lầm là Trùng Ma mà bị người đuổi giết, nói vậy các đạo hữu có thể
thông cảm.” Hàn Lập ngước nhìn bầu trời, phảng phất như đang tự tính toán, một
lát sau mới cúi đầu nói ra làm cho trong lòng ba người lão giả mừng như điên mà
trả lời.

“Điều này hiển nhiên. Đám người tại hạ nhất định thủ
khẩu như bình, tuyệt sẽ không mang đến phiền toái cho đạo hữu. Huynh đệ chúng
ta xin đi trước một bước.” Lão giả mặt khô gầy áp chế sự hưng phấn trong lòng,
có chút chờ mong hỏi.

Hàn Lập lạnh nhạt gật đầu cười. Ba người đối diện lập
tức mừng thầm, sau khi hướng Hàn Lập thi lễ, liền vội vàng đứng lên bay đi.

tại chỗ khác trên hòn đảo, ba người lão giả mặt khô
gầy mang theo các đệ tử đồng môn, không chần chờ bay khỏi đảo, hướng bầu trời
phía xa nhanh chóng bay đi.

Không biết từ khi nào Hàn Lập cũng đã đứng lên, ở tại
chỗ không nhúc nhích mà nhìn theo. Đến khi những người này độn quang biến mất,
trên mặt mới bỗng nhiên âm trâm xuống.

Mặc dù vừa rồi nếu muốn hạ thủ lấy tính mạng bọn tu sĩ
này, cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng Hàn Lập lại không có một chút ý tứ nào muốn
ra tay.

Hắn không phải là kẻ giết người thành tính!

Huống hồ có tiết lộ hành tung chỗ ở của hắn hay không,
căn bản cũng không sao.

Bởi hải vực nơi này, căn bản như nam bắc cách biệt với
động phủ của hắn. Nếu như là tại hải vực vụ hải tiểu đảo gặp ba người này, hắn
tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ người nào.

Hơn nữa hắn sớm đã có ý định lập tức trở về phủ bế
quan. It nhất trong vòng hai mươi đến ba mươi năm, hắn không định rời khỏi
động.

Ai muốn tìm hắn gây phiền toái, thì cứ từ từ mà tìm
kiếm ở Ngoại Tinh Hải đi.

Bất quá “Trùng Ma.” này đúng là làm cho hắn mang ác
danh.

Trừ lần đó bất đắc dĩ hắn phải vận dụng Phệ Kim Trùng
tiêu điệt đám tu sĩ Bích Vân Môn ra, từ lúc nào mà có chuyện giết người đoạt
bảo?

Rõ ràng có người vu oan giá họa cho hắn.

Điếu này mặc dù không làm cho Hàn Lập giận sôi lên,
nhưng quả thực cũng vô cùng bực mình.

Nghĩ lại cừu gia của hắn tại Ngoại Tinh Hải, tựa hồ
cũng chỉ có Bích Vân Môn.

Thực tế năm đó yêu thú cấp cao rất nguy hiểm, Hàn Lập
cũng không có quá xâm nhập sâu vào khu vực biển sâu của Ngoại Tinh Hải, cũng
chỉ là ở bên ngoài một chút, không ngừng dùng Nghê Thường Thảo dụ yêu lấy đan.

Kết quả một lần, hắn vừa mới vây khốn một con yêu thú
cấp bảy, vừa lúc chứng kiến một đội ngũ chừng bảy tám vị tu sĩ Kết Đan Kỳ bay
tới. Đối phương cuồng ngạo tự xưng tu sĩ Bích Vân Môn, nổi lên lòng tham muốn
giết người đoạt bảo.

Hàn Lập không thể làm gì khác hơn là thả ra hơn mười
vạn con Phệ Kim Trùng ra tiêu diệt.

Dựa theo ý nghĩ hắn, một khi đã động thủ, tốt nhất là
giết người diệt khẩu.

Nhưng không nghĩ tới, mặc dù tiêu diệt được đại bộ
phận tu sĩ, nhưng lại có một tên tu sĩ Kết Đan hậu kỳ có một Cổ bảo hộ thân uy
lực không nhỏ. Kết quả thừa nhịp hắn không đề ý, phá tan vòng vây của đàn Phệ
Kim Trùng, may mắn thoát nạn.

Hàn Lập đương nhiên biết Bích Vân Môn này là một trong
các thế lực lớn ở Kỳ Uyên Đảo.

Hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm
xông vào biển sâu, tránh né đại địch vừa kết này.

Lại nói coi như là hắn gặp may, xông xáo mấy năm tại
biển sâu, hắn cũng không có gặp một con yêu thú cấp tám nào.

Nguy hiểm nhất là một lần, dẫn tới một đám yêu thú cấp
bảy.

Mặc dù làm cho hắn luống cuống tay chân một trận,
nhưng sau khi Phệ Kim Trùng, pháp bảo đều xuất ra, liền bình yên vô sự mà đánh
ngang tay với chúng.

Trải qua diệt sát mấy năm nay, cuối cũng hắn cũng thu
hoạch được mấy trăm khối yêu đan cấp bảy, cũng đủ dư để luyện chế đan dược. Mà
các loại tài liệu yêu thú, cũng tích trữ cả đống.

Lú hắn mới dứt khoát theo đường cũ trở về.

Nhưng mới từ biển sâu trở về, khi trải qua hải vực
này, vô ý phát hiện một con Lưu Ly Thú.

Hàn Lập đương nhiên không có ý buông tha, liền bày
trận đem nó tiêu diệt.

Kết quả không nghĩ tới, lại đưa tới ba người lão giả
mặt khô gầy, lại cực kỳ kinh hoàng kêu hắn là Trùng Ma.

Điều này tự nhiên làm cho Hàn Lập buồn bực vô cùng.

Hiển nhiên nghi ngờ lớn nhất, chính là do Bích Vân Môn
tìm không ra hắn, mà vừa lại biết hắn sử dụng Khu Trùng Thuật cùng Thanh Trúc
Phong Vân Kiếm, lúc này mới “thổi gió đốt lửa.” tạo ra một tên Trùng Ma.

Không hề nghi ngờ, đối phương chẳng những muốn phá hư
thanh danh của hắn, làm cho hắn không có chỗ dung thân tại Ngoại Tinh Hải, còn
muốn dụ dỗ bức bách hắn hiện thân. Thậm trí phái người giả làm hắn giết người
đoạt bảo, nhất cữ lưỡng tiện.

Đáng tiếc, mấy năm nay Hàn Lập đều ở tại khu vực biển
sâu, bọn chúng hiển nhiên uổng phí công sức.

Bất quá nói tới đây, Hàn Lập có chút nghĩ không ra.

Tìm một vị tu sĩ cao cấp cũng tinh thông Khu Trùng
Thuật, không phải là chuyện khó, thậm chí tìm một ít phi trùng cùng loại với
Phệ Kim Trùng, cũng là chuyện dễ dàng.

Nhưng nếu thật sự là người Bích Vân Môn giở trò quỷ,
tại sao lại giả trang người khác sử dụng kim ngân phi trùng, mà không bắt chước
hắn dùng tam sắc Phệ Kim Trùng lúc diệt sát Bích Vân Môn. Tên tu sĩ Kết Đan Kỳ
trốn về kia, chung quy sẽ không sai lầm ở điểm này.

Phải biết rằng thời điểm trước khi Phệ Kim Trùng tiến
hóa, là việc trước khi đến Ngoại Tinh Hải.

Chẳng lẽ là... là mấy lão quái vật ở Hư Thiên Điện,
truy tung tới đây?

Nghĩa tới đây, trong lòng Hàn Lập bỗng rùng mình, thần
sắc không khỏi đại biến.

Nếu thật sự đúng như vậy, tình huống thật sự không ổn.

Trầm ngâm tại chỗ trong chốc lát, Hàn Lập đột nhiên
giẫm chân, không chút dấu hiệu chợt bay lên không.

Sau đó, hắn hóa thành một đạo cầu vồng, hướng về phía
vụ hải tiểu đảo phá không mà bay đi.

Trong độn quang, thần sắc Hàn Lập như thường, khóe
miệng hàm ẩn một tia cười lạnh.

Mới vừa rồi suy nghĩ cẩn thận.

Chuyện Trùng Ma, mặc kệ là Bích Vân Môn đang làm trò
quỷ, hay là lão quái vật nghĩ muốn buộc hắn hiện thân, cũng không cần quá để
tâm tới.

Bởi vì tình hình của Ngoại Tinh Hải, cùng chuyện thâm
uyên yêu thú trở nên có chút quỷ dị, mà hắn vốn cũng định trở về động phủ, nên
nhân tiện khổ tu một ít năm tháng không ra ngoài.

Nhờ đó có thể một mũi tên hạ hai con chim, mà né qua
giai đoạn tối nguy hiểm này.

Mà chỉ cần tu vi của hắn tăng tiến, cho dù có mang cái
hung danh hách hách này, thì có ai có dũng khí dám bắt hắn?

Tu tiên giới vốn là cường giả mới có quyền nói chuyện!

Ôm loại ý nghĩ này, trong lòng Hàn Lập không có bất cứ
cái gì chần chừ một đường bay thẳng.

Cùng lúc đó, tại một gian trong mật thất thuộc Hắc
Thạch Thành của Kỳ Uyên Đảo, đang có hai người ẩn tại một nơi bí mật, đang thần
bí nói chuyện với nhau.

“Tề huynh. Hiện tại cũng đã qua hai ba năm, phương
pháp của ngươi có vẻ không dùng được. Tại hạ cũng không thể ở chỗ này hao phí
bảy tám năm, chờ tiểu tử này mắc câu.” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng,
rất không kiên nhẫn nói.

“Điểu đạo hữu, việc này cấp bách không được, thần thức
ngươi không phải mỗi ngày đều quét các ngóc ngách của Hắc Thạch Thành sao? Tiểu
tử nọ nếu như cải trang tiến vào thành này, nhất định sẽ không qua được mắt
huynh.” Thanh âm người kia có chút khàn khàn, trầm giọng nói.

Chủ nhân của thanh âm đầu tiên, rõ ràng chính là Cực
Âm Tổ Sư nhiều năm không gặp.

Hắn lúc này, bộ dáng vẫn là một người trung niên khuôn
mặt tái nhợt. Chỉ là thần sắc âm trầm cực kỳ. Trong mắt ẩn hiện một tia bất
mãn.

“Hừ! Điểu mỗ dựa theo phương pháp Tề huynh, phái vài
tên đệ tử giả mạo tiểu tử kia giết người đoạt bảo khắp nơi, nhưng là không có
hiệu quả chút nào. Không phải là Tề huynh có mục đích khác, cố ý giấu diếm chứ.
Điểu mỗ cũng không tin, một cái Bích Vân Môn lớn như vậy, tìm một tu sĩ Kết Đan
Kỳ lại khó khăn đến như thế” Vẻ mặt Cực Âm Lão Tổ không đồng tình nói.

“Khụ! Lời này của Điểu huynh thật oan uổng cho tại hạ,
Tề mỗ cùng Điểu đạo hữu tương giao cũng không chỉ một hai năm, lẽ nào tại hạ là
người như thế. Huống hồ, vốn bổn môn cùng tiểu tử nọ có thâm cừu đại hận, nên
sẽ không buông tha việc truy bắt người này.” Chủ nhân của thanh âm khàn khàn,
là một vị đo sĩ trung niên mặc đạo bào thêu đồ án bạch hạc, vẻ mặt hơi tái.
Nhưng bên ngoài lại phủ một tầng hào quang sáng ngọc, nhìn cũng có vẻ khí thế
bất phàm.

“Bất quá, Điểu đạo hữu, Tề mỗ cũng rất hiếu kỳ, rốt
cuộc tên tiểu tử kia đã làm gì chọc giận đạo hữu, khiến Điểu huynh không tiếc
mạo hiểm lẻn vào Thiên Tinh Thành. Sau đó truyền tống đến tận đây, đạo hữu vẫn
lấy cớ lệnh tôn chết trên tay người này, hàm hồ không nói, Tề mỗ thật sự không
quá tin tưởng” Đạo sĩ phảng phất nhớ tới cái gì, đột nhiên cười tủm tỉm nói.

Báo cáo nội dung xấu