Phàm nhân tu tiên - Chương 1887 - 1888

Chương 1887:
Nhân Ma Chi Chiến (6)

“Thì ra là
thế, Cốc trưởng lão triệu tập chúng ta tới đây, chính là muốn thương lượng việc
tiếp viện sao?” Trưởng lão mặt đỏ gật gật đầu nói.

“Không sai! Ỷ Thiên Thành là cứ điểm lại
của bản thành, không thể không cứu. Hơn nữa Thành này tại lần ma kiếp trước,
một mực chống Cự Ma kiếp đến cuối cùng vẫn bình yên vô sự. Sở dĩ lần này xuất
hiện tình trạng không chống đỡ nổi, chỉ vì khiếm khuyết một số tu sĩ cao cấp
trấn thủ mà thôi.” Cốc trưởng lão khẽ thở dài nói.

“Ý của Cốc huynh là Thiên Uyên Thành chúng
ta không cần điều động quá nhiều nhân thủ, chỉ cần phái ra vài vị Hợp Thể tu sĩ
là được sao?” Kim Việt thiền sư ánh mắt chợt lóe, có chút suy tư hỏi.

“Không sai, lão phu chính là có ý này. Dù
sao trước mắt Thiên Uyên Thành mới chính là mục tiêu cuối cùng của đại quân Ma
tộc, cho dù phải cứu Ỷ Thiên Thành, nhưng cần phải cẩn thận đề phòng kế điệu hổ
ly sơn của đối phương. Bên trong Ỷ Thiên Thành đệ tử cấp thấp không thiếu, bản
thân lực phòng ngự cũng không tệ, chúng ta chỉ cần phái ra hai ba tu sĩ Hợp Thể
chi viện, cũng đủ để ổn định cục diện nguy hiểm bên kia, lại càng không làm suy
yếu đi thực lực của bản thành.” Cốc trưởng lão hiển nhiên trước đó đã sớm suy
nghĩ rõ ràng, không chút lưỡng lự nói.

Nghe xong một tràng của Cốc trưởng lão, các
Trưởng lão khác tự nhiên xì xào bán tán một trận, cũng pha lẫn một vài lời
thương nghị.

Cuối cùng, phần lớn cũng đều đồng ý theo đề
nghị của Bạch bào Lão giả.

Dù sao việc đi cứu viện tòa Thành đó, trước
mắt cũng là phương pháp ổn thỏa nhất. Nhưng liên quan đến bố trí nhân thủ cụ
thể đi cứu viện, giữa các Trưởng lão lại xảy ra một phen bất đồng ý kiến...

“Cốc huynh muốn tiểu đệ cùng Dư đạo hữu đi
tiếp viện à, chỉ e là không ổn. Không phải tại hạ không nguyện ý đi mạo hiểm,
mà Cốc huynh hẳn là rất rõ ràng, hiện tại tiểu đệ phụ trách chuyện đó đang tới
thời điểm quan trọng, thật sự không dứt ra được.” Một gã bạch mi trung niên nam
tử nhướng mày nói.

Vừa rồi Cốc trưởng lão đề nghị hắn cùng một
Trưởng lão khác đi tiếp viện Ỷ Thiên Thành, hắn liền không một chút do dự mà cự
tuyệt ngay.

“Sự việc của Dư mỗ, ắt hẳn Cốc huynh cũng
biết rõ, lô thuốc Hương Tiêu Đan ta đang luyện đến khâu trọng yếu, một khi rời
đi sẽ hết sức phí công vô ích, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu đốt một
giờ” Một Trưởng lão khác cũng liên tục lắc đầu.

“Thế Tần đạo hữu cùng Lôi huynh như thế
nào?” Cốc trưởng lão nhướng mày quay đầu hỏi hai người khác.

Kết quả hai Trưởng lão kia đều đồng dạng có
vẻ mặt khó xử.

“Thật là phiền toái, lão phu cùng Kim Duyệt
đại sư mấy người phải phụ trách toàn bộ việc phòng ngự của Thiên Uyên Thành,
nên cũng không có cách nào ly khai được.” Cốc trưởng lão có chút không hài lòng
ra mặt.

“Như vậy đi, nếu Cốc huynh tin tưởng, thiếp
thân nguyện đi một chuyến. Ta cùng Lâm tiên tử của Thiên Vương Tông vốn là hảo
hữu kết giao nhiều năm, cũng nên đi trợ giúp một tay.” Trên mặt nạ của Ngân
Quang tiên tử mục quang chợt lóe đột nhiên lạnh lùng trong trẻo mở miệng.

“Sao, Tiên tử nguyện ý đi à. Thế thì quá
tốt! Với thần thông của Tiên tử, lão phu sao lại không an tâm chứ. Nhưng mà,
Ngân Quang tiên tử đi một mình vẫn chưa đủ, ít ra cũng phải phái thêm một người
nữa mới được.” Vừa thấy Ngân Quang tiên tử tự đề cử mình, Cốc trưởng lão sau
khi bất ngờ liền mừng rõ nói, tiếp theo ánh mắt xoay chuyển, theo bản năng liếc
nhìn Hàn Lập một cái.

Hàn Lập thấy tình hình này, trong lòng thở
dài một hơi, biết sự việc lần này hầu như bản thân không thể tránh khỏi, liền
đứng dậy chắp tay nói:

“Bảo vật trong tay tại hạ tế luyện cũng tạm
ổn rồi, chuyến đi Ỷ Thiên Thành lần này, thôi để Hàn mỗ đi luôn được không? Từ
lúc tại hạ đến quý thành, còn chưa làm bất cứ chuyện gì, trong lòng cũng cảm
thấy có chút bất an.”

“Hàn huynh là trung kỳ tu sĩ, thậm chí từng
đối địch qua hậu kỳ tu sĩ, nếu đi chi viện, Ỷ Thiên Thành tự nhiên càng thêm vô
sự rồi, lần này thật làm phiền đạo hữu” Cốc trưởng lão thấy Hàn Lập chủ động
đứng ra, lông mày giãn ra, cực kỳ cao hứng không ngớt lời cảm tạ.

“Lần đi Ỷ Thiên Thành này có quan hệ không
nhỏ, Hàn mỗ tận chút sức lực cũng là nên làm. Việc không nên chậm trễ, ta cùng
Ngân Quang đạo hữu hãy quay về thu xếp một chút, ngày mai xuất phát ngay!” Hàn
Lập bật cười lớn nói.

Tuy rằng lần đi Ỷ Thiên Thành này, sẽ trực
tiếp đối mặt với Ma tộc cao cấp, nhưng với thần thông hiện giờ của Hàn Lập, trừ
phi gặp phải Thánh Tổ Ma tộc ra, các tên Ma tộc khác làm sao chân chính uy hiếp
được.

Cho nên hắn tuy biết rằng chuyến đi này sẽ
có chút nguy hiểm, nhưng trong lòng lại không có sợ hãi chút nào.

“Bên phía Ỷ Thiên Thành nguy cơ trùng
trùng, ngày mai xuất phát cũng tốt. Bất quá, hiện tại các nơi đều bị Ma tộc bày
ra cấm chế ngăn cách truyền tống cự ly xa, nên Truyền Tống Trận của bản thành
cũng không có cách nào đưa nhị vị đạo hữu trực tiếp tới Ỷ Thiên Thành được, chỉ
có thể tận lực đưa tới chỗ truyền tống bí ẩn gần với Ỷ Thiên Thành nhất mà
thôi, lộ trình kế tiếp, còn phải dựa vào thuật phi hành của nhị vị đạo hữu” Kim
Việt thiền sư có chút áy náy nói.

“Không việc gì cả, dựa vào năng lực của ta
và Hàn huynh, lộ trình còn lại tuyệt không tốn bao lâu đâu” Ngân Quang tiên tử
không chút để ý nói.

Hàn Lập cũng cười một tiếng không để trong
lòng.

Do nhân thủ chi viện đã chọn lựa xong rồi,
nên trong lòng đám người Cốc trưởng lão đều thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại
bắt tay thảo luận về việc tại sao cường độ công kích của Ma tộc độ càng ngày
càng lớn, cũng như cùng đưa ra một ít đối sách.

Nhưng cho dù những lão quái này ai cũng đều
có mưu tính lão luyện, nhưng vấn đề đại quân có vô số Ma thú cấp thấp, thì vẫn
hết đường xoay sở. Hiện giờ Thiên Uyên Thành đang tồn trữ nhiều linh thạch, dù
dưới hao tổn kinh người của vô số pháp trận, cũng mới chỉ giảm được hơn một
phần mười.

Thoạt nhìn tựa hồ còn thừa rất nhiều, nhưng
dựa theo thông lệ trước kia, sau khi ma kiếp bùng nổ ước chừng sẽ kéo dài hơn
trăm năm. Mà lần ma kiếp này mới bạo phát chưa tới một năm thời gian, việc này
sao chẳng làm cho đám trưởng lão không ngừng quan tâm lo lắng được chứ.

Lúc này Hàn Lập lại bỗng nhiên cười nói:

“Các vị đạo hữu cũng không cần quá mức lo
lắng cho việc này, Ma thú cấp thấp của Ma giới cho dù thật sự đếm không kể
xiết, nhưng việc để thu thập và hàng phục đám Ma thú này, chỉ cũng hao phí Cổ
ma nhất tộc không ít tinh lực, huống hồ lại đem đám Ma thú này từ Ma giới đến
Nhân giới, cũng tuyệt không phải là một việc dễ dàng gì. Dù sao hiện tại giới
diện chi lực giữa hai giới tuy rằng đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn còn sót lại một
ít, số lượng Ma thú cấp thấp nhiều như vậy đối với Ma tộc mà nói cũng là một
gánh nặng to lớn, nếu không thì đám Ma tộc đó cần gì phải phí sức thám thính
làm gì.”

“Ta tự nhiên cũng biết việc này, nhưng sự
hung hãn của lần ma kiếp này, thật sự có chút ngoài dự liệu. Cuối cùng không
biết Thiên Uyên Thành có thể làm tiêu hao hết đám đại quân Ma thú này không
nữa?” Cốc trưởng lão cười khổ một tiếng nói.

“Kỳ thật đối với đại quân Ma thú và những
tên Ma tộc cao cấp đã xuất hiện vừa qua, ta càng lo lắng không biết mấy chục
năm sau bản thể của Thánh Tổ Ma tộc rốt cuộc có bao nhiêu tên sẽ hàng lâm bản
giới.” Ngân Quang tiên tử dung nhan xinh như ngọc bỗng trầm trọng nói.

“Xin tiên tử chỉ giáo cho!” Hàn Lập vừa
nghe lời này, thần sắc vừa động, không chút lưỡng lự hỏi.

“Ở lần trước kia vừa đến giữa kỳ Ma kiếp,
giới diện chi lực cũng không thể ngăn cản nổi bản thể Thánh Tổ Ma tộc hàng lâm
nữa, nhưng không biết vì sao mà đám Thánh Tổ Ma tộc đó cũng không có cách nào
hàng lâm toàn bộ sang giới này, mỗi lần Ma kiếp chỉ có một số rất ít có thể
hàng lâm Linh giới mà thôi. Dưới sự liên thủ Đại Thừa của Nhân Yêu lưỡng tộc
cộng thêm mấy tộc phụ cận khác nữa, cuối cùng cũng có thể đấu ngang tay với đám
Thánh Tổ đó, nhưng lần Ma kiếp này thanh thế to lớn như vậy, chỉ sợ số lượng
Thánh Tổ Ma tộc hàng lâm cũng khác nhiều so với lúc trước... Không cần nhiều,
chỉ cần Ma tộc một hơi kéo sang mười mấy tên Thánh Tổ cùng cấp thôi, Nhân Yêu
lưỡng tộc chúng ta căn bản không có cách nào ngăn cản nữa.” Ngân Quang tiên tử
chậm rãi nói.

“Kỳ thật chuyện này ta và Kim Việt đạo hữu
cũng đã từng suy đoán qua, nhưng bên phía Thánh Đảo ắt hẳn cũng đã có dự phòng,
chúng ta chỉ cần cố gắng làm tốt chuyện của mình là được.” Cốc trưởng lão đối
với lời nói của Ngân Quang tiên tử không có gì ngạc nhiên, ngược lại hàn ý trên
mặt chợt lóe nói.

“Đây cũng nhờ lưỡng tộc chúng ta có nhiều
tu sĩ trí tuệ trên thánh đảo, nên đã có thể đoán trước Ma kiếp lần này không
giống bình thường, khẳng định đã có đối sách ứng phó. Nếu đã như vậy, thiếp
thân liền cáo từ trước, vì chuyến hành trình đi Ỷ Thiên Thành nên trở về chuẩn
bị một chút.” Ngân Quang tiên tử nghe được lời ấy, ngọc dung hơi hòa hoãn lại
chút, sau một thoáng suy nghĩ liền nói lời cáo từ.

Đám người Cốc trưởng lão tự nhiên không nói
thêm lời nào nữa, liền cùng đứng dậy đưa tiễn.

Sau khi Ngân Quang tiên tử rời đi không
lâu, Hàn Lập cũng đồng dạng lấy cớ chuẩn bị cho hành trình ngày mai mà cáo từ
quay về.

Sau đó không lâu, Hàn Lập trở lại động phủ
lập tức gọi đám đệ tử Hải Đại Thiếu tới, sau khi ban cho bảo vật và đan dược,
cũng ngưng trọng dặn dò một phen. Liền trở vào trong tòa mật thất cao nhất mà
đả tọa.

Tuy rằng hắn tự nhận định lần đi này hẳn là
cũng không nguy hiểm gì quá lớn, nhưng đem tâm thần bảo trì trạng thái tốt nhất
rồi xuất phát, tự nhiên cũng có chỗ hữu ích.

Một đêm vô sự, sáng sớm ngày tiếp theo, Hàn
Lập đơn thân một mình bay thẳng đến vị trí Truyền Tống Trận của Thiên Uyên
Thành.

Mấy canh giờ sau, hắn liền chứng kiến ở xa
xa, bên ngoài truyền tống đại điện có một thân Bạch y Nữ tử mang mặt nạ, đang
tiêu sái đứng ở đó.

“Thật làm phiền tiên tử đứng đợi lâu!” Độn
quang chợt tắt, thân hình Hàn Lập liền quỷ dị xuất hiện ngay bên cạnh nàng, khẽ
cười nói.

“Hàn huynh không cần khách khí, thiếp thân
cũng vừa mới tới không lâu, chúng ta xuất phát luôn nào!” Hai mắt Ngân Quang
tiên tử sau khi đảo qua trên mặt của Hàn Lập, liền thản nhiên nói.

Tiếp theo, nàng liền đi trước dẫn đườn lối
vào rong Truyền Tống đại điện, Hàn Lập không chút hoang mang đi theo sau.

Bên trong Truyền Tống đại diện, đã sớm có
mặt vài tên vệ sĩ thủ hộ cung kính chờ đợi, chúng vừa thấy hai người Hàn Lập
vừa tiến vào, lập tức hướng hai người thi lễ, và tên cầm đầu cung kính nói:

“Hai vị tiền bối, vãn bối đã sớm đem truyền
tống pháp trận chuẩn bị tốt rồi, chốc lát lập tức đưa hai vị truyền tống đến vị
trí cách Ỷ Thiên Thành khoảng nửa tháng lộ trình. Bất quá do sợ bị Ma tộc phát
hiện, nên vị trí truyền tống này từ lúc Ma kiếp bạo phát tới nay, vẫn chưa từng
khởi động qua. Cho nên mong hai vị tiền bối khi vừa đến nơi pháp trận truyền
tống đầu bên kia, cần phải cẩn thận một chút, phòng ngừa điểm truyền tống bên
kia đã bị bại lộ.

“Nói như vậy, ngay khi chúng ta qua đó, có
thể trúng phải mai phục của Ma tộc à!” Ngân Quang tiên tử nhíu chặt đôi mi lại,
lạnh lùng nói.

“Bẩm báo tiền bối, vị trí thiết lập truyền
tống bên đầu kia hết sức bí ẩn, theo lý thuyết tự nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Lời vừa thốt ra chỉ có tính đề phòng thôi!” Trong lòng tên vệ sĩ kia rung mình,
vội vàng cẩn thận giải thích.

“Truyền Tống Trận không có bất cứ vấn đề gì
chứ!” Hàn Lập bình tĩnh hỏi một câu.

“Tuyệt đối là không có vấn đề, vãn bối vừa
mới thử nghiệm qua.” Tên thủ lĩnh vệ sĩ thập phần khẳng định nói.

“Nếu Truyền Tống Trận không có vấn đề gì,
cho dù bên kia có Ma tộc mai phục đi nữa, ta cùng Ngân Quang đạo hữu cũng sẽ
chẳng quan tâm tới, hãy lập tức chuẩn bị truyền tống đi.” Hàn Lập nghe được lời
này, không chút do dự phân phó.

Chương 1888:
Nhân Ma Chi Chiến (7)

Ngân Quang
tiên tử nghe Hàn Lập nói thế, ánh mắt trên mặt nạ chợt lóe, nhưng cuối cùng
cũng không phản đối chút nào.

Vệ sĩ bên cạnh gặp tình hình này, tự nhiên
lập tức tuân lệnh, liền phân phó mấy người khác, vội vàng kích phát truyền tống
trận.

Ngân Quang tiên tử không nói hai lời, bạch
y phiêu động, liền đứng ở trung tâm pháp trận. Hàn Lập cười cười, cũng bình
tĩnh đi vào trong truyền trống trận.

Một lát sau, dưới chân truyền tống trận
liền phát ra tiếng động vù vù, đồng thời bốn phía nổi lên linh quang màu trắng
ngà. Thân hình hai người chợt lóe, bỗng nhiên vô ảnh vô tung dưới ánh linh
quang sáng rực.

Hàn Lập chỉ cảm thấy hào quang bốn phía
chớp động, không gian trước mắt chợt trở nên mơ hồ. Với thần thông hiện tại của
hắn, lần truyền tống cự ly ngắn này ngoại trừ trong đầu trầm trọng một chút,
thì không có bất cứ khó chịu gì cả.

Nhưng khi bốn phía hào quang tản ra, vừa
lúc hai chân Hàn Lập lại chạm đất. Liền không chút do dự phóng xuất thần niệm
ra xung quanh, đem toàn khu vực phụ cận đều tra xét kỹ lưỡng.

Kết quả, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống,
sâu trong trong đồng tử xuất hiện một tia hàn quang lóe ra.

Cơ hồ trong cùng lúc, không gian bốn phía
đột nhiên dao động dữ dội, hơn trăm luồng khói đen kịt dày đặc cuồn cuộn từ
khắp nơi tràn tới.

Hàn Lập không cần nghĩ nhiều, một tay bấm
quyết đột nhiên xung quanh cơ thể hiện ra một quầng sáng màu xám, bất quá lúc
đầu chỉ lan ra hơn trượng, nhưng sau một cái chớp lóe, liền mạnh mẽ bung rộng
ra vô số lần, cuối cùng bao trọn hàn quang ở khu lân cận vào hết bên trong.

Thật bất ngờ, đám hàn quang đó lập tức bị
một cổ lực lượng quỷ dị từ trong quầng sáng màu xám làm cho đứng yên không nhúc
nhích, rồi lần lượt hiện ra nguyên hình. Thấy rõ từng chiếc cung tên màu đen
dài hơn thước, mỗi cây đều tỏa ra màu đen bóng loáng. Ngay đầu mũi tên liên tục
chớp động ánh sáng màu tím trông rất yêu dị, dường như trên đó có bôi lên chất
kịch độc nào đó.

Hàn Lập lúc này không chút hoang mang, đảo
ánh mắt qua bốn phía xung quanh. Hắn chỉ thấy bản thân đang đứng trong một gian
đại sảnh lớn hơn trăm trượng, mà ở trong đại sảnh này đang hiện diện chừng năm
sáu mươi tên Giáp sĩ Ma tộc mặc giáp đen, mỗi tên đều cầm trên tay một cây cung
tên đen nhánh, cả bọn đều lộ vẻ giật mình nhìn về phía hai người Hàn Lập.

Bất qua phần lớn đám Ma tộc này đều có tu
vi Kết Đan kỳ, lẫn trong đó có vài tên Nguyên Anh kỳ. Nhưng tu vi cao nhất là
một gã Độc Giác An tộc Hóa Thần kỳ, da thịt thô ráp, hai mắt xanh biếc.

Ngay lúc này, tên cầm đầu Ma tộc đang ngạc
nhiên nhìn Hàn Lập và Ngân Quang tiên tử, đột nhiên trong miệng thét lớn một
tiếng:

“Không hay rồi, là Hợp Thể lão quái của
Nhân tộc, mau chạy đi!”.

Lời vừa dứt, trên thân thể tên Ma tộc cao
cấp này vang lên tiếng “phanh...”, một cổ ma khí nồng đậm bạo phát lan nhanh
khắp nơi, cơ hồ tràn ngập cả gian đại sảnh.

Mà bản thân hắn lại thừa dịp được cổ ma khí
che dấu, lập tức hóa thành một đạo ô quang chạy về hướng cổng chính.

Còn mấy tên Giáp Sĩ Ma tộc khác, tự nhiên
cũng kinh hãi đều muốn thi triển ma thuật mà bỏ chạy.

Nhưng Hàn Lập sao có thể để cho bọn họ được
như ý, sát khí vừa hiện trên mặt, quầng sáng màu xám đột nhiên co rút lại,
nguyên bản cung tiễn đen nhánh đang bị đứng yên bất động trên không, thì chỉ
cần sau một cái quay đầu, liền nhắm hướng phía ngược lại bắn đi. Tốc độ quả
thật cực nhanh, so với cung tiễn ngũ sắc lúc ban đầu còn muốn nhanh hơn gấp
mười lần. Ánh chớp chợt lóe qua, Giáp sĩ Ma tộc bốn phía kêu lên thảm thiết,
liền lần lượt xoay người ngã quỵ xuống.

Tiếp theo quầng sáng màu xám trở nên quay cuồng
khắp đại sảnh, vô số tia sáng xám nhỏ bé hiện ra, chớp động một cái, toàn bộ
thân hình đám Giáp sĩ Ma tộc lập tức rời ra tứ phân ngũ liệt trông hết sức quỷ
dị.

Trong vô số ánh sáng màu xám chớp động bao
phủ, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể thoát ra chút nào.

Nhưng mọi thứ còn chưa dừng lại ở đó, Hàn
Lập lạnh lùng liếc mắt một cái, chỉ tốn chút công phu liền ngó về hướng cổng
chính, nơi tên thủ lĩnh Ma tộc thừa dịp bỏ chạy, bàn tay bỗng nhiên tung ra một
trảo hướng hư không phát ra.

Một tiếng “phốc xuy.” vang lên, trên không
trung ngay đầu tên Ma tộc hiện ra một bàn tay màu xanh to tướng, liền vỗ xuống
nhanh tựa tia chớp.

Một tiếng hét thảm vang xa!

Tên Ma tộc Hóa Thần kia căn bản không cách
nào chống đỡ nổi uy lực khổng lồ của cự chưởng, ngay cả bảo vật hộ thân cũng
chưa kịp tung ra, chỉ cần một cái vỗ liền biến thành đống thịt vụn.

Lúc này Hàn Lập mới vung tay hướng lên hư
không, dưới ánh hào quang chớp động, những sợi tơ xám giăng đầy trời cùng với
bàn tay to màu xanh liền tán loạn biến mất tựa như ảo ảnh.

Sau đó hắn mới quay đầu lại hướng Ngân
Quang tiên tử đồng dạng cùng truyền tống tới khẽ cười nói:

“Ngân Quang đạo hữu, xem ra nơi này đích
thực đã bị Ma tộc phát hiện, bất quá vẫn chưa xem trọng lắm, chỉ phái ra bấy
nhiêu nhân thủ canh chừng thôi.”

“Chẳng phải Ma tộc không coi trọng đâu, mà
là những truyền tống trận bí ẩn của Nhân tộc chúng ta ở ngoài các đại Thành có
quá nhiều, đám Ma tộc đó không có khả năng đều phái ra trọng binh để canh chừng
mỗi truyền tống trận được, chỗ truyền tống trận này có thể có Hóa Thần kỳ của
Ma tộc xuất hiện, đã là được ma tộc coi trọng lắm rồi.” Ngân Quang tiên tử tựa
hồ đối với điều này rất rõ ràng.

“Thì ra là thế, lời của tiên tử đích thực
chí lý.” Hàn Lập sau khi suy nghĩ một chút, liền cười rộ lên nói.

Kế tiếp ngón tay hắn bắn ra một viên hỏa
cầu, chớp động một cái, liền hóa thành hỏa điểu đỏ sậm hướng mặt đất vẫy cánh
một cái.

Đám tàn thi Ma tộc sau khi bị hỏa điểu bay
ngang qua, lần lượt hóa thành tro bụi, chỉ lưu lại mấy túi trữ vật lớn nhỏ
không đồng đều.

Trữ vật pháp khí của Ma tộc và vòng trữ vật
của Linh giới nhìn không giống nhau lắm, mỗi cái trữ vật pháp khí nhìn tựa như
dây đai thắt lưng vậy.

Tay áo Hàn Lập đảo qua, liền thu hết đám đai lưng đó vào tay,
tùy ý dùng thần niệm nhìn lướt qua đó.

Kết quả hắn khẽ cau mày, đai lưng trữ vật
của đám Giáp sĩ Ma tộc đó thế mà có quá ít đồ vật, ngoại trừ một số tinh thạch
tỏa ánh sáng màu đen, thì phần lớn đều là các dụng cụ linh tinh như trận kì,
trận bàn,...

Đám tinh thạch màu đen đó, theo như lời đồn
thì ắt hẳn là đặc sản Ma Tinh Thạch từ Ma giới. Đám tinh thạch này cùng với
linh thạch của Nhân giới ở Linh giới cũng có công dụng tương đồng, chỉ có điều
tự trong tinh thạch tự nhiên tràn ngập từng luồng ma khí tinh thuần.

Hàn Lập lắc đầu, linh quang trong tay chợt
lóe, đám trữ vật đai lưng này đều bị thu hết vào người, tiếp theo sải một bước
dài, hướng ra phía ngoài đại sảnh mà rời đi.

Vừa rồi thần niệm hắn đã sớm đảo qua toàn
bộ khu vực phụ cận, và thấy rõ ràng nơi này ngoại trừ mấy ch tên Ma tộc lúc
trước ra, đều không còn lại bất kỳ ai nữa, lúc này mới tùy ý tiếp tục bước đi.

Thần sắc trên mặt Ngân Quang tiên tử cũng
cực kỳ bình tĩnh, lúc này cũng đồng thời đi theo ra ngoài.

Vừa vượt qua cổng chính liền có thể phát
hiện ra, tòa truyền tống trận này vốn ở trong một động quật nằm sâu dưới lòng
đất, ngoại trừ một thông đạo thiên nhiên nhỏ hẹp uốn lượn hướng lên trên ra,
thì không còn con đường nào khác nữa.

Địa phương bí ẩn như thế này, cũng không
biết đám Ma tộc đó làm sao tìm ra được nữa, điều này khiến cho Hàn Lập lấy làm
lạ đôi chút.

Sau một lát công phu, hai đạo độn quang từ
đáy một tòa núi nhỏ trong lòng đất bay ra, sau khi xoay quanh một vòng trên
không trung, liền xác định phương hướng nào đó rồi bay đi hóa thành một đạo
thanh sắc kinh hồng lóe lên vài cái, liền dần dần trở nên trong suốt, thậm chí
cuối cùng trở nên mờ ảo như có như không, còn một đạo bạch hồng khác, sau một
tiếng “phanh.” âm vang, liền biến ảo thành một đóa mây trắng trông cũng không
bắt mắt lắm, nhìn từ xa thì tựa như một đám mây trên trời cao từ từ phiêu động,
nhưng trên thực tế độn tốc không thua gì đạo độn quang kia.

Thế là hai người một trước một sau, trong
chớp mắt biết mất nơi cuối chân trời.

Nhưng sau khi hai người Hàn Lập rời khỏi vị
trí truyền tống trận gần nửa ngày, thì từ một phương hướng khác trên bầu trời
đột nhiên trở nên u tối, một đoàn ma khí hóa thành mây mù cuồn cuộn kéo đến.

Tốc độ nó cực nhanh, chỉ một cái chuyển
động, liền tức thời tới ngay vị trí đỉnh núi nơi bọn Hàn Lập vừa bay đi.

Sau đó ma khí ngưng tụ lại, lập tức hóa
thành một tên Bạch giáp Lão hán.

Lão già này đầu mọc sừng ngắn là một gã Ma
tộc cao cấp Hợp Thể kỳ, khuôn mặt dường như hơi giống với tên Ma tộc thủ lĩnh
vừa bị Hàn Lập đánh chết.

Lúc này đây, vẻ mặt hắn lo âu, trong nháy
thân hình nhoáng lên liền hóa thành một đạo bạch quang chui vào trong thông đạo
bí mật.

Nhưng cơ hồ chỉ trong vài lần hít thở, một
tiếng rống bi thống đến cực điểm từ dưới đất truyền ra.

Tiếp theo bạch quang chợt lóe, lão già lại
từ dưới đất bay ra, sau một cái chớp động, liền bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh
một tiểu sơn gần đó, hai mắt tức giận hướng bốn phía nhanh chóng đảo qua.

“Dám hại đến tính mạng ái tôn của ta, cho
dù người chạy tới chân trời góc biển, bản tôn cũng nhất định phải đem người băm
thành vạn đoạn. À, tìm được rồi, hướng này hẳn là không sai rồi!”

Chỉ trong chốc lát Bạch giáp Lão giả đã tìm
ra được hướng rời đi của đám người Hàn Lập, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, nhất
thời ma khí lộ ra bên ngoài thân thể, lại lần nữa hóa thành một đám hắc vân
ngưng tụ bốn phía.

Bỗng nhiên, Lão già vào bên hông một cái,
vang lên tiếng thánh thót, một đoàn hắc quang từ trong bay ra, thoáng xao động
liền hóa thành con cự hạc đen thui, thân dài cỡ mười trượng.

Thân hình vừa động, lão già liền hóa thành
một cổ ác phong xuất hiện ngay trên lưng cự hạc, sau đó đột nhiên bấm quyết
khiến sắc mặt tái xanh mét.

Quầng ánh sáng xung quanh hai cánh cự hạc
màu đen lưu chuyển một trận, sau một chút m liền huyễn hóa thành bốn cánh màu
đen, đồng thời nhè nhẹ vỗ một cái.

Tiếng xé gió nổi lên, cự hạc màu đen bay đi
nhanh như tên, đồng thời ngoài thân lão già phát tán ra ma khí cũng đang cuồng
trướng tản ra, cũng đem cự hạc vây vào bên trong.

Trong chốc lát độn tốc lại tăng nhanh thêm
lần nữa!

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ trong đám
mây đen kịt kia lại nhô ra một cây Động Thiên cự côn đen tuyền, sau đó nhoáng
lên một cái, lại to dài ra hơn ngàn trượng rồi hung hăng đập xuống ngọn tiểu
sơn.

Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số
đá vụn bay ra, cự côn tựa như ảo ảnh lóe lên một cái rồi biến mất.

Ngọn tiểu sơn vốn cao khoảng ngàn trượng,
chỉ một cái đập đã thấp đi hơn phân nữa, vị Ma tộc cao cấp này lại chỉ cần ra
tay mỗi một côn thôi, đã đem gần nửa tiểu sơn đập cho tan nát.

Lúc này cự hạc màu đen đã sớm hóa thành một
luồng hắc quang, từ chỗ gần đó chợt lóe lên rồi trong nháy mắt vượt qua nghìn
dặm mà không thấy bóng dáng đâu nữa.

Hai canh giờ sau, trên một tòa núi to lớn
cách nơi đây ngoài vạn dặm, có hai gã Ma tộc cao cấp khác đang đối diện đàm
luận chuyện gì đó.

“Mễ huynh, Lực lão quái sao lại đi lâu như
vậy, không phải nói chỉ là thuận đường mà trao cho tên ái tôn hắn hai món bảo
vật hộ thân thôi sao, rồi lập tức quay về ngay mà! Lẽ nào còn ở chỗ đó định
diễn thêm chút trò tình cảm ông cháu nữa à? Chúng ta đang có chuyện quan trọng
trong người đấy, nếu chậm trễ đại sự, thật không biết phải trả lời làm sao với
Huyết Quang đại nhân nữa đây.” Một gã Ma tộc cao cấp trên mặt có khắc ma văn
màu xanh, hơi không kiên nhẫn được liền nói với tên bằng hữu kế bên.

“Lam tôn giả cần gì phải quá mức gấp gáp
vậy chứ, Lực lão quái chẳng phải là người bất phân nặng nhẹ đâu, rất có khả
năng là đang trên đường quay về rồi. Lại nói tới gã đồ tôn của hắn đang phụ
trách giám thị địa vực, chính là huyết mạch hậu duệ duy nhất, nên hiện tại phải
trọng thị một chút, cũng là chuyện bình thường thôi.” Một gã Ma tộc đầu trọc
trên khóe miệng có xúc tu dài hơn thước, trông bộ dáng bất cần liền nói.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3