Phàm nhân tu tiên - Chương 1891 - 1892

Chương 1891:
Kịch Chiến Tam Ma (trung)

Lúc này mỹ
mâu của Ngân Quang Tiên Tử sau khối mặt nạ không ngờ lại toát ra một tia đau
đớn, đột nhiên một cỗ hơi thở đàn hương từ trong miệng khẽ phun, tỏa ra một đạo
bạch sắc tiểu kiếm.

Kiện phi kiếm này chợt lóe lên, liền biến
thành ngân quang bao vây quanh thân thể nàng, chém mạnh làm đứt rời cánh tay,
miệng vết thương quỷ dị lập tức được chữa trị, ngay cả một giọt máu cũng không
có.

Cánh tay ngọc vừa rơi khỏi thân thể, trong
nháy mắt liền phát ra một tiếng “Phốc suy.”, bỗng chốc bị một đoàn huyết diễm
bao vây, hừng hực thiêu đốt, nháy mắt đã biến thành tro tàn.

“Thực Huyết Ma Diễm, quả nhiên là loại ma
diễm cực độc! Hàn huynh cẩn thận đấy, đây là một loai ma diễm cực lợi hại trong
tứ đại ma diễm của Ma tộc. Một khi nhiễm phải, trừ phi là có các loại dị bảo
trong truyền thuyết hộ thể, ngoài ra không còn cách nào có thể khu trừ.” Ngân
Quang Tiên Tử quá sợ hãi, đồng thời lớn tiếng nhắc nhở Hàn Lập.

Tiếp đó bàn tay vừa đảo, trong tay lóe lên
thanh quang, một viên đan dược bạch sắc tỏa ra mùi thơm ngát bỗng nhiên xuất
hiện, nàng lập tức đem nó nuốt vào trong bụng.

Trong sát na, chỗ tay cụt xuất hiện một đạo
thanh sắc lượn lờ, một cánh tay dị thường trắng nõn một lần nữa mọc ra, giống y
như cánh tay lúc trước.

Thế nhưng ngọc dung sau tấm mặt nạ của Ngân
Quang Tiên Tử lại cực kỳ tái nhợt, hiển nhiên nàng vừa thi triển công pháp Chi
Thể Trọng Sinh đã phải trả một cái giá không nhỏ.

“Thực Huyết Ma Diễm! Không ngờ lại là vật
này, xem ra Hàn mỗ thật đúng là đã xem thường các hạ rồi. Nhưng mà như vậy cũng
tốt, điều này nói lên địa vị của ngươi ở trong đám tôn giả Ma tộc chỉ sợ không
tầm thường, càng có giá trị lớn.” Ánh mắt Hàn Lập nhìn lướt qua cánh tay mới
mọc của Ngân Quang Tiên Tử, lại nhìn ma vật ba đầu sáu tay phảng phất như tiểu
sơn đối diện, sát khí trong mắt thiểm hiện.

“Muốn giết ta, chỉ bằng hai người các
ngươi!” Lão giả một sừng biến thành ma vật, sáu mắt đều trợn lên, trong ba cái
miệng lớn đồng thời phát ra tiếng cuồng tiếu khinh thường, tiếp đó hắc sắc cự
côn trong hai tay đột nhiên nhoáng lên một cái, hư không lập tức ầm ầm nổ mạnh,
tràn ngập côn ảnh cự đại như một tòa phật sơn, cuồn cuộn cuốn về phía Hàn Lập
cùng Ngân Quang Tiên Tử.

Côn ảnh chưa tiến tới, thế nhưng một cỗ linh
áp làm cho người ta hít thở không thông khiến hư không phụ cận vặn vẹo, phảng
phất như có uy năng khai thiên liệt địa vậy.

“Hừ, xem ra các hạ còn quá tự tin vào sức
lực của mình thì phải.”

Hàn Lập thấy vậy, chẳng những không sợ,
ngược lại đồng tử co rút lại, hai tay nhẹ nhàng bấm niệm pháp quyết, kim quang
quanh thân bỗng đại phóng, thoáng cái điên cuồng lớn lên.

Chỉ trong một lần hô hấp, không ngờ thân
thể hắn cũng biến lớn, là Kim Mao cự viên, răng nanh dữ tợn lộ ra.

Tiếp đó hai tay lăng không tung ra một
trảo, một tòa hắc sắc sơn phong cùng một tòa thanh sắc sơn phong đồng thời xuất
hiện trên tay hắn, hai tay dùng sức nâng lên, hai ngọn núi cự đại lập tức lại
biến thành sơn nhạc cao mấy trăm trượng, chắn trước mặt côn ảnh ngập trời.

Lực tôn giả biến thành ma vật, lực lượng cự
đại khiến người ta trông thấy mà líu lưỡi, những côn ảnh kia vô cùng mãnh liệt,
thế nhưng đánh lên trên hai ngọn núi chỉ bộc phát một hồi hào quang chói mắt
cùng tiếng nổ ầm ầm mà thôi.

Sau đó côn ảnh đầy trời tan đi, mặt ngoài hai
ngọn núi ngoại trừ có một số vết lồi lõm ra, cũng không thấy bị thương tổn gì.

Lão giả một sừng thấy vậy, ba khối đầu lâu
đồng thời cả kinh, lộ ra ánh mắt không thể tin được.

“Không có khả năng a! Ta tu luyện Ma công
Cầu Long Đại Lực đã đại thành, tu sĩ nhân tộc Hợp Thể sao có người có khí lực
lớn hơn ta chứ? A, biến thân của người này là...” Lão giả một sừng thoáng kinh
hô, thế nhưng ánh mắt lại ngưng tụ cẩn thận dò xét Hàn Lập sau khi biến thân
thành cự viên, thần sắc bỗng nhiên lại lộ ra vài phần kinh nghi.

“Hắc hắc, khó có thể gặp được một người như
các hạ. Vừa tới đã phi lễ. Các hạ cũng nên tiếp một kích của ta chứ nhỉ?” Sắc
cự viên miệng phun tiếng người, hai ngọn đại sơn trong giây lát hợp lại, hai
tay cự viên lại dùng sững quăng về phía trước.

“Ông ông.” hai tiếng, sau đó hai ngọn núi
mang theo hai đạo bạch ngân nồng đậm phá không bắn tới.

Cách Lão giả một sừng khoảng hai ba mươi
trượng, một cỗ sức lực vô hình hóa thành ác phong chộp xuống.

Nơi nó đi qua, hư không phảng phất như vỡ
ra thành từng khúc.

Chứng kiến cảnh này, trong lòng lão giả một
sừng âm thầm sợ hãi, thế nhưng cũng không cam lòng, ba đầu đột nhiên quát lớn,
hắc sắc đại côn trong tay múa lên.

Trong nháy mắt từng mảng côn ảnh cuốn về
phía hai tòa núi lớn.

“Oành.” một tiếng long trời lở đất vang
lên!

Ma vật ba đầu sáu tay chỉ cảm thấy hai tay
tê rần, đại côn trong tay nóng lên, rời tay bay ra, đồng thời một cỗ đại lực
oanh kích lên người, hắn không nhịn được mà há miệng phun ra một ngụm máu đem,
đồng thời thân hìn rung lên, chấn động bay đi.

Hai tòa núi lớn chỉ thoáng đình chỉ trên
không trung, cũng không bị tổn thương gì, tiếp tục hung hăng áp xuống phía
dưới.

Mắt thấy chỉ cần ép xuống sẽ khiến ma vật
biến thành thịt vụn, lão giả một sừng quá sợ hãi, đột nhiên sáu cánh tay đồng
thời tự động rời thân, hóa thành huyết vụ cuồn cuộn đem thân hình bao phủ lấy.

“Oành.” một tiếng, hai tòa cự sơn không
chút khách khí ép xuống màn huyết vụ, nhưng bên trong không ngờ lại trống rỗng,
lão giả một sừng cũng không biết đã thi triển bí pháp gì, quỷ dị biết mất tại
chỗ.

Hàn Lập biến thành cự viên đầu tiên là khẽ
giật mình, tiếp đó trong miệng rộng phát ra thanh âm giận dữ, đột nhiên hai tay
vỗ lồng ngực, tại mi tâm mở ra, một con mắt đen kịt xuất hiện.

Sâu trong đồng tử của con mắt này có hắc
quang lưu chuyển, một đạo cột sáng hắc sắc lớn cỡ bát cơm bắn ra, lóe lên tức
thì chui vào trong hư không.

Sau một khắc trên hư không bên ngoài mấy
trăm trượng bỗng nhiên truyền tới tiếng nổ trầm đục.

Tiếp theo, một tiếng gầm nhẹ vang lên, thân
ảnh cự đại của ma vật loạng choạng ngã ra khỏi phiến không gian này.

Hàn Lập thấy vậy, cũng không hề chần chờ
trực tiếp ném hai ngọn núi về phía đó.

Hai ngọn núi lập tức rung lên, ngân văn mặt
ngoài của một ngọn núi chớp động, một mảnh hào quang mờ ảo cuồn cuộn bay tới,
mà trên ngọn núi còn lại lại có vạn đạo thanh mang tỏa ra vô số đạo Vô Hình
kiếm khí.

Hai thứ đan vào nhau, thiên địa cơ hồ biến
sắc!

Lão giả một sừng thấy vậy, sắc mặt lập tức
tái đi, tiếp đó không hề do dự, hai chân đột nhiễn giẫm mạnh lên hư không.
“Bang bang.” hai tiếng, cũng hóa thành hai cỗ huyết vụ, lại lộ ra một đôi cước
cốt ngân sắc.

Chẳng những ngân quang chớp động bên ngoài
cước cốt, tại lòng bàn chân còn dán một đôi phù lục huyết sắc.

Ba khối đầu lâu đồng thời đọc lên một đoạn
khẩu quyết quái dị.

Hai phù lục huyết sắc lập tức xì một tiếng
liền bốc cháy, mười tờ huyết văn lớn cỡ cái đấu lóe lên, lập tức xâm nhập vào
bên trong cước cốt, phảng phất như khảm vào trong đó vậy.

Một đôi ngân sắc cước cốt tức thì lóe lên
linh quang, liền huyễn hóa ra một đôi ngân sắc phi luân, thoáng cái xoay tròn,
sau đó huyết sắc ma diễm ầm ầm bốc cháy tại mặt ngoài.

Mà bánh xe dưới sự thúc dục của hỏa diễm,
thoáng cái điên cuồng vận chuyển, “Vèo.” một tiếng, sau đó liền biến thành một
đạo cầu vồng huyết sắc lớn cỡ trăm trượng kích bắn về phía xa.

Tốc độ cực nhanh, quả thực là nhanh như
điện chớp, trong nháy mắt đã tới địa phương cách đó hơn nghìn trượng!

Lão ma này thấy không cách nào đấu lại Hàn
Lập, cho nên không hề do dự lựa chọn bỏ chạy.

Hàn Lập tự nhiên là ngẩn ngơ, tiếp đó khẽ
chau mày!

Ma đầu kia lúc đầu làm ra một bộ dáng không
chết không thôi, thậm chí còn biến ra Cổ Ma chân thân, thế nhưng vừa gặp chút
bất lợi đã lập tức làm ra quyết đoán như thế, ngược lại có phần ngoài dự liệu
của người ta.

Từ khi Hàn Lập biến thân thành cự viên, đến
khi áp tới Lực tôn giả bất quá cũng chỉ qua công phu mấy hơi thở, Ngân Quang
Tiên Tử ở một bên nhân cơ hội này điều động linh lực lưu chuyển quanh thân một
lần, sắc mặt cũng dễ coi hơn vài phần, vừa thấy một màn này nàng lập tức mừng
rỡ, đồng thời vội vàng hô lớn một tiếng.

“Hàn huynh, không nên để ma đầu kia còn
sống rời đi, vạn nhất hắn kéo theo đám Ma tộc khác, chúng ta sẽ gặp phiền toái
lớn đó.”

Vừa dứt lời, vị Ngân Quang Tiên Tử này
trước tiên là điểm lên đôi ngân câu, thu hai kiện binh khí này vào trong tay
áo, tiếp đó đan thủ giơ lên, thả ra một đầu phi toa bích sắc, thon thả uốn
lượn, vừa lóe lên đã tiến nhập vào hư không.

Một tiếng nổ vang lên!

Phi toa hóa thành một đạo bích quang đuổi
theo, tốc độ không ngờ không thể so với huyết sắc cầu vồng phía trước.

“Bích Thiên Toa, thứ Linh Bảo trên Vạn Linh
Bảng này đã rơi vào trong tay nàng, chuyện này thật có phần không tưởng nổi.
Nhưng mà tung ra truy đuổi lão ma kia, nhưng tựa hồ như đã chậm một nhịp!” Hàn
Lập quét mắt nhìn bích toa, có phần kinh ngạc thầm thì hai câu, khóe miệng lại
nhếch lên cười lạnh.

Sau đó hay tay hắn bỗng bấm niệm pháp
quyết, cự viên bỗng chốc bị một tầng ngân quang quỷ dị bao phủ toàn thân, ở
dưới mặt đất lăn một vòng, sau một tiếng thanh minh, một đầu ngân sắc đại bàng
thân dài trăm trượng thình lình xuất hiện trên hư không.

Cài này còn chưa tính, đại bàng giương cánh
khẽ vỗ, thanh âm như sét đánh nổi lên, từng đạo ngân hồ bắn ra, lại có một đôi
cánh óng ánh mọc lên.

Đúng là Phong Lôi Sí!

Thoáng cái đại bàng đã có bốn cánh lớn.

Đem Thiên Bằng biến thân cùng Phong Lôi Sí
kết hợp, đây chính là thủ đoạn phi độn thuật cực hạn mà mấy trăm năm trước Hàn
Lập đã sáng tạo ra.

Kim ngân sắc bốn cánh đại bang đồng thời
rung lên, thoáng cái hóa thành một đạo điện quang biến mất tại chỗ, chỉ có thể
nghe thấy trong hư không truyền tới thanh âm lôi minh liên tục, càng lúc càng
phi xa.

Mà lúc này, lão giả một sừng biến thành
huyết sắc cầu vồng đã chạy xa được mấy chục dặm.

Ma đầu một ben điên cuồng thúc dục ngân
luân liên tục xoay tròn, một bên dùng con mắt không ngừng đảo quanh, trên mặt
ẩn ẩn có vẻ lo nghĩ.

Lúc trước hắn đuổi theo hai người Hàn Lập,
đã cùng liên hệ qua một lần với hai vị đồng bạn. Hai vị này đều là tôn giả Ma
tộc, hẳn là còn cách hắn không xa.

Cho nên vừa rồi hắn mới thoải mái chiến một
trận với hai tu sĩ nhân tộc Hợp Thể.

Thế nhưng hắn lại tuyệt đối không ngờ, nữ
tu nhân tộc không tính, nam tu sĩ nhân tộc giết cháu yêu của hắn lại có thần
thông lợi hại như vậy, siêu việt hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều, khiến hắn
ăn thiệt thòi không ít.

Nhưng cũng không sao. Vừa rồi hắn cũng chưa
vận dụng sát chiêu lớn nhất của mình, sau khi tụ tập cùng hai vị đồng bọn, hắn
sẽ quay lại tung ra một kích. Có lẽ có cơ hội giết hai gã tu sĩ nhân tộc Hợp
Thể kia.

Lão giả một sừng thầm tính toán như vậy,
cho nên miễn cưỡng nén sự phẫn nộ lại, đồng thời trong miệng liên tục lẩm bẩm.

Miệng vết thương trên vai lập tức tỏa ra
một cỗ huyết vụ, đồng thời huyết nhục liên tục nhúc nhích, chỉ qua một lát, sáu
cánh tay nguyên bản bị rụng lập tức mọc ra, khôi phục như lúc ban đầu.

Mà đúng lúc này, đột nhiên bên tai hắn vang
lên thanh âm của một nam tử:

“Lực huynh, sao lại có bộ dạng chật vật như
vậy? Hai gã tu sĩ nhân tộc kia khó giải quyết thế sao? Nhưng mà cũng không cần
lo lắng, hai người chúng ta đã bố trí một tòa ma trận tạm thời tại vùng phụ cận
này rồi, đem dụ dỗ hai người kia tới, sau đó ba người chúng ta đồng thời xuất
thủ, nhất định phải giết chết hai gã nhân tộc Hợp Thể kia!”

Thanh âm này vô cùng băng lạnh, chính là
thanh âm của Ma tộc đầu trọc nọ!

Chương 1892:
Kịch Chiến Tam Ma (hạ)

Khi nghe vậy,
lão giả một sừng tự nhiên âm thầm mừng rỡ, lúc này hắn lập tức thay đổi phương
hướng phi độn.

Qua thời gian uống cạn tuần trà, ma đầu này
liền thấy phía trước xuất hiện vài ngọn núi nhỏ tiêu điều, lúc này tâm thần mới
buông lỏng, hắn lập tức quay đầu nhìn lướt qua tình huống sau lưng.

Tại địa phương cách đó ngoài mười dặm, một
đạo bích quang cố hết sức đuổi theo.

Gương mặt đầu lão ma này trở nên dữ tợn, ma
diễm xoay tròn quanh thân, liền trực tiếp phi thân về phía toàn núi nhỏ.

Nơi đó chính là chỗ ẩn thân của hai lão giả
Ma Tôn cao giai, hơn nữa còn bày ra một cỗ đại trận cực kỳ bí ẩn.

Dựa theo suy nghĩ của lão ma này, tuy có
người đuổi theo sát nút, thế nhưng chỉ cần có thể dùng trận pháp này giết một
tên tu sĩ nhân tộc, Chỉ còn lại Hàn Lập, bọn họ ba người cũng không e sợ.

Ngân Quang Tiên Tử ở trong bích toa phía xa
chứng kiến cảnh này quả thực không hề chần chờ, đồng dạng thúc dục linh bảo ra
sức đuổi theo.

Qua mấy hơi thở, hai người một trước một
sau đã tới phụ cận tiểu sơn.

Mắt thấy lão ma phía trước đột nhiên nhoáng
lên, chuẩn bị chui vào trong một ngọn núi nhỏ.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng lôi
minh lăng không nổ trên đầu lão ma, tiếp đó điện quang lóe lên, tứ sí có ngân
xà uốn lượn quấn quanh hùng hổ từ trong hư không hiện ra.

Bốn cánh khẽ rung lên, điện quang chớp
động, lại lần nữa biến mất.

Sau một khắc lão ma chỉ cảm thấy tiếng sấm
trên đỉnh đầu vang lên, một đoi cương trảo cự đại phá không mà tới, tốc độ cực
nhanh, căn bản không kịp né tránh mảy may.

Giật mình kinh sợ, hắn chỉ có thể liều mạng
lắc đầu, đem hai đầu lâu ở hai bên vai lệch đi, đồng thời linh quang hộ thể đột
nhiên bộc phát tăng gấp bội, hóa thành một tầng ánh sáng chói mắt giống như
thực chất.

“Phốc phốc.” Linh quang hộ thể giống như tờ
giấy mỏng, căn bản không ngăn được mảy may.

Tiếp đó lão ma rên lên một tiếng thê lương,
thân hình rung lên, rơi thẳng từ trên không trung xuống, hai cột máu đồng thời
từ đầu vai hắn bắn ra, đột ngột bị cương trảo như thiểm điện xuyên thủng.

Nhưng mà đầu ma này cũng không hề tầm
thường, bất ngờ bị tổn thương, nguyên bản hai ma diễm dưới chân đang xoay tròn,
lúc này rít gào một tiếng, thoáng cái biến thành hai huyết sắc hỏa cầu lớn cỡ
đầu lâu, trực tiếp kích bắn vào trong hư không.

Hỏa cầu chưa tới, một cỗ nhiệt khí như muốn
thiêu rụi hư không đã ập tới.

Mà cùng lúc đó, thân hình đầu lão ma này
vặn vẹo, lại lần nữa hóa thành một đạo cầu vồng mãnh liệt phi về phía ngọn núi
nhỏ.

Chỉ cần có thể tiến vào trong ma trận, có
hai gã đồng bạn chờ sẵn tương trợ, hắn tự nhiên không cần sợ bị truy kích nữa.

Nhưng bốn sải cánh lớn trên không trung lại
vang lên tiếng hừ lạnh, thân hình đột nhiên toát ra một tầng quang hà ngũ sắc,
thân hình quay cuồng, không ngờ hóa thành một đầu Khổng Tước ngũ sắc phi thường
diễm lệ.

Linh vũ của linh cầm mở ra, từng đoàn từng
đoàn vầng sáng ngũ sắc tách mở, lại hình thành năm đạo vầng sáng cự đại, liền
kích xạ tới hai vòng tròn ánh sáng của đối phương.

Mà Khổng Tước ngũ sắc khẽ vẫy hai cánh, lại
hóa thành một đoàn ngũ sắc quang hà,Hai khối huyết sắc hỏa cầu bị vầng sáng
kích xạ lên liền phát ra hai tiếng nổ trầm đục, xuyên thủng thành ba lỗ lớn,
nhưng đạo vầng sáng thứ tư lại bị ngăn cản.

Sau đó hai đạo vầng sáng ngũ sắc quang hà
bỗng nhiên vòng lại, nhẹ nhàng quấn lấy hai khỏa huyết sắc hỏa cầu, khiến hai
hỏa cầu biến thành đại quang cầu cự đại.

“Ầm ầm.” hai tiếng nổ lớn vang lên, hai
khối đại quang cầu cự đại thoáng cái tự động bạo liệt, từng mảng ngũ sắc quang
hà thoáng cái cuồn cuộn tứ tán.

Lão giả một sừng vừa bỏ chạy bị ngũ sắc
quang hà này cuốn vào, hắn chỉ cảm thấy thân hình trầm xuống, không khí bốn
phía phảng phất như trở nên sền sệt gấp trăm lần, thân thể không khỏi thoáng
cái đình trệ.

“Không tốt, nhị vị đạo hữu, mau tới cứu
ta.” Lão giả một sừng thân là Ma Tôn, kinh nghiệm tranh đấu cùng người tự nhiên
là phong phú vượt qua rất nhiều so với tu sĩ bình thường, thấy tình huống như
vậy, hắn biết bản thân đã hãm sâu vào cảnh nguy hiểm, lúc này rất cấp bách, hắn
vội vàng hét lớn mộttiếng.

Thanh âm khiến hư không phụ cận ông ông
rung động.

Đồng thời hai tay hắn không ngừng cố sức
bấm niệm pháp quyết, ô quang quanh thân thoáng lưu chuyển, bỗng nhiên lại hiện
ra một kiện chiếm giáp hắc hồng sắc, mặt ngoài trải rộng phù văn ngân sắc tinh
mỹ, chỉ liếc qua cũng biết đây không phải vật tầm thường.

Nhưng mà vị Ma Tôn này vừa xuất ra tầng
phòng ngự chiến giáp, ngũ sắc quang hà đã cuốn vào bên trong, đột nhiên hai
quyền đầu cự đại tràn ngập tiên diễm trực tiếp nện xuống ngực hắn.

Khi bị cấm chế ngũ sắc quang hà công kích,
lão ma căn bản không cách nào né tránh được, chỉ có thể liều mạng rót pháp lực
toàn thân lên trên hộ pháp.

Chiến giáp hắc hồng sắc lập tức tỏa ra hào
quang, đỏ thẫm giống như mặt trời khi hoàng hôn vậy.

Thế nhưng hiện tại Phiên Thiên Chân Ma của Hàn
Lập cộng thêm một thân thần lực kinh người, sự lợi hại của hai nắm tay tuyệt
không thua gì so với một kích toàn lực của Linh Bảo.

Một tiếng nổ vang lên giống như ma sát va
chạm!

Nắm tay kim sắc thứ nhất hung hăng đánh lên
trên ma giáp.

Chỗ bị kích lên, thoáng cái rung lên như
gợn sóng, lõm vào thành một hố to, thế nhưng phù văn ngân sắc lưu chuyển một
hồi, ma giáp cũng không bị vỡ tan.

Nhưng lại một tiếng vèo vang lên, quyền đầu
còn lại cũng như thiểm điện đánh lên vết lõm.

Liên tiếp bị hai kích như cự trùy nện
trúng, ma giáp rốt cuộc không chịu được, rắc rắc lập tức bị phá vỡ, lộ ra một
tầng lân phiến u hắc bên trong.

Nắm tay kim sắc không hề lưỡng lự, liền
oanh kích lên trên ma thân của Lực tôn giả.

Thế nhưng một tiếng trầm đục như gỗ khô gãy
vang lên, sau đó kim quang hắc mang đan vào nhau, thân hình lão ma hơi nhoáng
lên một cái, nắm tay bị tầng lân phiến cứng rắn ngăn cản.

Lão ma thấy vậy, trên mặt lập tức lộ ra nụ
cười gằn, sáu cánh tay đồng thời hướng qua bốn phía hư không tung ra một trảo,
ma khí lượn lờ quanh năm ngón tay, quang hà diễm lệ một hồi vặn vẹo lắc lư
quanh bốn phía, hư không cơ hồ bị một trảo này xé rách.

Lúc này, trên tòa tiểu sơn trước mặt bỗng
nhiên truyền ra một tiếng thét dài, hai đạo ma ảnh t trong đó kích xạ ra, hóa
thành hai đạo kinh hồng lao thẳng về phía lão ma.

Chính là hai gã tôn giả Ma tộc Hợp Thể kỳ.

Nhưng vào lúc này, nắm tay kim sắc đánh lên
thân thể hắn lại đột nhiên loạn hưởng, vô số điện xà kim sắc áp súc như thủy
triều bắn ra, cũng trong nháy mắt hóa thành lưới điện cự đại, thoáng cái bao
phủ toàn thân lão ma.

Một hồi lôi điện đan xen, lão ma kêu thảm
một tiếng thê lương, ma giáp trên người vỡ ra thành từng khúc, nguyên bản hắc
sắc lân phiến nhìn như không thể phá vỡ, lúc này lại trở nên ảm đạm vô quang.

“Phốc.” một tiếng!

Năm ngón tay trên nắm tay kim sắc bung ra,
hóa thành thủ chưởng thoáng cái găm vào lồng ngực lão ma.

Tiếp đó kim hồ tại mặt ngoài năm ngón tay
thu lại, một tầng hỏa diễm ngân sắc thay vào đó hiện ra, hừng hực thiêu đốt,
trong nháy mắt liền bao vây toàn thân lão ma đầu này.

“Không.”

Lão ma quát to một tiếng, trong nháy mắt bị
ngân diễm cuồn cuộn bao phủ, biến thành tro tàn, ngay cả Nguyên Anh cũng không
thể chạy thoát.

Lúc này ngũ sắc quang hà mãnh liệt bùng
lên, một đạo bóng người kim sắc mờ mịt hoàn toàn hiện ra trong quang hà.

Bóng người dần dần hiện rõ, chính là Hàn
Lập.

Chẳng qua lúc này toàn thân hắn lập lòe kim
quang, là do hắn vận dụng Phạm Thánh Chân Ma tới mức tận cùng.

Lúc này hai đạo ma ảnh ở phía xa biến thành
kinh hồng cơ hồ cũng đã tiến tới không trung phụ cận.

Độn quang thu lại, một tên Ma tộc đầu trọc
tướng mạo dữ tợn cùng một tên Ma tộc cao giai mặt có dấu lam sắc ma vân hiện ra
nguyên hình, cùng dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Hàn Lập cùng với ngân sắc
hỏa diễm vẫn đang thiêu đốt.

“Hàn huynh, vừa rồi huynh đã giết chết tên
Ma tộc tôn giả kia?”

Sau lưng Hàn Lập truyền đến thanh âm giật
mình của một nữ tử, đồng thời Ngân Quang Tiên Tử cũng khống chế bích toa tiếp
cận, trong ánh mắt cũng lóe lên một tia hoảng sợ.

“Chỉ là may mắn thôi, thế nhưng hiện tại có
chút phiền toái hơn rồi!” Hàn Lập nhìn qua hai gã Ma tộc cao giai vừa xuất hiện
ở phía đối diện, thần sắc có phần âm trầm.

Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên hướng phía
trước tung ra một chiêu.

Ngân sắc linh diễm hừng hực thiêu đốt lập
tức phát ra một tiếng chim hót lanh lảnh.

Tiếp đó tất cả ngân sắc ngưng tụ, liền biến
ảo t hành một đầu ngân sắc Hỏa Điểu dài tới hơn một trượng.

Đầu Hỏa Điểu này giương hai cánh, lập tức
lóe lên trên đỉnh đầu Hàn Lập, trên dưới cực kỳ linh thông.

Tình cảnh này khiến cho hai lão ma đối diện
đồng tử co rút lại, thần sắc càng trở nên ngưng trọng.

“Tốt, tốt! Ngươi dám ở trước mặt hai người
chúng ta giết Lực tôn giả, hôm nay nói thế nào hai người các ngươi cũng phải
lưu mệnh lại.” Tên Ma tộc lam vân kia thở dài một hơi, trên mặt hiện ra vẻ băng
lạnh.

Về phần tên đầu trọc Ma tộc, súc tu trên
miệng hơi rung lên, cũng không nói lời nào, bàn tay lập tức bấm pháp quyết,
quanh thân hiện lên một tầng hắc khí cuồn cuộn, sau đó ngưng tụ lại hóa thành
từng phiến lá chắn lớn cỡ một xích đen nhánh thủ hộ trước người nhị ma.

Tiếp đó bàn tay còn lại giương lên, một đạo
ánh sáng xanh bay ra, biến thành một cực lớn, đặt ngang trong hư không.

Cánh cửa này cao chừng mười trượng, dày
chừng tám thước, mặt ngoài loang lổ rỉ sét, đồng thời hai bên đều có minh ấn
khối đại quỷ đầu mặt xanh nanh vàng, gương mặt cực kỳ hung ác dữ tợn.

Vừa thấy không khỏi khiến người ta sởn tóc
gáy!

Hàn Lập thấy vậy, trong lòng khẽ động, tâm
thần lập tức đề cao cảnh giác đánh giá cánh cửa này.

Về phần tên Ma tộc lam vân lại gầm nhẹ một
tiếng, hai tay giương lên, một cái túi da lam sắc nửa thước cùng mười ba đạo ô
quang kích xạ ra.

Túi da đón gió phồng lên, biến lớn thành
một trượng, tiếp đó miệng túi hé mở, bên trong vang lên tiếng xuy xuy, trên
trăm đoàn lam quang từ trong đó kích xạ bắn ra, quay tít một vòng, hóa thành
hơn trăm con phi xà lam sắc óng ánh.

Mỗi một con đều dài ba thước, toàn thân óng
ánh, hơn nữa sau lưng mọc lên một đôi cánh bằng băng trong suốt, không ngừng
ngoe nguẩy trên không trung.

Về phần mười ba đạo ô quang vừa mới rời
tay, lập tức băng băng bạo liệt, quay cuồng trong hắc khí nồng đậm, biến thành
hơn mười cây Ma phiên cao tới một trượng.

Đám phiên kỳ này đón gió mở ra, trên mặt
đột ngột xuất hiện minh ấn hình vẽ nữ tử bán lõa thể đang giẵm trên bộ cốt khô,
tướng mạo nữ tử này đẹp như hoa, rất sống động, có vẻ yêu mị dị thường!

“Tu ma Thiên Quỷ môn, tử mẫu Chân Ma
Phiên!”

Ngân Quang Tiên Tử rõ ràng nhận ra kiện bảo
vật vừa mới xuất hiện, sắc mặt nàng thoáng cái đại biến, thất thanh hô to.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3