Phàm nhân tu tiên - Chương 0540 - 0541

Chương 540: Cửu Cấp Yêu Tộc

       Mấy cây Bạn Yêu Thảo bị hắn nhắm
trúng liền bay về phía hộp ngọc.

“Cạch.” một tiếng vang lên.

Hàn Lập đóng nắp, cầm trong tay,
không giấu nổi vẻ mừng rỡ.

Dễ dàng lấy được Bạn Yêu Thảo
thực sự là việc ngoài ý muốn.

Nhưng mà nơi này không thể ở lâu,
Hàn Lập lập tức quay đầu, muốn bay ra khỏi nơi này thì một thanh âm nhàn nhạt
từ phía sau vọng tới.

“Ngươi mai phục tại vùng phụ cận
lâu như vậy không ngờ lại chỉ vì một vài cây cỏ mà thôi, nhân loại tu sĩ thật
đúng là kỳ quái.” Một giọng nói nam tử lạ lẫm vang lên.

Sắc mặt của Hàn Lập đại biến, vô
cùng khó coi.

Nhưng sau đó hắn nhanh chóng trấn
tĩnh, thân hình lóe lên, thần tình âm trầm, xoay người lại.

Đập vào mắt hắn chính là bộ dáng
của một yêu tộc mặc áo xanh, đang tò mò nhìn hắn

Thấy rõ tướng mạo của đối phương,
miệng Hàn Lập chợt khô khốc.

Yêu tộc kia đội mũ quan màu bạc,
chân mang giày, ngoại trừ hai mắt nhỏ xanh biếc, mũi nhọn và dài thì các bộ
phận còn lại chẳng khác gì một người bình thường.

Mí mắt Hàn Lập giật giật vài lần

Đây cơ hồ đã hoàn toàn là người
rồi, đâu còn nhận ra hình dáng yêu thú nữa, đây đâu có khả năng là yêu thú cấp
tám, chẳng lẽ nó là yêu thú cấp chín, cấp mười như trong truyền thuyết?

Thân thể Hàn Lập có chút cứng
ngắc, bản thân mặc dù có Ngũ hành hoàn và một đám phi trùng nhưng dù thế nào
cũng không dám ra tay trước.

“Các hạ đã sớm phát hiện ra tại
hạ?” âm thanh Hàn Lập khàn khàn, vô cùng khó nghe

Nhưng yêu tộc đối diện vừa nghe
thấy điều đó vội vàng bật cười.

“Không sai, ngày mà ngươi tới, ta
đã phát hiện ra ngay. Ta tưởng ngươi chỉ là tu tiên giả vô tình đi qua nên hoàn
toàn không chú ý đến. Ai ngờ ngươi lại trú ngụ trên mỏm đá kia không chịu đi,
điều này khiến cho Phong mỗ cảm thấy vô cùng hứng thú.” yêu tộc áo xanh mở
miệng, lộ ra hàm răng trắng muốt.

Không biết có phải là ảo giác hay
không nhưng khi nhìn thấy hàm răng đó của yêu tộc, Hàn Lập mơ hồ cảm thấy kinh
hãi.

“Họ Phong? Nói như vậy thì hắn
chính là Liệt Phong Thú đã trưởng thành.” Tâm tình Hàn Lập trầm xuống nghĩ
ngợi.

“Một khi đã như vậy tại sao lại
không sớm ra tay?” Hàn Lập miễn cưỡng hỏi.

“Ta đã muốn sớm gặp đạo hữu nhưng
ta lại vừa mới trải qua giai đoạn biến thân tầng thứ hai, còn đang củng cố hình
thể nên không thể miễn cưỡng xuất hiện. Hôm nay ta vừa mới hoàn thành xong tu
luyện, định tiến ra ngoài nhưng không hề nghĩ tới đạo hữu lại tự mình tiến vào
trong này. Thật là có chút khiến cho Phong mỗ ngoài ý muốn.” Liệt Phong Thú
trên mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị.

“Biến hóa tầng hai? Chẳng lẽ vừa
tiến vào cấp chín?” Mặt Hàn Lập trắng bệch, bàn tay nắm ngũ hành hoàn kia bất
giác chảy mồ hôi lạnh.

“Cấp chín? Cái này là do loài
người các ngươi tự phân cấp mà thôi. Không sai, chúng ta hóa hình giai đoạn hai
chính là yêu thú cấp chín.” Vị Liệt Phong Thú trưởng thành kia chớp mắt, tùy
tiện hồi đáp.

Nghe đối phương thản nhiên thừa
nhận như thế, Hàn Lập liền im lặng nhưng sau một lúc khóe miệng hắn bỗng nhiên
nhếch lên cười khổ.

Nếu là yêu thú cấp tám thì hắn có
có một cơ hội sống sót nhưng đối mặt với yêu thú cấp chín thì hắn hoàn toàn đã
quẳng đi ý niệm rời đi.

Xem ra mạng sống của mình thực sự
khó mà giữ được.

Nghĩ đến đây, Hàn Lập cũng không
nói nhiều lời, đột nhiên hé miệng, phun ra mười đạo thanh quang, bay xung quanh
thân hình hắn.

Tiếp theo cánh tay hắn nhấc lên,
muốn quẳng túi linh thú ra.

Nhưng ngay lúc này, yêu tộc đối
diện bỗng di động.

Mắt Hàn Lập hoa lên, bàn tay nhẹ
hẫng, túi linh thú đã bị đối phương đoạt mất.

Mấy khẩu phi kiếm hộ thân tuy cực
kỳ thông linh, ngăn trở trước thân hình nhưng tốc độ đối phương thực sự quá
nhanh, vẫn chưa kịp chém xuống thì đối phương đã quay về chỗ cũ.

Hàn Lập hoảng sợ, sắc mặt phát
xanh.

Hắn như thế nào lại quên mất một
điều, Liệt Phong Thú nguyên bản là yêu thú cấp cao nổi tiếng về mặt tốc độ.

Với tốc độ của Liệt Phong Thú cấp
chín, cộng thêm cự ly ngắn như vậy, chỉ sợ không khác gì “thuấn di.” (dịch
chuyển tức thời), hắn làm sao mà khiến đối phương trọng thương được.

Trong khoảnh khắc các loại ý nghĩ
hỗn loạn xuất hiện trong đầu của Hàn Lập.

Sắc mặt hắn xanh mét, xuất hiện
một tia huyết sắc cực kỳ dị dạng.

Cánh tay hắn án tại túi trữ vật,
một quả Kim Ti cầu lấp lánh liền xuất hiện ở trong tay.

Hàn Lập nhanh chóng giương tay
lên, đem quả cầu này nuốt vào trong bụng, sau đó lạnh lẽo nhìn yêu tộc đối
diện, một từ cũng không nói.

Hắn đã nghĩ qua, trước khi chết
nhất định phải dùng Ích Tà Thần Lôi châm ngòi khiến cho Kiền Lam châu nổ tung.

Cho dù không thể cùng đối phương
đồng quy vu tận, nhưng tuyệt đối sẽ khiến cho tên Liệt Phong Thú kia bị thương
nặng.

Liệt Phong Thú thấy cử chỉ kỳ
quái kia của Hàn Lập, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó cười
cười như không thấy gì.

“Hắc hắc! Đạo hữu hà tất phải
nóng lòng như thế, ta đâu có nói sẽ gây bất lợi đối với đạo hữu!” Hắn cầm túi
linh thú, tùy ý quẳng đi, sắc mặt quỷ dị nói.

“Vậy là có ý gì? Yêu tộc các
người không phải đang tiêu diệt tu sĩ nhân loại hay sao?” Hàn Lập nhíu mày,
thanh âm lạnh lùng hỏi.

Hắn thực không muốn trước khi
chết còn bị đối phương trêu đùa.

“Hiện tại khai chiến với nhân
loại các ngươi chỉ là sự tình của hải tộc phụ cận. Phong mỗ không thuộc quản hạt
của chúng. Ta tạm thời định cư ở nơi này là do thích thú Lân Hỏa đàm ở đây mà
thôi.” Liệt Phong Thú nhếch mép, lắc lắc đầu giải thích.

Hàn Lập lập tức ngẩn ra.

Lúc này hắn mới nhớ ra, Liệt
Phong Thú là loại yêu thú trung gian giữa hải thú và yêu điểu, đúng là không
hoàn toàn thuộc về hải thú.
Đồng thời
nghe khẩu khí của đối phương thì dường như cũng không phải là yêu tộc bản địa.

Chẳng lẽ đối phương thực không có ý muốn giết chết
mình? Sắc mặt Hàn Lập trở nên bất định.

Một lát sau hắn mới phất tay, thu hồi phi kiếm vào
trong người, thần sắc có chút hòa hoãn.

Nếu phi kiếm không thể đối phó đối phương, tốt nhất
đừng nên phiền phức, rắc rối. Nếu đối phương lừa gạt mình thì dẫn phát Kiền Lam
châu tự bạo là được.

Vừa thấy Hàn Lập đem pháp bảo thu hồi lại, Liệt Phong
Thú lộ ra vẻ mãn ý.

“Ta rất thích giao hảo với nhân loại thông mình. Cái
này trả lại cho ngươi.” Yêu thú căn bản không xem thử kia có vật gì, liền đem
nó quẳng về phía Hàn Lập.

Hàn Lập vươn tay đón lấy, trong lòng an tâm hơn một
chút.

“Đạo hữu có hứng thú làm khách ở động phủ của tại hạ
hay không, đây là lần đầu tiên Phong mỗ mời tu sĩ nhân loại đó!” Yêu tộc giương
mắt nhìn Hàn Lập. nói ra một câu ngoài ý liệu đối với hắn.

Mặc dù Liệt Phong Thú nói năng khách khí như vậy nhưng
Hàn Lập sao dám cự tuyệt, chỉ có thể cười khổ gật gật đầu.

Liệt Phong Thú thấy Hàn Lập đáp ứng, trên mặt lộ ra
vài phần vui mừng.

Hắn không nói hai lời, nhấc tay lên, một quang cầu màu
xanh xuất hiện ở trong lòng bàn tay, tiếp theo quang cầu đột nhiên biến lớn,
đem Hàn Lập bao bọc vào trong.

Trên mặt của Hàn Lập lóe lên một tia dị sắc nhưng
không phản kháng lại, mắt thấy thanh quang đem hắn kéo gần đến bên cạnh Liệt
Phong Thú.

“Phốc.” một tiếng, quang cầu trực tiếp đem hai người
tiến vào bên trong hồ nước, sau đó hạ thẳng xuống.

Bởi vì toàn thân quang cầu phát ra ánh sáng nên Hàn
Lập có thể nhìn rõ thế giới dưới nước gần đó.

Không biết có phải là do sự quái dị của loại nước
trong hồ hay không mà phụ cận ngoại trừ một loài quái ngư màu trắng to bằng nắm
tay thì Hàn Lập chẳng trông thấy loài cá nào khác nữa, chứ chưa nói đến mấy
dạng như tôm, cua.

Liệt Phong Thú thấy Hàn Lập dường như rất tò mò đối
với cảnh sắc của hồ nước liền cười nhạt, không nói năng gì cả.

Sau thời gian khoảng một bữa cơm, quang cầu ngừng lại,
sau khi khẽ rung động thì hướng về một bên bay đi.

Trong nháy mắt một cái cửa đá màu đen cực lớn xuất
hiện trước mặt, bên trên cửa đá có bạch quang lấp lóe, xem ra đã bị hạ cấm chế.

“Đến rồi, đây là động phủ của Phong mỗ, mong đạo hữu
không nên chê cười.” Liệt Phong Thú chỉ cửa đá, cực kỳ khách khí nói.

Hàn Lập cười miễn cưỡng, không nói thêm gì.

Mắt thấy quang cầu trực tiếp đập vào cửa đá, sau đó
cửa đá lập tức tự động mở ra.

Lập tức quang cầu xuyên qua một tầng bạch quang, đem
nhị nhân tiến vào một cái thông đạo khô ráo.

Thông đạo này phát ra hào quang ngũ sắc, trên thạch
bích có gắn các viên trân châu to lớn, ánh sáng giao thoa lẫn nhau, giống như
ban ngày vậy.

“Đạo hữu, xin mời!” Liệt Phong Thú thấy Hàn Lập lộ ra
thần sắc kinh ngạc, không nhịn được có chút tự đắc.

Mấy viên trân châu kia không phải là loại bình thường,
đều do hắn thâm nhập vào đáy biển sâu, tìm các loại sò hến thông linh đã sống
hàng ngàn năm để hạ thủ mới lấy được, tất cả đều có công hiệu tị thủy, ích hỏa.

Hàn Lập nhìn nhìn thông đạo trước mặt, trong lòng vạn
phần không muốn đi tới nhưng bên cạnh là cửu cấp yêu thú đang nhìn nên đành
phải miễn cưỡng bước vào.

Liệt Phong Thú không nhanh không chậm đi theo sát sau
hắn.

Thông đạo cũng không tính là quá dài, trong nháy mắt
Hàn Lập đã đi đến đại sảnh lớn được trang hoàng các sắc, các dạng san hô cực kỳ
diễm lệ.

Ở giữa của đại sảnh có đặt một cái bàn bằng ngọc màu
trắng lấp lánh, còn có vài cái ghế cũng dùng loại ngọc đó đẽo thành, bốn phía
có bày mấy cái tiểu đỉnh hơi hướng cổ xưa, trong mỗi đỉnh có một cây hương to
màu đen phảng phất tỏa ra mùi thơm.

Chương 541: Bích Diễm Tửu

      “Đạo
hữu mời ngồi!” Liệt Phong Thú sau khi ngồi xuống ghế xong liền vẩy tay kêu Hàn Lập tới.

Hàn Lập không nói gì, theo lời ngồi ở phía đối diện
với hắn.

“Thật là chê cười, Phong mỗ còn chưa biết đạo hữu tên
gì? Tại hạ là Phong Hi.” Liệt Phong Thú nheo nửa con mắt yêu mị, ôn hòa hỏi.

“Tại hạ họ Lệ! “Hàn Lập do dự một chút, chậm rãi nói.

“Ha ha, Thì ra là Lệ đạo hữu. Trong lòng đạo hữu nhất
định là đang hoang mang. Bình thường, nếu gặp phải những tu sĩ nhân loại, cho
dù Phong mỗ không phải là yêu thú hải tộc, thì chắc chắn cũng sẽ một trảo giết
đi. Bởi vì giữa tu sĩ loài người cùng với yêu tu chúng ta vốn đã không hòa
thuận với nhau.” Phong Hi sờ sờ cái đầu màu bạc rồi tươi cười nói.

“Nói như vậy, không biết vãn bối có chổ nào hữu dụng
đối với Phong tiền bối không?” Hàn Lập mới đầu trong lòng phát lạnh, sau lại
mạnh mẽ cười hỏi.

“Ngươi là Kết Đan trung kỳ chỉ dựa vào sự thần diệu
của Liễm khí thuật mà dám to gan lớn mật xâm nhập nơi đây!” Lục quang trong mắt
của Phong Hi chợt lóe, chậm rãi nói.

“Liễm khí thuật?” Hàn Lập ngẩn ra, liền nhớ tới vô
danh khẩu quyết được ghi trên tấm da thú.

“Không sai, công pháp mà ngươi luyện rất là quen thuộc
với Phong mỗ, bởi vì trước đây ta từng biết nó từ một vị cố nhân. Nhưng ta có
chổ không hiểu loại Liễm khí thuật này chính là mật truyền thuật của hắn. Còn
ngươi là nhân loại loài người thì làm sao mà có được chứ” Phong Hi lộ ra vẻ cổ
quái hỏi.

Hàn Lập tự nhiên không đề cập tới chuyện tấm da thú,
nhưng lúc này không biết trả lời thế nào đành phải im lặng.

Phong Hi thấy Hàn Lập như vậy, thân hình khẽ dựa ra
phía sau một chút rồi cười nhẹ một tiếng.

“Đạo hữu không nên lo lắng, vị cố nhân này của ta đã
chết nhiều năm rồi. Ta cũng không cần đạo hữu phải giải thích. Ta chỉ tò mò đến
việc loài người sao lại có thể sử dụng được yêu bí thuật của chúng ta thôi. Còn
nguyên nhân mà Phong mỗ không muốn ra tay với đạo hữu là do đạo hữu tu luyện
mộc thuộc tính công pháp rất là tinh thuần. Nếu không, đạo hữu cũng không thể
còn sống mà ngồi chỗ nầy.” Phong Hi không thèm để ý nói.

Đối phương không động thủ nguyên do chính là công pháp
thuộc tính mà hắn tu luyện. Nghe lời này xong, trên mặt Hàn Lập lộ vẻ ngạc
nhiên, ngoài ý muốn.

Phong Hi nhìn thấy Hàn Lập giật mình, cũng không nói
gì thêm mà hai tay vừa lộn, bạch quang chợt lóe lên. Trên một tay xuất hiện một
cái bình rượu cổ, còn tay kia thì xuất hiện một cái chén bạch ngọc chạm trổ
tinh xảo rất xinh đẹp.

Sau đó mở bình rượu rót vào chén bạch ngọc một chất
lỏng màu ngọc lục bích, một mùi thơm mát nồng đậm hương rượu, trong nháy mắt
tràn ngập ra cả đại sảnh.

Tên yêu thú hình người này hít sâu một cái, trên mặt
hiện ra vẻ thật là si mê, nhưng ngón tay nhẹ nhàng bắn ra cái chén ngọc chầm
chậm bay tới trướcHàn Lập.

“Mời, Lệ đạo hữu trước nếm thử Bích Diễm Tửu do Phong
mỗ tự chế xem thế nào. Ta đã phải mất hơn trăm năm mới có thể chế riêng ra một
bình linh tửu này. Nó giúp cho tu vi đề cao một chút. Nói không chừng, đạo hữu
có thể mượn cơ hội đột phá bình cảnh trước mắt đấy!”

Phong Hi nhìn chằm chằm Hàn Lập, thâm ý sâu sắc nói.

Hàn Lập vừa nghe nói xong, đầu tiên là kinh sợ cúi đầu
xem một chút chất lỏng trong chén rượu còn trong lòng thì hoảng sợ.

Đối phương ngay cả tu vi của hắn gặp phải bình cảnh
chỉ liếc mắt một cái mà nhìn ra, hắn thật sự thần thông quảng đại.

Nhưng nói là bằng vào rượu này có thể làm cho hắn đột
phá bình cảnh, Hàn Lập cũng không dám tin tưởng.

Đối với đan dược dùng để tăng tiến tu vi, hắn đã phục
dụng không biết bao nhiêu rồi. Nếu có thể dùng đan dược mà đột phá bình cảnh
tăng tiến tu vi mà nói, thì hắn đã sớm tu luyện thành tầng thứ chín của Thanh
Nguyên Kiếm Quyết, chứ đâu cần chờ tới bây giờ?

Bây giờ không biết vì sao đối phương lại muốn hắn uống
rượu. Vì vậy hắn không dám tùy tiện uống vào.

Với suy nghĩ đó trong đầu, trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ
chần chờ.

Liệt Phong Thú hàn quang trong mắt chợt lóe, fường như
biết được suy nghĩ của Hàn Lập, thần sắc liền trầm xuống.

“Như thế nào! Sợ Phong mỗ đã động tay động chân vào
trong rượu? Đừng quên rằng nếu tại hạ thật sự muốn lấy đi tánh mạng của đạo hữu
thì việc này chỉ trong nháy mắt là xong!” Phong Hi lạnh lùng nói.

“Tiền bối nói không sai. Nhưng vãn bối cần phải biết
được nguyên nhân trước, vì sao lại không muốn giết tại hạ. Nếu không, tại hạ
vẫn phải cẩn thận một chút.” Hàn Lập sắc mặt tái nhợt một chút, nhưng vẫn giữ
chén rượu trước mặt không chịu uống mà nói.

Việc ép hắn phải uống loại rượu này là quá rõ ràng,
trong lòng Hàn Lập càng hoài nghi hơn.

Phong Hi thấy sự việc có chút ngoài ý muốn, sắc mặt
lập tức băng lãnh hơn, trên người mơ hồ tản mát ra loại khí chất âm trầm.

Hàn Lập trong lòng vừa động, chân nguyên trong cơ thể
trong nháy mắt liền bao lấy Kiền Lam Băng Châu, rồi cẩn thận nhìn chằm chằm đối
phương, không nói lời nào.

Một hồi lâu sau lúc, Phong Hi mặt nhăn mày nhíu, thần
sắc bình tĩnh, hòa hoãn lại.

“Xem ra cần phải cho đạo hữu biết rõ, Lệ đạo hữu thật
đúng là hiểu lầm ý tốt của Phong mỗ” Trầm ngâm một chút, rồi Phong Hi trầm
giọng nói.

“Bích Diễm Tửu này chẳng những luyện chế công phú mà
còn mất hơn một trăm năm, ngoài ra cần phải có một viên hóa hình giai yêu đan
làm nguyên liệu chủ mới được. Hơn nữa chỉ có bộ tộc Liệt Phong Thú chúng ta mới
có được phương pháp đặc thù, tạo ra loại rượu này. Còn với những loài yêu tu
khác thì không cách nào điều chế được bởi vì không có được loại thiên phú thần
thông này. Rượu này đối với ta mà nói chỉ là thỏa mãn cơn khát mà thôi. Còn như
đạo hữu đây Kết Đan Kỳ tu sĩ mà nói, lần đầu tiên uống loại rượu này rất có thể
kích thích chân nguyên trong cơ thể, vì vậy mà đột phá tu vi vượt qua bình cảnh.”

“Tất nhiên, nếu tại hạ đã xuất ra loại đồ vật trân quý
như vầy cho Lệ đạo hữu uống,ì bản thân mà thôi. Phong mỗ muốn mượn công pháp
mộc thuộc tính của đạo hữu để làm một việc quan trọng. Với tu vi hiện nay của
đạo hữu chỉ là Kết Đan trung kỳ thật sự hơi thấp. Cái ta cần là Kết Đan Hậu Kỳ.
Vì vậy theo yêu cầu của tại hạ thì tu vi của đạo hữu hơi thiếu một chút. Nhưng
công pháp của các hạ rất bất phàm, pháp lực thâm hậu cao hơn nhiều so với tu sĩ
cùng cấp. Mà nếu như vậy ép buộc cũng không hay cho lắm. Còn nếu như Lệ đạo hữu
cố ý không uống rượu này thì hậu quả như thế nào, đạo hữu hẳn là rất rõ ràng!”

Phong Hi biết không giải thích rõ ràng hết thảy, đối
phương sẽ không chấp nhận, vì vậy trực tiếp nói rõ ra một lần cho hắn hiểu.

Nghe xong những lời này sắc mặt của Hàn Lập liền biến
sắc, qua một lát sau mới dám hỏi lại.

“Nếu ta uống rượu này mà không cách nào đột phá bình
cảnh thì sao?”

“Hắc hắc! Nếu vậy Lệ đạo hữu cũng không có ích lợi gì.
Mà Bích Diễm Tửu của Phong mỗ đã tốn công sức luyện chế, vậy thì mượn tính mạng
đạo hữu để bồi thường một phần thôi!” Phong Hi cười lạnh một tiếng, rồi thản
nhiên đứng nhìn.

Hàn Lập mặc dù đã đoán được kết quả, nhưng nghe xong
lời này, ngoài mặt khẽ nhíu một chút.

“Được, ta uống!”

Sau khi đánh giá một chút, Hàn Lập ổn định lại tinh
thần, hít sâu một hơi nói.

Phong Hi nghe vậy, nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng.

Chỉ thấy Hàn Lập đưa tay ra vỗ một cái xuống bàn,
thanh quang chợt lóe lên, chất lỏng màu ngọc bích từ trong chén rượu hóa thành
một đạo thủy tiễn, bay thẳng vào trong miệng đã mở rộng của hắn.

Hàn Lập không có thưởng thức một chút tư vị của nó,
còn chất lỏng này bay thẳng vào trong bụng.

“Tốt. Ta chỉ biết Lệ đạo hữu đã có một lựa chọn sáng
suốt. Đi theo ta, ta sớm chuẩn bị cho ngươi một cái tĩnh thất.” Phong Hi lộ vẻ
hài lòng nói.

Tiếp theo đứng dậy, đi về phía một cái cửa bên cạnh.

Hàn Lập không nói thêm nữa, thần sắc bình tĩnh theo
sau.

Được Yêu tu này dẫn đường, Hàn Lập quẹo qua mấy cái
hành lang rồi đi đến trước một tấm thạch bích màu đỏ.

Nhìn kỹ một chút, Hàn Lập kinh ngạc phát hiện, thì ra
cái thạch bích màu hồng quang hoa lấp lóe này đúng là một tòa lầu thật lớn được
tạo thành từ san hô.

Hàn Lập còn đang nghi hoặc thì Phong Hi vươn tay hướng
tới bức vách san hô nhấn một cái, bạch quang chợt lóe, một cái động khẩu dài
khoảng một trượng xuất hiện.

“Ngươi trong mật thất này luyện hóa hết số rượu đã
uống. Theo ta đoán khoảng hơn nửa năm công phu thì đạo hữu sẽ xong. Đến lúc đó
ta sẽ buông cấm chế, để cho các hạ đi ra.” Phong Hi đưa tay chỉ về động khẩu
phía trước, bất động thanh sắc nói.

Hàn Lập xem một chút, mặt không chút thay đổi đi vào
động khẩu.

Đến lúc này rồi có nói thêm cũng vậy mà thôi.!

Hàn Lập mới vừa đi vào, cái động khẩu phía sau liền
biến mất.

Bên ngoài chỉ còn lại yêu tu Phong Hi.

Phong Hi đứng ở đấy, không có lập tức rời đi mà đang
nhìn bức tường san hô màu đỏ ngọc bích, trên mặt lộ ra một tia yêu dị hưng
phấn.

Một lát sau, bạch quang chợt lóe lên rồi hắn biến mất
tăm.

Lúc này Hàn Lập ở bên làm bằng san hô đang thầm đánh
giá nó.

Không gian nơi đây xem ra không nhỏ, rộng khoảng ba,
bốn mươi trượng, cao khoảng bảy tám trượng.

Ngoại trừ một khối thanh quang hình ngọc tháp đang
chiếu sáng ở giữa, ngoài ra không còn thứ gì hết.

Hàn Lập thấy có chút kỳ quái là trên vách tường bốn
phía có đầy những những nốt nhỏ li ti, giống như là ma điểm, thoạt nhìn có chút
quái dị.

Hàn Lập sau khi xem xét qua một chút, đi tới ngọc tháp
khoanh chân ngồi xuống, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, đồng thời thần thức bắt đầu
chậm rãi buông ra kiểm tra.

Một lát sau, kết quả không ngoài suy nghĩ là thần thức
một khi đụng tới vách tường bốn phía đều bị bắn ngược trở về.

Sau đó, Hàn Lập lại dùng thần thức tìm lần nữa tất cả
các góc chết của vách tường, nhưng cũng không tìm ra bấtkỳ sơ hở nào.

Hàn Lập khẽ cau mày mở mắt, hiện lên một tia hàn
quang.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Hàn Lập từ ngọc tháp bước xuống
rồi đi tới trước một cái bức tường.

Đứng nhìn bức tường san hô trước mắt một lúc, Hàn Lập
nhấc bàn tay lên, vươn ra một ngón tay.

Trong nháy mắt một đạo kiếm quang màu xanh chói mắt,
từ đầu ngón tay phóng ra khoảng chừng một ngón tay, không ngừng lập lòe quang
mang.

Báo cáo nội dung xấu