Phàm nhân tu tiên - Chương 0595 - 0596

Chương 595: Bốn Thế Lực Lớ

      Việc
này xuất hiện vượt khỏi dự tính của Hàn Lập.

Phương pháp sử dụng đan dược để làm cho pháp lực tiến
triển nhanh chóng, thậm chí có ý dùng cấp bậc thánh dược nghịch thiên, có thể
tiến triển cảnh giới ngày ngàn dặm.

Tuy nhiên phương pháp này sẽ dẫn đến tình trạng là khi
pháp lực đạt đến một trình độ nhất định, lúc đó hiệu dụng của đan dược này cũng
dần mất tác dụng.

Bởi vì, đan dược sẽ có tác dụng thúc đẩy và cải tạo cơ
thể để hấp thu linh lực một cách nhanh chóng. Đến một giai đoạn phát triển nào
đó, tác dụng của đan dược giúp tu sĩ thu nạp linh khí ngang bằng với tốc độ hấp
thụ tự nhiên của tu sĩ.

Lúc đó, nói một cách khác, đan dược dần dần mất hiệu
quả, trừ phi sử dụng thêm linh đan phụ trợ khác.

Đây cũng chính là nguyên nhân Hàn Lập sử dụng đan dược
của Trúc Cơ Kỳ không có tác dụng cho Kết Đan Kỳ.

Có điều trước đây, phải vượt qua một cảnh giới thì
tình huống này mới xuất hiện. Nhưng bây giờ còn chưa tiến vào Nguyên Anh Kỳ mà
đan dược đã mất đi tác dụng.

Đây chính là vấn đề mà Hàn Lập trước đó không tính đến

Bởi vì, bất kể là các sách cổ hay ghi chú tâm đắc của
các tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đều nói, sử dụng Yêu đan cấp sáu để luyện chế đan dược
sẽ không mang lại tác dụng gì. Nhưng sử dụng Yêu đan cấp bảy làm đan dược thì
kể cả trước khi ngưng kết Nguyên Anh vẫn có tác dụng, mặc dù có thể hiệu dụng
quả thực giảm sút rất nhiều.

Điều này nhất thời làm cho Hàn Lập có cảm giác kỳ lạ.

Hắn cẩn thận suy xét, cũng chỉ sử dụng thêm đan dược
một lần nữa nhưng cũng không thấy có tác dụng.

Chắc hẳn vấn đề đáng ngờ này liên quan tới việc uống
Bích Diễm Tửu hoặc việc thu được Thông Linh khí với Mai Ngưng ngày nào.

Hai thứ này, một cái bản chất không phải là thứ để con
người dùng, một cái là một trong bảy tinh túy của thế gian. Do đó một chút di
chứng cũng là bình thường.

Hàn Lập không có ý định truy tìm nguyên nhân tại sao
đan dược mất đi tác dụng.

Bởi vì chuyện cũng đã xảy ra rồi, không có cách nào
thay đổi được nữa, hắn không muốn phí phạm sức lực cho việc vô ích.

Hắn bắt đầu xem xét cách khác.

Trong tay hiện đang có một yêu đan cấp tám của Độc
Giao Yêu, nhưng vật này không phải cứ dùng linh thạch mà mua được, chính vì thế
hắn không nỡ luyện chế thành đan dược. Bởi vì tỷ lệ thất bại trong luyện đan là
rất lớn, hơn nữa cho dù luyện chế thành thì cũng chỉ được một đến hai hoàn đan
dược cũng không đủ số lượng cần thiết.

Như vậy, cũng như các tu sĩ khác, hắn cũng không còn
cách nào khác là phải dựa vào chính khổ tu của mình để đạt tới cảnh giới mới.
Đã lâu lắm rồi hắn không trải nghiệm loại tu luyện với tốc độ của sên này.

Hàn Lập ngẫm nghĩ tới đó không khỏi cười khổ.

Cũng may, hôm nay tu vi của hắn đã gần tới cảnh giới
viên mãn, nếu linh khí dồi dào thì mười năm tu luyện cũng đạt tới đích. Bởi lý
do đó, hắn phải tìm một chỗ tốt để tu luyện mới được.

Nếu linh khí ít ỏi sẽ dẫn đến thời gian tu luyện dài
hơn. Hàn Lập tự nhiên không muốn làm một việc xu ngốc như vậy.

Nhưng nói đến chỗ có linh mạch, Thiên Nam và Loạn Tinh
Hải có chút bất đồng.

Loạn Tinh Hải là vùng có diện tích vô cùng lớn, người
ít đảo nhiều. Các đảo có linh mạch nhiều không kể xiết. Ngược lại, Thiên Nam là
vùng có số lượng người đông chen chúc mà diện tích thì cũng có giới hạn.

Nói là giới hạn nhưng diện tích cũng không nhỏ. Tuy
nhiên, không cần nói linh khí ít ỏi mà chỉ cần tồn tại linh mạch đã có các đại
môn phái hoặc các gia tộc tu sĩ chiếm hết không sót lại địa điểm nào.

Thậm chí các địa điểm linh khí quá kém còn sót lại
cũng bị các tán tu chiếm lấy làm chỗ tu luyện. Về căn bản là không tồn tại nơi
có linh khí mà chưa có chủ.

Về tài nguyên linh khí để tu tiên, thật lòng mà nói
giới tu tiên của Thiên Nam còn lâu mới bằng vùng Loạn Tinh Hải!

Từ đó suy ra, Hàn Lập chỉ có con đường trà trộn vào
các gia tộc tu sĩ hoặc các môn phái để tiếp tục con đường tu luyện của mình.

Tất nhiên bằng khả năng của mình, Hàn Lập có thể đánh
chiếm các vị trí có linh mạch của các gia tộc tu tiên hoặc các môn phái nhỏ.
Nhưng nếu làm vậy sẽ gây sự chú ý của các Nguyên Anh Kỳ tu sĩ.

Hàn Lập quả thực không thể chịu nổi phiền toái cả ngày
bị người truy đuổi, mà chỉ muốn một lòng ngưng kết Nguyên Anh mà thôi.

Sau khi cân nhắc một hồi, Hàn Lập từ bỏ ý định chọn
các gia tộc tu sĩ.

Bởi vì bằng lực lượng của một gia tộc không thể nào mà
chiếm được vùng có linh mạch tốt. Hơn nữa, gia tộc tu sĩ luôn chỉ lấy đệ tử
trong tộc, người ngoài đơn giản là không thể chen chân vào.

Các môn phái tu tiên thì khác hẳn, đặc biệt là các môn
phái lớn, chẳng những chiếm cứ chỗ có linh mạch tốt mà số lượng môn đồ đông
đảo. Hơn nữa, trong tông cũng có rất nhiều tu sĩ cấp cao, nếu xảy ra chuyện gì
thì cũng không cần đến sự lộ diện của Hàn Lập làm bại lộ tu vi và dẫn đến sự
chậm trễ tu luyện của bản thân. Hắn hoàn toàn có thể nương nhờ bóng mát để chăm
chú cho việc tu luyện.

Mà khi đã ngưng kết được Nguyên Anh thì lúc đó cũng
chẳng phải e ngại chuyện gì. Biết đâu với thân phận lúc đó các tông phái không
phải trăm phương nghìn kế để lôi kéo hắn cùng hợp tác chứ dại gì gây thù chuốc
oán với một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.

Cứ như vậy, Hàn Lập ôm ý tưởng muốn chọn cho mình môn
phái ở nơi có nhiều linh khí nhất. Xuất hiện ngay trong đầu Hàn Lập chính là
thánh mạch “Vân Mộng Sơn.”, nơi hiện tại đang được ba môn phái tu tiên lớn cư
ngụ, linh khí của vùng này nổi tiếng nhất cả Thiên Nam, thậm chí khi còn ở Việt
Quốc, Hàn Lập cũng đã nghe tiếng.

Để gia nhập vào một trong ba môn phái này, Hàn Lập
đương nhiên phải so sánh đặc thù và quan hệ của từng môn phái.

Nói đến chỗ này, nhân tiện phải nhắc tới, từ lúc Hàn
Lập còn ở một tiểu phường thị cho tới lúc đến tu tiên giới Thiên Nam cũng đã
gần một trăm năm rồi.

Lúc đó, Hàn Lập và hai chị em Tử Linh đang còn chưa
rời nhau, cùng nhau thu thập thông tinh tình báo. Dù sao so sánh với Hàn Lập,
hai chị em Tử Linh còn quen thuộc các thế lực của Thiên Nam hơn nhiều.

Bây giờ thế cục Thiên Nam đã có biến đổi rất lớn so
với khi Hàn Lập rời đi rồi.

Đầu tiên, không c lấy ranh giới của quốc gia làm nơi
phân chia các thế lực. Thiên Nam lúc này cả ma đạo, chính đạo, Thiên Đạo Minh
và cả Cửu Quốc Minh cùng tồn tại và thống trị Thiên Nam.

Chính đạo, ma đạo và Cửu Quốc Minh thì trước đây Hàn
Lập đã biết. Nhưng Thiên Đạo Minh thì mới thành lập sau khi Hàn Lập đã đến Loạn
Tinh Hải. Đó là do tu sĩ của mười mấy quốc gia liên minh lại thành lập lực
lượng để đối chọi với hai tổ chức ma giáo và chính giáo. So sánh về mặt thế lực
của chánh đạo hay ma đạo thì liên minh này lớn hơn, nhưng nếu chính giáo và ma
giáo liên kết lại thì tổ chức này dĩ nhiên không phải là đối thủ.

Mặc dù trước đây chính giáo và ma giáo hợp tác âm thầm
thôn tính các quốc gia xung quanh, nhưng quan hệ vẫn như lửa với nước, tuy đã
có hợp tác nhưng không cách nào phối hợp được

Mà trong nội bộ chính ma hai đạo cũng có những xung
đột mới về lợi ích, chính vì vậy mà không lâu sau đã tập trung vào tranh chấp
lẫn nhau dẫn đến không còn tâm trí gây khó dễ cho Thiên Đạo Minh.

Về phần Thiên Đạo Minh, chỉ là một liên minh lỏng lẻo,
các thế lực ma giáo và chính giáo không chủ động công kích thì họ cũng chẳng
mong gì hơn.

Chứ đừng nói để họ chủ động công kích đối phương,
dường như cũng không đủ lực.

Vì vậy, ba thế lực này đạt được một trạng thái cân
bằng xảo diệu.

Có điều sự cân bằng này tồn tại hơn một trăm năm qua
không có đại chiến nào phát sinh là còn có quan hệ đến thế lực lớn còn lại -
Cửu Quốc Minh.

Cửu Quốc Minh ngoại trừ các tu sĩ của bảy phái Việt
Quốc ban đầu thành lập nên, còn có không ít các tông phái nhỏ và các tán tu đã
bị hai đạo ma giáo và chính giáo xua đuổi, gia nhập vào làm cho thế lực phát
triển mạnh lên không ít. Cứ tưởng rằng với thế lực như vậy, Cửu Quốc Minh có
thể đè bẹp được các Pháp sĩ của Mạc Lan bộ lạc.

Nhưng không biết do ý trời hay thuần túy chỉ là sự
trùng hợp.

Mạc Lan bộ lạc giằng co đã lâu với Cửu Quốc Minh bỗng
nhiên nhận được tiếp viện đến từ các tộc Mạc Lan đệ nhị và Mạc Lan đệ tứ, số
lượng các Pháp sĩ đã tăng lên gấp bội.

Hai bên đánh nhau ngày càng kịch liệt, sau mỗi trận
đại chiến, cả đôi bên đều rất nhiều tu sĩ phải tử trận. Cửu Quốc Minh lúc này
đang ở vào thế bị áp đảo, thậm chí một vài vùng lãnh thổ đã bị cướp đi.

Bất đắc dĩ, Cửu Quốc Minh phát ra tín hiệu cầu cứu các
thế lực còn lại đồng thời uy hiếp, nếu các thế lực còn lại không cho người tham
chiến cùng thì bọn họ lập tức bỏ mặc cuộc chiến để các pháp sĩ của Mạc Lan tự
do tiến vào lãnh thổ.

Sau khi nghe được tin tức này, ba thế lực còn lại mặc
dù không tình nguyện nhưng cũng biết để các pháp sĩ Mạc Lan tiến vào thì cuộc sống
của họ cũng không yên ổn được, đành phải cử các nhân thủ đến tăng viện cho Cửu
Quốc Minh.

Cuối cùng phải sau một cuộc đại chiến quyết định, hơn
ngàn tu sĩ tử trận mới có thể ngăn chặn được cuộc tiến công của các pháp sĩ Mạc
Lan, ổn định lại tình hình.

Có điều kể từ đó, Cửu Quốc Minh cũng yêu cầu các thế
lực khác phải thay phiên phái tu sĩ của mình để chống đỡ các cuộc tấn công của
các pháp sĩ Mạc Lan. Chứ nếu không, một nhàhết sức chống đỡ, các nhà khác thảnh
thơi thoải mái thì chẳng ai chịu cả.

Vì vậy, trải qua một thời gian dài hiệp thương, bốn
thế lực rốt cuộc đã đạt được hiệp nghị, để Cửu Quốc Minh làm chủ, ba nhà còn
lại cùng nhau giúp đỡ đối kháng lại Mạc Lan.

Cũng bởi vì sự tồn tại của hiệp nghị này, hơn trăm năm
qua, bất kể các kết quả phân chia địa bàn chánh ma đạo trước đây như thế nào,
nhưng do sự uy hiếp của người Mạc Lan với Cửu Quốc Minh nên cũng không dám
tranh đấu nhau nữa.

Về phần Khê quốc và hai quốc gia lân cận đều là phạm
vi của Thiên Đạo Minh.

Mà Cổ Kiếm Môn, Lạc Vân Tông, Bách Xảo, thậm chí còn
chính là trung tâm của thế lực đó.

Chương 596: Nhập Môn (thượng).

      Trong
ba môn phái này, môn phái được Hàn Lập nhìn trúng trước tiên không phải là “Lạc
Vân Tông” mà chính là môn phái luyện pháp khí nổi danh tu tiên giới “Bách Xảo
Viện.”

Tông phái này ngoại trừ về phương diện công pháp chính
mình có chỗ độc đáo ra thì đệ tử phi thường thiện nghệ trong việc luyện chế các
loại đẳng giai pháp khí, thậm chí nghe đồn trong môn phái còn ẩn dấu vài loại
phương pháp luyện chế pháp bảo hàng đầu.

Phù bảo “Càn Khôn Tháp.” của Yến gia, đương thời Việt
Quốc đệ nhất gia tộc cũng là nhờ vào phương pháp luyện chế pháp bảo này mà trở
thành nhất kiện đại danh khí pháp bảo.

Điều này làm cho Hàn Lập có chút động tâm.

Nhưng đáng tiếc rằng tông phái này đối với việc thu
nhận đệ tử bên ngoài có chút giống như Việt Quốc Thất Phái, trên cơ bản đệ tử
đều là các thành viên tu tiên trong gia tộc, rất ít khi thu nhận đệ tử bên
ngoài. Hơn nữa môn phái này cũng là do năm thế lực gia tộc tu sĩ lớn nhất liên
hợp chi phối, chiếm cứ một giải tây Vân Mông Sơn.

Điều này làm cho Hàn Lập có chút tiếc nuối, chỉ có
thể đành buông tha.

“Cổ Kiếm Môn.” Nghe tên thấy người, môn phái này phi
thường am hiểu ngự kiếm thuật, vô luận pháp khí, pháp bảo, các loại kiếm khí
lớn nhỏ, nhất là tuyệt học trấn phái “Thái Bạch Kiếm Quyết.” tại Khê Quốc càng
bài danh đỉnh đỉnh, lợi hại vô cùng.

Cổ Kiếm Môn, bên cạnh việc thu nhận đệ tử là các tu sĩ
trong gia tộc thì đồng thời cũng thu nhận tán tu tuổi trẻ bên ngoài.

Nhưng công pháp kiếm quyết của môn phái này yêu cầu tư
chất phi thường cao, trên cơ bản linh căn kém một chút là không thể tu luyện
các loại kỳ môn công pháp, cho nên mặc dù tương đối thường xuyên thu nhận đệ tử
nhưng số lượng đệ tử lại là ít nhất trong ba môn phái.

Bất quá đệ tử Cổ Kiếm Môn một khi tu vi đại thành,
bằng vào tính công kích siêu cường, các tu sĩ cùng cấp thường không phải là đối
thủ, bởi vậy nó là một trong ba phái có thực lực cường đại nhất, đương nhiên
chiếm cứ Vân Mộng Sơn.

Còn lại cuối cùng chính là “Lạc Vân Tông”, trong chừng
mực nào đó mà nói, có điểm tương đồng với “Bách Xảo Viện.” Công pháp của môn
phái này hỗn tạp mà không tinh, nhưng lại khá nổi danh luyện đan thuật.

Nghe đồn rằng Định Linh Đan, tại Khê Quốc cũng cũng
chỉ mấy vị trưởng lão trong môn phái này là có năng lực luyện chế ra.

Chính vì vậy trong bối cảnh thực lực còn kém hai phái
khác khá xa nhưng Lạc Vân Tông cũng miễn cưỡng giành được một chân ở đông bộ
Vân Mộng Sơn này.

Mà trong ba môn phái thì Lạc Vân Tông thu nhận đệ tử
nhiều nhất và tiêu chuẩn nhập môn cũng thấp nhất.

Trên cơ bản môn phái này thu nhận đệ tử chỉ có hai
điều kiện.

Kẻ có tư chất linh căn tốt, có khả năng bồi dưỡng, Lạc
Vân Tông cũng giống như các tông phái khác phi thường vui vẻ thu nhận. Hoặc là
những người có tu vi đã đạt đến mức độ nhất định, công pháp trụ cột đã tu luyện
đến cảnh giới cao thì cho dù linh căn không tốt, bọn họ cũng sẽ thu nhận lấy.

Dù sao Lạc Vân Tông ngoại trừ có luyện đan thuật nổi
tiếng ra, thì còn có pháp môn chế phù trận pháp và bảy tám loại tạp học khác
đều đòi hỏi rất nhiều đệ tử cấp thấp để khu sử. Mới có thể duy trì kéo dài liên
tục.

Có nhiều tán tu có tu vi Luyện Khí Kỳ linh căn không
quá tốt, biết rõ ràng tư chất chính mình tiến vào tu tiên tông phái không có
tiền đồ gì đáng nói, chỉ có thể vĩnh viễn là một gã đệ tử cấp thấp. Nhưng bọn
hắn cùng với Hàn Lập đều có ý nghĩ giống nhau, chung quy là muốn được hưởng thụ
cảm giác đứng trên đại thụ cao cao tại thượng cúi nhìn xuống. Cũng có không ít
tán tu vì vậy mà tiến vào Lạc Vân Tông.

Như thế xem ra, trong môn phái Lạc Vân Tông thu đồ dễ
dãi nhất hơn nữa lại có “Định Linh Đan.” dẫn dụ, tựa hồ gia nhập tông phái này
là thích hợp nhất.

Hàn Lập sau khi chần trừ một chút, vả lại sau khi nghe
ngóng, biết được môn phái này sắp tới sẽ có đợt thu nhận đệ tử thì không hề do
dự nữa.

Hắn cùng Tử Linh nhị nữ khi chia tay cũng không nói ý
định đi về đâu. Lúc này sau khi chuẩn bị một chút liền phi độn về hướng này.

Hàn Lập ở dưới chân núi chờ vài ngày sau đã sắp đến
ngày thu nhận đệ tử. Khi thấy rất nhiều tu sĩ Luyện Khí Kỳ từ các nơi kéo đến,
Hàn Lập mới thong dong theo sơn đạo lát đá xanh mà leo lên núi.

Lúc này, Hàn Lập từ dưới chân núi thong thả leo lên,
mất chừng một canh giờ mới lên đến nơi.

Đương nhiên không phải do ngọn núi này quá lớn mà do
trên thạch đạo đã bị thi triển một chút huyễn thuật thô sơ, đại khái thì Lạc
Vân Tông muốn cho các tán tu muốn gia nhập một chút ma luyện tâm cảnh.

Dù Lạc Vân Tông có thu nhận đệ tử dễ dãi đến mấy, thì
cũng không có khả năng thu nhận cả những người thiếu kiên nhẫn đến mức không đi
hết nổi con đường nhỏ này

Lúc này có vài tên nam nữ tu sĩ đi trước Hàn Lập cũng
phát hiện ra có điều kỳ quái. Bọn họ lúc này tụ tập lại cùng một chỗ thấp giọng
nói thầm vài câu, sau đó tựa hồ đoán ra sự ảo diệu bên trong. Tiếp đó không hề
để ý nữa mà tiếp tục đi tới.

Mấy người này hình như đã có quen biết nhau và cũng
chưa có người nào bắt chuyện với Hàn Lập.

Hàn Lập lơ đểnh đi theo phía sau bọn họ.

Đi trên thạch đạo thêm nửa canh giờ nữa thì rốt cục đã
thấy bậc đá cuối cùng, đám nam nữ trẻ tuổi này mừng rỡ bước nhanh tới.

Hàn Lập thần sắc nh thường sau khi bước lên bậc thang
đá cuối cùng, thì không chút vội vã quan sát và đánh giá tình hình trước mắt.

Đây là một cái sân rất lớn, rộng đến hơn trăm trượng,
phía đối diện chỉ nhìn thấy một tòa tiểu đình, còn lại bốn phía chỉ thấy bạch
quang mịt mờ, phảng phất một mảng thiên địa như có như không.

Mà trước cửa vô danh thạch đình nọ hiện có mười mấy
tên tu sĩ phục sức khác nhau đang ngồi, nhưng không có một người nào dám tiến
vào tiểu đình.

Vài tên nam nữ tu sĩ đi trước Hàn Lập đồng loạt bước
đến rồi lẳng lặng gia nhập đám người đang ngồi trước tiểu đình.

Thấy tình hình này, Hàn Lập thần sắc không đổi nhưng
trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.

Đám Luyện Khí Kỳ tán tu này có lẽ không có cách nào
nhìn được, nhưng thần thức hắn chỉ đảo qua một cái là có thể nhìn thấu ảo trận
trước mắt.

Cái gì thạch đình trước mặt, rõ ràng là một bạch ngọc
lâu rất lớn đứng sừng sững, phía trên có treo một tấm bảng với 3 chữ vàng
“Huyễn Vân Đường.”

Mà ở trước cửa bạch ngọc lâu này, phía dưới tấm biển
lớn có ba người đang đứng, nhìn đám đông tu sĩ Luyện Khí Kỳ mà chỉ chỉ trỏ trỏ
nói cái gì đó.

Bọn họ ỷ vào trận pháp kỳ diệu, nên một điểm cấm kỵ ý
tứ cũng không có.

Trong ba người này, hai người là Trúc Cơ Sơ Kỳ, một
người là Trúc Cơ Trung Kỳ. Xem ra là người của Lạc Vân Tông cử đến để tiếp
dẫn bọn hắn.

Hàn Lập không nói một lời lẳng lặng đi đến đứng ở phía
ngoài đám người, sau đó cúi đầu ngồi xuống bắt đầu nhắm mắt nhập định.

Nhưng thần thức của hắn đem ba người dưới ngọc lâu bao
bọc lại, ba gã tu sĩ nói chuyện gì hắn đều dễ dàng nghe được.

“Thu sư huynh! Mặc dù thời gian còn chưa tới, nhưng
nhập môn tán tu đến lần này, tựa hồ khá nhiều, nhưng có hơn phân nửa xem ra căn
bản không đủ tư cách. Rõ ràng mới là bảy tám tầng cơ bản công pháp tu vi, lại
cũng dám đến nơi đây nhập môn. Chẳng cho rằng Lạc Vân Tông ta người nào cũng
thu nhận hay sao.” Một thanh niên mặt trắng thoạt nhìn chỉ có khoảng hai bảy
hai tám tuổi, hướng về một vài người trong đám đông điểm chỉ nói, trong lời nói
tựa hồ có chút bất mãn.

“Ngươi có biện pháp nào sao. Ai khiến cho chúng ta ba
năm trước đây thu nhận một nhóm đệ tử để bây giờ có nhiều người kéo đến như
vậy. Hơn nữa lần trước Kim sư thúc bởi vì thiếu nhân thủ trong lúc cấp bách nên
mấy vị sư huynh đệ không thể làm gì khác hơn là phá lệ nhận hai vị tán tu tu vi
chỉ có luyện khí tầng thứ tám. Việc này tự nhiên lại khiến cho ngoại giới có ảo
giác rằng tiêu chuẩn tiến vào Lạc Vân Tông chúng ta lại thấp xuống một ít. Thế
nên mới có nhiều tán tu đến đây để thử vận khí.” Người được xưng là “Thu sư
huynh.” chính là tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ khoảng ngoài bốn mươi tuổi, một thân
mặc trường bào màu trắng, khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị, hai mắt lấp lánh có
thần.

“Bất quá lúc này đây, sư huynh đệ chúng ta tự nhiên sẽ
không dễ dãi. Dù sao gần đây đệ tử cấp thấp nhập môn, vô luận tu vi cùng linh
căn xác thực có chút không ổn, hình như có một vị trưởng lão nội môn đã nhắc
nhở chưởng môn vài câu. Cho nên theo ý tưởng môn thì lần này chúng ta nên quan
tâm đến chất lượng hơn số lượng” Một vị thanh niên khác dáng vẻ anh khí bừng
bừng, cười hắc hắc lấy cớ nói.

“Quý hồ tinh bất quý hồ đa! Nếu làm như vậy thì lần
này có thể thu nhận đủ mười tên đệ tử cũng là quá tốt rồi. Tám đến chín phần
mười người ở đây cũng nên đi về là hơn.” Thanh niên mặt trắng xem đám tán tu
trước mắt, có chút khinh miệt nói.

“Lưu sư huynh cũng không nên xem nhẹ đám tán tu này,
trong bọn họ có lẽ có những thiên tài chưa được phát hiện cũng không chừng.
Ngẫm lại như Tôn Hỏa sư đệ vậy, lúc đầu cũng lấy thân phận tán tu vào phái ta.
Nhưng chỉ cần năm đến sáu năm công phu, Tôn sư đệ đã Trúc Cơ thành công. Tất
nhiên trong đó cũng có nguyên do vì chọn lựa công pháp thích hợp, hơn nữa trong
lúc lập được công lớn được ban cho một viên Trúc Cơ Đan, nhưng điều này cũng
phải nói có liên quan đến tư chất ngàn người có một của hắn.” Thu sư huynh
nghiêng người nhìn vị tu sĩ họ Lưu vốn xuất thân đại tộc, thần sắc thản nhiên
nói.

“Khụ! Ý sư huynh là lời của đệ có chút không đúng!”
Thanh niên mặt trắng vừa nghe đối phương nói lời ấy, lập tức nhớ tới chuyện gì
đó, vội vàng ho khan vài cái, cười vuốt đuôi nói. Tựa hồ đối với vị Thu sư
huynh này có chút kiêng kỵ.

“Lưu sư đệ...” Thu sư huynh tựa hồ còn muốn giáo huấn
thanh niên này cái gì đó, nhưng Hàn Lập nhưng lại không có hứng thú nghe nữa.
Lúc này hắn thu hồi thần thức, nhắm mắt dưỡng thần.

Hôm nay hắn thu liễm khí tức, làm cho tu sĩ khác thoạt
nhìn đều nhận định tu vi của hắn ở mức Luyện Khí Kỳ mười tầng.

Cấp độ tu vi này hẳn là tiến vào Lạc Vân Tông cũng
không thành vấn đề!

Đợi thêm mấy canh giờ nữa, từ dưới chân núi khá nhiều
tu sĩ tiếp tục thượng sơn, cho tới lúc hoàng hôn thì giữa thạch nhai rộng đã có
gần trăm tên Luyện Khí Kỳ tu sĩ đang ngồi. Trong đó nam nữ tu sĩ trẻ chiếm đa
số, ngoài ra cũng có một số trung niên tu sĩ có tu vi khá cao thâm.

Vào lúc này, thạch đình trước mắt hốt nhiên xuất hiện
một phiến hồng quang lớn, tiếp theo đó giữa luồng ánh sáng hình ảnh thạch đình
bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một tòa bạch ngọc lâu cao hơn mười trượng,
bên ngoài phía trước có ba người đang đứng.

“Hoan nghênh chư vị đạo hữu đến Lạc Vân Tông chúng ta!
Lần này sư huynh đệ chúng ta phụ trách thủ tục lựa chọn đệ tử. Xin các đạo hữu
yn lặng nghe Thu mỗ nói, ngàn vạn lần không nên bỏ lỡ” Thu sư huynh dùng ánh
mắt sắc bén quét một lần trước mặt mọi người, không chút vội vã, thong dong
nói.

Báo cáo nội dung xấu