Phàm nhân tu tiên - Chương 0615 - 0616
Chương
615: Thí Kiếm Đại Hội
Hàn Lập
nghe Khuê Hoán nói, liền cười thầm trong bụng, sau đó bình tĩnh nói:
“Ta cùng hai vị sư huynh cũng chỉ có quan hệ lợi ích
về yêu hồ, không phải việc này, còn có thể là chuyện khác sao?”
Vẻ mặt Hàn Lập có vẻ thong dong cực kỳ.
Khuê Hoán nghe vậy há hốc mồm, á khẩu không nói gì
được.
Nhưng Vương sư huynh một bên sau khi thở dài một hơi
nói:
“Hàn sư đệ quả nhiên thông minh hơn người. Đích thật
là Tuyết Vân Hồ có chuyện. Mấy người sư huynh đệ ta, nghĩ muốn đem yêu thú này
sớm bán đi. Cho nên sau khi cùng sư đệ chia tay, liền đi phường thị. Kết quả
sau khi đi được một đoạn lộ trình, lòng ta chung quy có chút không yên, liền
kêu Khuê sư đệ mở túi Bích vân ra xem xét một chút. Kết quả...”
Nói tới đây, nét mặt Vương sư huynh lộ ra vẻ cổ quái.
“Kết quả không biết con yêu hồ kia sử dụng kỹ xảo gì,
lại từ trong túi Bích vân biến mất vô ảnh vô tung, việc này thật sự rất tà
môn.” Khuê Hoán ảo não ở một bên nói tiếp.
“Không thấy tung tích?” Hàn Lập khẽ nhăn mặt nhíu mày,
trầm ngâm, phảng phất tự đánh giá thật giả.
Vương sư huynh thấy bộ dáng Hàn Lập như vậy, trong
lòng thầm kêu khổ không ngừng.
Hắn mắt thấy tu vi Hàn Lập dù không cao, nhưng lại tinh
thông chế phù thuật, hơn nữa trên người còn có vài món pháp khí thần diệu, bởi
vậy trong lòng sớm có chủ ý, nhất định phải hảo hảo kết giao đối phương một
phen.
Nhưng không nghĩ tới, việc tương lai cùng đối phương
kết giao tình, lại xuất hiện sự tình xấu hổ này.
Nếu bản thân hắn thật sự giàu có, cũng có thể tự lấy
ra vài linh thạch bồi thường đối phương một phần. Lưu lại ấn tượng tốt cho đối
phương. Nhưng hắn lại cũng giống như mấy vị đồng môn khác, lúc nào cũng thiếu
thốn linh thạch. Hôm nay tưởng muốn lung lạc đối phương, xem ra rất khó.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Vương sư huynh chợt hiện lên,
nhưng vẫn mạnh mẽ khôi phục tinh thần nói:
“Ta biết, việc này nói tiếp khó có thể làm cho người
ta tin tưởng, nhưng đích xác thật sự đã phát sinh. Nhưng mặc kệ nói thế nào,
cũng là chính sư đệ tự tay giao linh hồ cho chúng ta, hôm nay tự nhiên lại
không thể không được gì. Vương mỗ sẽ cho sư đệ một cái công đạo. Linh thạch
ngươi cho mượn, ta sẽ kêu các sư đệ khác trước đem Hoàng tinh bán đi, sau đó sẽ
đem linh thạch đưa cho sư đệ. Về phần linh thạch sư đệ vốn được nhận, chờ ta
cùng mấy người kia kiếm được một chút, sẽ lập tức đưa cho sư đệ.”
Lời Vương sư huynh vừa ra khỏi miệng, Khuê Hoán bên
cạnh liền biến sắc, có chút lo lắng nói:
“Sư huynh, đối với chúng ta mà nói, đây chính là số
lượng không nhỏ. Cho dù mấy người chúng ta cùng bồi thường, tối thiểu cũng cần
hai ba năm thời gian. Trong lúc này không có linh thạch mua đan dược, chẳng
phải là tu hành đều bị chậm trễ sao.”
Vương sư huynh lắc đầu, bộ dáng tựa hồ muốn nói gì.
Nhưng lúc này, Hàn Lập đột nhiên mở miệng.
“Hai vị sư huynh cần gì như thế! Hàn mỗ hình như cũng
không nói không tin việc này. Tuyết Vân Hồ nọ tinh thông độn thuật, từ trong
pháp khí kia đào tẩu, cũng không có gì kỳ quái. Ta lúc đầu vốn định nhắc nhở Khuê
huynh một chút, nhưng lại cảm thấy có chút không tiện, cho nên cũng không có mở
miệng. Về chuyện linh thạch, không đề cập tới cũng được. Chỉ cần số linh thạch
đã cho mượn vẫn còn, ta cũng không có gì tổn thất.” Hàn Lập mỉm cười nói.
Vừa nghe Hàn Lập nói thế, Khuê Hoán lập tức lộ vẻ mừng
rỡ, vỗ tay lớn tiếng một cái nói:
“Ta biết sư đệ là một người đại lượng. Lần này mặc dù
chuyện tình là do chúng ta sai, nhưng trong tay chúng ta đích xác không có linh
thạch gì. Mà lấy tình cảm của sư đệ, nói vậy sẽ không quá để ý việc này, vị
bằng hữu Hàn sư đệ này, Khuê Hoán ta xin khâm phục.”
Khuê Hoán này vừa nghe không cần phải giao ra linh
thạch, vẻ mặt liền vui mừng.
Vương sư huynh nghe Hàn Lập nói như thế, mặt lại lộ vẻ
chần chừ. Một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ cười khổ nói:
“Hàn sư đệ khẳng khái đại lượng như thế, Vương mỗ xin
đại diện mấy vị sư đệ, hổ thẹn nhận tâm ý của sư đệ. Sau này nếu sư đệ có
chuyện gì muốn hỗ trợ, cứ việc tìm mấy người bọn ta. Nếu có thể làm được, Vương
mỗ nhất định sẽ không chối từ.”
Vị Vương sư huynh này cảm thấy được, Hàn Lập tuy nói
khách khí như thế, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ sợ là có ý khác.
Cho nên hắn tốt nhất cố hết sức nói uyển chuyển dễ
nghe một chút, muốn cho Hàn Lập không lưu lại ấn tượng quá xấu. Sau khi nói
xong, hắn lại cố ý quan sát ánh mắt Hàn Lập một chút.
Nhưng thần sắc Hàn Lập vẫn như thường, căn bản nhìn
không ra vẻ hỉ nộ, làm cho Vương sư huynh này âm thầm chau mày.
Sau đó, ba người ngay tại ngoài dược viên tán dóc một
chút.
Không bao lâu, hai người thanh niên ục ịch ngự khí bay
tới, cũng đem linh thạch từ việc bán hoàng tinh nọ ở phường thị đưa ra.
Hàn Lập tiếp nhận bao linh thạch nọ, tùy ý dùng thần
thức đảo qua, sau đó thần sắc không đổi thu lấy.
“Đúng rồi, ta xem có chút thần diệu, không biết có hay
không tham gia Thí Kiếm Đại Hội nửa năm sau?” Vương sư huynh thấy Hàn Lập thu
hồi linh thạch, vốn định cáo từ, nhưng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, không
khỏi mở miệng nói.
“Thí Kiếm Đại Hội?” Hàn Lập nghe vậy không khỏi ngẩn
ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Như thế nào, Hàn sư đệ không biết việc này?”
Việc này không chỉ có Vương sư huynh giật mình, ngay
cả ba người Khuê Hoán cũng lộ vẻ mặt khó tin.
Tâm lý Hàn Lập có chút dao động, bình tĩnh trả lời.
“Ta không biết chuyện này, bộ rất kỳ quái?”
“Đương nhiên kỳ quái. À đúng rồi, Hàn sư đệ chỉ mới
vào tông môn một năm trước. Hơn nữa vẫn ở tại bên trong dược viên, không biết
chuyện Thí Kiếm Đại Hội, tựa hồ cũng không lạ.” Khuê Hoán nhấp nháy mắt, có
chút hiểu ra nói.
Nghe lời này, những người khác nhìn nhau liếc mắt một
cái gật đầu, cảm thấy đúng là như vậy.
“Hàn sư đệ không biết chuyện Thí Kiếm Đại Hội, làm cho
mấy người chúng ta thật có chút giật mình. Dù sao ngày cách đại hội cũng không
xa. Bây giờ trong tông, vô luận là ngoại môn đệ tử hay nội môn đệ tử, không ai
không đàm luận việc này. Người nào có ý định muốn trở nên nổi tiếng thì càng
chuẩn bị kỹ lưỡng.” Mặt Vương sư huynh lúc này có một tia dị sắc, sau đó thở
nhẹ một hơi nói.
“Lại nói tiếp, mấy người chúng ta cũng chỉ có Vương sư
huynh tham gia báo danh chọn lựa đại hội trong tông. Chỉ tiếc mặc dù sư huynh
đối với ngoại môn đệ tử có thể thắng được, nhưng khi giao thủ với nội môn đệ
tử, lại thất bại. Bất quá như thế, sư huynh cũng đạt được phần thưởng là một
pháp khí trung cấp.” Thanh niên ục ịch hâm mộ nhìn Vương sư huynh nói.
“Ồ, dù chọn lựa trong tông bị thua cũng được thưởng
pháp khí. Xem ra đại hội này thật không tầm thường. Vương sư huynh có thể kể rõ
chi tiết được không?” Hàn Lập nghe vậy trong lòng liền xuất hiện vẻ tò mò, mở
miệng nói.
“Đương nhiên không có vấn đề. Lần Thí Kiếm Đại Hội
này, kỳ thật chính là ba phái Vân Mộng Sơn ta chuyên môn vì đám đệ tử mới vào
như chúng ta mà chuẩn bị. Trên cơ bàn bất luận thân phận ra sao, chỉ cần không
vượt quá ba mươi tuổi là có thể tiến vào tham gia. Mà Hàn sư đệ nhìn chỉ có hai
lăm hai sáu, vừa lại là đệ tử mới nhập môn, đúng lúc phù hợp với điều kiện
này.” Vương sư huynh đánh giá Hàn Lập một chút, chậm rãi nói.
“Vậy sao? Nhưng như vậy, tựa hồ đệ tử có thể tham gia
sẽ không nhiều lắm.” Hàn Lập sơ sờ cằm, thản nhiên nói.
“Lời sư đệ nói cũng có vài phần đạo lý, triển khai Thí
Kiếm Đại Hội này, kỳ thật là có liên quan đến việc ba phái cùng quản lý thánh
thụ.”
“Thánh thụ?” Hàn Lập nghe thế, đầu tiên là ngẩn ra,
nhưng sau đó liền hiểu được ý đối phương nói chính là Linh Nhãn Chi Thụ của Vân
Mộng Sơn.
Nhất thời, vẻ mặt hắn vồn ung dung liền biến mất, hiện
lên vẻ ngưng trọng.
“Thí Kiếm Đại Hội cùng linh vật này có quan hệ gì?”
Hàn Lập trầm giọng hỏi.
“Thí Kiếm Đại Hội, kỳ thật chính là muốn quản lý việc
linh thụ chảy ra thuần dịch. Cũng là một loại phương thức mà Lạc Vân Tông chúng
ta cùng Cổ Kiếm Môn và Bách Xảo Viện phân chia linh dịch. Phàm là tại Thí Kiếm
Đại hội, nếu có thực lực áp chế hai phái tông môn khác, liền có thể một mình
lấy đi phân nửa thuần dịch, hai môn còn lại chỉ có thể lấy một nửa còn thừa.
Cho nên Thí Kiếm Đại hội này trên danh nghĩa chỉ là đệ tử mới nhập môn tỷ thí,
nhưng trên dưới ba phái không ai không phi thường coi trọng. Nếu là tại đại hội
lập công lớn, tự nhiên được trưởng bối sư môn coi trọng, sau này chỗ tốt vô
số.” Vương sư huynh một hơi nói ra lai lịch của Thí Kiếm Đại Hội. Sau khi dừng
lại một chút, lại trịnh trọng nói:
“Đương nhiên cho dù không nói đến chỗ tốt sau này, đơn
giản là trong Thí Kiếm Đại Hội có thể đánh bại các đệ tử khác, phần thưởng lại
càng phong phú vô cùng. Chẳng những được tặng đỉnh cấp pháp khí, mà còn có một
viên Định Linh Đan thưởng thêm cho người đạt quán quân. Đan dược này mặc dù đối
với đệ tử thấp giai chúng ta không có lợi ích gì, nhưng là mang đan dược này
tùy ý đi trao đổi với các cao nhân Kết Đan khác, dù là ba bốn kiện đỉnh cấp
pháp khí, cũng có thể dễ dàng đổi được. Bất quá chuyện đoạt quán quân này, tựa
hồ cho tới nay vẫn là do Cổ Kiếm Môn đoạt lấy. Đệ tử chúng ta cùng Bách Xảo
Viện chỉ có thể đứng ngoài. Bất quá việc này cũng khó trách, ai biểu môn phái
kiếm tu Cổ Kiếm Môn người ta, vô luận là công pháp hay kiếm khí đều lợi hại phi
thường. Tu sĩ cùng cấp muốn đánh bại kiếm tu, thật sự là muôn vàn khó khăn!”
Lời cuối cùng của Vương sư huynh, không biết là oán
giận hay hâm mộ.
Chương 616: Minh Thanh Linh Thủy
“Chiếu
theo lời sư huynh thì lần đại hội này đệ tử Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ đều
đồng loạt tỷ thí sao?” Hàn Lập nhướn mày, đột nhiên hỏi.
“Không sai! Thí Kiếm Đại Hội đích xác không có phân
biệt Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ, đều là cùng nhau tỉ thí.” Vương sư huynh gật
gật đầu nói.
“Như vậy chẳng phải là đối với đệ tử Luyện Khí kỳ có
chút không công bằng?” Hàn Lập ngẩn ra, bộ dáng có chút không quá tin tưởng.
“Thí Kiếm Đại Hội vốn là tranh đấu Trúc Cơ kỳ trong
các phái, đệ tử Luyện Khí kỳ chỉ là phụ mà thôi. Chẳng qua vì không muốn tước
đi sự nhiệt tình của đệ tử cấp thấp cho nên cũng không có cấm ngoại sự đệ tử
cùng đệ tử cấp thấp tham gia. Bất quá đại hội từ lần đầu tổ chức tới nay đệ tử
Luyện Khí kỳ mặc dù không có khả năng đạt quán quân nhưng đánh bại đối thủ Trúc
Cơ kỳ, lọt vào top mười lại không phải là hiếm.” Vương sư huynh mỉm cười, thâm
ý sâu sắc nhìn Hàn Lập nói.
“Luyện Khí kỳ lọt vào top mười? Chẳng lẽ những người
này sở hữu pháp khí uy lực rất lớn?” Hàn Lập vừa nghe lời này, lập tức rõ ràng
vài phần.
“Hắc hắc! Sư đệ là một người thông minh, ta mới chỉ
nói qua mà sư đệ đã chỉ rõ mấu chốt trong đó. Trong ba phái tiền bối Kết Đan kỳ
người nào chẳng có một hai con cháu hậu nhân, có khi vì muốn họ lấy được ho
danh, tự nhiên xuất ra pháp khí có uy lực vô cùng lớn cấp cho những người này
sử dụng. Cứ như vậy một ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ không có pháp khí hợp tay đụng phải
những người này, bị thua cũng không có gì kỳ quái.” Khuê Hoán lắc đầu ảo não
nói.
Nghe đến đó Hàn Lập càng nghi hoặc nhiều hơn.
“Nghe hai vị sư huynh nói như thế, chẳng lẽ lấy được
hảo danh còn có chỗ tốt gì? Nếu không những người này cần gì cố sức nhất định
phải tham gia đại hội.” Hàn Lập trầm ngâm một chút sau đó hỏi.
“Sư đệ nói rất đúng. Cho dù ngươi không hỏi ta cũng sẽ
nói. Kỳ thật Thí Kiếm Đại Hội hấp dẫn nhất không phải là phần thưởng trước đó
mà là sau khi tiến vào top mười sẽ có cơ hội được linh thủy tẩy mắt. Nghe nói
dùng giọt linh dịch đầu tiên mà thánh thụ xuất ra cộng thêm các tài liệu trân
quý khác có thể phối chế ra Minh Thanh Linh Thủy trong truyền thuyết. Nếu dùng
nước này rửa hai mắt một chút, mặc dù không cách nào làm gia tăng tu vi nhưng
lại có thể làm cho hai mắt có khả năng xuyên vụ khí thấu thạch. Đây mới chính
là nguyên nhân mà bọn họ liều mạng cũng muốn lọt vào mười người đứng đầu. Nếu
không có chỗ tốt này, chỉ bằng vào một ít đỉnh giai pháp khí, đối với những kẻ
xuất thân đại gia tộc hoặc là môn nội có đệ tử được trưởng bối chiếu cố mà nói
thì không có gì hấp dẫn. Dù sao Định Linh Đan mặc dù trân quý nhưng cũng chỉ có
một viên mà thôi.” Vương sư huynh chậm rãi nói ra chỗ tốt lớn nhất của Thí Kiếm
Đại Hội.
“Minh Thanh Linh Thủy!” Hàn Lập hai hàng lông mày cau
lại, trong miệng lẩm bẩm nói.
Linh thủy này Hàn Lập tại không ít điển tịch đã được
nghe qua nhưng tuyệt đối không nghĩ tới tam phái Vân Mộng Sơn lại điều chế nó.
Cái này thật sự là ngoài dự liệu của hắn. Đồng thời
cũng khiến hắn có chút động tâm.
“Đừng nói đến độ trân quý của giọt đầu tiên của linh
dịch từ thánh thụ, ngay cả những loại dược tài khác dùng để phối chế không thứ
nào là không phải vật hi hãn hiếm có. Nghe nói linh dược ngàn năm cũng có mấy
loại. Đáng tiếc kỳ hiệu của linh thủy chỉ có hiệu quả đối với tu sĩ Luyện Khí
Kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ. Nếu không bên trên cũng không lấy ra coi như làm phần
thưởng.” Khuê Hoán vô cùng hâm mộ, xen miệng vào nói.
Hàn Lập nghe đến đó đối với Thí Kiếm Đại Hội cũng đã
hiểu đại khái. Còn cụ thể một số chi tiết, hắn có ý định tự thân mình tìm hiểu
một phen.
Dù sao việc này nếu dính dáng đến Định Linh Đan cùng
Minh Thanh Linh Thủy, hắn khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Kế tiếp mấy người Vương sư huynh cùng Hàn Lập trò
chuyện vài câu về sự tình Thí Kiếm Đại Hội, sau đó cáo từ rời đi.
Hàn Lập nhìn mấy người ngự khí đi xa, thân ảnh hóa
thành điểm đen, thần sắc bắt đầu ngưng trọng. Hắn cũng không có lập tức trở lại
động phủ mà đứng ngoài dược viên, cúi đầu ngẫm nghĩ.
“Như thế nào? Hàn huynh động tâm sao? Không biết là
Hàn huynh nhìn trúng Định Linh Đan hay là Minh Thanh Linh Thủy.” Đột nhiên
trong cổ tay áo truyền đến thanh âm êm ái của bạch hồ.
“Sao? Ta đều muốn chúng chẳng lẽ không được?” Hàn Lập
ngẩng đầu, không có khách khí nói.
Sau đó cổ tay áo run lên, tiểu hồ từ trong đó nhảy ra,
cũng nhanh chóng khôi phục nguyên dạng.
“Hì hì! Hàn thật có phần tham lam. Bất quá như vậy
cũng tốt. Vô luận Định Linh Đan hay linh thủy đích xác cũng cực kỳ hữu dụng. Bỏ
qua cơ hội lần này sợ rằng thực sự không có cơ hội lần sau.” Chiếc cổ mảnh
khảnh của bạch hồ giương lên, ưu nhã nói.
“Cái này không cần ngươi nói. Trong lòng ta đều biết.
Bây giờ trước hết theo ta quay về động phủ, không cần lo sự tình Thí Kiếm Đại
Hội. Trước đem chuyện của ngươi hoàn thành rồi hãy nói sau.” Hàn Lập thanh âm
có chút lạnh lùng.
Sau đó hắn xoay người đi về phía động phủ.
Bạch hồ thấy vậy trong đôi mắt lộ ra một tia cười khẽ,
không nói hai lời mà theo sát phía sau.
Vừa vào động phủ trong thạch sơn, Hàn Lập lập tức bắt
tay vào chuyện điểm hóa khí linh.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm sắp có được khí linh, uy lực
tự nhiên gia tăng không ít. Điều này làm cho trong lòng Hàn Lập có chút hưng
phấn.
Mà nguyên bổn pháp bảo điểm hóa khí linh, tỷ lệ thành
công thấp đến đáng thương. Nhưng đó là do yêu thú tinh hồn cực lực kháng cự mới
tạo thành kết quả như vậy. Mà bây giờ chính bản thể của ngân sắc cự lang Ngân
Nguyệt nguyện ý chủ động nhập vào pháp bảo của Hàn Lập tự nhiên sẽ không có bao
nhiêu khó khăn.
Nhưng việc lấy chủ hồn đối phương từ Ngọc Như Ý ra
thật sự là sự tình khó giải quyết. Cũng may bạch hồ bộ dáng tựa hồ đối với
chuyện này rất nắm chắc, miệng nói tự bản thân mình có khả năng xử lý được.
Hàn Lập vừa nghe lời ấy, tự nhiên mừng rỡ.
Vì vậy, hắn dựa theo chỉ điểm của bạch hồ, tại một
gian tĩnh thất vẽ một cái trận pháp cổ quái, đem Ngọc Như Ý cùng bạch hồ đồng
thời bỏ vào trong, sau đó chậm rãi đi ra.
Tĩnh thất bị hạ cấm chế cách âm, Ngân Nguyệt rút cuộc
thoát ly Ngọc Như Ý như thế nào, quá trình bên trong ra sao Hàn Lập cũng
không biết và cũng không có ý định rình coi.
Bởi vì đối phương hẳn là rất rõ ràng nếu không cách
nào xuất ra chủ hồn sẽ có kết quả gì.
Tiếp theo Hàn Lập cũng không nhàn rỗi.
Hắn đi tới tĩnh thất bên cạnh, bắt đầu chuẩn bị sự
tình điểm hóa khí linh.
Nửa ngày sau, Hàn Lập chuẩn bị thỏa đáng các bước, cảm
giác được thời gian cũng không sai biệt lắm, liền không chần chờ đẩy cửa đá của
tĩnh thất có Ngân Nguyệt bên trong.
Đảo qua tình hình bên trong, Hàn Lập thần sắc vừa
động.
Tại pháp trận nằm giữa thạch thất, Ngọc Như Ý cùng
bạch hồ vẫn ở chỗ cũ nhưng quang mang trên Ngọc Như Ý ảm đạm không ít, một bên
bạch hồ thì ướt sũng, bộ lông cũng có vẻ có chút bẩn loạn không chịu nổi, tựa
hồ đã lăn lộn trên mặt đất mà đôi mắt của nó lại càng tràn đầy vẻ uể oải không
chịu nổi.
Nhìn thấy Hàn Lập tiến vào, Ngân Nguyệt không cử động
cũng không nói gì, phảng phất ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.
“Thế nào? Coi như thuận lợi chứ?” Hàn Lập sắc mặt hòa
hoãn, ôn hòa hỏi.
“Mặc dù thống khổ chết đi sống lại nhưng cuối cùng
cũng xong. Ngươi bên kia chuẩn bị cũng không sai biệt chứ? Ta không có ký thân
chi khí thì không cách nào ở trong thân thể bạch hồ lâu được. Phải lập tức cùng
pháp bảo của ngươi hợp lại làm một, nếu không tinh hồn sẽ tan thành mây khói.”
Thanh âm Ngân Nguyệt suy yếu nhưng vẫn mạnh mẽ nói.
Nghe lời này, Hàn Lập gật đầu, không chần chờ thân thể
cúi xuống, hai tay hướng bạch hồ, nhẹ nhàng ôm nó ra khỏi tĩnh thất, di chuyển
qua phòng bên cạnh.
Vừa vào thạch thất, Hàn Lập lập tức để cửa đá hạ
xuống, bên trong yên tĩnh không tiếng động.
Một đạo Truyền Âm Phù biến thành hồng quang tiến đến.
Hồng quang tiến vào bên trong sương mù, lập tức không thấy bóng dáng.
Ước chừng vài canh giờ sau, trong sương mù thanh quang
chợt lóe, hiện ra thân hình Hàn Lập.
Hắn ngước đầu nhìn bầu trời, sờ sờ cằm, khoát tay thả
ra một thanh phi kiếm, sau đó lập tức ngự khí hướng Thiên Tuyền Phong bay đi.
“Hàn huynh, xem ý tứ đạo Truyền Âm Phù kia tựa hồ
triệu tập tất cả đệ tử Thiên Tuyền Phong. Chẳng lẽ là vì sự tình Thí Kiếm Đại
Hội?” Trong đầu Hàn Lập đột nhiên vang lên thanh âm thanh thúy của Ngân Nguyệt.
“Không rõ lắm. Bất quá, ngay cả như tên gia hỏa cơ hồ
đã bị quên lãng như ta cũng có thể nhận được một đạo Truyền Âm Phù của Phong
chủ tự mình phát tới thì xem ra cho dù không phải sự tình Thí Kiếm Đại Hội cũng
là có sự tình khẩn yếu khác.” Hàn Lập dùng thần niệm bình tĩnh nói.
“Hàn huynh thực tham gia loại tỉ thí tiểu bối này, cho
dù không hiển lộ tu vi, đoạt quán quân khẳng định là cực kỳ dễ dàng. Nhưng đến
lúc đó sợ rằng sẽ khiến cho tu sĩ cấp cao hoài nghi. Nói không chừng ngay cả tu
sĩ Nguyên Anh kỳ của ba phái cũng có thể chú ý. Đến lúc đó có thể cái được
không bù đắp đủ cái mất.” Ngân Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở nói.
“Việc này ta tự nhiên hiểu. Ta đã lúc này nói rằng sẽ
chắc chắn tham gia đại hội. Đến lúc đó nếu thật tham gia, ta cũng tuyệt không
đoạt quán quân. Ngươi cứ an tâm, trước khi ngưng kết Nguyên Anh, ta sẽ không
khiến kẻ khác chú ý tới mình.” Hàn Lập thần sắc không thay đổi trả lời.
“Xem ra Ngân Nguyệt đã lắm lời. Với trải nghiệm cuộc
sống của Hàn huynh thì việc nhỏ kiểu này tự nhiên sẽ không cần tiểu nữ tử nhắc
nhở.” Ngân Nguyệt khẽ cười nói. Mặc dù chỉ là thanh âm bình thường nhưng vẫn ẩn
hàm ba phần kiều mị.
Hàn Lập nghe tiếng, không khỏi thở dài một hơi.
Vị này mặc dù tự xưng là Ngân Nguyệt Lang Tộc nhưng
hắn chẳng biết như thế nào cảm giác được đối phương hình như so với yêu hồ lại
hồ mị hơn ba phần.
Hơn nữa sau khi đối phương thành khí linh của hắn, tựa
hồ biết Hàn Lập sẽ không có ác ý với nàng. Nếu phụ thân vào bạch hồ còn tốt,
còn thành thực tu luyên nhưng một hóa thân thành khí linh, ẩn thân trong phi
kiếm thì không ngừng nói chuyện với hắn, dường như cảm giác tịch mịch trước kia
khi ở trong Ngọc Như Ý đều bung ra trong mấy ngày hôm nay.
Điều này làm cho Hàn Lập có chút đau đầu, còn đâu dịu
dàng nhã nhặn giống như tiểu thư khuê nữ như trước.
Cũng không biết tính tình của đối phương có thể dần
dần sửa đổi được không?