Phàm nhân tu tiên - Chương 0675 - 0676
Chương 675: Nguyên Anh
Tụ
“Chính là nơi
này. Hai vị đạo hữu, mời vào.” Hỏa Long Đồng Tử hướng về phía hai người cười
nói, sau đó nghênh ngang tiêu sái đi vào.
Đến gần lầu các đại môn, Hàn Lập tùy ý
hướng vào trong liếc mắt một cái, kết quả không khỏi ngẩn ra.
Bên trong lại phảng phất như một cái tửu
lâu tầm thường, chẳng những đông đảo khách nhân đang ngồi ăn ăn uống uống cùng
mấy tên điếm tiểu nhị tay bưng thức ăn đi qua đi lại như thoi xuyên qua các dãy
bàn, trên bàn bày đầy các loại rượu ngon món ngon, tiếng cụng chén qua lại liên
tiếp truyền ra.
Mà ở một bên đại môn có một cái biển gỗ lớn
ở trên viết mấy chữ “Bổn lâu được bao, người ngoài dừng bước.”
“Thiên Tinh lão quỷ này, lại còn diễn trò
huyễn thuật, thiệt là!” Hỏa Long Đồng Tử thì thào tự nói vài câu nhưng căn bản
không để ý tới cái biển gỗ này bước vào.
Mà Hàn Lập nghe vậy trong lòng vừa động,
thần thức hướng bên trong nhẹ nhàng đảo qua, nét mặt lập tức lộ ra vẻ quái dị
nhưng chân cũng không có dừng lại chút nào.
Kết quả ba người vừa tiến vào đại môn,
trước mắt ánh sáng lập tức tối sầm lại, khách nhân trong lầu các cùng nhân ảnh
tiểu nhị lập tức giống như bọt biển hóa thành không, tiếng ồn ào cũng tự nhiên
biến mất.
Hàn Lập tùy ý nhìn một chút, chỉ thấy khắp
nơi trống rỗng, bốn phía mờ mờ sắc vụ khí, chỉ có ở chính giữa đặt một cái bàn
gỗ cổ xưa, trên bàn có một ngọn đèn Thanh Đồng. Phía sau ngọn đèn có một gã từ
mi thiện mục áo bào tro đạo sĩ đang ngồi, người này ước chừng năm sáu mươi
tuổi, mỉm cười nhìn ba người.
“Không nghĩ tới Lam huynh không chỉ tự mình
đến mà còn mang đến Lữ đạo hữu. Mà vị thanh bào đạo hữu này lão hủ mắt vụng về,
hình như trước kia chưa có gặp qua,. Chẳng lẽ là đồng đạo mới tiến vào Nguyên
Anh kỳ?” Hôi bào đạo sĩ sau khi cười hướng ba người nhit tình nói làm cho ba người
không có cảm giác bị lạnh nhạt, khiến cho người đối diện bất giác sinh ra một
tia hảo cảm.
“Thiên Tinh huynh. Ta mang theo hai vị
khách không mời nhưng không bị mời ra ngoài sao?” Hỏa Long Đồng Tử lộ vẻ cười
nhưng ngoài miệng lại hoành tráng nói.
“Sao lại vậy được? Ta nơi này hoan nghênh
hết thảy đồng đạo lại đây. Huống hồ ta cùng Lữ đạo hữu cũng là bạn cũ. Chỉ có
vị này.” Lão đạo trong miệng cười nói nhưng ánh mắt dừng lại trên người Hàn Lập
một chút.
“Tại hạ Lạc Vân Tông Hàn Lập, là tu sĩ mới
tiến cấp, mong Thiên Tinh Chân Nhân sau này chỉ điểm nhiều hơn.” Hàn Lập tiến
lên nửa bước, ôm quyền nói.
“Thì ra là đồng môn của Lữ đạo hữu. Chà
chà, xem bộ dáng đạo hữu tuổi không lớn, sau này nhất định tiền đồ vô lượng”
Thiên Tinh Chân Nhân xuân phong đầy mặt khen.
“Được rồi. Ông bạn già. Những người khác
cũng đã tới rồi. Ba người ta cũng đi xem một chút.” Hỏa Long Đồng Tử hiển nhiên
cùng Thiên Tinh Chân Nhân giao tình rất sâu nên không cố kỵ nói.
“Khụ! Lam huynh cần gì phải gấp gáp như
thế. Mới chỉ có bảy tám người tới phỏng chừng cũng có chút nóng lòng nên có thể
bắt đầu trao đổi ở trên. Đây là hai cái mặt nạ ô linh, hai vị đạo hữu cầm lấy
còn Lam huynh, ngươi còn muốn sao?” Thiên Tinh Chân Nhân cố ý hỏi Hỏa Long Đồng
Tử một câu. Hai tay vừa đảo, hai luồng bạch quang hiện lên xuất hiện một cái ô
mộc điêu khắc thành mặt nạ. Mặt ngoài phù văn ẩn hiện, vừa nhìn đã biết không
phải là vật bình thường.
“Hừ! Ngươi cũng không phải không biết, ta
vóc người thế này ai chẳng nhận ra. Nếu bằng huyễn thuật biến ảo hình thể, có
thể dấu diếm được người nào?” Hỏa Long Đồng Tử nghe lời này phồng mang trợn mắt
bộ dáng rất buồn bực.
“Điều này cũng đúng. Ba vị đạo hữu xin mời
lên. Lão hủ trong chốc lát nữa cũng sẽ tới.” Thiên Tinh Chân Nhân lơ đểnh cười,
hai tay ném mặt nạ cho hai người Hàn Lập đồng thời đánh ra một đạo bạch sắc
pháp quyết vào trong đám sương mù.
Sương mù nhất thời tiêu thất, lộ ra một cái
lấp lóe thạch giai thông hướng lên tầng hai.
Hỏa Long Đồng Tử không khách khí, không nói
gì nữa bước qua cái bàn, trực tiếp đi lên.
Lữ Lạc cùng Hàn Lập hai người, sau khi thi
lễ rồi đi theo
Lúc này Hàn Lập đã phát hiện hai cái mặt nạ
giống nhau như đúc, nhìn không ra cái trong tay và của Lữ Lạc có cái gì bất
đồng, cũng không chần chờ bước lên thềm đá và đeo mặt nạ lên mặt.
Mặt nạ dán sát vào da thịt có chút cảm giác
lành lạnh, mềm nhuyễn nhưng lại nhẹ như không có gì, rất là thoải mái. Điều này
làm cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.
Hắn xoay mặt nhìn Lữ Lạc.
Kết quả là chỉ nhìn thấy khuôn mặt gỗ lạnh
như băng xuất hiện trong mắt. Hắn cũng đang nhìn cái mặt nạ trên mặt Hàn Lập mà
cười.
Chỉ sau một chút ba người đã từ thang lầu
đi lên lầu các tầng hai.
Bên trong ánh sáng rực rỡ, trên nóc nhà
cùng vách tường bốn phía có khảm những khối nguyệt quang thạch lớn nhỏ khác
nhau cỡ bằng nắm tay người, có chừng hơn trăm khối, đem nơi này chiếu sáng như
ban ngày.
Nhưng làm cho Hàn Lập giật mình chính là
tầng hai này thoạt nhìn diện tích to lớn gấp mấy lần so với vẻ bề ngoài, rất
ngoài dự liệu của Hàn Lập.
Bất quá tầng hai tự nhiên sẽ không phải trống
rỗng mà là sát vách tường bốn phía có bày mấy cái bàn, trong đó không ít tu sĩ
quần áo khác nhau, từ quần áo cùng tóc mà đoán thì có cả nam lẫn nữ, tuổi tác
khác nhau.
Những người này vừa thấy Hỏa Long Đồng Tử
cùng ba người đi lên thì có vô số đạo hàn quang đồng thời nhìn lại.
Bất quá, bên trong hiển nhiên có không ít
người nhận thức được khuôn mặt không có chút che dấu của Hỏa Long Đồng Tử nên
ánh mắt lập tức biến thành thiện ý, cừu địch, lạnh lùng các dạng thần sắc khác
nhau. Trong đó có vài đạo hàn quang có chứa sát khí như có như không. Không
biết bọn họ như thế nào cùng Hỏa Long Đồng Tử kết thành đại cừu, nhưng lại
không thể khắc chế sát ý trong lòng.
Hỏa Long Đồng Tử đối với điều này tuyệt
không thèm để ý, mang theo Hàn Lập cùng Lữ Lạc tìm một vị trí không có người
nào, ba người lần lượt ngồi xuống.
Hàn Lập lúc này mới qua mặt nạ cẩn thận
nhìn lâu người khác trong lầu.
Những người này bởi vì đeo mặt nạ nên cho
dù Hàn Lập thần thức cường đại bực này cũng không có cách nào thấy rõ khuôn mặt
bọn họ, nhưng dựa vào linh khí dao động thì toàn bộ đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ
không thể nghi ngờ. Trong đó thậm chí hai người có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ,
nhưng hai người này lại một nam một bắc ngồi như cô linh, không có tu sĩ nào có
dũng khí tùy tiện ngồi bên cạnh.
Một cái lầu nho nhỏ lại đồng thời tụ tập
hơn hai mươi tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, thực sự là làm cho người ta nghe nói sợ hãi.
Tổng cộng tất cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mà Hàn
Lập gặp trước đây cũng không có nhiều như vậy.
Xem ra thật sự tu vi tiến đến cảnh giới nào
thì mới có thể tiếp cận được tới các tu sĩ của giai tầng đấy.
Hàn Lập ánh mắt chớp động nhìn quanh, đột
nhiên tập trung nhìn một góc lầu.
Ta như Thiên Tinh Chân Nhân nói, nơi này đã
có vài tên tu sĩ gấp gáp bắt đầu tụ tập vây quanh cái bàn.
Bọn họ môi khẻ mấp máy truyền âm đồng thời
cũng thỉnh thoảng lấy từ Túi Trữ Vật ra hộp ngọc cùng một cái bình nhỏ gì đó và
bắt đầu trao đổi.
Bất quá ngoại trừ vài tên tu sĩ này, đại đa
số những người khác đều ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, chờ mọi người đến
đông đủ mới bắt đầu trao đổi. Vài tên tu sĩ đang trao đổi gì đó cũng tuyệt
không phải là thứ tốt.
Bất quá, có lẽ xuất phát từ nguyên nhân
không muốn ai nhận ra bản thân nên tất cả tu sĩ ngồi trên ghế cũng không lên
tiếng, ngẫu nhiên có giao tiếp thì cũng chỉ dùng mật ngữ truyền âm.
Lầu các tầng hai thủy chung vẫn duy trì
không khí yên tĩnh, thoạt nhìn quả thực có chút quái dị cùng áp lực.
Hỏa Long Đồng Tử không có mang mặt nạ khắc
gỗ nên ở tầng hai này tự nhiên có vẻ có chút đáng chú ý. Nhưng trong đám tu sĩ
đang ngồi cũng không phải chỉ riêng Hỏa Long Đồng Tử lộ ra chân diện mục.
Ngồi đối diện đám người Hàn Lập cũng có một
vị tu sĩ to béo vô cùng, cũng không có mang mặt nạ. Người này phần eo cơ hồ to
gấp ba bốn lần người bình thường, ngồi ở ở chỗ đó thậm chí làm cho chiếc ghế
dưới thân có chút biến dạng võng xuống. Bất quá, người này có bộ dáng bất cần,
thấy Hàn Lập nhìn thì thậm chí còn nhìn lại Hàn Lập cười hì hì. Chỉ là trên mặt
thịt béo quá nhiều làm cho người ta thật sự không có cách nào cảm nhận được ý tốt.
Ở bên cạnh tu sĩ mập mạp này lại có một vị
phong mãn nữ tu, mặc dù mang mặt nạ, không có cách nào nhìn thấy kiều dung
nhưng trên mặt nạ hiện lên một đôi mị nhãn, con ngươi luân chuyển, thật là mê
người.
Bất quá đám tu sĩ ngồi ở đây người nào
không phải là lão gian cự hoạt, mỗi người đối với nữ tu phong tình này đều tự
hồ không nhìn thấy.
Hàn Lập vừa mới nhìn thì bên tai lúc này
truyền đến tiếng Lữ Lạc.
“Hàn sư đệ, cẩn thận một chút. Gã mập mạp
này đừng nhìn bộ dáng mà lầm, hắn cùng nữ tử bên cạnh là Ma Môn Hợp Hoan Tông
nổi danh Phì Xá song ma. Hai người này thông qua song tu bí thuật liên thủ,
thậm chí có thể cùng chống lại tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ, phi thường khó chơi.
Đừng chêu trọc bọn hắn!”
Hàn Lập nghe xong lời này, trong lòng rùng
mình, lập tức đem này hai người để vào danh sách đề phòng nhiều hơn. Cũng không
có nhìn lại về phía đối diện, mà học bộ dáng những người khác, hai mắt khẽ nhắm
bất động tĩnh tọa.
Kết quả sau một thời gian lục tục có vài tu
sĩ Nguyên Anh Kỳ, mang theo mặt nạ đi lên.
Thiên Tinh thượng nhân là người cuối cùng
đi lên, tất cả các tu sĩ đang ngồi không hẹn mà cùng giương mắt nhìn.
Mà Thiên Tinh Chân Nhân trực tiếp đi tới
giữa tầng hai rồi vung tay một cái, một cái bàn gỗ bị bạch quang bao lấy bay
đến trước mặt, sau đó mới mỉm cười nói:
“Thời gian không sai biệt lắm, các đồng đạo
cũng đã đến đủ. Chư vị đạo hữu nếu không có ý kiến gì khác thì Giao hoán hội
lập tức bắt đầu.”
Chương 676: Xích Tinh Chi
“Thiên Tinh Chân Nhân thật khách khí, bất quá
tại hạ quả thật không thể nhẫn nại. Bằng không, trước hết hãy bắt đầu từ lão
phu, như thế nào?” Một gã cẩm bào tu sĩ ngồi kế bên Thiên Tinh Chân Nhân cười
lãnh đạm nói.
“Ha ha, nếu đạo hữu nóng lòng như thế, vậy
hãy để đạo hữu bắt đầu đi.”
Thiên Tinh Chân Nhân khẻ cười một tiếng,
lui vài bước, tỏ vẻ muốn mời cẩm bào tu sĩ bắt đầu trước.
Về phần quy tắc trao đổi, tu sĩ ở đây người
nào chẳng phải trải qua vô số lần kinh nghiệm, hiển nhiên không cần tốn nhiều
miệng lưỡi giới thiệu.
“Hắc hắc, nếu Thiên Tinh huynh đã nói như
thế, lão phu cũng không khách khí.” Cẩm bào tu sĩ cũng thoải mái đứng dậy, sau
khi ôm quyền, nắm tay hướng Túi trữ vật vỗ một cái.
Kết quả hồng quang chợt lóe, trong tay liền
có thêm một cái hộp gỗ lớn.
Hộp gỗ này không biết từ loại kỳ mộc nào
chế thành, toàn thân xanh ngọc, không ngừng có ngọn lửa đỏ ẩn lóe, trên nắp hộp
có cấm chế phù màu vàng bạc, có vẻ phi thường thần bí.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt mọi người đều
bị hấp dẫn, nhìn cái hộp với đủ loại thần thái.
Kiến thức của đám tu sĩ này không người nào
không rộng lớn, hiển nhiên biết vật trong hộp không phải đơn giản, có thể ngay
từ đầu nhìn thấy được bảo vật ở hội trao đổi, tinh thần không khỏi rung lên.
Hai mắt cẩm bào tu sĩ đảo qua mọi người, lộ
ra vài phần đắc ý, kế tiếp bắt tay nhẹ nhàng hướng phù lục điểm một chút, kim
ngân phù bay xuống, nắp hộp liền lập tức mở ra. Nhất thời một đạo hỏa hồng từ
trong hộp hiện ra, chính là một cây linh chi quái dị màu đỏ.
Linh chi này lớn cỡ một tấc, toàn thân hỏa
hồng nóng rực, mặt ngoài bóng loáng trong suốt, có khói đỏ nhè nhẹ xoay xung
quanh, phảng phất như có tiên khí vờn quanh, bộ dáng như là tiên gia chí bảo.
Lúc Hàn Lập đang trợn mắt há mồm nhìn thì
đã có người gọi ra tên của vật ấy.
“Xích tinh chi! Là Xích tinh chi đã có
chừng ba ngàn năm. Vật này chỉ sinh trưởng xung quanh dung nham, người bình
thường không có khả năng nhìn thấy, càng đừng nói đến việc có nó. Đạo hữu thật
cao tay.” Một gã tu sĩ áo đen thở dài một hơi, thì thào nói. Không biết là hâm
mộ hay đố kỵ.
“Xích tinh chi? Vật ấy chính là Xích tinh
chi trong Băng hỏa tinh chi. Quả nhiên danh bất hư truyền, nhìn hỏa linh khí
phát ra, cũng biết không phải tầm thường.” Những tu sĩ khác cũng xao động một
trận, có vài tên tu sĩ đứng lên, thậm chí không kiêng kỵ thấp giọng nghị luận.
Cẩm bào tu sĩ thấy hắc y tu sĩ vừa liếc mắt
một cái liền gọi lai lịch của vật này. Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc,
nhưng lập tức khôi phục như thường nói:
“Nếu vị đạo hữu này đã nhận ra vật của tại
hạ, vậy tại hạ sẽ không nhiều lời. Gốc cây Xích tinh chi ba ngàn năm, đỉnh bật
tài liệu luyện đan hỏa thuộc tính. Mười vạn linh thạch, hoặc là đổi lấy tài
liệu luyện đan luyện khí cùng cấp bậc.”
“Mười vạn linh thạch?” Hàn Lập vừa nghe nói
thế, trong mắt lộ ra một tia dị sắc.
Giá này không phải rất cao, mà là thấp hơn
dự đoán ban đầu của Hàn Lập. Tại Loạn tinh hải thì một viên yêu đan cao cấp
phải hơn vạn linh thạch, mà loại linh chi trân quý dị thường này, trừ Cữu Khúc
Linh Sâm đã hóa hình nọ, tuyệt không có linh dược khác có thể sánh bằng. Điều
này làm cho trống ngực Hàn Lập đập mạnh, có chút động tâm.
Lại nói tiếp, không tính bảo vật trân quý
khác, số lượng linh thạch của Hàn Lập có chừng hơn mười vạn, toàn bộ đều là từ
đám tu sĩ bị hắn giết chết mà cướp được. Đặc biệt là vị Lục đạo truyền nhân
kia, trong Túi trữ vật dĩ nhiên có ba ngàn linh thạch bậc trung, làm cho Hàn
Lập phát tài lớn, tu sĩ Nguyên Anh bình thường không thể sánh bằng.
Đương nhiên cho dù mấy linh thạch này có
nhiều chăng nữa, cũng không thể cùng linh khí, pháp bảo, thậm chí là Cổ Bảo so
sánh được. Dù sao có một số bảo vật, căn bản không thể dùng linh thạch mua
được.
Nếu hắn cầm trong tay cổ bảo, tùy ý đổi lại
hơn mười vạn linh thạch tuyệt đối không có vấn đề.
Lúc Hàn Lập đang âm thầm tự đánh giá, trong
đám tu sĩ cũng có rất nhiều người động tâm với vật này.
Lúc này có vài tên tu sĩ trước sau đi tới,
cùng cẩm bào tu sĩ nọ truyền âm nói nhỏ vài câu, sau đó xuất ra vài thứ đồ vật
để cẩm bào tu sĩ xem một chút.
Người khác thấy không rõ lắm, nhưng cẩm bào
tu sĩ chỉ cuối đầu liếc mắt một cái, liền không khách khí cự tuyệt. Làm cho mấy
tên tu sĩ nọ hậm hực lui về tại chỗ.
“Còn có người nào không? Xích tinh chi ba
ngàn năm này tại hạ đã phí sức chín trâu hai hổ, năm sáu năm khổ công, cuối
cùng mới có được. Bán mười vạn linh thạch, tại hạ thật sự cũng không cần lắm.
Chẳng qua, tại hạ hy vọng chư vị có thể sử dụng tài liệu thổ thuộc tính đến
hoán đổi. Thậm chí cấp bậc kém một chút, tại hạ cũng chấp nhận. Bất quá nếu là
kém quá xa, nghĩ muốn chiếm tiện nghi, cũng đừng lại đây lãng phí thời gian của
lão phu.” Cẩm bào tu sĩ tựa hồ rất muốn đổi, nhưng nhất thời không người nào
lên tiếng, không khỏi có chút nóng nảy nói.
Hai mắt Hàn Lập hướng những người khác quét
qua một lượt, có không ít người bộ dáng lộ vẻ tham lam, nhưng cũng không có
người nào đứng dậy.
Xem ra không phải cảm thấy giá tiến là rất
cao, mà là nhất thời trên người không có tài liệu thích hợp.
Ngay cả trên mặt Hỏa Long Đồng Tử bên cạnh
cũng tràn đầy vẻ tiếc hận, hắn tu luyện chính là công pháp hỏa thuộc tính hàng
thật giá thật, hỏa tinh chi này chính là phi thường hiệu dụng.
Đem hết thảy thu vào trong mắt, mắt thấy
cẩm bào tu sĩ bất đắc dĩ định đem hộp gỗ thu lại.
Môi Hàn Lập khẻ nhúc nhích truyền âm tới.
“Vị đạo hữu này hãy chậm đã, không biết đối
với Yêu đan thổ thuộc tính, có hay không cảm thấy hứng thú.”
Động tác thu hồi linh chi của cẩm bào tu sĩ
nhất thời đình chỉ, ánh mắt đảo qua, lập tức phát hiện người truyền âm là Hàn
Lập. Lúc này có chút kinh ngạc quay lại truyền âm nói:
“Đạo hữu có yêu đan? Bất quá đây chính là
Xích tinh chi, ít nhất phải là thất cấp yêu đan mới có thể đổi. Nếu là lục cấp
thì phải hai khỏa mới có khả năng.”
Hàn Lập nghe vậy, trong lòng tự đánh giá.
Mặc dù lúc trước hắn cơ hồ đem tất cả yêu
đan dùng để luyện chế đan dược, nhưng trong tay cũng lưu lại một í có giá trị
cao nhất, chính là phòng sau này để sử dụng vào việc khác, mới lưu lại dự
phòng.
Hôm nay cầm một khỏa thất cấp đổi lấy Xích
tinh chi thì cũng có lời. Dù sao linh chi có thể dùng lục dịch thúc giục, nhưng
yêu đan thì không cách nào đề cao được.
Về phần giá trị của hai thứ, thật sự cũng
khó nói.
Mặc dù thất cấp yêu đan tại Loạn tinh hải
cũng phi thường trân quý, nhưng so với Xích tinh chi thì rõ ràng là kém hơn một
bậc. Nhưng tại Thiên Nam lại bất đồng, không nói thất cấp yêu đan, cho dù là
ngũ cấp lục cấp yêu đan thì cũng khó có người thấy được. Dù sao lục địa Thiên
Nam, còn có chỗ nào có yêu thú cao cấp như vậy tồn tại.
Thất cấp yêu đan đổi lấy Xích tinh chi ba
ngàn năm, cũng xem như công bình.
Trong lòng đã định, Hàn Lập bỗng nhiên đứng
dậy, hướng cẩm bào tu sĩ đi tới.
Cử động này, làm cho Lữ Lạc cùng Hỏa Long
Đồng Tử giật mình, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Hàn Lập.
Hàn Lập đi vài bước đến trước mặt cẩm bào
tu sĩ, bàn tay vừa lộn, một cái hộp ngọc liền xuất hiện. Sau đó trực tiếp vứt
cho đối phương, còn bản thân thì không nói một câu.
Cẩm bào tu sĩ cũng trầm định trụ khí, tiếp
nhận hộp ngọc mở ra, sau khi cẩn thận xem xét một hồi, trong mắt liện hiện lên
nét vui mừng lẫn sợ hãi.
“Giao dịch hoàn thành!”
Tay hắn xuất ra, đem Xích tinh chi phong ấn
trong hộp gỗ, trực tiếp đưa cho Hàn Lập. Đồng thời cũng đem hộp ngọc của Hàn
Lập nhanh chóng thu vào trong Túi trữ vật.
Hàn Lập gật đầu, cũng đem hộp gỗ thu lại,
trở về chỗ ngồi.
Lữ Lạc cùng Hỏa Long Đồng Tử lộ vẻ kinh
ngạc, nhưng hai người cũng thức thời không có hỏi Hàn Lập cái gì, chỉ là truyền
âm chúc mừng vài câu.
Thần sắc Hàn Lập vẫn như thường ứng phó vài
câu, không hiển lộ chút nào khác thường.
Bất quá lúc này, Hàn Lập đã nhận thấy được
không ít tu sĩ Nguyên Anh đang ngồi, cũng bắt đầu đánh giá hắn một lần nữa.
Hiển nhiên, hắn có thể ngoài ý muốn lấy được
Xích tinh chi này, đã khiến cho không ít người hứng thú.
Bất quá Hàn Lập cũng không để ý, lấy thần
thông của hắn bây giờ, trừ khi gặp phải tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ, nếu không cho
dù là tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ, nghĩ muốn có chủ ý gì với hắn, hắn đều có biện
pháp vững chắc thoát thân.
“Tốt. Vị đạo hữu này mới vừa rồi đã trao
đổi xong, tiếp theo xin mời vị đạo hữu này, dựa theo trình tự tiến hành, như
thế nào?” Thiên Tinh Chân Nhân hướng về một vị nữ tu sĩ ngồi cạnh cẩm bào tu
sĩ, cười tủm tỉm đề nghị.
“Đương nhiên có thể, kế tiếp sẽ do thiếp
thân hiến bảo.” Vị phụ nhân một thân áo màu xanh nhạt, ưu nhã nói. Sau đó nhẹ
nhàng đứng dậy.
“Ta không có cơ duyên tốt như vị đạo hữu
này, có được cái loại bảo vật trân quý, bất quá thiếp thân cũng tinh thông
luyện khí thuật, luyện chế ra một kiện pháp bảo chưa nhận chủ Khốn Tiên Hoàn,
chỉ cần tiến hành nghi thức nhận chủ cuối cùng, liền có thể sử dụng pháp bảo
bổn mạng. Không phải thiếp thân khoe khoang, mặc dù bảo vật này sử dụng tài
liệu bình thường, chỉ dùng kim tinh luyện thành, nhưng uy lực tuyệt đối không
nhỏ. Dùng để vây địch hoặc hộ thân, cũng cực kỳ hiệu quả, bảo kiêm công thủ.”
Phụ nhân này một bên vừa nói, một bên phất tay một cái.
Nhất thời, một kiện tinh hoàn màu trắng cỡ
một tấc, từ trong cổ tay phụ nhân bắn ra, không ngừng biến hóa lúc lớn lúc nhỏ.
Phụ nhân cũng không có nói thêm cái gì,
ngón tay nhẹ nhàng điểm lên tinh hoàn, nhất thời tinh hoàn run lên, liền biến
lớn lên cỡ một trượng, trên tinh hoàn có thể thấy được ngân bạch sắc phù văn,
tản ra linh khí kinh người.