Phàm nhân tu tiên - Chương 0697 - 0698

Chương 697: Chia Cắt

      Giá gỗ chia
làm ba hàng đặt tại vị trí giữa tầng một khiến cho người ta liếc mắt một cái có
thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.

Trên giá gỗ thứ nhất tất cả đều là các Cổ
Bảo, pháp bảo hào quang khác nhau, số lượng có tới mười sáu kiện.

Trên giá gỗ thứ hai sắp xếp các loại hi hữu
tài liệu màu sắc khác nhau, vừa có khối sắt cỡ nắm tay lớn nhỏ khác nhau, vừa
có loại huyết hồng tinh oánh phảng phất như bảo thạch.

Trên giá gỗ thứ ba có ít đồ vật nhất, chỉ
có vài cái bình lớn nhỏ, cao độ vài tấc mà thôi. Xem bộ dáng thì bên trong chắc
là chứa một ít đan dược.

Hàn Lập nhìn đám bảo vật này đảo mắt qua
một chút nhưng trên mặt không chút thay đổi, nhìn không ra vẻ hỉ nộ ái ố.

Những người còn lại mặc dù nét mặt vẫn duy
trì vẻ trấn định, cũng chưa có người nào mạo muội tiến lên thưởng ngoạn bảo
vật, nhưng mục quang không ngừng đánh giá công dụng cùng giá trị của bảo vật.

Cố gắng suy nghĩ làm cách nào chiếm được
sao tiên cơ.

Một lát sau, Nam Lũng Hầu thay mặt mọi
người tiến lên kiểm nghiệm các bảo vật này, những người khác dường như cùng hòa
khí nghị luận xem nguồn gốc và công dụng của các bảo vật. Về phần tâm lý bên
trong có mang kế hoạch nham hiểm nào không thì cũng chỉ có chính mình rõ ràng.

Lúc này Hàn Lập lại nhìn chung quanh thì
thấy không có gì ngoại trừ một cái bồ đoàn cùng một chậu cây nhỏ trồng cỏ xanh
biếc đặt ở cửa sổ lầu các.

Hàn Lập trong lòng vừa động, vừa định bước
tới thì bóng người chợt lóe lên, bạch sam lão giả thân hình chợt lóe đã đi tới
trước bồ đoàn.

Hắn khoát tay đem bồ đoàn thu vào trong tay
lật qua lật lại thoạt nhìn.

Hàn Lập sau khi nhướng mày thì đi tới cửa
sổ nơi đặt chậu cây cỏ nhỏ, cẩn thận quan sát.

“Hàn tiền bối như thế nào đối với Âm Ngưng
thảo này cũng cảm thấy hứng thú? Cây cỏ này mặc dù rất hiếm có nhưng chỉ có tác
dụng tốt nhất là làm thuốc dẫn luyện chế các loại âm hàn đan dược, có thể làm
cho tính bình của đan dược tăng thêm ba phần.”

Hàn Lập mới nhìn qua thì phía sau có thanh
âm nhu hòa dễ nghe của nữ tử truyền đến.

Hàn Lập trong mắt dị sắc chợt lóe, chậm rãi
xoay người lại, đúng là Yến Như Yên đang đứng ở phía xa sau người hắn.

“ưng thảo cùng các linh thảo khác có chút
bất đồng, chỉ có loại trăm năm tuổi mới ẩn chứa Địa Âm hàn dược tính cực mạnh,
Âm Ngưng thảo ở đây còn non căn bản không sử dụng được làm gì.” Hàn Lập thản
nhiên nói sau đó ánh mắt có chút đảo qua nhìn Vương Thiền đang đi theo sau
Vương Thiên Cổ, hưng phấn cùng vị nhị bá này nhỏ giọng nói thầm cái gì,
căn bản không chú ý tới tình hình nơi này.

“Không ngờ Hàn tiền bối không chỉ tinh
thông trận pháp mà đối với luyện đan thuật cũng có sở ngộ. Như Yên thật là bội
phục!” Yến Như Yên hé miệng cười, đôi mắt sáng lưu chuyển dịu dàng nói.

Thấy nữ nhân này lại muốn bắt chuyện làm
quen, Hàn Lập trong lòng chợt cảnh giác, ngoài miệng không khách khí mà lập tức
nói:

“Luyện đan thuật? Chút tài mọn mà thôi.
Nhưng thật ra Yến đạo hữu thật không biết quan hệ giữa Hàn mỗ cùng tôn phu sao?
Đạo hữu cùng Hàn mỗ nói chuyện, chẳng lẽ sẽ không sợ tôn phu tức giận ư?”

“Thiếp thân như thế nào mà lại không biết.
Bất quá thiếp thân không biết tự lượng sức mà muốn hóa giải cừu oán giữa tiền
bối cùng phu quân.” Yến Như Yên nụ cười trên mặt biến mất, khóe miệng nổi lên
tia bất đắc dĩ nói.

“Hóa giải? Ma Môn các ngươi cùng Thiên Đạo
Minh chúng ta nguyên vốn là quan hệ thù địch, có cái gì để mà hóa giải.” Hàn
Lập nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc.

Yến Như Yên nghe Hàn Lập nói lời này thì
trên mặt hiện ra vẻ cười khổ, mở môi hạnh còn muốn nói cái gì nữa thì phía xa
xa Nam Lũng Hầu đột nhiên mở miệng hô:

“Mấy vị đạo hữu cũng lại đây trước tiên đem
mấy bảo vật ở tầng một phân phối một chút sau đó mọi người tiến lên tầng hai.”

Vừa nghe lời này, Hàn Lập lập tức không hề
để ý tới Yến Như Yên nữa mà lập tức rời đi

Vị Yến Như Yên tuyệt mỹ thiếu phụ này thấy
cảnh này thì mặt mày sau khi âm trầm bất định mấy lần cũng thướt tha đi theo.

Vương Thiền nhìn thấy Yến Như Yên lại đi
theo phía sau Hàn Lập thì trong mắt tự nhiên lộ ra một tia kinh nghi, nhưng sau
khi liếc mắt nhìn Yến Như Yên một cái thì tâm cơ thâm trầm không nói gì thêm.

Về phần Vương Thiên Cổ đồng dạng chứng kiến
một màn này nhưng thần sắc như thường, căn bản coi như không nhìn thấy.

“Tốt. Chúng ta rõ ràng điểm qua, nơi này có
sáu kiện Cổ Bảo, mười kiện pháp bảo. Tài liệu cùng đan dược cũng căn cứ vào giá
trị, chia làm tám phần. Cái mọi người đều rất muốn có tự nhiên đều là Cổ Bảo,
không cần tế luyện cũng có thể phát huy toàn bộ uy lực. Bất quá những pháp bảo
này cũng không phải là vật tầm thường, đều là bảo vật của những kình địch mà
Thương Khôn Thượng Nhân năm đó sau khi tiêu diệt lưu lại, uy lực to lớn không
phải chuyện đùa. Cho dù chỉ có thể phát huy bảy thành uy lực, nhưng nếu dành
một chút thời gian luyện hóa một phen thì uy lực cũng tuyệt đối đáng giá. Cho
nên muốn Cổ Bảo hay là muốn pháp bảo đều bằng vào tâm ý của mấy vị đạo hữu.
Vương Thiền đạo hữu cùng Yến đạo hữu, hai người chỉ có thể lấy một phần.” Nam
Lũng Hầu đã đem tất cả đồ vật gom lại trên một cái giá gỗ, bình tĩnh nhìn mọi
người nói.

“Lão thân đã từng này tuổi rồi, đâu còn có
thời gian để t pháp bảo gì nữa nên sẽ lấy một kiện Cổ Bảo!” Lão phụ nhân cũng
không khách khí ỷ vào tuổi tác kẻ cả nói.

Vừa nghe lời ấy, những người khác mặc dù
nét mặt không thay đổi, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng.

Nhưng vào lúc này, Vương Thiên Cổ lại nhìn
Nam Lũng Hầu hỏi có thâm ý.

“Nam Lũng đạo hữu cùng Vân đạo hữu không
chọn bảo vật trước. Trên tầng hai nói không chừng không có vật mà nhị vị muốn
đó.”

“Vương huynh, ngươi nói lời này là có ý tứ
gì?” Nam Lũng Hầu vừa nghe lời ấy sắc mặt đại biến lập tức mặt trầm xuống lạnh
nhạt nói.

Bạch sam lão giả nghe vậy, cũng đồng dạng
trên mặt mang vẻ bất thiện nhìn Vương Thiên Cổ chằm chằm.

“Không có gì, Vương mỗ chỉ là cảm giác được
việc nhị vị không chọn lựa bây giờ mà nói thật sự có chút đáng tiếc.” Vương
Thiên Cổ coi như không thấy gì, nhẹ giọng cười nói.

“Hừ! Nơi này không có gì đáng để ta cùng
Vân đạo hữu chọn lựa trước, về phần Hàn đạo hữu nếu muốn sử dụng quyền ưu tiên
thì tùy theo Hàn đạo hữu.” Nam Lũng Hầu thần sắc có chút băng hàn nói, tựa hồ
mấy lời vừa rồi làm cho hắn không hài lòng.

“Tại hạ bây giờ cũng chưa muốn sử dụng
quyền lợi này. Hay là để đến tầng thứ hai hãy nói đi.” Hàn Lập sờ sờ cằm, tùy ý
nói.

“Đã như vầy, số bảo vật này theo ta chia
đều ra. Nếu muốn Cổ Bảo thì thôi lấy pháp bảo. Mấy vị đạo hữu cảm thấy thế nào.”
Vương Thiên Cổ không khách khí nói.

“Biện pháp này không tệ. Ta đồng ý.”

“Như vậy đi!”

Những người khác ngã cũng cho là công bình,
đều đồng ý.

Hàn Lập tự nhiên sẽ không chọn lựa pháp
bảo, cuối cùng bạch sam lão giả cùng tu sĩ họ Vưu hai người buông tha Cổ Bảo mà
chọn lựa hai kiện pháp bảo hợp ý cùng một phần tài liệu đan dược.

Về phần Cổ Bảo, thì đám người Hàn Lập đồng
thời ra tay, một người lấy một kiện.

Món cổ bảo tới tay Hàn Lập là một kiện Cổ
Bảo hình ống trúc, cũng không biết uy lực của nó như thế nào, có thần thông gì
nhưng hắn không thèm để ý đem vật ấy thu vào trong túi, đương nhiên cũng thu
hồi phần tài liệu cùng đan dược của mình.

Chờ sau khi đám người Hàn Lập mỗi người lấy
đi nhất kiện pháp bảo thì việc chia chác ở tầng một đã xong.

Về phần kiện bồ đoàn mà Hàn Lập để ý tới đã
sớm bị bạch sam lão giả tiện tay ném trên mặt đất, không thèm liếc mắt một cái.

Hiển nhiên đó cũng không phải là thứ tốt!

Mà Âm Ngưng thảo cũng có mấy người đi tới
nhìn kỹ vài lần, sau khi nhận ra lai lịch thì tự nhiên cũng không ai cảm thấy
hứng thú.

Chứng kiến một màn này, Hàn Lập trong lòng
cười khổ vài tiếng. Xem ra không ai là đứa ngốc, đối với mỗi kiện đồ vật trong
lầu các này mấy lão quái vật Nguyên Anh kỳ cũng sẽ không bỏ qua việc kiểm tra.

Dù sao ngoại trừ các bảo vật này thì trong
lầu các rất có khả năng ẩn dấu vật gì khác.

Đám Nguyên Anh lão quái vật sau khi tìm tòi
hết mọi nơi cũng không thấy có gì ngoài ý muốn thì buông tha đi lên tầng haii.

Kết quả vừa tiến vào tầng hai, Hàn Lập cùng
những người khác giống nhau có chút sửng sốt.

Bởi vì vừa lên đến nhị tầng, thì cảm thấy
một mùi đànương thổi vào mặt. Mọi người giương mắt lên nhìn thì thấy trong góc
tường đối diện cầu thang lộ ra một cái điện thờ, trên điện có một bức tượng
vàng thờ yêu thần một sừng ba đầu sáu tay, mặt mũi dữ tợn, trông rất sống động.

Mà phía trước điện thời có có một hỏa hồng
tiểu lô đỉnh, từ trong đỉnh bay ra khí trắng lượn lờ, mùi đàn hương chính là từ
trong làn khí trắng này bay đến.

Thương Khôn Thượng Nhân lại cung phụng yêu
thần, điều này thật sự làm cho đám người Nam Lũng Hầu thất kinh.

Nhưng Hàn Lập vừa nhìn thấy thần tượng ba
đầu sáu tay thì trái tim lại đập bịch bịch gấp gáp.

Bộ dáng thần tượng này cùng Phạm Thánh Chân
Phiến yêu thú trên đồng phiến giống nhau như đúc, thậm chí còn đồng dạng mắt
trợn tròn, sáu tay giơ lên trời.

Hàn Lập không suy nghĩ nhiều, ánh mắt hướng
về góc tường đối diện với điện thờ.

Chỉ thấy cách điện thời mấy trượng bên trái
có một chiếc ghễ gỗ thoạt nhìn rất bình thường, phía trên có nghiên mực, bút
lông, trúc giản một đống đồ vật.

Đối diện một hướng khác của điện thờ có đặt
một giường ngọc màu xanh. Mặc dù khoảng cách xa như thế nhưng vẫn có thể cảm
nhận âm hàn khí phát ra, tựa hồ là dùng loại hàn ngọc nào đó điêu khắc mà
thành.

Tại một đầu giường ngọc, có ba cái hộp ngọc
lớn nhỏ không đồng nhất phi thường đáng chú ý.

Xem ra tầng hai đúng là phòng ngủ của
Thương Khôn Thượng Nhân!

Bóng người chợt lóe, bạch sam lão giả đột
nhiên đến bên giường hàn ngọc, đưa tay chụp vào một cái hộp ngọc trong đó.

“Chậm đã!” Theo tiếng quát này, một nhân
ảnh khác cũng đã đến bên giường ngọc tiện tay bắn ra một đạo hắc mang nhằm tay
lão giả đánh tới.

“Ngươi có ý tứ gì? Muốn cùng lão phu luận
bàn một phen sao?” Lão già họ Vân cổ tay rụt lại, né qua một bên, nhưng kinh nộ
hung tợn nhìn người nọ chằm chằm nói.

Chương 698: Tính Kế

      Người ra tay,
đúng là Vương Thiên Cổ quần áo đang tung bay.

“Vân huynh cần gì nòng lòng! Tại hạ nghĩ
muốn xác nhận một chút, Vân đạo hữu có phải hay không chỉ cần vật trong hộp, mà
buông tha cho quyền lợi chọn lựa đồ vật khác.” Vương Thiên Cổ bất động thanh
sắc nói.

“Vật trong hộp, Vân mỗ tự nhiên muốn xem
trước một chút rồi nói sau. Nếu là thứ vô dụng, chẳng lẽ còn muốn lão phu chọn
lựa sao?” Lão giả họ Vân khôi phục tĩnh táo, nhìn chằm chằm Vương Thiên Cổ
không khách khí nói:

“Nếu Vương mỗ nhớ không lầm, ta đáp ứng hai
vị đạo hữu, trước chọn lựa hai kiện bảo vật. Còn lại sau đó là phân đều ra.
Nhưng đạo hữu nghĩ chọn hết muốn ba cái hộp ngọc này, những thứ còn lại đủ cho
ta phân đều sao chứ?” Vương Thiên Cổ cũng không có lộ ra cái gì lo lắng, ngược
lại nhìn thoáng qua ba cái hộp ngọc trên giường ngọc, bình tĩnh nói.

“Đạo hữu có tính toán gì, sao không nói
thẳng ra. Chẳng lẽ muốn đổi ý?” Nam Lũng Hầu tiến lên vài bước sóng vai cũng
lão giả, ánh mắt đảo qua ba người Quỷ Linh Môn, có chút âm trầm.

“Vương mỗ không c ý tứ hủy ước. Bất quá bảo
vật tầng hai này thật sự không nhiều lắm. Mà hộp ngọc này không cách nào dùng
thần thức nhìn thấu trực tiếp, từ đó cũng có thể thấy được đồ vật bên trong tám
chín phần là bảo vật quý nhất. Nói không chừng công pháp sâu không lường được
của Thương Khôn Thượng Nhân cùng bí mật liên quan đến Trụy Ma Côc cũng có trong
đó. Dưới tình huống này, hai vị đạo hữu còn muốn trước tiên tra rõ vật phẩm
trong hộp rồi mới quyết định lấy, không cảm thấy có chút quá đáng sao?” Vương
Thiên Cổ mỉm cười, thần sắc thong dong nói.

“Quá đáng! Ta chỉ biết là lúc trước mấy vị
đạo hữu ần cần đáp ứng hai người chúng ta được ưu tiên chọn lựa bảo vật. Về
phần đồ vật không đủ, cái đó và ta có gì quan hệ!” Lão giả họ Vân nhăn mặt,
lạnh lùng nói.

“Cũng không thể nói như vậy. Đồ vật tầng
hai này vẫn là ưu tiên tùy ý đạo hữu chọn lựa. Bất quá cái hộp cũng không nhất
định phải mở ra để xem xét. Nếu đạo hữu lo lắng, có thể chọn lựa đồ vật khác.
Tỷ như giường hàn ngọc trước mặt, cũng là kiện bảo vật khó gặp. Đối với tu sĩ
tu hành công pháp thuộc tính âm hàn mà nói, chính là phi thường trân quý” Lão
phụ nhân ngoài dự đoán của mọi người mở miệng nói giúp.

Vừa nghe vậy, thần sắc Nam Lũng Hầu càng lộ
vẻ âm trầm. Đột nhiên tiến lên từng bước, khí thế ngất trời thả ra, làm cho
Vương Thiên Cổ cùng lão phụ nhân sắc mặt khẽ biến thụt lùi mấy bước.

Sau khi đến Nguyên Anh Kỳ, chênh lệch tu vi
giữa trung kỳ và sơ kỳ không phải là một điểm, nửa điểm.

“Còn có người nào cảm thấy Vương đạo hữu
nói có lý, liền đứng ra. Vương huynh dám ra mặt nói như vậy, hẳn không phải chỉ
có một mình Thai phu nhân ủng hộ?” Hai mắt Nam Lũng khép hờ, bắn ra hàn quang
kiếm khí, hướng những người khác liếc mắt một cái nói.

“Nam Lũng đạo hữu không nên tức giận. Vương
huynh nói cũng không phải không có đạo lý, đạo hữu chung quy cũng không thể
ngay cả một chén canh mà cũng không để lại cho mấy người chúng ta.” Tu sĩ mặt
đen sau khi trầm mặc một chút, thần sắc bình tĩnh cũng mở miệng nói.

Tu sĩ họ Vưu nhíu mày, sau khi chần chờ một
chút cũng lặng lẽ đến đứng phía sau Vương Thiên Cổ. Tựa như quên mất sự không
hài lòng với Vương Thiên Cổ lúc nãy.

Nhất thời ngoại trừ Hàn Lập, tu sĩ trong
lầu các chia làm hai phe giằng co.

Nam Lũng Hần cùng lão giả họ Vân thấy vậy,
sắc mặt cũng đại biến.

“Xem ra mấy người sớm đã thông đồng, cũng
không biết các ngươi đã thương lượng tốt khi nào. Dọc đường đi, các ngươi hẳn
là không có cơ hội mới đúng” Nam Lũng Hầu trong nháy mắt khôi phục trấn định,
nói.

“Thông đồng hay không chưa nói tới. Bất quá
ta cùng mấy vị đạo hữu tại lúc trước khi xuất phát, có tụ tập một chút mà thôi.
Thương lượng cho tốt về việc tự bảo vệ mình cùng với việc ứng phó những tình
huống ngoài ý muốn. Mà lúc này loại tình huống này, chính là một trong những
tình huống ta đoán trước. Lúc này mới không thể không cùng Nam Lũng đạo hữu
tranh chấp một phen.” Vương Thiên Cổ như không để ý vẫn chậm rãi nói.

Mặt Nam Lũng Hầu lạnh giá im lặng, ánh mắt
rơi xuống trên người Hàn Lập.

“Hàn cũng nghĩ như thế?” Hắn ngưng trọng
hỏi.

Hôm nay hai gã Nguyên Anh trung kỳ bọn họ,
giằng co với với bốn gã tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cùng hai gã Kết Đan hậu kỳ, thấy
thế nào cũng là ở xu thế cân bằng. Đối với Hàn Lập nãy giờ không có tỏ thái độ,
tự nhiên có vẻ là yếu tố trọng yếu.

Hàn Lập nghe vậy cũng không có lập tức nói
gì, chỉ là nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn đám người Vương Thiên Cổ vài lần, đem nét
mặt biểu tình của bọn họ thu vào trong mắt.

Chỉ thấy thần sắc của Vương Thiên Cổ bình
thường, ngược lại đối với Hàn Lập còn bình thản cười cười, một tia lo lắng cũng
không có.

Mà Vương Thiền cùng Yến Như Yên phía sau
hắn cũng lộ ra vẻ mờ mịt. Hai người này tựa hồ cũng không biết chuyện Vương
Thiên Cổ cùng người khác liên thủ. Nhưng sau đó, hai mắt Vương Thiền bắn ra vẻ
hưng phấn, mà Yến Như Yên lại có chút như không biết phải làm sao.

Thai phụ nhân cùng tu sĩ họ Vưu thì không
có một tia kinh hoàng. Nhưng ánh mắt lạnh như băng hướng Hàn Lập không có cảm
tình.

Trong lòng Hàn Lập đánh thụp một cái, mơ hồ
cảm giác được có chút không đúng, cảm thấy kinh hãi.

Hắn làm như tùy ý đi vài bước, làm cho mình
cách xa người hai bên một chút, mới khẻ cười một tiếng nói:

“Hàn mỗ nào có ý kiến gì. Vô luận kết quả
thảo luận của Vương đạo hữu cùng Nam Lũng huynh ra sao, tại hạ cũng không phản
đối.”

Nghe Hàn Lập nói thế, Nam Lũng Hầu cũng
không quá mức kinh ngạc, Hàn Lập lấy thái độ trung lập, không thể nghi ngờ là
đã biểu lộ ngay từ đầu.

Mới vừa rồi hắn hỏi, chỉ là xác thực cho rõ
ràng mà thôi.

Vì vậy thần sắc Nam Lũng hòa hoãn hướng Hàn
Lập gật đầu, đem ánh mắt từ trên người Hàn Lập chuyển đi, nhìn về phía Vương
Thiên Cổ cười lạnh một tiếng, bộ đáng định nói cái gì đó.

Nhưng vào lúc này, bạch sam lão giả đột
nhiên tiến lên phía trước, băng hàn nói:

“Nam Lũng huynh, cần gì cùng bọn họ nói
nhảm nhiều như vậy chứ? Mấy người này thật tưởng rằng cùng đứng lên liên thủ
thì sẽ khiến cho chúng ta nhượng bộ sao? Quả thật si tâm vọng tưởng!” Nói xong
lời này, lão giả há mồm, bạch quang chớp động, bộ dáng như là pháp bảo từ trong
miệng sẽ phun ra.

“Vân huynh chậm đã, ta cùng... A, ngươi!”

Nam Lũng Hầu nhướng mày, tưởng muốn ngăn
cản hành động có chút liều lĩnh của lão giả họ Vân. Dù sao nếu thật sự động
thủ, bọn họ cũng không nắm chắc.

Nhưng không nghĩ tới chính là, lão giả nghe
vậy lại quay mạnh đầu, một cái vòng bạc bắn ra, nhanh như tia chớp đánh tới
trên người Nam Lũng Hầu trong gang tấc.

“Phanh.”, một tiếng va chạm truyền ra.

Tại nét mặt khó có thể tin của Nam Lũng
Hầu, ngân luân phá mở hộ thể kim quang của hắn, trực tiếp đánh tới trên ngực.
Chẳng những đánh hắn lùi lại mấy bước, bên ngoài ngực cũng bị lõm vào một khối.

Một ngụm máu tươi phun ra, kim quang chợt
lóe.

Nam Lũng kinh sợ phản ứng, tay áo lập tức
vung lên, một tiểu kiếm màu vàng từ trong tay áo bắn nhanh ra, hung hăng hướng
lão giả họ Vân phóng tới.

Nhưng thân hình lão giả thoáng một cái, bay
đến bên người đám người Vương Thiên Cổ đối diện, cũng nâng tay điểm một cái,
thu hồi ngân luân tiểu kiếm, sau đó lạnh lùng nhìn trước ngực Nam Lũng.

Chỉ thấy bên trong mảnh áo đã bị phá nát
rách vụn, lộ ra một khối giáp có ánh sáng màu xanh. Mặc dù bị lõm sâu vào,
nhưng cũng không có bị thủng.

“Thanh Tê Giáp! Quả nhiên ngươi đem bảo vật
này mặc vào.” Ánh mắt lão giả họ Vân chớp động, không biểu tình nói.

“Tốt! Tốt lắm! Không nghĩ tới ngươi cũng bị
bọn họ mua chuộc.” Một mảnh đỏ sậm hiện lên trên mặt Nam Lũng Hầu, nắm tay xoa
ngực, hai mắt nhìn lão giả chằm chằm như muốn phún hỏa.

Tiểu kiếm màu vàng nọ, mặc dù quang mang
chói mắt che ở trước người. Nhưng xem ra, nội thương của người này rất nặng.

“Mấy vị đạo hữu cẩn thận, quyết không để
thằng nhãi này rời đi, nếu không lấy tu vi của hắn, sẽ có phiền toái rất lớn.”
Lão giả họ Vân không để ý tới Nam Lũng Hầu, ngược lại hướng đám người Vương Thiên
Cổ thản nhiên nói, xem Nam Lũng Hầu như là một người qua đường xa lạ.

“Yên tâm, ở đây nhiều người như vậy. Hắn
lại vừa bị trọng thương, lần này dù chắp cánh cũng khó bay.” Tu sĩ họ Vưu âm
hiểm cười nói, sau đó thả ra một cái phi đao màu trắng.

Lúc này Vương Thiên Cổ lại quay đầu, nhiệt
tình hướng Hàn Lập nói:

“Hàn đạo hữu, nếu như bầy giờ đồng ý cũng
ta liên thủ đối phó thằng nhãi này, bảo vật trên người hắn ngươi cũng sẽ có một
phần, như thế nào?” Hắn nói cực kỳ thành khẩn, tựa hồ không đề ý tới ân oán
ngày xưa của Hàn Lập cùng Vương Thiền.

“Liên thủ?” Thần sắc Hàn Lập cũng bị một
mản vừa rồi làm cho khiếp sợ mấy lần, giờ phút này nghe vậy liền thở mạnh một
hơi. Ánh mắt xoay chuyển, rồi nhìn lại ở thang lầu.

Trong nháy mắt ngay lúc lão giả ra tay ám
toán Nam Lũng Hầu, lão phụ nhân vô thanh vô tức thủ ở nơi này, nếu không hắn đã
sớm độn bắn xuyên qua, trước trốn thoát.

Mà nhìn bạch quang trên vách tường chớp
động, rõ ràng là bị hạ cấm chế lợi hại, không thể nào phá xuyên qua mà chạy.

Lời nói liên thủ của Vương Thiên Cổ, hắn
căn bản không tin.

Nói vậy một khi giải quyết Nam Lũng Hầu, vị
trưởng lão Quỷ Linh Môn này cũng tuyệt không đắn đo về việc phải diệt thêm một
người là hắn. Nếu không chuyện mấy người bọn họ thương nghị liên thủ lúc đầu,
đã sớm kêu hắn.

Phỏng chừng từ lúc bắt đầu xuất phát, hắn
hẳn là đã được định làm vật bồi táng theo Nam Lũng Hầu.

Nghĩ tới đây, thần sắc Hàn Lập không thay
đồi, định mở miệng trước tiên ứng phó vài câu thì Nam Lũng Hầu lại cười lạnh
một tiếng nói:

“Hàn đạo hữu, ngươi thật sẽ không nông cạn
tin như thế chứ. Mặc dù ta không biết vị Vương đạo hữu này đã dùng thủ đoạn gì
lại có thể mượn được sức của nhiều người như vậy. Ngay cả vị hảo hữu mà ta kết
giao hơn trăm năm, cũng đầu nhập bọn họ. Ta và ngươi liên thủ, còn có một tia sinh
cơ, còn không, không thể nghi ngờ là bị hình thần câu diệt.”

Báo cáo nội dung xấu