Phàm nhân tu tiên - Chương 0695 - 0696

Chương 695: Ra Tay

     “Đi.”

Lão phụ nhân hướng về quang ảnh nhàn nhạt trên không trung vẩy tay, miệng
nghiêm nghị nói.

Nhất thời hồng bạch quang mang chợt lóe, Lôi Hỏa Trùy như thuấn di trong
chớp mắt bắn vào lam sắc tinh tường trước mặt lão phụ nhân, không chút chần chờ
hung hăng đánh tới.

“Bịch.” mọi người nghe như tiếng vật gì bị gẫy hoặc rơi xuống đất, điện hồ,
liệt diễm trong nháy mắt bùng lên đem mặt ngoài vách tường bao phủ lấy, làm cho
người ta nhất thời không cách nào nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Thấy tình hình đồng tử Hàn Lập hơi co lại.

Mặc dù không có tự mình cảm thụ uy lực của Lôi Hỏa Trùy, nhưng từ ánh sáng
và linh khí ba động thì xem ra bảo vật này uy lực tuyệt đối không phải chuyện
đùa.

Trách không được Thai phu nhân có vẻ tự tin đề nghị như thế.

“Bất quá đối mặt với Thái Diệu Thần Cấm, chỉ là thần thông như vậy mà nói
sợ rằng chưa hoàn toàn thành công.”

Không chờ Hàn Lập suy nghĩ lôi hỏa trên tường đã bị đánh tan.

Lôi Hỏa Trùy nhẹ nhàng lơ lửng phía trước vách vài tấc, nhưng tinh tường
biểu hiện an nhiên vô dạng, ngay cả một cái khe cũng không có xuất hiện.

Nam Lũng Hầu đứng một bên trên mặt lộ ra một chút thất vọng nhưng lại mỉm
cười nói:.

“Bảo vật này uy lực không nhỏ nhưng muốn phá giải Thái Diệu Thần Cấm thì
vẫn chưa đủ. Làm phiền Thai đạo hữu rồi. Các đạo hữu khác xem có thần thông gì
khác có thể phá vỡ cấm chế này không?”

“Hừ! Lão thân đã nói gì đâu, đây đâu đã
phải uy lực chính thức của bảo vật này? Vừa rồi ta mới chỉ xuất một kích thăm
dò mà thôi. Xem ra không toàn lực thúc dục bảo vật này thì không được.” Lão phụ
nhân sắc mặt tựa hồ có chút không được tốt, hừ một tiếng rồi nói.

“Ồ! Thai đạo hữu nếu còn có thủ đoạn khác
thì cứ việc thi triển ra!” Nam Lũng Hầu hai mắt sáng ngời, sắc mặt vui mừng
nói.

Lão phụ nhân nghe lời ấy thì cũng không nói
gì thêm. Lúc này hai tay bắt quyết, Lôi Hỏa Trùy vốn đang bất động chợt hóa
thành đạo tinh mang một lần nữa bay quay về đỉnh đầu lão phụ nhân. Sau khi được
pháp quyết thúc dục thì bắt đầu xoay tròn, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh,
lôi điện liệt diễm dần dần đan vào nhau đồng phát ra âm thanh “ô ô.” quái dị.

Chứng kiến cảnh này, những người khác tinh
thần đều run lên, mắt không chớp quan sát.

Kết quả một lát sau, Lôi Hỏa Trùy điện hồ
cùng hồng sắc hỏa diễm hình như chính thức dung hợp làm một thể, hóa thành xích
hồng sắc yêu d điện hồ, rồi lại hóa thành một đoàn hư ảnh Lôi Hỏa Trùy,
bên ngoài chớp động không ngừng, thoạt nhìn phi thường quỷ dị.

Chứng kiến tình hình này Hàn Lập trong lòng
vừa động. Trong lòng mơ hồ liên tưởng đến cái gì, mặt lộ ra một tia trầm ngâm.

Mà những người khác đồng dạng mặt đều lộ vẻ
kinh ngạc, đối với uy lực của Lôi Hỏa Trùy đều suy đoán so với vừa rồi đề cao
hơn không ít.

Đang lúc này. Thai phụ nhân trong miệng
phun ra một câu “Phá.”

“Tinh.” Tiếng âm thanh phá không truyền
đến.

Lôi Hỏa Trùy đang xoay tròn cơ hồ không
cách nào nhìn kỹ mang theo xích hồng sắc quái dị điện hồ vừa động liền biến mất
một lần nữa hướng mặt tinh tường đánh tới.

Lúc này đây cũng không có lôi hỏa bạo liệt
gì hết ngược lại chỉ nghe tiếng “Phụp.” vang nhỏ.

Lôi Hỏa Trùy luân chuyển với tốc độ cao
cùng xích hồng điện hồ hiệp trợ, chỉ bị tinh tường hơi ngăn trở một chút, sau
đó một đầu đã xuyên được vào tinh tường.

Hơn nữa bảo vật này sau khi chui vào trong
tinh tường thì mặc dù tốc độ có giảm đi nhưng dưới sự thao túng của lão phụ
nhân liều mạng xoay tròn, chậm rãi đâm vào.

Lần này, bạch sam lão giả cùng Nam Lũng Hầu
cũng lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.

Mà đám người Vương Thiên Cổ cùng tu sĩ họ
Vưu trong mắt tinh quang lóe ra không ngừng, hiện ra vẻ khẩn trương.

Không biết bọn họ hy vọng lão phụ nhân phá
điệu cấm chế hay là chờ mong thất bại.

Hàn Lập thấy cảnh này thì âm thầm cười lạnh
một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên mơ hồ lộ ra một tia châm chọc.

Vẻ mặt Hàn Lập người khác không có chú ý
tới, nhưng lại bị Yến Như Yên nọ trong lúc vô ý chứng kiến.

Nữ nhân này ngẩn ra, trong đôi mắt sáng
toát ra một tia nghi hoặc

Kết quả sau khi tiến vào tinh tường một
chút thì Lôi Hỏa Trùy rốt cục gặp tai ương.

Nguyên bổn tinh tường vốn không có bất cứ
biến hóa gì, nhìn như an ổn thì đột nhiên lam mang đại phóng, tiếp theo mọi
người ở đây giật mình. Từ trong tường hiện ra vô số bạch sắc quang ti đem Lôi
Hỏa Trùy quấn lấy vô số vòng, sau đó quang ti điên cuồng rung lắc.

“Ầm ầm.” Một tiếng nổ vang lên, Lôi Hỏa
Trùy trong nháy mắt bạo liệt rồi quang mang chợt lóe lên và biến mất, tinh
tường lại hồi phục như thường.

Lão phụ nhân “xoát.” một tiếng, sắc mặt tái
nhợt sau đố lộ ra vẻ kinh sợ phi thường.

Lôi Hỏa Trùy này bà ta đã hao tổn bao tâm
cơ mới đắc thủ được Cổ Bảo lại dĩ nhiên dễ dàng bị hủy như vậy, làm cho bà ta
đau lòng, cực kỳ hối hận.

Trong lúc nhất thời, lão phụ nhân chỉ cảm
thấy ngực nóng lên, cơ hồ muốn phun ra một ngụm máu.

Những người khác đứng xem cũng trợn mắt há
hốc mồm, kinh hãi không thôi.

Trong lúc đó Yến Như Yên trong mắt hiện lên
vẻ kinh ngạc rồi lại nhìn Hàn Lập liếc mắt một cái, mặt hiện lên vẻ đang nghĩ
tới một người nào.

Cũng may lão phụ nhân cũng không phải người
tầm thường, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn hết tái lại hồng lần lượt thay đổi mấy
lần, sau đó hít sâu một hơi bình ổn tâm lý và khí huyết đang quay cuồng.

“Lần này thật sự là làm cho mấy vị đạo hữu
chê cười. Thái Diệu Thần Cấm này thật không hổ là một trong mười đại cổ cấm
chế. Lão thân không có cách nào phá giải. Bất quá đạo hữu khác thần thông lớn
có lẽ có biện pháp khác giải trừ cấm chế!” Phụ thân này quay đầu, cười khổ nói.

Nói xong lời này, lão phụ nhân lui về sau
vài bước, có ý buông tha!

Nam Lũng Hầu sớm đã thu sắc mặt vui mừng,
nghe vậy cũng chỉ có thể thở dài nói:.

“Thai đạo hữu thất bại trong gang tấc, thật
sự là rất đáng tiếc. Không biết còn có đạo hữu nào nguyện ý thử một lần không?”
Nói xong lời này, Nam Lũng Hầu cố ý nhìn đám Vương Thiên Cổ vài lần.

Dù sao Vương Thiên Cổ cũng là trận pháp đại
sư hàng đầu, tại tu tiên giới có danh khí không nhỏ.

Nhưng những người khác sau khi nhìn thấy
bảo vật của phụ nhân bị hủy thì nguyên vốn có chút tâm tư nóng lòng muốn thử,
nay hoàn toàn bị dập tắt.

Nói có vẻ buồn cười, chứ đã có tấm gương
lão phụ nhân sờ sờ vừa rồi, người nào còn có thể muốn bảo vật của mình gặp
chuyện nguy hiểm.

Vương Thiên Cổ đứng ở một góc thính đường
không nói gì.

Hắn trong lòng tự biết mình, bản thân mặc
dù đối với cổ pháp trận có một chút kiến giải, nhưng tầm cỡ thập đại cổ cấm chế
này chưa bao giờ tiếp xúc qua, càng chưa nói tới phương pháp giải trừ.

Do đó, hắn tự nhiên sẽ không làm khó mình.

Nhưng người vốn vẫn không nói chuyện là Hàn
Lập lúc này lại bình tĩnh mở miệng.

“Hàn mỗ bất tài nhưng muốn thử một lần,
không biết ý hai vị đạo hữu như thế nào?” Hàn Lập nhìn như tùy ý nói.

Nhưng lời kia vừa thốt ra, Vương Thiên Cổ
và lão giả họ Vân cảm thấy ngoài dự liệu. Nam Lũng Hầu lại càng lộ ra vẻ kinh
ngạc, nhưng trong miệng tất nhiên đáp ứng.

“Đương nhiên có thể. Hàn đạo hữu cứ việc
thử một lần!”

Hàn Lập cũng không khách khí tiến lên vài
bước, đi tới chỗ lão phụ nhân mới vừa rồi kích phá tinh tường.

Vương Thiền đứng sau Vương Thiên Cổ chứng
kiến một màn này thì còn ngạc nhiên hơn, hai mắt sau mặt nạ hiện lên vẻ cười
lạnh cùng cùng châm chọc, đột nhiên môi khẽ nhúc nhích truyền âm cho Yến Như
Yên một bên vài câu.

Yến Như Yên nghe mấy lời này trên mặt thản
nhiên không tỏ vẻ gì, tựa hồ không cho là đúng.

Về phần Vương Thiên Cổ, mặc dù thần sắc như
thường nhưng trong lòng cũng căn bản không tin Hàn Lập có thể phá được cấm chế
này.

Hàn Lập đứng ở phía trước tinh tường, cũng
không có lập tức hành động, mà chỉ khoát tay, đưa một ngón tay lên, trên người
linh lực vận chuyển, một đạo thanh mang dài khoảng một tấc từ đầu ngón tay ra
hiện ra.

Quang hoa chợt lóe, thanh mang đảo qua mặt
ngoài tinh bích, nhưng lại không có chút hiệu quả nào, phảng phất vách tường
lam phỉ thúy hoàn hảo không tổn hao gì.

Nhưng Hàn Lập không có nổi giận, ngược lại
toàn bộ bàn tay đều có một tầng thanh sắc linh khí bao lấy. Sau đó năm ngón tay
xòe ra đem bàn tay áp vào trên vách tường.

Sau đó cả người vẫn không nhúc nhích, tựa
hồ đang cảm ứng cái gì.

Cử động cổ quái của Hàn Lập làm cho chúng
tu sĩ phía sau đang ngưng thần nhìn kỹ tò mò, sinh ra tâm lý nghi hoặc, nhưng
cũng không có người nào tiến lên quấy rầy Hàn Lập.

Những người này không biết rằng Hàn Lập vốn
đứng đưa lưng về phía bọn họ, sâu trong hai mắt có hai lam mang đang chớp động
yếu ớt, ngưng thần nhìn chỗ sâu trong tinh tường, tựa hồ đang cố sức tra xét
cái gì đó.

Đứng nhìn độ hơn nửa khắc thời gian, những
người khác đều không có lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn hoặc mở miệng thúc giục hắn.

Nhưng vào lúc này, Hàn Lập chợt thở ra một
hơi, lam quang trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Hắn không chần chờ đưa tay thò vào Túi Trữ
Vật bên hông vỗ, sau đó bàn tay vừa đảo lấy ra một đống đồ vật lớn.

Mọi người đứng nhìn, không khỏi ngẩn ra,
đúng là mười mấy cái trận kỳ màu sắc khác nhau gì đó.

Muốn làm cái gì đây?

“Hàn đạo hữu thì ra cũng tinh thông trận
pháp, chẳng lẽ là muốn lấy trận phá trận? Chẳng lẽ trước kia có nhận biết Thái
Diệu Thần Cấm này?” Bạch sam lão giả sau khi ngẩn ngơ, động dung hỏi.

“Cũng không phải là nhận biết cái gì ảo
diệu mà là trước đây ta cũng có nghiên cứu qua một số loại thượng cổ pháp trận.
Tạm thời thử một lần xem sao!” Hàn Lập coi như không có gì trả lời.

Nhưng tiếp theo hắn há mồm nhằm trận kỳ
trong tay phun ra một khẩu thanh sắc tinh khí.

Quang mang chợt lóe, tất cả trận kỳ cũng từ
trong tay Hàn Lập bay lên, theo thần niệm thúc dục nhắm ngay mặt ngoài của tinh
tường, lơ lửng bất động giữa không trung.

Chương 696: Phá Cấm Quyển
Trục

      Hàn Lập tay
bắt pháp quyết, mười mấy thanh trận kỳ đối mặt với tinh tường bắt đầu di động.

Một lát sau, trận kỳ bày hình thành ra một
cái hàng ngũ cổ quái, nhìn có vẻ hỗn loạn nhưng lại phảng phất ẩn dấu huyền cơ.

Nhưng vào lúc này, Hàn Lập chợt trong miệng
phát ra tiếng chú ngữ trầm thấp khó hiểu rồi bắt mười mấy đạo pháp quyết đánh
ra, mỗi một cái đánh chuẩn xác lên các trận kỳ.

Nhất thời trận kỳ run lên phát ra đủ mọi
màu sắc quang mang chớp động, từng đạo quang ti từ trận kỳ đồng thời bắn nhanh
ra, đem trận kỳ liên kết thành một cái pháp trận cổ quái.

Vương Thiên Cổ, Nam Lũng Hầu là các tu sĩ
tinh thông trận pháp nhìn thấy màn này thì đều nhướng mày.

Bọn họ cảm giác được pháp trận này có chút
quen thuộc, nhưng lại chưa bao giờ thật sự nhìn thấy qua, không khỏi đều âm
thầm nghiền ngẫm, muốn từ đó nhìn ra cái gì.

Nhưng Hàn Lập tựa hồ không muốn để cho tu
sĩ khác nghiên cứu sự ảo diệu của trận pháp này nên khẽ quát một tiếng, toàn
thân bỗng toát ra bạch quang chói mắt.

Mọi người đang ngưng thần nhìn pháp trận
nên không kịp đề phòng, tất cả đều bị bạch quang làm lóa mắt, nhắm cả hai mắt
lại.

Nhưng lão quái này đồng thời trong lòng cả
kinh, âm thầm cảnh giác đem linh lực rót vào trong mắt rồi lập tức lại giương
mắt lên nhìn.

Kết quả không khỏi làm cho đám người kinh
ngạc.

Chỉ thấy trận kỳ pháp trận, không biết khi
nào đã khảm vào trong tinh tường, phảng phất như nguyên bản cả hai được sinh ra
cùng lúc.

Lần này, Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả
cũng lộ ra vẻ mừng rỡ. Đối với Hàn Lập có vẻ tin tưởng hơn nhiều!

Vương Thiên Cổ sắc mặt hơi biến đổi, nhưng
lập tức khôi phục như thường.

Vương Thiền đứng phía sau, hai mắt sau tấm
mặt nạ hiện ra vẻ phức tạp có chút giật mình. Yến Như Yên thì tú mi hơi nhíu,
liếc mắt nhìn pháp trận trong tinh tường một cái, chớp chớp đôi mắt đẹp, trên
ngọc dung hiện ra một tia nghi hoặc.

Lúc này Hàn Lập bước vài bước đi tới trước
mặt tinh tường, hai tay áp lên vách tường, thập chỉ phóng ra thanh sắc quang
hoa.

Cùng lúc đó, pháp trận trong tinh tường
phảng phất như hô ứng, tại trung tâm bộc phát ra ngũ sắc quang mang mờ mờ rồi
ngày càng chói mắt, dần dần bao trùm cả tinh tường, huyễn lệ dị thường.

Ngay lúc mọi người đang nhìn đến mức xuất
thần thì Hàn Lập lại buông hai tay ra, thân hình sau khi nhoáng lên một cái thì
đã di chuyển đến trước mặt một đoạn tinh tường khác gần đó.

Đồng dạng sau khi nhìn một hồi lâu rồi lại
lấy ra một bộ trận kỳ khác, kế tiếp bay ra phiêu phù bất động trên không. Sau
đó trên người bạch quang hiện lên đem pháp trận này trong nháy mắt khảm vào
trong tinh tường.

Bởi vì lần này có đề phòng, cho nên dù có
bị quang mang mạnh mẽ chiếu vào mắt nhưng đám người Nam Lũng Hầu đã huy động
linh lực bảo vệ. Hai mắt vẫn chăm chú xem Hàn Lập trận kỳ nhập vào tinh bích ra
sao.

Đối với việc Hàn Lập có thể dễ dàng phá vỡ
tinh bích như thế thì tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Tất cả vách tường bốn phía Hàn Lập đều dùng
cùng thủ đoạn nhất nhất bố trí xong, tốn hao thời gian tự nhiên không ngắn, mất
khoảng nửa canh giờ.

Các tu sĩ khác cũng không lấy làm thế mà lộ
ra vẻ vội vàng xao động!

Ai cũng đều biết rằng phá giải cấm chế thần
diệu như thế tốn hao nhiều thời gian không có gì đáng ngạc nhiên.

Đương nhiên mọi người đối với cử động bình
tĩnh thong dong của Hàn Lập có tin tưởng nếu không Nam Lũng Hầu cùng Bạch sam
lão giả cũng không có tùy ý để Hàn Lập lãng phí thời gian.

Sau khi bố trí hết thảy, Hàn Lập đi tới
trung tâm đại sảnh.

Hắn đảo tay xuất ra một khối bích lục trận
bàn.

Theo sau không chút do dự Hàn Lập hướng tới
trận bàn đánh ra vài đạo pháp quyết phức tạp, trận bàn cùng vách tinh tường bốn
phía bắt đầu đồng thời lóe sáng lúc mờ lúc tỏ. Tiết tấu ánh sáng ngay từ đầu
rất hỗn loạn, không có thứ tự nhưng một lúc sau thì tất cả nhịp độ sáng hoặc mờ
đều đồng loạt phát khởi, đồng thời co rút lại rất hài hòa.

“Phá.”

Hàn Lập cũng không thèm nhìn tới diễn biến
ánh sáng bốn phía, đầu hơi cúi xuống mà trong miệng phát ra thanh ấm trầm thấp
“Phá.”

Thanh âm này vừa phát ra khỏi miệng, ánh
sáng vốn hơi mờ nhạt bỗng sáng rực lên đồng thời phát ra tiếng vù vù minh thanh
chói tai. Thanh âm này càng ngày càng to giống như ngàn vạn con chim cùng hót.

“Ầm ù ù.” âm thanh một tiếng nổ phát ra,
ánh sáng mờ chợt tan đi, cả gian đại sảnh chợt ảm đạm đi.

Đám người Nam Lũng Hầu lúc này mới phát
hiện tinh tường bốn phía không biết lúc nào đã biến mất vô tung vô ảnh, thay
vào đó là vách tường đá bình thường. Mà ở trên một mặt thạch bích có khảm một
thạch môn cao ước bảy tám trượng, chiều rộng ba bốn trượng.

“Không nghĩ tới tạo nghệ của Hàn đạo hữu
đối với trận pháp lại cao như vậy, lại thực sự phá được cấm chế này. Ha ha! Tốt
lắm, ta cùng Vân đạo hữu tự nhiên giữ lời nói, sau khi hai người ta chọn lựa
một kiện bảo vật thì đạo hữu có thể được ưu tiên chọn lựa một kiện bảo vật.”
Nam Lũng Hầu sắc mặt vui mừng, có chút hưng phấn nói.

Bạch sam lão giả vừa thấy cửa đá nọ thì
đồng dạng vẻ mặt tươi cười, ánh mắt cũng tràn ngập lửa nóng.

“Nam Lũng huynh, chúng ta hay là xem một
chút bên trong rốt cuộc có bảo vật gì! Liệu bên trong còn có cấm chế gì hay
không!” Tu sĩ họ Vưu có chút nóng lòng đồng thời có chút lo lắng nói.

“Yên tâm, không có đâu. Dựa theo di ngôn
của Thương Khôn Thượng Nhân thì động phủ này tổng cộng chỉ có hai tầng cấm chế
mà thôi.” Nam Lũng Hầu tự tin nói.

Tiếp theo hắn cũng không nói gì thêm nữa mà
đi nhanh về phía trước, vung tay áo dài phất lên trên thạch môn một cái, đại
môn dễ dàng hướng vào trong mở rộng.

Thấy tình hình này, một tia lo lắng trong
lòng chúng tu sĩ cuối cùng cũng biến mất vô tung vô ảnh, tất cả đều đi theo
phía sau Nam Lũng Hầu tiến vào trong cánh cửa.

“Đây là cái gì?” Sau khi thấy rõ cảnh vật
phía sau thạch môn, lão phụ nhân ngạc nhiên mà kêu lên.

Không chỉ bà ta màHàn Lập cùng những người
khác đều lộ vẻ kinh ngạc.

Không gian phía sau cửa lớn hơn so với đại
sảnh phía trước mấy lần nhưng bên trong lại có khá nhiều gian lầu các linh lung
tinh xảo.

Lầu các này toàn thân được điêu khắc bằng
bạch ngọc trong suốt lấp lóe, cao hơn mười trượng nhưng chỉ có hai tầng, tinh
xảo dị thường.

Mà cao mấy trượng ở trên lầu các lại có chữ
“Ngọc Ki Các.” ba chữ to màu bạc.

Bất quá trong đại sảnh lại kiến tạo lầu các
thì cũng thật sự có chút quái dị! Phía trước “Ngọc Ki Các.” còn lộ ra một cái
bàn thờ màu đen cổ kính, trên đó thờ phụng một bộ ngân bạch quyển trục dài
chừng vài thước, ngân quang lập lòe, xem ra không phải phàm vật.

Chỗ khác thì đều trống rỗng, không có bất
cứ đồ vật gì và có vẻ cũng không có cánh cửa nào khác.

“Chẳng lẽ bảo vật lại giấu ở trong lầu
các?” Mọi người trong lòng đều không khỏi thầm nghĩ như thế.

Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả nhìn
nhau một cái, kết quả Nam Lũng Hầu không có cử động nhưng lão giả lại cẩn thận
tiến lên, đi tới trước bàn thờ.

Đám người lão phụ nhân cùng Vương Thiên Cổ
trong lòng vừa động, nhưng không ai ngăn trở. Chỉ lạnh lùng nhìn cử động của
lão giả.

Lão giả họ Vân cũng không có trực tiếp đưa
tay ra lấy quyển trục, ngược lại sau khi do dự một chút thì há mồm phun ra một
bạch hà phiến.

Bạch hà phiến này trực tiếp cuốn quyển trục
bay lên giữa không trung, sau khi quay cuồng một trận thì phát ra tiếng “Bốp.”
rồi trực tiếp mở ra, lộ ra một bức tranh nho sinh lưng đeo trường kiếm, ngửa
mặt nhìn trời.

“Đây là Thương Khôn Thượng Nhân?” Tu sĩ mặt
lạnh nhìn bức vẽ có chút kinh ngạc hỏi.

“Có lẽ vậy. Bất quá cung phụng tranh ở chỗ
này thì có dụng ý gì?, chắc cũng phải có gì đó quý trọng cũng nên.” Vương Thiên
Cổ ánh mắt chớp động xem ngọc các một chút nói.

“Để lão hủ thử một lần nữa!” Lão giả họ Vân
sau khi ngẫm nghĩ chậm rãi nói.

Tiếp theo hắn hai tay bắt quyết, từ đầu
ngón tay bắn ra mấy đạo hồng sắc pháp quyết đánh vào bức tranh. Bên ngoài bức
tranh ngân quang đại phóng trong chốc lát nhưng một lát sau lại khôi phục
nguyên trạng, cũng không có gì dị thường xuất hiện.

“Có chút cổ quái! Nhưng có thể chỉ là bức
tranh bình thường thôi!” Lão giả họ Vân nhìn thấy màn này có chút chần chờ nói.

“Nếu như vậy, tạm thời đem vật ấy thu hồi.
Chờ một lát sau khi tìm được bảo vật thì mới quyết định thuộc sở hữu của ai.
Mấy vị đạo hữu có ý kiến gì khác không?” Nam Lũng Hầu sau khi im lặng một chút
thì mở miệng đề nghị.

“Lão thân không có ý kiến, cứ theo lời đạo
hữu đi!” Lão phụ nhân thu liếc mắt nhìn bức tranh một cái rồi cười hắc hắc đồng
ý nói.

Những người khác lúc này còn chưa nhìn thấy
bảo vật còn lại nên tự nhiên cũng không có ý gì khác.

Kết quả Lão giả họ Vân đem quyển trục thu
hồi, cẩn thận thu vào Túi Trữ Vật.

“Đi thôi! Ta lên trên lầu các xem sao!” Nam
Lũng Hầu nhìn lầu các, trên mặt hiện lên một tia nóng bỏng.

Kết quả đoàn người đi vòng qua bàn thờ, đi
tới trước cánh cửa đang đóng chặt.

Lúc này đây, Nam Lũng Hầu không thể chần
chờ hơn được nữa vươn tay đẩy cánh cửa, “kèn kẹt.” tiếng cánh cửa mở ra.

Không chờ đám người Hàn Lập đi vào, một
luồng linh quang chói mắt trực diện phóng tới làm mọi người mất một hồi lâu mới
phản ứng được.

Chỉ thấy tầng một có ba cái giá gỗ lớn,
trên đó có bày toàn các đồ vật tản ra hào quang chói mắt khiếp người.

Lần này, vô luận Nam Lũng Hầu hai người hay
là đám tu sĩ Vương Thiên Cổ, tất cả đều mừng rỡ.

Bất quá, mỗi người bọn họ đều là lão gian
cự hoạt, không ai muốn làm ra chuyện gây kiêng kỵ, làm ra cử động ngu xuẩn khơi
dậy sát khí của mọi người.

Tất cả mọi người đều cố gắng kiềm chế lửa
nóng trong lòng, chậm rãi đi vào lầu các đánh giá bảo vật đặt trên giá gỗ.

Báo cáo nội dung xấu