Phàm nhân tu tiên - Chương 0893 - 0894
Chương 893: Thu bảo
“Có lẽ không sao!”
Hàn Lập đối với việc này không hề dị nghị. Hỏa thuộc tính bảo vật, trong
mười cái thì có tới chín cái chuyên chú dùng để công kích. Dù sao nguyên bản
hỏa linh lực cũng là loại thuộc tính có lực phá hoại số một, số hai. Cùng với
Đại Diễn Thần Quân nói đến đây, Hàn Lập không cần phải nhiều lời nữa, tay áo
bào hướng đến khoảng không nhẹ nhàng run lên, trong tay đang thủ hai khỏa viên
châu liền bắn ra, ngay sau đó hai đạo pháp quyết được đánh ra, tấn công vào
phần trên hai khỏa viên châu.
Kim bạch lưỡng sắc quang mang chớp động, hai khỏa viên châu nhất thời tại
không trung dừng bất động. Ánh mắt Hàn Lập khẽ chớp vài cái, liền đưa tay vỗ
vào túi trữ vật, nhất thời bảy tám cái bình tử cùng ngọc hạp, một tiểu đỉnh
ngân sắc trước sau từ trong túi bay ra, vững vàng rơi vào phía trước người trên
mặt đất. Mà tiểu đỉnh nọ lại trực tiếp dừng lại phía trước người một khoảng
thấp.
Hai tay bắt quyết, nhất điểm chỉ vào tiểu đình. Thử đỉnh đó run lên một
hồi, rồi tự hành bay vụt lên, di động giữa không trung xoay quanh một cái. Cùng
lúc đó, ngọc hạp trên trên mặt đất cũng tự hành mở nắp, lộ ra một hạp lục có
bột phấn trong suốt. Hàn Lập hé miệng, một đoàn linh khí mênh mông từ trong
phun ra, đánh vào phần trên của ngọc hạp.
Linh quang thiểm động, non nửa linh phấn trong ngọc hạp bị thanh quang bao
lấy bay lên không trung, sau khi xoay vòng liền đầu nhập vào giữa tiểu đỉnh.
Quát khẽ một tiếng, một ngọn hỏa diễm màu xanh từ miệng được phun ra. Ngọn lửa
này cực kỳ tinh tế, nhưng khi chịu một kích, phần trên tiểu đỉnh lập tức bốc
cháy bừng bừng, đem toàn bộ thử đỉnh vây vào trong. Sau khi phun ra ngọn lửa
này, sắc mặt Hàn Lập lập tức tái nhợt đi, tinh thần có vẻ uể oải không phấn
chấn nổi.
Trong lòng Hàn Lập không khỏi nở nụ cười khổ. Không nghĩ đến rằng pháp lực
sau khi bị phong ấn, nếu như cường hành mà lấy một đoàn anh hỏa từ nguyên anh
trong cơ thể, thì chắc chắn sẽ gặp trắc trở. Đương nhiên nguyên khí cũng bị tổn
thương rất lớn, đối với việc khôi phục được như ban đầu có nhiều liên quan.
Lúc này, hắn giương tay về hướng ngọc bình giữa không trung bắt một cái.
Bình này trôi lơ lửng, chậm rãi bay tới phía trên không của tiểu đỉnh. Chiếc
bình tự động bay lên, hướng đỉnh bay tới Một đạo bích lục linh dịch to cỡ ngón
tay rơi vào giữ đỉnh, hòa cùng trong đó là thanh phấn, trong chớp mắt đã hòa
hợp xong.
Tiếp theo vang lên âm thanh chú ngữ truyền đến. Sau một hồi hồi thúc dục
bởi pháp quyết, phía trên tiểu đỉnh dần dần xuất hiện một ngọn thanh sắc hỏa
diễm, rồi lập tức bốc lên, đem toàn bộ tiểu đỉnh mà vây lấy. Chỉ sau một lát,
một tia dược hương thơm mát từ trong đỉnh tỏa ra. Lông mày Hàn Lập khẽ động,
đơn thủ vung lên hạ xuống, liền xuất hiện một hộp ngọc từ trong người bay lên
không trung. Trong đó chứa gốc hỏa hồng linh thảo, trực tiếp rơi vào giữa đỉnh.
Như vậy, từ nay về sau Hàn Lập có thể tỉ mỉ khống chế, cách mỗi một đoạn
thời gian, tăng thêm một chút linh dược linh dịch cho vào trong... Sau một ngày
một đêm, vật trong đỉnh rốt cuộc đã luyện chế hoàn thành. Hàn Lập phất tay áo
bào một cái, nhất thời anh hỏa trên đỉnh thất tung vô ảnh. Đồng thời ngân sắc của
tiểu đỉnh cũng nhẹ nhàng trực tiếp rơi trên tay Hàn Lập.
Dùng một tay nâng tiểu đỉnh lên, cúi đầu chăm chú nhìn, chỉ thấy ở giữa
đỉnh xuất hiện một ít linh dịch đậm đặc đến cực độ, xanh biếc trong suốt, kỳ
hương phát ra nức mũi! “Chính là linh dịch này, hẳn là không sai!” Sau khi nhìn
một hồi, Hàn Lập cảm thấy không có vấn đề, hoàn toàn giống với những gì trong
ngọc giản, nhưng vẫn cẩn thận tự hỏi một câu.
“Đúng là linh dịch này. Không nghĩ là cảnh giới luyện đan thuật của ngươi
lại cao thâm đến vậy. Ta còn tưởng rằng muốn luyện được linh dịch này, tối
thiểu cũng phải cần hai lần luyện ra. Đối với luyện đan thuật mà nói, tạo nghệ
của ngươi so với lão phu đã cao minh hơn vài phần rồi. Ngươi hiện tại chỉ cần
đem thi châu ngày đó sau khi tẩm linh dịch này vào bảy ngày bảy đêm, là có khả
năng đem thi châu loại bỏ được thi độc, sau đó yên tâm mà phục dụng.” Đại diễn
thần quân uể oải nói.
Hàn Lập nghe vậy có cười một chút nhưng không nói tiếp gì nữa, mà hướng
phía ngoài thi triển huyền phù thuật, vẫn lơ lửng giữa không trung hướng kim
châu điểm chỉ. Khỏa châu trong nháy mắt hóa thành một đạo kim quang, trực tiếp
bắn vào giữa tiểu đỉnh, sau đó áp sáp đỉnh, đem nấp tiểu đỉnh phong ấn một lần
nữa. Hàn Lập không một chút buông lỏng đem tiểu đỉnh hướng về mật thất phía
dưới, không hề hỏi đến. Đem tâm thần chuyển lên trên khối tuyết tinh châu.
Việc luyện hóa khối châu này không gặp nhiều phiền toái. Bàn tay lật qua,
sau một vài tiếng chú ngữ tựa hồ không thể nghe thấy khẽ vang, một đoàn tử sắc
hỏa diễm hiện lên trên lòng bàn tay. Hắn chấp tay phóng ra, đoàn tử sắc đó bắn
nhanh ra, đánh vào phần trên tuyết tinh châu. Bỗng nhiên sắc linh quang ở mặt
ngoài tinh châu hòa cùng tử mang lóe liên tục, linh quang phóng ra mạnh mẽ, một
bộ hòa cùng với tử la thiên hỏa dung hợp thành một thể.
Hàn Lập thấy vậy liền phun ra từ trong miệng một thứ ánh sáng mờ, đem không
gian quang tinh châu bao phủ lấy. Trong thứ ánh sáng mờ đó tinh châu kịch liệt
biến hình nhỏ lại, trong nháy mắt biến thành những đan dược lớn nhỏ, sau đó tất
cả đều trực tiếp bị nuốt vào bụng. Hàn Lập sắc mặt trở nên ngưng trọng, nhắm
hai mắt lại, hai tay kết thành thủ ấn, thân hình bất động, bắt đầu kiểm tra
tình huống trong cơ thể.
Chỉ thấy tuyết tinh châu đến giờ phút này tại đan điền, đã bị tử diễm hóa
thành một đại liên hoa cỡ một tấc, không ngừng xoay tròn. Mà ở phía dưới thử
châu, chính là bản mệnh nguyên anh đang ngồi xếp bằng, đồng dạng hai tay kết
ấn, cùng với diễm tinh châu tương trợ lẫn nhau, có vẻ thần bí dị thường. Hàn
Lập thấy vậy, trong lòng buông lỏng ra. Lấy tu vi trúc cơ kì hiện tại của hắn
mà nói, tự nhiên không có khả năng trực tiếp luyện hóa được bảo châu, nhưng may
mắn là hắn sở hữu được tử la thiên hỏa thực sự bá đạo dị thường, có thể đem
khỏa châu thu nhập trong cơ thể rồi dùng hỏa tiên gia này bồi luyện.
Đến sau này khi luyện hóa thì coi như thành công phân nửa. Hơn nữa, dưới sự
khống chế của tử la thiên hỏa thì sau cùng khỏa châu này cũng mạnh mẽ ứng phó
địch nhân. Đem chuyện hai khỏa châu xử lý xong, Hàn Lập cũng không vội tiến
hành việc tiếp theo, mà ở lại mật thất tĩnh tọa nửa ngày, khôi phục một chút
tâm thần pháp lực, rồi mới đem túi linh thú bên hông tháo xuống, hướng về không
trung sử dụng.
Bạch sắc mờ ảo cuốn ra, một kim quang chói sáng xuất hiện giữa không trung,
chính là loại chưa được hoàn toàn luyện hóa, Kim Cương Tráo. Mà tại giữa kim
phao thành phẩm nửa vời này, Đề Hồn thú nằm sấp bên trong, an nhàn thoải mái mà
ngủ liên tục. Hàn Lập thấy vậy, khóe miệng khẽ quát một cái, mang theo bộ dạng
dở khóc dở cười. Đế Hồn thú này cũng không có một chút nào thoát khỏi trạng
thái ham ngủ. Lúc triệu hoán ra thì trong mười lần có đến chín lần là đang ngáy
ngủ.
Cười khổ một tiếng, Hàn Lập bất đắc dĩ đưa tay hướng về Kim Cương tráo thủ
chỉ phóng tới, một khỏa quang đạn thanh sắc không lớn bắn ra, đúng lúc kích
ngay chỗ kim phao biểu hiện ra. Kim quang thản nhiên nhốn nháo một trận, liền
đem thanh sắc bất động bắn ngược trở lại, nhưng Đề Hồn thú bên trong bất chợt
rung động, giương đôi mắt đang mông lung, mơ hồ tỉnh lại.
Vừa thấy chính thân thể mình nằm ngoài túi linh thú, lập tức rống to lên
một trận, rồi hóa thành một đạo ô mang từ giữa kim phao bắn nhanh ra, sau khi
tại không trung xoay quanh một hồi, liền rơi vào đầu vai Hàn Lập một cách nhu
thuận, dùng lông xù trên đầu, liên tục cọ vào cổ Hàn Lập. Con thú này đã trải
qua mấy năm sống chung với nhau, từ lâu đã xem Hàn Lập là thân nhân rồi, đối
với Hàn Lập vô cùng thân thiết.
Hàn Lập cười nhẹ một chút, nghiêng đầu đưa tay vuốt ve con thú này một hồi,
rồi quay đầu hướng về Kim Cương tráo vẫn còn lơ lửng trên không. Tay áo bào
phất ra, một cổ quang hà màu xanh cuồn cuộn bay lên, lập tức hướng về kim sắc
khí phao mang tất cả cuốn vào trong, hà quang từ mọi phương, vây lấy bảo vật
không ngừng xoay tròn, nhưng lúc này kim sắc phao tịch một chút phản ứng lại không
có, cứ như là vật chết vậy. Hàn Lập khẽ chấn động, sau một lúc trầm ngâm, hai
tay nhanh chóng kháp động pháp quyết, đồng thời trong miệng cũng niệm động một
loại khẩu quyết lấy được từ bảo khố
Một đạo pháp quyết màu xanh phóng ra, đánh vào mặt trên kim cương tráo, kết
quả là ngoại trừ khiến thử bảo này xuất hiện linh quang chớp động vài cái, cũng
không có biến hóa rõ rệt gì khác cả.
Lần này, sắc mặt Hàn Lập khẽ biến động. Bất quá, với kiến thức cùng thần
thông mà hắn có, sử dụng pháp quyết cùng thủ đoạn mà thu lấy bảo vật, tự nhiên
sẽ không có khả năng là hai loại này mà thôi. Sau một hồi hô hấp, Hàn Lập vẫn
chưa từ bỏ ý định, liên tiếp trong tay biến ảo ra các thủ ấn, trong miệng âm
thanh chú ngữ cũng vang lên lúc to lúc nhỏ không ngừng. Đủ mọi pháp quyết đầy
màu sắc, tại mười đầu ngón tay xuất hiện những viên đạn động gián tiếp được bắn
ra.
Theo thời gian trôi qua, trên mặt Kim Cương tráo vẫn chưa có bất kỳ dấu
hiệu gì. Lúc này sắc mặt Hàn Lập đã trở nên khó coi. Sau một lúc dùng pháp
quyết thu lấy bảo vật, bản thân biết đã không thành liền dừng lại các âm thanh
chú ngữ.
“Đại Diễn tiền bối, chuyện gì đã xãy ra vậy? Tuy rằng tu vi hiện tại của ta
chỉ là trúc cơ kỳ nhưng không phải tệ đến mức không thu được bảo vật! Bảo vật
kim cương xá lợi này, vẫn còn cái gì khác cổ quái phải không?” Hàn Lập chau mày
hỏi.
“Kim Cương tráo này đem xá lợi tử của nhà Phật cùng luyện hóa với thi hỏa
tạo thành hộ thân chi bảo, cách làm này nguyên bản là một phương pháp chế pháp
bảo phi thường hiếm thấy. Dù sao xá lợi tử cùng thi hỏa vốn cơ bản là tương
khắc khó có thể dung hợp được. Mặc kệ là dùng phương pháp phổ thông, cũng là
việc nằm trong dự tính. Bất quá ta sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết để thu xá lợi
tử, ngươi xem coi có dùng được không?” Đại Diễn Thần Quân không có một chút
hoang mang nói.
“Được rồi! Ta chấp nhận thử một lần.” Hàn Lập không lưỡng lữ liền đồng ý mà
nói.
Sau hơn nửa ngày, Hàn Lập cũng có thể miễn cưỡng thu thử bảo nhỏ lại, tùy ý
cầm trên tay, điều này làm cho Hàn Lập thở một hơi thật dài.
Bất quá, theo ý nghĩ của Hàn Lập dựa theo những gì mà khẩu quyết của Đại
Diễn Thần Quân cấp cho, muốn cái Kim Cương tráo này cuối cùng được luyện chế,
thì sẽ gặp thêm nhiều phiền toái lớn hơn nữa. Mặc dù hắn dùng anh hỏa trui rèn,
nhưng một chút hiệu dụng đối với Kim Cương tráo lại không có. Mà lúc này đây,
ngay cả Đại Diễn Thần Quân cũng vô pháp khả thi. Chiếu theo những gì mà Đại
Diễn Thần Quân dự đoán, muốn Kim Cương tráo này hoàn toàn chế luyện thì phải
dùng tới vạn niên thi diễm mới luyện hóa thành.
Hàn Lập nghe nói thế, hai mắt không khỏi trợn trắng ra, buồn bực mà nói:
“Hừ! Vạn niên thi diễm, ngươi bảo ta phải đi đâu mà tìm đây, lẽ nào kêu ta đến
Tuyết Lăng sơn, tái đấu với huyễn diệp vương nọ một chuyến phải không”
Đại Diễn Thần Quân nghe nói thế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lầm bầm vài
câu, một lúc sau rơi vào trạng thái yên lặng.
Đương lúc Hàn Lập thúc thủ vô sách, rơi vào đường cùng, thậm chí đã có lúc
đem Kim Cương tráo cất đi, trong khi đó thì tiểu hầu vẫn ngồi ở đầu vai Hàn
Lập, có chút buồn chán, đột nhiên hé miệng ra, một ngọn hỏa diễm màu xám trắng
được phun ra, bao lấy Kim Cương tráo đang lơ lửng trên không.
Kim Cương tráo vốn đang yên lặng, bỗng nhiên phát ra một trận âm thanh cao
thấp, kim phao ở giữa ngọn lửa, một hồi co rút biến dạng không ngừng. Chứng kiến
một màn này, Hàn Lập liền cả kinh.
“Vạn niên thi diễm!” Đại Diễn Thần Quân càng ngạc nhiên hơn vô cùng, thì
thào nói.
Chương 894: Cam gia
Đại Tấn là một quận giáp ranh với Bắc bộ và Trung bộ, luận về diện tích thì
chỉ có đội sổ từ dưới đếm lên, nhưng luận về sự giàu sang phong phú thì đứng
trong năm hạng đầu tiên. Trong phạm vi của quận này có rất nhiều đồng bằng và
sông hồ, sản vật phong phú, cũng không thiếu các linh sơn đại xuyên (sông
rộng). Thậm chí lại thường có một ít phàm nhân trong linh sơn nhìn thấy các
tiên nhân ăn mặc như tăng nhân và đạo sĩ phi hành ngang phía chân trời.
Vì thế phong trào tín Phật phụng Đạo (thờ Phật, theo Đạo) ở quận này nhất
thời rất thịnh hành. Phật viện, Đạo quan được xây dựng khắp mọi nơi. Vô luận là
phú hào quyền quý hay là nông phu tiểu tốt, tất cả đều rất cung kính với đôi
bên.
Bất quá, ngoại trừ Phật - Đạo hai giáo phái này, học viện tại quận này cũng
nhiều một cách dị thường. Từ phủ thành cho đến hương thôn đâu đâu cũng đều có
thể thấy được bóng dáng của các học viện.
Những học viện này được phân chia thành ba trăm sáu mươi chín đẳng cấp rõ
rệt. Học viện nhất đẳng là các nho sinh có thâm niên đích thân giảng dạy Tứ Thư
Ngũ Kinh. Nơi đây chính là đối tượng của các giáo thụ. Phần lớn đều là con em
của các quan viên. Đẳng cấp thấp nhất chỉ là một học viện tư phổ thông nhỏ
nhoi, chỉ truyền thụ và giảng dạy các kinh thư cơ bản nhất.
Một khi phát hiện được trong đấy có nhân tài ưu tú, thì sẽ tiến cử lên học
viện cấp trên. Nơi đây chính là dành cho con em của các gia đình cùng bần, là
một cơ hội tuyệt hảo để có thể một bước lên trời.
Dẫu sao thì nho sinh có thể xuất thân từ học viện cao cấp sẽ được giới
thượng tầng của Đại Tấn vô cùng hoan nghênh. Nho sinh xuất xứ từ học viện cao
cấp nhất ngay lập tức sẽ trở thành quan viên cao cấp, các gia đình công hầu đều
cực lực chiêu lãm (mời gọi).
Thái Xương phủ của phủ thành Thái Xương chính là một tòa học viện được phổ
biến khắp nơi trong thành.
Thành này tuy không phải là tòa thành bài danh (có tiếng tăm) trọng yếu số
một, nhưng danh khí rất lớn. Trong quận mà nói thì nó là một phủ thành có nhiều
các đại quan quý nhân, phú hào cự thương cư trú nhất. Chỉ riêng các gia đình
công hầu cũng đã có đến ba bốn nhà. Làm việc trong các ngành nghề là những
người dân với muôn hình muôn vẻ, hằng hà sa số.
Cam gia ở bờ Tây của Thái Xương thành cũng có chút địa vị trong nhóm phú
thương, tại Thái Xương thành cũng có chút ít tài sản. Phú thương này tại Thái
Xương phủ sở hữu hơn hai mươi tửu lâu. Nếu là ở thành thị nhỏ khác, dù có gọi
là giàu có nhất phương thì cũng không có gì quá đáng, nhưng trong thành này thì
chỉ là phú hào cấp trung mà thôi.
Mặc dù vậy, Cam gia lại sở hữu một cự trạch không nhỏ tại khu vực phú hào
tụ tập trong Thái Xương thành, trong nhà nô bộc tùy tùng cũng khoảng ba bốn
mươi người, có thể coi là một phủ đệ không nhỏ.
Hôm nay mặt trời chói chang đang treo giữa chính ngọ. Một thanh niên toàn
thân mặc nho sam đang ung dung thả bộ xuất hiện tại ngả tư đường. Thanh niên
khoảng độ hai mươi mấy tuổi. Tuy tuổi còn trẻ nhưng trên lưng đang vác một cái
bao bố xám vừa thô vừa dài. Bộ dáng đầy nét phong trần.
Thanh niên vừa tiến vào con đường này, ánh mắt không ngừng lướt quanh như
đang tìm kiếm gì đó.
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng thấy được tấm biển “Cam Phủ.” to, được treo
trên đại môn đen bóng của Cam gia. Trên mặt không khỏi xuất hiện một chút vui
vẻ.
Chỉ vài bước là hắn đã đến trước cửa. Sau khi đánh giá đại môn của Cam gia
thêm một lần, liền không do dự dùng môn hoàn (khoen tròn bằng sắt dùng để gõ
cửa) gõ nhẹ lên cửa hai tiếng.
“Cộc cộc.” sau khi hai âm thanh nhẹ vang. Phía bên kia đại môn liền truyền
đến tiếng bước chân dồn dập.
Thanh niên nghe được âm thanh này thoáng ngẩn ra, tựa như có chút ngoài ý
muốn. Sau giây lát đại môn nhanh chóng được hé mở chưa đến một nửa. Phía sau
cánh cửa xuất hiện một khuôn mặt của một trung niên nam tử, vẻ mặt rất cung
kính. Thân mặc phục sức của hạ nhân.
Khi nam tử này nhìn thấy thanh niên trước mặt. Vẻ mặt cung kính bỗng ngưng
lại, nhưng liền sau đó đã thu liễm lại.
“Các hạ tìm ai?” Nam nhân vốn chuẩn bị khom người chào bỗng thẳng người,
thoáng hồ nghi hỏi. Mục quang vẫn không ngừng nhìn từ trên xuống dưới như muốn
tìm trên người đối phương một chút lai lịch của hắn.
“Đây có phải là phủ đệ của Cam Trì thúc phụ không?” Thanh niên chắp tay mỉm
cười nói.
“Cam Trì thúc phụ? Cam Trì là húy danh của lão gia nhà ta. Công tử là…” Sau
khi nam tử gác cửa nhìn phục sức trên người của thanh niên, vốn có vài phần
khinh miệt, hiện tại vừa nghe câu ấy bỗng cả kinh. Khẩu khí lập tức có thêm ba
phần khách khí.
“Tại hạ Hàn Lập. Là bà con xa của Cam Trì thúc phụ. Lần này cố ý đến thăm
thúc phụ một chuyến.” Thanh niên trước mắt chính là Hàn Lập cười nói.
Hiện đã là một năm sau khi hắn bế quan tu luyện. Trải qua một phen dốc lòng
tu luyện dưới sự trợ giúp của Thiên Thi châu và Kim Cương xá lợi chi lực, hắn
rốt cuộc cũng tu luyện thành tầng thứ nhất của Minh Vương quyết. Vốn có một ít
sát khí chuẩn bị tác quái liền lập tức được an ổn lại. Việc này khiến Hàn Lập
trong lòng rất vui vẻ, nhưng cũng không dám trì trệ, lập tức xuất phát. Y theo
kế hoạch đến Cam gia trước.
“Hóa ra là Hàn công tử. Thật không may. Lão gia đã ra ngoài từ sớm để hội
họp với bạn bè. Hiện tại trong nhà là do đại công tử làm chủ. Có cần thông báo
một lần không?” Trung niên nam tử nghe lời này có chút do dự, rồi nói.
“Vậy thì làm phiền huynh đài.” Hàn Lập khóe miệng khẽ nhếch, bất động thanh
sắc nói.
“Xin công tử chờ một chút. Tiểu nhân sẽ trở lại ngay.” Trung niên nam tử
thoáng khom người, rồi lập tức đóng lại đại môn. Sau đó đi thẳng đến hậu điện
báo tin.
Hàn Lập thản nhiên đứng trước cửa. Quay đầu đánh giá các cự trạch gần đấy
và một ít xe ngựa cùng người bộ hành qua lại.
Tuy nhiên hắn đã sớm dùng thần thức xem xem trong thành có bao nhiêu tu
tiên giả. Quả thật cũng không ít, hơn nữa lại rất có quy luật, tập trung ở một
vài địa điểm trong thành, trong đó cũng không thiếu tu sĩ cao giai.
Cũng có chút phong thái.
Điều này khiến cho hắn hơi có chút hiếu kì.
Thực ra đối với các tu sĩ nhập thế như thế nào, hắn thật cảm thấy hứng thú.
Sau quãng thời gian vừa một chén trà nhỏ.
Đại môn kêu ken két một tiếng rồi lại được mở ra.
Lần này từ phía sau đi ra là một thanh niên
trẻ tuổi.
Thanh niên này diện mục thanh tú, thân mặc
cẩm bào. Đứng phía sau chính là nam tử mặc phục sức của hạ nhân vừa chạy đi
thông báo.
“Đây chính là Hàn công tử. Tại hạ Cam Dụ.
Nghe nói Hàn huynh là họ hàng xa của Cam gia. Tại hạ mặc dù chưa từng nghe qua,
nhưng cũng không dám quá thất lễ. Nếu Hàng công tử không chê bai thì xin theo
tại hạ đến khách sảnh nói chuyện.” Sau khi Cam Dụ đánh giá Hàn Lập, giữ lễ nói.
“Nguyên lai là công tử của Cam thúc phụ.
Nếu Cam huynh đã nói vậy thì Hàn mỗ cũng không chối từ.” Hàn Lập cũng không
khách khí, thoáng nghĩ một chút rồi liền đáp ứng.
Cam Dụ khẽ mỉm cười, hơi né người sang một
bên ý mời Hàn Lập tiến vào Cam phủ. Đại môn đen nhánh lại vô thanh vô tức đóng
lại.
Một lúc lâu sau, gia chủ của Cam gia vốn ra
ngoài từ sớm, ngồi xe ngựa đã về đến bên ngoài cửa Cam phủ. Đấy là một lão giả
hơn năm mươi tuổi, hơi béo, mặc áo ngoài màu lam.
“Trong phủ có chuyện gì sao?” Lão giả tên
gọi là Cam Trì vừa xuống xe ngựa thoáng liếc mắt thấy ánh mắt hạ nhân giữ cửa
hơi lóe lên, điệu bộ hình như có chuyện muốn nói.
“Khải bẩm lão gia. Có vị công tử họ Hàn, tự
xưng là thân thích của người. Hiện đã được đại công tử mời vào khách sảnh. Nhìn
có vẻ như đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau.” Nam tử giữ cửa kia lập tức
thành thật đáp.
“Thân thích. Họ Hàn?” Lão giả vốn định trực
tiếp bước qua cách cửa, khẩu khí khẽ đổi hỏi, bộ dáng mơ hồ có chút kinh nghi.
“Sao, kẻ này không phải là thân thích của
lão gia. Là một tên lừa gạt? Có
cần lập tức gọi quan sai đến không?” Trung niên hạ nhân cả kinh vội vàng vuốt
đuôi nói.
“Có phải tên lừa gạt không, còn chưa biết. Có lẽ ta thật sự có một vị thân
thích như thế. Chỉ là thời gian quá lâu rồi, trí nhớ không còn rõ. Ngươi cứ giữ
cửa cho thật tốt. Không cần phải đa sự!” Cam Trì sắc mặt khẽ nhăn, thuận miệng
giáo huấn hạ nhân trước mặt đôi câu. Người nhanh chóng bước vào cửa, thậm chí
cũng không có đi thay y phục, liền vội bước vào đại sảnh trước.
Lão giả vừa đi đến lối vào, chưa tiến tới đại sảnh thì đã nghe được từ xa
truyền lại tiếng cười khẽ dị thường quen thuộc:
“Hàn huynh không ngờ đối với Tứ Thư Ngũ Kinh nghiên cứu thấu triệt như vậy.
Tiểu đệ thật vô cùng bội phục. Bất quá trong kinh thư có một đoạn hiền nhân đã
viết. Đệ cho rằng phải lý giải như thế này… “ Đây rõ ràng là âm thanh cười vui
của vị trưởng tử. Bộ dáng tựa hồ rất phấn khởi cùng khách nhân luận đàm.
Lão giả nghe được tới đây, sắc mặt có chút âm trầm, mục quang chớp động, bộ
dáng hơi bất an. Nhưng sau giây lát, lão đành nghiến răng, không do dự tiến vào
sảnh.
“Phụ thân đại nhân. Vị Hàn công tử này là…” Cam Dụ nhìn thấy người tiến vào
là phụ thân. Lập tức đứng lên cung kính nói.
“Uhm! Ta đã nghe hạ nhân nói qua. Các hạ là Hàn công tử người tự xưng bà
con xa của ta. Không biết trên người có mang tín hàm và tín vật gì không?”
Cam Trì tập trung chú ý trên người Hàn Lập, khẽ khoát tay với đứa con. Sau
khi mục quang quét qua một lần trên người Hàn Lập, chậm rãi hỏi.
Hàn Lập lúc này cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi, nghe hỏi như thế liền không
khỏi cười cười.
Một tay lần trong tay áo, không nói một tiếng lấy ra một nửa khối bạch ngọc
bạch quang lấp lóe, đưa ra.
Cam Trì vừa nhìn thấy ngọc bội, sắc mặt rốt cuộc biến đổi.
Lão trịnh trọng tiếp lấy ngọc bội xem xét cẩn thận, trên mặt xuất hiện vẻ
như chợt hiểu ra nói:
“Nguyên lai ngươi thật sự là hậu nhân của Hàn huynh. Ngươi hãy cùng ta đến
thư phòng. Ta muốn biết rõ sự tình của cô mẫu đã mất!” Lão giả nắm chặt cổ tay
Hàn Lập dị thường kích động, sau đó lập tức mang Hàn Lập rời khỏi đại sảnh,
thẳng tiến đến thư phòng của mình.
“Cô mẫu! Cam gia mình còn có một người bà con xa này sao?” Cam Dụ ngây ngốc
đứng trong sảnh trầm ngâm, trong lòng thoáng mơ hồ.
“Tham kiến Hàn công tử!” Vừa tiến vào thư phòng, Cam Trì liền cẩn thận đóng
chặt các cửa lại, vẻ mặt lập tức khắc thay đổi, vô cùng cung kính thi lễ với
Hàn Lập.
“Đứng lên đi! Ngươi không cần biết rõ lai lịch của ta, chỉ cần biết kể từ
nay ta là người chuyên môn phụ trách liên lạc với ngươi.” Hàn Lập nhẹ nhàng
nói, sau đó vỗ vào tay áo, một cổ thanh quang xuất ra tự động nâng thân thể lão
giả đứng lên.
“Dạ rõ! Hai vị tiên sinh phụ trách liên lạc với Cam gia lúc xưa đã biệt tăm
hơn mười năm nay, không thấy bóng dáng, tiểu nhân vẫn còn lo lắng không biết đã
xảy ra chuyện gì. Bây giờ có công tử xuất hiện, chuyện này thật quá là tốt rồi.”
Cam Trì thấy Hàn Lập thi triển pháp thuật. Một điểm hoài nghi trong lòng cũng
không còn, càng thêm cung kính nói.
“Lần này đến Cam gia các người, ta chỉ là nhân tiện mà thôi. Kỳ thật ta vẫn
còn chuyện trọng yếu trong người và cũng cần có thân phận của ngươi tại thế tục
để hiệp trợ.” Hàn Lập hài lòng gật đầu dùng khẩu khí khiến người không thể cự
tuyệt phân phó.