Phàm nhân tu tiên - Chương 0986 - 0987

Chương 986: Đánh lén

Sau khi nhị yêu từ trên lưng cự qui bước xuống, lập tức trên người cự qui
linh quang một lần nữa chớp động, liền biến trở lại thành xấu phụ, nhưng sắc
mặt của xấu phụ lúc này thoạt nhìn trông tái nhợt dị thường, tựa hồ vừa rồi
thông qua cự lực của Kim Từ Trọng Quang hao tổn nguyên khí cũng không ít. Tam
yêu cũng không chút nào có ý định dừng lại, thân hình liền chớp động hướng vào
trong đại diện vọt tới.

Lúc này Kiền lão ma đã biến thành huyết ảnh, sớm đi trước một bước phi độn
vào phía trong, tam yêu cũng vừa lúc nhìn thấy vô số ngân ti xuyên thủng qua
Huyết ảnh, đem huyết ảnh phá vỡ vụn ra hàng trăm mảnh, nhưng quanh thân huyết
ảnh đồng thời bộc phát ra các tia Huyết quang chói mắt. Thân thể đang bị tổn
hại, không ngờ lại được tu bổ không ngừng. Dưới tình hình như vậy, huyết ảnh do
Kiền lão ma biến thành cũng không có đình trệ, trong nháy mắt nhập vào trong
Bắc Cực Nguyên Quang không thấy tông tích. Nhìn thấy cảnh này tam yêu cũng
không chút trì hoãn, giống như đã sớm thông qua thương lượng đối sách, sư cầm
thú thân hình nhoáng lên một cái đứng ở phía trước, đồng thời mồm như cái chậu
máu há to ra. Từ trong miệng vô thanh vô tức phun ra một cỗ kim sắc âm ba,
những nơi nào nó đi qua, tất cả ngân ti trong nháy mắt bị đứt thành từng đoạn.
Theo sát phía sau, Ngân Sí dạ xoa sử dụng đôi cánh dùng sức quạt một cái, một
cỗ thanh sắc kình phong từ trong cánh tuôn ra, phối hợp với kim sắc âm ba lập
tức đem các đoạn Ngân ti bị đứt đoạn thổi bay đi. Vì thế, dưới hai loại thần
thông không ngừng càn quét, một khoảng đất trống rốt cuộc cũng hiện ra. Tam yêu
nhân cơ hội này đều xông vào trong, sau đó chậm rãi hướng vào sâu trong đại
điện mà đi.

Còn lại ở ngoài Côn Ngô Điện, Lâm Ngân Bình, ngọc dung trông rất khó coi,
vẻ mặt này chỉ hiện lên trong nháy mắt, sau đó lại tiếp tục công phá các cây đại
thụ còn lại, hiện tại cũng chỉ còn có bọn nàng cùng với nhóm người Cát Thiên
Hào.

Hàm răng nàng cắn chặt, đôi mày nhíu lại, quay đầu hướng thanh niên họ Từ
nói: “Từ huynh! Chúng ta…”

“Thánh nữ không cần nóng lòng. Chúng ta chủ yếu là vì tên tiểu tử họ Hàn
kia. Nay bảo vật trong điện không lấy được cũng không sao cả. Huống hồ nhiều
người như vậy cùng đi vào. Bảo vật kia nào có thể dễ dàng mà độc chiếm được.
Chúng ta trước tiên phải huỷ diệt những cây đại thụ này đã. Sau đó canh giữ ở
ngoài cửa điện là được.” Thanh niên họ Từ sử dụng một thanh phi kiếm được chế
bằng ngọc, đang không ngừng oanh kích một cây đại thụ, thờ ơ nói.

“Ha ha!!! Lời nói của Từ huynh thật là có lý. Cho dù những người khác có
đoạt được bảo vật. Cuối cùng cũng phải từ cửa điện này mà đi ra. Ta tuy rằng
không thể tiến vào trong Bắc Cực Nguyên Quang nhưng khi đứng chờ ở đây, những
người ở trong đó muốn dễ dàng rời đi cũng phải hỏi xem chúng ta có đồng ý hay
không” Cát Thiên Hào vỗ tay cười ha hả nói.

Lâm Ngân Bình nhìn vào ngân sắc quang ti phía trong đại điện dò xét. Hơi
cân nhắc một chút, liền bình tĩnh gật gật đầu. Mặt khác hai gã hắc sam lão giả,
nghe lời bàn như thế. Cũng hiểu được có chút đạo lý, tâm tư lo được lo mất cũng
giảm đi không ít. Đồng dạng cũng thành thành thật thật tiếp tục công kích đại
thụ. Trong nháy mắt “ Uỳnh.” một tiếng truyền ra. Một cây đại thụ đường kính
hơn mười trượng dưới sự công kích của những người này đổ xuống.

Cùng thời gian này, Hàn Lập đứng ở phía sâu trong Côn Ngô Điện thở dài một
hơi, quay đầu liếc mắt nhìn về phía sau dày đặc ngân sắc quang ti một cái.

“Năm đó cổ tu đúng thật là giảo hoạt, ở trong Bắc Cực Nguyên quang còn cố ý
bố trí thêm một cái ảo trận. Nếu như ta không có Minh Thanh linh nhãn, sợ là
gặp chút phiền toái.” Hàn Lập nói thì thào một câu, mới quay đầu hướng phía
trước quan sát.

Hiện tại vị trí của hắn là ở phía sau Côn Ngô điện, diện tích cũng không
quá lớn. Nhưng ở đối diện trước mặt hắn lại có hai hàng ghế dựa bằng gỗ giống
như một cái nghị sự đường.

Mà ở cuối cùng có một chiếc ghế dựa màu vàng đặt ở chính giữa, bên cạch
chiếc ghế lại có một cái bàn án lục sắc cao tầm một trượng. Chiếc ghế tựa thật
sự không có gì đáng nói, nó cũng chỉ được điêu khắc bằng Kim Ti linh mộc bình
thường mà thành. Nhưng cả bàn án lại là vật thể lục sắc toàn thân tản ra một
linh khí nhàn nhạt, vừa thấy đã biết là vật không tầm thường, huống chi hiện
giờ nó lại nằm trong một tầng lục sắc quang tráo, mà nhìn xuyên qua hào quang
lại có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt bàn lại đặt mấy dạng đồ vật. Đây chính là
bảo vật của Côn Ngô Điện!

Hàn Lập đôi lông mày khẽ nhíu lại, lướt nhìn sang hai bên thấy đều trống
rỗng, cũng không có cái gì đáng để chủ ý, cuối cùng ánh mắt của hắn lại nhìn
trở lại phía trước, hướng mắt nhìn lên phía trên chiếc ghế rồi dừng ánh mắt ở
trên đó. Chính là phía sau lưng chiếc ghế dựa màu vàng là một vách đá, nhưng
trên đó lại có một bức vẽ tả ba người đang ngắm trăng (tam nhân vọng nguyệt
đồ).

Một tăng, một đạo, một nho ba bóng người mơ hồ đứng trong một rừng trúc đều
ngóng lên vầng trăng tròn mang một bộ dáng như có một tâm sự nào đó. Bởi vì bức
họa đồ này chỉ lớn khoảng một thước, bức ảnh có chút ố vàng nét vẽ có chút hơi
mờ, lại không có linh quang, cho nên ngay từ đầu Hàn lập cũng không có chú ý
tới nó, nhưng hiện giờ hai mắt hắn nheo lại nhìn chằm chặp vào hoạ đồ không có
nhúc nhích, tinh thần trở lên tập trung.

Một lúc sau, Hàn Lập mới cúi đầu xuống, mặt mang vẻ trầm ngâm. Vừa rồi nhìn
trên bức tranh này vẫn chưa thấy cái gì dị thường, thần thức sau khi đảo qua
cũng chỉ thấy bức hoạ này rất là bình thường. Nhưng trong lòng hắn vẫn mơ hồ
cảm thấy bức họa này có chút cổ quái, một cái vật phàm tục như thế này sao có
thể đặt tại địa phương này được. Sắc mặt âm trầm bất định, bỗng nhiên Hàn Lập
mặt hiện lên vẻ kiên quyết, đơn chưởng vung lên, một đạo kim quang dài hơn một
trượng bắn nhanh mà ra, ngay sau đó liền hung hăng chém lên trên bức tranh,
kiếm quang lập tức bạo liệt mở ra. Dưới kim mang chớp động, bức “Tam nhân vọng
nguyệt đồ.” bị chém nát thành nhiều mảnh từ trên không trung rơi xuống. Nhìn
thấy cảnh này, Hàn Lập có chút ngẩn ra.

Chẳng lẽ thật sự ta có chút đa tâm rồi? Hàn lập trong lòng có chút buồn
bực. Tuy nhiên, nếu đã muốn làm như vậy, hắn tự nhiên cũng sẽ không có hối hận
gì.

Lập tức Hàn Lập tay áo đơn giản phất lên một cái, một cái hoả cầu bằng nắm
tay từ trong người hiện ra, hít vào một hơi, dùng thần thức mang hoả cầu này
bắn ra, chuẩn bị đem mảnh các mảnh vụn của bức tranh đốt sạch sẽ.

Nhưng ngay tại lúc này, trong đầu Hàn Lập truyền tới một tiếng hét kinh hãi
của Ngân nguyệt vang lên

“Chủ nhân cẩn thận!”

Hàn Lập cả kinh, tuy rằng thần thức không có cảm ứng được dị thường, nhưng
thân thể lập tức không do dự trở lên mơ hồ, trong phút chốc biến ảo thành bảy
tám cái hư ảnh giống nhau như đúc hiện ra, nhất thời không phân biệt được đâu
là chân thân của hắn.

Mà cơ hồ cùng lúc đó, phía sau Hàn lập hơn một trượng tại một tảng đá nằm
phía dưới đất bạo liệt mở ra, ở trong đá vụn linh quang chợt chớp động, vài đạo
hư ảnh đã bị kim ngân thứ từ phía sau lưng xuyên thủng mà qua. Chỉ còn một đạo
nhân ảnh trên người lại truyền đến một tiếng “Keng” giòn tan, kim ngân thứ như
bị một cái gì cản lại, bị bắn ngược trở lại, chính là một cái pháp bảo kim ngân
sắc tiêm toa.

Đạo nhân ảnh kia cũng bị một kích vừa rồi đánh cho bị thương, nhưng ngay
lập tức thân hình nhoáng lên một cái ngay tại chỗ lập tức biến mất, ngay sau đó
xuất hiện ở một chỗ khác cách đó sáu bảy trượng, rồi quay đầu lại nhìn, lộ ra
khuôn mặt của Hàn Lập đang tỏ ra kinh sợ cực kỳ.

Vừa rồi nếu không phải hắn sớm trước một bước đem cương thuẫn xuất ra, chắn
ở phía sau, nếu không đã bị thương cũng không nhẹ. Bình thường Hàn Lập không
thể hiện tình cảm ra vẻ mặt, nhưng giờ phút này mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi không
ngừng, trong lòng lửa giận vút tăng, lúc này một tay chụp tới, một cái mặt tiểu
cương thuẫn trên mặt thuẫn ngân quang lóng lánh ngay lập tức hiện ra trong tay,
mặt khác cánh tay còn lại vung lên, hơn mười thanh tiểu kiếm liền hoá thành một
mảng kiếm quang dày đặc, rồi loé lên hướng phía đối diện đá vụn bắn nhanh tới.

Kết quả một tiếng cười của nữ tử khẽ truyền ra, lập tức thứ mang chợt loé,
một cái kim ngân sắc tiêm toa cự vật từ dưới đất phóng lên, tất cả kiếm quang
sau khi chém vào vật đó, nhưng lại quỉ dị loé lên rồi biến mất. Thấy tình cảnh
này, trong lòng Hàn lập lửa giận nhất thời thu liễm lại hơn phân nửa, vội ngưng
thần nhìn lại.

Cái kia kim ngân sắc cự vật, chính là một cái cự toa cao mấy trượng, trên
bề mặt hiện lên kim quang chớp động, không biết được luyện chế từ loại tài liệu
nào. Mà nhìn hình dáng xem ra vật ấy cùng vừa rồi bảo vật đánh lén hắn giống
nhau như đúc, chính là nó lớn hơn rất nhiều lần mà thôi.

“Đạo hữu thật đúng là dị thường cảnh giác, một kích như thế mà vẫn không
thể đắc thủ. Chậc … chậc không biết đạo hữu tu luyện công pháp gì, có thể nói
cho tiểu muội biết một phần được khôn?g” Tại nơi mấy cái kim ngân sắc tiểu toa
vừa công kích, nhất thời cái đại toa vừa hiện ra xoay quanh một cái vụt bay về
bên đó, đồng thời bên trong đại toa truyền đến một âm thanh nữ tử tỏ ra kinh
ngạc.

Hàn lập một bên sắc mặt tỏ ra bình tĩnh rồi triệu hồi những thanh phi kiếm,
một bên tâm niệm nhanh như điện, đột nhiên toàn thân linh quang chợt loé, hoá
thành một đạo thanh hồng hướng thẳng án bàn bắn tới. Ở đây đã có những tu sĩ
khác đến, hắn tự nhiên tính toán, trước tiên đem bảo vật đoạt vào trong tay,
nếu vạn bất đắc dĩ mới dây dưa ở đây, nhưng tu sĩ có thể thông qua Bắc Cực
Nguyên Quang vào đây sẽ càng lúc càng nhiều. Hy vọng bảo vật tới tay cũng sẽ
càng ngày càng phi thường khó khăn.

Tuy nhiên, khi Hàn Lập lao tới, đồng thời trong lòng có chút khó hiểu,
thanh âm của nữ tử này rất xa lạ, tuyệt đối không phải cùng với nhóm người ở
ngoài điện và đám yêu vật mà mình nhìn thấy. Chẳng lẽ nhanh như vậy mà đã có
những tu sĩ khác tiến vào Côn Ngô sơn. Còn chạy tới trước cả đám người Kiền lão
ma thông qua Bắc Cực Nguyên Quang.

Hết thảy suy nghĩ này chỉ là trong đầu Hàn Lập chợt loé lên mà thôi. Ngay
tại khi âm thanh nữ tử tỏ ra kinh ngạc vừa thốt xong, hắn đã biến thành độn
quang xẹt qua hơn hai mươi trượng, mắt thấy đã xắp tới phía trước bàn án rồi.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu Hàn Lập bỗng nhiên không gian dị động, một chiếc
khăn màu xanh trên đó có các đạo phù văn, toả ra một đạo thanh hà chớp động
không một chút báo trước hiện ra, tiếp theo không chút nào trì hoãn hung hăng
áp xuống.

Chiếc khăn này rộng khoảng năm sáu trượng vuông, xuất kỳ bất ý xuất hiện
tại địa phương này trong nháy mắt, cho dù Hàn Lập thần thông có cường đại, thủ
đoạn có nhiều hơn nữa cũng có chút bất ngờ, nhất thời bị bao vây vào trong đó!
Hàn Lập liền bị thanh quang loé ra bao vào trong. Thầm kêu không ổn, vội vàng
nhoáng lên một cái, trong tay Nguyên Cương Thuẫn hiện ra, một cái tầng bạch sắc
quang tráo trong phút chốc hiện ra trên người, đem chính mình bảo vệ vào trong.

Mà ở bên ngoài chiếc khăn xanh, một phụ nhân lại quỉ dị xuất hiện, đúng là
hoá tiên tông Mộc phu nhân.

Phụ nhân này đã chứng kiến qua uy lực Tam Diễn Phiến của Hàn Lập, tự nhiên
cũng biết cái khăn xanh này cũng không có khả năng vây khốn Hàn Lập được lâu,
sau khi vừa thấy đánh lén thành công, cũng không dám chậm trễ thân hình liền
nhoáng lên một cái, người liền hoá thành một đạo bạch hồng bay tới trước bàn
án.

Tay vung lên, trong lòng bàn tay liền hiện ra một khối lệnh bài màu bạc,
mặt trên ngân mang chớp động, một mảng ngân hà phun ra vừa lúc đánh tới lục sắc
quang tráo.

Thoạt nhìn quang tráo có vẻ chắc chắn dị thường, nhưng dưới sự chiếu rọi
của ngân hà, giống như tuyết gặp nắng xuân nhanh chóng bị tan ra, trong chớp
mắt biến mất vô tung vô ảnh, lộ ra bàn án, trên đó có mấy thứ đồ vật hiện rõ
chân diện trước mắt.

Bốn cái Huyết sắc mộc bài cùng nằm một chỗ, một thanh tiểu kiếm tử sắc, một
cây Hàng ma trượng, một quyển thư cuốn màu hồng và một chiếc ấn tỳ màu xanh,
mặt ngoài chiếc ấn điêu khắc một con ngũ trảo chân long trong rất sống động

Nhìn thấy mấy thứ này, trên mặt phụ nhân hiện lên vẻ mừng rỡ, ánh mắt sau
khi dừng lại trên ấn tỳ, lập tức tay áo liền phất lên một cái, muốn sở hữu đoạt
vào trong túi.

Chương 987: Đoạt bảo

Tại lúc phụ nhân sắp đoạt bảo vật vào tay, đột nhiên tại chỗ phụ nhân vừa
đứng, lục quang chợt loé, vài đạo lục sắc trường xà lập tức bắn tới nhanh như
tia chớp, sau vài cái xoay quanh, đã đem phụ nhân cuốn lại giống như cuốn bánh,
mấy cái miệng xà hung hăng táp tới bất ngờ như sét đánh không kịp bưng tai.

“Phanh …phanh …phanh.” vài tiếng vang lên, cũng không biết trên người phụ
nhân mang loại thông linh pháp khí gì, không thấy thi pháp mà một tầng bạch sắc
quang tráo liền tự động hiện ra. Làm cho thanh xà ngược lại bị bắn trở lại, rồi
hiện ra nguyên hình, chính là mấy cái thông lục đằng mạn (dây mây). Lần này Mộc
phu nhân cũng giống như Hàn Lập lúc trước vừa sợ vừa giận.

Nàng tuyệt đối không nghĩ tới lại có “Hoàng Tước.” đi theo sau chim sẻ.
Trước đây vây khốn Hàn Lập, nàng chủ động dùng pháp khí mở ra phía trước vòng
quang tráo của bàn án để đánh lén, chẳng phải đó là hành động lúc trước của
nàng đó sao! Nay người đánh lén rốt cuộc không biết là người phương nào, làm
sao có thể từ mặt sau của Nhật Nguyệt Toa, mà mình không có một chút nào phát
hiện nào

Phải biết rằng nàng lẻn tới nơi đây thần không biết quỉ không hay, tất cả
đều dựa vào Ngân bài mà lúc trước Côn Ngô tam lão lưu lại. Lệnh bài này chính
là có thể tạm thời khống chế một bộ phận cấm chế trong điện. Làm cho nàng có
thể âm thầm từ đường ngầm khống chế Nhật Nguyệt Toa chạy đến đây trước những tu
sĩ khác

Lúc này một tiếng cười “ khặc … khặc.” quỉ dị khó nghe truyền ra, tiếp theo
một cái nhân ảnh màu lục cao lớn từ phụ cận đường ngầm vô thanh vô tức xuất
hiện. Một đôi lục mâu lạnh như băng lạnh lùng đảo qua Mộc phu nhân, trong mắt
xuất hiện hàn ý làm cho phụ nhân không tự chủ được, trong lòng cảm thấy rùng
mình một cái.

Nhưng sau khi ngưng thần nhìn kỹ thấy rõ nhân ảnh màu lục, sắc mặt nàng lại
càng đại biến rồi thất thanh kêu lên:

“Mộc Khôi, nhân giới sao còn có loại yêu vật này tồn tại.”

Lục ảnh này nhìn tuy rằng có đủ đầu và tay chân, bộ dáng có chút giống con
người, nhưng vô luận là bộ mặt hay thân thể tất cả đều được bao trùm bởi vô
khối các tấm vỏ cây, nhìn giống như một cái cây biết đi.

Mộc Khôi nghe thấy phụ nhân kêu lên kinh ngạc như vậy, trong mắt hiện lên
một tia châm biếm, căn bản không hề để ý tới phụ nhân, ngược lại thân hình lập
tức chớp động hoá thành một đoàn lục quang hướng phía trên bàn án lao tới.

Nó cũng muốn đem tất cả những bảo vật này đều thu vào trong túi.

Mộc phụ nhân trong lòng trầm xuống. Nàng hiện tại cho dù có thể thoát khốn
mà ra, cũng căn bản không kịp ngăn cản yêu vật này.

Nhưng một màn không thể tin được xuất hiện.

Mộc Khôi biến thành quang đoàn chưa kịp tới gần bàn án, thì trước bàn những
mảnh vụn của bức hoạ “Tam nhân vọng nguyệt đồ.” mà trước đó Hàn Lập vừa chém
vụn. Đột nhiên hoá thành nhiều điểm linh quang chớp động, đồng thời phun ra ba
cỗ quang hà màu vàng, trắng và hồng phát ra.

Quang hà đón đầu đánh tới. Nhưng lại đem lục quang giống như một quả bóng
cao su đập vào tường rồi nhanh chóng nảy ra xa vài trục trượng.

Kết quả sau khi màn lục quang chợt tắt. Hiện ra thân hình Mộc Khôi bị ngã
lăn ra thân thể không ngừng run rẩy.

Lúc này yêu vật to lớn nhưng lại giống như không thể tự động điều khiển
được thân thể, liên tiếp ở tại chỗ xoay đi xoay lại mấy lần, mới miễn cưỡng có
thể đứng vững được, rồi ngẩng đầu nhìn về phía quang hà, đôi mắt màu lục lộ ra
vẻ tràn đầy sợ hãi không thể nói lên lời.

Mà ba cỗ quang hà tại phía trước bàn án sau một cái xoay quanh, hoà thành ba
đạo nhân ảnh mơ hồ cao khoảng một thước (25cm), phiêu phù xuất hiện. Nhìn kỹ
thì thấy rõ ràng là ba người trong “Tam nhân vọng nguyệt đồ.” đó là một đạo,
một nho, một tăng. Lúc này ba người với sáu đạo ánh mắt đờ đẫn đều đang gắt gao
nhìn chằm chặp vào Mộc Khôi ở phía xa giống như xem một người chết.

“Côn Ngô tam lão!” Mộc Khôi trong miệng kêu to một tiếng cực kỳ hoảng sợ,
lập tức cả người linh quang chợt loé, không một chút nghĩ ngợi hoá thành một
đạo lục hồng hướng phía Bắc Cực Nguyên Quang bắn nhanh chạy đi, ngay cả đầu
cũng không dám quay lại.

Nhưng lúc này ba nhân ảnh lại không một chút tiếng động đồng thời vung tay
hướng tiểu kiếm, hàng ma trượng và thư cuốn ở trên bàn nhanh tróng điểm chỉ một
cái.

Ba dạng bảo vật liền phát ra một tiếng động “vu vu.” rồi đồng thời dựng
lên, tiếp theo thì rung lên một cái liền hoá thành ba đạo màu tím, vàng và hồng
bắn đi, lập tức loé lên một cái rồi biến mất, nhưng ngay sau đó tất cả đều hiện
ngay phía sau Mộc Khôi lúc này đang sắp nhào vào trong ngân sắc quang ti dày
đặc, đồng thời tụ lại với nhau cùng hung hăng đánh ra một kích.

Mộc Khôi căn bản không thể tránh né!

“Ầm.” một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tam sắc quang mang bạo
liệt mở ra, nháy mắt đem lục quang bao phủ vào trong đó, rồi tán phát ra những
tia ánh sáng trông giống như nhưng tia nắng gắt, làm cho không người nào dám
nhìn thẳng. Nhưng sau khi tia sáng tắt đi, tại chỗ trừ bỏ còn huyền phù ba kiệm
bảo vật ngoài ra tất cả đều trống không chẳng còn một vật nào khác ở đó

Một kích này của ba kiện bảo vật, thế nhưng lại dễ dàng đem thân thể và
nguyên thần của Mộc Khôi mà thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ đồng loạt trống rỗng tiêu
thất.

Cùng lúc đó, trên bàn án trong bốn cái huyết sắc mộc bài thì cái mộc bài
nằm ở phía dưới cùng đột nhiên tự bốc cháy, trong nháy mắt biến thành một đống
tro tàn. Mà ba kiện bảo vật sau khi tiêu diệt yêu vật xong lập tức bay vụt quay
về, sau một cái xoay quanh liền thành thành thật thật rơi trở lại đúng vị trí
trên bàn án. Mà trên mặt ba đạo nhân ảnh nhất thời mơ hồ rồi tiêu tán biến mất,
nhưng lại thuỷ chung từ đầu tới cuối không có nói qua một câu nào.

Ba đạo nhân ảnh của Côn Ngô tam lão ở trong bức vẽ kia cũng chỉ là một tia
thần niệm mà thôi. Cũng chỉ vì phòng ngừa bảo vật rơi vào trong tay của yêu tà,
mà cố ý trong Côn Ngô Điện bố trí một đạo cấm chế cuối cùng.

Mộc khôi kia vô luận là tâm cơ hay là tu vi đều được tính là một đại yêu
cực kỳ lợi hại, so với Ngân Sí dạ xoa còn có phần lợi hại hơn một bậc, lại bị
ba cái thần niệm điều khiển pháp bảo đánh ra một kích phải vứt bỏ đi tính mạng
một cách mơ hồ, đúng là không thể đoán trước được.

Mộc phu nhân trước tiên là kinh sợ sau đó thì cực kỳ vui mừng, trên người
lục đằng tại khi mộc khôi vừa mất mạng liền từ cứng rắn như sắt biến thành một
cái mạn đằng (dây mây) bình thường, lập tức nàng phóng ra màu trắng linh hoả
đồng thời đem mấy cái thứ này đốt thành hư vô.

Nàng liền hít sâu một hơi, để bình phục lại tâm cảnh, sau đó đang muốn tiếp
tục hành động tiếp thì.”Phanh.” một âm thanh trầm thấp từ phía sau truyền đến,
giống như một cái gì bị vỡ tan ra, nhưng ngay lập tức một tiếng sấm lại nhanh
chóng vang lên.

“Sư tỷ cẩn thận!” Tú lệ nữ tử nhất thời hét lên.

Phụ nhân trong lòng cảm thấy rùng mình, không một chút lưỡng lự, ngọc thủ
nhấc lên, ngũ chỉ hư không hướng trên bàn án một trảo xuất ra, nhất thời tất cả
các bảo vật trên bàn án đều rung lên bay lên trời, bị trảo này trực tiếp nhiếp
tới.

Mà ngay tại lúc này, cơ hồ trong nháy mắt ở phía không trung trước bàn án
một tiếng sét đánh vang lên, một bóng người ở trong điện quang hiện ra, đồng dạng
cũng hướng về mấy món bảo vật kia chộp tới, nguyên bản mấy bảo vật kia chính là
đang bay về phía Mộc phu nhân nhất thời dừng lại, rồi lập tức lại hướng người
nọ bắn tới

Chính là Hàn Lập, vừa mới từ trong chiếc khăn lớn thoát ra, cũng lập tức
dùng Phong Lôi Sí độn tốc tới đây.

Mộc phu nhân vừa thấy cảnh này, tự nhiên là kinh hãi, miệng liền há ra rồi
phun ra mấy đạo hàn ti mang theo tiếng xé gió hướng Hàn Lập bắn nhanh tới,
chính là vài cây Ngân sắc phi châm.

Đồng thời hai tay áo nàng cùng phất ra, một mảng hồng hà từ đó bay ra, cuốn
thẳng tới mấy món bảo vật kia.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hàn lập liền trầm xuống, miếng liền hé ra một
khoả Bạch tinh cầu phun ra nhanh tróng hướng phi châm lao tới, chính là viên
Tuyết Tinh Châu. Mặt khác một tay đánh ra hướng bảo vật tiếp tục hư không một
trảo, nhất thời một cái thanh sắc đại thủ hiện lên ở phía trên không bảo vật,
rồi nhất thời lao xuống. Một bàn tay khác nhanh tróng lật chuyển, một chiếc
quạt lông mang phong cách cổ xưa xuất hiện trong tay.

Trên mặt hung quang chớp động, Hàn Lập cũng không có một chút do dự nào
nhắm chuẩn phụ nhân hung hăng quạt ra một cái

Lần trước hắn bị nữ tử dùng đại toa đánh lén, sau đó lại bị phụ nhân dùng
bảo vật vây khốn, trong lòng đã cực kỳ tức giận, cho nên hiện tại tới thời điểm
mấu chốt để đoạt bảo, hắn lúc này cũng không khách khí lập tức sử dụng Tam Diễm
Phiến.

Quả nhiên vài cây ngân sắc kim châm bị Tuyết Tinh Châu cản lại rơi xuống,
quang thủ chộp xuống cũng bị hồng hà của phụ nhân hướng lên trên cuốn lấy,
không thể hạ xuống được. Nhưng tam diễm phiến vung lên đánh tới, một cỗ kim
hồng tam sắc hoả diễm điên cuồng tuôn ra.

Đối diện Mộc phu nhân nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi đại biến. Nàng
chính là đã tận mắt chứng kiến qua uy lực đáng sợ của Tam Diễm Phiến, tự nhiên
cũng biết với uy lực của phiến này không phải nàng có thể có khả năng đón đỡ
được, rơi vào đường cùng, bất chấp bảo vật, thân hình chỉ có thể nhoáng lên một
cái bắn nhanh ra xa.

Tam sắc hoả diễm sau một kích thất bại, vẫn đang không ngừng bạo liệt mở
rộng, một vầng sáng tam sắc có đường kính khoảng mười trượng phóng xuất ra linh
áp kinh người, cho dù Hàn Lập là người thi pháp cũng buộc phải lùi lại mấy
bước. Mà các bảo vật ở phụ cận dưới uy năng của Tam Diễm Phiến tất cả đều rơi
xuống, vô luận là Thanh sắc đại thủ mà lúc trước Hàn Lập tạo ra hay là Hồng hà
do mộc phu nhân tạo ra tất cả đều bị linh áp ở đây làm cho tán loạn không thấy.

Vài món bảo vật đều từ trên cao rơi xuống mặt đất.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng mừng rỡ, đang muốn có hành động tiếp theo, thì bỗng
nhiên từ trong Bắc Cực Nguyên Quang đồng thời bắn nhanh ra ba đạo độn quang bay
tới, đó là một đạo huyết ảnh, một đoàn ngân mang và một đoàn tử vụ. Ba loại độn
quang tựa hồ đều tinh thông một loại độn thuật quỉ dị nào đó. Lập tức tại chỗ
biến mất, hoặc là trống rỗng tại chỗ biến mất, hoặc hoá làm một cỗ thanh phong.

Hàn lập vừa thấy cảnh này thầm kêu không ổn. Nhưng động tác lại không có
chậm lại, một tiếng sấm vang lên so với mấy người kia còn nhanh hơn một bước
đến phía trên các bảo vật, nhưng chỉ là đến trước một bước mà thôi, mặt khác ba
cái bóng tựa hồ cũng đồng tại một khắc cũng ở phụ cận bảo vật, tất cả đều hiện
hình ra rồi đồng thời công kích những người ở lân cận, đồng thời lại thi triển
thần thông hướng mỗi kiện bảo vật chộp tới

Khoảng cách gần Hàn lập nhất chính là một tấm mộc bài không biết tên cùng
cái thư cuốn có hồng quang chớp động, hắn cũng bất chấp các bảo vật khác, lúc
này hoá thành một mảng thanh hà lướt tới, đã đem hai kiện đồ vật này cuốn vào
trong đó, khi hắn muốn tiếp tục hướng Kiện hàng ma trượng gần đó cuốn vào, thì
trên đỉnh đầu xuất hiện hơn mười đạo huyết sắc quang trụ cùng một cỗ kim sắc âm
ba cuồn cuộn đánh úp tới.

Rơi vào cảnh này, Hàn Lập đang hoá thành thanh hà cũng chỉ có thể tạm thời
thối lui, tạm thời tránh đi công kích này.

Mà Hàng ma trượng nhất thời bị huyết ảnh từ phía sau lao tới mang đi.

Còn đoàn tử vụ cùng ngân mang căn bản không để ý bảo vật khác mà lại đem
hai cái mộc bài rơi ở dưới đất nhanh chóng bao lại, bộ dáng như sợ người khác
cướp đoạt mất.

Hàn Lập thấy vậy có chút ngẩn ra, mà cái huyết ảnh sau khi loé lên hạ
xuống, không ngờ lại tiếp tục hướng kiện bảo vật lục sắc ngọc tỳ chộp tới.

“Dừng tay, Hoá Long Tỳ này ngươi không thể lấy?” Một thanh âm nữ tử mang vẻ
khẩn chương truyền tới, lập tức một cái thước ngọc màu trắng ngà đột nhiên hiện
ra trên đầu huyết ảnh, không một chút lưu tình nện xuống.

Thước này thật sự cổ quái, chưa chân chính đánh xuống mà trên thước lại đột
nhiên truyền ra một tiếng niệm phật bằng phạm âm, vô số đoá nhũ bạch sắc liên
hoa, giống như thiếu nữ tán hoa ở phụ cận trên một phạm vi không trung lớn hiện
ra, mỗi đoá có lớn có nhỏ khác nhau, trên đoá liên hoa tại mỗi cánh hoa đều toả
ra thất sắc phật quang, chẳng những huyết ảnh mà ngay cả mặt khác ngân đoàn
cùng đoàn tử vụ cũng đều bị bao vào trong phạm vi của liên hoa.

Nhưng trái với Hàn lập, bởi vì lúc trước hắn nhanh chóng chạy ra, vừa vặn
thoát ra khỏi uy năng của thước này, đứng ngoài chứng kiến.

Kết quả làm cho Hàn lập trợn mắt há hốc mồm, tất cả bạch liên tại một tiếng
quát của nữ tử kia đồng thời bạo liệt mở ra, lập tức hoá thành một đóa thất sắc
cự liên với những cánh hoa đang từ từ nở rộ mở ra, vô số phật văn từ trong mỗi
cánh liên hoa mạnh mẽ phun ra, tiếng niệm phật bằng phạm âm lại giống như tiếng
sấm vang vọng toàn bộ đại điện

Bị nhốt ở trong không gian của liên hoa, huyết ảnh cùng Ngân sắc quang đoàn
và yêu ảnh trong đoàn tử vụ, đừng nói là đi nhặt những bảo vật khác, không biết
vì sao mà ngay cả thân hình cũng đều không thể đứng vững, tất cả lúc thì ngã
trái lúc ngã phải giống như một người uống rượu say.

Báo cáo nội dung xấu