Phàm nhân tu tiên - Chương 1204 - 1205
Chương 1204: Lực áp nhị yêu
Hai kiện giáo ngắn này năm xưa khi hắn giết
một gã tu sĩ nguyên anh kì đã thu được, nó cũng có vài phần thần thông bất
phàm. Thế mà hôm nay còn chưa kịp phát ra được chút bản lãnh nào thì đã bị
chiếc tiểu đỉnh kia hút mất, đã thế lại còn trông rất dễ dàng, tựa như chả phí
tý hơi sức nào cả.
Phong Hi trong lòng có chút sợ hãi.
“Phong đạo hữu hãy cẩn thận. Tiểu đỉnh này
có thể chính là linh bảo được mọi người đồn đại, Hư Thiên Đỉnh. Ngươi với ta
cùng liên thủ là tốt nhất.”
Một kích không thành công, Kim Giao Vương
cũng không tùy tiện xuất thủ tiếp, mà là đưa tay một chiêu đem trường thương
màu vàng thu trở về, đồng thời miệng nhắc nhở.
“Hư Thiên Đỉnh! Được, cứ y như lời đạo hữu
nói đi. Nếu có thể diệt sát người này, thì chiếc đỉnh phong mổ cũng không cần.
Chỉ cần để lại Phong Lôi Sí do tại hạ luyện chế là được.”
Phong Hi trong lòng điểm qua một chút
chuyện xưa, có vài phần buồn bực cùng xấu hổ, nhưng miệng thì hung tợn nói
“Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Kim Giao Vương nỗi lên một tràng cuồng
tiếu, trên người kim giáp quang mang đại thịnh, kim quang chói mắt phảng phất
hiện lên, tựa như là ánh nắng chói chang khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Hiển nhiên yêu vật này đã đem pháp lực
trong cơ thể vận lên đến cực hạn
Cùng lúc đó, một màn khó có thể tin nối
hiện ra.
Chỉ thấy Kim Giao Vương huýt sáo một tiếng,
chỉ thấy từ dưới sườn lóe lên một cái đã hiện ra hai cánh tay được phủ đầy kim
lân.
Hai cái cánh tay hướng tới hư không vung
một trảo, linh quang chợt lóe lên, trên một tay liền xuất ra một thanh trường
kiếm lấp lánh hàn quang, tay kia thì hiện ra một tiểu thuẫn ánh vàng rực rỡ,
mặt thuẫn phân bố đầy những phiến vảy nhỏ như đồng tiền. Tựa như như Kim Giao
Vương lấy lân giáp của chính mình luyện chế thành vậy.
Bàn tay còn trống còn lại của yêu vật thì
nắm lại kết quyết, tựa hồ đang thi triển bí thuật gì đó.
Hàn Lập thấy vậy, hai mắt nhíu lại, trong
đầu hiện lên hình ảnh về “Phạm Thánh Chân Phiến.”, nhớ lại hình ảnh liên quan
đến Cổ Ma, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Phong Hi thì một tay cởi trường bào trên
người xuống, nửa thân trên ở trần. Tiếp theo thân hình cong lại. trên lưng nổi
lên hai cục u, đột nhiên từ trong cơ thể xuất hiện hai chiếc cánh có lông vũ
bao phủ giang rộng ra hai bên.
Chiếc cánh có thể biến lớn hóa nhỏ, xanh
biếc xinh đẹp.
Cơ hồ cùng lúc đó, khuôn mặt nhân loại của
con Liệt Phong Thú này bỗng xám đen lại, hay tay dần biến thành một đôi lợi
trảo, năm ngón sắc bén dị thường, hàn quang chớp động làm người ta phát lạnh.
Yêu vật này xem ra đã hình thành bán yêu
hình thái!
“Xem ra hai vị tính toán cậy đông hiếp ít.
Thế cũng tốt, vậy đừng trách Hàn mỗ cũng tìm mấy trợ thủ.”
Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch lên vài cái,
nhẹ nhàng cười.
Kim Giao Vương cùng Phong Hi ngẩn ra, chưa
hiểu Hàn Lập nói lời này có ý tứ gì thì, liền thấy từ xa xa phía chân trời đồng
thời vang lên mấy tiếng minh minh quái âm, phảng phất có vật gì đang từ không
trung bốn phía phóng nhanh đến. Đồng thời phía dưới, nơi hoang đảo bạch quang
chợt lóe, từ đó thoát ra mười hai đạo bạch khí, bên trong mơ hồ có vật gì đó
nhằm thẳng không trung mà phóng tới..
“Mau ra tay! Trước khi trợ thủ của hắn đến,
phải đánh chết hắn trước.”
Kim Giao Vương trên mặt vẻ dữ tợn chợt lóe,
trong miệng hét lớn một tiếng.
Lập tức trên tay hắn pháp quyết dừng lại,
liền sau đó một đạo cột sáng thô to màu vàng liền phun ra, thân hình chợt động,
ba cánh tay cầm binh khí nhất thời vung ra, để lại một đạo tàn ảnh bắn về phía
Hàn Lập
Một bên Phong Hi cũng không dám chậm trễ,
hai cánh mở ra, thân hình ở giữa không trung trở nên như có như không, cũng hóa
thành một đạo thanh ảnh nhàn nhạt phóng ra.
Hàn Lập gặp tình hình này, đuôi lông mày
khẽ chớp, cũng không tránh né, một tay vừa nhấc, một cái mộc thước xanh biếc di
động, quay tròn ở trong lòng bàn tay.
Trước người Ngân Liên quang mang đại phóng,
đưa thân hình che đậy ở tại trong đó.
Đồng thời tay kia nhoáng lên, một đoàn
quang mang ba màu mạnh mẽ phóng ra, biến thành tam sắc Vũ phiến.
Hàn Lập một tay cầm phiến, đón đầu cột sáng
đang bắn tới.
Một cột lửa ba màu từ mặt phiến tuôn ra,
cùng với cột sáng màu vàng phía trước Ngân Liên va chạm.
Chỉ nghe “Phốc.” một tiếng, cột sáng được
Kim Giao Vương dùng tinh thuần yêu lực hóa thành, thế nhưng vừa đụng tới tam
sắc hỏa trụ, liền khựng lại rồi bị hỏa diễm nuốt sống vào trong hỏa trụ.
Kim Giao Vương đang đánh tới sát phía sau,
gặp tình hình này, trong lòng cũng rùng mình, nhưng thân hình cũng không có
chút nào ngừng lại, một cánh tay phía dưới sườn đột nhiên vung lên.
Kim quang chớp động, chiếc giao lân thuẫn
đã được tung ra, liền hóa thành một quầng sáng dày đặc, đem thân hình bảo hộ
phía trong, đồng thời hai cái tay còn lại cũng liên tục huy vũ.
Bạch sắc kiếm quang, cùng với quang mang
của kim thương, chớp mắt đã biến thành một trời đầy những mũi nhọn công kích,
hướng tam sắc hỏa diễm trụ đánh tới như cuồng phong bão vũ.
Cũng không biết này Kim Thương cùng bạch
sắc trường kiếm là loại bảo vật ra sao, chẳng những sắc bén dị thường, cũng
không e ngại chút nào trước nhiệt độ cực cao của tam sắc hỏa diễm. Kim bạch
lưỡng sắc mang võng trùm tới, lại đem tam sắc hỏa diễm đánh cho bạo liệt sau đó
ép cho vầng sáng còn lại tiêu tan.
Hàn Lập có chút kinh ngạc, bất quá cũng
không xem chuyện này vào đâu. Bởi vì Phong Hi biến thành tàng ảnh xanh nhạt,
không biết thi triển loại Độn Thuật gì, chỉ xoay người một cái, bỗng nhiên đã
phóng đi ba bốn mươi trượng cự ly, từ chính diện đã vòng sang phía bên.
Hai cánh vỗ mạnh một cái, lợi trảo cũng
nhanh chóng đánh xuống.
Tiếng xé gió vang lên mạnh mẽ
Từ trên đôi cánh bỗng nhiên bắn ra vô số
long vũ màu xanh, tựa như mưa tên vậy, đồng thời hai cái lợi trảo huy vũ đánh
xuống, vô số đạo trảo mang cũng tùy thời di động, nhất thời đã đem ngân liên
của hàn lập bao phủ vào trong vòng công kích…
Hàn Lập nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phong Hi
hùng hổ công kích, lại phảng phất như không thấy, ngược lại hé miệng một cái,
mấy đạo kim mang chợt lóe lên bắn ra.
Tiếng vang nặng nề liên tiếp truyền đến, vô
luận Thanh Vũ hay trảo mang, đánh tại phía trên cự liên màu bạc, chỉ thấy liên
ảnh xoay tròn, những loại công kích này liền giống như nê ngưu nhập hải (tương
tự câu “dã tràng xe cát biển Đông” của mình), một chút hiệu quả cũng không thấy
đâu.
Phong Hi khuôn mặt lúc này rốt cụôc cũng
hiện ra một tia sợ hãi. Thì bổng nhiên thấy vô số khẩu Kim Sắc Tiểu Kiếm chợt
lóe lên, đã quỷ dị bắn tới trước mắt.
Yêu vật này hiển nhiên bị dọa cho hoảng sợ,
hai cánh sau lưng không chút lưỡng lự vẫy động, thân hình liền mơ hồ biến mất.
Kiếm khí chợt lóe, Tiểu Kiếm liền liền
phóng tới, nhưng lập tức Phong Hi thân hình tiêu thất, chỉ là còn lưu lại một
đạo hư ảnh.
Sau một khắc, Phong Hi lại xuất hiện tại
một địa phương bên ngoài cách mười trượng, sắc mặt có chút trắng bệch, tựa hồ
mới vừa rồi thuấn di đã làm hao tổn không ít pháp lực.
Hàn Lập nhướng mày, không nghĩ tới yêu vật
này cũng tinh thông phong độn thuật như thế, nếu muốn diệt sát đối phương, chỉ
e phải mất một phen động chân động tay.
Trong lòng tự đánh giá như thế, hắn thần
niệm thôi thúc, những khẩu Tiểu Kiếm đã lượn vòng quay đầu lại, lần nữa hóa
thành kim quang cấp bách đuổi theo Phong Hi.
Phong Hi sắc mặt âm hàn, hai cái móng vuốt
hướng hư không chậm rãi vung một trảo.
Nhất thời hiện ra một cái cự trảo màu xanh
di động ở giữa không trung, nhoáng một cái liền đem mấy khẩu phi kiếm tất cả
bắt vào trong tay.
Yêu vật trên mặt lộ ra một tia nanh ác,
trong lòng bí thuật nhất thời thôi thúc, cự trảo màu xanh năm ngón tay dùng
lực, định mạnh mẽ đem mấy khẩu phi kiếm phá huỷ.
Nhưng chỉ thấy phía trên trảo, thanh mang
hiện liên liên tục, nhưng mấy khẩu phi kiếm nọ lại cứng rắn vô cùng, một chút
bộ dáng tổn thương cũng không có.
Phong Hi trong lòng nhất động nhưng còn
chưa chờ hắn nghĩ ra phương pháp gì, thì mấy tiếng vù vù truyền đến.
Vài khẩu phi kiếm màu vàng thừa dịp tâm
thần của hắn buông lỏng, liền từ trong cự trảo vùng thoát ra, rồi vòng ngược
lại vây quanh cự trảo, liền dễ dàng đem móng vuốt trảm thành mấy khối.
Mấy khối tàn tích của thanh trảo chợt lóe
rồi tán loạn biến mất.
Những khẩu phi kiếm phương hướng chợt biến
đổi, thông linh cực kỳ lại lần nữa tề hướng Phong Hi bắn nhanh đi.
Lần này, trong lòng Phong Hi thật sự hoảng
hốt!
Hắn vội vàng hé miệng một cái, một cái ngọc
bát màu xanh ngọc xuất ra bay đến trước mặt, quay tròn vừa hạ xuống, bỗng nhiên
hóa thành một chiếc màn màu xanh hướng phi kiếm đối diện quét tới.
Hai bên vừa tiếp xúc, “Roẹt…Roẹt…” vài
tiếng giòn vang truyền đến. Trên mấy khẩu phi kiếm, kim quang đại thịnh, đã đem
màn xanh phá nát, dễ dàng xuyên thủng mà ra.
Phong Hi sắc mặt đại biến, cũng không dám ở
tại chỗ đón đở vài khẩu phi kiếm, sau lưng hai cánh rung lên, liền hóa thành
một đạo thanh mang hướng một bên bỏ chạy. Mấy khẩu Kim Sắc Tiểu Kiếm đồng dạng
phương hướng biến đổi, vô thanh vô tức theo đuổi không bỏ, tốc độ cũng không
chậm hơn chút nào so với Phong Hi.
Lúc này, yêu vật chỉ có thể âm thầm kêu khổ
bỏ chạy.
Không thể làm gì khác hơn là mang theo mấy
cái đuôi bám sau, tạm thời tại vùng phụ cận bay loạn đầy trời… ánh mát khẽ đảo
qua Kim Giao Vương phía bên kia.
Kết quả, trong lòng hắn càng trầm xuống.
Bên kia Kim Giao Vương sau khi phá xong tam
sắc hỏa trụ, thì lập tức vọt tới trước người Hàn Lập, mấy kiện binh khí vây
quanh liên hoa (đóa sen) màu bạc mà đánh liên hồi không ngừng, không ngờ thật
sự có thể đem ngân liên đánh thành bộ dạnh có chút tán loạn, khẽ mở ra.
Nhưng bên trong ngân liên, Hàn Lập chỉ cầm
tiểu thước xanh biếc nhẹ nhàng huy động vài cái, cương tráo do liên ảnh tạo
thành vừa mới chuẩn bị tan rã, thì tại liên tâm (tâm bông sen) đã xuất ra thất
sắc phật quang, nhấp nháy vài cái liền di hợp lại như ban đầu
Kim Giao Vương bộ dạng lúc này căn bản
không làm gì được đối phương.
Phong Hi con ngươi xoay chuyển vài cái,
không khỏi bắt đầu suy nghĩ xem chính mình có nên hay không quay đầu chạy trốn.
Hiển nhiên lúc này Hàn Lập thần thông quá sức to lớn so với tưởng tượng. Chỉ
với vài khẩu phi kiếm đã lợi hại như vậy, đồng thời ứng phó hai người bọn hắn
mà cứ như không.
Nhưng vào lúc này, tự nhiên độn quang của
yêu vật này dừng lại, đã dừng ở tại chỗ, hiện ra thân hình bán yêu của Phong
Hi.
Bởi vì không biết khi nào, xung quanh đồng
thời xuất hiện ra hơn mười con rết trắng như tuyết, sau lưng mọc lên bốn cánh,
toàn thân trong suốt lóe ra.
“Lục Dực Sương Công!”
Thấy mấy con rết này, Phong Hi đầu tiên là
ngẩn ra, rồi lập tức thất thanh hô lên, sắc mặt chớp mắt đã trở nên khó coi cực
kỳ.
Phía bên kia, sau khi điên cuồng công kích,
Ngân Liên Kim Giao Vương cũng đột nhiên dừng công kích lại, bỗng hóa thành một
đạo kim hồng phá không mà chạy, hiển nhiên là có ý định muốn rút lui.
Trong Liên ảnh lại truyền ra thanh âm nhàn
nhạt của Hàn Lập:
“Xem các hạ bây giờ mới muốn chạy, thực đã
quá muộn rồi!”
Cùng với lời nói vừa xuất ra, đột nhiên từ
trong liên ảnh bắn nhanh ra mười đạo hồng ti nhanh vô cùng, sau khi chớp động
vài cái, đã đem yêu vật này vây lại. Lập tức hồng quang thiểm hạ, mấy tia tơ
lửa đã biến thành vô số sợi dây lửa thô to, xích hồng hỏa diễm quay cuồng, chớp
cái đã đem yêu vật này bao phủ ở tại trong đó.
Cùng lúc đó, trên trời cao đột nhiên xuất
hiện một trận ma phong xám trắng bạo khởi, từ giữa bay vụt ra năm con Xa niệm
tiểu qủy đầu, trên mỗi gương mặt xanh lét quấn vòng răng, tiếng vang lên không
ngừng, nhao nhao chui vào trong biển lửa, không chút nào kiêng kỵ hỏa diễm. đỏ
đậm
Trong hỏa diễm lập tức truyền ra tiếng rống
to kinh sợ của Kim Giao Vương, thanh âm thê lương cực kỳ, phảng phất như gặp
phải chuyện gì đó làm hắn cực kì sợ hãi.
Chương 1205: Thối Cốt quyết
Phong Hi nhìn thấy cảnh này, lòng cảm thấy
phát lạnh (sợ vãi linh hồn:) -Vịt).
Chưa cần nói chuyện Hàn Lập có lại xuất thủ
với hắn không, chỉ riêng đám Lục Dực Sương Công ở bốn phía đã khiến cho hắn mệt
bở hơi tai rồi, khó có thể ứng phó rồi.
Trong lòng gã lập tức quyết định. Phong Hi
không nói hai lời, hai tay kháp quyết, nửa thân trên xích loã (ở trần), da thịt
trở nên đỏ tươi, tiếp theo thanh âm “Xoẹt, xoẹt.” vang lớn, vô số huyết ti từ
trong trong da bắn nhanh ra, hoá thành đoàn đoàn huyết vụ, trong chớp mắt đã
bao phủ cả thân hình.
Tiếp đó, yêu vật này hít sâu một hơi, hai
cánh chuyển động, định phát động bí thuật chạy trốn. Nhưng đúng lúc này, ở dưới
chân gã truyền đến tiếng Phạm âm chi thanh thật mỹ diệu, một cỗ hấp lực (lực
hút) cực mạnh bỗng nhiên phủ lên thân thể.
Yêu vật này liền cảm thấy thân thể căng
cứng, vô pháp mảy may nhúc nhích, pháp lực trong cơ thể đồng thời bị ngưng trệ,
không thể khống chế.
Lúc này Phong Hi mới hoảng sợ giật mình
phát hiện phía dưới chân, không biết khi nào đã hiện ra một đoá cự đại Ngân
Liên, các cánh hoa đang từ từ nở rộ ra, từ trong tâm hoa phát ra một luồng thất
sắc phật quang vừa khéo giam gã vào trong.
Trong lòng yêu vật vô cùng hoảng sợ, vội
vàng thúc giục pháp quyết, muốn phá vây.
Nhưng mười hai con Lục Dực Sương Công ở
xung quanh đã chờ từ lâu, nhân cơ hội này bọn chúng lập tức phun ra hàn khí
cuồn cuộn.
Chỉ thấy hàn khí mênh mông trắng xoá chụp
xuống, bao phủ cả huyết vụ vào bên trong, lập tức bên trong truyền ra tiếng kêu
thảm thiết của Phong Hi.
Hàn Lập đứng ở phía xa, ánh mắt nhàn nhạt
thưởng thức kiện Bát Linh Xích đang cầm trong tay, căn bản không thèm nhìn về
phía này.
Tất cả sự việc xảy ra đều nằm trong sự tính
toán của hắn.
Lúc này, trong hoả hải ở bên kia, thanh âm
Kim Giao Vương hốt nhiên tắt nghẽn.
Hàn Lập chau mày, không khỏi ngẩng đầu xem
điều gì xảy ra.
Ở trung tâm hoả hải đột nhiên truyền đến
một tiếng nổ kinh thiên động địa, trong phút chốc hoả diễm bắn ra tứ tán. Tiếp
đó từ giữa vô số đoá hoả diễm, chợt “Vèo.” một tiếng, một vật gì đó bắn ra cực
nhanh.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, sau lưng phát
ra tiếng lôi minh chi thanh, thân hình biến mất.
Sau một khắc, vật nọ đã bay vụt ra một
khoảng cách khá xa liền dừng lại, một thân hình xuất hiện, thì ngay lập tức tại
không trung phía trên chợt loé bạch sắc hồ quang, thân hình của Hàn Lập cũng
quỷ dị hiện lên, gương mặt bất động dòm xuống.
Chỉ thấy phía dưới, vật vừa phi độn, rõ
ràng là một bộ khung xương của một con tiểu giao xấp xỉ cỡ một thước, phát ra
ánh sáng mê người. Toàn thân Cốt Giao phát ra kim quang chói mắt, giống như
được đúc từ vàng ròng.
Lúc này Cốt Giao đang ngậm trong miệng một
khoả kim sắc viên châu cỡ ngón cái, trong hốc mắt nó chớp động u u lục hoả.
Phía sau vang lên tiếng “ô…ô…”, năm con quỷ
đầu cũng hổn hển chạy ra khỏi hoả hải, mặt mũi tro bụi tèm lem, bộ dáng có chút
tổn thương.
Kim sắc Cốt Giao thấy Ngũ Ma xuất hiện,
thân hình liền động, lập tức hoá thành một đạo kim quang bắn đi, trong chớp mắt
đã nhập vào hư không biến mất không thấy tăm tích.
Hàn Lập đứng trong không trung thấy cảnh
này, bèn hừ lạnh một tiếng. Trên trán hắc quang chợt lóe, hiện ra một con mắt
thứ ba, một đạo ô quang bắn ra, cũng đồng dạng biến mất trong hư không.
Kết quả, một tiếng “Hự.” nặng nề truyền ra,
trong hư không loé lên kim quang và hắc mang đang đan vào nhau, Kim sắc Cốt
Giao đã bị cường ngạnh bức quay trở lại, bản thân chao đảo té ngã mấy lần.
Kim Giao Vương đang hoá thành Cốt Giao biết
là… không xong rồi, vội ổn định lại thân hình, không chút do dự muốn độn thêm
lần nữa.
Nhưng chỉ hơi trì hoãn một chút thì đã muộn.
Ở phụ cận xung quanh bỗng nhiên thanh quang
chớp động, một chùm thanh ti giống như thiên võng đột nhiên từ trong hư không
gần trong gang tấc bắn nhanh ra, không để cho Cốt Giao kịp chuẩn bị, đã đem nó
quấn thành một cái đòn bánh tét, vô pháp mảy may nhúc nhích.
Cơ hồ cùng lúc, một đạo kim quang dài hơn
trượng từ trên trời bay vụt xuống, kim mang loé lên, liền đem Cốt Giao trảm
thành hai nửa.
Một Cỗ lục hoả từ trong tàn thi Cốt Giao
hốt hoảng bay ra, bộ dáng hoang mang rối loạn, muốn đào tẩu.
Nhưng Hàn Lập đã sớm có chuẩn bị, một tay
vung trảo vào hư không một cái, trên không liền hiện lên một Thanh sắc đại thủ,
nhoáng một cái, đã bắt Lục hoả vào trong tay.
Tiếp theo độn quang loé lên, Hàn Lập đã đi
ra phía trước, tay áo rung lên, một cái Lục sắc tiểu bình xuất hiện.
Pháp khí này ở trên không trung, quay một
cái, miệng hướng xuống dưới, phún ra một cỗ hắc hà.
Năm ngón tay của Thanh sắc đại thủ buông
lỏng, hắc hà liền cuốn tới đem Lục hoả hút vào trong tiểu bình.
Hàn Lập thu tiểu bình vào trong tay, thần
niệm quét vào bên trong, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Ha, ha. Tinh hồn của thập cấp yêu thú,
chính là vật khó tìm trên thế gian.
Thu Lục sắc tiểu bình lại, Hàn Lập nhìn tới
khoả Kim sắc viên châu và thi thể của Cốt Giao, không lưỡng lự hút cả hai vật
này tới gần.
Không cần sờ hắn cũng biết, khoả châu này
chính là mục đích của hắn, chính là Giao Đan thuộc tính Kim.
Về phần thi thể của Cốt Giao, chà, cũng có
chút ý tứ đây.
Màn vừa rồi trong hoả hải, hắn đã thấy rõ
ràng. Kim Giao Vương bị Hoả Linh Ti khoá chặt, lại bị Ngũ Ma cắn xé. Căn bản
không thể thoát khốn. Nhưng yêu vật này không biết tu luyện công pháp gì, có
thể tự bạo huyết nhục, giống như hoả tạc đạn đánh văng cả Ngũ Ma, tinh hồn hoá
thành Tiểu Cốt Giao, nhân cơ hội đó bỏ chạy ra ngoài.
Như vậy, Kim Giao Vương cũng tương đương có
hai cái thân thể, nếu để nó chạy thoát, ắt hẳn từ khung xương sẽ không khó gì
tái sinh lại huyết nhục.
Nói lại, Kim Giao Vương, dù là thập cấp yêu
thú, đại danh đỉnh đỉnh yêu tu, nhưng lại bị Hàn Lập xuất kỳ bất ý diệt sát,
cũng không phải là điều kỳ lạ.
Hàn Lập mang trên người hai kiện linh bảo,
cộng thêm sự phụ trợ của Ngũ Ma. So sánh thực lực giữa đôi bên giống như người
lớn và trẻ con, căn bản không thể đánh đồng. Thân thể của Kim Giao Vương mạnh
mẽ hơn xa yêu thú bình thường, nhưng đụng với sự phòng ngự thần diệu dị thường
của Bát Linh Xích, tự nhiên vô phương phá vỡ trong một thời gian ngắn. Sau đó
lại gặp thêm Hoả Linh Ti là loại bảo vật có danh khí không nhỏ ở Linh Giới,
thêm vào Ngũ Ma hè nhau cắn xé thân thể, yêu tinh ma khí tương khắc, một thân
đầy thần thông chưa kịp thi triển vài phần, liền bị giết thật là ngoài ý muốn.
Hàn Lập tò mò đứng nghiên cứu bộ Kim sắc
Cốt một chút, rồi không do dự bỏ cả hai vật Kim sắc Cốt và khỏa Yêu Đan vào
trong túi trữ vật.
Lúc này phía Phong Hi cũng không có điều gì
bất ngờ xảy ra, gã đã bị Lục Dực Sương Công phun hàn khí làm cho đóng băng
thành một khối cự băng trong suốt.
Hàn Lập đứng phía xa nhìn Phong Hi nhớ lại
gã này năm xưa là đại địch mà hắn vô cùng úy kỵ, không khỏi lắc đầu cảm thán.
Nhưng sau đó thần niệm của hắn chợt động, các khẩu phi kiếm đang phiêu phù ở
phụ cận, lập tức hóa thành đạo đạo kim quang bay tới xoay quanh cự băng.
Trong chớp mắt khối cự băng đã bị trảm
thành bảy tám đoạn. Một đoàn yêu hồn lục sắc từ trong đống loạn thây, cuống
quýt hiện ra, bộ dáng hoang mang rối loạn, nhắm đại một hướng mà chạy. Nhưng
xui cho em nó, vội vàng thế nào lại nhắm thẳng mặt một con Tứ sí Ngô Công mà
bay đến. Con rết này không khách khí, há mồm nuốt ngay vào bụng. Thảm thương
thay yêu hồn trở thành thức ăn của Linh trùng.
Túi trữ vật của hai yêu vật để lại được Hàn
Lập không chút khách khí tóm lấy, mở ra xem xét một phen.
Việc vui đến ngoài ý muốn của hắn.
Trong túi trữ vật của Phong Hi, có một khối
thượng cổ ngọc giản dùng yêu văn ghi một số công pháp của yêu tu, ở đoạn cuối
lại có nhắc đến Long Lân Quả, nói rõ công hiệu chân chính của Linh quả này cùng
phương pháp cấy trồng Linh Thụ. Mà tối hậu có đề cập đến bí thuật nhổ trồng
Linh Thụ cùng các điểm giống và khác nhau so với Linh Mộc, thật là hữu ích với
Hàn Lập, khiến hắn vui mừng khôn xiết.
Khi mở đến túi trữ vật của Kim Giao Vương,
hắn cũng tìm được chỗ rất hứng thú với Thối Cối Quyết, có thể làm cho thân thể
của người hay yêu cứng cáp, tiến hành rèn luyện xương cốt giống như bồi luyện
pháp bảo, đây là một pháp quyết kỳ dị khiến cho thân thể càng thêm mạnh mẽ. Chỉ
đáng tiếc ở chỗ tu luyện pháp quyết này rất tốn thời gian mà Hàn Lập hiện giờ
lại không rãnh, hắn bèn tiện tay ném Thối Cốt Quyết vào trong túi trữ vật.
Sau đó hắn liền triệu hồi Ngũ Ma và đám
Linh Trùng, hóa thành một đạo thanh hồng, phóng thẳng tới vùng phụ cận ngoài
khơi. Long Lân Quả thần kỳ như thế đời nào hắn lại buông tha.
Kết quả, trong một động quật tại một tiểu
đảo hoang vắng, sau khi bài trừ một số cấm chế, rốt cuộc Hàn Lập tìm được Linh
Thụ.
Vừa hay mục đích của Phong Hi đến đây lần
này chính là để thu lấy Linh Thụ, nên trong túi trữ vật của gã có chứa đầy đủ
các loại tài liệu phục vụ cho việc này. Hàn Lập cũng không chút khách khí, bèn
thông qua phương pháp đã ghi trong ngọc giản, thu nhỏ Linh Thụ lại, tạm thời bỏ
vào trong túi trữ vật.
Sau thời gian chừng ăn một bữa cơm, một đạo
thanh hồng phá không, sau vài lần lấp lóe, đã biến mất về phía chân trời.
Hàn Lập thông qua truyền tống trận trở lại
Thiên Nam,
sự tình này cũng mất đến nửa năm.
Hắn phong trần trở về Vân Mộng Sơn Mạch,
đột nhiên gọi Nam Cung Uyển đang bế quan, Lữ Lạc, một số môn hạ đệ tử thân tín
và các trưởng lão tụ tập lại hội họp, bí mật thương thảo điều gì.
Ước chừng nửa ngày sau, mọi người mới giải
tán.
Sau buổi họp, thần sắc ai cũng mang vẻ
ngưng trọng, tựa hồ Hàn Lập vừa nói một đại sự với bọn họ.
Sau đó không lâu, các môn hạ đệ tử của Lạc
Vân Tông đều thấy đột nhiên Lạc Vân Tông bất kể phí tổn, tiến hành thu thập các
linh dược, linh thảo, đồng thời các tầng lớp cao tầng trong tông không ngừng
hội họp thương thảo điều gì.
Sau đó không lâu, cả Tu Tiên Giới ở Thiên Nam đều biết
một tin tức.
Vị Đại trưởng lão của Lạc Vân Tông, Hàn
Lập, trong một lần đi du lịch tình cờ chiếm được một bí thuật trợ giúp đột phá
Hóa Thần bình cảnh.
Nhưng bí thuật này có chút kỳ dị, phải nhờ
vào một chỗ bí địa đặc thù, mới có thể tu luyện được. Chính vì vậy, vị Thiên
Nam đệ nhất tu sĩ này dự tính rời khỏi Lạc Vân Tông khoảng mấy trăm năm, tự
mình sinh tử bế quan tu luyện. Trừ phi Lạc Vân Tông gặp phải đại sự sinh tử,
nếu không vị trưởng lão này sẽ không dễ dàng rời khỏi bí địa.
Tin tức này vừa đồn ra, nhất thời các tầng
lớp cao tầng của các tông môn tâm ý xao động, có người hưng phấn, có người âm
thầm cao hứng, cũng có người lo lắng Thiên Nam Tu Tiên Giới lại phát sinh đại
loạn một lần nữa.
Nhưng đúng một năm sau, thật sự bóng dáng
Hàn Lập biến mất ở Lạc Vân Tông. Cùng biến mất với hắn là Nam Cung Uyển, Mộ
Phái Linh và vài đệ tử thân truyền.
Liễu Ngọc vẫn lưu lại Lạc Vân Tông.
Mà Lạc Vân Tông cũng đình chỉ khuếch trương
thanh thế, bắt đầu củng cố thế lực hiện tại. Các đại tông môn khác dù nhìn chằm
chằm vào Lạc Vân Tông, nhưng với danh đầu quá lớn của Hàn Lập, cũng không dám
có hành động gì khác.
Một năm, mười năm… năm tháng trôi qua, thấm
thoát đã trăm năm. Cũng không có tin tức gì về vị Thiên Nam đệ nhất tu sĩ, mà
vị này cũng không công khai lộ diện.
Tại Lạc Vân Tông, Vân Mộng Sơn Mạch, thậm
chí Thiên Nam, tên Hàn Lập dần dần bị quên lãng theo thời gian, rất ít được
thường nhân nhắc tới. Lạc Vân Tông đại trưởng lão trở thành một nhân vật truyền
thuyết. Mà vị trí Đại trưởng lão cũng không có ai đảm nhiệm. Phải đến ngàn năm
sau, Lạc Vân Tông mới tuyển ra một vị Đại trưởng lão khác.
Mà có cơ hội gần ngàn năm phát triển,
Nguyên anh trung kỳ tu sĩ trong Lạc Vân Tông cũng thường xuyên xuất hiện, khiến
cho tông này danh phù quả thật trở thành siêu cấp đại tông phái ở Thiên Nam, từ
đó hưng thịnh thêm nhiều vạn năm nữa. Nhưng đây là chuyện về sau hãy nói.