Phàm nhân tu tiên - Chương 1202 - 1203

Chương 1202: Mai phục tại hoang đảo

Hàn Lập đưa tay bắn ra một đoàn linh mễ,
huyền phù tại khoảng không phía trước

Một tay đưa tới eo lưng, vừa lật một cái
liền xuất hiện một cây tiểu phiên chừng mấy tấc trong lòng bàn tay.

Toàn thân phiên này màu đỏ đậm, từng trận
huyết quang cùng thanh âm quỷ dị truyền ra không ngừng.

Lăng Ngọc Linh thấy vật này thì ngẩn người,
liếc nhìn Hàn Lập bằng một ánh mắt kinh ngạc.

Nhưng Hàn Lập cũng không thèm giải thích
gì, mà chỉ lẩm bẩm trong miệng, đem tiểu phiên bay ra phía trước.

“Lên.”

Hào quang trên thân tiểu phiên chợt loé,
thể tích bất chợt cuồng trướng, trong nháy mắt đã thành một đại phiên. Trên bề
mặt huyết quang loè loè, dường như do máu tươi vẽ lên.

Hàn Lập hướng về vật ấy chỉ một cái!

Nhất thời từ trong phiên bắn ra một đám
huyết vân bay về phía Nguyên Từ Sơn cách đó không xa.

Nhưng đám huyết vân này chỉ dừng lại tại
đỉnh núi.

Tiếp theo, huyết vân quay cuồng, lan ra
xung quanh, bao phủ hơn phân nửa đỉnh động, toả ra một cỗ huyết tinh nồng đậm,
dường như do huyết khí biến ảo mà thành.

Lăng Ngọc Linh vừa dùng thần niệm đảo qua
liền cảm ứng được trong huyết vân có một lượng cực lớn âm hồn lực. Nàng cả kinh
đem thần niệm thu lại, trong lòng có chút hoảng sợ.

Lúc này Hàn Lập liền đi tới trước Nguyên Từ
Sơn hướng khoả quang cầu đang huyền phù trong không trung điểm một cái.

Quang cầu loé lên rồi bắn nhanh về phía
ngọn núi, sau đó biến mất vào trong lòng núi.

Hàn Lập lại nhấc tay lên, hướng về phía
tiểu sơn đánh ra một trảo.

Ngũ sắc linh quang trên bề mặt tiểu sơn
chớp động không ngừng, từ trong lòng núi truyền ra tiếng ầm ầm rồi cuối cùng từ
từ bay lên, chậm rãi hướng huyết vân ở trong không trung bay đi.

Kết quả này khiến cho Lăng Ngọc Linh há mồm
trợn mắt, tiểu sơn cứ như vậy biến mất vào trong đám huyết vân.

Hàn Lập lúc này đưa tay đánh ra một đạo
pháp quyết vào không trung.

Huyết vân quay cuồng rồi cuối cùng biến trở
lại thành một cây tiểu phiên màu đỏ như máu dài mấy tấc. Xích phiên này loé lên
rồi lướt tới phía Hàn Lập.

Ánh sáng trong động quật lại trở về bình
thường, chỉ có điều Nguyên Từ Sơn dường như chưa từng tồn tại ở nơi này.

“Không gian bảo vật!”

Lăng Ngọc Linh rốt cục cũng phục hồi lại
tinh thần, trên mặt có vẻ giật mình, kinh sợ.

“Bảo vật này chỉ có chút thần thông về
không gian mà thôi, làm cho Lăng đạo hữu chê cười rồi!” Hàn lập cười nói, lập
tức thần niệm đảo qua xích hồn phiên, lộ ra vẻ hài lòng

“Có không gian thần thong, lại có thể đem
Nguyên Từ Sơn thu vào trong, chỉ sợ cả Nhân giới này cũng không có mấy cái. Vậy
mà Hàn huynh lại có thể sở hữu một kiện!”Lăng Ngọc Linh trên mặt biểu thị sự sợ
hãi, nhưng đành nở một nụ cười khổ.

Năm đó Thiên Tinh Song Thánh dùng phương
pháp này bắt chẹt Hàn Lập phải ở lại Tinh Cung mới có thể tu luyện được Nguyên
từ thần quang. Tình thế bây giờ thì dù cho thủ đoạn xảo diệu vạn phần cũng đành
vô kế khả thi.

Nàng trong lòng thầm thở dài một hơi, rốt
cục hoàn toàn dập tắt hy vọng chiêu dụ Hàn Lập trong lòng.

Huyết quang trên tay chợt loé, tiểu phiên
liền biến mất vô ảnh vô tung. Hàn Lập sau khi suy nghĩ một lát liền mỉm cười
nhìn nàng nói:

“Ta cũng muốn ở lại quý cung một khoảng
thời gian ngắn, cùng đạo hữu trao đổi một ít tâm đắc tu luyện, cũng muốn xem
đạo hữu tu luyện rốt cục gặp phải vấn đề gì.

Chẳng qua bây giờ, tại hạ có việc cần quý
cung trợ giúp một phen.”

“Hàn huynh từng có đại ân với bản cung, nếu
cần trợ giúp gì thì chỉ cần yêu cầu là được, cần gì phải khách khí như thế.”Lăng
Ngọc Linh vừa ngẩn ra một lát nhưng liền cười khẽ đáp lại.

“Kỳ thật cũng không có gì. Tại hạ muốn biết
hành tung của Kim Giao Vương, nếu có thể tìm ra vị trí chính xác của yêu vật
này thì càng tốt.”

Hàn Lập bình tĩnh nói, tựa hồ chỉ là việc
nhỏ không đáng nói. Thế nhưng Lăng Ngọc Linh vừa nghe được trong lòng chợt
động, trong đôi mắt không khỏi toát ra một tia dị sắc.

Hàn huynh muốn biết hành tung của Kim lão
yêu, chẳng lẽ đạo hữu muốn...”Lời cuối nàng vừa định nói ra nhưng cuối cùng
cũng kịp nuốt lại.

“Tại hạ tìm Kim Giao Vương tự nhiên có việc
cần làm. Lăng đạo hữu cũng không cần nghĩ nhiều làm gì. Chỉ cần biết tại hạ sẽ
không để quý cung liên luỵ vào chuyện này là được. Chẳng lẽ việc này khiến đạo
hữu quá mức khó xử?”Hàn Lập liếc mắt nhìn nàng một cái, lông mày nhứng nhẹ lên.

“Hàn huynh vốn có đại ân đối với bổn cung,
cho dù có chuyện khó xử thế nào cũng không hề từ chối. Chẳng qua, bổn cung
trước đây đã rút toàn bộ nhân thủ tại hải ngoại về, mà Kim Giao Vương lại là
thập cấp yêu thú. Việc tìm hiểu hành tung này chỉ sợ phải mất một khoảng thời
gian.”Lăng Ngọc Linh lắc lắc đầu, thần sắc toát lên vài phần ngưng trọng.

“Thời gian có dài một chút cũng không hề
gì. Chẳng qua chỉ là mấy năm mà thôi, Hàn mỗ có thể chờ được.”Hàn Lập ảm đạm
cười, trên mặt lộ ra vẻ lơ đễnh.

“Nếu Hàn huynh đã nói như thế, bổn cung lập
tức an bài nhân thủ. Đạo hữu cứ chờ tin tốt đi.”Lăng Ngọc Linh thấy vậy liền
đáp ứng không hề do dự.

Hàn Lập nghe xong lời hứa hẹn này thì gật
gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu sau đó
liền ly khai khỏi động quật, biến mất ngoài ngọc môn của thông đạo.

Hai năm sau, tại một hoang đảo vô danh của
Ngoại hải, hai nhân ảnh đang huyền phù trên không trung bao gồm một nam một nữ
tu sĩ. Trong đó, nam tử có khuôn mặt bình thường nhưng lại có đôi mắt trong
suốt mà nữ tử lại có tướng mạo thanh tú, dáng người nhỏ xinh.

Khuôn mặt hai người đều rất trẻ nhưng trên
mặt nữ tử lại cung kính dị thường, hướng nam tử nói điều gì đó.

Mà thần sắc nam tử không thay đổi, biểu
tình nhàn nhạt nói:

“Theo lời ngươi nói thì sắp tới Kim Giao
Vương nhất định sẽ đi qua đảo này. Hắn sẽ không đột nhiên thay đổi chủ ý, đi
qua chỗ khác chứ?”Thanh âm nam tử không lớn không nhỏ nhưng nữ tử vừa nghe xong
thì lập tức kính cẩn trả lời:

“Hàn trưởng lão yên tâm, ta đã tìm hiểu kỹ
càng rồi, cũng đã sưu hồn một gã cao giai yêu tu nên có thể xác định tin tức
không có sai. Phía dưới đáy của vùng biển phụ cận là chỗ sinh trưởng của một
loại linh quả rất thưa thớt. Tuy rằng đối với Nhân tộc chúng ta mà nói cũng
không có tác dụng quá lớn nhưng lại có tác dụng trọng yếu được bộ tộc giao
long. Cứ mười năm thì linh quả sẽ thành thục, Kim Giao Vương sẽ đến đây thu
hái. Nếu mà đem linh quả này nhổ lên đem gieo trồng chỗ khác sẽ lập tức khô héo
nên bộ tộc giao long vẫn không thể di chuyển chúng được. Hiện tại đúng là thời
kỳ linh quả thành thục, trong tình hình hày, Kim Giao Vương nhất định sẽ tìm
đến một chuyến.”Nữ tử trẻ tuổi tựa hồ đối với bộ tộc giao long cũng có chút
hiểu biết, trả lời thập phần chắc chắn.

“ừ, nếu đã như thế, ta sẽ ở đây mấy ngày
chờ hắn.”Nam tử trầm giọng nói.

Nếu đã đề cập đến vấn đề về Kim Giao Vương
thì nam tử tự nhiên chính là Hàn Lập còn nữ tử lại là đệ tử do Lăng Ngọc Linh
phái ra dẫn đường.

Thông qua việc Tinh Cung trong hai năm toàn
lực tra xét, rốt cục cũng thu được một ít hành tung của Kim Giao Vương. Hàn Lập
đang tu luyện tại Tinh Cung liền tự mình theo nàng này, dùng Truyền Tống Trận
của Tinh Cung, lặng yên đi tới Ngoại hải, mai phục tại nơi này.

Chẳng qua cho tới nay cũng không thấy tung
tích của Kim Giao Vương, Hàn Lập nhịn không được hỏi kỹ lại nữ tu này một lần.

Mà nữ tử Tinh Cung này trả lời không chút
do dự làm thần sắc hắn hoà hoãn vài phần.

Hàn Lập vừa ho nhẹ một tiếng, định cẩn thận
hỏi một ít sự tình thì khuôn mặt đột nhiên biến sắc, hướng mặt biển xa xa nhìn
tới.

“Hảo, rốt cục cũng đã đến. Theo khí tức
đích xác là Kim Giao Vương. Ngươi hãy lập tức ly khai để tránh nguy hiểm đi.”Hàn
Lập thần sắc vui vẻ, quay đầu lại hướng nữ tu phân phó.

Nữ đệ tử này vừa nghe lời này của Hàn Lập,
trong lòng run sợ, vội vàng thi lễ rồi hoá thành một đạo bạch quang hướng phía
ngược lại bay nhanh đi.

Mà Hàn Lập thì vung tay lên một cái, một
bình nhỏ màu đen liền bay ra.

Một cỗ ma khí bay ra, năm bộ xương người
run rẩy hiện lên.

“Đi.”

Hàn Lập thần niệm vừa giục, năm bộ xương
khô mang theo ma khí hướng bốn phương trời bay đi, trong nháy mắt đã mất dạng.

Hắn lại đem túi linh thú thả ra, kết quả là
mười hai con rết bốn cánh bay ra, sau đó dưới sự phân phó của Hàn Lập liền hạ
xuống hoang đảo, ẩn nấp.

Hàn Lập nhìn mặt biển phía xa xa một cái,
trên mặt nở một nụ cười lạnh, đột nhiên nhân ảnh hoàn toàn tiêu thất.

Hắn thi triển một hơi nhiều thủ đoạn như
vậy nhưng bất quá chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Không trung phía trên hoang đảo trong nháy
mắt đã trở nên trống rỗng, phảng phất như chưa từng có người xuất hiện tại nơi
này.

Sau thời gian khoảng một bữa cơm, phía chân
trời xa xa một đạo linh quang chợt loé, một vàng một xanh hai đạo quang mang
bay vụt đến, tiếng xé gió vang lên trên mặt biển rộng, hào quang chợt tắt sau
đó hiện ra hai đạo nhân ảnh bay đến.

Một người hình dáng khôi ngô, mặc một thân
kim bào. Còn tu sĩ còn lại có một mái tóc xanh, dáng người cao gầy, mặc thanh
bào, trên đầu đội ngân quan.

Hai người vừa hiện thân thì tên đại hán
thân mặc kim bào, khuôn mặt cực kỳ uy nghiêm đột nhiên hiện ra một tia nghi
ngờ, ánh mắt như chớp đảo qua mọi nơi nhưng vẫn chưa hề phát hiện sự tình dị
thường nào.

“Như thế nào, Kim đạo hữu phát hiện có
chuyện gì không ổn sao?”Tên thanh bào tu sĩ thấy vậy, thần sắc có chút kinh
ngạc hỏi một câu.

“Lúc trước hình như có người dùng thần niệm
tra xét chúng ta, nhưng tia thần niệm kia quá sức mỏng manh, ta cũng không thể
xác định có phải ảo giác hay không nữa!”Kim bào đại hán nhướng mày có chút
không chắc chắn nói.

“Nếu chuyện đó xảy ra, chẳng phải đối
phương có thần niệm so với Kim huynh mạnh hơn rất nhiều sao?Điều này làm sao có
thể chứ?”Thanh bào nhân vừa nghe thấy lời này bèn cười nói.

“Phong huynh đã quá đề cao Kim mỗ rồi. Lão
phu tuy rằng được xưng tụng là Kim Giao Vương nhưng trên thực tế chỉ uy phong
chỉ được biết đến ở hải vực phụ cận mà thôi. Một khi ra khỏi Loạn Tinh Hải thì
cũng không có gì đáng kể.”Kim bào đại hán lại lắc đầu, thần niệm lại đảo qua
hoang đảo một vòng nhưng không phát hiện chuyện gì bất thường rồi mới yên lòng
lại.

Hắn hiển nhiên không biết ngũ ma đã phân
tán ra rất xa, mà Lục Dực Sương Công lại trốn sâu dưới đất mấy trăm trượng. Về
phần Hàn Lập thì thần niệm hơn xa hắn nên tự nhiên càng không thể bị phát hiện.

“Kim huynh thực quá khiêm nhường rồi. Trong
thiên hạ này ngoài Hoá Thần kỳ tu sĩ ra thì có ai có thể gây khó khăn cho Kim
huynh. Chẳng qua nếu đạo hữu không mang Phong mỗ đến đây thì tại hạ cũng không
thể ngờ Long Lân Quả lại sinh trưởng tại chỗ này.”Thanh bào tu sĩ tuy rằng đối
với lời nói của đại hán có chút không cho là đúng nhưng vẫn cười nói, nịnh hót
đối phương vài câu.

Chương 1203: Long Lân quả

“Lão phu năm đó cũng là vô ý mới phát hiện
được cây này!Sau mỗi mười năm sẽ đúng giờ tìm đến hái quả. Trong một ít điển
tịch của Nhân loại có đề cập đến điều thần kỳ của linh quả này, ăn vào thì ngay
cả phi thăng đều có thể được. Nhưng cao giai tu sĩ của nhân loại vẫn không để
vào mắt, vẫn cho là vật vô dụng. Bọn chúng nghĩ rằng bộ tộc giao long chúng ta
ai cũng thích vật này chẳng qua chỉ là thoả mãn ăn uống sao?

Nào ai biết loại linh quả này tuy không có
điều thần kỳ như điển tịch ghi lại nhưng nếu thường xuyên ăn thì sau này có thể
thoát thai hoàn cốt, mạnh mẽ vô cùng. Chính là không dùng thường xuyên nên
không thể phát hiện ra huyền cơ này. Linh quả này trên đời tồn tại rất ít nên
tu sĩ Nhân loại không có cơ hội biết được điều này. Chẳng qua Phong đạo hữu lại
cũng biết bí mật này, lại có phương pháp nhổ cây này lên đem về gieo trồng
khiến cho lão phu cũng có điều ngoài ý muốn.”Kim bào đại hán quay đầu nhìn chằm
chằm vào Thanh bào tu sĩ, trên mặt hiện lên một tia dị sắc.

“Tại hạ chẳng qua tại di hài của một vị
thượng cổ Yêu Tộc lưu lại tâm pháp cho biết ảo diệu của Long Lân Quả cùng
phương pháp nhổ lên. Nghe nói hiệu quả của Linh quả này đối với việc cải tạo
thân thể tuy rằng cực kỳ nhỏ bé nhưng nếu có thể dùng thường xuyên, tích luỹ
nhiều năm thì có thể cải tạo thân thể có thể so sánh với chân long thân thể.
Chẳng biết việc này là đúng hay sai?”Thanh bào tu sĩ ung dung trả lời.

“Trên lý thuyết thì có thể. Nhưng thực tế
căn bản lại không có khả năng. Nếu đem tất cả Long Lân Quả trên thế gian này tụ
tập lại một chỗ cũng vô pháp cung cấp đại lượng linh quả như thế. Điều này làm
cho một gốc Long Lân Quả đối với giao long tộc chúng ta quý hiếm dị thường. Nếu
không phải Phong đạo hữu tự tin mười phần nói là có phương pháp có thể nhổ
trồng, bổn vương sẽ không đem ngươi đến đây.”Kim bào đại hán thần sắc ngưng
trọng nói.

“Ha ha, Phong Hi ta cùng đạo hữu giao tình
không ít, sao lại có thể nói bừa để lừa gạt được, chính Kim huynh cũng đáp ứng
ta việc này đó thôi.”

Tên thanh bào yêu tu này chính là con cửu
cấp Liệt Phong Thú năm đó truy đuổi, thiếu chút nữa lấy đi mạng nhỏ của Hàn
Lập, còn tên Kim bào đại hán kia tất nhiên chính là Kim Giao Vương. Hiện nay nó
cùng hình dáng nửa người nửa giao trên Bích Linh Đảo ngày đó khác nhau rất
nhiều, thoạt trông giống như một nhân loại tu sĩ vậy.

“Chỉ cần tin tức của Phong đạo hữu không
sai, bổn vương sẽ không nuốt lời, đem vài cọng linh dược kia tặng cho đạo hữu.”Kim
Giao Vương khoát tay ngăn lại.

Phong Hi nghe lời này, trên mặt hiện ra
thần sắc vui vẻ, hai tay liền ôm quyền cảm ơn nói:

“Mấy cọng linh dược kia đối với tại hạ rất
có tác dụng, ta trước hết cảm ơn đạo hữu.”

“Những lời thừa này không cần nói nữa. Hết
thảy cứ đợi ngươi có khả năng nhổ cây thành công hay không rồi nói.”Kim Giao
Vương thản nhiên nói.

“Yên tâm. Nếu không có vài phần chắc chắn,
tại hạ sao có thể tuỳ tiện làm phiền Kim huynh. Loại phương pháp này chính là
do vị thượng cổ Yêu Tộc kia nghiên cứu ra. Không riêng gì đối với Long Lân Quả
mới có tác dụng, chính là đối với các loại linh thảo linh mộc khác cũng hữu
hiệu.”Phong Hi tự tin mười phần nói.

“Hắc hắc!Cứ biết là thế đi!”Kim bào đại hán
tựa hồ cũng không tin tưởng lắm.

Phong Hi thấy vậy thì cũng không nói thêm
nữa, thanh quang trên người chợt loé, thong thả bay xuống.

“Chậm đã!”

Phong Hi vừa động lại bị Kim Giao Vương
ngăn lại, trong lòng không khỏi ngẩn ra.

“Ta vẫn cảm thấy có điều không ổn. Mơ hồ có
một cảm giác rợn người, đợi ta dùng bí thuật cẩn thận kiểm tra một lần, để
tránh có chuyện xảy ra.”Kim bào đại hán sắc mặt âm trầm nói.

Vừa nghe Kim Giao Vương nói lời đó, Phong
Hi trong lòng tuy rằng có chút không thoải mái nhưng cũng không dám nói gì,
đành phải bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.

Kim bào đại hán hé miệng phun ra một viên
châu màu vàng kim rực rỡ, một tay đặt lên trên viên châu đem viên châu áp lên
trán mình, hai mắt từ từ nhắm lại.

Thời gian trôi qua, hào quang trên viên
châu đại thịnh mà trên mặt Kim Giao Vương hiện ra một tia cố hết sức.

Khoả Bảo Châu này là một loại bảo vật phụ
trợ hiếm thấy, có thể mạnh mẽ đem thần thức tu sĩ phóng đại lên, tác dụng rất
lớn.

Có bảo châu này phụ trợ, Kim Giao Vương
thần niệm phóng ra bây giờ tăng lên gấp rưỡi so với trước. Vô luận độ cường đại
hay phạm vi tìm kiếm đã hơn xa lúc trước.

Sau khi tìm kiếm qua một lát, Kim Giao
Vương thần sắc biến đổi, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, hai mắt mở to,
đem viên châu trên trán thu lại, miệng hét lớn một tiếng:

“Kẻ nào dám lén lút theo dõi bổn vương, còn
không mau lăn ra đây cho ta!”

Một tiếng quát như sấm vang lên, hướng bốn
phương tám hướng cuồn cuộn mà đi.

Phong Hi đang đứng một bên nghe thấy lời
nói của đại hán thì kinh nghi, đồng dạng cũng đem thần thức thả ra, thần sắc
chợt biến đổi.

Cặp mắt của Kim Giao Vương đang nhìn chằm
chằm vào một địa phương trên hoang đảo, khuôn mặt hiện lên vẻ cực kỳ băng hàn.

“Thật không nghĩ tới trong tay các hạ còn
có loại bảo vật này, Hàn mỗ đã tính sai một bước rồi.”

Một thanh âm của nam tử xa lạ truyền đến.
Tại địa phương Kim Giao Vương nhìn, linh quang chợt loé lên, một đạo thanh
quang bắn ra bay đến cách nhị yêu chừng mười trượng rồi dừng lại, hiện ra một
gã nam tử trẻ tuổi bình tĩnh nhìn nhị yêu.

“Là ngươi!”

“Lệ tiểu tử!”

Kim Giao Vương cùng Phong Hi vừa nhìn thấy
khuôn mặt của Hàn Lập đồng thời kêu lên. Chỉ có điều khuôn mặt hai người hoàn
toàn bất đồng, Phong Hi vừa mừng vừa sợ còn Kim Giao Vương thì vẻ mặt cảnh
giác.

“Sao, chẳng lẽ Phong đạo hữu biết người
này?”Đồng tử Kim Giao Vương co rút lại, lạnh lùng hướng Phong Hi hỏi.

“Kim huynh, người này chính là tên năm đó
sát hại lệnh tôn, cướp đi bảo vật mà ta luyện chế. Thật không nghĩ đã nhiều năm
như vậy mà hắn còn dám một lần nữa xuất hiện tại Ngoại hải. Bây giờ thì nói gì
cũng không thể để hắn chạy thoát được. Di, tu vi của hắn....”Phong Hi đầu tiên
là hưng phấn dị thường, nhưng thần niệm vừa đảo qua thân hình Hàn Lập một cái
thì sắc mặt nhất thời đại biến, toát ra biểu tình khó có thể tin được.

“Hừ, chạy thoát? Ngươi chẳng lẽ không thấy
hắn chủ động tìm đến gây phiền toái sao?”Kim Giao Vương hai mắt loé lên kim
mang, âm trầm nói.

“Không có khả năng, năm đó hắn chẳng qua
chỉ là Kết Đan kỳ tu sĩ mà thôi, hiện tại thế nào lại có tu vi đáng sợ như vậy.
Hắn thật sự đã tiến giai lên đại tu sĩ sao?”

Hàn Lập cũng không hề che dấu tu vi của
mình, Phong Hi sau khi cảm ứng thấy thì trong lòng không khỏi có chút hoảng sợ.

“Phong đạo hữu mấy trăm năm qua hơn phân
nửa đều bế quan khổ tu, xem ra còn chưa nghe qua sự tình phát sinh trên Bích
Linh Đảo. Người này chính xác thật sự là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, hiện tại
lại tìm đến hai chúng ta, khẳng định không phải chuyện tốt lành gì, chúng ta
tốt nhất phải cẩn thận đối phó mới được.”Kim Giao Vương khẽ nhích môi truyền âm
nói.

Phong Hi liếm môi, theo bản năng gật đầu
nói.

Ngay khi nhị yêu đang nhìn chằm chằm vào
Hàn Lập, khuôn mặt ngưng trọng thì Hàn Lập lại mở miệng nói:

“Nguyên bản Hàn mỗ chỉ đến tìm Kim đạo hữu,
lại không nghĩ có thể tái kiến một vị cố nhân khác tại nơi này. Quả thật có
chút vui mừng ngoài ý muốn. Xem ra không uổng công ta lặn lội một chuyến.”Hàn
Lập hai tay để sau lưng, ánh mắt đảo qua Thanh bào yêu tu một cái, trên mặt lộ
ra một tia cười lạnh.

“Muốn tìm Kim mỗ?Chẳng lẽ ngươi cảm thấy
cực phẩm linh thạch kia cầm vào có chút phỏng tay, muốn trả lại cho lão phu
sao?”Kim bào đại hán cười dữ tợn, không hề khách khí hỏi.

“Cực phẩm linh thạch đối với tại hạ còn có
việc phải dùng, rất tiếc không thể làm theo ý đạo hữu được. Tại hạ lần này đến
đây chỉ là muốn mượn yêu đan của đạo hữu dùng một chút. Không biết đạo hữu có
muốn phun ra để miễn cho ta và ngươi phải động chân động tay một phen, đỡ phải
mất hoà khí chăng?”Hàn Lập chuyển ánh mắt sang người đại hán nói làm cho nhị
yêu cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

“Mượn nội đan của bổn vương?Ngươi dám đứng
trước mặt ta nói lời này sao?Hảo, nếu ngươi đã muốn lấy nó thì cứ tự mình đến
lấy đi!”Kim Giao Vương cười lên một cách điên cuồng, trường bào màu vàng kim
trên người đột nhiên nổi lên một tầng kim mang sáng bóng, trong nháy mắt biến
ảo thành một kiện chiến giáp ánh kim rực rỡ.

Cùng lúc đó, lão yêu đầu thả ra linh quang
chói mắt, tiếp theo hai gò má hiện ra một lớp lân phiến rực rỡ ánh vàng, một
cái đuôi bỗng nhiêu xuất hiện ở phía sau.

Yêu vương này cũng thật tỉnh táo, đem thân
hình biến thành hình thái chiến đấu nửa người nửa yêu.

Một tay chụp vào hư không một cái, một cây
trường thương màu vàng hiện ra, ngân hồ(hồ quang màu bạc) không ngừng chớp động
trên trường thương. Hắn không chút do dự vung tay lên, trường thương vang lên
tiếng lôi minh, hào quang loé lên rồi tiêu thất nhưng ngay sau đó hiện ra ngay
trước người Hàn Lập.

Toàn thân trường thương phóng ra một tầng
điện quang hình cung hung hăng dâm tới.

Yêu vương này vừa nói liền ra tay, không hề
nói thêm.

Hàn Lập trong lòng thầm rùng mình nhưng hắn
đã sớm có chuẩn bị nên không hề lưỡng lự, một tay đưa vào trong tay áo lấy ra
một vật nhẹ nhàng vung lên.

Ngân quang chợt loé lên trước người, một
đoá ngân liên lớn vài thước quỷ dị hiện ra.

Kim sắc trường thương kia liền chui vào
trong tâm của ngân liên

“Oanh.” một tiếng vang thật lớn vang lên,
ngân liên kịch kiệt chớp động, từ giữa phóng ra thất sắc Phật quang nhưng lại
đem kim sắc trường thương dũng mãnh vô song kia cản lại, hào quang trên ngân
liên chợt tắt, bọ dáng phi thường thoải mái.

Hàn Lập hai tay nhanh chóng bấm tay niệm
thần chú, nhất thời từ sau lưng một tiếng sét vang lên, một đôi cánh màu trắng
xanh hiện ra, nhẹ nhàng chớp động vài cái, nhân ảnh liền bắn về phía sau hơn
mười trượng, một lần nữa ổn định lại thân hình, khoé miệng hiện lên nụ cười
châm chọc.

“Phong Lôi Sí!”Phong Hi vừa nhìn thấy cặp
cánh thì không khỏi tức giận hô to. Lúc này tay áo vung lên, hai tay loé lên
hồng quang, sau đó hiện ra một cặp đoản qua (giáo ngắn).

Hắn giơ tay lên, hai kiện đoản qua liền hoá
thành hai đạo xích mang hướng thẳng đến Hàn Lập định đánh úp.

Hàn Lập lạnh lùng nhìn yêu vật này một cái
hừ lạnh một tiếng, từ trong miệng phun ra một đoàn hào quang, bên trong có một
tiểu đỉnh chỉ có mấy tấc.

Đúng là Hư Thiên Bảo Đỉnh.

Hàn Lập sử dụng Thông Bảo Quyết thúc giục,
tiểu đỉnh liền vang lên tiếng thanh minh sau đó tự mình bay đi.

Âm thanh xé gió truyền đến, hai đạo xích
mang kia đã bay đến đỉnh đầu của Hàn Lập, sau khi xoay quanh một cái liền đồng
thời giao nhau trảm xuống. (gd: thập tự trảm đó mà)

Muốn chém thẳng xuống người Hàn Lập.

Nhưng Hàn Lập lại vươn một ngón tay nhắm
vào tiểu đỉnh, nhẹ nhàng điểm một cái.

“xì xì “ một tiếng, một chùm thanh ti từ
trong đỉnh bắn ra chia thành hai liền đem lưỡng đạo xích mang quấn chặt lại.

Phong Hi kinh hãi vội vàng bấm tay niệm
thần chú, định thúc dục bảo vật phá vây.

Nhưng chỉ trong phút chốc hắn phát hiện
hoàn toàn mất đi liên hệ cùng đoản qua, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng bị thanh
quang cuốn vào trong tiểu đỉnh.

Phong Hi nhìn thấy cảnh này, động tác trên
tay đình trệ lại một chút, không khỏi đứng ngây ra như phỗng.

Báo cáo nội dung xấu