Phàm nhân tu tiên - Chương 2103 - 2104
Chương 2103:
Thoát Thai Hoán Cốt
Thân hình vừa
tiếp xúc với mặt hồ bàng bạc, lập tức từ trên người hắn lóe lên một tầng ánh
sáng xanh nhạt, mặt nước bị rẽ về hai phía một cách đơn giản.
Hàn Lập chậm rãi chìm sâu vào trong, cuối
cùng để nước hồ bao phủ lại thân mình, mặt nước dần dần khôi phục sự tĩnh lặng.
Theo thân mình càng trầm xuống, áp lực
trong hồ cũng bắt đầu tăng vọt, đè ép màn sáng màu xanh đến nỗi biến hình.
Lấy bản lĩnh cao cường của Hàn Lập tất
nhiên không để việc vừa thấy trong lòng. Trong chốc lát thời gian, đã tiến đễn
chỗ đáy ao có gốc Tịnh Linh Liên.
Hắn đứng bên trong màn sáng chậm rãi đánh
giá gốc Linh Liên một lúc, cánh tay đảo chuyển liền lấy ra một hôp ngọc long
lanh từ vòng trữ vật.
Hít sâu một hơi, bàn tay vung lên khẽ điểm
về phía linh liên vẽ một vòng.
Một sợi tơ màu xanh xuất ra từ đầu ngón
tay, nhanh như thiểm điện đã quấn nhẹ quanh thân linh liên, liên hoa màu thịt
hồng lớn tầm cái đĩa liền lập tức rụng xuống, dưới áp lực bốn phía bắt đầu trôi
nổi di chuyển xung quanh.
Hàn Lập sớm đã có chuẩn bị, hộp ngọc trong
tay hướng liên hoa nhoáng lên một cái.
Lập tức nắp hộp mở bung, một mảnh xuất hiện
từ trong hộp, chớp lóe một cái liền bao lấy liên hoa kéo vào bên trong hộp
ngọc.
Nắp hộp đóng lại, một đóa liên hoa nguyên
vẹn đến tay một cách đơn giản.
Về cách phục dụng, Hàn Lập cũng biết chút
đại khái, không phải cứ thế nuốt vào ngay lập tức, mà phải phối hợp cùng linh
trì trong quá trình tẩy tủy mới dùng được.
Cánh tay lại đảo chuyển, hộp ngọc đang
trong lòng bàn tay lập tức biến mất.
Sau đó hai tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết,
sau một tiếng sét đánh vô số tia điện màu vàng từ trong cơ thể tuôn ra, tại bên
ngoài thân cuộn xoắn vào nhau.
Ngay sau khi đống tia điện màu vàng xuất
hiện, quần áo trên người Hàn Lập lập tức biến thành tro bụi, cả người lập tức
trần truồng.
Thân hình cân đối bình thường, lớp da bên
ngoài lại trắng nõn óng ánh, hơn nữa mơ hồ còn có một tầng sáng bóng như ngà
voi, trên thân thể lâu lâu chớp lóe ánh sáng.
Hàn Lập đối với hết thảy như không nhìn
thấy, vung tay lên khẽ phất về phía màn sáng màu xanh một cái.
“Phanh.” một tiếng trầm đục!
Màn sáng biến một một cách vô ảnh vô tung,
lượng nước bốn phía lập tức ập vào thân thể trần trụi, vây hắn vào trong.
Hàn Lập không tự chủ được khẽ thở dài một
hơi.
Ngay khi làn nước tiếp xúc với da thịt, lập
tức có một cỗ linh lực cực kỳ tinh thuần điên cuồng rót vào trong kinh mạch
khiến chúng mãnh liệt bành trướng.
Thế tới hung mãnh khiến hắn thấy hãi hùng
khiếp vía.
Lúc này Hàn Lập vội ổn định tinh thần lập
tức nắm chắc cơ hội này, Phạm Thánh Chân Ma Công điên cuồng vận chuyển theo tất
cả các đường kinh mạch, mỗi một vòng vận hành đều là một tiểu chu thiên, làm
phân nửa linh lực trong kinh mạch biến thành pháp lực bản thân.
Loại phương thức tăng trưởng tu vi này tuy
không nhanh bằng hấp thu năng lượng trong hai khối dị ma châu lúc trước nhưng
là tuyệt đối là một đại cơ duyên.
Nếu có thể điên cuồng hấp thu liên tục ba
ngày, tu vi hắn chắc chắn tiến thêm một bước lớn.
Song nội tâm Hàn Lập cũng hiểu, loại tăng
trưởng pháp lực nhanh chóng này là do Tẩy Linh Trì bổ sung những chỗ hắn còn
thiếu. Chính yếu là vài loại năng lượng thần kỳ trong hồ có khả năng cải tạo
lại thân thể.
Đây mới là mấu chốt cho việc về sau hắn có
thể tiến giai Đại Thừa!
Lúc này hắn cảm thấy được, theo linh lực
quán chú vào người tất cả kinh mạch bắt đầu sinh ra cảm giác tê tê.
Da thịt bên ngoài trực tiếp tiếp xúc với
làn nước ẩn ẩn truyền đến một loại cảm giác đau nhức, phảng phất như bị lột da.
Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, lập tức khoanh
chân ngồi xuống đáy hồ chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân hình bất động ngay lập
tức.
Thời gian từng chút trôi qua - suốt gần nửa
ngày sau, da Hàn Lập vốn bóng loáng như ngọc bây giờ lại ẩn hiện từng đường tơ
máu nhưng quỷ dị là đến một giọt máu cũng không hề chảy ra.
Song đây chỉ là hiện tượng bên ngoài, còn
bên dưới lớp da thì huyết nhục xương cốt bị đoàn năng lượng thần bí trong hồ
xâm nhập, đang tiến hành một loại diễn biến không cách gì quan sát bằng mắt
thường được.
Loại quá trình cải tạo này mà đối với người
bình thường cơ hồ là một nghiệm sống không bằng chết.
Nhưng với thân thể cường hoành đến nỗi
không còn gì để nói, cộng thêm nghị lực lớn lao như Hàn Lập thì điểm thống khổ
ấy hoàn toàn có thể thừa nhận.
Qua thêm một lúc, Hàn Lập bỗng nhiên mở hai
mắt, cánh tay run run vung lên - hộp ngọc chứa linh liên lúc trước liền phiêu
phù trước hắn.
Sau khi nắp hộp tự động mở ra, liên hoa màu
thịt hồng liền trôi nổi lên.
Hai mắt Hàn Lập nhìn chằm chằm vào Tịnh
Linh Liên, bỗng hắn há miệng phun ra một đạo thanh hà.
Ánh sáng qua đi, một cánh hoa lớn cớ lòng
bàn tay bị cuốn lấy.
Hàn Lập lại khẽ hút lại, mảng thanh hà lại
kéo về kèm theo là cánh hoa đã được đưa vào trong miệng.
Miệng kép lại, đầu lưỡi vừa tiếp xúc với
thứ bên trong lập tức cảm nhận được cỗ hương vị ngọt ngào, khiến nước bọt không
kìm được tràn ra.
Cánh hoa vừa vào miệng lập tức thay đổi,
biến thành một đoàn chất lỏng chảy xuôi vào cổ họng.
Một cỗ nhiệt lực bộc phát từ đan điền, hóa
thành hơn mười đầu hỏa xà thâm nhập vào các đường kinh mạch khắp nơi.
Hàn Lập vô thức nhíu mày một cái, nhưng
ngay trên mặt lập tức hiện lên một màu đỏ thẫm, bắt đầu lan tràn từ đầu xuống
chân.
Chỉ trong thời gian vài hơi thở, đã trải
rộng khắp mỗi tấc trên cơ thể.
Hắn cực kỳ hoảng sợ, sau một khắc nhiệt độ
cơ thể liền bạo tăng nghìn lần. như có một luồng năng lượng cực nóng phảng phất
giống dung nham bộc phát từ trong ra ngoài, thậm chí xông thẳng vào trong thức
hải hắn.
Nhất thời hắn không kịp đề phòng, chỉ cảm
thấy thần thức trầm xuống, sau khi thốt lên hai từ “Không tốt.” liền triệt để
hôn mê.
Chỉ một cánh hoa của Tịnh Linh liên, vậy mà
lại bá đạo như vậy!
Năng lượng cực nóng gào thét tàn phá bừa
bãi khắp nơi trong cơ thể Hàn Lập, độ nóng vãn tăng lên với tốc độ kinh người.
Từ xa nhìn lại, tuy Hàn Lập đang hôn mê bất
tỉnh, nhưng bên ngoài thân lại nổi lên một tầng hỏa diễm đỏ rực.
Không lâu sau, làn nước phụ cận ẩn ẩn như
có xu thế sôi trào...
Không biết đã qua bao lâu, Hàn Lập cuối
cùng cũng tỉnh lại từ trong một hồi đau đớn. Lúc này, cỗ nhiệt lực trong cơ thể
kia đã sớm biến mất, nhưng khi ánh mắt hắn vừa nhìn lại thân thể mình thì không
kìm được mà hít vào một ngụm không khí.
Thân thể hắn bây giờ so sánh với lúc trước
thì mạnh mẽ hơn nhiều, đồng thời da thịt bong tróc sạch sẽ, huyết nhục phía
dưới lại ẩn ẩn hình thành một tầng bàng bạc, khắp nơi trên thân thể đều truyền
đến cái cảm giác đau nhức kịch liệt.
Song hắn vẫn cố gắng chịu đựng, sau một hồi
hướng thần niệm xem xét bên trong cơ thể lại kinh hỉ. Xương cốt toàn thân lại
cứng hắn hơn nhiều, đồng thời mỗi một khúc xương lại hơi ẩn ẩn chuyển ánh tím.
Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng đảo chuyển,
liên hệ với Ma Anh đang thủ hộ ngoài hồ nước. Sau khi biết được thời gian hôn
mê mới hơn hai canh giờ, lúc này nội tâm hơi hơi buông lỏng, không chút do dự
liền hút tiếp cánh sen thứ hai vào miệng.
Qua hai ngày hai đêm, mặt nước vốn tĩnh
lặng như gương lại đột nhiên dao động kịch liệt, sau một hồi vang vọng âm thanh
ầm ầm thì thình linh xuất hiệnòng xoáy đường kinh hơn một trượng trên mặt hồ.
Vòng xoáy tản mác ra quang mang bàng bạc,
nhưng đồng thời lại tuôn ra vô số phù văn màu tím!
Cùng lúc đó, mặt đất xung quanh hồ nước
cũng bắt đầu rung chuyển... Vô số đoàn sáng năm màu từ bụi cỏ lùm cây xuất
hiện, nhanh chóng ngưng tụ một thể phía trên mặt hồ.
Chỉ trong khoảnh khắc đã hình thành một đám
mây năm màu rộng gần một mẫu ngay trên Tẩy Linh Trì, hơn nữa càng lúc lại càng
lớn, càng ngày lại càng thêm chói mắt.
Còn vòng xoáy lại liên tục truyền ra từng
tiếng đùng đoàng, phảng phất như có một con quái vật đáng sợ dưới mặt nước đang
thôn vân thổ vụ.
Tiếng sét đánh đột nhiên vang lên giữa trời
quang, một đạo điện hồ năm màu xuất hiện từ đám mây năm màu trên không, thô cỡ
cái bát cơm điên cuồng bổ xuống ngay giữa vòng xoáy l
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, cả hồ
nước liền nhoáng lên!
Tia điện năm mày bị bắt ngừng lại!
Một cột sáng màu tím từ trong vòng xoáy
thần bí bắn lên, đem điện hồ trên đầu kia hủy diệt, vừa lóe lên tức thì liền
xâm nhập vào đám mây năm màu bên trên, trực tiếp xuyên thủng qua.
Đám mây cực lớn vốn cực kỳ chói mắt lại
nhanh chóng bắt đầu ảm đạm, càng lúc càng thu nhỏ lại.
Trong chốc lát, đám mây lại truyền ra một
tiếng trầm đục, lần nữa hóa thành vô số điểm sáng tản ra xung quanh.
Cột sáng ánh tím bay thẳng một đường, liền
biến mất trong hư không.
Sau một khắc, mặt hồ gợn sóng cũng dần dần
khôi phục tĩnh lặng, vòng xoáy màu bạc giữa hồ cũng dần dần hư ảo đi phảng phất
như tình cảnh kinh người vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện.
Trọn vẹn thời gian ăn xong bữa cơm, mặt
nước lại tiếp tục dao động một hồi, một bóng người mơ hồ từ trong mặt nước bay
ra, sau một cái chớp lóe liền đứng vững vàng nơi bờ hồ.
Chính là Hàn Lập đã dịch kinh tẩy tủy, hoàn
toàn thoát thai hoán cốt.
Giờ phút này, hắn vẫn mang dung mạo độc
nhất vô nhị, nhưng da dẻ lại càng óng ánh như ngọc, lại càng thêm một tầng bàng
bạc sáng bóng khó phát hiện
Dáng người hắn cao hơn so với trước, tay
chân cũng thon dài, toàn bộ thân hình đều rắn chắc hơn, mọi cử động đều gây cho
người khác cảm giác trầm trọng dị thường.
Hàn Lập thoáng hoạt động tay chân một chút,
hai nắm tay bỗng nhiên nắm chặt lại.
Lập tức từ những đốt ngón tay trong cơ thể
truyền ra một hồi răng rắc nặng nề, đồng thời nắm tay tùy ý cách không đấm tới
khối đá màu xanh bên cạnh hồ nước.
Một đấm này không hề sử dụng bất kỳ loại
chân lực nào, hoàn toàn dựa lực lượng mới trải qua tẩy tủy của bản thân.
Kết quả, nắm đấm nhìn như vô lực kia vừa
mới đánh ra, xung quanh bỗng nhiên phát ra từng trận vù vù, không khí lập tức
giống như nước chảy xuống phễu hướng phía tới của nắm đấm mà đi, không gian vài
chục trượng phía trước liền trở nên mờ ảo!
Một tiếng nổ mạnh khiến đất rung núi chuyển
truyền lại đến!
Một cái hố to đường kính khoảng mười trượng
lập tức xuất hiện ngay bên cạnh hồ nước!
Còn khối đá màu xanh cực lớn sớm đã bị sức
lực Hàn Lập ép thành bụi phấn trở thành một bộ phận của đống bùn đất bên dưới.
Thấy cảnh này, Hàn Lập vô cùng mừng rỡ!
Nếu như có vận dụng pháp lực tạo thành tình
cảnh như vậy tất nhiên không phải là chuyện quái lạ, thế nhưng đây chỉ đơn
thuần dựa vào lực lượng thân thể đã có thể gây ra tình cảnh như thế, nghe là đã
rợn cả người!
Song buổi kiểm tra của Hàn Lập không phải
đến đây là kết thúc, cánh tay lại khẽ động, ngón tay vươn dài điểm thẳng về
phía mặt nước bàng bạc trong Tẩy Linh Trì một cái.
Lập tức, một đạo ánh sáng màu xanh chói mắt
từ đầu ngón tay bắn ra, lóe lên tức thì liền bắn thẳng vào mặt hồ
Sau một khắc, liền nổ vang một tiếng!
Từng lớp sóng bàng bạc dâng lên từ trong
hồ, cao đến chừng năm sáu trượng!
Chương 2104:
Thôn Phệ
Sau khi từng
đợt sóng lớn đi qua toàn bộ hồ nước lại hiện ra trước mắt, nước ao bàng bạc thế
mà bị ngạnh sanh tách ra hai bên lộ cả đáy hồ trắng nhạt.
Vừa rồi chỉ bằng lực lượng một ngón tay của
Hàn Lập đã tạo ra uy năng sâu không lường được!
Sau một khắc, lại “oanh.” lên một tiếng!
Nước ao hai bên ào ào dồn vào chính giữa
đem đáy ao một lần nữa che kín lại.
“Không tệ, pháp lực đã gia tăng hơn không
ít. Nhưng chính yếu là thần niệm cùng Nguyên Anh đều lớn mạnh hơn trước kia ba
phần. Còn những chỗ tốt khác sau này phải đời từ từ chậm rãi thể nghiệm một
phen.” Thần niệm Hàn Lập quét qua thân thể một lượt rồi trên mặt tươi cười thì
thào tự nói một câu, bỗng nhiên từ phương xa truyền đến tiếng rít dài.
Chỉ trong chốc lát cấm chế bốn phía cùng
lúc dao động. Một đạo kim ảnh cùng một đạo lục quang từ hai phía xa xa chớp lóe
lên, liền vững vàng đứng trước mặt Hàn Lập.
Chính là Báo Lân Thú cùng Chi Tiên Linh
Khu!
“Ta hoàn thành xong quá trình tẩy kinh dịch
tủy, các ngươi cũng xuống dưới ngâm mình một phen đi.” Hàn Lập không chút do dự
phân phó một tiếng.
Báo Lân Thú nghe được lời này tự nhiên đại
hỉ, lúc này liền cùng đệ nhị Ma Anh thao túng linh khu lao ùm xuống nước trong
chốc lát liền lặn mất tăm.
Một lúc sau Hàn Lập lại thả ra Khúc nhi
cùng hơn mười đầu Tử Văn Phệ Kim Trùng để chúng cùng tiến vào linh hồ.
Cuối cùng hắn mới giơ tay lên, muốn thả tất
cả Phệ Kim Trùng trưởng thành từ Linh Thú Hoàn ra.
Sau một hồi niệm quyết, hàng vạn hàng vạn
đầu Kim Trùng bay ra nhưng không hề xâm nhập vào Tẩy Linh Trì. Sau khi Hàn Lập
quát khẽ một tiếng, đám trùng liền chia thành hơn mười đoàn bay vụt ra ngoài
cấm chế bổ nhào về phía đại thụ hay bụi cỏ lùm cây trước mắt.
Lập tức những nơi bị đoàn trùng quét qua
liền biến mất một mảng lớn linh thảo cùng linh mộc, thậm chí cả vài mỏ linh
quáng nhỏ ẩn tàng dưới đất cũng bị chúng đào lên, mặt đất phảng phất như vừa bị
thứ gì cạo đi một lớp.
Xung quanh vốn là màu xanh lục bắt mắt,
nhưng trong nháy mắt liền biến thành một mảnh trụi lủi, hơn nữa loại cảnh sắc
hoang vu này không ngừng khuếch tán, lấy mắt thường cũng thấy được tốc độ lan
tràn.
Hàn Lập thấy tìnhthì chỉ đứng mỉm cười.
Lúc trước hắn đã sớm dùng thần niệm quét
qua không gian này một lần nhưng không hề phát hiện ra linh dược hay linh thảo
gì quý hiếm, nghĩ chắc không phải không gian này không có linh dược mà chắc do
cường giả Dị tộc khác thu thập hết rồi.
Nhưng ngay cả như thế thì cho dù là cỏ cây
bình thường lâu năm đều hấp thu linh khí nồng đậm trong không gian này cũng sẽ
có giá trị viễn siêu so với các loại linh dược bình thường bên ngoài. Hắn sở
hữu bình nhỏ chắc chắn không để đám cây này vào mắt, nhưng thứ ẩn chứa lượng
linh khí tinh thuần lớn như thế mà đem bỏ đi thì quả thực quá lãng phí, chi
bằng để Phệ Kim Trùng thôn phệ tất cả hi vọng gia tăng thêm một ít uy năng có
thể giúp hắn thêm phần nào.
Lấy thần niệm hắn hiện tại đã có thể thao
túng cả bầy trùng trong thời gian ngắn, chỉ trong nhất thời nửa khắc chắc chắn
không tiêu hao quá lớn.
Huống hồ cái không gian này bất quá chỉ hơn
trăm dặm chiều rộng, lấy năng lực thôn phệ của bầy trùng thì không bao lâu đã
xơi sạch sẽ từ đông sang tây rồi.
Ngay trong lúc này tất nhiên Hàn Lập không
có ý định đợi chờ điều gì, sắc mặt hắn chợt nghiêm túc hẳn lên, bàn tay đảo
chuyển liền xuất hiện một bình nhỏ màu tử kim có đạo phù cấm chế trên mặt.
Nâng bình nhỏ lên ngang đầu, hắn há miệng
thổi nhẹ một hơi, tấm phù triện dán bên trên lập tức rơi xuống.
Cổ tay Hàn Lập khẽ động đem bình nhỏ dốc
ngược, miệng bình lập tức mở bung, bên trong truyền ra từng tiếng thanh minh.
Kim quang lóe lên!
Chỉ thấy một đầu hỏa điểu vàng óng từ trong
bay vụt ra, lượn một vòng liền giương cánh hướng không trung bay đi.
Hàn Lập hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, bàn tay
trảo một cái trong hư không, một cổ tiềm lực vô hình lập tức xuất hiện gắt gao
giam giữ kim sắc hỏa điểu bên trong.
Cho dù hỏa điểu dốc sức liều mạng vỗ cánh
nhưng chỉ là làm chuyện vô nghĩa, hào quang dần dần biến mất, hỏa điểu lập tức
biến thành một khỏa đan dược to cỡ ngón cái ánh vàng rực rõ lẳng lặng lơ lửng
trong không trung.
Kim đan này, mặt ngoài chằng chịt đan văn
tinh xảo, chính là khỏa “Hư Linh Đan.”
Hàn Lập thấy vậy không chút do dự liền khẽ
ngoắc bàn tay!
“Vèo.” một tiếng, Hư Linh Đan liền biến
thành một đạo kim quang bay thẳng đến, nằm vững vàng trong lòng bàn tay Hàn Lập.
Hắn nhìn qua khỏa đan dược này trên mặt một
hồi trầm ngâm.
Từ chỗ Bảo Hoa lấy được ngọc giản nhưng
không hề có nhắc đến thời gian phục dụng là lúc nào sau khi vào Tẩy Linh Trì.
Song theo lẽ thường, chủng loại đan dược giống
như giải dược này phải càng sớm phục dụng càng tốt, dược hiệu mới biểu hiện rõ
rệt.
Làm cách này tất nhiên không thể trong thời
gian ngắn đem dược lực của luyện hóa hoàn toàn nhưng phục dụng đan dược càng
sớm thì càng giảm đi nguy cơ đem lại từ Tinh Linh Liên.
Sau khi cân nhắc một lúc Hàn Lập liền không
do dự đem dan hoàn trên tay bỏ vào miệng rồi một mực nuốt xuống.
Dược lực chỉ trong khoảnh khắc bắt đầu có
tác dụng, tiếp đó kinh mạch toàn thân cũng chậm rãi nóng bừng lên.
Dược tính của Hư Linh Đan tuy không bá đạo
bằng Tịnh Linh Liên nhưng hơi ấm của nó m đến cho Hàn Lập một cảm giác lâng
lâng thư thái dị thường.
Hàn Lập trong lòng thập phần vui mừng, hẳn
là linh đan này quả nhiên rất có hiệu dụng với tình huống hiện tại. Hắn liền
không chậm trễ xếp bằng ngồi xuống ven hồ một mạch luyện hóa đan dược.
Không biết bao lâu thời gian trôi qua, hơn
mười đám Phệ Kim Trùng khi nãy rốt cuộc cũng bay về rồi tụ tập thành một đám
trùng vân màu vàng bên trên không trung.
Mi mắt của Hàn Lập khẽ mở rồi đảo qua bốn phía
quan một vòng, trên môi không dấu nổi nụ cười vui vẻ.
Khắp nơi trong không gian rộng lớn này hoàn
toàn biến thành một phiến hoang địa, cả khu rừng rậm rạp khi trước thì giờ đây
nhìn lại chỉ còn trơ ra đám đất đá vàng vọt như một phiến sa mạc bình thường.
Bất quá linh khí trong không trung vẫn thập
phần nồng đậm, chỉ cần vài trăm năm sau thì nơi đây chắc chắn sẽ khôi phục lại
như bình thường.
Nhưng để bồi dưỡng ra đám cỏ cây trong thân
chứa linh lực cường đại như vừa rồi chắc hẳn phải là chuyện tình của vài vạn
năm sau.
Mà những con phi trùng sau khi cắn nuốt một
lượng lớn thực vật chưa linh lực cường đại như vậy, lớp vỏ bên ngoài mơ hồ như
sáng hơn trước không ít.
Đó là chúng vẫn chưa đem những thứ thôn phệ
được hảo hảo luyện hóa. Chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy được chỗ tuyệt hảo trong
đó không chỉ như đang diễn ra trước mắt.
Hàn Lập cũng không thu đám trùng vân kia
lại mà nhất thời tính toán khoảng thời gian mình có thể lưu lại trong không
gian này. Sau đó trong miệng lại khẽ quát ra một âm thanh trầm thấp.
Nhất thời đoàn trùng vân kia lại hướng về
hồ nước rồi nhập vào trong đó không thấy bóng dáng.
Mà bây giờ Hàn Lập cũng không đem nốt phần
Hư Linh Đan còn lại tiếp tục luyện hóa mà nhìn về hồ nước màu đạm bạc trầm tư
như đang cân nhắc điều gì đó.
Một khắc sau vẻ do dự trên mặt biến mất,
hào quang chợt lóe, trên tay Hàn Lập liền xuất hiện thêm một chiếc hồ lô màu
vàng.
Hắn lại giơ hồ lô trong tay hướng phía dưới
mặt hồ màu bạc phía dưới rồi khẽ nhoáng lên một cái.
Chiếc hồ lô liền lóe lên rồi cuồng trướng lớn
thêm hơn một trượng.
Hàn Lập ném hồ lô lên không trung rồi bấm
niệm pháp quyết, ngón tay cũng điểm nhẹ một cái.
“Phốc xuy.” một tiếng vang lên!
Nhất thời một cỗ khí hắc bạch lưỡng sắc từ
hồ lô phu ra rồi hạ xuống mặt nước.
Cỗ khí hai màu chợt quay cuồng một trận rồi
đem một cột nước màu bạc dưới hồ tách ra sau đó chuẩn xác hút vào bên trong hồ
lô.
Hàn Lập bỗng này ra ý tưởng mang đi một ít
nước trong ao, còn về phần sau này chúng có tác dụng gì hay không thì chỉ có
trời mới biết.
Lúc này hắn chắp hai tay sau lưng ánh mắt
một mực dán vào cái hồ lô không chút biểu tình.
Sau thời gian một bữa cơm tay áo của Hàn
Lập hướng về hồ lô khẽ run một cái, một đạo pháp quyết màu xanh hiện lên rồi
lướt qua nhập vào bên trong hồ lô không thấy bóng dáng.
Nhất thời đoàn khí màu hắc bạch nhị sắc lập
tức biến mất, chiếc hồ lô cũng nhanh chóng thu nhỏ lại trở về hình dáng xinh
đẹp mê người như lúc ban đầu.
Sau khi trở lại trạng thái bình thường
chiếc hồ lô lập tức rơi bàn tay của Hàn Lập.
Đem thần niệm đảo qua một vòng sắc mặt của Hàn
Lập cũng theo đó mà trầm đi. Bàn tay hắn nắm lại đem hồ lô dốc ngược xuống.
Ngay lập tức từ trong hồ lô chảy ra một
đoàn chất lỏng trong suốt, hiển nhiên chỉ là loại nước bình thường cho dù tìm
kỹ cũng không có dù chỉ một chút linh khí.
Khuân mặt Hàn Lập khẽ run rẩy, như có như
không hiện lên một nụ cười gượng gạo.
Tẩy Linh Trì này quả nhiên còn có huyền cơ
khác, nước trong hồ chỉ cần vừa ly khai một chút đã lập tức mất đi tác dụng.
Tuy trong lòng có chút tiếc nuối nhưng dù
sao cũng đã có sự định liệu từ trước, hắn tự nhiên cũng không hề cảm thấy mất
mát gì.
Hàn Lập tiếp theo lại đi xung quanh mép hồ
tựa như muốn nghiên cứu huyền cơ gì trong đó.
Ở ven hồ có vài cái vách đá, bên trên được
thiên nhiên hình thành một ít hình vẽ nửa giống ký hiệu nửa giống như loại
thượng cổ văn tự nào đó.
Đương nhiên hắn đã âm thầm định liệu chỉ ở
lại không gian này trong đúng ba ngày rồi lập tức rời đi.
Tuy không biết lời của đám người Bảo Hoa
nói có là thật hay không nhưng hắn tự nhiên không có ý lấy sự an nguy của bản
thân ra để kiểm nghiệm.
Thời gian tiếp theo cứ như vậy chậm rãi
trôi qua. Báo Lân Thú trong hồ nước cũng phát ra khí tức lúc mạnh lúc yếu hiển
nhiên là trong hồ nước đã có thu hoạch gì đó. Nhưng bởi vì thời gian còn lại
quá ít nó cũng không có khả năng đem thân thể mạnh mẽ tẩy tủy dịch kinh như Hàn
Lập. Nhưng cho dù như vậy thì đây cũng là loại cơ duyên vạn năm mới đến một
lần.
Gần nửa ngày sau Hàn Lập vẫn một mạch quan
sát bên mép hồ nước. Nhưng lúc này bỗng thở dài một hơi tiếc nuối:
“Xem ra đã đến lúc rời đi a. Thật đáng
tiếc, nếu được ở đây thêm một tháng không chứng còn có thể tham ngộ thêm đôi
chút.”
Vừa dứt lời hắn liền quát lên một tiếng
thanh minh như rồng ngâm.
Nguyên bản hồ nước đang yên lặng bỗng nhiên
quay cuồng, sau đó có mấy đạo thân ảnh từ bên trong bắn ra. Tiếp theo từng đám
Phệ Kim Trùng dày đặc như mưa hiện lên rồi một lần nữa ngưng tụ thành trùng vân
rậm rạp.
Hàn Lập nâng tay hướng về đám Báo Lân Thú
khẽ phất.
Nhất thời tiểu thú, linh khu, cùng Khúc Nhi
lập tức thu nhỏ hình thể rồi biến mất trong tay áo rộng thùng thình của hắn.
Bất quá khi hắn đảo mắt qua đoàn trùng vân
đang lơ lửng trên không rồi nhìn về hồ nước vẫn đang tràn đầy những đạo linh
khí màu đạm bạc thì chân mày khẽ nhíu lại, thần niệm liền thúc giục.
Đám mây màu vàng liền ong lên đồng thời
phát ra hàng loạt âm thanh vù vù, sau đó lại hướng về hồ nước bên dưới lao
xuống rồi nháy mắt biến mất bên trong không thấy bóng dáng.
Về phần hơn mười đầu Tử Văn Phệ Kim Trùng
cũng nằm trong đó.
Hàn Lập đem hai mắt dán chặt vào hồ nước thần
sắc không chút biểu tình.
Nhưng chỉ một lát công phu sau đó liền xuất
hiện một màn kinh người!