Phàm nhân tu tiên - Chương 1230 - 1231

Chương 1230: Nữ đồng

Dưới sự công kích liên hợp của bốn chủng
loại yêu thú, An Viễn Thành hoàn toàn bị phế bỏ.

Trừ một số ít phàm nhân được các luyện thể
sĩ yểm hộ liều thân phá vây trốn được, đại bộ phận phàm nhân đều táng thân
trong miệng thú.

Bất quá yêu thú vào An Viễn Thành tàn sát
bừa bãi chỉ ba bốn ngày, rồi lại nhao nhao rời khỏi.

Lúc này thú triều mới chính thức kết thúc.

Mặc dù đây chỉ là chuyện tai ương của một
tiểu thành, nhưng cũng không phải là chuyện thường xảy ra sau khi nhân loại
thành lập Tam Cảnh… Vì vậy đã kinh động đến cao giai tu sĩ ở Thiên Nguyên
Thành. Một số đông đã được phái đến điều tra cụ thể nguyên nhân thành trì bị
quần thú công phá.

Hai ngày sau khi yêu thú rời khỏi, phía
chân trời linh quang chớp động, lại có vài tu sĩ từ trên cao bay xuống, sau đó
không lâu đi tới lổ hổng chỗ tường thành bị công phá.

Quang mang tắt đi, trên không trung ba tên
nam nữ tu sĩ, cũng chính là ba tu sĩ của Kim Ngọc Tông lúc trước. Cầm đầu là gã
nam tử mặc cẩm bào họ Tần.

Ánh mắt ba người quét lên xuống ở phía
dưới, tựa như đang tìm kiếm điều gì.

“Người đó chắc đã tiêu rồi. Một kích uy lực
của Báo Cầm Thú liên thủ, sư huynh đã tận mắt chứng kiến, chỉ e rằng người này
không có cơ hội sống sót.” Đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn cẩm bào nam tử vài lần, sau
đó nhịn không được bèn nói.

“Sư đệ có chỗ không biết, công pháp Kim
Cương Quyết rất khác luyện thể thuật bình thường. Tầng thứ ba Kim Cương Quyết
có thể làm cho phàm nhân dịch kinh tẩy tủy, nếu vận thập thành công lực, thân
thể có khả năng ngăn được một kích toàn lực của linh khí cấp thấp. Một kích của
nhóm Báo Cầm Thú, uy lực thật kinh người, nhưng nếu người này đã có chuẩn bị,
dù không thể tránh khỏi trọng thương nhưng tỉ lệ sống vẫn rất cao. Mà chuyện
của chúng ta muốn thành lại phải cần một phàm nhân da thịt cứng cỏi như vậy hỗ
trợ. Ngày đó nếu không đứng quá xa không thể viện thủ, ta nhất định sẽ cứu hắn.”
Cẩm bào nam tử lắc đầu, sắc mặt âm trầm dị thường.

Nghe ngôn ngữ sư huynh nói như vậy, tên tu
sĩ trẻ tuổi dù trong lòng vẫn còn hoài nghi nhưng cũng không dám nói tiếp. Trái
lại nữ tu xinh đẹp, ánh mắt chớp loé, mở miệng:

“Coi như người nọ vẫn còn sống dưới một
kích của Báo Cầm Thú, nhưng trong một thời gian dài quần thú tàn sát bừa bãi
nơi đây, chỉ sợ cũng đã táng thân nơi miệng thú, làm sao bảo toàn được tính
mạng?.”

“Nói như thế cũng có thể. Không phải Vi
huynh ôm hy vọng vạn nhất tới đây sao? Ai da! Nhân thủ phù hợp thật sự khó tìm
a. Ta nên hao phí chút thần niệm lục soát xung quanh đi.” Cẩm bào nam tử nghe
vậy, khóe miệng nhếch lên cười khổ nói.

“A, không biết cần Hàn mỗ làm chuyện gì mà
Tần tiên sư lại đối với tại hạ nhớ mãi không quên như vậy?.”

Một thanh âm nhàn nhạt từ dưới đống loạn
thạch truyền ra, lập tức Oanh một tiếng, đất đá bay vụt lên, hai nhân ảnh một
cao một thấp, hốt nhiên xuất hiện trong đám bụi mù.

“Hàn Lập!”

Ba người trên không trung cả kinh, rồi cẩm
bào nam tử reo lên vui mừng.

Nhân ảnh cao phía dưới chính là Hàn Lập bị
mất tích trong mấy ngày qua, mà nhân ảnh thấp là một nữ đồng cỡ chừng bốn năm
tuổi, phục sức trên người có chút rách rưới nhưng vẫn có thể thấy được là trang
phục này trước đó rất hoa mỹ tinh xảo.

Dung diện nữ đồng trắng bụ bẫm, khả ái dị
thường đôi mắt đen nhánh có chút sợ hãi, nắm tay nhỏ bé nắm gắt gao vạt áo Hàn
Lập, bộ dáng một tấc cũng không rời.

“Hàn huynh đệ vô sự khiến ta vô cùng an
tâm. Ta chỉ sợ Hàn huynh đệ gặp nguy nên cố ý đến đây cứu viện. Nhưng tiểu gia
hỏa này là ai?” Tần nam tử mặt mày rạng rỡ, kêu hai người còn lại chậm rãi hạ
xuống.

“Cô bé này là ai thì ta cũng không rõ lắm.
Lúc thành bị phá, nó cùng với một vài tên luyện thể sĩ chạy tới phụ cận, bị một
đám Lang thú vây quanh. Những người khác đều bị hại bỏ mạng. Thấy tiểu nha đầu
này nhỏ tuổi, ta không đành lòng nên đã cứu nó.” Hàn Lập quay đầu nhìn thoáng
qua nữ đồng, nói có chút bất đắc dĩ.

Lúc trước, hắn đón đỡ một kích của Lục Vụ
Yêu Cầm, nhưng bởi vì trước đó đã đánh nát tường thành, đem thân hình ẩn vào
trong nên bất quá chỉ bị một phần công kích mà thôi. Mà thân thể hắn tu luyện
đến tầng thứ tư Kim Cương Quyết nên không ngoài sở liệu là chỉ bị một ít vết thương
nhẹ.

Bất quá bởi vì uy áp của cú đánh quá lớn,
hắn lại đột phá qua bình cảnh tầng thứ tư một cách ngoài ý muốn.

Phải biết rằng năm xưa ở Nhân Giới, hắn vô
phương tiến qua được tầng năm chính là bị vướng phải bình cảnh này.

Bây giờ chỉ cần lẳng lặng khổ tu khoảng nửa
năm là sẽ thật sự tiến giai vào tầng thứ năm.

Vì vậy hắn dứt khoát giấu mình trong đống
loạn thạch âm thầm củng cố sự đột phá ngoài ý muốn này. Nào ngờ lại gặp phải
tình huống của tiểu nha đầu đành không đành lòng xuất thủ cứu giúp. Chuyện xảy
ra chỉ đơn giản như vậy.

Ngoài ra để không bị bại lộ nơi ẩn thân,
hắn đã kích sát hơn trăm đầu yêu thú xung quanh, rồi mới yên tâm mang nữ đồng
về nơi ẩn nấp. Chuyện này cũng làm hắn nhọc một chút công phu.

Hơn nữa nếu không bị vướng phải nữ đồng
này, hắn đã rời khỏi nơi này vài ngày trước rồi. Dù sao nếu tự một thân mình
hắn cũng tự tin che giấu được tai mắt của yêu thú, nhưng lại mang theo một tiểu
gia hỏa như vậy lại vọ cùng phiền toái.

Hơi thở của nữ đồng này phảng phất như một
loại phong dịch minh hỏa, không thể che dấu được.

Do vậy, không bằng tiếp tục ẩn nấp chờ yêu
thú rời đi là tốt hơn. Dù sao đây cũng là nơi thành thị của loài người, hơi thở
của phàm nhân nồng đậm đủ để che dấu hành tích của nữ đồng.

Hôm nay hắn cảm giác thời gian ẩn nấp đã đủ,
đang tính đi ra thì gặp phải ba người của Kim Ngọc Tông, chính bản thân nghe
được lời nói của bọn họ.

Trong lòng hắn chợt động, bèn phá đá đi ra,
dọa bọn cẩm bào nam tử sợ mất mật.

Dù sao bề ngoài Hàn Lập như bình thường,
không bị thương theo dự liệu của bọn họ. Người đang muốn lôi kéo lại là cao thủ
như vậy càng khiến cho Tần nam tử vui mừng, tuy trong lòng thất kinh nhưng khẩu
khí cũng trở nên khách khí vài phần, xem như cấp bậc ngang nhau.

“Không nghĩ tới Hàn huynh đệ còn là loại
người nhiệt tâm như vậy. Bất quá nha đầu này có luyện thể sĩ hộ tống xem ra
cũng có lai lịch, Hàn huynh đã hỏi qua chưa?” Cẩm bào nam tử đánh giá nữ đồng
vài lần, có chút hứng thú nói.

“Trừ… danh xưng là Đại Nhi, cái khác cũng
chẳng hề nói.” Hàn Lập thở dài, có chút đau đầu.

“Ha, ha, khẳng định nó đã được người nhà
dặn dò cẩn thận. Cái này cũng không sao. Đã trốn ra đây được đều là tầng lớp
cao tầng của An Viễn Thành, chắc sẽ có người nhận ra thôi. Trái lại còn Hàn
huynh thật sự làm cho người ta có chút ngoài ý muốn, trong cuồng thú triều vẫn
một mực bình an vô sự.” Ánh mắt của Tần nam tử lóe lên, ngữ khí khen ngợi.

“Không có gì, chỉ gặp may mà thôi. Tần tiên
sư lại không giải thích vì sao phải cần loại người da thịt cứng cỏi như tại hạ
làm cái chi nguy hiểm vậy?” Hàn Lập thấy đối phương một mực truy vấn, bèn nửa
cười nửa không, chuyển đề tài.

“Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ nói với Hàn
huynh đệ mà thôi. Bát quá nơi này không tiện nói chuyện, trước hết chúng ta rời
đi rồi hẳn nói. Ta mang Hàn huynh đệ đến một nơi an toàn gặp chủ nhân, Hàn
huynh thấy sao? Ở nơi này còn có một ít phàm nhân chạy trốn từ An Viễn Thành tới.”
Cẩm bào nam tử trầm ngâm một lúc, rồi trịnh trọng nói.

“Cũng tốt. Không chừng ở đó lại có thân
nhân của tiểu nha đầu này.” Hàn Lập thần sắc chợt động, đáp lời.

“Như vậy là tốt nhất. Chúng ta nhanh đi đi.
Ta dụng pháp khí mang Hàn huynh đệ, sư muội ngươi mang tiểu nha đầu này đi.”
Tần nam tử vui vẻ, mở miệng phân phó.

Nữ tu đáp ứng, đi tới, vẻ mặt hiền lành đưa
tay về phía nữ đồng Đại Nhi.

Nàng thấy nữ đồng bộ dáng khả ái, gương mặt
xinh xắn, trong lòng đã có vài phần yêu thích.

Chính là nữ đồng thấy hành động của nữ tu,
trên mặt hiện lên vẻ e ngại, đột nhiên co rụt thân hình lại, vòng tới một chỗ
khác bên cạnh Hàn Lập, bộ dáng rõ ràng né tránh nữ tử.

Điều này khiến cho nữ tu dừng lại, có chút
trở nên xấu hổ.

Hàn Lập thấy vậy, nhíu mày.

“Thôi được, ta dụng pháp khí đưa cả hai
cùng đi. Xem ra tiểu nha đầu này đã bị chấn kinh quá độ, chỉ tín nhiệm một mình
Hàn huynh đệ” Tần nam tử ngẩn ra, nhưng lập tức cười hắc hắc.

Hàn Lập không từ chối, gật đầu.

Một tay hắn nắm nữ đồng dễ dàng đặt nó lên
đầu vai.

Cẩm bào nam tử thấy vậy, bèn thả ra một cây
tiểu kiếm, hình thể cuồng tăng mấy trượng, trôi nổi trong không trung.

Thân hình hắn tùy thời nhoáng lên, bay lên
tiểu kiếm, đang muốn quay đầu lại gọi Hàn Lập thì hốt nhiên nghe tiếng nói đằng
sau lưng:

“Pháp khí này của đạo hữu có hay không khả
năng hộ thân, nếu có thì nên mở ra. Tiểu nha đầu này còn nhỏ, chưa thể chịu
được kình phong khi phi hành.” Thanh âm dán chặt phía sau truyền đến làm cẩm
bào nam tử cả kinh quay đầu lại.

Rõ ràng Hàn Lập đã đứng phía sau tự khi
nào. Hắn đã làm cho cẩm bào nam tử không thể phát hiện ra hắn đã leo lên phi
kiếm bằng cách nào.

“Nguyên lai đạo hữu còn tinh thông liễm tức
bí thuật, thật sự thất kính.” Con ngươi của cẩm bào nam tử ngừng lại một lát,
rỗi mới miễn cưỡng cười trừ một tiếng.

“Chút tài mọn chỉ làm cho Tần tiên sư chê
cười.” Thần sắc Hàn Lập lãnh đạm nói.

Cẩm bào nam tử nhìn thật sâu Hàn Lập một
lần nữa, rồi mới quay đầu, lưỡng thủ kháp quyết, phi kiếm dưới chân chợt phát
ra hoàng quang, một tầng sáng nhàn nhạt xuất hiện đem ba người bảo hộ vào bên
trong, rồi hóa thành một đạo hoàng quang bắn nhanh về phía chân trời.

Đôi nam nữ tu sĩ cũng ngự khí theo sát phía
sau.

Không bao lâu, ba đạo độn quang đã biến mất
vào không trung.

Gần nửa ngày sau đó, trên không trung của
một khu vực đồi núi cao thấp, ba đạo độn quang này hiện ra, sau đó trực tiếp hạ
xuống.

Ở phía dưới đã có một quần thể kiến trúc
lều trại bằng gỗ dựng tạm thời, kéo dài vài dặm.

Ba đạo độn quang dừng trước một gian nhà
gỗ, quang mặt chợt tắt, hiện ra vài đạo nhân ảnh. Một tên lam bào thanh niên
đứng trước nhà gỗ vội vàng nghênh đón, trên mặt vui mừng nói:

“Tần sư huynh, ngươi đã trở về. Di? Đã thật
sự tìm được Hàn huynh đệ”

“Đúng vậy, chuyến này không có về tay
không. Phu nhân có trong nhà không vậy?” Cẩm bào nam tử mỉm cười, thuận miệng
hỏi.

Chương 1231: Truy sát

“Gia mẫu đang bàn chuyện cùng Trương đội
trưởng, mời Tần sư huynh vào!” Phan Thanh trả lời, đồng thời cũng tiếp đón Hàn
Lập theo sau.

Hàn Lập đối với vị thiếu chủ Thiên Đông
Thương Hành này không có ấn tượng gì quá xấu, đương nhiên sẽ không để thất lẽ,
đồng dạng cũng gật đầu chào lại, thuận tay đặt nữ đồng đang dính chặt để xuống
đất.

Nhưng hai chân nữ đồng vừa chạm đất, người đã
nhào tới, lại đeo dính Hàn Lập tựa như kẹo Ngưu Bì (vnpolice: một loại kẹo
đường nổi tiếng ở Dương Châu), đồng thời đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo
hắn.

Mặt dù đã dự liệu trước, nhưng thực sự Hàn
Lập thấy cảnh này có chút thở dài buồn bực, không thể làm khác hơn mà cứ như
vậy mang theo cái đuôi nhỏ tiến vào nhà gỗ.

Do căn phòng được xây dựng tạm thời, nên
diện tích không quá lớn, chỉ rộng khoảng bảy tám trượng thôi, nhưng được quét
dọn sạch sẽ, thậm chí còn có một bộ bàn ghế gỗ đàn hương rất đẹp đặt trong đó.

Tất nhiên bộ bàn ghế này không phải là vật
dụng được làm ra tạm thời!

Vị Phương phu nhân mỹ lệ kia đang ngồi ở
ghế chủ tọa cùng với Trương Khuê bàn bạc gì đó, bên cạnh còn có sáu người đang
khoanh tay đứng đó.

Gồm cặp đại hán áo bào tro lúc trước đã
từng nếm qua mệt mõi dưới tay Hàn Lập, và bốn thị nữ của Liễu Nhi.

“Tần tiên sư, cuối cùng các vị cũng đã trở
về. Ta tính để Trương lĩnh đội đi một chuyến với các ngươi…, ồ Hàn lĩnh đội
cũng đã về cùng, thật tốt quá thiếp thân cũng không cần cữ thêm người đi. Này…
đây không phải chính là cháu gái của Triệu thành chủ sao?” Phương phu nhân gặp
lại Hàn Lập mặt lộ ra vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn thấy nữ đồng bên cạnh, trên mặt
lộ ra tia bất ngờ.

Những người còn lại đồng thời nhìn về hướng
Hàn lập và nữ đồng kia cũng đều kinh hãi.

Nhưng bốn thị nữ lại có chút hoan hỉ.

“Triệu thành chủ? không lẽ phu nhân người
nói chính là Thành Chủ An Viễn Thành sao?” Cẩm bào nam tử ngẩn ra.

“Trừ vị Triệu thành chủ này ra còn có thể
là vị nào khác nữa?” Phương phu nhân lộ ra nét cổ quái.

“Triệu thành chủ một thân tu luyện thể
thuật cơ hồ không thua gì một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù Thành trì có bị phá
thì tính mạng hắn cũng có thể thoát được. Nếu biết cháu gái bình yên vô sự,
nhất định hắn sẽ rất vui mừng, không biết nơi đây còn có gia quyến nào của
Triệu thành chủ nữa không?” Nam
tử họ Tần lộ vẻ suy nghĩ mà nói.

“Hình như còn có Lão quản gia Triệu phủ
cùng mấy người hầu ở gần đây, ta liền phái người đi tìm bọn họ.” Phương phu
nhân tươi cười, quay đầu lại một đại hán phân phó vài câu, rồi kêu hắn lui ra,
nhưng lại không có thắc mắc chút nào vì sao nữ đồng lại cùng đi chung với Hàn
Lập.

“Hàn lĩnh đội có thể ở trong bầy thú vẫn
bình yên vô sự thiếp thân thật là bất ngờ, bất quá lần thú triều này có tới ba
đợt thú đàn đồng thời công kích An Viễn Thành, ta cảm giác có điều gì đó bất ổn.”
Thấy mấy người Cẩm bào nam tử vừa an tọa, Phương phu nhân hơi nhíu mày nói.

“Cái này cũng khó nói, có thể chỉ là sự
trùng hợp thôi, bất quá mặc kệ chân tướng sự tình như thế nào, chúng ta đều
không thể nhúng tay vào, tự có các tiền bối Thiên Nguyên Thành đến điều ra.”
Cẩm bào nam tử lắc đầu trả lời.

“Tần tiên sư nói có lý, chúng ta không cần
đa sự. Trên thực tế nếu An Viễn Thành có trên trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ trợ giúp,
cần gì phải sợ đám thú này.” Sóng mắt lưu chuyển, Phương phu nhân đột nhiên nói
thế.

“Chuyện này căn bản không có khả năng, mặc
dù tu tiên giả trên Tam Cảnh nhiều vô số kể, nhưng khi Thành thị phàm nhân gặp
phải thú triều bạo phát, thì không mấy ai nguyện ý xuất thủ tương trợ. Dù sao
trong Thành thị nhân loại có quá nhiều phàm nhân, linh khí phụ cận bị loãng hơn
nhiều những nơi khác, càng không thể sánh cùng linh sơn linh địa khác. Chúng tu
tiên giả nếu không có tục sự vướng chân, càng không muốn đến Thành thị phàm
nhân. Thậm chí Phường thị tu tiên giả chúng ta trừ tu sĩ trực tiếp khống chế
vài tòa thành ra, các tòa thành nhỏ căn bản không có tư cách lập nên, đó cũng
là lý do tại sao các tòa thành lớn không có bộc phát thú triều. Số lượng tu
tiên giả cấp thấp xuất hiện mỗi ngày trong các toà thành này tính sơ khoảng
trăm vạn người, đàn thú nào dám đi công kích những tòa thành cỡ này chứ.” Nam tử họ Tần
nhàn nhạt trả lời.

“Sơ sơ trăm vạn?” Mặc dù Hàn Lập biết số
lượng tu sĩ ở Linh giới nhiều đến kinh người, nhưng nghe qua lượng tu sĩ ra vào
một tòa thành kinh khủng đến thế bất giác khóe miệng không khỏi giật giật.

“Tiếp thân có chút hy vọng xa vời, Tam cảnh
lớn rộng đến thế, bất quá khu vực Thành thị do phàm nhân khống chế chỉ nhỏ như
sợi lông mà thôi, tự nhiên sẽ không đặt vào mắt của chư vị tiên sư.” Phương phu
nhân hít nhẹ một hơi.

Thoáng nghe được trong lời nói của Phương
phu nhân có chút bất mãn, Cẩm bào nam tử đồng dạng là tu tiên giả chỉ có thể lộ
ra một tia cười khổ.

Điểm mâu thuẫn giữa phàm nhân và tu sĩ ai
cũng biết thế, hắn chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ làm sao có thể dám tiếp lời
chứ.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng truyền
đến tiếng bẩm báo:

“Khởi bẩm phu nhân, Quản gia Triệu Thành
Chủ đã được dẫn tới, có cho hắn vào không?”

“Tất nhiên được, dẫn hắn vào đi.” Phương
phu nhân không chút lưỡng lự trả lời.

“Vâng!” Cùng lúc tiếng kính cẩn đáp ứng,
cửa phòng mở ra, ba người từ bên ngoài đi vào.

Trong đó có có một tên đại hán áo bào tro
và hai người khác, một thiếu nữ vóc dáng thon thả gương mặt thanh tú, một lão
giả tóc bạc hoa râm.

Vừa gặp mặt hai người phía sau, thân thể
nhỏ xinh của nữ đồng đang nắm chặt vạt áo Hàn Lập khẻ chấn động, khuôn mặt nhỏ
nhắn lần đầu hiện lên nét cao hứng.

“Đúng là tôn tiểu thư rồi, thật tốt quá.
Đại nhi tiểu thư, người không sao chứ, để Lan nhi nhìn một chút…” Thiếu nữ
thanh tú kia gặp mặt nữ đồng lập tức chạy tới, thoáng cái đã ngồi trước mặt nữ
đồng, có chút nghẹn ngào nói.

Nữ đồng cũng lần đầu tiên buông tay thả vạt
áo Hàn Lập ra, ôm lấy cổ thiếu nữ mà khóc òa lên.

“Đa tạ Phương phu nhân đã giúp tìm được tôn
tiểu thư trở về, nếu không lão nô không biết trả lời thế nào với lão gia nữa.”
Lão giả kia cũng đồng dạng vui mừng dị thường, hướng về phía Phương phu nhân
liên thanh nói cảm ơn.

“Cái này cũng không phải là công lao của
thiếp thân, là do Hàn lĩnh đội xuất thủ cứu được Triệu tiểu thư đấy.” Phương
phu nhân không nhận công, hướng Hàn lập khẻ gật đầu.

“Đa tạ công tử, lão nô nhất định bẩm báo
với lão gia chuyện này, sẽ trọng tạ công tử.”

“Cứu được tiểu thư quý phủ chỉ là việc đơn
giản, không cần cám ơn gì đâu, ngươi hãy mang tiểu nha đầu này đi đi.” Hàn Lập
đánh giá lão giả một chút, xác định đối phương chỉ là phàm nhân, liền khoát tay
mà nói.

Tiếp đó, lão giả còn nói thêm vài câu cảm
kích rồi mang theo nữ đồng và nha hoàn thị nữ cáo từ rời đi.

Nữ đồng kia mặc dù không còn quấn quít đeo
dính Hàn Lập nữa, nhưng trước khi ra cửa vẫn liên tục quay đầu nhìn về phía Hàn
Lập, ánh mắt đen nhánh ẩn hàm không muốn rời xa.

Thấy bộ dáng nữ đồng giống như một chú chó
đáng yêu, hốt nhiên Hàn Lập nỗi tính trẻ con nhăn mặt làm mặt quỷ sau đó đứng
nghiêm lại.

Thấy Hàn Lập làm vậy, tự nhiên nữ đồng cười
khanh khách một tiếng rốt cuộc cũng mang theo nụ cười ngọt ngào mà rời khỏi
phòng.

“Xem ra Hàn huynh đệ rất có hảo cảm với
tiểu nha đầu này a, bất quá Triệu thành chủ thật sự bình an vô sự, nhưng thành
trì bị phá nặng, nhiều người chết trong tay đàn thú như vậy cho dù có nhiều lý
do gì đi nữa cũng khó thoát khỏi tội, tình cảnh Triệu gia xem xa không được tốt
lắm.” Cẩm bào nam tử một mặt âm thầm để ý bộ dáng của Hàn Lập, đột nhiên nói
như vậy.

“Hàn mỗ và chuyện đó chẳng có quan hệ gì
cả, chuyện tình Triệu gia hẳn nhiên là phải do người họ Triệu lo rồi.” hàn Lập
nhìn Tần nam tử liếc mắt, thần sắc lạnh nhạt dị thường.

“Ha ha, rõ là Tần Kỳ Quyền ta nhiều chuyện
rồi. Phương phu nhân, Hàn huynh đệ nếu đã trở về vậy chúng ta có nên đem môt ít
chuyện nói cùng Hàn huynh đệ luôn không?” Cẩm bào nam tử cười hắc hắc quay đầu
về hướng Phương phu nhân nói.

“Nói rõ? À, đương nhiên rồi. Thiếp thân
muốn thỉnh Hành công tử trợ giúp nên cần phải đem sự việc nói ra rõ ràng một
chút, chỉ sợ lần này phải cần tới Hàn công tử hiệp trợ với Tần tiên sư một
chuyến.” Phương phu nhân nghe vậy ngẩn ra nhưng lập tức điềm tỉnh lại, thần
tình trở nên khách khí.

“Phương phu nhân hãy nói nghe thử một chút
xem, vạn nhất quá mức trọng đại vượt qua khả năng, tại hạ không dám làm chậm
trễ đại sự của Phu nhân cùng Tần tiên sư đây.” Hàn Lập sờ cằm nói lấp lững.

“Chuyện là thế này, thủ hạ thương đội của
ta trong lúc vô tình phát hiện một món đồ có thể làm tăng khả năng Kết đan của
tu sĩ…” Phương phu nhân chậm rãi sắp xếp ý tứ thuật lại.

Hàn lập lắng nghe vẫn bất động thanh sắc,
khiến ai cũng không đoán ra hắn đang nghĩ gì.

Cũng không ai biết được, cơ hồ cùng lúc này
tại một rừng cây nhỏ cách xa vạn dặm, phía sau một đoàn tử quang đang bay nhanh
là hai đầu phi cầm một lớn một nhỏ truy đuổi, hình thể to lớn kinh người, toàn
thân đầu thú nhỏ hơn có lam quang lóng lánh, đúng là hay đầu yêu cầm trước đây
đã từng xuất hiện ở An Viễn Thành.

Bóng nhân ảnh tử quang phía trước chớp
động, ẩn hiện có một người đang ngự khí chạy như bay.

Đột nhiên quang mang chợt tắt hiện ra một
tử bào đại hán, vật phẩm tứ diện dưới chân đột ngột rơi xuống, xem ra dường như
đã mất đi tác dụng.

Hai đầu yêu cầm phía sau thấy vậy tự nhiên
kinh hỉ, chớp động vài cái đuổi theo, một con trong đó có hai cánh nhất thời
bắn ra vô số gai nhọn màu vàng chụp về phía tử bào đại hán đang rớt xuống, còn
con yêu cầm nhỏ hơn thì lại há miệng nhật thời sấm sét lam quang chói mắt phung
ra.

Tử bào đại hán thấy vậy khẩn trương lên,
hét lớn một tiếng, hai chân giẫm xuống vật dưới chân làm cho tốc độ rơi xuống
tăng gấp bội, cả người tựa như sao băng vừa vặn tránh thoát đợt công kích này,
thoáng cái chui xuống rừng cây không thấy bóng dáng nữa.

Báo cáo nội dung xấu