Phàm nhân tu tiên - Chương 1232 - 1233
Chương 1232: Hắc Phượng tộc
Nhìn thấy cảnh này, hai đầu yêu cầm cũng
không gấp rút đuổi theo, mà lượn lờ trên không xung quanh rừng cây, trong miệng
kêu lên những âm thanh kỳ lạ.
Một lát sau, một đạo hồng quang từ chân
trời lao nhanh đến, trong nháy mắt đã tiếp cận hai yêu cầm, sau khi hào quang
biến mất xuất hiện một cung trang thiếu phụ hơn hai mươi tuổi, mắt phượng mày
ngày, ánh mắt ẩn hiện một cổ sát khí.
“Thế nào rồi, rốt cuộc hắn hết sạch linh
thạch nên không thể tiếp tục sử dụng linh cụ à. Hai ngươi cũng thật quá vô
dụng, đối phó với một gã Luyện thể sĩ mà cũng tốn nhiều thời gian đến thế. Nếu
không phải bổn cung buộc phải áp chế bớt dao động linh lực nên không thể tự
mình ra tay bắt người thì bây giờ làm sao hắn bỏ trốn được.” Giọng Cung trang
thiếu phụ trong trẻo nhưng ánh mặt lạnh lùng liếc qua hai đầu yêu cầm một cái.
Hai con yêu cầm trông hung thần ác sát là
thế, nhưng ở trước mặt cung trang thiếu phụ lại tỏ vẻ sợ hãi, hai cánh co rút
lại thần tình hết sức căng thẳng.
“Hừ, huyết mạch bổn tộc có thể nào lại để
lưu lạc trong tay Nhân tộc được chứ, cho dù trả bất cứ giá nào cũng phải đem
tiểu nha đầu kia về. Chỉ cần tóm được tên Triệu thành chủ đó là biết ngay hạ
lạc của nàng ta, chuyến này cũng không uổng công ta lẻn vào Nhân tộc.” Ánh mắt
thiếu phụ lại nhìn xuống dưới, nhưng cũng không có ý sẽ động thủ, trên mặt xuất
hiện biểu tình kỳ quái.
Đúng lúc này, phía dưới rừng cây cách không
xa truyền đến một tiếng nổ lớn, tiếp theo tiếng quyền phong va chạm ì đùng liên
tiếp nổi lên, tựa như có người đang giao thủ bên dưới.
Cung trang thiếu phụ cùng hai con yêu cầm
lơ lững trên không, lặng yên không nhúc nhích.
Sau một hồi bạo động bên kia dừng lại, xuất
hiện ba đoàn hắc khí cùng một đoàn hoàng khí theo rừng cây nhắm hướng bên này
mà bay lên.
Chính là ba con yêu xà cùng một con Sa
Trùng thú hình thể to lớn dài cỡ bốn năm trượng.
Trong tay tên yêu xà đang nắm giữ một nhân
loại chưa rõ sống chết, rõ ràng đó là tên tử bào đại hán không lâu trước đây đã
trốn xuống dưới.
Hiện tại cả người hắn vết máu loang lổ, một
cánh tay đã biến mất, hoàn toàn mất khả năng chống cự.
Bốn con yêu thú tới trước mặt thiếu phụ
cung trang lập tức kính cẩn đặt tử bào đại hán xuống đất, tiếp đó nhắm hướng
yêu khí mà nằm chờ đợi, không dám nhiều lời.
“Lần này làm tốt lắm, sau này đều có trọng
thưởng” Cung trang thiếu phụ liếc mắt đánh giá tử bào đại hán một cái, thấy hắn
chưa chết gật đầu vừa ý.
Đám yêu xà cùng con Sa Trùng thú lúc này
mới cúi đầu quái dị kêu “ô ô.” bộ dáng tựa hồ vui mừng dị thường.
“Không có khả năng, ngươi là Yêu thú bát
cấp biến hình, làm sao tiến được vào Thiên Nguyên Cảnh chúng ta.” Tử bào đại
hán tựa hồ tỉnh táo một ít, vừa thấy cung trang thiếu mỹ phụ trong lòng cực kỳ
kinh hãi.
“Bát cấp yêu thú? Tạm thời cứ cho là vậy
đi, bất quá hiện tại chính là lúc ta hỏi ngươi chứ không phải ngươi hỏi ta, hơn
nữa bổn cung không nói chuyện vô nghĩa với tên phàm nhân như ngươi, Hãy nghe
cho kỹ đây, ta muốn biết chốn hạ lạc của một người, nếu ngươi nói ra ta có thể
cho ngươi chết một cách thống khoái, ngược lại làm cho ta mất hứng ta sẽ dùng
sưu hồn đại pháp cũng biết được ngọn ngành, nhưng kết cuộc ngươi thế nào thì ta
không cần nói ngươi cũng rõ” Cung trang thiếu phụ tuy thần tình tao nhã nhưng
lời nói ra cực kỳ lãnh khốc.
Khuôn mặt vốn dĩ khá dễ nhìn của Tử bào đại
hán nhất thời trở nên khó coi.
“Tiền bối đích thị là một đại nhân Yêu tộc,
lại tìm một tên Luyện Thể sĩ phàm nhân nho nhỏ như tại hạ để kiếm người? Có
phải đã tìm lầm người rồi không”
Cung trang thiếu phụ vừa nghe lời ấy, trong
mắt phượng ẩn hiện tia hàn quang, đột nhiên từ ngón tay bắn ra một đạo hồng
quang xuyên thủng đầu vai đại hán.
Đại hán hét thảm một tiếng, một mùi khét
lẹt bay ra, đầu vai nhất thời xuất hiện một cái lổ đen tuyền.
“Ta đã nói qua, là ta đang hỏi người, ai
cho ngươi hỏi lại. Nếu còn tái phạm ta trực tiếp đem tứ chi ngươi phế bỏ hết.”
Cung trang thiếu thụ nói ra mặt không chút thay đổi.
“Triệu mỗ đã rõ, tiền bối muốn hỏi chuyện gì.”
Qua nữa ngày Tử bào đại hán mới bớt đau, cũng không dám loạn ngôn nữa.
“Rất đơn giản, ta muốn biết một nữ hài tử
kêu bằng Đại Nhi hiện giờ đang ở đâu, ngươi đừng bảo là không biết nó, chính là
cháu gái ngươi đấy.” Cung trang thiếu phụ nhìn Tử bào đại hán hản nhiên nói.
“Đại Nhi à! Ngươi chính là người Hắc Phượng
Tộc.” Trong lòng Tử bào đại hán run rẫy, thất thanh đứng lên.
“Đoán đúng rồi đấy, xem ra ngươi đã sớm biết
chuyện cha của tiểu nha đầu chính là huyết mạch Hắc Phượng Tộc rồi, nếu ngươi
không biến thành con rùa suốt ngày cùng cháu gái trốn trong Thành thì bổn cung
đã không cùng các đàn thú khác liên thủ tấn công An Viễn Thành của ngươi đâu.
Hiện tại Thành trì đã bị phá, nhưng cháu gái ngươi vẫn chưa tìm được, đương
nhiên phải hỏi ngươi rồi.” Cung trang thiếu phụ cười lạnh một chút nhưng không
ra tay trừng trị Tử bào nhân.
“Ta đã sớm biết được, lấy thần thông quảng
đại của Hắc Phương Yêu Vương thế nào cũng vô phương che giấu được chuyện này.”
Hai mắt Tử bào đại hán thất thần, miệng thì thào.
“Ngươi cũng biết bản lĩnh thần thông của
Tộc ta là tốt rồi, Nhân tộc các ngươi lá gan cũng không nhỏ, dám phái người câu
dẫn Thiếu Chủ Hắc Phượng Tốc chúng ta, còn dám trộm theo Huyết mạch Thánh Tộc
đem về Nhân tộc. Chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng chạy về tới Nhân tộc tam cảnh là
Hắc Phượng Tộc chúng ta không dám truy cứu à.” Cung trang thiếu phụ hàng mi
dựng đứng lên, khẩu khí phát ra lành lạnh.
“…Tiểu nữ ta cũng đã
vì Đại Nhi mà bỏ mình, các ngươi còn muốn thế nào nữa?”Tử bào đại hán liều mình
cắn răng oán hận nói.
“Thế nào à, đương nhiên mang nó về Hắc
Phong Cung. Tuy tiểu nha đầu đó tính là bán yêu, nhưng cũng là huyết mạch thánh
tộc, có thể nào để ở lại Nhân tộc các ngươi được. Tiểu nữ ngươi chết cũng tốt,
bổn cung đỡ phải tốn công động thủ lần nữa. Giờ nói đi, tiểu nha đầu kia đang ở
đâu, ta không còn kiên nhẫn nữa đâu.” Ánh mắt Cung trang thiếu phụ nhìn về đại
hán ngày càng bất thiện.
“Không biết!” Sắc mặt âm trầm hồi lâu, từ
miệng Tử bào đại hán khó nhọc thốt ra.
Cung trang thiếu thụ thần sắc không chút
thay đổi, tựa hồ câu trả lời của đại hán tuyệt không chút bất ngờ, lập tức nhấc
tay lên chụp một trảo cách không về phía đại hán, “Sưu.” một tiếng, nhất thời
thân thể đại hán lăng không bị kéo tới, năm ngón tay mảnh khảnh vừa lúc đặt lên
Thiên Linh Cái của đại hán.
“Hãy nhìn rõ Linh giới này đi, ngươi sẽ
không còn cơ hội nữa.” Cung trang thiếu phụ mặt lạnh như băng, lam quang trên
năm ngón tay bỗng nhiên lóe chớp kỳ dị.
Sau khi Tử bào đại hán hoàn toàn mất đi tri
giác, một lúc sau co rút lại thành bộ xương khô rơi xuống rừng cây không thấy
nữa.
“Có chút phiền phức rồi, lão tiểu tử này
đúng là một kẽ quá bảo thủ, dám căn dặn tâm phúc mình nếu sau mười ngày bọn họ
không tụ họp lại được liền lập tức xử tử đứa cháu gái mình. Người nào cũng bảo
hổ dữ không nỡ ăn thịt con, không ngờ hắn lại có thể hạ độc thủ như vậy. Xem ra
hắn chấp nhận huyết mạch đoạn tuyệt cũng không muốn trong tương lai xuất hiện
một Yêu tu cấp cao trong Hắc Phượng Tộc chúng ta. Không may hắn chỉ là một gã
Luyện Thể sĩ, nếu đổi lại là một tu sĩ có lẽ sẽ trở thành một đại nhân vật. Bất
quá khi Thành bị phá, hắn cho cận vệ che chở tiểu nha đầu phá vây mà đi, nên
cuối cùng vẫn chưa gặp lại nhau. Thật sự hôm đó các ngươi không thấy người ta
cần tìm sao?” Ánh mắt Cung trang thiếu phụ chằm chằm chiếu qua đám Yêu thú, đột
nhiên âm thanh phát lạnh.
Mấy tên Yêu thú liếc mắt nhìn nhau một cái,
lập tức trong miệng kêu lên ô ô, thần sắc cực kỳ kính cẩn.
Thiếu phụ thấy vậy liền cau mày, bàn tay
khẽ chuyển, một viên hồng châu hiện ra, một tay bắn ra đạo pháp quyết, khẽ niệm
vài câu chú ngữ, hé miệng phun thấu vào viên châu một đoàn huyết vụ.
Nhất thời viên hồng châu hiện lên một tầng
huyết quang lưu chuyển xung quanh liên tục.
Cung trang thiếu phụ nhìn viên châu không
chớp mắt, không biết qua bao lâu mặt nàng mới lộ ra một tia mệt mỏi, hai mắt
khép nhẹ lại nhưng lập tức lại mở ra.
“Người ta muốn tìm vẫn chưa chết, hơn nữa
đang dừng tại một chỗ chưa rời đi, vô luận các ngươi dùng biện pháp gì cũng
nhất định phải tìm cho ra. Hơn nữa, trong vòng ba ngày nếu không hoàn thành
nhiệm vụ các người cũng không cần ở lại trên thế gian làm gì nữa.
Bất quá bổn cung thưởng phạt phân minh,
trước đây bắt được thành chủ An Viễn Thành ta đương nhiên sẽ ban đan dược cho
các ngươi, có thể giúp cho các ngươi trực tiếp rút ngắn vài trăm năm khổ tu.
Nếu có thể tìm được tung tích tiểu nha đầu kia, ta sẽ ban cho gấp bội.” Ngón
tay Cung trang thiếu phụ bắn nhẹ ra, luồng gió thơm ngát tuôn ra, mấy viên đan
hoàn trắng nhạt phân biệt hướng từng yêu thú vọt tới.
Các yêu thú cấp thấp này mừng rỡ vội vàng
há miệng ra đem đan dược nuốt trôi xuống, chúng phấn khích gầm gừ liên hồi, lập
tức hóa thành từng đoàn yêu khí cuồn cuộn bay đi.
“Thật là phiền phức, nếu vận dụng thần niệm
cùng pháp lực thì quá dễ dàng, chỉ sợ sẽ gây chú ý đến tu sĩ nhân tộc cao cấp,
không ngờ lại bị bó chân bó tay như vầy, có lẽ vẫn phải dựa vào mấy tên ngu
xuẩn này làm thay thôi, bất quá nơi đây không thể ở lâu phải mau chóng hoàn tất
sự tình mà rời đi.” Cung trang thiếu phụ nhẹ thở dài một hơi, lập tức giơ tay
lên chợt lóe một áng mây hồng, tiếp theo một chiếc khăn quý bao bọc quanh người
liền hóa thành một làn khói nhẹ tiêu tán.
Không bao lâu sau khi thân ảnh Cung trang
thiếu phụ biến mất, phía dưới rừng cây có một khóm cây nhỏ trông cũng bình
thường đột nhiên vặn vẹo rồi hóa thành một hắc bào lão giả có gương mặt âm lệ,
trên tay còn cầm lấy một khối xương khô, đúng là thi thể của tử bào đại hán lúc
nãy bị sưu hồn tử vong.
“Không thể tưởng chính là Yêu nữ Hắc Phượng
Tộc, xem tu vi thì cao minh hơn lão phu nhiều lắm, nếu nàng này dám thả ra thần
niệm chỉ sợ không thể che dấu được rồi. Bất quá, không nghĩ tới ở An Viễn Thành
nho nhỏ này còn tồn tại huyết mạch Hắc Phượng Tộc, ha ha đây chính là kỳ ngộ
ngàn năm một thuở, làm sao lão phu bỏ qua cơ hội này chứ, cổ thi thể này có thể
lợi dụng được đây.” Lão giả hắc hắc cười, lập tức quăng thi thể trong tay lên
không, sau đó hai tay chắp lại hướng về không trung.
Nhất thời một cổ sương mù màu xám đem thi
thể cuốn lấy, nhanh chóng nhập vào trong đó.
Xuất hiện một màn không tưởng, vốn thân thể
trước đây khô quắt dị thường nháy mắt nở ra, một thân huyết nhục khô lâu bỗng
chốc như cây khô đón xuân trở về hình dạng lành lặn như lúc đầu, thậm chí cánh
tay bị đứt trước đây cũng dài ra lại.
“Hắc hắc, có cổ thi thể này, ta phải tìm
tiểu nha đầu kia trước một bước, lúc đó có thể …”
“Đã có thể làm sao vậy?”
Hắc bào lão giả đang cười khẽ đắc ý, bỗng
nhiên truyền tới một thanh âm băng lãnh. Sắc mặt hắn nhất thời đại biến, lập
tức đã nghĩ tới phải cắt bỏ cái đuôi này, tức thì hóa thành một quầng ám nguyệt
bắn nhanh tới trước, căn bản không dám để ý tới cổ thi thể kia.
Chương 1233: Cửu Huyền Minh Ngọc Đàm
Một tiếng quát vang lên, sau đó một
đạo hắc sắc hỏa diễm bay ra hoá thành một con quái điểu màu đen nhánh
dài tới vài trượng.
Quái điểu này vừa tung hai cánh ra
liền phóng xa đi được hơn ba mươi trượng, xuất hiện ngay sau lưng lão giả
rồi đánh xuống một cái.
Hắc bào lão giả nọ hiển nhiên cũng
chẳng phải kẻ tầm thường, mặc dù không hề quay đầu lại nhưng tựa hồ
nắm rõ mọi việc phát sinh ở phía sau, gã không hề lưỡng lự rống to một
tiếng vung một tay đánh về phía sau, tay kia thì đặt trên thiên linh
cái, lập tức phía sau đồng thời xuất hiện một thanh tiểu phiên màu xám
cùng một kiện ngọc phiến màu bích lục, rồi hoá thành một màn lục
quang đem toàn thân bao phủ vào bên trong.
Nhưng một màn khó tin đã xuất hiện!
Con hắc quái điểu vừa nhào đến trên
quang mang liền hoá thành hắc sắc hoả diễm hùng hùng hổ hổ đánh
tới.
Màn quang hà vừa chạm vào hoả diễm
này thì có vài tiếng “xèo xèo.” vang lên, liền như giấy gặp phải lửa
hoá thành tro bụi. Lập tức hộ thể linh quang của lão giả bị hắc
sắc hoả diễm trực tiếp công kích, trong nháy mắt toàn thân cũng biến
thành một màn hắc sắc yêu dị.
Lão giả chỉ kịp hét thảm một tiếng,
kế đó toàn thân lẫn Nguyên Anh bị hắc diễm biến thành tro bụi.
Sau đó hắc sắc hoả diễm hướng không
trung xoay một vòng rồi lại biến thành quái điểu màu đen hướng đường
cũ quay về.
Đúng lúc này, bên cạnh thi thể đại
hán tầm mười trượng, không gian chợt nổi lên một đợt ba động sau đó xuất
hiện một nhân ảnh tại đó, nhắm hướng hắc điểu trong không trung vẫy một
cái.
Hắc điểu lập tức hoá thành một luồng
khói đen, nhập vào trong thủ trạc đeo trên tay nhân ảnh.
Rõ ràng nhân ảnh nọ chính là cung trang
nữ tử vừa rời khỏi.
Ánh mắt nàng lạnh lùng hướng nơi hắc
bào lão giả vừa tử thương ngó một cái, rồi chuyển sang thi thể Tử bào
đại hán đang lơ lững trong không trung, trên mặt hiện lên vẻ cười nhạo.
“Thì ra là một tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ
của Minh Thi Cốc, ngay cả linh cầm của bổn cung cũng không chịu nỗi một
kích mà cũng dám giả thần giả quỷ lén lút bám theo. Bất quá, Hoá
Thi Thuật của Minh Thi Cốc cũng có điểm kỳ diệu, khối thân thể đã được
cải tạo này ta cũng có thể mượn đỡ sử dụng một lúc.”
Vừa nói xong những lời này, cung trang
thiếu phụ há miệng phun ra một đạo ô quang bằng nắm tay, tia sáng loé
lên nhập vào trong thân thể Tử bào đại hán trên không trung.
Lập tức hai tay thiếu phụ kết ấn
quyết, miệng lầm thầm niệm chú.
Một lát sau, trên mặt cổ thi thể hiện
lên một tầng hắc sắc quang mang sau đó biến mất ngay như chưa từng xuất
hiện.
Thân hình đại hán chợt chấn động, hai
chân liền chạm đất người đã đứng trước mặt thiếu phụ, chỉ có điều đôi
mắt đờ đẫn, bộ dáng không hề có chút linh tính.
Cung trang thiếu phụ bỗng nhiên xòe tay
ta, khoả huyết châu lúc trước lại xuất hiện rồi hướng đại hán vọt
tới.
Tử bào đại hán đột nhiên há miệng,
đem viên châu đó nuốt vào trong bụng.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt thiếu
phụ hiện lên một nụ cười quỷ dị, miệng lại niệm chú vài cái nhưng tịnh
không hề có thanh âm nào vang lên. Cơ hồ cùng lúc đó, động tác của
đại hán liền có chút tương tự với thiếu phụ, trong miệng truyền ra
thanh âm đúng là giọng nói của Tử bào đại hán lúc còn sống:
“Tốt lắm, trừ phi Nguyên Anh kỳ tu sĩ
xuất hiện, nếu không sẽ không có ai phát hiện ra điều bất thường của
thân thể này, chỉ cần một cái phân thân cũng đủ ứng phó mọi chuyện
rồi.
Thiếu phụ trong miệng cười khanh khách
một hồi rồi thân hình lại nhoáng lên một lần nữa biến mất không thấy
tung tích.
Nơi đó chỉ còn lại Tử bào đại hán
vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Không biết sau bao lâu, ánh mắt Tử bào
đại hán đột nhiên loé lên rồi nhấc chân bay đi, trong nháy mắt đã biến
mất trong rừng rậm.
Như vậy, khu vực này rất nhanh đã khôi
phục lại như lúc ban đầu, tựa hồ chưa có bất cứ sự tình nào phát
sinh cả.
Cùng lúc đó, tại ngôi nhà gỗ của
Phương phu nhân, Hàn Lập vừa nghe đối phương nói rõ ra thì trên mặt ẩn
hiện vẻ do dự.
“Theo như phu nhân vừa nói thì muốn ta
hiệp trợ nhóm người Tần tiên sư đi đến một tòa sào huyệt yêu thú để
lấy một gốc Thất Diệp Âm Huyết Chi Thảo, chỉ có điều loại linh thảo
này thông thường bị yêu thú thiết lập một cấm chế thuộc tính Kim để bảo
vệ. Cho nên cần phải có một người da thịt cứng rắn, hơn nữa khí lực
phải cường đại mới có thể bài trừ được loại cấm chế này?” Hàn Lập
chậm rãi mở miệng nói.
“Hàn huynh đệ nói không sai! Dĩ nhiên
với tu vi của chúng ta thì việc bài trừ cấm chế này bằng vũ lực
là có thể, nhưng làm như thế rất có thể bị yêu thú canh giữ phát
hiện rồi nuốt mất linh thảo, cho nên chỉ có thể cho phàm nhân không có
pháp lực lặng lẽ đi trước bài trừ cấm chế mà thôi, đương nhiên Tần
mỗ tuyệt sẽ không khiến Hàn huynh mạo hiểm vô ích đâu, sau này tất
sẽ có hậu tạ” Cẩm bào đại hán thành khẩn dị thường nói.
“Hậu tạ?” Ánh mắt Hàn Lập chớp động
vài cái.
“Không sai. Đạo hữu có từng nghe qua
Cửu Huyền Ngọc Minh Đàm của bổn tông chưa?. Đàm này ở sâu bên trong,
có một loại lực lượng rất cổ quái, tuy đối với tu tiên giả chúng ta
tác dụng không lớn lắm, nhưng đối với phàm nhân tu luyện Luyện thể
thuật thì có tác dụng rất tốt. Nó có thể khiến cho toàn thân được
kích phát, trợ giúp dễ dàng cho việc đột phá bình cảnh, đương nhiên
nó chỉ có tác dụng một lần duy nhất, nếu sau đó ngâm tiếp cũng không
còn tác dụng gì. Bởi thế mà không ít Luyện thể sĩ ra sức giao hảo
cùng bổn môn, trong đó có không ít cao giai luyện thể sĩ, chỉ cần
các hạ đáp ứng ra tay trợ giúp chúng ta tìm được linh dược thì mấy
sư huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau thuyết phục các trưởng lão cấp cho
đạo hữu một cơ hội. Hàn huynh thấy thế nào?” Cẩm bào đại hán nói
xong thì yên lặng chờ đợi.
“Cửu Huyền Minh Ngọc Đàm? Tại hạ
đúng là mới nghe lần đầu tiên.” Ánh mắt Hàn Lập chớp động, lộ ra một
tia chần chừ.
“Đạo hữu tựa hồ xuất thân ở rất xa,
không biết đến Đàm này thì cũng không có gì lạ, dù sao Kim Ngọc Tông
cũng không phải là đại tông môn gì, nhưng mà các Luyện thể sĩ ở
vùng phụ cận đều biết rõ chuyện này, huynh chỉ cần ra ngoài nghe
ngóng một chút là có thể phân biệt được thật giả ngay.” Cẩm bào nam
tử mỉm cười nói.
Hàn Lập nghe vậy thì lại trầm mặc một
lần nữa, gần nửa ngày sau mới trầm giọng hỏi: “Chỉ cần tại hạ ra tay
hiệp trợ bài trừ đạo kim hành cấm chế, còn tất cả mọi chuyện về sau
đều không cần nhúng tay vào phải không?.”
“Cái... này là đương nhiên. Hàn huynh
chỉ cần xuất thủ đối phó với đạo kim hành cấm chế đó, còn tất cả
những chuyện khác đều giao cho mấy sư huynh đệ chúng ta là được, thú
triều vừa mới bộc phát nên mấy sào huyệt của yêu thú phụ cận có
thể khẳng định đã vơi đi nhiều, nếu vào thời điểm khác thì yêu thú
có thể gây ra ít nhiều rắc rối, chỉ đáng tiếc là An Viễn Thành bị
công phá quá sớm, nếu ngay lúc này đánh vào sào huyệt thì chỉ sợ số
yêu thú cũng không giảm được bao nhiêu.” Cẩm bào nam tử thấy Hàn Lập có
ý động dung liền nói ra tin vui này.
Hàn Lập nghe thấy lời này thì ý định
thêm phần nắm chắc.
Nói thật, nếu không vì cái Cửu Minh
Ngọc Huyền Đàm này mà cấp cho hắn một thứ nào khác thì căn bản Hàn Lập
sẽ không cùng mấy tiểu bối này đi lấy cái thứ Âm Huyết Chi Thảo gì
đó, các loại linh thảo có ích cho việc Kết Đan thì đối với hắn đã không
còn điểm hấp dẫn nữa. Nhưng mà thứ có thể trợ giúp đột phá bình
cảnh trong việc luyện thể thì thật sự rất hấp dẫn, ít ra cũng có thể
rút ngắn cho hắn hơn mười năm khổ tu. Đối với việc tu luyện phải tranh thủ
từng giây từng phút, có thể giúp hắn sớm tu luyện đến đại thành Minh
Vương Quyết thì đúng là đều hấp dẫn không gì bằng. Mà cơ bản chỉ phải
đối phó với một cái kim hành cấm chế, thì đối với một trận pháp tông
sư như hắn chỉ như cái nhấc tay nhấc chân mà thôi.
“Tốt, chỉ cần có thể làm cho ta tin
tưởng việc trợ giúp các ngươi sẽ khiến cho ta được tiến vào Cửu Minh
Ngọc Huyền Đàm ta sẽ đáp ứng chuyện này.” Hàn Lập trong lòng sau khi
đã có quyết định liền không hề khách khí, nhìn thẳng vào nam tử mà
nói.
Nếu đối phương đã biết mình không
phải là luyện thể sĩ bình thường thì hắn cũng không cần phải tiếp
tục che giấu nữa làm gì.
Thấy khẩu khí của Hàn Lập biến đổi,
Phương phu nhân cùng Phan Thanh đều có chút bất ngờ. Nhưng Phương phu nhân
cũng là người nhanh nhạy nên sau khi suy nghĩ kỹ thì cũng không có ý
kiến nữa. Mặc dù không biết trong lòng thật sự nghĩ thế nào, nhưng
chỉ mỉm cười không nói, cũng không mở miệng nói ra ý kiến gì.
“Hàn huynh cần tín vật để cam đoan, điều
này tất nhiên là được. Mấy sư đệ, các ngươi hãy đem vật kia ra hết đi.” Nam tử vừa
nói, từ trong vòng tay trữ vật bắn ra một kiện ngọc bội vào trong
tay.
Phan Thanh cùng một đôi nam nữ khác
cũng lấy ra một kiện đồ vật giống như vậy.
Cẩm bào nam tử đem những ngọc bội
này thu lại rồi trao cho Hàn Lập.
“Đây là...?” Hàn Lập vừa xem xét những
đồ vật này vừa cau mày.
“Đó là những đồ vật bị trưởng bối
trong tông môn thi pháp qua, đều ẩn chứa một tia tinh hồn của bọn ta vào
trong đó, mọi đệ tử của bổn môn khi ra ngoài đều để lại một kiện
tương tự, vạn nhất nếu bị tử thương hoặc xãy ra điều gì ngoài ý muốn
thì các trưởng bối của bổn môn có thể dựa vào vật này để truy
tìm. Đương nhiên nếu vật này bị hũy đi thì tâm thần của bọn ta đồng
dạng cũng bị tổn thương không nhẹ, điều này đối với việc tu luyện về
sau rất là bất lợi. Ta giao chúng cho Hàn huynh đệ bảo quản để chứng tỏ
thành ý của chúng ta, nếu Hàn huynh đệ không tin ta chẳng còn cách nào khác.”
“Tại hạ tin tưởng Tần huynh không phải là
người bội tín.” Dù Hàn Lập không thả thần thức ra khỏi cơ thể được nhưng hắn
cũng cũng có thể nhờ Minh Thanh Linh Thủy trải qua vô số lần tẩy rữa, nên tuy
là hắn không quán chú pháp lực, nhưng khoảng cách gần như vậy cũng nhìn ra được
các ngọc bội đều ẩn chứa hồn lực, hắn mĩm cười, thực sự bọn họ nói không sai.
Sau đó hắn thu những ngọc bội này lại,
nếu mấy cái ngọc bội này thật sự có vấn đề gì đi nữa, bằng vào năng lực của hắn
làm sao để bọn họ tùy tiện nuốt lời cho được.
Thấy Hàn Lập thật sự đáp ứng chuyện
này, đám người Cẩm bào nam tử cao hứng dị thường, sau khi nói chuyện
một hồi cùng ước hẹn nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ xuất phát, kế tiếp tất
cả đều giải tán.
Để có thể nghỉ ngơi thật tốt, Hàn Lập
được an bài trong một căn nhà gỗ hơi nhỏ ở gần đó.
Thời gian một ngày đêm chỉ như nháy
mắt đã trôi qua, vào đêm thứ hai thì tại địa điểm đám người tụ họp
bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Bởi vì Thành chủ An Viễn Thành bỗng
nhiên xuất hiện tại đó khiến cho đám người xôn xao một hồi.
Nguyên là vị Triệu thành chủ này định
mang cháu gái đi Thiên Nguyên Thành nương tựa vào một vị hảo hữu, bất
quá trước khi đi nữ đồng Đại Nhi nọ nhất quyết phải gặp qua Hàn Lập
một lần.
Vị Triệu Thành chủ này tựa hồ cũng
muốn nhân cơ hội cảm ơn Hàn Lập vì đã cứu mạng cháu gái của mình.
Hàn Lập nghe vậy thì sau khi tư lự một
phen cũng đáp ứng rời khỏi căn nhà gỗ.