Phàm nhân tu tiên - Chương 1236 - 1237

Chương 1236: Ngu Dương Thành

Khoảng thời gian bốn mươi năm quá đủ cho
một tên thiếu niên trở thành một tráng hán cao lớn vạm vỡ, hoặc một
tiểu tử có Linh Căn trở thành một tu sĩ cấp thấp, nhưng khoảng thời
gian đó đối với một tòa cổ thành đã truyền thừa qua hàng trăm vạn năm
mà nói thì chỉ giống như cái chớp mắt mà thôi.

Ngu Dương Thành chính là một trong những
tòa thành có từ thời Tam Cảnh sơ khai, là một tòa thượng cổ thành trì
tại Thiên Nguyên Cảnh.

Mặc dù nó chỉ thuộc loại thành thị
bậc trung, hơn nữa Thành Chủ cũng không có ý định xây dựng mở rộng
thêm nữa, nhưng toà thành này sau nhiều lần thú triều vẫn yên ổn tồn
tại, thậm chí ngay cả một chút nguy cơ lớn cũng chưa từng xảy ra.

Sự việc nghe này qua có chút quỷ dị,
nơi này tuy là thành thị của phàm nhân nhưng xuất hiện rất nhiều Luyện
thể sĩ đang sinh sống, hiện tượng này khiến cho tiếng tăm của thành
này trở nên lừng lẫy.

Nghe nói đương kim Thiên Nguyên Thánh
Hoàng khi xưa xuất thân từ Ngu Dương Thành, người đã đem Luyện Thể Thuật
tu luyện đến cực trí sau đó mới rời đi.

Thành này là nơi lưu lại vô số tông môn
luyện thể thuật, kể cả cao giai luyện thể sĩ trong thành cũng có
không ít. Ngay trung tâm thành thị còn có một tòa “Thánh Tháp.” chuyên
môn tàng trữ các loại pháp môn Luyện thể thuật cùng tâm đắc tu
luyện, bên trong lượng kinh sách rất nhiều, nội dung phong phú có thể
nói là kho tàng tri thức số một số hai của Luyện thể thuật tại Thiên Nguyên
Cảnh.

Nhờ sự thu hút của tòa “Thánh Tháp.”
này, mà số lượng Luyện thể sĩ hàng năm tu tập tại tòa thành này nhiều
không kể xiết, với lực lượng cường đại như thế thì thú triều cũng
không thể tạo ra chút uy hiếp nào.

Ngoại trừ điều đó ra thì Ngu Dương
Thành còn nổi danh là địa phương chế tạo linh cụ nổi tiếng, hàng năm
có một lượng lớn linh cụ được tạo ra từ đây, được những Luyện thể sĩ
hoặc các nhà buôn thu mua.

Trong đó, các loại linh cụ quý hiếm
được đem lên sàn đấu giá lại càng thu hút nhiều người.

Những sàn đấu giá này tất nhiên nắm
giữ trong tay vài tên Linh cụ đại sư.

Những Linh cụ đại sư này cùng với Tu
sĩ luyện đan hoặc Trận pháp đại sư tương đối giống nhau, chỉ chuyên môn
chế tạo ra linh cụ là chính.

Chỉ là nghề nghiệp những người này
có chút đặc thù, đó là trước tiên phải tu luyện qua Luyện thể
thuật, đồng thời cũng phải có một trình độ trận pháp nhất định,
quan trọng nhất phải có thần niệm rất cường đại.

Ba điều này là không thể thiếu được
khi muốn trở thành một Linh cụ đại sư, nhưng muốn trở thành một Linh cụ
đại sư chân chính phải trải qua rất nhiều luyện tập gian khổ cùng với
thiên phú nhất định mới làm được.

Mà những Linh cụ đại sư của sàn đấu
giá tất nhiên phải là cấp tông sư.

Linh cụ bọn họ sản xuất ra chẳng
những có uy lực rất lớn, ngoài ra còn có những thần thông phụ trợ
khó tin khác.

Đương nhiên, việc chế tạo ra những linh
cụ bậc này phải cực kỳ tỉ mỉ, bình thường phải mất từ vài tháng
đến nửa năm mới tạo ra được một sản phẩm, những vật này sẽ trở thành
tiêu điểm của đấu giá hội, được người mua với giá trên trời.

Long Hưng Đấu Giá Hội chính là một trong
những hội đấu giá lớn nhất tại Ngu Dương Thành, tuy vừa mới quật khởi
cách đây không lâu nhưng danh khí rất lớn không thua gì mấy hội đấu giá
đã có lịch sử lâu đời khác.

Vị chủ nhân này đương nhiên trở thành
một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất tại đây.

Bỗng nhiên hôm nay, trong gian đại sảnh
của Long Hưng Thương Hội có một Bàn Tử (Hán tử mập mạp) thân vận trường bào
đang đi đi lại lại trong phòng.

Ánh mắt của hắn thỉnh thoảng hướng
ra phía cửa, trên mặt hiện lên nét lo âu.

Một lúc sau, tên Bàn Tử đó có vẻ không
chờ thêm được nữa, hướng ra phía cửa quát to “Phùng Nhị, ngươi ra cửa
nhìn coi Hàn đại sư đã tới chưa?.”

“Vâng, lão gia!” Thanh âm của một tên
thanh niên lập tức vang lên, tiếp theo tiếng bước chân vang lên dần dần
đi xa.

Mà tên Bàn Tử sau khi đi qua đi lại một
hồi thì miệng lưỡi tựa hồ đã khát khô cả họng, cái mông vĩ đại vừa
đặt lên ghế liền phát ra thanh âm “rắc rắc.” một cách đáng sợ.

Nhưng Bàn Tử vẫn không hề lo lắng cho
cái ghế sẽ gãy sụm dưới sức nặng của mình, mà thuận tay cầm bình trà
trên bàn tu vào miệng uống ừng ực, không hề có một chút tao nhã nào.

“Phạm huynh sao lại nóng nảy thế,
chẳng lẽ thân thể có điều bất ổn sao?” Một thanh âm từ bên ngoài bỗng
nhiên vọng đến rồi một người theo đó bước vào.

“Hàn huynh, ngươi cuối cùng cũng đã
đến rồi, tại sao tên tiểu tử Phùng Nhị lại không bẩm báo một tiếng để
ta ra tiếp đón chứ?” Tên Bàn Tử căn bản đang ngồi, vừa thấy nam tử
này thì liền bật dậy, khuôn mặt hoan hỉ dị thường.

“Ngươi cũng không nên trách cứ Phùng
Nhị, là do ta bảo hắn chờ ở bên ngoài đó.”

Đây là một tên thanh niêm dung mạo bình
thường, trên trán có một chút nếp nhăn, phía cằm có một chút râu đen
nhánh, trong tay cầm một vật được bọc kĩ lưỡng, mặt cười mà như không
cười nhìn Bàn Tử.

Nghe khẩu khí thì hai người tựa như
đã rất quen nhau.

“Ha ha, mặc dù theo ta được biết thì
Hàn huynh chưa từng lỡ hẹn lần nào nhưng chuyện này thật quá quan
trọng, quan hệ tới hơn chục năm nổ lực của tiểu đệ tại Ngu Dương Thành
này, tự nhiên trong lòng có chút lo lắng. Còn đây có phải là kiện đồ
vật mà Hàn huynh đích thân chế tác phải không?” Bàn Tử hướng về phía
Trung niên rồi nhìn qua kiện đồ vật một lượt sau đó hưng phấn hỏi.

“Không sai. Phạm lão đệ trước hết cứ
xem qua một lượt đi.” Trung niên nhân mỉm cười rồi thuận tay đưa vật đang
cầm trong tay cho Bàn Tử rồi thong dong ngồi xuống cái ghế gần đó.

Bàn Tử cũng không hề khách khí đem
vật trên bàn mở tung, lộ ra một thanh trường kiếm có võ màu vàng dài
khoảng ba thước, trên chuôi kiếm khảm nạm ba khối linh thạch màu sắc
khác nhau, đúng là một thanh linh cụ không tầm thường.

Bàn Tử nhìn thấy thanh kiếm này thì
động tác liền chậm lại, một tay nắm chặt chuôi kiếm từ từ rút ra.

Một tiếng long ngâm vang lên cùng một
đoàn kim mang xuất hiện, hoá thành một con tiểu giao vàng rực bay lượn
lờ.

Quang mang trong mắt Bàn Tử đại phóng,
lưỡi kiếm rung chuyển một lát rồi quang ảnh Kim Giao vụt tắt, hiện
nguyên hình là một thanh trường kiếm có hình hoa văn Kim Giao.

“Tuyệt diệu a! Đây đúng là kiện đồ
vật tuyệt vời nhất đã từng xuất hiện tại Ngu Dương Thành trong vòng
trăm năm trở lại đây, Linh cụ mà lại có khả năng hoá khí thành hình
thì thật là khó tin. Ha ha, có thanh kiếm này làm vật trấn môn chi bảo
thì mấy tên gia hỏa kia đừng mong lại có thể cùng ta tranh đấu tiếp? Hàn
đại ca, lần này ngươi đã ban cho tiểu đệ một cái đại ân a.” Bàn Tử
nhìn thanh trường kiếm một lượt rồi lại tra vào vỏ, miệng cười như
điên nói.

“Không có gì, có thể chế tác ra vật
này cũng là do chất lượng nguyên liệu tuyệt hảo do ngươi cung cấp thôi,
nếu không thì cho dù ta có bản lãnh thông thiên cũng không thể chế
tác ra được một linh cụ đỉnh cấp đến thế này.” Trên mặt người trung niên
cũng không có lộ ra vẻ hào hứng, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói.

“Hắc hắc, cũng không thể không kể đến
công sức của đại ca, nếu thay vào những tên gia hỏa khác thì làm sao
có bản lãnh này chứ.” Bàn Tử cười hì hì nói.

“Ngươi cũng không cần nịnh nọt nữa,
thanh kiếm này cũng là thanh linh cụ cuối cùng mà ta chế tạo ra. Kế tiếp
ta sẽ lập tức ly khai khỏi Ngu Dương Thành, có thể sẽ không quay lại nữa.”
Trung niên nhân cười nhẹ một tiếng rồi nói ra làm cho Bàn Tử trợn mắt
há hốc mồm một phen.

“Đại ca, người nói gì? Muốn rời khỏi
Ngu Dương Thành này sao? Tại sao vậy? Chẳng lẽ những tên gia nhân mà ta
phái đến làm việc không tận tâm sao? Ngươi chỉ việc nói ra, ta lập
tức phái người chặt đứt những cái chân chó của bọn chúng rồi thay
một nhóm khác đến ngay.” Bàn Tử sau một lát liền bừng tỉnh, dồn dập
hỏi lại.

“Năm đó ta tu luyện có chút sai lầm,
nếu không phải Phạm lão đệ đúng dịp đi ngang qua không ngại hao tổn
bảo bối ra tay trợ giúp thì ta làm sao có thể an toàn đột phá bình
cảnh chứ. Cho nên ta đã bỏ ra mười năm để chế tạo linh cụ cho Đấu giá
thương hội các ngươi, hơn nữa lại mai danh ẩn tích không để cho ai biết
đến sự tồn tại của ta, đó cũng có thể tính là báo đáp một phần ân
tình ngày trước. Hôm nay, Long Hưng Thương Hội đã trở thành một trong
những hội đấu giá lớn nhất tòa thành này rồi, chỉ cần đem thanh kiếm
này hiến cho Thành chủ thì chắc chắn ngươi sẽ được trở thành độc
quyền buôn bán tại đây. Còn những tên học đồ ngươi giao cho ta, mặc dù
chúng không thể học được hoàn toàn nhưng cũng đã được hơn phân nửa y
bát, sau này cũng đủ để ứng phó. Ngươi hẳn cũng đã rõ, ta dồn toàn
tâm toàn ý vào việc tu Luyện thể quyết, việc chế tạo linh cụ chỉ
là thuận tay mà làm thôi, ta mà tiếp tục lưu lại nơi này tương lai sẽ
không thể tiến thêm được nữa.” Trung niên nhân từ từ nói.

“Chẳng lẽ việc tu luyện của Hàn huynh
lại một lần nữa gặp phải bình cảnh sao?” Bàn Tử sau khi nghe thấy
trung niên nói thì trong lòng cảm thấy lo lắng.

Sau khi nghe qua, trung niên như cười như
không khiến cho Bàn Tử cảm thấy ngơ ngác.

Người khác có thể không hiểu nhưng
hắn lại cảm thấy rất rõ ràng.

Mười năm trước trong một lần hắn gặp
nạn thì vị hảo hữu này đột nhiên ra tay, kích sát hơn mười tên trung
giai Luyện thể sĩ xâm nhập vào phủ đệ, hiển lộ một thân tu vi không hề
kém mấy tên cao giai Luyện thể sĩ trong thành. Hiện tại nếu gặp phải
bình cảnh thì chẳng lẽ chỉ cần vượt qua là có thể tăng tiến vượt
bậc sao? Đến lúc đó thì trình độ của vị này chẳng phải là vô cùng
đáng sợ à?.

“Phạm lão đệ chỉ cần biết việc này
là được, lại nói ta muốn cảm tạ lão đệ mấy năm nay vẫn luôn thủ
khẩu như bình, không hề đem sự tồn tại của ta công bố ra ngoài lại
còn thay ta sưu tập đại lượng đan dược rất hữu dụng cho việc thúc đẩy
Luyện thể thuật tăng tiến, bất quá hiện nay chúng ta duyên phận đã
hết, Hàn mỗ chỉ có thể cáo từ mà thôi.” Trung niên nhân sau khi nói
xong liền đứng dậy chắp tay cáo từ rồi quay lưng hướng đi ra.

Bàn Tử chỉ kịp thốt lên “Nhưng...
nhưng” vài cái, rốt cuộc cũng không tiếp tục khuyên can nữa, nhìn thấy
thân ảnh trung niên biến mất sau cửa thì trên mặt bỗng nhiên hiện lên
vẻ buồn bã.

Việc ra tay cứu giúp đối phương có
thể xem là chuyện đúng đắn nhất mà hắn thực hiện từ trước tới nay,
đối phương chỉ bằng vào thần thông của bản thân mà trợ giúp hắn từ
một tên vô danh tiểu tốt trở thành một thương nhân danh tiếng, hiện tại
là một đại nhân vật ở Ngu Dương Thành, do vậy mà đối phương cảm thấy
đã báo được ân tình liền không chút do dự mà ra đi.

Hắn dù muốn cũng không cách nào có
thể mở miệng giữ đối phương lại được.

Trung niên nhân vừa ra khỏi đại môn
liền cưỡi một chiến thú hình thù tựa con hươu chạy thẳng đến cửa
thành gần nhất.

Mấy canh giờ sau, hắn đã xuất hiện
cách Ngu Dương Thành hơn mười dặm, đứng trên sườn núi liếc mắt nhìn
thấy tường thành xa xa rồi đột nhiên nhảy xuống khỏi chiến thú, tay
áo hướng khuôn mặt mình vung lên một cái.

Một màn khó tin lập tức xuất hiện.

Tay áo vừa lướt qua thì những sợi râu
trên mặt lần lượt rơi xuống, khuôn mặt trung niên nguyên bản liền hoá
thành một tên thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Dung mạo đó chính Hàn Lập năm xưa cùng
các tu sĩ Kim Ngọc Tông đi đoạt bảo.

Hàn Lập nhàn nhạt nhìn tường thành xa
xa, bỗng nhiên thân thể vụt chuyển, bỏ lại chiến thú nhắm hướng phía xa
chạy đi.

Không bao lâu sau, dần dần hắn đã hoá
thành một điểm đen nhỏ mất hút phía chân trời xa.

Chương 1237: Bò cạp bay

Ngu Dương Thành cách An Viễn Thành năm
xưa một khoảng cách cực xa.

Mặc dù Hàn Lập chạy như bay nhưng ước
chừng cũng phải mất khoảng nửa năm mới có thể quay trở lại vùng
phụ cận An Viễn Thành năm đó.

Dọc đường hắn băng đèo vượt suối,
tận lực hành tẩu nhưng khoảng cách thật sự quá xa.

Trên đường hắn vẫn không thể không hạ
sát một lượng đông đảo dã thú cùng với năm sáu đầu yêu thú cấp thấp.

Đương nhiên đây là lúc Hàn Lập hành tẩu
một mình nơi hoang dã.

Nếu mà gia nhập chung vào đoàn người
nào đó thì những yêu thú này hẳn sẽ không ra tay.

Phế tích An Viễn Thành sau nhiều năm
như vậy cũng không có gì thay đổi.

Những vách tường thành không nhìn
thấy điểm cuối của phế tích đã được phủ một tầng dầy đầy bụi bặm.

Hàn Lập đứng tại vùng phụ cận hồi
lâu, trong lòng không ngừng tính toán.

Việc tu luyện Kim Cương Quyết của hắn
đã đạt đến bình cảnh của đệ thất tầng, chỉ cần vượt qua chướng ngại
này sẽ liền bước vào cảnh giới đại viên mãn.

Tốc độ tu luyện của hắn so với dự
tính lúc đầu đã nhanh hơn nhiều.

Trong đó, việc linh khí tại Linh Giới
nhiều hơn xa so với Nhân Giới, chính là nguyên nhân chính khiến cho hiệu
quả linh khí quán thể tăng vọt, ngoài ra cũng có thể kể đến việc
hắn nhờ hấp thu được các loại linh dược, nên tiềm năng của thân thể đã được
cải tạo, vượt qua rất xa cực hạn của nhân loại.

Năm đó, hắn đi theo Nam tử họ Tần
tiến vào huyệt động của yêu thú, với kiến thức cùng thần thông của
họ liền có thể dễ dàng thu thập được Huyết Âm Chi Thảo.

Những người của Kim Ngọc Tông sau khi
xong việc, liền viết cho hắn một lá thư để tiến cử hắn vào Cửu Minh
Ngọc Huyền Đàm, sau đó họ thu lại ngọc bội rồi hoan hỉ phản hồi tông
môn.

Còn hắn cũng không cùng những tu sĩ
kia phản hồi Thiên Đông Thương Hành, mà lẫn vào bên trong thành thị
khác.

Dù sao thì Huyết Chú Văn Thư đối với
hắn cũng không có một chút hiệu quả nào.

Mục tiêu của hắn tự nhiên là vài toà
thành thị gần Ngu Dương Thành, đây chính là thánh địa của Luyện thể
sĩ, hẳn là đối với hắn cũng có chỗ hữu dụng. Còn thanh đoản kiếm
tín vật mà vị yêu nữ phượng tộc kia giao cho hắn thì Hàn Lập cảm
thấy không chút tin tưởng, ngay sau khi vừa rời yêu nữ liền đem thanh
kiếm đó phá huỷ đi.

Trên đường đi đến Ngu Dương Thành hắn
tiếp tục củng cố đệ ngũ tầng Kim Cương quyết, tới thời điểm mấu chốt
thì lại bị vài đầu yêu thú mai phục đánh lén.

Mặc dù hắn đem những yêu thú này
toàn bộ giết sạch, nhưng lại bị Kim Cương Quyết cắn trả, sau đó không
lâu tu vi liền đại giảm, tựa hồ sắp quay trở lại đệ tứ tầng.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì
hắn gặp phải một tên tiểu thương nhân của Ngu Dương Thành, chính là tên
bàn tử họ Phạm đã dùng một loại đan dược quý hiếm cứu hắn đem về.

Trong tình cảnh đó, Hàn Lập trong lòng
cảm kích, đồng thời cũng muốn tìm nơi nương tựa một thời gian liền
theo Phạm bàn tử phản hồi Ngu Dương Thành, âm thầm xuất lực đem Đấu
Giá Thương Hội phát triển một cách nhanh chóng.

Về việc luyện chế linh cụ thì với một thân
trận pháp tôn sư cùng với kiến thức của tu sĩ Hoá Thần kỳ như hắn, chỉ cần
luyện tập qua một chút liền có khả năng chế tạo ra tinh phẩm (hàng chất lượng
cao).

Hắn ở lại Ngu Dương Thành nhiều năm, lúc
đạt tới bình cảnh của đệ lục tầng hắn đã rời khỏi thành một chuyến. Tốn thêm
một năm dài đã tìm được vị trí của sơn môn Kim Ngọc Tông và gặp mặt vị Cẩm bào
tu sĩ lúc trước, người mà sau này đã tiến tới giai đoạn Kết Đan kỳ.

Lúc nghe Hàn Lập nói đã tu luyện Kim Cương
Quyết đến đệ ngũ tầng đại thành, thật chỉ bằng thân thể đã có thể đối đầu cùng
tu sĩ Kết Đan kỳ mà không hề rơi xuống hạ phong, làm cho Nam tử họ Tần cảm thấy
giật mình, đành phải tuân thủ lời hứa an bài Hàn Lập vào ngâm mình trong Cửu
Minh Ngọc Huyền Đàm một lần.

Nhờ vào lực lượng khó có thể tin nổi của
thủy đàm, Hàn Lập chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đột phá đệ lục tầng, đỡ phải
tiêu tốn khoảng mười năm khổ tu.

Sau đó hắn phản hồi Ngu Dương Thành tĩnh tu
hơn hai mươi năm mới gặp phải bình cảnh của đệ thất tầng như hiện nay.

Hắn nếu muốn đột phá bình cảnh này, tự
nhiên không thể tiếp tục khổ tu một cách ngu ngốc nữa mà dùng một phương pháp
đa số Luyện thể sĩ thường dùng để đột phá bình cảnh, đó là rời xa thành thị
của nhân loại, tiềm nhập vào nơi hoang dã nguy hiểm, thông qua việc chiến đấu
với các loại yêu thú cường đại mà mạnh mẽ đánh sâu vào bình cảnh.

Lần này hắn sẽ đi rất xa khỏi khu vực nhân
loại, có thể không quay lại phiến địa vực này nữa, cho nên hắn chuẩn bị đem các
bảo vật đang cất dấu tại Thanh La Sa Mạc lúc trước mang theo.

Dĩ nhiên với một thân Luyện thể thuật
của hắn thì nhất định dư sức tự bảo vệ mình, lại có thêm bảo vật trên người thì
càng tốt. Sau khi nghỉ ngơi tại phế tích nửa ngày trời, Hàn Lập lại một lần nữa
xuất phát chạy thẳng đến Thanh La Sa Mạc.

Hơn một tháng sau, Hàn Lập đã bước chân
trên bãi cát màu xanh xám, đã bước đầu xâm nhập vào sa mạc.

Nhưng sau khi hành tẩu chưa được bao lâu,
thì sắc mặt Hàn Lập có chút khác thường, trong lòng cảm thấy giật mình.

Sa mạc rất tĩnh lặng, trừ thanh âm của bão
cát ra thì không hề nghe thấy bất cứ thanh âm của một loài cầm thú nào, ngay cả
côn trùng cũng chẳng thấy bóng dáng.

Phảng phất cả khu vực Thanh La Sa Mạc này
đã biến thành tử địa vậy.

Hàn Lập trên mặt có chút kinh ngạc, trong
lòng càng cẩn thận hơn, chạy thẳng tới địa điểm chôn giấu túi trữ vật.

Mặc dù địa hình tại sa mạc thường xuyên
thay đổi nhưng lúc ban đầu Hàn Lập đã có động tay chân qua một chút, hiện nay
có thể dùng một số phương pháp đặc thù tìm ra nơi cất giấu đó.

Mười ngày sau, thân hình Hàn Lập xuất hiện
tại một địa điểm trên sa mạc, vừa nhìn thấy hơn mười phiến vật phẩm màu trắng
cách đó không xa mà cảm thấy kinh ngạc.

Trong đó có một cái xác côn trùng rất lớn,
trên lưng có một đường nứt, hình thù hoàn toàn giống với những con rết bình
thường, ngoại trừ hình dáng lớn gấp không biết bao nhiêu lần.

“Lục Dực Sương Công? Như thế nào lại có thể
tiến hoá nhanh như vậy được?” Hàn Lập nhìn thấy xác con rết thì cảm thấy rất
ngạc nhiên.

Hắn đi quanh xác con rết vài vòng rồi đột
nhiên từ trong tay áo bắn ra một đạo ngân quang.

“Đương” một thanh âm nhỏ vang lên, ngân
quang đánh lên xác côn trùng liền bị phản ngược trở lại, hiện nguyên hình là
một sợi roi da màu bạc chói mắt.

Đó chính là binh khí mà Hàn Lập dùng sợi
gân Địa Giao năm đó mua được chế tạo ra, trong hơn mười năm gần đây đã kích sát
không biết bao nhiêu yêu thú cùng địch nhân. Sau đó, cho dù Hàn Lập nắm được
phương pháp luyện chế linh cụ nhưng cũng không hề cải tiến lại vũ khí này, bởi
vì bằng một thân Luyện thể thuật của hắn thì linh cụ cũng không trọng yếu
nữa, ngoài ra cái roi da này đã dùng thuận tay nhiều năm rồi nên cũng không
muốn chế tác lại.

Bất quá dưới một kích gần như toàn lực của
hắn mà xác côn trùng này không chút hư tổn thì độ cứng có thể nghĩ được thế
nào. Thật không hổ là đã tiến giai đến tầng cuối của Lục Dực Sương Công! Hàn
Lập đảo mắt nhìn quanh một lượt, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Rõ ràng là có
mười hai con mà tại sao vùng phụ cận chí có mười một xác côn trùng mà thôi? Một
con còn lại đâu? Chẳng lẽ...” Tâm niệm Hàn Lập khẽ chuyển, hốt nhiên nghĩ tới
một giả thuyết làm sắc mặt khẽ biến.

Đúng lúc này, một tiếng huýt gió
quái dị phảng phất từ rất xa truyền đến, ngay sau đó từng trận
tiếng sấm sét vang lên, phía chân trời đột nhiên mây đen cuồn cuộn,
thanh âm cuồng phong cùng sấm sét vang dội truyền đến không ngừng.

Thấy cảnh này, khuôn mặt Hàn Lập co
rút lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào địa phương có thiên tượng thay
đổi.

Mặc dù hắn vẫn vô phương phóng thích
thần niệm ra ngoài nhưng một cảm giác tâm thần tương liên bỗng truyền
đến, phía thiên tượng thay đổi xa xa rõ ràng là một con linh trùng Lục
Dực Sương Công của mình. Nhưng cảm giác tâm thần tương liên lại có chút
xa lạ, loài côn trùng này sau khi tiến hóa lại có thể thi triển thần
thông hô phong hoán vũ làm cho hắn trợn mắt, há hốc mồm.

Con Lục Dực Sương Công này có thể thuần
thục điều khiển thiên địa nguyên khí, cảnh giới tựa hồ so với Hàn Lập
lúc trước còn cao hơn một chút, đại khái gần bằng Hoá Thần kỳ đại
thành.

Trong lúc Hàn Lập đang cảm thấy khó tin
thì thanh âm “vù vù” bỗng nhiên vang lên, tiếp theo là từ vùng phụ
cận của đám mây đen, một đám sương khói ngũ sắc bỗng nhiên hiện ra,
hướng phía ngoài bỏ chạy.

Hàn Lập vừa nhìn thấy sắc mặt có
chút trắng bệch.

Đám vân vụ này rõ ràng là một nhóm
bò cạp bay, sau lưng mọc lên hai cánh, đám mây này tỏa ra hào quang ngũ
sắc sặc sỡ, bao phủ gần nửa bầu trời.

Càng làm cho Hàn Lập cảm thấy á khẩu
là tại giữa đám vân vụ là một con Hạt Vương (Vua Bò Cạp) hình thể lớn
chừng mười trượng.

Con Hạt Vương này trên lưng không có
cánh, nhưng lại được một đám khói nâng lên, phía đuôi vung cao lên gần
mười trượng, ẩn hiện lục mang cực kỳ yêu dị.

Gặp tình cảnh này, Hàn Lập bỗng nhiên
hít một ngụm lương khí.

Bất quá, ánh mắt hắn ngưng lại liền
phát hiện con “Hạt Vương” này thực ra là do hàng vạn con tiểu hạt
ngưng tụ lại mà thành.

Tứ phía xung quanh là một đám phi hạt
tập trung lại, bao quanh con cự hạt vào giữa.

Hàn Lập chưa kịp cẩn thận suy xét thì
phía xa xa lại vang lên tiếng huýt gió, mây đen quay cuồng lộ ra một con
rết màu trắng như tuyết lớn chừng chục trượng, bộ dáng dữ tợn dị
thường.

Cùng lúc đó, một tia tâm thần tương
liên vốn mơ hồ bỗng nhiên rõ ràng hơn rất nhiều.

Hắn thần sắc chấn động, trong lòng
không khỏi nghĩ thầm: “Quả nhiên là thế, con Lục Dực Sương Công này bao
gồm mười hai con tứ dực Lục Dực Sương Công lúc trước, không biết là
chúng dung hợp với nhau hay là một con cắn nuốt những con còn lại.”

Với tình huống như vậy mới có thể
đản sinh ra một con tiến vào giai đoạn thành thục. Bất quá, những con
phi hạt này từ đâu đến? Nếu nhóm người Thiên Đông Thương Hành đi ngang
qua bãi sa mạc này mà đụng phải nhóm côn trùng này thì tuyệt đối là
chết không có chỗ chôn.

Hàn Lập trong lòng có chút buồn bực,
lúc này đám hắc vân đã đuổi kịp đám vân vụ ngũ sắc đang bỏ chạy.

Lập tức tiếng huýt gió vang lên, vô số
phi hạt bị một luồng hàn khí từ trong hắc vân thổi ra, trong nháy mắt
hóa thành những khối băng liên tiếp rơi xuống.

Nhưng những con phi hạt còn lại phun ra
từng đoàn độc khí màu sắc rực rỡ, đem hắc vân thôn phệ gần phân nửa,
xem ra vẫn còn tiếp tục cắn nuốt.

Nhất thời, thân hình màu tuyết bạch
của con rết vốn được bao phủ trong hắc vân dần dần lộ ra.

Báo cáo nội dung xấu