Phàm nhân tu tiên - Chương 1234 - 1235
Chương 1234: Trảm sát tam yêu
“Ngươi chính là vị luyện thể sĩ Hàn
Lập đã cứu mạng cháu gái ta sao, nếu có yêu cầu gì cứ nói ra, lão
phu sẽ tận lực đáp ứng cho ngươi.” Tử bào đại hán vừa gặp mặt Hàn Lập
liền ôn hòa nói.
Giờ phút này hắn cùng với vài luyện
thể sĩ mang theo Đại Nhi đang đứng tại cổng doanh, bộ dáng sắp sửa đi
xa.
Bàn tay nhỏ bé của Nữ đồng đang nắm
chặt lấy Đại hán, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, mặc
dù không nói gì nhưng từ trên khuôn mặt nhỏ bé đó có thể thấy được
vẻ cao hứng dị thường.
“Tại hạ cũng không có yêu cầu gì cả, việc
cứu lệnh tôn chỉ là thuận tay mà làm thôi.” Hàn Lập nhìn Tử bào đại
hán trước mặt rồi nhàn nhạt trả lời.
“Hắc hắc, Triệu mỗ chẳng lẽ là hạng
người thấy ân không báo sao. Như vậy đi, ta nghe nói các hạ tu luyện
chính là công pháp Kim Cương Quyết, hơn nữa đã đến tầng thứ ba rồi.
Ta có một hảo hữu mà tổ tiên của hắn cũng tu luyện công pháp này,
hơn nữa đã tu luyện đến tầng sáu, trên người ta còn có kiện tín vật
của hắn lưu lại năm đó, ngươi có thể cầm theo tín vật này đi tìm hậu
nhân của hắn mà mượn tâm đắc có liên quan đến việc tu luyện, đối với
ngươi cũng có chút tác dụng đấy.”
Tử bào đại hán hào sảng cười một
tiếng rồi lấy ra một vật trông giống như một thanh đoản kiếm đưa cho Hàn
Lập, đồng thời đôi môi khẽ nhúc nhích truyền âm vài câu, nói ra tên
người cùng địa điểm.
Nghe thấy chuyện này có liên quan đến tu
luyện Kim Cương Quyết, sau khi do dự một lát Hàn Lập cũng nhận đoản kiếm
đó.
Sau đó, vị Triệu thành chủ hướng
Phương phu nhân cùng nam tử họ Tần cáo từ rồi mang theo Nữ đồng nhảy
lên một con cự lang.
Nhưng đúng lúc này, cự lang kia vốn dĩ
thuần phục dị thường đột nhiên lồng lên, giương nanh múa vuốt phảng
phất như bị cái gì kích thích vậy.
Tử bào đại hán trong lòng cả kinh
nhưng trên hắc quang trên chân chợt loé, kẹp chặt cự lang một cái làm
cho nó rống to một tiếng rồi liền thành thật ngồi xuống.
Mặc dù một màn này có chút kỳ lạ
nhưng cũng không ai nghi ngờ gì cả.
Cự lang nổi cuồng tính cũng là
chuyện thường, chỉ có điều vị Triệu thành chủ này chỉ cần dùng hai
chân kẹp một cái liền dễ dàng chế trụ cự lang đang nổi giận thì
thật là hợi hại.
Chỉ có Hàn Lập thấy được tại thời điểm
hắc quang lóe lên trên chân của Tử bào đại hán thì sắc mặt có chút thay
đổi, nhưng ngay tức thì liền trở lại bình thường.
Mắt thấy bóng lưng Đại hán dần dần
mất dạng, những người khác cũng tự động giải tán. Chỉ còn Hàn Lập
đang đứng tại chỗ trầm ngâm một hồi, nhìn đám người Triệu thành chủ xa
xa sắc mặt có chút âm tình bất định.
“Hẳn là thi khí không sai, vì sao phải
mang tiểu nha đầu này đi? Có nên giúp tiểu nha đầu một lần nữa không?”
Trong đầu Hàn Lập loé lên hình ảnh Nữ đồng khả ái quấn quýt lúc
trước, bèn thở dài một hơi hướng doanh địa đi tới.
Sau đó không lâu, hắn liền biến mất
trong căn nhà gỗ.
Tử bào đại hán cưỡi trên lưng cự lang
vừa rời khỏi doanh địa không lâu, liền thúc giục cự lang toàn lực mà
chạy, những tên thủ hạ theo sau mặc dù trong lòng có chút kỳ quái
nhưng cũng không dám nghĩ nhiều mà tăng tốc bám sát theo.
Những người này đều là luyện thể sĩ
thủ hạ của Triệu thành chủ, còn Lão quản gia cùng vài tên thị nữ bởi
vì hành động bất tiện nên tạm thời lưu lại trong thành.
Cự lang sau khi toàn lực chạy một hồi,
ước chừng cách thành trì hơn trăm dặm thì trước mắt xuất hiện một
gò đất nhỏ, Tử bào đại hán trên mặt loé lên vẻ khác thường liền
thúc giục cự lang chạy về phía đó.
Những tên thủ hạ tuy rằng có chút
khó hiểu nhưng không hề lưỡng lự mà đuổi theo, bỗng nhiên Tử bào đại
hán giật mạnh giây cương dừng lại ở đỉnh gò đất.
Những người phía sau theo bản năng
cũng dừng lại.
Đúng lúc này dị biến bỗng phát sinh!
Mảnh đất dưới chân đột nhiên nứt toát
ra một mảng, đem hầu hết cự lang cùng kỵ sĩ nuốt trọn vào trong, ngay cả
tiếng hét thảm cũng chưa kịp phát ra.
Những người khác thấy cảnh này thì
vô cùng kinh hãi, vừa định ứng cứu thì “Phốc, phốc.” hai tiếng, hai
cây cốt mâu từ bên dưới mặt đất bắn lên đem hai tên kỵ sĩ sét đánh
không kịp bưng tai xuyên thủng thân thể mà mất mạng.
Những người khác thấy vậy thì kinh
hãi bỏ chạy, đột nhiên ba cái đầu rắn phi ra đem những người này
phanh thây tại chỗ.
Sau đó, hai con Xà Yêu cùng một con Sa
Trùng thú thật lớn từ dưới mô đất chui lên.
Lúc này Tử bào đại hán mới chậm
rãi xuất hiện nhàn nhạt nhìn qua một cái rồi phân phó:
“Đem tất cả thu thập sạch sẽ đi, không
được để lại bất cứ dấu vết gì.”
Sau đó hắn mang theo Nữ đồng nhảy ra
khỏi cự lang rồi lạnh lùng hướng thủ cấp nó vỗ ra một chưởng.
“Phanh.” một tiếng, Lang thú không kịp
rên lên một tiếng quỵ ngã xuống mà chết, cái đầu đã hoàn toàn vỡ
nát.
“Ngu xuẩn! Hừ, thiếu chút nữa khiến
ta bại lộ chân tướng” Đại hán lạnh lùng nói ra một câu.
Nói ra cũng thật kỳ quái, dù cho
những yêu thú ra tay đánh gục đám thủ hạ hay là Đại hán đánh chết
toạ kỵ đều có máu tanh dị thường, nhưng Nữ đồng đang trong lòng Đại
hán thần sắc vẫn bình tĩnh dị thường, không hề có chút biểu hiện
của một bé gái.
Những yêu thú này động tay động chân
một hồi đã đem thi thể của người cùng thú cắn nuốt sạch sẽ, phảng
phất những thứ đó chưa từng tồn tại vậy.
Triệu thành chủ thấy vậy gật đầu ra vẻ
hài lòng, đột nhiên nhấc tay một cái, luồng hắc khí quay cuồng một lát
đã ngưng tụ lại thành một thanh đoản thương dài chừng ba bốn thước, ô
quang loé lên, hắc thương như thiểm điện bắn tới một chỗ không một bóng
người, phát ra tiếng xé gió kinh người.
“Oanh.” một tiếng, một đầu quyền màu
vàng rực hiện ra đem hắc thương đánh tan nát, sau đó kim mang loé sáng
hiện ra một thanh niên nam tử.
Đúng là Hàn Lập!
Cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì
mà có thể theo sát cự lang hơn trăm dặm, lại còn có thể ẩn tàng
khiến đám người đại hán không sớm phát hiện ra tung tích.
“Giết hắn!” Hai mắt Tử bào đại hán
nhíu lại phân phó thủ hạ.
Lập tức Xà Yêu cùng Sa Trùng thú
hướng Hàn Lập công tới.
Trong đó con Xà yêu đầu người thân ngựa
tựa hồ nhận ra Hàn Lập chính là tên mà ngày đó nó tập kích xa đội
của hắn, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, bắn ra hai cây cốt mâu về phía
trước còn Tam Đầu Quái Xà bên cạnh thì ba đầu va chạm vào nhau, thân
thể bay thẳng lên trời.
Sau đó con Sa Trùng cự thú há miệng
phun một cỗ lục dịch về phía Hàn Lập.
“Đừng!” Nữ đồng thấy cảnh này liền
phát ra một tiếng thét kinh hãi, vẻ bình tĩnh được bảo trì trên mặt
đã biến mất.
Mà Tử bào đại hán bên cạnh lại không
chút biến sắc, căn bản không chút cảm xúc.
Trước những đòn công kích này, trên
mặt Hàn Lập lộ ra một tia cười lạnh, nhắm hai cây cốt mâu phía trước
đánh ra hai quyền.
“Bang bang” hai tiếng vang lên, hai cây
cốt mâu không ngăn cản được lưỡng quyền mà ngược lại bị nắm tay nặng
tựa búa tạ đánh cho quay cuồng, trong chớp mắt đã biến thành các mảnh
vụn tiêu tán trong không trung.
Thấy luồng lục dịch trong nháy mắt
đã đến đỉnh đầu, Hàn Lập không chút do dự nhoáng lên một cái, thân hình
có chút mơ hồ liền biến thành một đạo tàn ảnh bắn ra cách đó mấy
trượng.
Lục dịch đã mất đi mục tiêu nên rơi
trên mặt đất.
Một lượng lớn bọt khí hiện ra đồng
thời tỏa ra một trận mùi tanh tưởi, phảng phất chứa đựng chất độc ăn
mòn mãnh liệt.
Đúng lúc này Tam đầu Quái xà thấy
Hàn Lập chống đỡ lục dịch liền ra tay một cái nhanh như chớp cắn tới.
Thân hình Hàn Lập tựa hồ không né
tránh kịp, thanh âm “Phốc phốc.” vang lên đồng thời ở hai vai cùng cổ
đã bị cắn phải.
Tên Xà Yêu còn lại cùng với Sa Trùng
thú thấy vậy mừng thầm, đồng loạt ra tay đánh tới.
Sắc mặt Hàn Lập liền trầm xuống, một
tiếng hừ lạnh vang lên, hai tay thoáng động liền không biết cách nào đã
nắm được cổ rắn.
Huyết quang loé lên, đầu rắn cứng đến thế
lại bị vặn đứt thành hai đoạn.
Hai đầu rắn còn lại bị đau quá, càng
thêm điên cuồng cắn xé hai đầu vai của Hàn Lập, nhưng Hàn Lập đã đưa hai
tay ra vung lên một cái liền đem hai cái đầu rắn nhanh như chớp chụp
lại.
Kim Cương Quyết tầng thứ tư được vận
dụng tới cực hạn liền biến hai tay phảng phất thành một thứ thần
binh lợi khí sắc bén vô cùng.
Động tác Hàn Lập không hề ngừng lại
chút nào, thân hình quỷ dị chớp động một cái, liền huyễn hoá thành
mấy đạo ảo ảnh nghênh đón tam yêu trong không trung.
Hàn Lập hô vang một tiếng sau đó một
mảnh huyết vũ từ không trung rơi xuống.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Thanh âm nhàn nhạt của Hàn Lập vang lên
từ trong mảnh huyết vũ, sau đó một tiếng “Phanh.” nhỏ vang lên, thân
hình hắn đã ở phía sau khoảng mười trượng, hai tay để sau lưng mà đứng
đó.
Lúc này, thi thể của đám yêu thú từ
không trung rơi xuống mặt đất bắn ra một lượng lớn máu huyết nhiễm đỏ
cả một vùng.
Song phương vừa giao thủ một lát thì
Hàn Lập đã bằng vào lực lượng kinh người của Kim Cương Quyết tầng thứ
tư ngạnh trảm sát tam yêu.
“Ngươi là ai mà dùng cỗ thi thể này
lừa gạt nhân giới tu sĩ chúng ta, lá gan đúng là không nhỏ!” Hàn Lập
chậm rãi nhìn qua Tử bào đại hán trên mô đất.
Hàn Lập năm xưa mượn Minh vương quyết
luyện hoá sát khí, giờ phút này đã thành bản năng phóng ra.
Nếu là tu sĩ bình thường bị sát khí
này bao phủ chỉ sợ chưa giao thủ thì toàn thân đã phát lạnh, chỉ
phát huy được vài thành thực lực.
Tử bào đại hán đứng đối diện một
mực lẳng lặng quan sát, thậm chí ngay cả khi tam yêu bị diệt sát
trong nháy mắt cũng tỏ vẻ lãnh đạm, đứng yên mà nhìn. Nhưng khi thấy
Hàn Lập thả ra sát khí nồng đậm như vậy thì sắc mặt hắn có chút
thay đổi, rốt cục cũng hiện ra một tia ngạc nhiên.
“Kim Cương Quyết sau khi tu luyện đến
tầng thứ tư thì có thể chạy nhanh như gió, đuổi kịp chiến thú cũng
là chuyện bình thường, chỉ có điều lợi dụng ánh sáng tùy thời mà
không sử dụng pháp lực lại có thể che dấu được tung tích, như vậy
đích xác là một môn bí tịch. Bất quá ta cảm thấy sát khí trên người
ngươi có chút hứng thú, Luyện thể sĩ bình thường không thể thả ra
sát khí nồng đậm như vậy được. Ngươi rốt cục là ai? Hẳn cũng có
chút lai lịch chứ?” Đại hán rốt cục cũng mở miệng, thanh âm không hề
có chút tình cảm nào bên trong.
Hàn Lập thấy đối phương không thèm trả
lời câu hỏi của mình mà ngược lại đi hỏi mình thì sắc mặt trầm
xuống, lập tức liếc mắt qua Nữ đồng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc
liền không hề khách khí nói:
“Ta không có hứng thú cùng một con rối
dài dòng làm gì, ngươi muốn tự kết liễu hay để ta động thủ đây?”
Vừa nói, toàn thân Hàn Lập kim quang
loé sáng, từng bước nhắm hướng mô đất đi tới.
Chương 1235: Truyền Thừa châu
“Một con rối không xứng cùng ngươi nói
chuyện à? Nga, bổn cung như thế nào lại quên mất.” Đột nhiên cách đó
khoảng mười trượng có một đoàn hỏa diễm hắc sắc hiện lên, sau đó ngưng
tụ lại biến thành một cung trang thiếu phụ sắc mặt cực kỳ lạnh
lùng.
Nàng vừa hiện ra thì lập tức dùng
một ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn qua Hàn Lập, sau khi xác nhận lại
một lần nữa Hàn Lập chỉ là một tên phàm nhân bình thường thì khoé
miệng chợt hiện lên một tia khinh thường, một tay chậm rãi giơ lên hướng
thẳng về phía Hàn Lập.
Tuy thần niệm của Hàn Lập cũng vô
phương cảm ứng được cái gì nhưng với tu vi của hắn có thể liên thông
được với thiên địa nguyên khí nên có thể cảm nhận được một loại nguy
hiểm không thể ngờ tới.
Cung trang thiếu phụ vừa xuất hiện
thì trong chốc lát mọi hành động của Hàn Lập đều đình chỉ, sắc mặt đại
biến.
Ngay lúc nữ tử giơ tay nhắm thẳng về
phía mình thì toàn thân Hàn Lập bỗng phát lạnh, lông tóc toàn thân
dựng thẳng lên.
Lần đầu tiên kể từ khi bước vào tu
tiên giới, Hàn Lập mới nhận thấy được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đến
như vậy.
Lập tức theo phản xạ, Hàn Lập không hề
lưỡng lự rung tay áo lên, hai kiện đồ vật hình tròn rơi vào lòng bàn
tay sau đó đem hai vật đó đưa ra phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào
thiếu phụ trong không trung tịnh không nói một lời.
Đó là hai khối cầu một đỏ một đen,
mặt ngoài ẩn hiện những tia quang mang chớp động, hình dáng thần bí
dị thường.
“Diệt Tiên Châu! Còn có đến hai khoả?
Ngươi rốt cuộc là ai mà lại có loại bảo vật này?” Cung trang thiếu
phụ vừa nhìn thấy hai khối cầu thì sắc mặt lập tức đại biến, vòng
tay vừa nổi lên một đạo hoả diễm hắc sắc thì chợt ngừng lại, thanh
âm kinh sợ dị thường.
Thấy nàng nhận ra được hai khoả Diệt
Tiên Châu, hơn nữa sắc mặt còn có vẻ sợ hãi thì trong lòng Hàn Lập
mới buông lỏng được đôi chút.
“Hắc hắc, Đạo hữu nhận được vật ấy là tốt
rồi.” Hắn nhàn nhạt nói nhưng trong lòng thầm toát mồ hôi lạnh, tu vi
của nàng ta đáng sợ vượt ngoài dự đoán của hắn. Nếu ngay cả Diệt
Tiên Châu cũng không tạo thành uy hiếp đối với nàng thì quả thật xui xẻo.
Bất quá, tuy làm cho nàng có phần cố kỵ nhưng trong lòng hắn vẫn kêu
khổ không ngừng.
Bởi vì lúc hắn xuất đầu lộ diện
thì đối phương cũng chỉ là một con rối mà thôi, thật không nghĩ ra lại
đối đầu với một tên Hoá Thần kỳ cao giai yêu tu.
Trong khu vực của nhân loại sao lại
xuất hiện yêu tu có cấp bậc cao đến dường này?.
Mặc dù lúc này dùng Diệt Tiên Châu có
thể chế trụ đối phương, nhưng chỉ sơ ý một chút liền có thể bỏ mình
là chuyện tuyệt đối có khả năng, Hoá Thần kỳ tu sĩ có bao nhiêu lợi
hại thì đối với hắn thật quá rõ ràng rồi.
Cung trang thiếu phụ sắc mặt âm u bất
định, ánh mắt sắc như dao chăm chú nhìn Hàn Lập, không hề che dấu sát
ý.
“Ngươi thật sự cho rằng dùng Diệt Tiên
Châu có thể giết được bổn cung sao?” Thiếu phụ lạnh lùng nói ra một
câu.
“Có lẽ là không thể được, nhưng với
hai khoả thì ta có thể nắm chắc bảy tám thành có thể gây trọng thương
cho ngươi.”
Hàn Lập thần sắc bất động nói.
“Đúng, nhưng ngươi rốt cuộc cũng chỉ
là một luyện thể sĩ, đối với dạng bảo vật như Diệt Tiên Châu thì cũng
vô phương sử dụng được hết uy năng của nó. Ngươi định tự sát sao?”
Thiếu phụ cười lạnh một tiếng.
“Nếu mà không sử dụng chúng thì cũng
khó giữ được cái mạng nhỏ này, tại hạ tình nguyện đánh cược với
số mạng một lần.” Hàn Lập cười nhẹ trả lời.
“Cứ coi như là thế đi, chẳng lẻ ngươi
dám chắc bổn cung không dám hy sinh một ít thương tích mà đổi lấy cái
mạng chó của ngươi sao?” Thiếu phụ giận dữ cười rộ lên.
“Hắc hắc, đương nhiên là đạo hữu không
dám rồi! Chẳng lẽ đạo hữu quên nơi đây là khu vực của Nhân loại sao,
nếu mà bị thương chỉ sợ vô pháp che giấu được yêu khí của bản thân,
khi đó chắc chắn sẽ bị cao giai tu sĩ đuổi giết. Nếu ta nhớ không lầm
thì cao giai yêu tu mà tiến vào khu vực của nhân loại chính là phản
lại hiệp nghị, tất sẽ bị truy sát.” Hàn Lập hai mắt híp lại cười
khan một tiếng.
“Ngươi chỉ là một tên phàm nhân mà cũng
dám uy hiếp bổn cung sao? Lá gan đích thực không nhỏ chút nào.” Thanh
âm của thiếu phụ đột nhiên có chút quỷ dị, có chút mờ ảo không rõ,
đồng thời tử mang chớp động hiện ra khiến tâm thần của người khác
bị thu hút một cách quỷ dị.
Hàn Lập nguyên bản đang nhìn chắm chằm
vào đối phương, ánh mắt không khỏi có chút bị hấp dẫn, trong mắt
bỗng nhiên có chút mờ mịt.
Cung trang thiếu phụ thấy vậy thì
trong lòng mừng thầm, thân hình vừa động tựa hồ muốn lập tức động
thủ.
Nhưng đúng lúc này trên mặt Hàn Lập
bỗng nhiên hiện ra một tia châm biếm, trong mắt lam quang bỗng nhiên đại
phóng.
Thiếu phụ chỉ cảm thấy trong mắt một
hồi mê muội, tâm thần rung chuyển một hồi khiến thân thể thiếu chút
nữa từ trên không trung rơi xuống.
“Mê hồn đại pháp? Ngươi đã từng luyện
Mê hồn đại pháp sao?” Thiếu phụ thần thức cũng rất cường đại, mặc
dù bị Hàn Lập xuất kỳ bất ý dùng linh nhãn cắn trả nhưng ngay tức
khắc đã thanh tỉnh trở lại. Bất quá sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn
Hàn Lập với vẻ mặt khiếp sợ tựa như đang thấy một con quái vật vậy.
Đối với ánh mắt ngạc nhiên của Thiếu
phụ, Hàn Lập chỉ cười bí hiểm một hồi nhưng vẫn đứng yên tại chỗ mà
không có ý động thủ.
Cung trang thiếu phụ rất nhanh đã khôi
phục lại thần sắc bình thường, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào
Hàn Lập, không tự chủ xuất ra vài phần kinh nghi.
Giờ phút này nàng rốt cục cũng hiểu
ra đối phương tuyệt đối không phải là một Luyện thể sĩ bình thường như
biểu hiện bên ngoài.
“Ngươi rốt cục là muốn thế nào?
Chẳng lẽ cứ giằng co cùng bổn cung như thế này sao?” Thiếu phụ nhìn
lướt qua hai khoả Diệt Tiên Châu trong tay Hàn Lập, lại nhìn qua Nữ Đồng
gần đó rồi nói với thanh âm vô cùng băng giá.
“Để tiểu nha đầu này lại rồi đạo hữu
cứ tự nhiên rời đi là được.” Hàn Lập sau khi tư lự một phen rồi nói.
“Chuyện này căn bản là không thể, dù
thế nào ta cũng phải bảo trì huyết mạch của Hắc Phượng Tộc chúng ta.”
Cung trang thiếu phụ không hề nghĩ ngợi
mà đưa ra lời cự tuyệt.
Thấy đối phương trả lời một cách quyết
liệt như vậy, thần sắc Hàn Lập liền trầm xuống mà không hề tiếp tục
nói điều gì.
Còn Thiếu phụ đứng đối diện cũng im
lặng, tình thế lại lâm vào trạng thái giằng co.
Nơi này chỉ còn tiếng gió xào xạc
vang lên, ngoài ra thì cực kỳ yên tĩnh.
“Hàn đại thúc, người đừng cùng Phiệt
cô cô tranh cãi nữa! Là ta tự nguyện đi cùng cô cô mà” Nữ đồng đang ở
trong vòng tay của đại hán bỗng nhiên mở miệng nói.
Vừa nghe thấy vậy, Hàn Lập trước thì
ngẩn ngơ, sau đó cau mày nhìn qua Thiếu phụ sắc mặt không thay đổi,
tựa hồ lời nói của Nữ đồng không hề nằm ngoài dự liệu của nàng.
“Đại Nhi, ngươi đang nói cái gì vậy,
ngươi có biết nàng là ai không mà muốn đi cùng nàng ta?” Hàn Lập trong
lòng kinh ngạc một hồi rồi lạnh lùng hỏi.
“Ta tất nhiên là biết rồi, chính cô cô
đã làm phép cho ta biết hết.” Đại Nhi giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên,
vẻ ngây thơ cùng kiên quyết đồng thời thể hiện ra một cách hoàn toàn
bất đồng.
“Làm phép? Ngươi rốt cục đã động chân
động tay gì lên trên người Đại Nhi rồi?” Hàn Lập là người có kinh
nghiệm nên lập tức đã nhận ra điều lạ thường, lớn tiếng hướng Thiếu
phụ quát lên.
“Việc gì ta phải động tay động chân,
bổn cung chỉ là đem Truyền Thừa Châu của Hắc Phượng Tộc chúng ta rót
vào cơ thể nàng, cái đó chỉ liên quan đến việc truyền thừa của Hắc
Phượng Tộc chúng ta mà thôi. Đương nhiên hiện nay nàng ta cũng chưa có
khả năng hấp thu hết nó được, nhưng đối với thân thể bán yêu của mình
thì đã hiểu rất rõ rồi.” Thiếu phụ khe khẽ vuốt tóc rồi nhàn nhạt
nói.
Vừa nghe thấy thế, Hàn Lập trong lòng
bỗng chợt động.
Mặc dù hắn cũng không hiểu về Truyền
Thừa Châu cụ thể là loại bảo vật gì, nhưng hầu như đây là một dạng
truyền tải thông tin từ các bậc tiền bối cho con cháu như kinh nghiệm
tu luyện, bí thuật, thậm chí là một bộ phận trí nhớ khi lịch duyệt,
có thể so sánh với việc truyền thừa cho hậu bối một loại bảo vật
vậy.
Đồ vật như thế thì tại Nhân giới
tuyệt nhiên chưa hề xuất hiện, chỉ có điều việc kế thừa loại bảo
vật này cũng có điều kiện rất khắt khe, chỉ cần bất cẩn một chút
thì người kế thừa liền đi đời nhà ma ngay. Càng đáng tiếc hơn, chính
là việc kế thừa cho dù có gặp thuận lợi thì cũng vô pháp nhận được
hoàn toàn, trong quá trình truyền thừa sẽ mất đi một phần lớn tri
thức nên người được nhận truyền thừa chỉ cần nhận được một hai phần là
tốt rồi.
Truyền Thừa Châu của Hắc Phượng Tộc này
có điều gì thần kỳ thì hắn cũng không rõ, nhưng khuyết điểm đó thì
chắc chắn là cũng không thể hoàn toàn giải quyết được.
Tiểu nha đầu này một khi hấp thụ
Truyền Thừa Châu thì từ một góc độ nào đó mà nói thì sau khi hấp
thu hoàn toàn cũng không phải thuần tuý là kinh nghiệm của chính
mình.
Hàn Lập sau khi trầm ngâm một lúc rồi
hướng Nữ đồng hỏi:
“Ngươi thật sự muốn đi sao? Nếu đã chấp
nhận thì phải hoàn toàn bỏ qua thân phận nhân loại của mình, sau này
cũng không thể gặp lại thân nhân của mình nữa?.”
“Thân nhân! Ngoại trừ gia gia ra thì về
phía nhân loại ta hoàn toàn không có ai là thân nhân cả. Mà hiện tại
gia gia đã như thế này rồi thì Đại Nhi còn có gì để níu kéo chứ? Hơn
nữa ta cũng muốn ở cùng phụ thân của mình.” Nữ đồng lắc đầu, thần
sắc có chút buồn bã trả lời.
“Nếu ngươi đã quyết định như vậy thì
ta cũng không miễn cưỡng nữa, ngươi hãy đi đi!” Nghe thấy Nữ đồng nói
như thế, Hàn Lập chỉ còn biết thở dài một hơi sau đó cầm hai khoả
Diệt Tiên Châu quay về phía sau bước đi.
Thấy Hàn Lập cứ vậy mà rời đi Cung
trang thiếu phụ không khỏi ngẩn ra, còn Nữ đồng trong mắt có chút
không nỡ, cắn nhẹ môi như còn có điều gì chưa kịp nói.
Hàn Lập tuy đi có vẻ chậm chạp nhưng
tốc độ nhanh kinh người, thoáng chốc chỉ còn là một điểm đen ở phía
chân trời.
“Đại Nhi, chúng ta cũng đi thôi. Vạn nhất
người này báo cáo hành tung chúng ta với cao giai tu sĩ phụ cận thì thật là
phiền phức.”
Thiếu phụ tuy trong mắt vẫn ẩn tàng
sát khí nhưng chỉ đứng nhìn mà không ra tay, sau đó nói cùng nữ đồng
với sắc mặc hơi khó coi.
“Hắn sẽ không làm như vậy đâu.” Trên
mặt Đại Nhi hiện lên một tia khác thường, thấp giọng nói.
Nghe thấy Nữ đồng nói vậy, Cung trang
thiếu phụ lại lắc đầu:
“Không được, hắn chỉ là một tên nhân
loại thôi, làm sao chúng ta có thể tin tưởng được, đi thôi.”
Vừa nói xong, Cung trang thiếu phụ đưa
tay hướng Đại Nhi tung ra một trảo.
Nữ đồng như bị một thứ gì đó tóm
lấy còn Tử bào đại hán dưới sự thôi động của pháp quyết thì thân
thể bị hắc sắc hoả diễm bao phủ, phút chốc chỉ còn lại một đống
tro bụi. Tiếp theo hỏa diễm ngưng tụ lại hoá thành một đoàn hắc quang
phóng lên cao rồi bị thiếu phụ hút vào trong cơ thể.
Tiếp theo Thiếu phụ giơ tay lên phóng
ra một chiếc khăn gấm bao quanh cơ thể tạo thành một tầng hắc sắc quang
mang, Thiếu phụ hai tay ôm lấy Nữ đồng hoá thành một luồng khói xanh
biến mất.
Sáng sớm ngày thứ hai, tại một vùng
cách doanh địa của nhân loại hơn trăm dặm có mấy đạo độn quang bay
nhanh về phía trước.
Đó chính là đám người Kim Ngọc Tông
cùng Hàn Lập đi đoạt bảo.
Đoàn người bọn họ ngoài Phương phu
nhân và đám người Trương Khoa ra còn có mấy đội viên hộ vệ đội, không
ai đề cập đến các sự tình liên quan đến Hàn Lập cả.
Phảng phất như là vị Hàn Lập lãnh đội này
chưa từng gặp gỡ Thiên Đông Thương Hành vậy.