Phàm nhân tu tiên - Chương 1246 - 1247
Chương 1246: Gặp Lại Tiểu Thú
Quả đúng là Linh giới, cả “Thái Ất ngân
tinh chi.” trong truyền thuyết nhân giới cũng có thể thấy được.
Nghe nói ăn vật này, bên ngoài thân thể sẽ
xuất hiện một lớp vảy ngân tinh, không sợ thủy hỏa đao thương, cũng chẳng trách
lũ yêu thú này lại liều mạng như vậy. Nhưng nói về lực phòng ngự thì vật ấy vẫn
thua xa kim cương quyết. Với ta mà nói chỉ có tí chút trợ giúp! Tuy nhiên nếu
đem bán cho những tên luyện thể sĩ trung giai chắc chắn rất được hoan nghênh.”
Hàn Lập lẩm bẩm vài tiếng, lòng bàn tay vừa lật lên đã thấy hiện ra một chiếc
bình ngọc nhỏ.
Hắn khẽ khom người, lấy thái ất ngân tinh
chi từ dưới đất lên, sau khi ngắm nghía một hồi thì mang linh chi bỏ vào bình
ngọc.
Những linh dược được xem là đã biến mất tại
nhân giới lại được Hàn Lập thu thập không ít sau khi tiến vào Lạc Nhật chi mộ.
Nhưng đáng tiếc với ánh mắt hiện tại của
Hàn Lập, trừ ra một số ít, còn lại đều giống như Thái ất ngân tinh chi, không
có tác dụng gì mấy.
Ngẫm lại đó cũng là chuyện rất bình thường,
những thứ có ích đối với tu sĩ kì hóa thần nếu có cũng không tới lượt những tồn
tại bình thường của hai tộc Nhân Yêu tham gia tìm kiếm. Về phần mấy loại riêng
biệt của Lạc Nhật Chi Mộ thì số lượng vô cùng ít ỏi, sinh trưởng ở nơi cực kì
bí mật, tìm kiếm như mò kim đáy bể. Mà Lạc Nhật Chi Mộ lúc bình thường, có rất
ít những tồn tại ở cấp độ hóa thần xuất hiện, thông thường cao nhất cũng chỉ là
yêu thú bát cấp biến hình của Yêu tộc và nguyên anh tu sĩ của Nhân tộc.
Nếu là bên ngoài tam cảnh thất yêu, ở man
hoang vô biên mới có thể tìm thấy chân chính thiên tài địa bảo, chủng loại vô
số, nếu có thể nhận biết được một phần vạn trong đó cũng đã cực kinh khủng rồi.
Thậm chí còn có một số linh dược nghịch thiên có thể làm cho người phàm sinh ra
thiên địa linh căn, tu sĩ cấp thấp có thể tăng cấp trong một đêm.
Linh dược tuy khiến cho ai ai cũng thèm
muốn đỏ mắt, nhưng nếu tu vi vẫn chưa đến nguyên anh thì tốt nhất là nên ngoan
ngoãn ở lại trong lãnh địa của Nhân Yêu lưỡng tộc mà tu luyện.
Bởi vì trong thế giới man hoang, những tồn
tại có thực lực tương đương với Hóa Thần hay Luyện Hư tùy tiện tìm chỗ nào cũng
có, những thiên tai không thể ngờ trước càng khiếp cho người ta khiếp sợ.
Tiến đến cấp nguyên anh chỉ có thể nói
ngươi đã có năng lực sinh tồn cơ bản ở trong thế giới nam hoang, còn về có thể
tìm được linh dược vừa ý hay không, vẫn phải xem cơ duyên cùng bản lĩnh của mỗi
người.
Bất quá một khi đã tiến tới nguyên anh, tốc
độ tu luyện sẽ trở nên vô cùng chậm chạp.
Nếu như không đi ra thế giới bên ngoài tìm
kiếm một số thứ hữu dụng với bản thân, hơn phân nửa sẽ dừng lại ở cảnh giới đó
không tiến thêm được nữa. Cuối cùng không phải chết già thì cũng là chết thảm
dưới thiên kiếp nối tiếp nhau.
Cho nên hàng năm có một số lượng lớn tồn
tại cao cấp của hai tộc Nhân Yêu rời khỏi tam cảnh thất địa, tiến vào thế giới
man hoang. Bất luận bọn họ có thể tìm được thứ mình muốn hay không, nhưng từ đó
số có thể quay trở về chỉ còn không tới một phần ba lúc ra đi.
Tổn thất không thể nói không thảm trọng!
Điều này làm cho tầng lớp cao cấp của Nhân Yêu lưỡng tộc rất bối rối. Nhưng để
duy trì số lượng tồn tại cao cấp trong tộc, họ lại không thể ngăn cấm chuyện
này diễn ra.
Hàn Lập cũng biết một vài chuyện liên quan,
hắn vô cùng hiếu kì và có hứng thú đối với man hoang cổ giới này. Nếu không
phải hắn hiện giờ đã mất hết pháp lực, nói không chừng đã có ý định ra ngoài
một chuyến.
Hiện tại Hàn Lập vừa duỗi người đang định
rời khỏi.
Đột nhiên từ bụi cỏ bên cạnh phát ra một
tiếng vang nhỏ, sau đó một đạo hoàng quang chợt lóe, cách đó hơn mười trượng
xuất hiện một cái bóng nhỏ.
!!!
Đầu tiên Hàn Lập bị dọa cho hoảng sợ, nhưng
vừa nhìn rõ hình dáng của hoàng ảnh đó thì vô cùng vui mừng. Đó chính là tiểu
thú đã từng mang lại cho hắn một lần đốn ngộ! Tiểu thú này không biết vì lẽ gì
mà xuất hiện tại đây, hơn nữa thần sắc hoang mang, da lông dơ bẩn, bộ dạng vô
cùng thảm hại tả tơi.
Hàn Lập sau khi vui mừng, trong lòng cũng
không khỏi nghi hoặc, tiểu thú nhìn thấy Hàn Lập, có vẻ cũng nhận ra hắn, nên
cũng ngẩn ra.
Nhưng tiểu thú lập tức cử động thân mình,
quay ngoắt về một phía khác mà bắn đi, căn bản không có ý định để ý nhiều tới
Hàn Lập.
Hàn Lập khó khăn lắm mới gặp được tiểu thú,
sao có thể để nó đi dễ dàng như thế, không lưỡng lự rung tay áo một cái, lập
tức một sợi ngân tác (dây bạc) bay vụt ra giống như ngân xà hướng tới quấn lấy
người tiểu thú. Tiểu thú thấy vậy, trong lòng rất giận dữ, nhưng trong thế cùng
đường, thân hình chỉ có thể lắc nhẹ trên không trung, bỗng nhiên hóa thành một
mảnh hư ảnh, khiến cho ngân xà chộp hụt vào không khí.
Nhưng vì thế thân hình tiểu thú cũng không
tránh được ngừng lại một chút, mà một chút này cũng đã đủ, đột nhiên trên không
trung bạch mang lóe lên, một tiểu kiếm từ hư không bắn ra, nhoáng cái hóa thành
một đạo bạch hồng, bỗng chốc xuất hiện trước mặt tiểu thú đang muốn tháo chạy.
Bạch quang phóng ra, tiểu kiếm bỗng hóa
thành một tiểu ảnh cỡ vài tấc thân manh bạch bào, sắc mặt tái nhợt dị thường.
Nhìn không ra nam hay nữ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tiểu thú không nói.
Kì quái là, tiểu thú vừa nhìn thấy tiểu ảnh
này, lập tức uốn người, tứ chi chạm đất. Đồng thời thân trước giơ lên, lông
trên lưng đều dựng đứng, bộ dạng như gặp phải kẻ địch.
“Linh cung!”
Hàn Lập vừa thấy tiểu ảnh thì thất thanh,
sau đó không chút nghĩ ngợi thân hình chớp động, hóa thành một đạo hư ảnh, bắn
ngược về phía sau.
Những kẻ đối địch với Nhân tộc, Hàn Lập ở
linh giới mười năm đã tìm hiểu rất rõ ràng.
Linh tộc có thể hóa thành hình người, đích
thực là đẳng cấp của linh tướng trong linh tộc, luận thực lực đủ để tranh cao
thấp với tu sĩ hóa thần trong Nhân tộc.
Hàn Lập nếu như vẫn còn pháp lực, nói không
chừng còn có thể tâm tư yên lặng theo dõi, nhưng với tình hình hiện giờ, tất
nhiên không chút do dự có thể chạy bao xa thì chạy.
Hành động của Hàn Lập khiến tiểu ảnh chuyển
ánh mắt trong chốc lát.
Đồng thời thần niệm khẽ quét qua.
Sau khi phát hiện ra đó là một tên luyện
thể sĩ của Nhân tộc, mũi tiểu ảnh khẽ hừ ra một tiếng khinh thường, ngũ chỉ xòe
ra, hướng về phía Hàn Lập tùy ý búng mấy cái.
Sau mấy tiếng “phốc phốc.” năm đạo bạch sắc
tế ti (sợi tơ trắng) bắn ra, nhoáng cái đã biến mất.
“Kiếm ti!”
Hàn Lập nhận ra chúng là gì, trong lòng vô
cùng run sợ, một tay đưa ra sau, hắc sắc trường thương đã xuất hiện.
Hắn hét lớn một tiếng, toàn bộ sức lực dồn
vào cây thương, đột ngột chĩa thương về phía trước.
Một tiếng rít vang lên, một đoàn hắc mang
bạo liệt chắn trước người Hàn Lập.
Cơ hồ cùng lúc đó năm đạo kiếm khí lại quỉ
dị xuất hiện ở trước người Hàn Lập, vừa đúng lúc chạm vào hắc mang.
Đám hắc mang tưởng chừng vô cùng cương mãnh
kia vừa đụng phải kiếm ti đồng loạt vỡ tan. Bạch mang chớp động, hắc sắc trường
thương như được nặn từ bùn vỡ vụn dần, trong nháy mắt chỉ còn lại một nửa.
Năm đạo kiếm ti thuận thế bắn thẳng vào
người Hàn Lập. Hàn Lập thầm hô không ổn, một tay vận sức bắn phần còn lại của
hắc thương đến phía trước, đồng thời quát to một tiếng, chiến giáp trên người
lóe lên thành một đoàn hôi sắc vân vụ (mây đen) nghênh đón kiếm ti.
Sau đó hắn nắm chặt hai tay, toàn thân phát
ra kim quang, Kim Cương Quyết dệ thất tầng trong nháy mắt được vận tới mức cực
hạn.
“Vù vù.” Hai tiếng xé gió truyền đến, hai
cánh tay Hàn Lập mơ hồ lóe lên rồi bất ngờ đánh mạnh ra như xé rách không gian.
Hai đạo kim sắc quyền phong quyền phong điên cuồng gào thét bắn ra.
Nửa thanh trường thương vừa tiếp xúc với
kiếm ti lập tức hóa thành mười mấy đoạn.
Kiếm ti tiếp tục hướng tới vân vụ.
Hai đạo kim sắc quyền phong cũng đồng thời
từ phía sau tiến đến rồi chìm vào trong vân vụ.
Nhất thời âm thanh bạo liệt từ vân vụ vang
lên, vân vụ chớp mắt bành trướng, tạm thời vây khốn được năm đạo kiếm ti.
Hàn Lập nhân cơ hội lắc mình vài cái, trong
chớp mắt đã thoát ra xa hơn hai mươi mấy trượng, cuối cùng lộn một vòng nhảy ra
sau, chớp mắt đã lẫn vào trong cây cối không thấy bóng dáng.
Lúc này vân vụ mới vỡ tan, từng mảnh kim
giáp bắn ra tứ phía.
Năm đạo kiếm ti lúc này thoát vây.
Tiểu ảnh ở giữa không trung thấy tình hình
này lập tức ngẩn người. Tiểu thú ở đối diện con ngươi đảo một vòng, đột nhiên
thân mình trở nên mờ ảo, chớp mắt hóa thành mười con, đồng thời hướng ra bốn
phương tám hướng mà chạy.
Nguời tí hon nhất thời bỏ qua Hàn Lập, giận
dữ hét lớn một tiếng, thân hình lượn lượn vài vòng trên không trung, sau đó vô
số kiếm khí dày đặc phóng ra về bốn phía. Nhất thời kiếm khí bức người tạo
thành kiếm võng trên không trung, thanh thế kinh người.
Kết quả trừ một đầu tiểu thú thú uốn người
tránh khỏi kiếm khí, còn lại đều bị phá tan.
Bạch sắc tiểu ảnh tựa hồ muốn bắt sống tiểu
thú, nhấc tay một cái, toàn bộ kiếm khí lập tức tan biến, bản thân lại cười
nhạt một tiếng, tung người lên hòa thành một đạo ngân hồng hướng về phía tiểu
thú. Tiểu thú dường như đã từng bị thua thiệt trước người này, căn bản không
dám quay đầu ứng chiến, hóa thành một đạo hoàng ảnh chạy trối chết.
Tốc độ còn nhanh hơn Hàn Lập gấp bội.
Tiểu ảnh không chịu thua, xuay người một
cái hóa thành một tiểu kiếm tiếp tục đuổi theo, tốc độ không hề kém tiểu thú.
Nhất thời một người một thú biến mất vô ảnh
vô tung.
Không biết qua bao lâu sau, phía sau một
đại thụ gần đó nhoáng lên một bóng người, Hàn Lập đột nhiên xuất hiện.
Thật ra La Yên Bộ của Hàn Lập tuy rằng rất
quỷ dị nhưng tốc độ căn bản không thể thoát khỏi sự truy sát của người linh tộc
kia, hắn đành mạo hiểm sử dụng chướng nhãn pháp (thuật che mắt ẩn thân) của
Nhân tộc, mạo hiểm nấp ở gần đó.
Hắn đánh cược tiểu thú đó nhất định sẽ nhân
cơ hội chạy trốn, còn người linh tộc kia nhất định sẽ không rảnh bận tâm tới
mình nữa mà sẽ tận lực truy đuổi tiểu thú.
Đương nhiên nếu tính toán thất bại, đối
phương tiếp tục truy sát thì mỗi tay hắn cũng đã cầm sẵn một viên Diệt Tiên
châu, tất nhiên sẽ không khách khí cho đối phương một đòn.
Nhưng tất cả đã bị hắn đoán đúng, người
linh tộc đó xuất hiện là vì tiểu thú, hoàn toàn không để tâm tới một luyện thể
sĩ nhỏ bé như hắn.
Hàn Lập nhìn theo hướng tiểu kiếm bay đi,
sắc mặt âm trầm như nước, đông thời đối với việc nơi này đột nhiên lại xuất
hiện một linh tướng của linh tộc, trong lòng cảm thấy chút bất an.
Chẳng lẽ có việc trọng đại gì sắp phát sinh
mà bản thân hắn hoàn toàn không biết.
Trong lòng hắn không khỏi có chút lo âu
Chương 1247: Phệ viêm
Thân hình Hàn Lập chớp lên mấy cái quay trở
về vị trí giao thủ lúc trước, quét mắt nhìn những mảnh linh cụ vỡ nát dưới đất,
trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Hắn đã mất rất nhiều tâm sức để luyện chế
hai vật này, nếu không phải gặp phải cấp bậc linh tướng của linh tộc, thì tuyệt
đối không dễ dàng bị hũy.
Bất quá luyện chế linh cụ cũng là dùng để
cứu mạng mình nên hắn cũng không hối hận.
Hàn Lập không dám lưu lại quá lâu, lúc này
chuẩn bị rời đi theo hướng ngược lại với tiểu thú và tiểu kiếm.
Nhưng không đợi hắn động thân, trên không
trung hơn mười trượng đã truyền đến giọng của một nam tử: “Không tồi, không
tồi! Có thể thoát được hoa quang của tiểu tử kia xem ra ngươi cũng không phải
là luyện thể sĩ tầm thường, xem như có chút lai lịch.
Hàn Lập vừa nghe thấy lời này, khuôn mặt
liền trầm xuống, có chút trắng bệch, thân hình lập tức bất động.
Cùng lúc đó, linh quang trong không trung
lấp lánh chớp động, hiện ba tiểu ảnh.
Trong đó một tiểu ảnh mang hắc bào, hai mắt
lanh lợi khác thường vỗ tay cười lớn.
Nhưng hai con mắt nhìn về phía Hàn Lập lại
lạnh lùng vô cùng.
Dưới chân hắn là một đám huyết sắc vân vụ.
Hai người bên cạnh, một nam tử toàn thân
lấp lánh hồng quang, một thiếu nữ dung nhan lạnh như băng, thân hình được một
lớp hàn vụ bao phủ.
Ba tên Linh tộc.
Hàn Lập hít sâu một hơi, nén sợ hãi trong
lòng, mười đầu ngón tay đang mắm chặt hai viên diệt tiên châu lại buông lỏng ra
một chút.
Một đấu ba, cho dù có dùng đến diệt tiên
châu cũng tuyệt đối không thể cùng lúc làm ba tên bị thương. Mà ba tên này sau
khi hiện thân lại không lập tức ra tay, xem ra hắn vẫn còn có chút cơ hội sống,
vậy cũng không cần phải chủ động liều mạng.
Khuôn mặt Hàn Lập trở nên bình tĩnh, yên
lặng nhìn về ba người trên không trung.
“Húc Thiên đại nhân, là tên này. Hắn là
luyện thể sĩ cấp cao chắc phải biết tất cả vị trí của Hỗn Độn Cốc này, hơn nữa
trên người không có pháp lực, chính là đối tượng thích hợp nhất để ra tay.”
Tiểu ảnh đang được hồng quang vây lấy cẩn thận thăm dò ánh mắt của Hàn Lập, sau
đó quay đầu cung kính nói với tên đang cưỡi huyết vân.
“Ừ, vậy chọn hắn.” Nam tử kia nhẹ nhàng gật
đầu.
Tiểu ảnh thấy người đàn ông đồng ý, trong
lòng vui mừng, lúc này nhe răng nanh hướng về Hàn Lập, thân hình cuộn lại, hóa
thành một con hỏa giao phi thẳng xuống phía dưới.
Hàn Lập trong lòng kinh sợ, lẽ nào dự liệu
sai lầm, đối phương thật sự muốn giết mình.
Tâm niệm xoay chuyển, hắn đương nhiên không
khoanh tay chịu chết, thân thể vận lực, trên cơ thể kim quang nhấp nháy liên
tục, Kim Cương quyết vận chuyển khắp toàn thân.
Cùng lúc đó hai tay cũng đã chuẩn bị, chỉ
cần động một cái thì hai khỏa diệt tiên châu sẽ bất chấp tất cả mà bắn ra.
Đúng lúc này, nam tử còn lại thấy Hàn Lập
muốn động thủ, khoé miệng khẽ nhếch, nhẹ nhàng điểm chỉ về phía Hàn Lập.
Đỉnh đầu vang lên một tiếng, Hàn Lập chợt
cảm thấy không khí xung quanh ép lại, tiếp theo đó một cỗ kình lực vô hình xuất
hiện ép thân thể hắn xuống.
Hàn Lập thầm kêu bất hảo, với sức ép này
nếu dùng diệt tiên châu e rằng ngay cả bản thân cũng không thoát khỏi tầm công
kích của nó.
Rơi vào đường cùng, hắn vội vàng thúc dục
công pháp Kim Cương quyết, thần lực bên trong cơ thể bộc phát ra ngoài, ngạnh
kháng lại cỗ kình lực kia.
Nhưng cổ lực lượng này vô cùng khổng lồ,
dưới thần lực của hắn tuy chưa bị áp xuống đất, nhưng “Đùng” một tiếng, thân
thể như một cọc gỗ bị đóng xuống mặt đất gần nửa người, bùn đất tới tận đùi.
Đồng thời Hàn lập cũng cảm thấy toàn thân
tê dại, vô pháp nhúc nhích
“Ồ!”
Nam tử cưỡi huyết vân lên tiếng, đối với
thần lực của Hàn Lập có chút ngạc nhiên.
Hàn Lập vừa sợ vừa giận, đối phương chỉ
động ngón tay lại có thể có uy lực lớn như thế, đây tuyệt đối không phải là đối
thủ mà hoá thần cấp có thể ứng chiến.
Chẳng lẽ là Huyền Linh cấp trong Linh tộc?
Hồng quang chợt lóe, hỏa giao đã đến trước
mặt Hàn Lập, nhân lúc hắn đang vô phương nhúc nhích liền xông tới, thoắt một
cái chui vào đầu Hàn Lập mất dạng.
Hàn Lập kinh hãi thét lên một tiếng, gương
mặt vặn vẹo, phảng phất vô cùng thống khổ. Nhìn thấy cảnh này, nam tử kia lại
mỉm cười, từ từ buông ngón tay xuống. Cự lực ép lên người Hàn Lập đột nhiên
biến mất, thân hình rung mạnh, thoắt một cái nhảy lên trên mặt đất.
Nhưng trên người hắn lúc này lại phát ra
kim quang chói mắt, hai tay nắm chặt, hóa thành cuồng phong tiến vào rừng cây
gần đó, vung quyền liên tục vào những cự thụ (cây to) xung quanh.
Những nơi hắn đi qua, tất cả các cây đại
thụ đều lần lượt bị một quyền kích làm hai.
Thanh thế kinh người! Mới đầu, nam tử cưỡi
huyết vân vẫn chỉ mỉm cười không nói, nhưng sau thời gian một bữa cơm mà Hàn
Lập vẫn còn điên cuồng ngừng, nét cười không khỏi thu liễm, trên mặt hiện lên
vẻ nghi ngờ.
“Húc Thiên đại nhân! Phệ viêm hắn sẽ không
xảy ra chuyện gì chứ?” Thiếu nữ bên cạnh cũng có chút lo lắng.
“Hẳn là không sao, cơ thể của Phệ Viêm vốn
là một khỏa phệ hoả châu, việc cắn nuốt thần niệm của một luyện thể sĩ là một
chuyện dễ dàng, hơn nữa khí tức của hắn vẫn bình thường.” Người đàn ông trên
đám mây suy nghĩ cân nhắc một hồi sau đó lắc lắc đầu.
Nghe nam tử trả lời, thiếu nữ linh tộc liền
yên tâm. Lúc này tiếng vang bên trong rừng cây cũng đã dừng lại! Trên mặt thiếu
nữ lộ vẻ mừng rỡ, mà nam tử theo bản năng lại híp hai mắt lại.
Một lát sau, Hàn Lập bước ra.
Chỉ là lúc này khuôn mặt hắn trở nên vô
cảm, song mục ngốc trệ.
“Phệ viêm, ngươi cảm thấy thế nào?” Người
đàn ông nhìn Hàn Lập một lát, chợt hỏi một câu.
“Không sao rồi. Cơ thể này vô cùng tốt, chỉ
là tinh thần và ý thứcthần thức của đối phương có lớn hơn một chút so với luyện
thể sĩ bình thường nên phải mất chút sức lực.” “Hàn Lập.” khẽ vặn cổ, miệng lại
phát ra thanh âm của tên Linh tộc lúc nãy.