Phàm nhân tu tiên - Chương 1248 - 1249
Chương 1248: Tam tộc tề tựu
Một luồng yêu khí kinh người xuất hiện hướn
về phía cửa Hỗn Độn cốc khiến đám người Nhân tộc đang mai phục ở phụ cận ngẩn
người.
Cách đây không lâu một vài tu sĩ giám thị
nơi này đã tận mắt nhìn thấy hai tên Linh tộc ở trong chém giết một số tên của
Yêu tộc, thậm chí còn kích sát vài những yêu tu cao giai đã hóa hình thể hiện
thực lực cường đại.
Bây giờ Yêu tộc lại đột nhiên công kích, lẽ
nào đã có trợ lực?
Lúc đám người nhân tộc còn đang ngạc nhiên
suy nghĩ thì phía Hỗn Độn cốc đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, sau đó
bụi đất tung tóe, trên không trung ánh sáng chớp lên.
Trên không trung xuất hiện một đám lục sắc
mộc điểu, phía mặt đất xuất hiện những thạch cự nhân cao sáu bảy trượng.
Đám khôi lỗi mộc điểu này ngoài việc toàn
thân xanh biếc, còn lại vô cùng sống động, dáng điệu uyển chuyển, từ xa nhìn
qua chắc chắn không phân biệt được.
Còn thạch cự nhân thì vô cùng to lớn, trên
khuôn mặt to ngoài song mục trắng nhạt ra cũng không có thứ gì khác, đám đất đá
tạo thành cự nhân cũng nhiều loại, thoạt nhìn vô cùng kì quái.
Thạch nhân cùng mộc điểu đồng loạt xuất
hiện khiến những kẻ chưa tham gia đại chiến Yêu Linh lần trước phải nhấp một
ngụm lương khí.
Hàn Lập từ xa nhìn thấy nhiều khôi lỗi như
vậy thần sắc cũng không khỏi có chút thay đổi.
Lúc này một lục sắc mộc phượng cùng một
thạch nhân từ đội ngũ đồng thời bước ra.
Lập tức linh quang trên đỉnh đầu mộc phượng
loé sáng, một đoàn lục quang chớp động hiện ra một nữ tử, còn tên khổng lồ thì
lại đưa một cánh tay ra, cùng lúc hiện ra một lão ông vóc dáng tương đối, trong
tay nắm một bạch sắc thạch quải, sắc mặt lạnh lùng dò xét nữ tử.
“Tiểu đạo hữu nếu có ở đây thì vui lòng trả
lời.” Lão ông đột nhiên mở miệng, giọng nói oang oang vang vọng vào tai mọi
người.
Yêu khí đối diện quay cuồng, một tiếng
phượng minh vang lên, sau đó một doàn hỏa cầu bắn ra cuối cùng hóa thành một
cung trang thiếu phụ khuôn mặt đầy sát khí.
“Hoàng Thạch công, có chuyện gì, muốn mời
ta ra khỏi Hỗn Độn cốc sao.” Cung trang thiếu phụ không khách khí lên tiếng.
“Mời ra khỏi Hỗn Độn cốc? Đạo hữu thật sự
tự tin quá. Không biết mười mấy ngày trước, ai đã bị ta đánh cho đại bại, suýt
chút nữa cái mạng nhỏ cũng không giữ được. Chẳng qua chỉ mới là hoá thần yêu tu
sơ kì lại dám đối đầu với hai trung giai thần tướng chúng ta. Khuyên ngươi trở
về chỉ là không muốn những tu sĩ của Nhân tộc nhân cơ hội mà ngư ông đắc lợi
thôi.” Trong không trung vang lên thanh âm vô cùng êm tai.
“Ây, tiểu nha đầu kia các vị không để vào
mắt, thế còn tại hạ thì sao?” Yêu khí phía sau lại quay cuồng, một tu sĩ từ từ
tiến đến.
Người này vóc người hơi nhỏ, trên vai đậu
một con bướm phát quang, chính là thiếu niên họ Hoàn.
Hoàng Thạch Công và Thiên Anh vừa nhìn thấy
thiếu niên liền kinh hãi thất sắc, cơ thịt trên mặt Hoàng Thạch Công rung lên,
thất thanh:
“Hoàn Thương Kì, là ngươi… Sao ngươi lại ở
đây?”
“Ha ha, hai ngươi vẫn còn nhận ra lão phu.
Năm đó đánh một lần, ta còn chưa lên tới tầng luyện hư đã có thể dùng sức địch
lại hai ngươi, hôm nay hơn một vạn năm đã qua, ta sớm đã trở thành ngũ hành thể
nhưng hai ngươi vẫn chỉ là hai linh tướng. Xem ra linh tộc ngoài việc thọ
nguyên lâu một chút, thật sự tiềm lực vô phương sánh được với hai tộc Nhân Yêu
chúng ta. Có lẽ sớm muộn cũng sẽ giống như những tộc nhỏ yếu khác, từ từ biến
mất khỏi linh giới. Nếu như vậy, chi bằng sớm quy thuận chúng ta đi.
Nếu quy thuận hai tộc ta thì sẽ được lợi
lớn, chúng ta sẽ không để các người hoàn toàn bị diệt vong đâu.” Thiếu niên họ
Hoàn bình tĩnh nói.
“Hừ, Hoàn đạo hữu khẩu khí thật lớn, Linh
tộc chúng ta tuy không mạnh, nhưng vẫn có thể tồn tại trong linh giới đến ngày
nay đương nhiên là có đạo lí. Ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiểu trưởng lão
của Yêu tộc, có tư cách gì nói đến sự tồn vong của tộc ta. Há mồm to quá không
sợ gió độc vào bụng sao.” Hoàng thạch công nghe những lời nói của thiếu niên
trong lòng vô cùng phẫn nộ, sự kiêng nể lúc đầu cũng không còn.
“Tại hại không có tư cách nghị luận chuyện
của tộc các vị, nhưng những lời đó là của tộc trưởng đại nhân chúng ta nói, tại
hạ không dám nói sai một chữ.” Thiếu niên cười nhẹ đáp trả.
“Các hạ đừng nằm mơ. Chúng ta còn có mấy vị
thánh linh đại nhân ở đây, tuyệt đối sẽ không quy thuận bất kì tộc nào.” Thiên
Anh lạnh lùng nói.
“Nếu đã như vậy, Hoàn mỗ cũng không còn gì
để nói. Hoàng Lương đạo hữu, Lam thành chủ, các ngươi cũng hiện thân ra đi. Lão
phu biết rất rõ, các ngươi hôm qua đã đến đây rồi. Chẳng lẽ lại đúng là muốn
ngồi chờ ngư ông đắc lợi?” Thiếu niên họ Hoàn lạnh lùng cười rồi đột nhiên quay
đầu lại hô to một tiếng.
Một câu này khiến cho hai người Linh tộc và
mấy tên Nhân tộc đang ẩn trốn không ra ở gần đó vô cùng ngạc nhiên.
Bạch sắc chớp động, phảng phất một chiếc
khăn che mặt vô hình đột nhiên rơi ra, trong hư không chợt hiện ra một ngọc chu
(thuyền ngọc?) cực lớn dài ba mươi mấy trượng, rộng bốn, năm trượng toàn thân
bạch quang mênh mông, yên lặng phiêu phù.
Trên ngọc chu đó hiện lên thân ảnh Hoàng
Lương linh quân.
Đám người Lam thành chủ vẻ mặt ngạc nhiên,
hiển nhiên việc hành tung của mình bị lộ đã nằm ngoài ý muốn.
“Huyễn Diễm Nga, nguyên lai kẻ nghe trộm
bọn ta nói chuyện ở Lạc Dương chính là lão quỷ ngươi!” Ánh mắt Hoàng Lương linh
quân nhìn lướt qua bả vai của người thiếu niên, khuôn mặt lặng như nước.
“Hoàng Lương huynh bây giờ mới phát giác ra
sao, ta nghĩ đạo hữu đã sớm biết chuyện này rồi chứ.” Khoé miệng người thiếu
niên hơi nhếch lên.
“Lão thử ngươi luôn ở trong hang trốn đại
thiên kiếp không chịu ra ngoài, bây giờ làm sao lại dám chạy đến đây?
Không lo nếu chuẩn bị không chu đáo sẽ
không độ kiếp thành công sao?” Hoàng Lương linh quân dường như có sự quen biết
khác thường với thiếu niên họ Hoàn này, nói chuyện thoáng có chút châm chọc.
“Khụ! Lão phu quả thật có chút không nắm
chắc vượt qua tam thiên đại thiên kiếp (thiên kiếp ba nghìn năm một lần) lần
này, nếu không sao lại có lòng thảnh thơi mà xuất hiện ở đây chứ. Hoàn mỗ tại
luyện hư sơ kì quanh đi quẩn lại đã hơn mấy vạn năm rồi, một lần đại kiếp đã đủ
tốn sức, không có một chút nào nắm chắc lần sau, đương nhiên là chi bằng xuất
quan tìm một cơ duyên khác. Hoàng đạo hữu, ngươi mới bước vào Luyện hư sơ kì,
chỉ mới qua một lần thiên kiếp, làm sao nghĩ được việc này.” Vị yêu tu Luyện Hư
trung kì thở dài một hơi.
Vừa nghe đối phương nhắc đến chuyện đại
thiên kiếp, sắc mặt Hoàng Lương linh quân liền thay đổi, ánh mắt trở nên dị
thường khó coi.
Đại thiên kiếp đầu tiên hắn vẫn nhớ kĩ,
trình độ đáng sợ đó làm cho hắn đến nay nghĩ lại vẫn không rét mà run.
“Hừ, ngươi nếu muốn tìm cơ duyên đột phá
thì đến vùng Mãn Hoang không phải là tốt hơn sao, chạy đến chỗ Nhân tộc làm gì.
Ngươi nếu muốn kiếm cớ cũng nên phải tìm lí do làm cho người ta tin chứ.” Hoàng
Lương linh quân trả lời.
“Hoàng đạo hữu lần này trách nhầm ta rồi.
Ta xuất hiện ở Lạc Dương vốn là muốn mời đạo hữu đến Mãn Hoang một chuyến, chỉ
là đúng lúc gặp phải chuyện của Linh tộc. Lão phu vốn là trưởng lão của Quỳnh
Thử tộc, đương nhiên không thể không nhúng tay được.” Thiếu niên cười ha ha.
“Tìm ta đi Mãn Hoang?” Hoàng Lương linh
quân ngẩn ra.
“Không sai. Tuy chúng ta Nhân Yêu khác
nhau, nhưng thần thông lại ứng hợp, nếu như liên thủ thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Hơn nghìn năm trước không phải chúng ta đã từng liên thủ một lần sao, hơn nữa
còn có thu hoạch lớn mà trở về. Đối với Hoàng Lương đạo hữu, lão phu rất yên
tâm. Còn những người khác, cho dù là trưởng lão cùng tộc, lão phu cũng không
dám đồng hành. Lần đại thiên kiếp của đạo hữu cũng sắp tới rồi đúng không. Nếu
như không nhân cơ hội tìm vài bảo vật độ kiếp, không biết ngươi nắm chắc được
bao nhiêu cơ hội vượt qua lần độ kiếp này. Uy lực của thiên kiếp càng lúc càng
lợi hại hơn.” Thiếu niên bình tĩnh trả lời.
“Hoàn huynh hỏi như vậy, Hoàng mỗ cũng
không ngại nói thẳng. lần đại thiên kiếp thứ hai này, với tình hình của ta hiên
nay chỉ có thể nắm chắc một nửa thôi. Lần độ kiếp trước đã khiến ta phải huỷ
hoại không ít bảo vật.” Hoàng Lương linh quân đứng trên thuyền ngọc trầm ngâm
một hồi, từ từ đáp lời.
“Ra là vậy. Còn lão phu hi vọng trải qua
được thiên kiếp ngay cả một phần tư cũng không có. Thế nào, đạo hữu có đồng ý
đi đến Man Hoang với ta một chuyến?” Thiếu niên nghiêm nghị nói.
Hoàng Lương linh quân nghe đối phương chính
thức mời, sắc mặt bất định. Một hồi sau chau mày hỏi: “Nếu như ngươi đã muốn
liên thủ cùng ta đến Man Hoang, thì chuyện Linh tộc này giải quyết thế nào?”
“Việc này không đơn giản, hai chúng ta liên
thủ trước tiên bắt được tên phản nghịch rồi hãy nói. Còn về thứ trên người hắn,
nếu như số lượng nhiều thì hai tộc chúng ta chia ra là được. Nếu như chỉ có một
chiếc, thì chúng ta sẽ thi triển thần công, ai thắng sẽ giữ vật, thế nào?”
Thiếu niên họ Hoàn dường như sớm đã có tính toán, không chút trậm trễ nói.
“Ngươi đúng là giỏi tính toán, ngươi tiến
vào luyện hư sớm hơn ta cả mấy nghìn năm, ta làm sao có thể đánh được ngươi.”
Hoàng Lương linh quân không chút do dự lắc đầu.
“Vậy Hoàng huynh nói phải làm sao?” Thiếu
niên cũng không cảm thấy bất ngờ, thản nhiên hỏi lại.
“Đến lúc đó nhìn xem nó rốt cuộc là vật gì
rồi hãy nói. Mỗi bên cũng phải bỏ đại giới (trả giá lớn) mới được lấy đi.”
Hoàng Lương linh quân vuốt râu nói.
“Không thành vấn đề, cứ làm theo lời đạo
hữu nói. Lúc này chúng ta liên thủ giải quyết hai tên Linh tộc này trước rồi
nói tiếp.” Nét mặt họ Hoàn lóe lên vẻ tàn khốc, âm thầm đề nghị.
“Ha ha, được! Chúng ta quyết định như vậy.”
Hoàng Lương linh quân gật đầu, sau đó quay lại phía Lam thành chủ truyền âm
giải thích mấy câu.
Ý đồ ngư ông đắc lợi bị vạch trần, Yêu tộc
cũng xuất hiện một vị Yêu tu luyện hư kì, đương nhiên họ cũng không còn cách
nào mà phải chấp nhận.
Sau đó, Lam thành chủ không nói hai lời,
xoa xoa tay rồi giơ lên, lập tức một hỏa cầu bắn vút lên, nổ tan trong không
trung.
Ngay lập tức trong đám rừng cây cùng đỉnh
núi, từng đạo quang mang màu sắc bất đồng lóe lên, từng đạo độn quang bắn ra,
đám tu sĩ Nhân tộc và luyện thể sĩ dần dần hiện thân.
Chương 1249: Đại hiển thần thông
Dưới sự lớn tiếng phân phó của Hoàng Lương
Linh Quân, phe Nhân tộc cũng biết được mình sẽ liên thủ với Yêu tộc. Mặc dù ai
nấy trong lòng cũng đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng những nhân vật ở đây đều là
trãi qua giang hồ chinh chiến lâu năm, tự nhiên rất nhanh hiểu ra nên cũng
không phản đối điều gì.
Nhất thời ở phía bên kia, yêu khí quay
cuồng, một đám đông yêu thú tướng mạo dữ tợn gồm hơn chục tên Hoá Hình yêu tu,
trước sau hiện thân ra.
Còn phe Nhân tộc ở bên này cũng nhao nhao
tế ra vô số các loại linh cụ pháp bảo, linh khí trùng thiên, hoá thành hào
quang ngợp trời.
Lục y nữ tử (*) cùng với Hoàng Thạch ở phía
đối diện, thấy Thiếu niên họ Hoàn và Hoàng Lương Linh Quân cùng nhau thì thầm
to nhỏ, đã cảm thấy có điều bất ổn, mà bây giờ lại trông thấy khí thế hùng hổ
của hai phe Nhân - Yêu thì làm sao lại không biết bọn kia đã liên thủ.
(*)Nguyên văn: Lục khố nữ tử (Thiếu nữ quần lục) nghe hơi bị
thô, nên mạn phép biên lại.
Hai người
sắc mặt âm trầm, liếc mắt nhìn nhau, không nói lời nào hốt nhiên lui trở về.
Đám Mộc Điểu và Cự Đại Thạch Nhân ở phía
sau bọn chúng cũng đồng dạng lập tức triệt thoái ào ào về hướng cốc khẩu.
Xem ra có vẻ Linh Tộc không đánh đã lui.
Lần này Yêu Nhân lưỡng tộc đều ngẩn ra,
nhưng lập tức cho rằng Linh Tộc thấy đại thế bất thành nên chuẩn bị đào tẩu.
Hiện tại sĩ khí cả bọn đại tăng vọt, Yêu
khí quang ảnh cuồn cuộn đuổi theo không chút do dự, một hơi quét sạch hơn trăm
con Mộc Thạch Khôi Lỗi chậm chân, trong chớp mắt đã có một bộ phận Yêu – Nhân
xông vào bên trong cốc khẩu.
Khí thế mạnh mẽ không gì ngăn cản nổi.
Tên Thiếu niên họ Hoàn và Hoàng Lương Linh
Quân nhìn thấy cảnh này không khỏi lộ ra một tia kinh nghi.
Cả hai người đều đã từng có kinh nghiệm đại
chiến qua với Linh Tộc mà ấn tượng sâu đậm nhất về Linh Tộc chính là sự bưu hãn
của bọn chúng.
Mà bọn Linh Tộc trước mắt lại cứ như thế
lui bước, thật là không bình thường.
“Không được. Kêu phe ta dừng lại mau, có
điều bất thường!” Sắc mặt Hoàn thiếu niên trầm xuống, quay đầu nhìn Hoàng Lương
Linh Quân nói nhanh.
“Đích xác có chuyện!” Hoàng Lương Linh Quân
gật đầu, hít sâu một hơi, liền phát ra tiếng huýt sáo, triệu hồi nhân thủ.
Nhưng vào lúc này, quỷ dị hiện lên một
phiến huyết quang ngay phía cốc khẩu, tiếp theo là tiếng sấm sét vang lên,
ngưng tụ thành một đóa cự đại Huyết Liên lớn hơn mười trượng.
Cánh hoa sen đỏ tươi như máu, huyết khí
xông vào tận mũi, chuyển động xoay tròn bay nhanh giữa không trung.
“Bất hảo. Gặp Huyền Linh Húc Thiên rồi!”
Hoàn thiếu niên vừa thấy Huyết Liên liền la lên thất thanh.
Hoàn Lương Linh Quân tuy chưa từng gặp qua
Huyết Liên, nhưng danh tiếng Bát Đại Huyền Linh của Khí Linh Tộc thì đã nghe
qua, cũng đồng dạng thất kinh.
Hai người chưa kịp xuất thủ ứng cứu, Huyết
Sắc Liên Hoa bỗng nhiên hoá thành một đạo Bát Thiên Huyết Hà, từ không trung
rơi xuống.
Những nơi nào huyết thủy đi qua, vô luận là
Nhân hay Yêu tất cả đều tiêu thất hoá thành từng luồng khói xanh biến mất vô
tung vô ảnh, cho dù là hộ thân yêu khí hay phòng ngự pháp bảo đều không thể
ngăn cản được huyết thủy này.
Trong nháy mắt, Yêu – Nhân lưỡng tộc chỉ
còn lại hơn một nửa, những tên may mắn sống sót sắc mặt đều trắng bệch, đối
diện với huyết thủy như thấy độc hạt, không đợi Linh Quân hô lên, tất cả đều
nhao nhao bắn lui trở lại.
Mà hình như Huyết Hà nuốt trọn nhiều Nhân –
Yêu đến thế vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục cuốn ra khỏi cốc khẩu truy đuổi theo
đám người đang chạy trốn.
Đến nước này, Hoàn thiếu niên và Linh Quân
không thể ngồi yên mà không lý đến, cả hai giận dữ cùng nhau xuất thủ. Thiếu
niên há mồm phun ra một cỗ yêu phong màu xám, cỗ yêu phong này vừa xuất hiện
liền cuốn tròn lại một cái, hoá ngay thành một con Phong Giao xám xịt, lao
thẳng tắp vào vùng huyết hà.
Hoàng Lương Linh Quân thì hừ lạnh, tay áo
bào run lên, nhất thời một mặt Bát Quái Kính màu vàng hiện lên trước ngực, hai
tay lão kháp quyết
một tiếng “Phốc, xuy…” vang lên, một đạo
kim sắc quang trụ thô to cỡ cánh tay trẻ con từ Bát Quái Kính phún xạ ra.
Tiếng nổ “Oanh, ầm…” vang lên thật lớn.
Phong Giao và quang trụ đón đầu đánh vào
Huyết Hà, phát ra thanh âm bạo liệt kinh người cuối cùng đã ngăn trở được sự
tiến bước của Huyết thuỷ.
“Ha, ha, không nghĩ ở nơi xa xôi hoang vắng
như vầy cũng có thể gặp được người của lưỡng tộc có đồng giai với ta, Húc mỗ
thật sự thất kính, thất kính.”
Huyết Hà bỗng nhiên đảo lui quay về ngưng
tụ thành một đoá Huyết Sắc Liên Hoa. Bóng người chợt loé, hiện ra thân ảnh một
nam tử Linh Tộc mặc trường bào đứng yên trên đoá Liên Hoa, song mục nam tử này
sắc bén dị thường.
Đây chính là vị Khí Linh Tộc, Húc Thiên.
Thấy đối phương thu lại pháp thuật, Hoàn
thiếu niên và Linh Quân cũng tạm thời thu lại.
Nhất thời Phong Giao màu xám và kim sắc
quang trụ liền tán loạn biến mất, nhưng hai người đều nhìn Húc Thiên bằng ánh
mắt mang hình viên đạn:
“Húc Thiên! Ngươi thân là Độc Linh sao lại
tùy tiện xuất thủ như thế đối với vãn bối, ngươi không sợ bọn ta cũng làm như
vậy với Linh Tộc các ngươi sao?”
Hoàng Lương Linh Quân quét mắt nhìn xung
quanh, chỉ thấy nhân tộc của hắn chỉ còn thưa thớt hơn trăm người chạy thoát
trở về, thậm chí cả hai tên Nguyên Anh kỳ tháp tùng theo hắn cũng đã tiêu mất,
nên không khỏi giận dữ khiển trách.
“Chỉ là một đám từ Nguyên Anh trở xuống,
đánh giết thì cũng đã đánh giết rồi, chẳng lẽ Nhân tộc các ngươi vì một sự kiện
nho nhỏ như vậy lại phát động đại chiến sao, huống chi lúc trước bọn ngươi cũng
tính toán liên thủ lấy nhiều đè ít đó mà.” Húc Thiên lại không thèm để ý, nói.
Cùng lúc đó, ở phía sau Húc Thiên chớp động
linh quang, liên tiếp xuất hiện các trợ thủ, đám Thiết Nhận cũng xuất hiện
trong đó.
Thấy Linh Tộc xuất hiện đông như vậy, Hoàn
thiếu niên và Hoàng Lương Linh Quân cũng thầm giật mình, không khỏi đánh giá
lại tương quan lực lượng khi động thủ.
Một lát sau, trong lòng hai người mới buông
lỏng.
Mặc dù trước đó không lâu, bọn họ tổn thất
không ít nhân thủ nhưng lực lượng hai tộc liên thủ vẫn xảo diệu chiếm thượng
phong một chút.
Hoàng Lương Linh Quân cười lạnh một tiếng,
tính mở miệng nói gì đó thì Hoàn thiếu niên ở bên cạnh, con ngươi bỗng xoay
tròn, thần sắc biến đổi, quát to:
“Không đúng, trong Ngũ Hành Linh Tộc thiếu
đi Thủy Tộc nhân, bọn họ đang kéo dài thời gian đấy.”
Nghe Hoàn thiếu niên nói như vậy, Hoàng
Lương Linh Quân chợt tỉnh ngộ, sắc mặt xanh mét, vung mạnh tay lên. Phía trước
ngực hắn chợt lóe lên nhiều màu sắc, đạo đạo kim sắc quang trụ phún xuất. Còn
Hoàn thiếu niên tự nhiên đồng dạng làm phép thôi thúc pháp lực, thả ra trở lại
cỗ yêu phong màu xám.
Đám Nhân Yêu lưỡng tộc cũng nhao nhao trở
lên, dưới sự thống lĩnh của Cung trang thiếu phụ và Lam thành chủ, hướng phía
đối diện công tới.
Bọn Linh Tộc cũng không sợ hãi chút nào.
Hỏa quang, kiếm khí đan xen qua lại, …
Thạch Nhân và Mộc Điểu cũng lại từ trong cốc khẩu ùa ra.
Bọn Mộc Điểu vung hai cánh lên, lập tức vô
số lục sắc lông vũ tựa mộc tiễn bắn nhanh ra, còn bọn Thạch Nhân thì mỗi con
hai tay ôm một cái lu chứa một thứ nước vàng nhạt, tạt về phía đối diện.
Nhất thời song phương lăn xả vào nhau đánh
đến hôn thiên ám địa, mà lúc này đóa Huyết Liên lại hóa thành Huyết Hà bắn lên
trời cao, Hoàng Lương Linh Quân và Hoàn thiếu niên cũng đồng dạng bay lên
không, cấp bách thi triển thần thông theo sát không tha.
Luận về tu vi thì ba người này không chênh
lệch nhau lắm.
Nhưng Húc Thiên thân là Huyền Linh, đã tồn
tại ở Linh Giới nhiều vạn năm, nên luận về kinh nghiệm tranh đấu hay thần thông
biến hóa đều hơn một bậc so với bọn Hoàng Lương Linh Quân. Dưới tình huống này,
không thể nghi ngờ phần yếu thế sẽ thuộc về bọn Hoàng Lương Linh Quân.
Nhưng hai người này lại rất hiểu rõ, khi
hợp công họ rất ăn ý trong việc liên thủ công kích nên vô tình lại chiếm thượng
phong trước Húc Thiên.
Nhất thời trên không trung, Huyết Hà, Phong
Giao, Kim Quang giao vào nhau ở thế giằng co, còn dưới đất thì thanh âm bạo
liệt, hỏa quang, quang hà, ầm vang bất tận.
Một đạo lam hồng chợt lóe lên, hiện ra một
cự đại quang kiếm trảm xuống, đem một hơi tiêu diệt gọn hơn mười Thạch Nhân
khổng lồ.
Phía Linh Tộc cũng không kém, hỏa quang nổi
lên hiện ra một Xích Hồng Đại Thủ, hướng phe Yêu - Nhân chụp xuống, các tu sĩ
không tránh né kịp bị Đại Thủ này bóp chặt lại, đều hóa thành tro bụi.
Một người phía Nhân Tộc thấy vậy vô cùng
giận dữ, hai tay hắn kháp quyết, thân hình cuồng trướng, hóa thành một người
khổng lồ thân cao hơn mười trượng, huy động một đôi thiết quyền tỏa ra vầng hắc
quang, hung hăng đập về phía đối phương.
Vị này chính là Đại hán họ Cận, thân là
đỉnh cấp Luyện thể sĩ, thi triển ra Luyện Thể Thuật bí truyền, hóa thành thân
thể to lớn, không chút khách khí công kích tới.
Nhiều cỗ Hắc Sắc Cự Mãng từ trong quyền
phong bay ra, nơi quyền phong đi qua, tiếng xé gió thê lương nổi lên, vô luận
là Linh Tộc hay Mộc Điểu hoặc Thạch Nhân đều tránh lui ba phần, không ngạnh
kháng.
Nhưng từ phía Linh Tộc truyền ra một tiếng
hét lớn, một đạo ngân sắc nhân ảnh bỗng nhiên bành trướng to lớn, hiện ra hình
thể còn to lớn hơn Hắc Sắc Cự Nhân.
Đây chính là vị Thiết Nhận của Kim Linh
Tộc.
Mặt đất rung rinh lên, Ngân Sắc Nhân Ảnh
liền bước mấy bước dài vọt tới trước mặt Hắc Sắc Cự Nhân, hai nắm tay chớp lóe
ngân sắc điên cuồng đánh ra.
Hắc Sắc Cự Nhân cũng không cam yếu thế,
đồng dạng vung quyền đánh trả.
Thanh âm “Bang, bang” va chạm như tiếng sét
nổ vang lên, Yêu – Nhân lưỡng tộc đứng gần đó đều bị chấn động hai tai, hoảng
hốt nhao nhao rời xa vị trí chiến đấu của hai tên khổng lồ này.
Lúc này, mấy tên Linh Tộc còn lại cùng các
yêu tu cấp cao đều tận lực thi triển thần thông.
Đột nhiên một con Hắc sắc Hỏa Phượng từ
trong nhóm yêu thú phi ra. Hắc Sắc Hỏa Diễm phún ra đem hơn trăm Mộc Điểu hóa
thành tro tàn.
Tiếp theo thân hình Hắc Phượng nhoáng lên,
bỗng nhiên biến mất vào hư không, nhưng một khắc sau, lại nghe tiếng phượng gáy
tức thì con Hắc Phượng này lại xuất hiện nơi lối vào cốc khẩu, hắc diễm cuộn
lại một vòng hóa thành Cung trang thiếu phụ.
Vị Hóa Thần yêu tu của Hắc Phượng Tộc cũng
không quay đầu lại, hắc quang lóe lên thân đã độn nhập vào trong cốc.
“Bất hảo!”
Lam thành chủ nhìn thấy cảnh này trong lòng
trở nên khẩn trương.
Hắn hít sâu một hơi, bảy khẩu lam sắc phi
kiếm đang xoay quanh trước người đột nhiên nhắm ngay một đám thạch nhân, không
tiếc pháp lực bổ mạnh ra hơn trăm đạo kiếm khí, cường ngạnh dọn dẹp sạch sẽ lối
đi, mở ra một thông đạo, rồi hắn đồng dạng cũng hóa thành một đạo lam hồng bắn
nhanh vào trong Hỗn Độn Cốc.
Bảy tám Nhân - Yêu ở phụ cận chớp lấy cơ
hội này, cũng độn quang theo sát tiến vào trong Cốc.
Người sau cùng nhập cốc chính là một thanh
niên được bao bọc trong hồng quang, hẳn nhiên đó là Hàn Lập.
Do bản thân hắn không có pháp lực, nên đã
khu sử Hỏa Linh Khí nồng đậm, tốc độ độn quang cũng cực nhanh tiến nhập cốc
khẩu.
Khi Hàn Lập tiến vào trong đó, lập tức phát
hiện vì sao nơi này có tên là Hỗn Độn Cốc.
Trong Cốc, vô luận bầu trời, mặt đất, vách
núi đều mang một màu xám của tro bụi, giống như có một tầng cát bụi không thể
lau sạch bao phủ cả sơn cốc.
Bỗng nhiên Hàn Lập ngừng độn quang.
Hắn nhìn vài tên tu sĩ Nhân Tộc và Yêu Tộc
đang bay sâu vào trong, hai mắt nheo lại, đột nhiên hai tay kháp quyết, miệng
hé ra, phún xuất một đoàn ngân sắc hỏa cầu.
Trong hỏa cầu truyền ra một tiếng kêu thanh
thúy. Một tiếng “Phốc…” vang lên, hỏa diễm tăng vọt… hóa thành một con đại hỏa
điểu cỡ một xích vây quanh Hàn Lập bay múa.