Phàm nhân tu tiên - Chương 1264 - 1265

Chương 1264: Tranh giành linh địa

Bàn tử nghe đại hán nói như vậy thở phào
một hơi, lập tức mặt mày rạng rỡ cười cảm ơn, sau đó liền hướng về phía ngọc
bội đang lơ lửng trên không, trên mặt có chữ “Tứ.” đang phát sáng, hạ kí hiệu.

Tức thì, một đạo thanh ti nhập vào chữ “Tứ.”
lúc này thành chữ “Ngũ.”

Nguyên người này cũng nhìn ra được “Thúy
Lang Sơn.” là mảnh linh địa tốt nhất nên cũng muốn thử một chút vận khí.

Thấy Bàn tử lựa chọn đúng nơi này, một số
tu sĩ ngồi bên sắc mặt đồng thời đại biến, vì nhiều kẻ có ý đồ giống nhau, nên
mọi toan tính ban đầu xem như bị đảo lộn.

Cũng vì Bàn tử là một Hóa thần hậu kì tu
sĩ, nếu chỉ xét riêng về tu vi thì ở đây có đàn áp mọi mọi đối thủ.

Sau cùng Bàn tử thản nhiên trở lại chỗ ngồi
của mình, tựa hồ còn muốn xem người khác chọn lựa thế nào.

Nhưng cũng chính lựa chọn của hắn cũng đã
làm cho số tu sĩ còn lại nhanh chóng đưa ra quyết định, lại thêm hai người rời
đi, phân nhau chọn hai mảnh linh địa tại Thiên Vận Sơn, trong đó một mảnh đã có
người một chỗ là vô chủ.

Hai người sau khi lựa chọn cũng nhanh chóng
rời đi.

Số tu sĩ còn lại còn đang chau mày ủ dột,
hiển nhiên còn chưa hạ được quyết tâm.

Lúc này, Hàn lập từ chỗ ngồi đứng lên, chậm
rãi hướng Tử bào nhân đi tới.

Các tu sĩ khác cũng không tránh khỏi ngẩn
ra.

Dù sao Hàn lập cũng vừa tới đây không lâu,
mà đã nhanh chóng xác định được mục tiêu, khiến cho chúng tu sĩ không khỏi có
chút ngoài ý muốn.

Hàn Lập từ túi trữ vật khẽ phất một cái,
trong tay xuất hiện hộp ngọc trắng, cùng với ngọc bội của mình, đồng thời mỉm
cười đưa cả hai cho Tử bào đại hán.

Tử bào đại hán cũng không lập tức tiếp lấy
hộp ngọc, mà khẽ nhìn khắp người Hàn lập, rồi mới nhàn nhạt nói:

“Nghe nói trong thành có một phi thăng tu
sĩ họ Hàn, chẳng lẽ chính là ngươi?”

“Tin tức của tiền bồi thật sự là nhanh
nhạy, đó chính là tại hạ” Hàn lập trong lòng không khỏi run sợ, nhưng trên mặt
không chút khác thường trả lời.

“Nếu như vậy đây là lần đầu tiên tuyển chọn
động phủ của đạo hữu, như đã nói, không cần phải cống nạp gì, đạo hữu cũng có
thể trực tiếp lựa chọn linh địa.” Tử bào đại hán nhìn Hàn lập cười một tiếng.

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.” Hàn Lập có chút
ngẩn ngơ, nhưng lập tức mỉm cười, đem hộp ngọc thu lại.

Nghe được Hàn Lập là tu sĩ mới phi thăng
gần đâu, chúng tu sĩ còn lại không khỏi cả kinh nhìn về phía hắn, trong mắt
mang theo một chút khác thường.

Xem ra phi thăng tu sĩ ở Thiên Uyên Thành
là một dạng bất đồng tồn tại!.

Tử bào đại hán trong nháy mắt đã kiểm tra
xong ngọc bội của Hàn Lập, khẽ gật đầu trả lại cho hắn.

Hàn Lập cũng không chút chần chờ, trên bức
bình phong tại vị trí linh địa chưa được đánh dấu, khẽ hiện lên ngọc bội của
chính hắn

Nhất thời một tia thanh quang hiện ra, một
chữ “Nhất.” liền hiện ra trên đó.

Những người chú ý hành động của Hàn Lập
điều thấy rõ kí hiệu của hắn, không khỏi xôn xao một hồi. Bởi vì địa phương mà
Hàn Lập chọn rõ ràng là vùng linh khí ít ỏi phía trênThúy Lan Sơn linh địa.

Nếu lấy tu vi của Hàn Lập là Hóa thần sơ
kì, thì chọn vùng sơn mạch này, cũng không có gì phải ngạc nhiên, nhưng ngoài
vùng núi này còn có các vùng linh địa khác rõ ràng là không người, Hàn Lập lại
tuyển vùng linh địa không ra gì này vốn là vùng linh khí loãng nhất, điều này
không khỏi khiền cho làm cho các tu sĩ khác có chút buồn bực.

Điểm tốt nhất của phiến Linh địa này bù vào
sự thiếu hụt linh khí chính là diện tích rộng lớn, diện tích khu vực hơn hai
vạn dặm sơn mạch nối liền. Mặc khác ai cũng biết, linh địa xấu cùng linh khí có
liên quan, nếu không linh địa dù có rộng nhưng linh dược và linh quặng cũng sẽ
rất cằn cỗi, nên nếu tu luyện ở đó sẽ càng thêm bất lợi.

“Ngươi thật sự muốn chọn nơi này kiến tạo
động phủ, nên biết sau khi chọn, trong vòng năm trăm năm sẽ không được tùy ý
thay đổi.” Tử bào đại hán sau khi xem xét bình phong cũng không khỏi ngoài ý
muốn, liền nhướng mày hỏi.

“Vãn bối mới tới linh giới, trước chỉ cần
nơi đặt chân là tốt rồi, cũng không muốn cùng các vị đạo hữu tranh đoạt gì cả.
Nơi đó thật sự có chút kém cỏi, nhưng cũng không cần phải tranh chấp.” Hàn Lập
bình tĩnh trả lời.

“Nếu nghĩ như vậy thì tùy ngươi, dù sao sau
khi hạ kí hiệu, cho dù ai cũng không có thể thay đổi được.” Tử bào đại hán sau
khi nghe Hàn lập nói vậy cũng không tránh khỏi hiện lên một vẻ cổ quái, đánh
giá hắn một lần, sau đó khoát tay nói, khôi phục lại vẻ uể oải ban đầu.

Hàn lập cũng không thèm để ý, sau khi ôm
quyền vái một cái cũng quay lại chỗ cũ ngồi, ý định quan sát thêm một hồi nữa.

Thêm một tu sĩ đứng lên, bộ dáng muốn hướng
tới Tử bào đại hán lựa chọn linh địa, nhưng lúc này từ phía cầu thang lên lầu
vang lên tiếng động, một người không có thị nữ dẫn dắt, tự mình trực tiếp đi
lên tầng hai.

Các tu sĩ ở tầng hai nhìn thấy người nầy
sắc mặt đồng thời cả kinh, người có tu vi cao nhất là Bàn tử, hai mắc sáng lên
hô lớn.” Nguyên là Ông đạo hữu, như thế nào mà lần này lại có hứng tranh đoạt
linh địa.”

Người lên lầu là một gã mặc lam bào, đầu
cài ngân trâm, hai hàng lông mày xếch, mắt lộ hàn ý, gây cho người khác một cảm
giác cùng hung cực ác

“Hắc hắc Kim huynh có thể tới chọn động
phủ, Ông mỗ hiển nhiên là cũng có thể đến chứ.” Hán tử nhìn Bàn tử một cái, khẽ
cười nhạt bảo.

Người này là một gã Hóa thần trung kì tu
sĩ, nhưng đối mặt với một tu sĩ hậu kì như Bàn tử, lại hoàn toàn có bộ dáng
ngang nhau, điều này làm Hàn lập trong lòng không khỏi động, cẩn thận đánh giá.

Dù sao tu vi đến đẳng cấp này, mỗi cấp bậc
tăng lên điều có nghĩa chênh lệch thực lực cực lớn, Đương nhiên với trường hợp
như hắn, thân mang linh bảo, tu thành Phệ Linh Thiên Hỏa cùng Nguyên Từ Thần
Quang, thần thông cấp độ nghịch thiên đương nhiên là ngoại lệ.

Vị Lam bào nhân này đối với một hậu kì tu
sĩ tỏ thái độ như thế, đương nhiên là hắn có chỗ dựa.

“Ông hiền đệ cứ đùa, động phủ hiện tại của
ngươi, chính là linh địa bậc nhất, cần gì phải thay đổi.” Bàn tử sờ cằm, trong
mắt lộ ra một tia nghi hoặc.

“Hắc hắc tại hạ gần đây ý định tu luyện một
loại bí thuật mới, đối với linh khí không quá coi trọng, nhưng lại yêu cầu linh
địa phạm vi phải đủ lớn một chút, nếu không khi tu luyện sẽ có chút phiền phức,
chỉ là tạm thời thay đổi mà thôi.” Lam bào hán tử cười ha hả hàm hồ trả lời.

“Thì ra là thế” Bàn tử làm ra vẻ giật mình,
nhưng nói hắn có tin hay không, thì có trời mới biết.

Hàn lập ghe hai người nói như vậy, cũng khẽ
nhíu mày, nhưng lập tức làm như không có việc gì đứng lên.

Lam bào hán tử hướng về phía Tử bào đại hán
đi tới, chắp tay cung kính hỏi thăm.

“Tham kiến Tiêu sư thúc, gia sư ủy thác vãn
bối vấn an sư thúc.”

“Vấn an? Bằng vào Minh lão quái xú tính,
làm gì có chuyện đó. Bất quá sư phụ ngươi trước sau đã thoát được sáu lần đại
thiên kiếp, chỉ sợ lần thứ bảy khó mà qua nổi.” Tử bào đại hán cười lạnh nói.

Vừa nghe tử bào đại hàn nói thế, mày xếch
hán tử không khỏi hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng lập tức thành thật trả lời: “Gia sư
chính xác đã bế quan hai trăm năm chưa xuất quan, chuẩn bị tế luyện một kiện Linh
bảo nhằm chống đỡ thiên kiếp lần sau.”

“Linh bảo, xem ra sư phụ ngươi vận khí
không tồi, lần trước Linh bảo chính vì chống đỡ thiên kiếp mà bị hủy, nhanh thế
mà đã đủ tài liệu luyện chế kiện khác. Nói như thế, sư phụ ngươi cũng không
phải không có khả năng qua được thiên kiếp lần sau. Tốt lắm, lần này ta chấp
trưởng vị trí quản lí, không nói nhiều, ngươi mau chọn linh địa đi.” Tử bào đại
hàn hốt nhiên sắc mặt trầm xuống, không muốn nói nhiều.

“Tuân mệnh.” Mày xếch hán tử vừa nói, mắt
đã hướng tới bình phong có treo bản đồ, mắt lướt qua một vài chữ số, tức thì
sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

“Thúy Lang Sơn hẻo lánh linh địa như thế mà
cũng có người lựa chọn sử dụng, Kim huynh ngươi vừa rồi ở chỗ này, có biết ai
đã chọn phiến linh địa này không?” Ông hán tử không dám hỏi tử bào đại hán,
bỗng nhiên quay lại hỏi bàn tử họ Kim, đồng thời tay hướng về phía bình phong
điểm, nhất thời một đạo quang điểm hiện lên ở vị trí đó.

Bàn tử thấy vị trí quang điển hiện ra, trên
mặt cũng hiện ra vẻ quái dị, theo bản năng hướng Hàn Lập liếc mắt.

Vừa thấy thần sắc Bàn tử như thế, Lam bào
hán tử còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lúc này khẽ chậm rãi xoay người, cẩn
thận đánh giá Hàn Lập một hồi.

“Là ngươi chọn khối linh địa này.” Người
này sau khi nhìn rõ tu vi Hàn lập chỉ là sơ kì cảnh giới, trên mặt không khỏi
hiện ra vẻ ngạo nghễ, thanh âm vang lên lạnh lùng.

“Đạo hữu cũng coi trọng chỗ này?” Hàn lập
im lặng sau mới thản nhiên trả lời.

“Hừ, ta tu luyện bí thuật, chỉ có phiến
linh địa này đối với ta là thích hợp nhất. Ngươi thức thời thì nên buông tha
phiến linh địa này, nếu không tranh đấu xảy ra, đừng trách Ông mỗ hạ thủ không
lưu tình.” Mày xếch hán tử mở miệng âm trầm nói, ý tứ uy hiếp rõ ràng.

Hàn Lập khẽ im lặng, hắn vì tránh cùng
người khác tranh đấu mới cố ý chọn một địa phương linh khí loãng như thế, nhằm
tránh tại Thiên uyên trêu chọc hay phiền toái. Dù sao hắn một lòng điều đặt ở
việc tu luyện, thật sự không muốn cũng bất cứ ai hết thù oán, quấy nhiễu mà
theo đuổi đại đạo.

Nhưng Hàn lập hoàn toàn không nghĩ tới,
mình tránh thế mà vẫn bị người khác tìm tới cửa. Đối với Hàn lập mà nói đúng là
một chuyện mỉa mai.

Sâu trong mắt hắn, một tia lam quang chợt
lóe, ánh mắt khẽ thoáng nhìn những người khác.

Chỉ thấy Tử bào đại hán thản nhiên ngồi
trên ghế, mí mắt cũng không động đậy tí nào, căn bản không quan tâm đến chuyện
này, còn các tu sĩ khác, mắt nhìn Hàn lập đã có chút hả hê.

“Tiền bối, nếu ta bỏ qua lần lựa chọn này
thì có thể được chọn một phiến linh địa khác không? Hàn Lập hướng tử bào đại
hán hỏi.

“Không được, số lượng linh địa vốn là không
đủ, mỗi người chỉ có một lần cơ hội tranh đoạt linh địa, nếu là thất bại chỉ có
thể sau năm trăm năm tranh đoạt linh địa lại mà thôi.” Tử bào đại hán mặt không
chút thay đổi nói, cũng không có chút ý tứ dàn xếp.

Nghe xong lời này, Hàn lập khẽ thở dài.

Chờ hơn năm trăm năm mới thành lập động
phủ, với nhu cầu cấp bách là bồi dưỡng linh thảo, luyện chế một lượng lớn đan
dược, nên đối với hắn mà nói căn bản là không buông tha được.

Mà hơn nữa lúc này, mày xếch hán tử còn
cười lạnh một tiếng, nói thêm: “Coi như chờ đợi trăm năm, so với việc đối cứng
bị đánh rớt cảnh giới vẫn là tốt hơn, nếu đạo hững không nghe lời tại hạ như
vậy thì … hắc hắc.”

Hàn Lập nghe đối phương nói như vậy, lông
mày khẽ giãn ra, không giận mà khẽ nở nụ cười.

“Tại hạ không cách nào đáp ứng thỉnh cầu
của các hạ, xem ra đạo hữu nên tìm một địa phương tu luyện khác tốt hơn, Hàn mỗ
thật sự không muốn cùng Ông huynh tổn thương hòa khí, vạn nhất tại hạ nhất thời
lỡ tay như đã nói …”

Hàn Lập tuy nhẹ nhàng trả lời buâng quơ,
câu cuối dù chỉ nói một nữa, nhưng ai cũng có thể nghe ra ý tứ không khoan
nhượng chút nào trong đó.

Nhất thời tất cả mọi người đều ngơ ngẩn!.

Chương 1265: Rước lấy phiền toái

Vốn Hàn Lập tu vi chỉ là Hóa thần sơ kì,
trước chỉ dám nhún nhường hành động, giờ lại đột nhiên nói thế, không khiến cho
mọi người khỏi kinh ngạc.

Ngay cả Tử bào đại hán trên mặt không chút
biểu tình cũng không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc ngước nhìn Hàn Lập.

Mà lúc này, Hán tử mày xếch nghe xong, trên
mặt cũng xuất hiện một tầng sát khí.

“Thật can đảm, vốn tu vi thấp hơn ta, còn
dám nói với ta như vậy, quả là mấy trăm năm nay cũng chưa thấy. Nếu đã như vậy
thì ba ngày sau, tại linh địa chi chiến ta và ngươi cũng không cần phải lưu thủ.”
Hán tử âm lệ nói.

“Vậy lúc đó tại hạ sẽ lãnh giáo thần thông
của các hạ, giờ Hàn mỗ xin cáo từ.” Hàn Lập thản nhiên trả lời, sau hướng Tử
bào đại hán khom người vái chào rồi lập tức rời đi.

Nhìn bóng lưng Hàn Lập rời đi, vẻ mặt Hán
tử mày xếch khẽ trầm xuống.

Không lâu sau, tại vùng hẻo lánh không bóng
người gần Ngọc Khuyết Các, Kim bàn tử và Hán tử mày xếch thân ảnh chợt hiện,
đang dùng truyền âm thuật trao đổi với nhau.

“Ông hiền đệ, ngươi tranh đoạt phiến linh
địa nọ rốt cuộc để làm gì, lúc trước ở bên trong khó nói, giờ tiết lộ cho lão
ca biết đi.” Kim bàn tử bộ dáng vô hại cười hì hì hỏi.

“Tiểu đệ lúc trước đã nói không sai, chính
là vi tu luyện một loại bí thuật mới không thể không thay đổi động phủ. Nếu
không tại hạ không đến nỗi hồ đồ cố ý chọn vùng linh khí loãng như thế” Hán tử
mày xếch thở dài trả lời.

Kim bàn tử nghe đối phương nói vậy, trên
gương mặt đầy thịt béo khẽ rung động, cười hắc hắc, lộ ra vẻ không tin chút
nào.

Hán tử mày xếch rõ đau đầu, nhưng trên mặt
không chút khác thường, cũng lộ ra vẻ ngươi không tin thì cũng vậy thôi, không
có cách nào giải thích.

“Mặc dù Ông hiền đệ có mục đích gì, nếu
không muốn nói rõ chắc có nỗi khổ tâm, bất quá ngươi thực sự muốn xuống tay khi
tranh đấu với Hàn tiểu tử nọ hay sao?” Kim bàn tử hai mắt khẽ động, đem đề tài
hoàn toàn đổi hướng.

“Thế thì sao, chả lẽ Kim đạo hữu và người
này có chút quan hệ sâu xa.” Hán tử mày xếch sắc mặt trầm xuống, có chút không
hiểu hỏi lại.

“Ta như thế nào lại cùng người này có quan
hệ. Nhưng hiền đệ không biết sao gã này là một phi thăng tu sĩ vừa mới gia nhập
Thiên uyên thành.” Bàn tử dường như nói một câu cảnh tỉnh Hán tử mày xếch.

“Phi thăng tu sĩ thì sao? Thiên uyên thành
cứ hai, ba năm điều có một vị phi thăng tu sĩ gia nhập. Chả lẽ Kim huynh cho
rằng ta không phải là đối thủ của một tên sơ kì tu sĩ phải không? Ta cho rằng
người này gan lớn như thế đại khái chắc ở nhân giới cũng xưng bá một phương,
giờ phi thăng Linh giới cũng là một nhân vật khó lường” Hán tử mày xếch sắc mặt
khẽ biến, hơi trầm ngâm, liền sau đó cười lạnh một tiếng.

“Ha ha người này tu vi tự nhiên không dám
nhắc tới, với thần thông của Ông đạo hữu, cả Kim mỗ cũng không nắm được phần
thắng. Một tên Hóa thần sơ kĩ dù có là nghịch thiên cũng không có khả năng cùng
là đối thủ của đạo hữu. Nhưng là trong thành phi thăng tu sĩ có chút bảo vệ
nhau, ngươi giáo huấn hắn thì có thể, tốt nhất đừng thương tổn tính mạng đối
phương. Nếu không cho dù có Minh lão tiền bối lão làm chỗ dựa một khi các lão
gia hỏa kia biết được cũng không tránh khỏi một hồi phong ba.” Kim bàn tử ra vẻ
tốt bụng khuyên.

“Người này nếu làm càn, ta sẽ giáo huấn một
phen. Có thật sự lấy đi tính mạng hắn hay không, tranh đấu vốn không có mắt,
chỉ đến lúc đó mới biết đc.” Hán tử mày xếch trong mắt hàn quang chợt lóe nhưng
cũng thản nhiên trả lời.

“Nếu Ông hiền đệ đã nói thế, vi huynh cũng
không ý kiến gì nữa. Ba ngày sau ta cũng phải cùng bốn tên gia hỏa liều mạng,
còn không biết có được như ý mình không nữa.” Kim bàn tử làm ra vẻ sầu khổ.”Kim
huynh nói lời này quả là quá khiêm nhượng rồi, ta có nghe nói gần đây Kim huynh
đắc thủ được một kiện Thượng cổ bảo vật, uy lực cực lớn, so với Linh bảo thì
cũng không thua kém …” Hán tử mày xếch đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Bàn tử nghe thế sắc mặt khẽ biến, nhưng lập
tức khôi phục lại vẻ tự nhiên.

“Không nghĩ Ông hiền đệ ngay cả chuyện này
cũng biết, vi huynh trước đây vài ngày đúng là có được một kiện bảo vật, nhưng
nếu nói uy lực không thấp hơn Linh bảo thì đúng là có chút thổi phồng quá độ,
chỉ là có chút công dụng phòng thân hiệu nghiệm mà thôi.” Bàn tử khoác tay liên
tục.

“Phải thế không” Hán tử mày xếch lộ ra vẻ
nửa cười nữa không.

Kế tiếp hai người, mỗi người điều ôm một
bụng quỷ tiếp tục nói chuyện với nhau, một hồi sau Kim bàn tử hóa thành một đạo
hồng quang rời đi.

Ông hán tử nhìn độn quang dần biết mất phía
chân trời, sắc mặt trở nên dữ tợn, khẽ hừ một tiếng.

“Dĩ nhiên là muốn chọc giận ta, muốn ta
cùng phi thăng tu sĩ kết đại cừu, hắn cũng giỏi tính toán thật.” Ông hán tử lầm
bầm tự nói.

“Kim bàn tử đối với ngươi hiểu biết không
ít, đã vậy lại có chút nghi ngờ, sau này hành động nhớ cẩn thận một chút, hắn
thì không tính là gì nhưng tổ phụ của hắn rất khó giải quyết, ta cũng không
muốn trêu chọc kẻ này.” Một giọng nam tử khác đột nhiên từ đỉnh đầu Hán tử mày
xếch truyền đến.

Tiếp theo nơi đó linh quang chợt lóe, một
con Giao long toàn thân xanh biếc như ngọc bích hiện ra.

“Sư phụ yên tâm, chỉ cần đoạt được linh
địa, đồ nhi liền lập tức phong tỏa. Trừ khi hắn biết chính xác, không thì không
thể tra ra được gì đâu.” Hán tử mày xếch vừa thấy phỉ thúy giao long lập tức
thi lễ, sau cung kính trả lời.

“Uhm, ngươi làm việc đích xác ta có thể yên
tâm, nhưng sự tình trọng đại, nếu không phải đến thời điểm mấu chốt tế luyện
Linh bảo, thì không chỉ phái mỗi phân thân tới, hi vọng ngươi không làm cho vi
sư thất vọng” Phỉ thúy Giao long gật đầu, vẻ bề trên nói.

“Đồ nhi nhất định không làm sư phó thất
vọng” Hán tử mày xếch cơ hồ vỗ ngực cam đoan, nhưng lập tức lộ ra vẻ chần chờ
hỏi:

“Nhưng mà tin tức có thật sự chính xác
không, Linh khí nơi đó không tốt lắm, dường như không có khả năng là nơi người
đó tọa hóa.”

“Ta đương nhiên không cam đoan nắm chắc
mười phần chính xác, nhưng với thân phận người nọ, chỉ cần có một tia đầu mối
cũng đủ để chúng ta tìm kiếm. Chỉ cần chúng ta tìm được di bảo và công pháp của
người nọ, chẳng những lần này ta độ kiếm không phải lo gì, mà chính ngươi muốn
tiến giai Luyện hư kì cũng có thể. Ba ngày sau khi tranh đoạt linh địa ngươi
chỉ có thể thành công, quyết không được thất bại, nếu đối phương thật sự có
chút khó giải quyết, ngươi cũng không cần lưu thủ, trực tiếp hạ gục là được. Dù
sau này có chút phiền toái, nhưng so với di bảo kiếm được thì cũng không đáng
kể chút nào.” Phỉ thúy giao long âm thanh băng hàn hạ giọng.

“Đồ nhi tuân mệnh.” Hán tử mày xếch trong
lòng khẽ rùng mình, nhưng cũng lập tức đáp ứng.

“Những phi thăng tu sĩ thường am hiểu đấu
pháp, cũng không nên sơ xuất, mặc dù người này chỉ là hóa thần sơ kì, nhưng để
phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn ta sẽ cho ngươi mượn Thiên Hồn Linh tạm thời sử
dụng, với ba ngày tế luyện cũng đủ cho ngươi tạm thời khu sử, có như vậy cũng
không có gì đáng lo.” Phỉ thúy giao long thoáng chút do dự, liền há miệng phun
ra một đoàn âm khí, bên trong bao quanh lấy một quả chuông nhỏ, bên ngoài hắc
khí quấn quanh, chạm chỗ nhiều chú ngữ huyền bí.

Vừa nghe giao long nói lời ấy, hán tử liên
tục cảm tạ ban thưởng, kế tiếp tay áo khẽ rung lên, một cỗ thanh hà bay ra, đem
cái chuông quấn vào tay áo. Kế đến phỉ thúy giao long trên cao nhìn xuống, tiếp
tục phân phó vài câu, rồi hóa thành một đạo ánh sáng xanh biết bắn vào ống tay
áo còn tại của Hán tử mày vểnh.

Hán tử lông mày vểnh lúc này mới xoay người
lại, hóa thành một đoàn lam quang, theo một hướng khác mà rời đi.

Hàn Lập tất nhiên không biết các sự tình
này, cũng không ngờ có người đối với hắn đã động sát tâm.

Sau khi rời đi Ngọc Khuyết Các hắn cũng
không lập tức trở lại Phi Linh Điện, dựa vào đánh dấu trên bản đồ, từ trong
thành phi hành hơn nửa ngày, cuối cùng ở ngoài ngàn dặm trên trời cao nhìn
xuống hết thảy trong thành, đang trầm tư nhíu mày tính toán.

Lại nói tiếp, cái Thiên Uyên Thành này nếu
gọi là Thiên Uyên Quốc thì chính xác hơn, do diện tích tương đương với một quốc
gia nhỏ ở nhân giới. Nhưng trên ý nghĩa thật sự thì thiên uyên thành cũng không
quá lớn, chỉ là rộng vạn mẫu, dùng tường thành bao quanh lại mà thôi.

Phía trong thành nội có hình thang, trước
sau đều có tường thành, hai bên thì được tiên trận sinh ra sương mù nồng đậm
che dấu, cho dù tu vi cấp Chân linh cũng không thể cứng rắng xông vào. Mà đối
diện với man hoang thế giới rộng lớn, tường thành có phần nhỏ hẹp chỉ dài hơn
vài trăm dặm, một pháp khắc đầy phù chú trên tường thành cao hơn ngàn trượng,
nhìn từ xa như một vách tường cao chọc trời, khiến người ta sợ hãi!.

Ngay phía ngoài đạo tường cao lớn này, có
yêu, nhân lưỡng tộc ngày đêm canh gác xung quanh khu vực, hơn nữa các pháp trận
cấm chế về hướng này ngày đêm điều được mở ra, liên tục không ngừng.

Ở phía sau tường thành, trước đến nay vẫn
duy trì ngoài trăm vạn đại quân của lưỡng tộc yêu nhân, đóng gần khu vực đại
tháp ấy.

Thực hiện canh phòng nghiêm mật thế mới có
thể đảm bảo Thiên Yyên Thành từ lúc thành lập đến nay, chưa bao giờ bị đánh lén
công phá được thành.

Đối lập với cảnh đó là một chặng tường
thành khác của thành nội hình thang, không được canh canh phòng sâm nghiêm như
thế, nhưng kéo dài ngàn dặm, có vô số nhân yêu nhin tộc từ “Tam cảnh thất yêu.”
ra vào. Những người này đa phần là mạo hiểm tính đi thế giới hoang dã, phân nữa
còn lại là đến Thuyên uyên thành mua bán, do đó làm cho trong thành hết sức
thịnh vượng.

Đúng ra là sau khi ra khỏi Thiên uyên
thành, chính là một phiến sơn mạch liên tục rộng lớn, tuy nhiên cũng có một vài
thôn trấn nhỏ có nhân loại sinh sống, nhưng tuyệt đối không có tòa thành thứ
hai của tu sĩ tồn tại.

Phàm nhân trong những thôn trấn đó vừa cung
cấp cho Thiên Uyên thành một ít vật tư cần thiết cho sinh hoạt, đồng thời cũng
không ngừng cung cấp một ít tu sĩ và luyện thể sĩ cấp thấp. Đương nhiên trong
khu vực phân chia cấp riêng cho yêu tộc, cũng có vài ba cái thú đàn cực lớn
cùng yêu thú cấp thấp tồn tại, cũng cung cấp cho Thiên Uyên thành một lượng lớn
yêu tộc cấp thấp.

Tuy rằng nhân yêu nhị tộc ở Linh giới dù
muốn sống yên thì không thể không liên thủ cùng nhau, nhưng vốn người và yêu
khác biệt, vì tránh cho xung đột của hai tộc, cả tòa thiên uyên thành cũng có
một đạo ngân mạc rất lớn từ chính giữa phân thành nội ra làm hai phần.

Mỗi bên tự quản lý phần của chính mình.

Về khi vực bên ngoài thành nội, cũng tương
tự lấy một đạo vô hình hư không làm giới hạn, mỗi phe chiếm cứ một bên.

Phỏng chừng chỗ duy nhất nhân yêu nhị tộc
có thể chung sống, chỉ có một tòa tháp trưởng lão ở trung tâm thành nội.

Tháp này chẳng những to hơn nhiều lần so
với các tháp khác, đồng thời cũng là chiến lực cuối cùng của Thiên uyên thành,
là nơi hơn mười tên trưởng lão tu vi Hợp thể kì của nhị tộc thương nghị và
quyết định.

Cho nên trong mắt mọi người ở Thiên Uyên
thành thì tháp này là nơi cực kì thần bí.

Báo cáo nội dung xấu