Phàm nhân tu tiên - Chương 1266 - 1267
Chương 1266: Báo Lân Thú
Từ vị trí của Hàn Lập đến Trưởng Lão tháp
khoảng hơn hai mươi dặm, từ xa nhìn lại ngọn thạch tháp cao vút trong mây, ánh
mắt cũng chớp động không ngừng.
Theo hắn biết, trong tháp bất cứ lúc nào
yêu nhân lưỡng tộc cũng cử ra một gã hợp thể kì trưởng lão canh gác bên trong.
Suy nghĩ một lúc, Hàn Lập cũng có chút cảm
khái.
Năm xưa tại nhân gian giới, vốn Hóa Thần tu
sĩ đã là thần long thấy đầu không thấy đuôi, người bình thường không thể dễ
dàng nhìn thấy, nay thì tại Thiên uyên thành, ngay cả Hợp thể kì tu sĩ cũng ở
gần như thế, hơn nữa còn có cơ hội lớn được thỉnh cầu chỉ điểm cho một vài
điều.
Xem ra tại đây nên đem khí tức dị giới gội
rửa sạch sẽ trước đã, sau đó chờ đợi ở chỗ này xem ra cũng không tệ.
Hàn Lập yên lặng tự đánh giá, còn về việc
cùng mày xếch hán tử tranh đoạt linh địa ngay cả luyện hư kỳ tu sĩ với thần
thông của hắn còn có thể đánh bại nên tự nhiên cũng không để trong lòng.
Sau khi nhìn một hồi, Hàn Lập trên người
thanh quang chợt lóe hóa thành một đạo thanh hồng hướng Phi Linh Điện quay về.
Trở lại trong phòng, Hàn Lập liền mở cấm
chế, sau khi cảm giác không có gì bất ổn mới đi vào mật thất, khoanh chân ngồi
xuống.
Mặc dù đối với trận đấu ba ngày sau hắn
hoàn toàn tự tin nhưng cũng không vì thế mà hắn không chuẩn bị.
Tuy nhiên hắn còn chút phiền toái nhỏ, cũng
cần phải xử lí.
Tay áo khẽ rung lênh, trên tay Hàn Lập liền
hiện ra một cái vòng tay ngân sắc tinh xảo, vật ấy thoạt nhìn tinh tế nhưng lại
rất nhẹ nhàng vô cùng, như là vật rỗng.
Đây chính là vòng tay nổi danh Linh Thú
hoàn của linh giới, không gian bên trong có thể đồng thời dung nạp nhiều loại
linh thú, linh trùng khác nhau.
Hàn Lập sau khi tới Lạc nhật chi mộ ngày
đó, cũng đã đem Phệ Kim trùng, cùng Đề Hồn thú thu vào trong Linh thú hoàn, tất
nhiên túi linh thú ngày xưa tự nhiên bỏ qua.
Lúc này hắn giơ tay hướng Linh Thú hoàn
phất một cái, nhất thời một mảng hoàng sắc quang điểm to bằng nắm tay từ bên
trong bay ra, hóa thành một con tiểu thú bị một sợi xích xanh trói chặt.
Chính là con báo biến dị, lúc trước trong
Lạc nhật chi mộ bị linh tộc bắt giữ.
Từ trí nhớ của Phệ viêm, Hàn Lập biết được
con thú này thoạt nhìn cũng giống như một con báo bình thường nhưng thực tế là
một loại yêu thú có chứa ít huyết mạch của kì lân, hơn nữa đầu tiểu thú này vừa
biến dị lên Báo lân thú, vì vậy khi trưởng thành thực lực có thể so với tu sĩ
Nguyên anh.
Lúc mới hồi phục pháp lực, Hàn Lập tự nhiên
là muốn thu phục con thú này, thế nhưng vốn dã tính cực lớn, lại mới có linh
trí, con thú coi bộ thà chết không nghe.
Bất đắc dĩ Hàn Lập không thể làm gì hơn là
đem nhốt vào trong Linh thú hoàn, định để một thời gian làm cho dã tính mất đi,
con thú bị hắn nhốt hơn mười năm, rốt cục đã không chịu nổi, vài ngày trước đó
từ linh thú hoàn phát ra tin tức khuất phục hắn.
Nhưng Hàn Lập vì lo độ kiếp liên tiếp, nên
không để ý tới chuyện này.
Giờ có ba ngày, cũng đủ thời gian đem con
thú này thu phục.
Tiểu thú từ lúc hiện ra từ Linh Thú hoàn,
lập tức hướng Hàn Lập phát ra tiếng gào thét ô ô thất thanh, đôi mắt xanh biếc,
lại có vẻ cầu xin của con người cùng với thân thể xinh xắn như một con mèo lớn,
nhìn phi thường khả ái!
“Bây giờ ta muốn hạ vài cái cấm chế trên
người ngươi, nếu ngươi không chống cự ta liền giải trừ ràng buộc trên người
ngươi, đồng thời còn cho ngươi ít chỗ tốt, nếu không ta sẽ giam ngươi hơn trăm
năm nữa.” Hàn Lập không khách khí, trực tiếp uy hiếp nói.
Tiểu thú tuy linh trí không cao nhưng hiển
nhiên hiểu được lời Hàn Lập, chỉ có thể gật cái đầu lông xù liên tục.
Hàn Lập khẽ cười, bàn tay khẽ chuyển, trên
tay lại hiện ra hơn mười cây ngân châm nhỏ.
Kế đến giơ lên, tất cả ngân châm lóe lên
tức thì tiến vào trong cơ thể tiểu thú.
Hàn Lập liền xuất ra một đạo phù lê đỏ
tươi, đồng thời há mồm phun một đạo tiên huyết lên mặt phù, sau đó ngón tay kẹp
phù nhẹ nhàng vung lên.
Một tiếng phốc xuy vang lên, phù lê hóa
thanh một đoàn huyết vụ dần tiêu tán trên không.
Hàn Lập khẽ lẩm bẩm, giơ tay khẽ vỗ lên
thiên linh cái của mình, trong ánh thanh quang chớp động, một nguyên anh chừng
một tấc, chân giẫm tiểu đỉnh hiện ra.
Nguyên anh vừa hiện hình liền mở miệng phun
ra một đoàn lục quang.
Huyết vụ ngay lập tức vây lấy lục quang,
trong nháy mắt hợp thành một thể, biến thành quang diễm hồng sắc.
Lúc này Nguyên Anh hai tay bấm niệm thần
chú, hướng tới đạo quang diễm đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Quang điểm sau khi hấp thụ pháp quyết, bỗng
nhiên một bóng trắng lóe lên, sau đó mạnh mẽ cuồng trướng, hóa thành một điểu
nhân mặt quỷ to bằng nắm tay.
Hung ác dữ tợn!
Bàn tay nhỏ bé của Nguyên Anh nhẹ nhàng
hướng tiểu thú điểm một cái, Quỷ đầu nhếch mép như người sống quay lại, gào
thét một tiếng rồi chui vào đầu tiểu thú mất dạng.
Tiểu thú mở miệng kêu to một tiếng, hập tức
hai mắt đảo lộn, lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.
Đồng thời một tầng dị quang lục hồng đan
xen hiện ra quanh người, chớp động liên tục.
Nhìn thấy thế, Hàn Lập lộ ra vẻ hài lòng,
giơ tay hướng cơ thể tiểu thú phẩy.
“Phanh.” âm thanh trầm muôn vang lên, sợi
xích xanh quấn trên người tiểu thú gãy ra thành từng mảnh và từ từ biến mất.
Sau đó Hàn Lập cũng không để ý tới tiểu
thú, hai tai duỗi trước ngực, bắt đầu nhắm mắt ngồi xuống.
Thời gian còn lại Hàn Lập cũng không rời
khỏi mật thất, mà thoáng chốc ba ngày cũng đã hết. sáng sớm ngày thứ tư, một
đạo hỏa quang không màng tới cấm chế ngoài cửa, trực tiếp bay vào phòng khách,
sau đó nhoáng cái đã bắn nhanh tới mật thất.
Thế nhưng hỏa quang vừa bắn tới đại môn của
mật thất, một tầng bạch hà dập dờn nổi lên, đem hỏa quang trói lại bên ngoài.
Hỏa quang liền xoai quanh, lại thử một lần
nữa xông vào, sau khi không cách nào vào được, liền phát ra một hồi âm thanh
ông minh.
Bỗng nhiên thanh quang chợt lóe, từ cửa mật
thất một đạo nhân ảnh quỷ dị từ bên trong thoáng hiện ra, vẫy tay đã đem hỏa
quang thu vào tay.
Chính là Hàn Lập đã bế quan ba ngày nay.
Lúc này vẻ mặt hắn điềm nhiên, trên vai có
một con tiểu thú nằm sấp, hắn thong thả đem thần thức vào trong hỏa cầu.
Chính là truyền âm phù của Ngọc khuyết các
tới về việc tranh đoạt linh địa.
“Nghiễm vũ điện.”
Hàn Lập thì thầm một tiếng, hai tay chà xát
một cái, hỏa cầu liền biến mất không thấy nữa.
Tiếp đó hắn hướng về phía đại môn bước đi.
Sau hai canh giờ, trên không một cái sân
lớn lộ thiên của một điện phủ. Hàn Lập quần áo phất phơ đang lơ lửng ngoài một
cái quang mạt lớn màu trắng trong suốt, ở ngoài quang mạc còn có một gã đại hán
mặt sẹo thân mặc kim sắc chiên giáp khoanh tay đứng đó, thần sắc vô cùng lạnh
lùng.
Thời gian từng chút trôi qua, Hàn Lập cứ
như vậy không nhúc nhích chờ, khoảng thời gian ăn xong một bữa cơm, ngay cả
trên mặt kim giáp đại hán đã có một chút không kiên nhẫn, cũng không ngại hướng
kên cao nhìn lại tự hồ đang tính toán thời gian.
Bỗng nhiên linh quang chợt lóe từ xa, một
đạo lam sắc độn quang bắn nhanh đến, trong nháy mắt đã tới gần quang mạc, sau
khi quang mang thu lại thì hiện ra một gã tu sĩ.
“Tiền bối thứ tội, vãn bối vì tế luyện pháp
bảo nên tới trễ một chút, vãn bối cũng không tới trễ quá thời gian tranh đấu.”
Hắn thi lễ với kim giáp tu sĩ, vẻ mặt lằm lằm cười nói.
Người này chính là hán tử lông mày xếnh.
“Hừ, nếu ngươi tới muộn chỉ chốc nữa thôi
sẽ bị hủy tư cách tranh đoạt, tính ra ngươi cũng may mắn tại thời điểm cuối
chạy tới, lập tức vào đi thôi.” Kim giáp mặt sẹo tu sĩ đảo qua lông mày xếch
hán tử, bực mình nói.
Lập tức hắn hai tay bấm quyết, hướng quang
mạc đánh ra một đạo kim sắc, lập tức quang lạc linh quang đại phóng, sau một
hồi rung động kịch liệt, trước mặt hán tử họ Ông nứt ra một cái thông đạo hơn
trượng.
“Đa tạ tiền bối.”
Hán tử họ Ông vui mừng, thân hình nhoáng
lên, liền hóa thành một đoàn lam quang chói mắt, bay vào trong quang mạc.
Khi hắn tới chỗ đối diện Hàn Lập thân hình
hiện ra, khẽ liếc mắt nhìn Hàn Lập, tên mặt vặn vẹo ra một nụ cười thâm độc.
Nghe lời này, khóe miệng Hàn Lập có chút
nhếch lên, chỉ là lười biếng cười nhạt, giống như lời nói của đối phương là
thừa thải, không màng quan tâm.
“Tốt, Ngươi đã tới, xem ra cũng có vài phần
can đảm, với cảnh giới sơ kì dám nghênh chiến với ta.” Hán tử lông mày xếch âm
trầm nói.
Hán tử lông mày xếch thấy vậy, giận tím
mặt, sát khí vốn đè nén xuống vài phần giờ lại tăng thêm.
“Các ngươi nghe cho rõ, Linh địa tranh đấu
không hạn chế bất cứ cái gì, chỉ cần làm cho đối phương rời khỏi phạm vi cấm
chế, thì bất kì thủ đoạn nào cũng có thể vận dụng. Trừ khi đối phương mở miệng
nhận thua, nếu không ta sẽ không xuất thủ ngăn cản. Nếu tự nhận thực lực không
đủ, nên sớm chịu thua thì tốt hơn, tuy rằng vì tranh giành linh địa bỏ mình
không nhiều lắm, nhưng vì thụ thương mà rớt xuống một cảnh giới thì cũng nhiều,
không có ý kiến gì nữa thì các ngươi có thể bắt đầu được rồi.” Tu sĩ mặt thẹo
mặt không chút biểu tình nói ra quy tắc.
Hàn Lập cùng hán tử họ Ông nhìn nhau từ xa,
cả hai điều im lặng. Kim giáp tu sĩ gật đầu, miệng thốt hai chữ “Bắt đầu.”
Trong chớp mắt, Hàn Lập cùng Hán tử mày
xếch xuất thủ.
Đối mặt với một tên, ngay cả tu sĩ Hóa Thần
hậu kì cũng phải phi thường khách khí đối đãi, Hàn Lập sẽ không chút coi
thường, tay áo bào khẽ rung lên, bảy mươi hai khẩu phi kiếm dài hơn tất tuôn
ra, kim quang chớp động hóa thành nhiều đóa kim liên không ngừng xoay quanh bên
dưới thân thể hắn.
Cùng lúc đó hắn cũng mở miệng ra, một tiểu
đỉnh được phun tới, lập tức linh quang đại phóng, biến thành cự đỉnh cao hơn
trượng, phát ra từng hồi âm thanh ông minh.
Đó đúng là Hư thiên bảo đỉnh! Cùng lúc mày
xếch hán tử hai tay cũng bắt ấn, trên người tỏa ta một tầng lam quang.
Những lam sắc quang điểm này chỉ nhỏ chừng
cỡ hạt gạo, nhưng không ngừng tuôn ra, trong nháy mắt hầu như đem toàn thân hắn
bảo phủ vào trong.
Tiếp đó hán tử giơ tay kia hướng hư không
xuất ra một trảo, một đoàn ngân quang chợt lóe, trong tay hiện ra một Ngân sắc
Pháp luân chói mắt to cỡ bàn tay, nhưng nhìn hình dáng vô cùng cổ xưa, đồng
thời bên ngoài ngân luân khắc một tầng phù chú, nhìn đã biết không phải vật tầm
thường.
Cầm Ngân luân hướng không trung ném đi, lập
tức hóa thành một ngân sắc quang đoàn liên tục xoay tròn trên không, từng hồi
chú ngữ vang lên, bắt đầu không ngừng phình to ra.
Một lát sau, Ngân luân hóa to thành cỡ ba
bốn trượng, giống như một vầng thái dương sáng loáng lơ lửng trên đỉnh đầu hán
tử lông mày xếch.
Hắn thi pháp xong, liếc nhìn phía đối diện,
sắc mặt không khỏi nao nao, không kể bảy mươi hai khẩu phi kiếm thì thôi, riêng
vừa thấy cự đỉnh phát ra tiếng ông minh liên tục, trong lòng không khỏi rùng
mình.
Chương 1267: Thiên Hồn Linh
Mặc dù chỉ dựa vào ngoại hình của bảo vật,
căn bản không thể nào phán đoán được đẳng cấp cũng như thần thông, thế nhưng
vài loại bảo vật có hình dạng đặc biệt như “Đỉnh.” “Đăng” “Kính.”, điều có một
chút thần thông đặc biệt, làm cho người ta khó có thể phòng bị.
Đặc biệt Hư Thiên Đỉnh sau khi được phát
động, tản mát ra linh áp vượt xa bảo vật bình thường, làm cho hán tử lông mày
xếch sinh ra cảnh giác, cũng lờ mờ nhận ra trận chiến này cũng không quá dễ
dàng!
Trong lòng nghĩ vậy, Hán tử mày xếch không
chút nào chần chờ, liền giành lấy phần chủ động tấn công trước.
Hai tay hắn kết quyết, quang mang của lam
sắc quang điểm quanh thân thể chợt tắt, rồi biến thành từng mảng quang điểm như
những hạt cát, những quang điểm này mờ dần, rồi một hóa mười, mười hóa trăm,
trong nháy mắt, mây cát dày đặt che đi phân nữa khoảng không bên trong quang
mạc.
Cũng cùng lúc đó, ngân luân to lớn kia cũng
đã biến mất ẩn giấu trong vân sa không thấy nữa!.
Hét lên một tiếng, Vân sa chớp động lên lam
sắc quang mang kì lạ, âm u thẳng hướng Hàn Lập đè xuống, các hạt cát bay đi cơ
hồ truyền đến tiếng sấm.
Hàn Lập vừa thấy màn này, hai mắt khẽ nhíu
lại cũng không cử động gì, kim liên quay tròn chuyển động bố phía, hướng vân sa
mênh mông trên không không chút yếu thế nghênh đón.
Chỉ thấy liên ảnh khẽ rung, kinh quang đại
thịnh, thanh thế không chút nào lam sắc vân sa đang đè xuống.
Khi vân sa cùng kim liên vừa tiếp xúc, chỉ
thấy kim liên lóe sáng, liên ảnh trong nhát mắt điên cuồng phình to ra, mỗi đóa
kim kiên điều biến thành to hơn trượng, trên không trung xoay tròn không ngừng,
mỗi cánh liên hoa như mọt lưỡi dao sắc bén, xoai tròn phá vỡ vân sa, làm cho
cát xung quanh vỡ bắn ra, phát ra tiếng nổ “oanh long long.”
Bảy mươi hai đóa kim liên, lại có thể cứng
rắng đối chọi với sa vân như thế thái sơn áp đỉnh kia!.
Hán tử mày xếch thấy vậy, trong mắt khẽ có
chút ngoài ý muốn, lập tức cười lạnh một tiếng, trong lòng liền tiếp tục thúc
dục pháp quyết.
Sa vân vốn đang cuồn cuộn lao xuống, bỗng
nhiên ngân quang chợt lóe, một cái ngân luân to lớn từ trong sa vân bắn ra,
hướng xuống một đóa kim liên đang bay lên đánh tới.
Hán tử mày xếch khóe miệng khẽ lộ ra một
tia cười ác độc.
Miếng Đoạn tâm pháp luân này của hắn vốn
dùng một loại tài liệu hiếm thấy của vùng man hoang là “Lê Kim Sa.” luyện mà
thành, vô cùng sắc bén, thần thông cắt, chém của loại pháp luân này vượt xa phi
đao, phi kiếm, từ sau khi luyện thành linh bảo, chẳng biết đã chặt đứt bao
nhiêu bảo vật phi kiếm của địch nhân rồi.
Kim sắc phi kiếm của đối phương tuy rằng
thoạt nhìn cũng có chút thần thông, tuy nhiên dưới một chém bất ngờ của pháp
luân, tuyệt đối một kích là gãy.
“Đương đương” một hồi âm thanh chặt chép
liên miên truyền đến, kim quang và ngân quang đan vào rồi lóe lên, bộc phát ra
quang mang kinh người. Hai bảo vật trong nhất thời rơi vào thế giằng co.
Sắc mặt của mày xếch hán tử hơi đổi.
Nhưng lập tức cánh hoa của kim liên liền
phình to ra, đem toàn bộ ngân đoàn bao vây vào trong.
Lập tức ngân sắc quang đoàn sau khi gãy dụa
một hồi, biến thành vô số mảnh vỡ, trong liên ảnh biến mất.
Ở xa, hán tử mày xếch giật mình chưa kịp
phản ứng, thì Hàn Lập hướng lên phía tiểu đỉnh trước người điểm một cái, nhất
thời tiểu đỉnh bay vụt đi, trong đỉnh vang lên âm thanh ông minh chói tai, vô
số thanh hà từ bên trong đỉnh cuộn ra, xẹt qua kim sắc liên ảnh, đem lam sa
khắp trời vây vào trong, rồi hướng vào trong đỉnh bay về.
Hàn Lập ra tay nhanh như thiểm điện, đến
khi hán tử mày xếch tỉnh lại đã có một bộ phận lam sa bị cưỡng chế hút vào
trong đỉnh rồi, đã không còn khả năng cùng chủ nhân liên hệ tinh thần.
“Linh bảo!” Hán tử mày xếch thất thanh la
lên.
Những lam sa này cũng với Đoạn tâm pháp
luân không giống nhau, chính là pháp bảo hắn tự mình bồi dưỡng tế luyện.
Ngoại trừ Linh bảo ra, bảo vật khác sao có
thể thu vào!, nếu như bị thu hết có nghĩa là công lao khổ tu hơn trăm năm bị
hủy hoại trong chốc lát.
Hắn không lưỡng lự liền há mồm phun ra một
ngụm tiên huyết to bằng nắm tay lơ lửng trước người.
Ngón trỏ đưa lênh, dính vào ngụm máu huyết
trên không vẽ ra một huyết sắc kí hiệu như rồng bay phượng múa, sau đó trở tay
vỗ một cái.
Một tiếng phốc vang lên, tiêu kí kia bắn
ra, chợt biến mất không thấy nữa. Nhưng sau đó một khắc lại quỷ dị hiện ra cách
người Hàn Lập hơn một trượng, lóe lên biến thành một cái quỷ đầu hung ác mạnh
mẽ nhào đến!.
Xem ra Hán tử mày xếch tính toán thi pháp
bất ngờ nhằm cắt đứt hành động khu sử Linh bảo của đối phương, sau đó hắn sẽ
thu hồi vân sa lại, linh hoạt dùng thần thông đối phó Hàn Lập.
Hàn Lập lúc này đang âm thầm kết quyết chỉ
huy Hư thiên đỉnh trên không thu vào lam sa, vừa thấy quỷ đầu dữ tợn xuất hiện
nhào tới, lông mày khẽ nhướng lên, há mồm phun ra một đạo kim sắc hồ quang, bất
ngờ đánh lên quỷ đầu, sau một tiếng “phích lịch.” vang lênh, sau khi kim sắc hồ
quang đánh trúng, quỷ đầu dữ tợn chỉ kịp “ô ô.” một tiếng rồi tan thành mây
khói.
Tịch tà thần lôi, cho dù thủy tổ phân thân
của cổ ma cũng không dám cứng rắn va chạm, huống hồ đâu chỉ là một cái quỷ đầu
vô danh, không biết yêu ma phương nào hóa thân, lại không đề phòng, tự nhiên ăn
một kích mà bị diệt.
Hán tử mày xếch không khỏi ngơ ngẩn một
hồi, nhưng lập tức nhớ ra cái gì đó sắc mặt bỗng nhiên khó coi dị thường.
Lúc này Hư Thiên Đỉnh cũng đã đem hơn nữa
vân sa trên không thu vào trong.
Một tiếng hừ lạnh thấu xương vang lên, Hán
tử mày xếch hai hàng lông mày như dựng đứng, hai tay bắt một cái kì quái pháp
quyết, đồng thời trong miệng truyền ra tiếng đọc pháp quyết, phảng như là phật
âm, sau đó hắn thần sắc ngưng trọng lạ thường, hướng về phía không trung chậm
rãi điểm một phát.
Vốn thanh hà cùng kim liên đang quay cuồng
đánh nhau, bỗng nhiên vân sa dừng lại, tiếp theo tất cả các hạt cát đồng thời
linh quang đại phóng, thể tích không ngừng tăng lên.
Trong nháy mắt, vốn các hạt cát li ti chỉ
to bằng hạt gạo, cùng biết thành các viên lam sắc nham thạch to cỡ đầu người
toàn thân trong suốt, phóng ra quang mang xanh biếc. Lập tức vô số nham thạch
này hướng xuống dưới mãnh liệt tấn công. Các đóa kim liên vốn đang xoai tròn
giờ bỗng vang lênh từng tiếng đồng thời trở nên ngưng trệ, lúc này hư thiên
đỉnh đang phun ra thanh hà cũng vô phương đem những khối nham thạch này hút vào
trong.
Hàn Lập gặp tình hình này cũng ngẩn ra, ánh
mắt nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy Hán tử mày xếch toàn thân linh
quang chuyển động, búi tóc bay lên, đồng thời miệng và mũi ẩn chứa bạch quang
chớp động liên tục, rõ là đang vận dụng chân nguyên chi lực.
Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, một tay hướng
về phía đỉnh đầu, trong phút chốc một mảng hào quang như sương mù bắn ra, cuốn
về phía không trung, vốn dĩ các khối lam tinh cự sa, phút chốc liền nhẹ hẫng đi,
lập tức run lên rồi trở lại bản thể như hạt cát như cũ.
Vầng hào quang lan nhanh quét ngang không
trung rồi thu lại, sa vân nhất thời bị quét sạch, dần dần thành trống không.
“A.”
Một màn này xảy ra không khỏi làm cho Hán
tử lông mày xếch xanh cả mặt, chậm rãi buông tay, mà ngay cả Kim Giáp tu sĩ vốn
không chút biểu tình hứng thú xem tranh đấu ngoài quang mạc cũng lần đầu hiện
ra một tia kinh ngạc, khẽ thốt ra. Hiển nhiên Nguyên Từ Thần Quang của Hàn Lập
đã gây được sự hứng thú từ vị Luyện Hư kì tu sĩ này!.
“Ngươi, đây là thần thông gì, lại có thể
thu Lam Tinh Sa của ta được?” Hán tử lông mày xếch hung hăng trừng mắng nhìn
Hàn Lập hỏi.
“Đạo hữu cho rằng tại hạ sẽ tiết lộ sao?”
Hàn Lập khẽ cười, lộ ra bộ dáng thản nhiên, xem ra, đối phương chỉ là dựa vào tu
vi hơn mình nên mới kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. Nếu không phải chưa thăm dò
lai lịch, đối phương còn có một gã sư phụ Luyện Hư kì, hắn còn kiêng kị, chưa
thật sự động sát khí. Bằng không đã sớm phát động phản kích như bão tố, không
cho đối phương có cơ hội mà thở rồi!.
Đương nhiên, điểm này cũng chính là Hàn Lập
đối với thần thông của chính mình cực kì tự tin.
Hơn nữa hắn có Nguyên từ thần quang, Phệ
Linh thiên hỏa cùng Đại canh kiếm trận đối mặt với tu sĩ Hóa thần hậu kì cũng
không có chút nào sợ hãi.
Thần sắc của hán tử lông mày xếch hiện lênh
vẻ âm u bất định, hiển nhiên đối với thần thông của Hàn Lập vượt xa dự liệu của
hắn. Có điều vừa nghĩ tới việc tranh giành linh địa còn liên quan tới chuyện
khác, miệng khẽ co quắp lại vẻ hung hãn lóe ra hai tay đồng thời lộn lại.
Một cái hoàng đồng to bằng bàn tay xuât
hiện, trên mặt một màn sương mờ màu trắng sữa lượn lờ khiến cho không thể thấy
được hình dáng thật, ngân văn trên mặt lấp lóe, lại có thể khắc chi chít ngân
khoa văn trên mặt.
Vừa thấy vật này, Hàn Lập khóe mặt co lại,
liền giơ tay bấm một kiếm quyết.
Kim liên vốn đang xoay quanh trên đỉnh đầu,
cùng với một đạo quang mang trong thoáng chốc bảy mươi hai đóa kim liên liền tụ
lại thành một đóa siêu đại kim liên có đường kính hơn mười trượng, liền phát ra
một tiếng ông minh hướng phía trước nhẹ nhàng bay tới.
Về phần đạo quang mang mù mịt trên đỉnh đầu
trong phút chốc vòng xuống dưới, ngưng tụ thành một tầng hôi sắc quang mạc đem
Hàn Lập bao vào trong, thủ hộ nghiêm ngặt.
Lúc này Hán tử lông này xếch giơ hai tay
lên, nhất thời khối hoàn đồng nổi lên một tiếng ông mình, trên mặt bạch quang
đại phóng, một đạo hư ảnh từ bên trong phóng ra, lập tức điên cuồng lớn lên.
Một vị đại hán nửa người xích lõa, cao hai
trượng xuất hiện trước mặt.
Cự hán hai tay trần, da thịt xanh biếc
trong suốt, hai mắt linh quang lưu động, dĩ nhiên là một con khôi lỗi hình
người.
Mà đạo ngân sắc phù lê lại “phốc xích.” một
tiếng hóa thành một đoàn ngân vụ rộng hơn một thước.
Ngân vụ ngưng tụ biến hình, huyễn hóa thành
một con hắc sắc cự lang, mắi sói âm trầm màu xanh biếc, không chút cảm tình
nhìn Hàn Lập đối diện.
Sau khi tế ra hai vật này, Hán tử lông mày
xếch còn chưa ngừng, trên mặt đột nhiên đỏ đậm như máu, giơ tay vỗ thiên linh
cái của mình, trên đỉnh đầu liền lam quang chớp động, một lam sắc nguyên anh
hiện thân, hai tay đang cầm một cái chuông lớn màu đen, vẻ mặt cực kì nghiêm
nghị.
“Thiên Hồn Linh! Minh lão quái chả lẽ đầu
óc hồ đồ rồi sao mà đem cả loại Linh bảo này cho môn hạ của mình sử dụng” Kim
Giáp tu sĩ đứng ngoài quang mạc nhìn thấy khôi lỗi cùng hắc sắc cự lang còn
chưa có biểu hiện gì, thế nhưng vừa nhìn thấy cái chuông đang được lam sắc
Nguyên Anh cầm bằng hai tay kia, chợt nhướng mày, sắc mặt trầm xuống mở miệng
nói.
“Tiền bối! tại hạ tạm thời mượn Linh bảo từ
gia sư sử dụng, cũng không có trái quy định gì.” Lam sắc Nguyên Anh mở miệng
cười hắc hắc, phát ra âm thanh phảng phất như trẻ con.
“Hừ, tranh đoạt linh địa tất nhiên là không
có loại quy định này.
Thế nhưng Thiên hồn linh cực kì bá đạo, chỉ
là ngươi mượn dùng bí thuật mới có thể miễn cưỡng điều khiển linh bảo, ngay cả
khi chiến thắng, sau này nguyên khí cũng sẽ đại thương. Chỉ vì một khối linh
địa, ngươi thật sự muốn thế?” Hai mắt Kim Giáp tu sĩ khẽ đảo, lạnh lùng nói.
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở, vãn bối tất nhiên
là đã nghĩ kĩ rồi.” Nguyên anh nhếch miệng nói, chợt thấy Kim liên cực lớn đã
bay tới đỉnh đầu, lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, tay cầm cái chuông đen
trong tay ném ra ngoài.
Cùng lúc đó, khôi lỗi màu xanh biếc bỗng
nhiên nhấc chân, phi thẳng đến chỗ Hàn Lập phía trước, mỗi bước trong hư không,
kí hiệu quanh thân lại chớp động, hình thể bỗng nhiên to hơn trước.
Mới đi được nửa đường, khôi lỗi đã to cao
gấp bội so với trước kia.
Còn đầu Hắc sắc cự lang nhoáng một cái,
liền vô thanh vô tức biến thành một cỗ hắc vụ, biến mất tại chỗ.