Phàm nhân tu tiên - Chương 1270 - 1271

Chương 1270: Động Phủ

“Thần thông người đó thâm sâu khôn lường,
đệ tử thân mang sư mệnh, chính xác thất bại rồi. Cuối cùng nếu không nhờ Giám
Sát Thiên Vệ ra tay tương trợ, có lẽ đệ tử đã bị đối phương một kiếm chém chết
rồi.” Vừa gặp lại Phỉ Thúy Giao Long, Hán tử họ Ông vội cúi đầu, hai tay chắp
lại đứng một bên.

“Đối phương bất quá chỉ là một gã tu sĩ Hóa
Thần sơ kì thôi, nguyên bản thần thông của ngươi không tệ, ta còn cố ý đem
Thiên Hồn Linh cho ngươi mượn dùng, sao lại có thể thất bại được? Từ lúc nào
ngươi trở nên vô dụng đến vậy!” Phỉ Thúy Giao Long ánh mắt âm trầm nói.

“Đệ tử đã xuất toàn lực, người nọ không
những có nhiều thần thông kỳ dị, mà còn sở hữu một kiện linh bảo đỉnh cấp. À
đúng rồi, gã còn là Luyện thể sĩ với Kim Cương Quyết đại thành nữa.” Hán tử mày
xếch toát mồ hôi lạnh, vội mở miệng giải thích.

“Có Linh bảo? Lại thêm Kim cương quyết đại
thành?” Nghe Hán tử họ Ông nói ra, thanh âm của Giao Long cũng có chút kinh
ngạc.

“Không sai, những lời đệ tử nói tuyệt đối
không dám giả dối.” Hán tử mày xếch vừa nghe ra ý tứ của Giao Long có chút hứng
thú, trong lòng hơi thở dài nhẹ nhõm.

Dị quang trong mắt Phỉ Thúy Giao Long hơi
cân nhắc một chút, đột nhiên dưới thân xuất hiện một móng vuốt, nhắm ngay Hán
tử họ Ông tung một trảo cách không.

“Phốc …” sau một tiếng động nhỏ, một đoàn
hắc quang bao bọc lấy Thiên Hồn Linh từ trên người Hán tử bắn ra, sau khi xoay
vòng liền rơi vào tay Giao Long.

Nó cúi đầu cẩn thận đánh giá một phen, một
lát sau ánh mắt hiện ra chút vẻ âm trầm.

Hán tử họ Ông thấy vậy tim lại giật thót
lên.

“Nói như vậy, người này chính là tu luyện
pháp thể song tu chi đạo. Hắc hắc, loại tu sĩ song tu này rất thịnh hành vào
thời thượng cổ xa xưa, nhưng cho tới bây giờ đã sớm không còn người nào có thể
tu luyện được nữa. Không cần nghĩ nhiều cũng biết, trong hai loại đó dù là tu
luyện pháp lực hay Luyện thể thuật thì môn nào cũng tốn rất nhiều thời gian tu
tập.

Chuyện song tu này, ngay cả khi đối mặt với
tu sĩ cùng cấp siêu đẳng đi nữa, nhưng một khi đã tu luyện tới chỗ cao thâm
rồi, khẳng định tu vi vượt xa những tu sĩ bình thường, huống hồ tu tập Luyện
thể thuật cần nhất là thiên phú. Theo ta được biết, đạt được đại thành pháp thể
song tu và có thể tiến giai Hợp Thể kỳ từ xưa đến nay cũng chỉ có Thiên Nguyên
Thánh Hoàng cùng vài người rất thưa thớt mà thôi. Những người này hoặc nguyên
bản chính là Luyện thể sĩ về sau trở thành tu sĩ, hoặc đang là tu sĩ nhưng nhờ
phục dụng được thiên tài địa bảo nào đó làm cho thân thể trở nên cực kì mạnh
mẽ. Nếu không đi theo đường này, căn bản là tự tuyệt tu hành chi đạo mà thôi.”
Phỉ Thúy Giao Long cười lạnh nói.

“Người này đã đem Kim Cương Quyết tu luyện
tới đại thành, chẳng lẽ bước kế tiếp còn có bí quyết nào để Luyện thể thuật có
thể tiếp tục rèn luyện thân thể nữa sao.” Hán tử mày xếch ngẩn ra hỏi.

“Kim Cương Quyết đại thành đã là cảnh giới
cao nhất của phàm nhân Luyện thể thuật, nếu muốn tiếp tục rèn luyện thân thể,
phương pháp tốt nhất đương nhiên chỉ có thể luyện Ma Công từ vài vị Cổ Ma của
Ma giới và công pháp tu luyện của Yêu tộc thôi. Bất quá, hai loại đó đều là dị
tộc công pháp, hung hiểm bên trong khẳng định không nhỏ. Đối phương có thể đem
pháp lực và thân thể đồng thời tu luyện đến cảnh giới hiện nay, một tên Hóa
Thần trung kỳ tu sĩ như ngươi không phải là đối thủ cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng cho dù như thế, hắn làm cách nào lại có thể phá giải Thiên Hồn Linh của
ta, chẳng những Chủ hồn bảo Linh bị giết, thậm chí hàng vạn hung hồn cũng bị
diệt hết sáu bảy phần.” Thanh âm Giao Long bỗng nhiên lạnh như băng.

“Đệ tử cũng không biết tại sao hắn làm được
như vậy nữa, trước đó vốn đã bắt hắn vào không gian của bảo linh, nhưng không
lâu sau người này liền từ trong đó giải phá cấm chế thoát ra, tình hình động
thủ cụ thể đệ tử vẫn chưa tận mắt chứng kiến.” Hán tử họ Ông lại vội vàng giải
thích.

“Hừ, tuy rằng Thiên Hồn Linh còn chưa đủ
bài danh trên Hỗn độn vạn linh bảng, nhưng để chế trụ một gã tu sĩ Hóa Thần hậu
kì thì quá dễ dàng. Xem ra người này nếu không phải có chí bảo tùy thân chuyên
khắc khắc chế âm hồn, thì cũng có lẽ tu luyện một loại tuyệt đại thần thông chí
dương chí cương nào đó. Thôi quên đi, cùng lắm bổ sung thêm một số tinh hồn
mãnh thú cho Bảo Linh này, sau đó có thể tế luyện để phục hồi uy lực như trước,
nhưng di bảo của vị tiền bối kia không được bỏ qua.” Giao Long nhìn chằm chằm
Hán tử một lúc lâu mới hừ lạnh một tiếng thu hồi lại ánh mắt.

“Đa tạ sư phụ khai ân, nhưng hiện tại linh
địa đã thuộc về tên tiểu tử đó, một khi bị hắn bày ra cấm chế khắp nơi, chúng
ta làm sao tầm bảo đây, chỉ sợ hơi bất tiện.” Hán tử đầu tiên là vui vẻ, nhưng
sau đó chần chờ hỏi.

“Thật là có chút phiền phức. Nhưng linh địa
lớn như thế, trong thời gian ngắn hắn chưa thể bố trí kịp được nhiều cấm chế
cao thâm đâu, cũng không phải không có biện pháp giải quyết. Ngươi đi trước đến
nơi bản thể ta đang bế quan, cầm tín vật rồi đi tìm hảo hữu của ta là Công
Dương Kĩ. Hắn sở hữu một kiện ẩn tung chí bảo điên đảo ngũ hành “Mê Thiên Ngũ
Sắc Phiên.”, có thần thông hóa vật vô hình rất lợi hại. Ngươi tạm thời mượn đến
đây, sau đó chúng ta sẽ tìm thời cơ thích hợp lẻn vào bên trong tìm bảo vật,
biết rằng nếu làm thế sẽ nợ Công Tôn lão ma một món nợ nhân tình, sau này rất
khó trả.” Phỉ Thúy Giao Long không tức giận lại nói.

Hán tử họ Ông không dám tiếp lời, chỉ có
thể ra vẻ kính cẩn nghe theo, bộ dáng liên tục gật đầu.

Cùng lúc này, Hàn Lập tăng tốc phi độn ra
khỏi bức tường thành thật lớn của Thiên Uyên Thành, nhắm hướng bình nguyên
ngoại thành bay đi.

Trận đấu vừa chấm dứt, hắn cũng không cần
quay về Phi Linh điện, thẳng tiến đến linh địa đã chọn lúc trước.

Với thần thông hiện nay của Hàn Lập đương
nhiên là trong chớp mắt đã rời xa ngàn dặm, gần ba bốn ngày sau, liền một mạch
vô sự đi tới một sơn mạch cây cỏ xanh tươi.

Nơi đây đúng là Quỳnh Thiên Sơn, luồng độn
quang chợt tắt, Hàn Lập hiện hình trên đỉnh một ngọn nút, hai mắt híp lại
thoáng nhìn qua một chút thấy sơn mạch này rộng chừng hơn vạn dặm.

Lúc tại Ngọc Khuyết Các, tuy bảo rằng sơn
mạch này là nơi kém nhất trong ba phiến linh mạch, nhưng đã là chỗ để tu sĩ cấp
Hóa Thần tu luyện nên linh khí cũng rất nồng đậm, hơn xa so với thánh địa tu
luyện ở Nhân giới, rõ ràng cách biệt một trời một vực.

Nhìn một lát, Hàn Lập gật đầu tỏ ý vừa
lòng, độn quang trên người lóe lên hóa thành một đạo thanh hồng phi nhập vào
phiến sơn mạch này.

Chẳng bao lâu hắn đã phi độn qua hơn mười
ngàn dặm.

Mặc dù đang ở trên cao lướt đi cực nhanh,
nhưng thần niệm Hàn Lập phóng ra bao phủ mọi thứ trong phạm vi ngàn dặm.

Dọc theo đường đi, hắn đã phát hiện ra có
bốn năm chỗ thiết lập cấm chế, rõ ràng là động phủ của những tu sĩ địa phương.

Hàn Lập đối với những người hàng xóm đó
không quan tâm lắm, ngược lại thôi động độn quang lướt nhanh qua.

Có lẽ sau khi xuyên qua hơn nữa phần sơn
mạch, Hàn Lập rốt cuộc cũng tìm tới linh địa trải rộng trên hai vạn dặm đã được
đánh dấu trên bản đồ, liếc mắt một cái rộng đến nổi nhìn không thấy điểm cuối.
Hơn nữa nơi này ngoại trừ hắn ra, chẳng có thêm một gã tu sĩ nào khác nữa.

Trong lòng Hàn Lập vui sướng, cũng không
vội vã lập ngay động phủ, mà sử dụng độn quang bay một vòng quanh phạm vi những
điểm đánh dấu trên bản đồ, không chút lo lắng đi dạo một vòng. Hơn nữa cứ cách
một khoảng, liền ném từ không trung xuống một cây pháp kì màu trắng, vừa chạm
mặt đất thì biến mất tung tích.

Những pháp kỳ này chỉ là pháp khí cấp thấp,
ngoại trừ có vài điểm tác dụng mê huyễn ra, chủ yếu dùng để ngầm báo cho các tu
sĩ khác ở phụ cận biết được có sự hiện hữu của mình. Phiến linh địa đã có chủ
nhân, bọn họ không nên tiến vào này khu vực này.

Hàn Lập thản nhiên đi dạo quanh khu linh
mạch này.

Kết quả hơn nữa ngày sau, ngay trong linh
địa này hắn phát hiện ra mấy mỏ quặng linh thạch cùng vài chỗ linh dược thiên
nhiên, nhưng mọi thứ đều chỉ còn sót lại hơn phân nửa.

Đương nhiên, những mỏ linh quặng này có
phẩm rất thấp, và linh dược cũng chỉ là những gốc cây bình thường, xem chừng vị
tu sĩ chủ nhân trước kia cũng lười bỏ công ra đi khai thác những nguồn nguyên
liệu này.

Hàn Lập đồng dạng không để vào mắt những
thứ này, nhưng dù sao có vài thứ đồ vật thêm vào cũng thấy hài hòa, coi như
cũng vui vui.

Mỗi nơi đều thăm dò một lần, cuối cùng Hàn
Lập đứng trên không trung ngay giữa mãnh linh địa, sắc mặt có chút trầm ngâm.

Thật kỳ quái, lúc này hắn vẫn chưa phát
hiện ra địa phương nào có điểm đặc thù cả, tên Hán tử mày xếch kia cùng hắn bán
sống bán chết liều mình tranh đấu một hồi, không lẽ chỉ vì nơi này thật sự
thích hợp với bí phương tu luyện của hắn.

Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, lập tức
khẽ lắc đầu.

Với bộ dáng tức giận của đối phương sau khi
tranh đoạt thất bại, khẳng định không đơn giản như vậy, huống chi khu vực linh
địa này rất rộng lớn, không chỉ có mỗi một chỗ này, cần gì phải cùng mình liều
mạng đến thế, thậm chí về sau khi có cơ hội hạ thủ hắn còn muốn động sát tâm
nữa chứ, thôi để cẩn thận điều tra thêm lần nữa, nếu không trong lòng hắn mãi
hoài nghi vấn này, khó lòng mà an tâm chân chính tu luyện được.

Trong lòng đã có quyết định, lúc này Hàn
Lập bắt đầu cân nhắc việc kiến lập động phủ.

Tuy rằng khu vực này có mật độ linh địa tạm
ổn, nhưng đương nhiên vài nơi khác có linh khí nồng đậm hơn một bậc.

Hàn Lập cẩn thận kỹ càng một phen cuối cùng
có quyết định, lúc này độn quang tái hiện nhắm thẳng hướng lựa chọn mà đi.

Không lâu sau, Hàn Lập xuất hiện tại một
nơi ngũ sắc sặc sỡ sương mù giăng giăng nằm giữa hai tòa cự sơn.

Nơi này tựa như một vùng đầm lầy thật lớn,
theo mạch nước ngầm từ lớp bùn dưới đất không ngừng toát ra chướng khí diễm lệ
phi thường, nó phủ cao hơn trăm trượng, hơn nữa lại chứa kì độc, cho dù là tu
sĩ đi nữa trong lúc vô ý hít phải cũng rất phiền toái.

Chủ yếu là trong lớp sương mù này có đặc
tính quỷ dị nào đó, lại hạn chế cả thần niệm không thể xâm nhập vào.

Trước đó không lâu Hàn Lập đã xem xét qua
nơi này, dựa vào khả năng nhìn xuyên thấu của Thanh Minh Linh Mục, sau khi xâm
nhập qua tầng chướng khí được vài dặm, mơ hồ phát hiện ra một tòa thạch ốc
thiên nhiên vừa vặn, đúng là có thể liên kết hai ngọn núi lớn với nhau được.

Đây rõ ràng là chốn bí ẩn của thiên nhiên,
đúng là nơi rất tốt để Hàn Lập che dấu cổng vào động phủ.

Hàn Lập phi độn xuyên qua chướng khí tiến
sâu vào trong thạch cốc, rất dễ dàng mở khai lối vào động phủ tại một nơi không
nổi bật lắm trên bức tường đá trong thạch cốc, sau đó tế xuất ra đám phi kiếm,
thuận tay đào ra hai đường thông đạo lớn, nối thẳng đến lòng núi của hai tòa cự
sơn.

Hắn có ý định mở ra hai tòa động phủ khác
nhau trong hai ngọn núi lớn này.

Một tòa chỉ dùng để tung hỏa mù kẽ khác,
tòa kia mới chính là nơi tu luyện thật sự của hắn, cũng là nơi nuôi dưỡng linh
trùng linh thú và chăm sóc linh dược.

Về phần tòa Thiên Cơ Phủ lúc trước, do kích
cỡ quá nhỏ, đương nhiên hiện tại hắn không cần lấy ra sử dụng nữa.

Động phủ vừa hoàn thành xong, lập tức Hàn
Lập đem toàn bộ linh chi thảo mộc mang từ Nhân giới lên đều trồng trong dược
viên, hắn cũng bồi dục đám Phệ Kim Trùng đem bỏ chúng vào Trùng Thất, mỗi con
Trùng này có kích thước lớn kinh người, dữ tợn dị thường, rõ ràng không bao lâu
nữa có thể tiến cấp lên thục thể.

Về phần con Báo Lân Thú kia, Hàn Lập cũng
cấp riêng cho nó một gian thú thất thoải mái để nó tự tu luyện.

Chính lúc này Hàn Lập đang bố trí một gian
thú thất âm u dị thường, sắc mặt nhất thời hiện lên vẻ trầm tư.

Hắn đem Linh Thú Hoàn đang cầm trên tay nhẹ
nhàng nhoáng một cái nhắm ngay linh thú thất, lập tức một luồng hắc hà cuốn ra,
một con vật đen tuyền cao cả trượng bỗng nhiên xuất hiện trong gian thạch thất
đó.

Chương 1271: Huyền Thiên linh quả

Vật đó trông tròn tròn, hình dạng quỷ dị
tựa như một chiếc kén tằm vậy, cả vật thể toát ra hắc sắc quang mang bí ẩn,
nhưng bề ngoài chiếc kén lại hiện lên một bộ đồ án ác quỷ đỏ như máu.

Trên đầu ác quỷ có một sừng, ba mắt trông
vô cùng dữ tợn.

Rõ ràng chiếc kén này chính do Đề Hồn Thú
biến ảo thành, năm đó Đề Hồn Thú đã tiến hóa một lần, cũng có hình trạng giống
y như chiếc kén bây giờ. Hình ảnh ác quỷ hiện trên võ kén và sau lưng Đề Hồn
Thú chắc chắn là độc nhất vô nhị.

Hàn Lập ngó qua võ kén này, sờ sờ cằm, mắt
lộ lên một tia hưng phấn.

Trong trận tranh đấu mấy hôm trước, khi hắn
bị thu vào không gian âm hồn, cảm ứng được âm khí nồng nặc trong không gian đó,
lập tức ngưng tụ lại hiện ra vô số hung hồn, trong số đó có một gã Quỷ Vương
cao lớn dẫn đầu lao thẳng tới.

Vừa thấy cảnh này, Hàn Lập không chút do dự
thả ra Đề Hồn Thú.

Với thiên phú thần thông phệ hồn của con
thú này không còn gì để bàn cải nữa, tự nhiên trong mũi phun ra lớp sương mờ,
toàn bộ đám âm hồn thông thường đều không đủ sức kháng cự, trực tiếp bị nuốt
sạch vào bụng. Chỉ có tên Quỷ Vương kia hơi khó giải quyết một chút, thế nhưng
loại âm hồn đem thân thể tu luyện hóa thành thực thể như vầy, Đề Hồn Thú lóe
sáng nhưng nhất thời lại không thể lay động nỗi thân hình đối phương.

Hàn Lập vội vận dụng Phong Lôi Sí, xuất kỳ
bất ý độn đến phía sau Quỷ Vương, một đạo ích tà thần lôi to lớn chém nó bị
thương, kết quả thật bất ngờ.

Lần bị thương này, Quỷ Vương lại vô pháp
dùng bí thuật cô đọng tinh phách, cuối cùng mãi lo tranh đấu với Hàn Lập, lại
bị Đề Hồn Thú nhân cơ hội hút một hơi sạch sẽ.

Đem nhiều hung hồn đến thế hút vào bụng,
sau cùng lại có thể phệ hồn được một gã Quỷ Vương có thực lực tương đương với
Hóa Thần kỳ tu sĩ, Đề Hồn Thú vốn đã tiến hóa bình cảnh lập tức có đột phá,
đương trường hóa thành một chiếc kén màu đen bay trở về.

Cũng may là năm đó Hàn Lập đã từng chứng
kiến qua một lần giai đoạn tiến hóa, cho nên rất kinh hỉ, không có gì phải lo
sợ.

Hắn cũng bất chấp toàn bộ hung hồn vây
quanh mà ra sức chém giết vô số, sau đó dùng Phá Diệt Pháp Mục mạnh mẽ xuyên
thủng phá vỡ không gian đem theo chiếc kén chạy ra.

Hiện tại đem Đề Hồn Thú đang trong hình
dạng chiếc kén bỏ vào Linh thú thất, chỉ cần giống như lần trước giai đoạn tiến
hóa này có thể tốn một khoảng thời gian ngắn.

Sau khi Hàn Lập liếc mắt nhìn thật sâu vật
đó, mới ly khai những gian thạch thất này, rồi lại đi dạo một vòng quanh dược
viên.

Một đám linh chi thảo mộc Cửu Khúc Linh
Tham, Long Lân Quả, Linh mộc này cho dù ở linh giới cũng hiếm thấy qua, cho nên
Hàn Lập phải rất cẩn thận.

Thứ duy nhất Hàn Lập không còn nữa chính là
Huyền Thiên Tiên Đằng mà trước đây hắn không tiếc bỏ công sức ra tỉ mỉ bồi
dưỡng.

Năm đó ở Nhân giới, cây đó đã từng một lần
ra hoa rồi kết trái, sau khi bị Hàn Lập hái đi linh quả, cả cây Tiên Đằng lập
tức héo rũ toàn thân, liền biến thành tro bụi.

Càng không thể ngờ chính là những đoạn linh
căn trước đó được chiết ra từ cây Tiên Đằng cũng cùng lúc héo đi chết hết.

Khiến cho kế hoạch muốn sử dụng lại tiên
mộc của hắn đã tan thành bọt nước.

Hàn Lập tin rằng, không chỉ riêng Huyền
Thiên Linh Căn trên tay hắn bị hủy đi, mà những đoạn Linh Căn Tiên Đằng trong
tay những người khác lúc đó cũng đồng thời không còn tồn tại nữa.

Xem ra đúng là quy tắc độc nhất vô nhị của
trời đất trong một giới là thế.

Quyết không để cho hai cây Huyền Thiên Tiên
Đằng đồng thời đản sinh, cũng sẽ không cho hai cái thiên địa phép tắc tương
đồng nhau cùng xuất hiện trong một giới.

Cho dù là những tu sĩ có đại thần thông tại
Linh giới như Hóa Thần kỳ và Luyện Hư kỳ đi nữa, thì bất quá họ cũng phải thuận
theo thiên địa phép tắc mà lợi dụng thiên địa nguyên khí để thi triển thần
thông của mình. Muốn chân chính khống chế hoàn toàn pháp tắc, phỏng chừng phải
đạt đến Đại Thừa kỳ giai đoạn sắp độ kiếp.

Hoặc là tồn tại những loại Thiên Địa Chân
Linh cường đại cũng có thể khống chế một ít thiên địa pháp tắc!.

Bởi vậy có thể thấy được Huyền thiên bảo
vật nghịch thiên tồn tại lợi hại như thế nào.

Vừa nghĩ tới bản thân tiêu phí cả trăm năm
trời rốt cuộc thu được Huyền Thiên bảo vật, trong lòng Hàn Lập không tránh khỏi
nóng giận.

Từ khi lấy được nghịch thiên bảo vật này,
bởi do phi thăng mà pháp lực hoàn toàn biến mất, hắn không có thời gian để tìm
hiểu qua thứ đó.

Hiện giờ còn dư một thời gian ngắn mới quay
về Thành phục mệnh, đủ cho hắn đem Huyền Thiên Linh Quả này ra nghiên cứu một
phen.

Cho nên sau khi bố trí hết thảy cấm chế
quan trọng xung quanh động phủ, Hàn Lập chạy vào trong mật thất, khoanh chân
ngồi trên một chiếc bồ đoàn xanh biếc.

Bàn tay đảo nhẹ, xuất hiện một cái hộp ngọc
trắng noãn.

Mặt ngoài hộp ngọc này, dán dày đặc bảy tám
đạo phù cấm chế, linh quang nhiều màu sắc chớp động không thôi.

Sau khi do dự một chút, Hàn Lập xé đi các
đạo phù chú, từ từ mở nắp hộp ra.

Một vật dài khoảng vài tấc, lóe ra hào
quang trắng đục, xuất hiện rõ ràng bên trong hộp.

Hắn vươn tay lấy vật đó ra, đặt ở trước mắt
nhìn thật kỹ, đồng thời dùng ngón tay vuốt ve vài cái.

Vật này hơi dài và tròn, bề mặt vô cùng
trơn láng, có chút sắc vàng, nhưng một đầu hơi sần, đầu còn lại bằng phẳng nhẳn
như dao cắt, trông tựa như một cây gậy tròn hơi dẹp.

Nhưng cả vật thể chỉ dài cỡ nữa thước
thôi!.

Mà trên bề mặt của vật thể, có một ít hoa
văn lục sắc kỳ lạ, nhìn thoáng qua nó hơi giống vàng cũng có vẻ giống như gỗ,
sờ lên thì có cảm giác hơi co dãn, cũng tỏa ra nhiệt độ lúc nóng lúc lạnh.

Cây mộc côn cổ quái này chính do Hàn Lập
thu hoạch được từ cây Huyền Thiên Tiên Đằng lúc trước.

Theo như con rối hình người báo lại cho
biết, quả này nguyên thủy không phải có hình dáng giống như bây giờ, mà là một
quả có hình tròn phát ra bạch quang mờ nhạt, nhưng trải qua nhiều năm dùng lục
dịch chăm sóc, không biết tại sao lại trưởng thành với hình dáng như thế.

Điều này làm cho Hàn Lập kinh ngạc ngay từ
lúc đầu tiên nhìn thấy đồ vật quái dị này, cũng không biết nói gì thêm.

Lúc mới vừa thu được vật đó, hắn cũng hơi
toáy ngoáy một chút, tuy rằng thời gian không lâu lắm, nhưng điểm kỳ dị của nó
cũng khiến hắn rất lấy làm lạ.

Bất quá, lúc đó bận rộn chuyện phi thăng,
hắn vẫn chưa có thời gian tìm hiểu tường tận thêm.

Trầm ngâm một chút, một tay Hàn Lập nâng
vật đó lên, tay kia duỗi một ngón ra, linh quang màu xanh trên đầu ngón tay
chợt lóe, nhẹ nhàng điểm vào mặt ngoài cây “Gậy Gỗ.”

Linh quang màu xanh chớp động từng cơn,
dường như đã đụng phải cấm chế nào đó, “Tách tách ….” một tiếng lan truyền ra
bốn phía, rõ ràng không thể xâm nhập được mặt ngoài chút nào.

Chân mày Hàn Lập khẽ nhướng lên, trên mặt
hiện lên một dáng vẻ như đã đoán trước. Huyền Thiên Linh vật này lúc trước đã
bài xích linh khí rót vào, vô luận là bất kỳ loại linh lực nào cũng đều không
thể rót vào chúng. Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, chân mày Hàn Lập nhướng
lên, nháy mắt bàn tay kim quang chói lọi cầm lấy vật đó, một màn quỷ dị xuất
hiện, năm ngón tay Hàn Lập dễ dàng làm cho vật đó biến dạng, năm ngón tay ngập
sâu vào trong đó.

Nhưng lúc Hàn Lập dừng lại rồi buông năm
ngón tay ra, trong nháy mắt cây “Côn gỗ.” khôi phục lại hình dáng cũ, tính co
dãn của nó khiến người ta phải cực kỳ kinh hãi.

Khóe miệng Hàn Lập co rút một chút, đột
nhiên vừa há miệng ra, một đạo tơ vàng được phun ra, vây quanh vật trong tay
Hàn Lập, tức thì quay trở về miệng.

Lần này Hàn Lập thoáng động dung, mặt ngoài
cây “Gậy gỗ.” chẳng để lại chút dấu vết nào, rõ ràng những đạo tơ vàng kia
chính do khẩu Thanh trúc phong vân kiếm biến thành kiếm ti. Không chút do dự
ngón tay lại bắn ra, sau tiếng sét đánh, một đạo kim sắc hồ quang bổ lên trên.”Gậy
gỗ.”

Sau một tiếng “Phóc…” khá nhỏ, hào quang
bắn ngược trở lại, có tiếng sấm bạo liệt đánh vào một góc mật thất, khiến cho
cả gian mật thất rung động mãnh liệt. Hàn Lập lại nhướng mày, nhưng không nói
gì tay kia lập tức tung một trảo cách không “Phanh…” một tiếng, một đoàn hỏa
cầu màu bạc nằm gọn trong lòng bàn tay, không chút do dự Hàn Lập đem cây “Gậy gỗ.”
nhắm hỏa cầu quăng tới. Sự tình trước mắt lại khiến cho Hàn Lập càng thêm buồn
bực!

Cây “Gậy gỗ.” vừa bắn về phía hỏa cầu, hỏa
cầu đang bốc cháy rừng rực, nhưng vừa chạm vào “Gậy gỗ.” liền hóa thành nhiều
điểm ngân diễm văng tung tóe ra tứ phía, ở một chỗ khác cách xa vài trượng đang
ngưng tụ lại thành một con Phệ linh hỏa điểu.

Chỉ có điều lần này hỏa điểu vừa hiện thân
ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên Linh Quả, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi,
trong miệng còn phát ra dồn dập tiếng kêu réo, bộ dáng cực kỳ kinh sợ.

Trán Hàn Lập nhăn tít lại, một tay nắm lại
nhiếp lấy “Gậy gỗ.”, Phệ Linh Thiên Hỏa nguyên là ngọn lửa Chí Dương Chí Âm
hình thành từ Âm Dương giao thái, thế nhưng khi đối mặt với cây “Gậy gỗ.” này
lại sợ hãi đến như vậy, thật ra ngoài dự kiến của hắn.

Chẳng lẽ điểm thần diệu của Huyền Thiên bảo
vật vượt xa ngoài suy đoán của hắn.

Sau đó, Hàn Lập không khách khí dùng nhiều
loại thuộc tính công kích khác nhau như Liệt diễm, Chí hàn, Phong nhận, … kết
quả đều giống nhau, cây “Mộc côn.” này giống như một tên cứng đầu, căn bản
chẳng hề có chút phản ứng.

Thậm chí Hàn Lập còn cố ý lấy ra Phệ Kim
Trùng từ trong Trùng Thất, đặt ở trên cây “Gậy gỗ.” đó.

Kết quả là loài trùng có danh tiếng không
có gì không thể thôn phệ được này lại đồng dạng với Phệ linh hỏa điểu, lập tức
cuống cuồng bay ra xa, không hề dám có chút ý tứ nào gặm nhắm cả.

Tiếp theo, Hàn Lập lại vận dụng Phá diệt
pháp mục công kích cũng không có tác dụng, cho dù Hàn Lập có nhiều loại thần thông,
nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể trơ mắt giật mình đứng ngó thôi.

Sau đó hắn không cam tâm, đem toàn thân
pháp lực hướng hai mắt mãnh liệt nhìn vào, trong mắt chợt bạo chiếu hai tia
sáng xanh sắc bén, hắn muốn mượn sức của linh mục trợ giúp trực tiếp nhìn thấu
bên trong.

Thật không nghĩ tới, hai ngày trôi qua, sau
khi nhìn xuyên vào trong chứng kiến thấy được một quang điểm màu trắng ngà to
bằng hạt đậu, chớp động nhẹ nhàng, mỏng manh dị thường.

Hàn Lập thấy linh mục có hiệu quả, trong
lòng chấn động. Tiếp tục quan sát tình huống bên trong, nhưng cuối cùng chẳng
có điểm gì khác lạ xãy ra.

Thật không cam tâm, hơn mười ngày còn lại,
Hàn Lập tận lực tìm cách xử lý Huyền Thiên Linh Quả này, vài ngày cuối cùng,
thậm chí hắn không tiếc ở trong mật thất bày ra vài cái tiểu trận huyền ảo,
muốn mượn lực pháp trận để xem có hy vọng tế luyện được không.

Kết quả chẳng có chút hiệu quả nào.

Tới buổi tối ngày cuối cùng, một tay Hàn
Lập vuốt ve Huyền Thiên Linh Quả, vẻ mặt lo âu ngược lại đã biến mất, thần sắc
cân bằng yên tĩnh trở lại.

Xem ra Nghịch thiên bảo vật cỡ này, người
ta bảo nếu không có cơ duyên, dù cho bảo vật có trong tay đi nữa cũng uổng công
mà thôi, trải qua tôi luyện cảm xúc nôn nóng, bất giác tâm cảnh hắn tiến thêm
một bước.

Thật ra mấy hôm nay không phải không có
chút thu hoạch nào, bất quá ngày mai phải trở về Thiên Uyên Thành, tâm trí Hàn
Lập trở nên tỉnh táo, ánh mắt lại nhàn nhạt đảo qua Huyền Thiên Linh Quả đang
cầm trong tay, căn bản từ đầu hắn không để ý đến lục sắc hoa văn trên đó.

Đột nhiên ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, trên
mặt lộ ra một tia cực kỳ cổ quái, tựa hồ nhớ tới cái gì, bộ dáng lại cảm nhận
được có chút gì đó không thể nghĩ ra.

Những hình ảnh hoa văn này khiến hắn bỗng
nhiên liên tưởng đến một vật khác.

Nghĩ kỹ lại, món đồ đó tuy rằng không giống
hoàn toàn với hoa văn trên Huyền Thiên Linh Quả, nhưng có đến bảy tám phần
tương tự như thế.

Hắn làm sao lại không sớm nhớ đến vật đó
chứ!

Báo cáo nội dung xấu