Phàm nhân tu tiên - Chương 1272 - 1273
Chương 1272: Hỗn Độn Vạn Linh bảng
Đột nhiên Hàn Lập lấy từ vòng tay trữ vật
ra một chiếc túi da trông rất bình thường.
Miệng túi mở ra, một chiếc bình nhỏ xanh
biếc lăn ra rồi bị giữ chặt lại.
Đây đúng là chiếc bình thần bí, vật tùy
thân của Hàn Lập.
Hàn Lập cầm chiếc bình nhỏ và Huyền Thiên
Linh Quả mỗi tay một thứ, nhất thời hai mắt híp lại.
Mặc dù hai loại hoa văn từ kích thước tới
hình trạng rất khác nhau, nhưng ngược lại trên bề mặt đều xuất hiện lục sắc hoa
văn, thật sự có vài phần tương đồng.
Không lẽ hai thứ này có quan hệ sâu xa với
nhau, lẽ nào chiếc bình thần bí này được luyện chế từ Huyền Thiên Linh Quả?.
Vừa nghĩ lại thần thông khó tin của chiếc
bình nhỏ, tim Hàn Lập bất chợt đập mạnh liên hồi.
Càng nghĩ hắn càng cảm giác rất có thể.
Mặc dù chất liệu của chiếc bình nhỏ này và
Huyền Thiên Linh Quả có điểm bất đồng, nhưng đều dùng đến loại nguyên liệu chế
tạo mà chưa từng biết đến, nếu bảo chiếc bình này cũng là một loại Huyền Thiên
bảo vật khác nữa thì nghe qua có vẻ rất hợp lý.
Thoáng nghĩ tới bảo vật trong tay, Hàn Lập
thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt cuối cùng lại rơi vào chiếc bình nhỏ.
Đột nhiên hắn quăng Huyền Thiên Linh Quả
lên mặt đất, hai tay vặn nhẹ, mở nắp chiếc bình nhỏ đó ra.
Một giọt lục dịch rớt xuống chiếc “Gậy gỗ.”
không một tiếng động.
Xuất hiện một cảnh tượng làm cho Hàn Lập
mừng rỡ.
Ánh sáng xanh của lục dịch chợt lóe lên,
lập tức tiềm nhập vào trong Huyền Thiên Linh Quả mà không để lại chút dấu vết
nào.
Lam quang trong mắt Hàn Lập lại một lần nữa
xuyên thấu nhìn rõ toàn bộ bên trong Linh quả.
Thấy rõ ràng giọt lục dịch đó vừa thẩm thấu
vào bên trong lập tức dung nhập vào giữa điểm bạch quang kia, một lát sau quang
điểm nhàn nhạt đó lớn ra thêm một chút.
Hàn Lập vừa chứng kiến cảnh này trong lòng
thoáng kinh động, sau khi quan sát kỹ lại một hồi, thấy quang điểm đó không có
gì biến hóa thêm nữa mới thu hồi lại lam mang trong mắt.
Hắn cúi đầu trầm ngâm.
Xem ra muốn có hiệu quả với Huyền Thiên
Linh Quả chỉ có thể dùng thần bí lục dịch này mà thôi. Mặc dù chẳng biết tác
dụng của điểm bạch quang đó là gì, nhưng cũng phải tiếp tục sử dụng lục dịch để
tìm hiểu nó xem sao.
Bản thân tự đánh giá một hồi lâu, Hàn Lập
cẩn thận thu cất lại cả chiếc bình nhỏ lẫn Huyền Thiên Linh Quả.
Sau này có cơ hội sẽ tiếp tục sử dụng giọt
lục dịch này để dung nhập vào Linh quả.
Hàn Lập cũng không hề hay biết rằng ngay
lúc vừa rồi giọt lục dịch thẩm thấu vào quang điểm bên trong Huyền Thiên Linh
Quả, tại một nơi cách rất xa Thiên Uyên Thành hàng tỉ dặm thuộc phạm phi Nhân
tộc Thiên Linh Cảnh, trong một tòa tiểu đảo cao gần trăm trượng đang trôi nỗi
trên trời cao cả vạn dặm, tòa tiểu đảo bằng ngọc bích trong suốt lại tràn ngập
hoa văn kim ngân lưỡng sắc, đột nhiên tòa kim quang rực chói, đồng thời vang
lên từng đợt âm thanh trong trẻo xuyên thấu trời cao, truyền đi khắp nơi trên
tòa tiểu đảo này.
Có hai vị lục bào tu sĩ đang nhắm mắt ngồi
dưỡng thần dưới thềm ngọc bích cùng lúc giật mình hai mắt mở ra.
“Kim quang kìa! Chẳng lẽ lại có Thông Thiên
Linh Bảo nào đó hiện thế” Một người trong đó vui mừng ra mặt nói.
Người kia không nói gì, nhưng hai mắt chăm
chú nhìn tòa ngọc bích, gương mặt cũng lộ ra vẻ mừng rỡ.
Lập tức, từ các nơi của tòa tiểu đảo lơ
lững chỉ rộng trên trăm dặm này bay ra khoảng mười đạo phi độn đồng loạt hướng
tòa ngọc bích bắn nhanh tới.
Cơ hồ chỉ trong phút chốc, dưới tòa ngọc
bích tập trung hơn chục vị lục bào tu sĩ, nhìn về hướng kim quang đang chớp động
mà trên mặt mỗi người đều tràn ngập tia hưng phấn.
Một lát sau, quầng kim quang trên tòa ngọc
bích dần dần phai nhạt đi, nhưng tất cả bọn họ cùng lúc khẩn trương lên, mọi
cặp mắt đều nhìn chăm chú vào tòa ngọc bích đó không hề chớp mắt, dường như họ
sợ bỏ lỡ cơ hội được chiêm ngưỡng thứ gì đó.
Nguyên lai tại bảng xếp hạng trên tòa ngọc
bích, từ vị trí hàng thứ ba trở xuống vốn trên đó có hoa văn màu vàng, nay đột
nhiên đồng loạt mờ nhạt đi, sau đó nhoáng lên một cái, lại quỷ dị hiện lên một
danh sách mới, tuy nhiên ngay vị trí thứ ba giờ đây lại hiện lên một loạt kim
văn xa lạ hoàn toàn khác trước đây.
Bọn tu sĩ đang đứng dưới tòa ngọc bích hưng
phấn dị thường, bỗng nhiên trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ ngưng đọng, tất
cả chăm chú nhìn vào dòng kim văn ở hàng thứ ba, mọi cặp mắt đều nhìn thẳng vào
đó, tựa hồ như trong nháy mắt mọi thứ trở nên bất động và hoàn toàn mất đi phản
ứng.
“Huyền Thiên linh vật, rõ ràng chính là
Huyền Thiên linh vật hiện thế, không ngờ thanh Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm này
vừa mới xuất thế đã bài danh hạng ba rồi! Trời ơi, lẽ nào Chân Linh Kiếp lại
một lần nữa giáng xuống Linh Giới chúng ta.” Không biết trải qua bao lâu, một
vị Lục bào lão giả ốm yếu vô ý thức thì thào.
Đám tu sĩ còn lại cũng im lặng một chút,
nhưng người nào người nấy đều có sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ cực kỳ sợ hãi,
kế tiếp họ im lặng không nói tiếng nào.
Rốt cuộc quầng kim quang tên toàn ngọc bích
đó hoàn toàn yếu đi, khôi phục lại trạng thái bình thường như lúc trước.
Nhìn lại phía trên tòa ngọc bích, cách
khoảng một trượng, có thấy một khối bảng hiệu to màu bạc, trên bề mặt ghi mấy
chữ to tướng màu vàng bằng cổ văn: Hỗn Độn Vạn Linh Bảng.
Không bao lâu sau, từng đạo kinh hồng phi
độn rời khỏi tiểu đảo, nhắm hướng tới Nhân Giới Tam Cảnh Thất Địa mà bay đi.
Cơ hồ cùng lúc đó, từ Man Hoang Chi Địa của
Linh Giới, cho tới các nơi cấm địa của Dị tộc, trên từng khối ngọc bích cũng
tương tự hiển lộ cùng một tin tức giống nhau, chỉ khác chăng là văn tự của các
tộc có nhiều chỗ bất đồng, khiến cho kinh động tới cả những nhân vật tối cao
trong các Tộc.
Sau đó không lâu, nhóm lãnh đạo tối cao của
Yêu Nhân lưỡng tộc xáo động hẳn lên, từng đạo mệnh lệnh liên quan lan tỏa ra
khắp nơi bằng cách thông qua mọi phương tiện có thể, thậm chí lan đến cả những
nơi xa xôi hẻo lánh.
Trong lúc nhất thời, thoáng nhìn qua thì
Linh Giới dường như chẳng có việc gì xãy ra, nhưng phong vân đang bắt đầu âm ĩ,
các Tộc đều tỏ ra cấp bách canh phòng cẩn mật và âm thầm tăng cường phòng thủ.
Dĩ nhiên đó là toàn bộ diễn biến xãy ra sau
đó, Hàn Lập vô ý không biết được chính mình là người sẽ gây ra trận phong ba
sắp tới, hiện tại hắn đang nhắm mắt tọa thiền chờ trời sáng sẽ tiến hành rời
động phủ quay lại Thiên Uyên Thành.
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt bên
ngoài động phủ trời đã sáng tỏ, Hàn Lập cảm giác trong lòng không yên, bỗng
nhiên hai mắt mở ra, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Hắn đứng dậy không chút do dự đẩy cửa mật
thất ra, chạy thẳng tới gian Thú thất.
Lúc này Hàn Lập đang đứng ở bên ngoài của
một gian thạch thất, sau khi nhìn xuyên qua cửa sổ cả người như ngây như dại.
Chỉ thấy cái... hắc sắc cự kén kia đã sớm
vỡ vụn ra, bên trong võ kén trống rỗng.
Nhưng trên đỉnh thạch thất, có một đám mây
đen như mực trôi nổi ở đó, quang mang u ám chớp động liên hồi cực kỳ thần bí.
Hàn Lập cũng không phải là người bình
thường, tình hình trước mắt mặc dù khiến hắn giật mình, nhưng chỉ nhướng mày
rồi đánh ra một đạo pháp quyết vào cánh cửa thạch thất.
Nhất thời thanh quang trên cửa đá chợt lóe,
tầng vô hình cấm chế đã hoàn toàn biến mất.
Cửa đá từ từ kéo lên, Hàn Lập bước vào.
Bên trong thạch thất, đám mây đen đó lớn
chừng một trượng, Hàn Lập làm như không thấy, nó vẫn lơ lững trên đó cũng chẳng
thèm nhúc nhích.
Hàn Lập nhìn chăm chú lên không trung, hay
tay bắt quyết, nhất thời từ trong miệng phun ra một viên châu màu xám.
Đây đúng là khỏa Minh Hồn Châu trước đây đã
sớm được hắn luyện hóa hoàn toàn.
Trong miệng Hàn Lập khẽ niệm chú, ngón tay
nhẹ nhàng điểm vào Minh Hồn Châu.
Viên châu này lóe lên lục mang, dường như
biến ảo không ngừng lúc sáng lúc tối.
Đám mây đen đang lơ lững trên không trung
thạch thất rốt cuộc đã có biến hóa, luồng âm phong bốn phía xung quanh thổi
tung mãnh liệt, sau khi đám mây này xoay tròn một hồi, nó ngưng tụ lại ở giữa,
đồng thời trên đám mây xuất hiện từng đạo tia chớp mãnh liệt đen tuyền, tiếng
sấm sét nổi lên ầm ầm.
Viên châu trước người Hàn Lập cũng vù vù
bay lên, hơn nữa bắt đầu toát ra lục mang chói mắt.
Trên mặt Hàn Lập thần sắc biến đổi.
Hắn mơ hồ cảm ứng được, từ giữa đám mây đen
truyền đến một tia kháng cự, tựa như muốn chống lại triệu hồi của Minh Hồn Châu
vậy.
Sau khi Đề Hồn thăng cấp, lại tương tự như
Lục Dực Sương Công lúc trước, muốn thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân.
Hiện tại pháp lực của Hàn Lập đã hồi phục,
đương nhiên sẽ không để chuyện này tái phát sinh, lúc này toàn thân ngưng tụ
pháp lực, mười ngón tay thay nhau bắn ra từng đạo pháp quyết khác nhau, chúng
lần lượt tiềm nhập vào trong Minh Hồn Châu.
Kế đó viên châu này gào thét một tiếng, vốn
là quầng lục mang đang phình to ra dần dần ảm đạm trở lại.
Lúc này trên không trung kết tụ lại thành
một đoàn mây đen, cuối cùng trong tiếng sấm sét đì đùng có vô số đạo hắc sắc
thiểm điện hóa thành một nhân ảnh đen nhánh, lắc nhẹ người rồi tung mình nhảy
xuống, vừa lúc rơi xuống sát bên người Hàn Lập, nhìn gắt gao trừng trừng vào
viên châu màu xám đang xoay chuyển chậm rãi gần đó, hai mắt có huyết quang chớp
động không ngừng.
Hàn Lập giật mình một cái, sau khi nhìn kỹ
mặt mũi của bóng đen đó, trên mặt bất chợt hiện ra vẻ cực kỳ cổ quái, bốn phần
khiếp sợ, bốn phần ngoài ý muốn, còn lại hai phần chính là hình trạng dở khóc
dở cười của nhân ảnh đó.
Trước mắt hắn rõ ràng là hình dạng của một
tên Hàn Lập khác, trừ bộ quần áo đang vận trên người là hắc sắc trường bào ra
còn lại mọi thứ từ mặt mũi cho tới vóc dáng, thậm chí kiểu cách đều giống như
đúc với Hàn Lập.
Hiện tại, sau khi thấy Hàn Lập lộ ra vẻ bất
ngờ thì tên “Hàn Lập.” hắc bào cũng làm ra vẻ y chang như vậy.
Giờ đây khiến cho hắn có cảm giác như chính
mình đang soi gương vậy.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài tia quái dị,
sau một lúc lâu mới hơi nhướng mày, hỏi thăm dò thử một câu:
“Ngươi là Đề Hồn à!.”
Hắc bào “Hàn Lập.” phía đối diện nghe vậy,
ánh mắt trên mặt biến đổi, lập tức thay đổi bộ mặt khù khờ, đồng thời há miệng
trả lời:
“Chủ... Nhân, ta... ta chính là... Đề Hồn!.”
Thanh âm oong oong vang vọng, thô lỗ dị
thường, nhưng lời nói lại giống như một đứa trẻ bi bô đang tập nói, thậm chí
phát âm không rõ ràng lắm.
Mặc dù liên thông với Minh Hồn Châu, Hàn
Lập đã sớm khẳng định rõ thân phận của đối phương rồi. Nhưng thực sự sau khi
nghe được lời nói từ miệng con thú này, trong lòng vẫn còn ngạc nhiên một lúc.
“Ngươi là Hóa hình định phách hay đã học
xong thuật biến hóa?” Hắn nhịn không được hỏi.
Nghe Hàn Lập nói vậy, hắc bào “Hàn Lập.”
lại há mồm cứng lưỡi, bộ dáng không biết nói thế nào.
Hàn Lập ngẩn ra, lập tức tâm niệm vừa
chuyển, lại nở nụ cười khổ.
Hắn thật hồ đồ, Đề Hồn Thú vừa mới mở ra
linh trí, làm sao có thể lập tức biết được mọi thứ. Nó còn cần phải chuyển nhập
những thứ liên quan vô đầu, rồi mới có thể phục hồi lại được.
Chuyện này nếu đối với những tu sĩ khác có
lẽ còn có chút khó khăn, nhưng với hắn mà nói thì sự tình quá dễ dàng.
Bỗng nhiên Hàn Lập vỗ vào thiên linh cái,
nhất thời hắc quang chớp động, một Nguyên Anh đen thui cao cỡ một tấc hiện ra.
Đây chính là đệ nhị Nguyên Anh mà lúc xưa
Hàn Lập đã luyện ra.
Sau này Hàn Lập khôi phục lại pháp lực
thuận tay ngưng kết lại Nguyên Anh này một lần nữa, bất quá Nguyên Anh này đến
nay vẫn chỉ đạt đến thần thông của Nguyên Anh kỳ mà thôi, đối với đấu pháp hiện
tại của Hàn Lập thì không còn tác dụng nữa, nhưng trái lại dùng nó để ký phó
trên cơ thể con rối, giúp quản lý động phủ rất có hiệu quả.
Hiện tại thân hình Nguyên Anh nhoáng lên,
trực tiếp lao vào hắc bào “Hàn Lập.” phía đối diện.
Toàn thân hắc bào “Hàn Lập.” bỗng nhiên
chớp lóe hắc sắc điện quang, trên mặt hiện lên tia thống khổ vô cùng.
Chương 1273: Thủ hạ
Hàn Lập thao túng đệ nhị Nguyên Anh, đem
một chút công pháp tương quan chậm rãi dung nhập vào thần thức Đề Hồn Thú.
Nguyên do nhờ Hàn Lập sở hữu đệ nhị Nguyên
Anh, hơn nữa Đề Hồn Thú cũng đang bị không chế. Nếu đổi lại là một tên Hóa Thần
tu sĩ khác, cho dù có được bí thuật tương quan, thì cũng tuyệt khó thể thi
triển dễ dàng như vậy.
Ước chừng sau bữa cơm, ánh mắt hắc bào “Hàn
Lập.” vốn đang mê mang ngây dại thì dần dần trông rõ ràng hơn, mắt chớp động
vài cái, tựa hồ tức khắc hiểu được rất nhiều sự việc.
Hàn Lập buông tay ra, lại nhắm hướng đối
diện vẫy tay một cái.
Vang lên âm thanh “Phù phù...”, đệ nhị
Nguyên Anh từ trong thân thể Đề Hồn Thú bay ra, linh quang trên người ảm đạm
thấy rõ, theo tình hình này thì nguyên khí Nguyên Anh bị tổn thương không ít.
Sau khi Nguyên Anh nhoáng lên, lập tức biến
mất dung nhập vào trong thân thể Hàn Lập.
“Hiện tại đã hiểu được câu hỏi vừa rồi của
ta chứ.” Hắn từ từ hỏi lại lần nữa.
Đề Hồn Thú mở trừng hai mắt, một hồi lâu
mới chậm rãi trả lời: “Lúc tiến cấp Hóa Hình, ta đã dựa theo hình dáng của chủ
nhân, và cũng đồng thời thi triển cả thuật biến hóa nữa.”
Mặc dù hiểu được rất nhiều thứ, nhưng Đề
Hồn vẫn giống như một đứa trẻ sơ sinh, đương nhiên sẽ không biết nói dối. Hơn
nữa do trãi qua thời gian dài bị Hàn Lập thu phục, ngoại trừ lúc đầu có ý định
phản kháng do theo bản năng, sau này có được linh trí rồi, thì ngược lại không
còn chút kháng cự nào đối với Hàn Lập, lại càng lộ vẻ cung kính dị thường.
Sở dĩ con thú này ngay lúc tiến giai hóa
hình đã biến ngay thành hình dạng của Hàn Lập, hơn phân nửa là do nó có mối
liên hệ thông qua Minh Hồn Châu, đại khái Hàn Lập cảm nhận được tình trạng của
Đề Hồn, sau khi mặt lộ ra vẻ tươi cười, liền há miệng đem Minh Hồn Châu hóa
thành luồng khói đen hút bay vào miệng.
“Ngươi có Biến hóa thuật à, cho ta xem qua
nào?” Hàn Lập tò mò, đương nhiên rất muốn tìm hiểu rõ ràng, Hắc Bào “Hàn Lập.”
gật đầu, trong miệng truyền ra tiếng kêu vang, đột nhiên lấy hai tay xé rách
tấm hắc bào, trên người hiện ra bộ lông rậm rạp, đồng thời thân hình tăng vọt,
trong nháy mắt hóa thành Cự Viên đen nhánh cao chừng hai trượng.
Chân mày Hàn Lập khẽ nhăn lại. Đây chính là
biến hóa thuật à, không phải mình đã từng thấy qua bản thể của Đề Hồn ngay khi
nó chưa tiến cấp Hóa Hình sao!
Trong lòng Hàn Lập vừa có chút thất vọng,
đột nhiên trong mũi Cự Viên “Hừ.” một tiếng, bốn phía âm phong nổi lên, có vô
số đạo sấm chớp đen tuyền hiện ra.
Thân thể Cự Viên lại lần nữa phóng to lên!
Bộ lông trên người bắt đầu biến đổi sang
màu hồng, từ trên đỉnh đầu nhô lên ba cái sừng cong nhọn, trên trán u lên bỗng
hé ra một con mắt đỏ như máu, chói sáng như mặt trời, đồng thời khuôn mặt dài
ra, hoàn toàn lộ ra hàm răng nanh.
Cuối cùng nó đã biến ảo thành con ác quỷ
giốt hệt như hình ảnh đồ án sau lưng Đề Hồn Thú, chỉ có điều trông càng thêm
hung mãnh, lúc này thân hình nó cao khoảng sáu bảy trượng, thoáng chốc đã
choáng hết chỗ căn thạch thất này.
Điều càng làm cho Hàn Lập kinh ngạc chính
là sau lưng Đề Hồn mọc lên ba cái xương gai đen tuyền, hắc khí vờn quanh, âm
khí bức người.
Hắn nhớ rất rõ ràng, hình vẽ ác quỷ cũng
không có những thứ này, có lẽ do mấy ngày trước cắn nuốt tên Quỷ Vương cấp Hóa
Thần kia, lúc đó trên hai tay nó cũng huyễn hóa ra xương gai giống y như vậy,
có khả năng chúng liên quan với nhau.
Hàn Lập đang đánh giá kỹ sự tình, thân hình
ác quỷ Đề Hồn lại nhoáng lên, một lần nữa hóa thành đám mây đen, sau đó thu nhỏ
lại thành một con tiểu hầu đen nhánh, lúc nó vừa nhảy xuống lập tức mạnh bạo
chạy ngay tới chiếc võ kén, thuần thục xé nhỏ chiếc kén đó ra, rồi cho vào
miệng nhai lấy nhai để.
Hàn Lập thấy vậy ngẩn ra, lập tức cười nhẹ
một tiếng.
Không bao lâu, toàn bộ chiếc võ kén thật
lớn đều chui tọt vào bụng của tiểu hầu, sau khi hoan hỉ một hồi rồi kêu la chí
chóe, thoắt một cái nhảy lên vai Hàn Lập, lộ vẻ cực kỳ thân mật.
Hàn Lập đưa tay vuốt vuốt cái đầu lông xù
của Đề Hồn, liền mỉm cười thu nó vào Linh Thú hoàn.
Sau khi hoàn tất mọi thứ, hắn tiến đến căn
trùng thất cuối cùng ở sát bên, liếc mắt ngó đám Phệ Kim Trùng, hắn nhìn những
con cự trùng này có kích cỡ to hơn nữa thước mà ánh mắt không khỏi chớp động
liên hồi. Đột nhiên khoát tay một cái thanh quang chợt lóe, chiếc tiểu bình
xanh biếc lại hiện ra, hắn ngó qua một chút rồi lấy tay vuốt ve nó mà trầm
ngâm. Nhắc tới chiếc bình thần bí này, rõ ràng sau khi đến được Linh giới thì
công hiệu của nó càng lớn hơn trước rất nhiều.
Nguyên lai ở Nhân giới phải mất bảy ngày
mới có thể sinh ra một giọt linh dịch, lúc đến Linh giới chỉ cần mất có ba ngày
thôi.
Hàn Lập càng kinh dị hơn nữa chính là hiện
tượng hình thành linh dịch khác thường, tại Linh giới cũng tương tự như thế
nhưng quang cảnh ảm đạm vô cùng.
Trước đây khi hấp thu dưới ánh trăng thì
xuất hiện kỳ cảnh vô số điểm ảnh sáng chói, còn đêm qua chỉ thấy từ tiểu bình
toát ra một quầng trắng sáng nhàn nhạt, nếu không đứng gần đó vài trượng quan
sát thật kỹ căn bản không thể nào phát hiện ra dị trạng đó, cho dù bất chợt có
ai đó thấy qua cũng chỉ có thể nghĩ tới chiếc tiểu bình này là một pháp khí cấp
thấp thôi.
Chuyện tình này phát hiện sau khi Hàn Lập
mới hồi phục lại pháp lực và bắt đầu tiến hành bồi dưỡng linh dược.
Dường như không cần phải bận tâm nhiều, Hàn
Lập cũng biết được hơn phân nửa lý do là trên không trung của Linh Giới có tới
bảy mặt trăng, đồng thời linh khí tại Linh Giới nồng đậm hơn nhiều so với Nhân
Giới.
Chuyện này đối với Hàn Lập mà nói thì đương
nhiên là một hỉ sự!
Chẳng những giúp cho thời gian tăng trưởng
của linh dược giảm đi hơn phân nữa, mà còn có tác dụng che dấu sự tình an toàn
hơn, thậm chí khi hắn cần phải đi xa cũng có thể âm thầm sử dụng tiểu bình này
mà không ngại người khác phát hiện.
Hàn Lập yên lặng suy nghĩ một hồi, rồi cất
chiếc bình vào, sau đó cũng đem Phệ Kim Trùng và Báo Lân Thú thu nốt vào vòng
tay trữ vật, kế đó liền chuyển thân ly khai động phủ.
Bởi vì hắn biết rõ mãnh linh địa này có khả
năng người chủ cũ quá thông thuộc, nên e sợ sẽ phát sinh những tình huống cổ
quái, do đó hắn không để lại những đồ vật quan trọng ở lại động phủ.
Trong chốc lát, một đạo thanh quang từ bên
trong vùng chướng khí ngũ sắc sặc sỡ bắn nhanh ra, chợt lóe lên rồi nhắm hướng
Thiên Uyên Thành biến mất.
Vài hôm sau, luồng độn quang đó vượt qua
tường thành cao hơn chục trượng tiến thẳng vào trong Thiên Uyên Thành.
Lần này đến đây, Hàn Lập đã quá rành đường
xá trong Thành, tòa cự tháp màu xanh rất nhanh đã hiện ra trước mắt.
Giờ này lượng tu sĩ ra vào cự tháp không
nhiều lắm, Hàn Lập thản nhiên tiến vào trong đó.
Dựa theo lời tiền bối Triệu Vô Quy đã nói
qua, hắn cũng chưa vội đến báo tin, mà tiến thẳng vô trong tháp rồi đi đến
Thiên Giáp Điện để lĩnh một bộ Thanh Minh Giáp.
Uy lực của bộ chiến giáp này Hàn Lập đã
được kiểm chứng qua trên người của tên hán tử họ Ông rồi, sau đó không khách
khí nữa chạy thẳng tới nơi được gọi là Bính Đội.
Dọc đường gặp được một tên Hắc Thiết Vệ,
sau khi dò hỏi được nơi ở của tiểu đội 56 trong Bính Đội, lúc này Hàn Lập tiến
vào trong thông đạo rồi chạy thẳng lên tầng trên. Sau khi leo lên liên tiếp bảy
tám tầng, hắn tiến đến trước cửa một đại điện trông rất bình thường, nhìn thấy
vài chữ cổ văn “Bính năm mươi sáu.” bên cạnh cánh cửa. Hàn Lập nhìn lên tầng
cấm chế linh quang mờ mịt ở ngay lối vào, bàn tay khẽ lật nhất thời xuất hiện
miếng ngọc bội màu xanh.
Tay cầm ngọc bội nhẹ nhàng giơ về hướng cửa
điện, một chùm hào quang xanh ngời phun ra, trong nháy mắt tầng bạch quang trên
cánh cửa tiêu biến đi.
Tay kia thì tùy ý đẩy nhẹ, cửa điện liền dễ
dàng mở ra, rồi hắn thản nhiên bước vào.
Căn phòng bên trong khá rộng rãi, trong
sảnh bày sẳn vài cái bàn ghế, còn hai bên căn phòng đều có thông đạo, tựa hồ
liên thông tới nơi nào đó.
Lúc này trong sảnh có hai tên tu sĩ mặc Hắc
giáp ngồi kế nhau, đang nói khẽ với nhau chuyện gì đó.
Vừa thấy Hàn Lập vào đến, hai người không
khỏi ngạc nhiên nhìn qua.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn sơ qua hai người, chân
mày khẽ nhíu lại.
Thật đúng là tấu xảo!
Trong đó có một người đúng là Bích nhãn đại
hán họ Trác hôm đó đã dẫn mình đi Phi Linh Điện, người này nhìn kỹ qua diện mạo
Hàn Lập, đầu tiên trên mặt lộ ra tia kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức tỉnh ngộ
vội vàng đứng dậy cuối người hành lễ với Hàn Lập:
“Nguyên lai là Hàn tiền bối đã tới. Chẳng
lẽ chính tiền bối là người mới nhậm chức đội trưởng của chúng ta.”
“Không sai, đích xác Hàn mỗ được bổ nhiệm
làm Đội trưởng tiểu đội số 56, sau này mong rằng được các vị đạo hữu hiệp trợ
một phen.” Hàn Lập cười nhẹ một tiếng, quăng ngọc bội đang cầm trong tay qua
đối phương.
Bích Nhãn đại hán trong lòng rùng mình, cẩn
thận tiếp nhận ngọc bội rồi kiểm tra kỹ lưỡng, sau đó cung kính hoàn trả “Thuộc
hạ là Trác Trùng thuộc tiểu đội 56, bái kiến đội trưởng!”
“Thuộc hạ Đông Quách Phong tham kiến đội
trưởng” Một Hán tử khác vóc người khô gầy khoảng ba mươi tuổi sau khi xác định
được thân phận của Hàn Lập thì sắc mặt biến chuyển cũng vội vàng tiến lên ra
mắt.
Hàn Lập khoát tay, để hai người này đứng
thẳng lên, sau khi ánh mắt đảo qua một lượt bèn nhàn nhạt hỏi một câu: “Nơi này
chỉ có hai vị thôi sao?”
“Khải bẩm tiền bối, trừ... Mã đạo trưởng và
Hứa tiên tử còn ở bên ngoài chưa tới, các đạo hữu còn lại đều nghỉ ngơi bên
trong tĩnh thất. Bọn hai người vãn bối đang chờ lệnh truyền tới đợt tuần tra
khu vực, nếu cần vãn bối sẽ đi gọi bọn họ tới ngay?” Bích Nhãn đại hán nói thế.
“Không cần, cùng ngồi chờ là được rồi, ta
vừa mới tới Thiên Uyên Thành, nên mọi thứ còn chưa hiểu rõ lắm, vừa lúc rãnh
rỗi ngươi hãy giới thiệu đội ngũ cho ta nghe qua.” Hàn Lập cười nhạt nói.
“Tiền bối đã có lệnh, vãn bối tự nhiên sẽ
tường tận trình báo.” Vừa nghe Hàn Lập nói vậy, Bích nhãn đại hán đại khái giới
thiệu qua từng đội viên, lại đem những nhiệm vụ tuần tra thường chấp hành nói
đầy đủ ra.
Hàn Lập đang tập trung lắng nghe thì đột
nhiên chợt lóe một đạo kim quang từ cửa điện bay thẳng tới trước mặt ba người.
Vừa trông thấy tia kim quang đó, hai người
Trác Trùng cùng Đông Quách Phong liếc mắt nhìn nhau, cũng không động tĩnh gì
cả, Hàn Lập lại tùy ý đưa tay ra cách không một trảo.
Luồng kim quang nhất thời hóa thành một cây
Kim Sắc Tiểu Kiếm rơi thẳng vào tay Hàn Lập, trên đó đính một khối ngọc giản
màu đỏ nhạt.
Hàn Lập chưa kịp gỡ ngọc giản xuống, đột
nhiên cửa điện mở ra, đồng thời truyền tới một giọng nam nhân ôn hòa.
“Ha ha, vật vừa rồi chính là kim kiếm
truyền thư, xem ra bần đạo tới chưa muộn lắm … Ồ, vị này là...” Liền thấy một
tên Đạo sĩ nho nhã vừa vào tới, ngó qua thấy được Hàn Lập đang mặc bộ Thanh
Minh Giáp, thần sắc không khỏi ngẩn ra.
“Mã huynh, vị này là Hàn tiền bối mới vừa
tới, đảm nhiệm chức Đội trưởng bọn ta.”
Trác Trùng vội vàng hô lên đem thân phận
của Hàn Lập giới thiệu với Đạo sĩ nọ.
“Hàn tiền bối... Vãn bối xin bái kiến!” Mặc
dù trên mặc Đạo sĩ lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức bình tĩnh lại bước lên
vài bước cung kính thi lễ cùng Hàn Lập.
“Mã đạo hữu không cần đa lễ, Đạo hữu đã tu
luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ đại thành, chỉ còn kém một bước nữa liền có thể đặt
chân vào Hóa Thần cảnh giới rồi, thật sự rất đáng mừng!” Hàn Lập liếc mắt cẩn
thận đánh giá Đạo sĩ, đột nhiên nhoẻn miệng cười.