Phàm nhân tu tiên - Chương 1280 - 1281

Chương 1280: Vật đấu giá ngoài ý muốn

Lúc Hàn Lập bay đến phường thị là là đã gần
giữa trưa. Hắn dùng bí thuật trong chốc lát đã biến thành một đãi hán có râu
quai nón đi vào toà Thái Huyền Điện.

Ngay cửa đã có nhiều người lục tục giao
linh thạch để nhận miếng ngọc bội ẩn đi dung diện đi vào trong điện.

Tất cả đều là từ cấp Hoá Thần trở lên.

Thậm chí Hàn Lập còn tận mắt chứng kiến hai
ba người là Luyện Hư tu sĩ tiến vào.

Hắn một phen tư lự rồi cũng đồng dạng đi ra
phía trước đưa cho thủ vệ một cái túi da chứa linh thạch.

Thần niệm của thủ vệ quét qua túi da, gật
đầu, cấp cho Hàn Lập một miếng ngọc bội, rồi đứng tránh qua một bên để Hàn Lập
đi vào, miệng lạnh nhạt nói:

“Vào đi, hướng bên trái đi thẳng.”.

Hàn Lập nghe vậy có chút ngẩn người có chút
nghi hoặc nhưng vẫn đi theo chỉ dẫn.

Khi tiến vào thông đão hắn liền phát hiện
nguyên thông đão vốn thẳng tắp ở lần trước, bây giờ lại trở nên vặn vẹo chia
thành hai con đường nhỏ phân biệt, cái nào cũng tối đen.

Phảng phất nơi đây không phải là nơi mà hắn
đã vào Thái Huyền Điện lần trước.

Xem ra cấm chế trong Thái Huyền Điện đã có
một phen biến hoá.

Bất quá thủ vệ đã chỉ đường, tự nhiên Hàn
Lập không chần chờ rẽ vào con đường bên trái.

Một lát sau thân hình hắn đã dần dần nhập
trong bóng tối, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh.

Sau thời gian công phu ăn một bữa cơm, Hàn
Lập đã tiến vào trong một cái hắc thạch ốc kỳ ảo.

Căn thạch ốc này chỉ rộng hơn trượng, ba
mặt là tường kín, một mặt đi ra đãi sảnh, ở góc phía tây có đặt một cái bàn
ngọc, một cái ghế trúc. Trên bàn có đặt một cái hồng huỳnh, ngoài ra không còn
cái gì khác.

Toà thạch ốc này được lơ lửng tại không
trung cao hơn trăm trượng, dĩ nhiên là một toà Phi Thiên Thạch Ốc.

Bên ngoài thạch ốc là một gian cự sảnh rộng
ngàn trượng có dư, bên trong sắp xếp gần ngàn căn thạch ốc.

Mặt ngoài các thạch ốc chớp động các phù
văn màu xanh nhạt. Mỗi căn cách xa nhau. Đứng từ xa nhìn lại thấy các thạch ốc
như các thanh sắc thiên đăng (đèn), vẻ vô cùng thần bí.

Hàn Lập ngồi trong thạch ốc đưa mắt nhìn về
phía đấu giá đài phía xa, có chút tấm tắc kỳ quái.

Hắn vừa mới bước vào trong đãi sảnh đã bị
một cái pháp trận cổ quái thiết lập ngay cửa đưa đến nơi đây. Mà hắn đã kiểm
tra qua, Phi Thiên Thạch Ốc ngày có thể nhẹ nhàng trôi nổi hơn nữa cũng có thể
chặn thần niệm, hơn nữa thân mình lại đeo thêm ngọc bội che giấu, đủ sức ẩn
giấu thân phận của đấu giá nhân.

Xem ra chủ nhân khu đấu giá biết rõ chúng
tu sĩ trong lòng đều sợ hãi hoài bích là có tội, nên đã phí một phen tâm tư để
bố trí cách che dấu thân phận đấu giá nhân.

Hàn Lập dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Một khắc sau, đã có mấy trăm danh tu sĩ tiến vào cự sảnh, bảy tám phần đã tiến
vào trong các thạch ốc.

Hàn Lập mở mắt ra, thở nhẹ một hơi.

Phàm đã đi vào nơi đây tối thiểu cũng là
Hoá Thần tu sĩ. Trong một cái tiểu đấu giá hội lần này lại dễ dàng hội tụ gần
ngàn Hoá Thần tu sĩ. Chuyện này ở Nhân Giới căn bản tưởng tượng cũng không dám
nghĩ tới.

Bất quá cũng là tại đây là Thiên Uyên
Thành, nếu là ở tại các tu chân thành thị khác trong Tam Cảnh, trừ phi là tam đãi
thành chủ nếu không cũng không thể có chuyện này xảy ra.

Đột nhiên có vài tiếng chuông du dương
truyền ra, cửa đãi sảnh đang mở rộng phát ra tiếng dát chi rồi chậm rãi khép
lại.

Đãi sảnh vốn đã u ám lại càng u ám hơn.

Đấu giá sĩ mang theo một khoả nguyệt quang
thạch đột nhiên hiện ra trong không trung, ánh sáng trắng nhàn nhạt phát ra nhu
hoà, thu hút ánh mắt của mọi người ở phụ cận xung quanh.

Mọi người ý thức được vấn đề đều tập trung
ánh mắt về phía đấu giá đài.

Chỉ thấy trên toà đấu giá đài cao hơn mười
trượng bỗng hiện ra một toà pháp trận, tiếp theo bạch sắc linh quang loé lên,
một lão giả mặc áo bào trắng xuất hiện trên đài.

Nhân vật này vừa xuất hiện, chúng tu sĩ
trong thạch ốc liền một hồi xôn xao. Có người giật mình kêu lên tên của lão
giả:

“Xích đãi sư!”.

“Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẻ lần
đấu giá này…”

Một hồi xì xầm lao nhao truyền khắp đãi
sảnh.

Hàn Lập nghe thanh âm xôn xao này, trong
lòng chợt động, liền kỳ quái đánh giá lão giả.

Lão này chỉ có tu vi Hoá Thần trung kỳ, đầu
đầy tóc trắng, từ mi thiện mục, hai mắt lấp lánh có thần, bộ dáng tiên phong đão
cốt. Nghe những người khác nghị luận… vị này được tôn là đãi sư, hẳn là có tạo
nghệ về luyện đan hay trận pháp cực kỳ kinh người.

Lúc này Bạch Bào lão giả ho nhẹ một cái,
thanh ôn hoà phát lên:

“Xem ra không cần lão phu giới thiệu, đa
phần chư vị đão hữu đều biết Xích mỗ. Kỳ thật theo bản tính của tại hạ sẽ không
xuất hiện nơi đây. Nhưng trong đấu giá hội kỳ này, có mấy đồ vật làm tại hạ tự
mình đáp ứng lời mời làm người giám định. Hơn nữa tại hạ cũng cảm thấy có hứng
thú, cho nên chủ động làm chủ trì của đấu giá hội lần này. Hy vọng chư vị đão
hữu không chê!”

“Xích lão nói đùa. Thân phận Luyện Khí Tông
Sư tự mình chủ trì đấu giá hội, bọn ta cầu còn không được nữa là.”

“Không sai, không sai. Xích huynh tự mình
giám định, tuyệt không có đồ giả. Bọn ta càng thêm yên tâm vài phần.”

Lão giả vừa nói dứt lời liền có bảy tám
thanh âm từ trong các thạch ốc truyền ra đồng ý.

Các tu sĩ còn lại trong sảnh không nói gì
thêm, nhưng cũng không ai tỏ vẻ phản đối. Xem ra vị bạch bào lão giả này thật
không phải là chỉ có danh hão.

Bạch Bào lão giả lại nói:

“Để mọi người hiểu rõ, trước hết Xích mỗ
tiết lộ một sự kiện. Lần đấu giá lần này có ba kiện đồ vật cực kỳ trân quý,
trăm năm khó gặp. Một cái là cực phẩm tài liệu của Man Hoang thế giới. Một cái
là một kiện Thông Thiên Linh Bảo bài danh trong Hỗn Độn Vạn Linh Bảo. Kiện cuối
cùng là một công pháp trọn vẹn được di lưu lại từ vị tiền bối Hợp Thể Kỳ đãi
thành danh chấn nhân yêu lưỡng tộc năm xưa.”

Chúng tu sĩ đều kinh hãi, tưởng mình nghe
lầm. Cả gian đãi sảnh đột nhiên yên lặng không một tiếng động.

Man Hoang cực phẩm tài liệu chưa biết là
cái gì. Nhưng Thông Thiên Linh Bảo trong Hỗn Độn Vạn Linh Bảng và chủ tu công
pháp của Hợp Thể Kỳ tu sĩ ở thời kỳ cuối đâu thể dùng từ đồ quý hiếm là đủ hình
dung. Chỉ một kiện như thế này lưu truyền bên ngoài, giang hồ chỉ sợ gặp một
phen tinh phong huyết vũ.

Tất cả mọi người đều bùng nổ hào khí. Cả đãi
sảnh liền một phe ngưng trọng dị thường.

“Xích huynh. Lần đấu giá kỳ này đã có đồ
như thế, sau không phát ra một chút tin tức để bọn ta hảo hảo chuẩn bị thêm một
ít linh thạch. Chẳng lẻ có ẩn tình gì chăng?” Trong một gian thạch ốc hốt nhiên
truyền ra một thanh âm lanh lảnh quỷ dị giống như tiếng trẻ con.

“Đão hữu yên tâm, sỡ dĩ phải giữ bí mật đến
hiện giờ là do chủ nhân của ba kiện đồ vật này đưa ra yêu cầu như vậy. Rốt cuộc
trong đó có nguyên nhân nào thì lão hủ cũng không rõ lắm, nhưng là người làm ăn
thì lão hủ cũng không có cách nào cự tuyệt. Nhưng chính lão phu dám bảo lãnh
mấy thứ này đều là hàng thật giá thật, tuyệt không có nửa điểm giả dối. Đương
nhiên lần đấu giá ba kiện này có chút vội vàng nên đặc biệt có thể cho phép đấu
giá nhân thay thế linh thạch bằng các vật phẩm quý hiếm khác. Bản hội sẽ tiến
hành định giá theo giá thị trường. Giá trị vật phẩm định giá sẽ do lão hu và
tam đãi giám định sư ở phường thị cùng nhau thương thảo đề xuất. Chư vị đão hữu cứ việc yên tâm!” Bạch bào lão giả đã sớm
dự tính có người hỏi như thế nên mỉm cười trả lời

Nghe vậy các tu sĩ hơi ngạc nhiên nhưng đa
số đều vui mừng. Không ai hỏi vấn đề tương tự như vậy nữa.

Xích lão giả thấy không còn ai dị nghị, nhẹ
nhàng giơ tay bắt đầu tuyên bố khai mạc đấu giá hội.

Một tiếng “Ba.” vang lên, từ dưới dài phi
độn lên hơn mười đão nhan sắc khác nhau.

Sau khi quang mang tắt đi, phía sau lão giả
hiện ra hơn mười cung trang nữ tu xinh đẹp như hoa.

Tất cả đều có tu vi Kết Đan kỳ, đứng nghiêm
trang, mỗi người đều cầm trong tay một cái cẩm hạp to nhỏ bất đồng.

“Án theo tiền lệ, bắt đầu trước từ các vật
phẩm đan dược, tiếp theo là các tài liệu công pháp quý hiếm, cuối cùng là vật
phẩm đinh của đấu giá hội lần này.”

“Lần đấu giá thứ nhất của bổn hội lần này
là một kiện vật phẩm có khả năng tăng tiến tu vi của Hoá Thần tu sĩ gọi là Hoán
Tâm Đan. Có ba bình, tổng trị giá ba mươi vạn linh thạch. Mỗi lần tăng giá tối
thiểu năm vạn.” Bạch Bào lão giả nói rổn rảng, sau đó vung tay lên.

Nhất thời một cung trang nữ tu thướt tha
bước lên trước người lão giả, cánh tay ngọc nhẹ nhàng mở nắp cẩm hạp lộ ra ba
cái bình ngọc màu xanh cao cỡ một tấc.

Bạch bào lão giả vẫy tay một cái, một cái
thanh bình bị nhiếp ra bắn thẳng vào trong tay.

Lão giả cực kỳ thuần thục mở nắp bình ra,
hơi nghiên một chút, đổ ra một khoả đan hoàn trắng nõn trong suốt.

Một mùi thuốc nồng đậm toả ra tứ tán trong
khắp đãi sảnh.

Lúc này Bạch Bào lão già dùng hai ngón tay
cặp lấy khoả đan dược, nhẹ nhàng nhoáng lên trước các chúng tu sĩ.

Một màn khó có thể tin nổi xuất hiện.

Đan dược đang trong suốt đột nhiên xuất ra
thanh hồng lưỡng sắc quang hà, quang mang chói mắt, giống như một viên trân châu
vậy.

Hương thuốc trong không khí lại càng thêm
nồng nặc gấp mấy lần.

“Lão phu đã biểu thị Hoán Tâm Đan cho chư
vị. Chu vị đừng hoài nghi nữa. Đấu giá bắt
đầu!”

“Ba mươi lăm vạn!”.

“Bốn mươi vạn!”.

“Bốn mươi lăm vạn!”…

Trên không trung của đấu giá đài chợt hiện
ra hai vần sáng màu tím một lớn một nhỏ. Vần sáng quay tròn chuyển động biểu
hiện ra giá linh thạch đấu giá và số hiệu Phi Thiên Thạch Ốc ra giá đó.

Sự tranh giành thể hiện từ lúc bắt đầu, các
chữ số tăng đến mức chóng mặt, đan dược này thật là có hiệu dụng đối với Hoá
Thần tu sĩ.

Điều này cũng khó trách. Mặc dù ai cũng
động tâm với ba kiện đồ vật cuối cùng, nhưng đãi bộ phận tu sĩ căn bản đều vô
vọng, nên thừa dịp chuyển hướng đến món đồ hữu dụng với bản thân, điều này
không khỏi khiến đấu giá hội một phen sôi nổi điên cuồng.

Hàn Lập sẽ tự luyện chế Ngọc Thanh Đan nên
không tham gia cạnh tranh lần này. Hắn lẳng lặng nhìn ba bình đan dược được một
tu sĩ bỏ ra 60 vạn linh thạch lấy mất.

Giờ phút này hắn cũng như rất nhiều người
lẳng lặng chờ đợi ba kiện đồ vật đinh của đấu giá hội.

Nói thật, mặc dù đối với Man Hoang tài liệu
và Thông Thiên Linh Bảo, Hàn Lập tuy hứng thú nhưng cũng chỉ tò mò mà thôi,
không thực sự muốn tham gia đấu giá để mua.

Nhưng bí tịch chủ tu công pháp của Hợp Thể
Hậu Kỳ tu sĩ lại khiến hắn rất là động tâm.

Chương 1281: Đấu giá

Thanh Nguyên Kiếm Quyết thì Hàn Lập đã tu
luyện đến cực hạn, vô phương tiến thêm được nữa.

Còn Nguyên Từ Thần Quang có uy lực rất lớn
nhưng sau khi tu luyện đãi thành thì uy lực của nó lại phụ thuộc vào sự tăng
trưởng của tu vi. Về phần Phệ Linh Thiên Hoả uy năng lại tự thân tiến hoá. Tất
cả đều không có tính trợ giúp cho hắn tăng tiến tu vi.

Mà không có công pháp thích hợp dẫn đường
tu luyện, tu sĩ chỉ đơn thuần dùng linh dược, kết quả trong cơ thể tích trữ quá
nhiều khí dẫn đến bị nổ cho tan xác.

Hàn Lập hôm nay muốn tăng tiến tu vi lên
một tầng mới, có hai con đường để đi.

Thứ nhất, giống như các tu sĩ bình thường
khác, đi tìm một bộ cao giai công pháp khác để tiếp tục tu luyện.

Bất quá trên con đường tu luyện đột ngột
chuyển qua tu luyện một công pháp xa lạ, phải tốn một phen nghiền ngẫm tìm
hiểu. Hơn nữa nếu không cẩn thận còn có thể dẫn đến xung đột với công pháp hiện
có, mọi công sức trở thành dã tràng xe cát.

Thứ hai, do Hàn Lập đã hỏi qua các luyện
thể sĩ mới biết được một con đường tu luyện hiếm có dấu chân người bước qua.

Đó là Pháp Thể Song Tu, đi tìm một bộ cao
giai luyện thể công pháp của Ma Tông hay Yêu Tộc để tu luyện.

Ma Tông và Yêu Tộc có tương quan công pháp
với nhau. Một khi tu luyện đến cao tầng, thân thể được cường hoá đồng thời pháp
lực cũng tinh tiến theo.

Bất quá loại công pháp như vậy rất hiếm có
mà tu luyện cũng cực kỳ gian nan. Nhân Tộc tu sĩ cũng có người chọn con đường
này nhưng thành công thì chẳng có mấy ai.

Nguyên nhân là thân thể của Nhân Tộc tiềm
lực có hạn không thể so sánh với Yêu Tộc hay Cổ Ma. Đem thân thể tu luyện đến
một trình độ mạnh mẽ nhất định, trừ phi thiên phú hơn người nếu không khó có
thể tiến giai được.

Nhưng đặc biệt là Pháp Thể Song Tu khi tu
luyện đến cảnh giới cực cao, chẳng những thực lực cực kỳ kinh người mà tỉ lệ
đột phá bình cảnh cũng vượt xa so với tu sĩ cùng giai tu luyện công pháp bình
thường.

Điều này khiến cho Hàn Lập vô cùng phân
vân.

Bởi vì vừa lúc trong tay hắn nắm một bộ
công pháp Pháp Thể Song Tu. Đó là Minh Vương Quyết, tiền hô hậu ủng với Thác
Thiên Ma Công, cuối cùng là Phạm Thánh Chân Phiến công pháp.

Hàn Lập đã sớm xác nhận ba bộ công pháp này
hỗ trợ lẫn nhau.

Ba bộ công pháp nếu tách ra tu luyện đều tự
có thần thông riêng biệt nhưng cũng có thể hợp lại thành một bộ công pháp trọn
vẹn tuần tự tiến hành tu luyện.

Nếu tách ra tu luyện do không có công pháp
trụ cột, uy lực thi triển chỉ được một hai phần trăm so với uy lực chân chính.
Nhưng nếu hợp lại thành một bộ Pháp Thể Song Tu công pháp, bắt đầu tu luyện từ
đầu thì ác cái là tuy đây là một bộ Ma Công cực kỳ lợi hại nhưng đã bị các cao
nhân của Phật Tông, Ma Đão, Yêu Tộc sửa chữa thay đổi nhiều lần, tự nhiên đã
khác với bản gốc, quán chú vào pháp thể không phải là Chân Ma Chi Khí mà lại là
Thiên Địa Nguyên Khí.

Mặc dù Hàn Lập đã từng nghiên cứu qua cảm
giác được ba bộ công pháp này có thể ghép lại nhưng trên thực tế chưa có một người
nào đã từng tu luyện qua bộ công pháp của hắn.

Phật Tông Minh Vương Quyết và Ma Đão Thách
Thiên Ma Công chính là một loại công pháp đã được cải biến. Mà Phạm Thánh Chân
Phiến công pháp là công pháp truyền thừa của Nhân Giới Yêu Vương lại thiếu hụt
mất hai phần đầu mà hai phần này không biết có phải là Minh Vương Quyết và Thác
Thiên Ma Công hay không.

Cho nên tuần tự tu luyện công pháp tự ghép
này, vấn đề sẽ gặp cái gì khi tu luyện chỉ sợ có trời mà biết.

Bất quá điều không thể nghi ngờ là công
pháp Phạm Thánh Chân Phiến là một loại Pháp Thể Song Tu Công Pháp tuyệt đối
viễn siêu. Chỉ mới tu luyện Minh Vương Quyết đến tầng thứ tư, chỉ bằng thân thể
mạnh mẽ, Hàn Lập đã có khả năng đối kháng với cấp bậc Nguyên Anh thì cứ thử
nghĩ nếu tu luyện tiếp hai bộ còn lại thì uy lực khủng khiếp đến cỡ nào.

Hai con đường tu luyện này đều có ưu và
khuyết điểm. Một loại thì lúc đầu tiến triển rất khá, tu luyện tương đối dễ
dàng, tạm thời tương đối an ổn. Loại kia tu luyện gian nan dị thường, tu luyện
vô cùng nguy hiểm nhưng sau khi tuy luyện thành công uy lực cực mạnh hơn nữa tỉ
lệ tiến giai về sau hơn xa loại kia.

Vì vậy Hàn Lập cứ do dự đến nay chưa thể
quyết định được.

Hắn vẫn chú ý đến con đường tu luyện bình
thường, nhưng trong phường thị vẫn chưa có bán công pháp phù hợp với hắn. Vì có
Nguyên Từ Thần Quang và Phệ Linh Thiên Hoả nên công pháp bình thường không lọt
vào mắt xanh của hắn.

Bây giờ nghe nói có di lưu công pháp của
Hợp Thể Kỳ đãi thành tu sĩ, hắn lại càng động tâm.

Nếu công pháp này thật sự thích hợp, hắn sẽ
buông bỏ con đường tu luyện Pháp Thể Song Tu.

Tâm trí của Hàn Lập không yên âm thầm toan
tính. Xích lão giả trên đấu giá đài đã kêu mười cung trang nữ tử đem tất cả đan
dược trong tay mang ra đấu giá hết.

Mỗi một kiện đan dược sau khi được mua, thì
có một cung trang nữ tử trực tiếp khinh phiêu mang cẩm hạp chứa đan dược mang
vào Phi Thiên Thạch Ốc, thu lấy linh thạch rồi quay lại đấu giá đài. Các đan
dược sau này không sai biệt lắm với Hoán Tâm Đan lúc đầu, rất hữu dụng với Hóa
Thần sơ kỳ tu sĩ.

Về phần đan dược dành cho trung kỳ thì có
hai kiện. Còn đối với hậu kỳ thì không có kiện nào.

Điều này cũng không phải là việc kỳ quái.
Dù ở Linh Giới linh khí nồng đậm, linh dược sung túc, nhưng nguyên liệu để
luyện đan dược dành cho cấp Hóa Thần hơn phân nửa phải lấy từ Man Hoang thế
giới, lại phải tốn công sức bồi xới vun trồng vô cùng lâu năm, mà linh thảo
linh dược lại rất khó trồng.

Vì vậy đan dược dành cho Hóa Thần lại hãn
hữu huống hồ lại là cao giai đan dược. Xác xuất luyện chế thành công vô cùng
thấp.

Mà đan dược dành cho hậu kỳ có luyện chế
thành công thì đều lưu lại cho chính mình dùng, ai lại đem đi đấu giá ngoài
chợ.

Cũng may ở đây là phường thị Thiên Uyên
Thành, các loại tài liệu đan dược phong phú vô cùng. Nếu không cả đan dược dành
cho sơ kỳ cũng đừng thấy nói chi đến trung kỳ đan dược.

Sau khi các đan dược được đấu giá bán xong,
Bạch Bào lão giả lại vung tay ra hiệu. Các cung trang nữ tử lại lấy tiếp từ
trong trữ vật trạc ra các cẩm hạp khác.

Bên trong các cẩm hạp vẫn là là các bình
ngọc nhưng đan dược lần này không phải là loại tăng tiến tu vi mà là các loại
đan dược linh tinh dùng để giải độc chữa thương… Đợt đấu giá thứ hai lại bắt
đầu.

Lượng đan dược lần này không được hoan
nghênh như nhóm đầu nên giá tiền đấu giá cũng thấp hơn.

Đối với người tu luyện. đan dược tăng tiến
tu vi theo lý thuyết mà nói càng nhiều càng tốt. Còn linh dược phụ trợ cứu chữa
chỉ cần chuẩn bị một chút là đã có để dùng. Vì vậy đợt đấu giá này diễn ra
không quá cạnh tranh kịch liệt.

Sau khi các đan dược này bán xong. Các cung
trang nữ tử lại lấy ra từ trong trữ vật trạc các mộc hạp dán các đão phù cấm
chế. Không khí đãi sảnh đang hạ nhiệt lập tức lại tăng vọt lên.

Các đão phù cấm chế được tháo xuống, các
mộc hạp mở ra, nhiều bảo vật chớp động linh quang nhiều màu sắc khác nhau hiển
lộ ra. Nào là phi kiếm, phi đao, ấn, bài, kính… còn có các đỉnh bậc cổ bảo hiếm
thấy.

Bạch Bào lão giả trảo một cái vào hư không
hướng về một cái mộc hạp. Một cái Thanh Đồng sắc Lệnh bài được nhiếp vào trong
tay.

Lão giả ném lệnh bài vào trong không trung,
lưỡng thủ kháp quyết, một đão pháp quyết được đánh vào lệnh bài.

Lệnh bài quay tròn chuyển động, đột ngột có
ba bóng ảnh lóe lên bắn ra, biến thành ba con cự mãng lớn cỡ năm sáu trượng,
phân biệt ba màu thanh hồng bạch, lượn lờ trong không trung nhe nanh múa vuốt.

“Độc Mãng Lệnh! Dùng tinh hồn của ba loại
Cổ Mãng luyện chế mà thành, có khả năng khu sử tinh phách hiện hình đối phó với
địch. Tam mãng liên thủ tương đương với sự trợ thủ của ba Nguyên Anh kỳ. Là một
kiện dị bảo hiếm có. Giá ban đầu hai trăm vạn linh thạch. Mỗi lần tăng giá tối
thiểu 10 vạn.” Bạch Bào Lão Giả ngừng chú ngữ trong miệng, giọng sang sảng giới
thiệu lai lịch lệnh bài.

“Hai trăm vạn!” Mặc dù sự trợ thủ của ba
tên Nguyên Anh không nằm trong mắt của Hóa Thần tu sĩ nhưng nếu biết sử dụng
thời điểm mấu chốt sẽ chiếm được phần thắng. Vì vậy chúng tu sĩ cũng cảm thấy
hứng thú bắt đầu ra giá.

“Hai trăm hai mươi vạn!” Một giọng tẻ nhạt
vang lên, đã có người nhìn trúng món đồ này nên cuộc tranh đoạt bắt đầu diễn
ra.

Kiện bảo vật này rốt cuộc được mua hai trăm
ba mươi vạn. Sau đó một số bảo vật khác cũng được mua bán. Cuối cùng là một món
đồ Linh Bảo. Giá tiền của món này được đẩy lên tới mức khó tin.

Mặc dù chỉ là Linh Bảo cấp thấp nhất, nhưng
ngay cả Luyện Hư Kỳ tu sĩ cũng không nhịn được bắt đầu tham gia đấu giá tranh
đoạt.

Càng có nhiều Linh Bảo thì xác xuất vượt
qua Đãi Thiên Kiếp càng lớn. Vì lý do này mà các món đồ bảo vật loại này hay để
vào cuối của cuộc đấu giá.

Bất quá cũng có Luyện Hư tu sĩ một mực thờ
ơ lạnh nhạt, không tham gia đấu giá, rõ ràng đang tập trung cho ba kiện bảo vật
lúc tối hậu.

Mặc dù đều gọi là Linh Bảo nhưng Linh Bảo
bài danh trong Hỗn Độn Vạn Linh Bảng hơn xa một trời một vực Linh Bảo bình
thường. Phàm là người có tiền có lực đều không dễ dàng buông tha loại Linh Bảo
này.

Hàn Lập cũng vậy, hắn không tham gia cái
gì, một mực ngồi lẳng lặng trong Phi Thiên Thạch Ốc.

Đến giai đoạn đấu giá các tài liệu quý hiếm
và các bí tịch công pháp, tinh thần hắn mới rung lên bắt đầu chú ý.

Một tài liệu quý hiếm và một bí tịch công
pháp nhanh chóng được đề xướng.

Từ trong miệng của Bạch Bào Lão Giả phát ra
thanh âm “Chân Thiềm Linh Huyết!”, trên mặt Hàn Lập hiện ra vẻ vui mừng.

Nguyên mục đích hắn tham gia đấu giá lần
này cũng chính vì cái này.

Bất quá Bạch bào lão giả thét giá 150 vạn
linh thạch, khóe miệng Hàn Lập không khỏi co giật liên hồi.

Đây chính là giá cao nhất đối với tài liệu.

Hàn Lập còn đang do dự, đang muốn xuất linh
thạch ra mua tài liệu này thì từ một gian Phi Thiên Thạch Ốc cách hắn không xa
phát ra thanh âm khiến cho tim hắn không khỏi trầm xuống.

“300 vạn linh thạch!” Thanh âm lười biếng
từ một chỗ hẻo lánh nhất đãi sảnh truyền ra.

Các tu sĩ khác cũng đang muốn ra giá đột
nhiên tắt giọng, giật mình nhìn lại.

Đáng tiếc Phi Thiên Thạch Ốc có trang bị
cấm chế nên vô phương thấy được cái gì.

Chân Thiềm Linh Huyết là loại tài liệu
chính để luyện chế Chân Thiềm Dịch nhưng giá ba trăm vạn đã vượt khỏi mức giới
hạn của chúng nhân.

Nhất thời cả đãi sảnh lặng ngắt như tờ.

Hàn Lập chau mày nhìn Bạch Bào lão giả đang
cầm Chân Thiềm Linh Huyết đứng trên đấu giá đài, thần sắc âm trầm bất định.

Báo cáo nội dung xấu