Phàm nhân tu tiên - Chương 1282 - 1283
Chương 1282: Chân Linh Lân phiến
Giá 300 vạn linh thạch, Hàn Lập vẫn xuất ra
được. Nhưng tính cho cùng thì dù sao cũng chỉ là Chân Thiềm Linh Huyết, tuyệt
không có lời.
Hắn có nhiều linh thảo quý hiếm có thể đổi
lấy linh thạch, nhưng với tính cách cẩn thận vốn có của hắn, tuyệt không ở nơi
này bán ra quá nhiều linh thảo mấy ngàn năm.
Một khi có người để ý thì có thể sẽ vô cùng
nguy hiểm.
Nhìn người ra giá vừa rồi, tựa hồ ở trong
tình thế bắt buộc phải có Chân Thiềm Linh Huyết. Nếu Hàn Lập ra giá cao hơn
cũng chưa chắc giành được mà ngược lại còn khiến cho nhiều người chú ý.
Hơn nữa số lượng Chân Thiềm Linh Huyết ở
đây cũng chỉ đủ cho Hàn Lập luyện tập cách chế tạo Chân Thiềm Dịch, vô phương
đủ để cho hắn luyện thành đan dược.
Hắn cẩn thận toan tính một phen, cuối cùng
sắc mặt âm trầm không ra giá. Nhưng Hàn Lập không đấu giá không có nghĩa là
người khác cũng bỏ cuộc.
Kết quả có nhiều người liên tiếp ra giá.
Hiển nhiên những người này đều là Hóa Thần hậu kỳ tu sĩ, nhu cầu cấp bách cần
Chân Thiềm Dịch để đột phá bình cảnh. Các tu sĩ bình thường tuyệt không ra giá
cao như vậy.
Sau khi cạnh tranh kịch liệt một hồi, Chân
Thiềm Linh Huyết đã lên tới giá bốn trăm vạn, bị người ra giá ba trăm vạn lúc
đầu mua mất.
Ra giá tiền khủng khiếp như vậy dẫn tới
việc không ít tu sĩ thường xuyên đưa mắt dòm về phía tòa Phi Thiên Thạch Ốc
không ngừng đánh giá, âm thầm phỏng đoán thân phận đối phương. Nhưng tự nhiên
không thu hoạch được gì.
Tiếp theo là có thêm một số tài liệu cũng
quý hiếm tương tự, đều là vật rất cần thiết cho Luyện Hư Kỳ tu sĩ luyện chế đan
dược. Người giành mua tuy thưa thớt nhưng giá tiền lại càng khiến cho chúng
nhân líu lưỡi.
Có một Man Hoang dị quả màu tím được trực
tiếp ra giá gần ngàn vạn.
Các tu sĩ lần đầu tham gia loại đấu giá này
đều trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ mới là tài liệu đã kinh người như vậy,
thử hỏi nếu là thành phẩm đan dược dành cho Luyện Hư thì tưởng tượng khủng
khiếp như thế nào.
Không bao lâu các tài liệu bí tịch vật
phẩm… đều đã được bán xong. Bạch Bào lão giả bèn phất tay một cái, hơn mười tên
cung trang nữ tử đang đứng phía sau lưng liền nhao nhao phi thân phiêu hạ xuống
đấu giá đài. Cùng lúc đó từ dưới đài chậm rãi đi lên ba tu sĩ ăn mặc khác nhau.
Một phụ nhân vận tố trang thanh quần, một lão giả mặt mũi hồng hào và một trung
niên nho sinh tướng mạo nho nhã. Thấy ba người này chúng nhân trong sảnh lại
một hồi xôn xao.
Hàn Lập nghe trộm được linh tinh các ngôn
từ đãi loại là “Giám Định Sư”, rõ ràng ba người này là tam đãi giám định sư của
phường thị mà Xích lão giả đã nhắc ban đầu.
Tu vi ba người này đều không bằng Xích lão
giả, chỉ là Hoá Thần sơ kỳ, nhưng thần thái ai cũng bất phàm, hơn nữa lại có
thể khiến chúng tu trong sảnh xôn xao, hiển nhiên không phải là kẻ đầu đường có
chợ.
Trong lúc Hàn Lập suy nghĩ như vậy thì Bạch
bào lão giả tiến lên nói vài câu khách khí với ba người này, rồi quay mặt hướng
về các tu sĩ trong sảnh lớn tiếng nói:
“Cuối cùng là lần đấu giá ba bảo vật trân
quý nhất của đãi hội kỳ này, được phân biệt chia ra mỗi người giữ một vật.”
“Bảo vật thứ nhất là ba miếng lân phiến của
Man Hoang Chân Linh Mặc Kỳ Lân. Vật này có khả năng luyện chế Quỳ Thuỷ Chân
Linh Đan trong truyền thuyết, cũng là loại tài liệu luyện chế cấp bậc tối cao
Linh Bảo thuỷ thuộc tính. Nếu dùng luyện chế Linh Bảo có tỉ lệ thành công cao
gia nhập vào nhóm Linh Bảo trong Hỗn Độn Vạn Linh Bảng. Nếu luyện chế Quỳ Thuỷ
Chân Linh Đan, một khi ăn vào, Hoá Thần sơ kỳ sẽ tiến giai lên trung kỳ. Đương
nhiên việc luyện chế Linh Bảo hay Linh Đan có thành công hay không, dù cho có
tông sư chỉ điểm, là chưa biết. Nhưng nếu có đão hữu nào mua được các miếng lân
phiến này mà tính toán luyện chế Linh Bảo thì lão phu có thể cấp miễn phí
phương pháp luyện chế. Hắc hắc, đó cũng là điểm tư tâm của lão phu.”
Bạch Bào lão giả mỉm cười nói liền một hơi
rồi thối lui đứng sau lưng tam đãi giám định sư.
Các tu sĩ trong sảnh vừa nghe tên “Mặc Kỳ
Lân lân phiến.”, đãi bán phần đều hút một ngụm lương khí, nhìn lên các giám
định sư trên đài. Rồi tất cả không hẹn mà đồng đứng lên. Còn những tu sĩ giàu
có và các tu sĩ mục đích tới đây để truy tìm bảo vật thì lập tức mừng như điên
như dại.
Xem ra sự chờ đợi của họ từ nãy đến giờ là
không uổng phí. Mặc kệ hai món bảo vật còn lại là cái gì, chỉ riêng Mặc Kỳ Lân
lân phiến đã xứng đáng cho họ phóng tay mặc sức.
Bất quá đãi đa phần trong bọn họ đều có chủ
ý về Quỳ Thuỷ Chân Linh Đan, các người có chủ ý dùng để luyện khí chắc không
được một phần, các người này đều là các tu sĩ tu luyện công pháp thuỷ thuộc
tính.
Hàn Lập nghe nói đến Quỳ Thuỷ Chân Linh
Đan, trong lòng đồng dạng cũng rung động mạnh.
Loại linh đan có thể giúp một tu sĩ chỉ
trong một đêm tiến giai thì thật là nghịch thiên. Đây đúng là loại mà hắn mơ
ước. Hiện tại có cơ hội này, trong đầu hắn liền chớp nhoáng quyết định bằng mọi
giá phải có được ba miếng lân phiến này. Dù cho có phải mạo hiểm cũng là đánh
giá. Ánh mắt Hàn Lập chớp động, thần sắc lộ vẻ quyết đoán.
Đúng lúc này, vị trung niên phụ nhân liền
bước lên trước, giơ tay phất một cái vào trữ vật trạc, hiện ra ngọc hạp trong
suốt dài cỡ một thước, trên bề mặt mơ hồ chớp động các loại phù văn, tản ra một
cỗ bạch thang thang quang hà. Thoạt nhìn rõ ràng cũng không phải là một ngọc
hạp bình thường.
Phụ nhân không cần Bạch Bào lão giả giới
thiệu, ngón tay điểm vào nắp hộp. Sau một tiếng phanh vang lên, nắp hộp tự động
mở lên, vài tiếng vèo vèo phát lên, ba đão điểu quang bắn ra phóng thẳng lên
trời. Nhưng phụ nhân đã sớm có chuẩn bị, một tay nhẹ nhàng trảo một cái vào hư
không, liền có một cỗ lực lượng vô hình lôi kéo ba đão điểu quang này xuống
chui vào trong tay.
Phụ nhân mang hai cái bỏ lại vào trong ngọc
hạp rồi dán lên trên nắp hạp một đão phù cấm chế. Cái còn lại thì nàng giữ lại
trong tay, một mặt hướng chúng tu biểu diễn, trong miệng ung dung nói:
“Ai cũng biết Mặc Kỳ Lân trời sinh đã có
Chân Linh thủy thuộc tính, da và lân phiến là loại tài liệu thủy thuộc tính cao
cấp bậc nhất. Đối với công pháp thủy thuộc tính cũng có tính hữu dụng rất lớn.
Muốn kiểm nghiệm lân phiến này thật hay giả chỉ có hai cách.”
“Cách thứ nhất: lân phiến được lấy ra từ da
Kỳ Lân, bên trong ẩn chứa thủy linh lực rất kinh nhân, dù chưa qua luyện chế,
bản thân cũng đã có thể so sánh với đỉnh bậc dị bảo thủy thuộc tính.”
Trung niên nữ tử vừa nói xong liền lập tức
quán chú linh lực cuồn cuộn đổ vào miếng lân phiến trong tay, rồi ném miếng lân
phiến này vào không trung.
Nhất thời linh quang màu lam huỳnh phát ra
sáng ngời, bề mặt của lân phiến bỗng nhiên hiện ra một đóa lam sắc quang liên,
ánh sáng phát ra chói mắt, lộng lẫy rực rỡ như một viên kim cương vậy.
Phụ nhân tiếp tục thôi thúc pháp quyết,
Liên Hoa chuyển động quay tròn, hình thể cuồng tăng, trong lam sắc linh quang,
liên hoa phát triển lớn lên cỡ bằng đầu người.
Cánh hoa rung động, vô số lam sắc quang
điểm bắn ra khắp nơi, thủy linh khí nồng nặc dị thường khuếch tán tràn ngập
trong toàn đãi sảnh.
Hàn Lập trong Phi Thiên Thạch Ốc, ánh mắt
chớp động, một tay nhấc lên, năm ngón tay hợp lại, một lam sắc quang điểm được
hắn chộp vào trong tay. Hai mắt Hàn Lập khép hờ cảm nhận từng tia lạnh lẽo
nhanh chóng khuếch tán từ trong bàn tay ra khắp toàn thân. Sau đó hắn mở mắt
ra, trong con ngươi lộ ra vẻ vừa ý.
Đích thật là thủy linh lực tinh thuần dị
thường, uy năng có thể phát xuất ra như vậy, xem ra quả thật là Mặc Kỳ Lân Chân
Linh lân phiến.
Không riêng gì Hàn Lập, các tu sĩ khác cũng
cảm nhận trong lam sắc quang điểm ẩn chứa linh lực tinh thuần, cơ hồ trong lòng
cũng đã tin bảy tám phần.
Giờ phút này, cổ tay của phụ nhân lại rung
lên, tay miết lên đóa Liên Hoa. Một tiếng “phù, phù…” vang lên, Liên Hoa tự
động biến mất. Lam sắc quang điểm đang tràn ngập khắp đãi sảnh trong nháy mắt
tiêu tán hết. Phụ nhân lạnh nhạt nói tiếp:
“Cách thứ hai: Chân Linh tồn tại trong
thiên địa, Kỳ Lân lân phiến cứng rắn không dưới cấp bậc Chân Linh cường đãi
nhất là Chân Long. Mặc dù sau khi lột da, mức độ cứng rắn bị giảm bớt phân nửa
nhưng đối với công kích bình thường muốn phá hủy nó chỉ là chuyện si tâm vọng
tưởng.” Nói xong, phụ nhân lại ném miếng lân phiến này vào không trung.
Lân phiến bay ra dừng lại giữa không trung
không nhúc nhích.
Đúng lúc này trên tay phụ nhân bỗng lóe lên
kim quang, một cây đãi phủ hơn thước hiện ra, kim quang lấp lánh, hàn khí bức
người.
Sắc mặt phụ nhân trầm xuống, Kim Phủ hóa
thành một đão kim quang bay lên không, nhắm ngay miếng lân phiến, chém mạnh
xuống. Một tiếng “Chát….” vang lên thật lớn. Bên ngoài lân phiến chợt lóe lên ô
mang, thanh Kim Phủ vô cùng sắc bén bị đánh bật ngược trở lại. Lân phiến vẫn
bình thường không có gì sứt mẻ. Nhưng trung niên phụ nhân lại không thèm để ý,
trong miệng tiếp tục lẩm bẩm.
Một đão thanh sắc hỏa trụ gào thét phóng
lên không cuốn lấy lân phiến vào bên trong.
“Tam sắc Thanh Kiếp Hỏa!”.
Có mấy tiếng kinh hô vang lên trong đãi
sảnh, không ít tu sĩ trên mặt hiện lên nét hâm mộ.
Phụ nhân tiếp tục kháp quyết xua tan đão
thanh hỏa này. Trên không trung miếng lân phiến vẫn phát ra thanh quang nhàn
nhạt, bộ dáng bình yên vô sự.
Tiếp theo sau phụ nhân dùng mọi hình thức
như lôi kích, băng phong, … nhưng đều vô hiệu quả với miếng lân phiến.
Cuối cùng phụ nhân phóng ra một kiện bảo
vật ma đão phát ra một đoàn huyết vụ nhưng cũng không có cách nào xâm thực được
lân phiến. Cuối cùng nàng dừng cuộc kiểm tra lại.
Nàng phất tay vào không trung, thu lại
miếng lân phiến bỏ vào ngọc hạp rồi cẩn thận dán đão phù cấm chế lên trên. Sau
đó một tay nàng nâng ngọc hạp lui ra sau vài bước đứng thảnh nhiên bất động.
Lúc này Bạch Bào lão giả lại đi ra trước
đài, nhìn về chúng tu sĩ cười một tiếng, nói vô cùng ngắn gọn:
“Chân Linh Mặc Kỳ Lân lân phiến, ba miếng,
giá ban đầu 1500 vạn, mỗi lần tăng giá tối thiểu 100 vạn. Đấu giá bắt đầu.”
“1700 vạn.”…
“1800 vạn.”…
“2000 vạn…”
Giá lân phiến ngay từ lúc đầu đã tăng lên
chóng mặt. Một số tu sĩ đã từng trải qua các cuộc đấu giá các vật chí bảo, giờ
phút này sắc mặt đãi biến, tâm tư tranh đoạt đã chết hoàn toàn.
Mặt của Hàn Lập không đổi sắc, nhưng ánh
mắt của hắn chớp động lộ ra một tia ngoài ý muốn. Không ngờ tại lúc tối hậu này
vẫn còn nhiều tu sĩ giàu khủng khiếp như vậy.
Bất quá hắn cũng không vội ra giá mà lạnh
lùng quan sát diễn biến…
Chương 1283: Chộp được
Bỏ ra ngàn vạn linh thạch để lấy ba miếng
lân phiến thật ra đối với một số người chỉ là vài chữ số mà thôi, đâu thể nào
so với giá trị chỉ trong một đêm tăng tiến một bậc tu vi.
Mà khi đã tiến giai Hóa Thần, mỗi khi muốn
tiến thêm một giai đều là những chặng đường vô cùng gian nan. Hơn phân nửa Hóa
Thần tu sĩ đều bị dừng tại giai đoạn sơ kỳ cảnh giới.
Giờ phút này giấc mộng tiến giai đang sờ sờ
trước mắt, khó trách các tu sĩ lại trở nên điên cuồng như vậy.
Nhưng dù điên cuồng đến như thế nào thì
cũng có mức giới hạn của nó.
Khi giá tiền đột phá tới 2500 vạn linh
thạch, số tu sĩ tham gia đấu giá đã không còn mấy ai.
Chỉ còn có ba người vẫn tham gia tranh
đoạt.
Trong đó thanh âm của tên tu sĩ đã đoạt
được Chân Thiềm Linh Huyết lúc trước vẫn rổn rảng vang lên.
Hai người còn lại một là giọng già lão, hai
là giọng trong trẻo. Rõ ràng là một lão giả và một nữ tu.
Ba người thi nhau đấu giá, trong nháy mắt
giá tiền đã lên tới tận trời, tiếp cận 3000 vạn linh thạch.
Khi thanh âm lười biếng của người ra giá
3000 vạn linh thạch vang lên thì nữ tu và lão giả tắt nghẹn.
Xem ra giá này đã ngoài giới hạn của bọn
họ, chỉ còn biết cam lòng chấp nhận.
Chúng tu sĩ thần sắc khác nhau nhìn chăm
chú diễn biến trên đấu giá đài. Trên không trung trong pháp bàn biến ảo các chữ
số, đã chuẩn bị biến thành màu kim sắc để xác định chủ nhân chân chính.
“3100 vạn.”
Một thanh âm bình tĩnh dị thường vang lên.
Lời này vừa phát ra, toàn bộ chúng tu sĩ
trong sảnh đều ngẩn ra, có chút hả hê.
Xem ra cho dù giá đã ở trên trời, nhưng
Chân Linh Lân Phiến vẫn còn chưa xác định được chủ nhân chính thức.
Không ít tu sĩ hướng mắt nhìn về phía một
tòa Phi Thiên Thạch Ốc khác.
Trong gian thạch ốc này có Hàn Lập đang
ngồi thẳng thản nhiên trong đó.
“3200 vạn.”
Thanh âm lười biếng vang lên có chút kinh
ngạc.
“3300 vạn.”
Hàn Lập tăng giá không chút do dự.
“3400 vạn.”
Có chút chần chờ, thanh âm lười biếng lại
vang lên.
“3500 vạn.”
Không ít tu sĩ bắt đầu hút vào một ngụm
lương khí.
Cho dù là Chân Linh Lân Phiến nhưng giá
tiền này thất quá điên khùng. Linh Bảo bài danh trong Hỗn Độn Vạn Linh Bảng bất
quá cũng chỉ có đến giá này mà thôi.
“3500 vạn? Hừ! Xích đão hữu. Ta hoài nghi
vị đão hữu này không thể có nhiều linh thạch như vậy, chỉ là thuần túy quấy rối
mà thôi. Đão hữu nên chăng kiểm tra lại người này có khả năng xuất ra số tiền
như vậy? “ Chủ nhân thanh âm lười biếng đột nhiên lạnh lùng nói.
“Sau khi đãi hội kết thúc, lão phu sẽ tự
mình kiểm tra chuyện này. Nhưng khi đang đấu giá, thỉnh hai vị đão hữu mạnh dạn
tiếp tục đi.” Xích lão giả vẫn bình tĩnh chỉ cười hí hí nói.
Hiển nhiên lão cũng chưa biết thân phận của
hai người này nên không thể đắc tội với ai được.
“Nếu Xích huynh đã nói như vậy, tại hạ cũng
dừng lại xem thử vị đão hữu này thật có thể xuất ra 3500 vạn linh thạch để lấy
vật được hay không?” Chủ nhân thanh âm lười biếng có chút thẹn quá hóa giận, âm
dương quái khí nói ra một câu như vậy, quả thật không hề ra giá nữa.
Kết quả trong pháp bàn các chữ số đã chuyển
thành kim sắc. Bạch bào lão giả tuyên bố ba miếng lân phiến thuộc sở hữu của
Hàn Lập. Tiếp theo lão và phụ nhân mang theo ngọc hạp nhẹ nhàng vén áo bay đến
tòa Phi Thiên Thạch Ốc của Hàn Lập.
Cả hai dừng lại trước cửa Phi Thiên Thạch
Ốc.
Lão giả không nói hai lời, đan thủ lộn
chuyển, một thanh sắc lệnh bài xuất hiện trong tay, các phù văn bao quanh thạch
ốc nhoáng lên, thân hình lão chớp động cùng phụ nhân bất động thanh sắc tiến
vào trong thạch ốc.
Khi tiến vào bên trong, Xích lão giả nhìn
Hàn Lập được bao trong bạch sắc quang hà, sau khi mỉm cười, mới ôm quyền nói:
“Xích mỗ đã đưa vật đến, đão hữu cũng nên
xuất ra linh thạch để thanh toán. Nếu có vật thế chấp thì ta và Hà đão hữu sẽ
hội lại đánh giá giá trị. Nếu đão hữu vẫn chưa vừa lòng thì lão phu sẽ thỉnh
hai vị đão hữu còn lại tới đây cùng định giá.” Biểu hiện của Bạch Bào lão giả
khách khí vạn phần.
“Tại hạ sao lại không tin ánh mắt của Xích
huynh và Hà đão hữu, hai vị hãy xem vật này một chút.”
Ánh mắt Hàn Lập dừng lại trên ngọc hạp
trong tay phụ nhân, một mặt tay áo hắn rung lên, xuất ra một cái cẩm hạp hơn
nửa thước, cười hăng hắc nói.
Với thân phận từng trải của mình, dĩ nhiên
lão giả đã từng gặp qua không biết bao nhiêu bảo vật. Lúc này lão chỉ nhẹ gật
đầu, mở nắp hạp, nhẹ nhàng nhìn qua.
Một cỗ thanh hương xuất ra tứ tán khắp
thạch ốc. Mà khi ánh mắt lão giả quét qua, thân hình liền rung động mạnh, hai
mắt sáng lên.
“Vạn năm linh thảo!”.
Lão giả hít sâu một hơi, rốt cuộc dời ánh
mắt khỏi hạp nhìn qua Hàn Lập, thần sắc có chút cổ quái.
Phụ nhân nghe 4 chữ “Vạn năm linh thảo.”
trong lòng đồng dạng cũng rung động mạnh, đuôi mày chau lại, bước lên nhìn vào
cẩm hạp.
Chỉ thấy trong một đoàn nhũ bạch sắc bạch
quang, một gốc cây linh thảo toàn thân tuyết bạch cao cỡ một tấc lẳng lặng nằm
ở đó. Các phù văn như loại hóa thần hư ảnh hiện lên chớp động.
“Vạn năm linh văn. Bộ dáng của vạn năm linh
thảo. Bất quá thật hay giả phải cẩn thận xem xét lại.” Phụ nhân ngắm nhìn chốc
lát rồi chậm rãi nói.
“Đối với linh thảo lão phu không có kinh
nghiệm như Hà đão hữu. Làm phiền đão hữu xem xét vật này một chút.” Thần sắc
của Bạch Bào lão giả như thường, khách khí nói với phụ nhân.
Phụ nhân gật đầu, cầm lấy gốc linh thảo
trong cẩm hạp, đan thủ lộn chuyển, xuất ra một thanh lục sắc ngọc xích dài cỡ
một thước, toàn thân xích khảm đầy hơn hai mươi các loại hoa văn chú ngữ cổ
quái như xoắn ốc.
Ánh mắt lóe lên, phụ nhân cầm thanh xích
này nhẹ nhàng chạm vào gốc linh thảo.
Khi lục xích tiếp xúc với linh thảo, tự
nhiên kích phát ra nhũ bạch sắc linh quang, nhất hô nhất ứng, đồng thời Ngọc
Xích phát sáng ra nhiều vòng linh văn cổ quái.
Ánh sáng xanh biếc phát ra chói mắt. Khi
vòng linh văn thứ mười xuất hiện, gương mặt bất động của phụ nhân rốt cuộc động
dung.
Nàng cẩn thận nhìn kỹ lại linh thảo trong
cẩm hạp một lần nữa rồi mới nói:
“Đích thật là Vạn Năm Linh Thảo, lại là một
gốc Tuyết Giao Thảo mười vạn một ngàn năm. Tuyết Giao Thảo nguyên là một loại
linh dược quý hiếm so với loại vạn năm linh dược bình thường lại càng giá trị
hơn bán phần. Ta phỏng đoán cái này tương đương với 700 vạn linh thạch.”
“700 vạn. Ân. Cũng không sai biệt lắm so
với dự tính của lão phu. Đão hữu thấy giá qui đổi của bọn ta thế nào, có dị
nghị gì thì cứ nói?” Bạch bào lão giả do dự một phen, rồi quay đầu nhìn Hàn Lập
nói.
“Giá này tại hạ không có ý kiến. Đão hữu
xem thêm mấy thứ này để định giá thế chấp cho tại hạ.” Thanh quang trên cổ tay
Hàn Lập lóe lên, liên tiếp xuất ra thêm 4 cái ngọc hạp ném qua đối phương.
Bạch Bào Lão giả giơ tay lên thu lại toàn
bộ các ngọc hạp rồi mở nắp ra xem.
Lần này, dù có trấn định nhưng khóe mắt của
lão giả không khỏi co giật run rẩy không ngừng.
“Đều là Vạn Năm Linh Thảo?” Giọng lão giả
có chút khàn khàn.
“Phường thị các hạ không thu loại linh dược
này?” Hàn Lập cười khẽ.
“Đão hữu thật sự nói đùa!” Bạch Bào lão giả
cười ha ha, nhìn Hàn Lập, trong lòng không khỏi kinh dị.
Phụ nhân cũng bán tín bán nghi bước lại
xem.
Kết quả trên mặt nàng biến dạng đủ loại màu
sắc.
Một gốc Vạn Năm Linh Thảo tự nhiên không
thể bằng Chân Linh Lân Phiến. Nhưng mức độ sử dụng cần thiết và đa dụng của Vạn
Năm Linh Thảo thì khỏi phải nói, tất cả các loại linh đan cấp Hóa Thần trở lên
đều phải cần thuốc dẫn hoặc tài liệu phụ trợ mà Vạn Năm Linh Thảo lại đáp ứng
được điều này. Nhưng muốn kiếm được thì lại vô cùng gian nan trắc trở, luôn
luôn là món thiếu hụt khi luyện chế thuốc của các cao giai tu sĩ.
Tính trân quý của nó khiến cho mọi phường
thị đều muốn thu vào nhưng không phải muốn mua là có được.
“Nếu Hà đão hữu kiểm qua không có vấn đề.
Ba miếng lân phiến này thuộc về đão hữu. Đão hữu cẩn thận cất đi.” Trong mắt
bạch bào lão giả chợt lóe lên kỳ quang, cầm cẩm hạp đưa cho Hàn Lập.
“Tại hạ không khách khí. Ân… không sai.
Đích xác không có vấn đề” Hàn Lập thu lấy cẩm hạp cẩn thận kiểm tra một lúc rồi
gật đầu vừa lòng.
Bạch Bào Lão giả thấy Hàn Lập có nhiều gốc
Vạn Năm Linh Thảo như vậy cũng có chút tò mò nhưng cũng không nói thêm gì, thu
linh dược lại rồi làm phép mang phụ nhân rời khỏi Phi Thiên Thạch Ốc, quay lại
đấu giá đài.
Các tu sĩ bên ngoài chờ đợi bất quá chỉ là
một bữa cơm công phu mà thôi, họ vẫn nhẫn nại ngồi chờ kết quả,
Khi thấy bọn Xích lão giả đi ra, ánh mắt
của tất cả nhìn Xích lão muốn biết giao dịch có thành công hay không.
“Chư vị đão hữu không cần đa tâm cái gì.
Giao dịch đã thành công.”
“Món thứ hai chính là Linh Bảo trong Hỗn
Độn Vạn Linh Bảng, giá trị chỉ có trên Chân Linh Lân Phiến. Thông thiên linh
bảo Bình Hải Qua. Giá quy định 2000 vạn.”
Bạch bào lão giả không nhiều chuyện về Hàn
Lập, trong miệng lập tức tuyên bố đấu giá món thứ hai.
Hồng diện lão giả bước lên lấy từ trong trữ
vật trạc một thanh giáo ngắn phát ra lam sắc hà quang.
Nhiệt tình của chúng tu sĩ trong sảnh dĩ
nhiên không thấp so với Chân Linh Lân Phiến. Sau khi lão giả biểu diễn một số
thần thông khó tin của Bình Hải Qua. Cuộc tranh đoạt kịch liệt bắt đầu diễn ra.
Trong lúc này Hàn Lập cầm trong tay một
miếng lân phiến màu xanh, tập trung tinh thần quan sát, tựa hồ không có chút
hứng thú chút nào với kiện Thông Thiên Linh Bảo kia.
Kết quả cây Bình Hai Qua được định giá 3500
vạn bị một vị tu sĩ xa lạ đoạt lấy.
Rốt cuộc món đồ tối hậu của đãi hội cũng
sắp diễn ra.