Phàm nhân tu tiên - Chương 1284 - 1285
Chương 1284: Chân linh thế gia
“Lần đấu giá này là công pháp của cũng một
vị tiến bối Hợp Thể hậu Kỳ danh chấn nhân yêu lưỡng tộc năm xưa. Tên của vị
tiền bối này chắc có nhiều vị không biết nhưng nhắc đến thần thông Đãi Chu
Thiên Diệt Tuyệt Thần Châm, hắc hắc, chỉ sợ quá nửa ở đây đều đã nghe nói qua.
Thần thông này vang dậy trong trong trận đãi chiến với dị tộc năm xưa. Không
phải là không có lưu truyền phương pháp tu luyện thần thông này, thậm chí bên
Yêu Tộc cũng có yêu tu đã từng tu luyện qua thần thông này. Nhưng bản công pháp
này chính là bản gốc cho chính Ngũ Linh Chân Quân tiền bối tạo ra. Giá trị như
thế nào chắc lão phu không cần nói nhiều. Giá trị của bản công pháp này trọng
yếu không phải lúc này mà lúc tu luyện về sau, công pháp kiêm Ngũ hành thuộc
tính, biến hóa khôn lường, uy lực không thể dò nông sâu. Tuy nhiên tu luyện
công pháp này điều kiện có chút quỷ dị. Người tu luyện phải là Nhân Tộc. Tu vi
không thể quá cao phù hợp với Nguyên anh kỳ và Hóa Thần kỳ. Người tu luyện thân
phải mang Ngũ Hành linh căn nếu không rất khó thành. Đương nhiên tu luyện công
pháp này còn có chút hà khắc khác nhưng không phải là không thể vượt qua, lão
phu cũng không tiện nói tỉ mỉ được. Công pháp này là bản đầy đủ, người đấu giá
lấy được có thể tự mình kiểm nghiệm. Còn có một chuyện cần phải nhắc nhở chư
vị, uy lực của công pháp này là rất lớn nhưng chỉ có một mình Ngũ Linh Chân
Quân tiền bối là tu luyện đến Hợp Thể Kỳ, còn lại là phần thì tu luyện không
nổi phần thì bị đình trệ tại cấp Hóa Thần, ngay cả tiến giai vào Luyện Hư cũng
vô cùng ít ỏi không có mấy ai. Đương nhiên chuyện tu luyện phụ thuộc vào cơ
duyên nếu không Ngũ Linh Chân Quân làm sao có thể tiến giai đến Hợp Thể Kỳ.”
“Tốt lắm. Bộ công pháp này mang tên Âm
Dương Hóa Cực Quyết. Điều hơn lẽ thiệt Xích mỗ đều đã nói rõ ràng. Chư vị đão
hữu nào thấy hứng thú có thể đấu giá. Giá quy định 2000 vạn, mỗi lần tăng 100
vạn. Đấu giá bắt đầu!”.
Sau khi Bạch Bào lão giả giới thiệu xong,
trung niên nho sinh mỉm cười xuất từ trong trữ vật trạc một cái mộc hạp bên
trong có một ngọc giả phát ra kim quang chói mắt. Hiển nhiên ngọc giản này có
ghi chép pháp quyết Âm Dương Hóa Cực Quyết.
Danh tiếng của Đãi Chu Thiên Diệt Tuyệt
Thần Châm không nhỏ, không ít tu sĩ trong sảnh phát ra kỳ quang trong mắt,
gương mặt lộ vẻ hưng phấn.
Cho dù điều kiện tu luyện như thế nào, đa
số tu sĩ ở đây tuyệt không thèm để ý.
Dù sao tham gia ở đây đều là cấp Hóa Thần
trở lên. Việc tiến giai Luyện Hư cũng đã yêu cầu phải có Ngũ Hành linh căn, dù
cho công pháp này không yêu cầu thì ai cũng phải tìm cách bổ khuyết điều này.
Đương nhiên công thành công hay không thì chỉ có trời biết.
Nhưng khi Xích lão giả nói công pháp này có
ít người thành công, đã có một số tu sĩ tắt đi tâm tư tranh đoạt.
Trong đó có Hàn Lập. Mặc dù công pháp này
không phải chuyện đùa nhưng tu luyện chẳng dễ dàng như thế làm cho hắn mất cả
hứng thú.
Nếu bàn về uy lực, công pháp Pháp Thể Song
Tu của hắn tuyệt cũng không kém. Huống hồ giá gốc đồng dạng 2000 vạn khiến hắn nhướn
mày hoàn toàn đoạn tuyệt tâm tư tranh đoạt.
Bất quá vẫn có một số tu sĩ tự cảm thấy
mình thiên phú hơn người nên cảm thấy hứng thú không ít. Giá 2000 vạn vẫn không
ngăn cản được một số hữu tâm nhân ra giá.
Nhưng chỉ qua hai đợt ra giá, hốt nhiên có
một thanh âm lạnh lùng truyền đến:
“4000 vạn.”
Tất cả đều một phen trợn mắt há hốc mồm.
Kẻ ra giá chính là kẻ đoạt Chân Thiềm Linh
Huyết, chủ nhân có thanh âm lười biếng.
Giá như thế chẳng những làm cho các Hóa
Thần tu sĩ há hốc mồm mà còn khiến cho các Luyện Hư tu sĩ đan có hứng thú liền
tắt điện.
Tất cả đều âm thầm tự hỏi vị này rốt cuộc
là người phương nào mà giàu cũng khiếp như vậy. Nhiều linh thạch như vậy có thể
khiến cho một Luyện Hư tu sĩ táng gia bại sản.
Hàn Lập cũng âm thầm suy nghĩ như vậy nhưng
sự việc không liên quan đến mình nên hắn cũng không bận tâm nhiều.
Pháp quyết đã được định giá tự nhiên đãi
hội phải kết thúc.
Trong lúc Bạch Bào lão giả tuyên bố bế mạc,
cấm chế tại Phi Thiên Thạch Ốc phát động, Hàn Lập được truyền tống ra ngoài
xuất hiện tại một nơi nào đó trong hành lang bên ngoài đãi sảnh.
Linh quang liên tiếp chớp động, nhiều tu sĩ
cũng lục tục truyền tống ra.
Nhưng ai cũng có bạch hà bao bọc nên không
ai nhận ra ai.
Hàn Lập cũng không thèm nhìn ai sải bước đi
về đãi môn của Thái Huyền Điện.
Đấu giá đãi hội đã kết thúc, hắn cũng không
quay lại Thạch Tháp mà tính toán ly khai khỏi Thiên Uyên Thành quay lại động
phủ của mình.
Bây giờ vẫn còn cách lần tuần tra kế tiếp
khoảng nửa năm. Hắn muốn nhân cơ hội này vội vàng trở về làm cho thuần thục một
số linh dược luyện chế Ngọc Thanh Đan và thật nhiều đan dược khác. Lần tu luyện
sắp tới hắn phải cần rất nhiều đan dược.
Còn ba miếng Chân Linh Lân Phiến hắn sẽ
không tùy tiện luyện chế.
Cần phải có thời gian nghiên cứu bảo chứng
phương pháp luyện chế Quỳ Thủy Linh Đan có thật thành công hay không đã.
Bậc linh dược nghịch thiên như thế là chỗ
dựa cho hắn đột phá bình cảnh sau này, tuyệt không thể vội vã luyện chế.
Hàn Lập ra khỏi Thái Huyền Điện bay xẹt qua
một tường thành cao lớn, độn tẩu về hướng hoang dã chi địa.
Lúc này trong mật thất của Thái Huyền Điện
có hai ngươi đang thương lượng chuyện gì.
Một người từ mi thiện mục, vận bạch bào,
đang thúc thủ đứng, thần thái cung kính, chính là Xích lão giả.
Còn ngồi trước lão giả trên một cái ghế là
một thanh niên ngông nghênh vận tử bào mặt mũi anh tuấn.
Nơi khóe miệng của thanh niên có một nốt
ruồi đỏ tươi nhìn rất dễ coi.
Xích lão thần sắc cung kính nói:
“Công tử yên tâm, người nọ đã dùng bí thuật
che lấp mặt mũi nhưng không thể che dấu Tử Quang Linh Mục của lão phu. Kẻ lấy
Âm Dương Hóa Cực Quyết tuyệt đối là một nữ tu. Tuổi tác xấp xỉ công tử nhưng
dung mạo lại xấu vô cùng.”.
Vị Luyện Khí Đãi Sư đãi danh đỉnh đỉnh ở
Thiên Uyên Thành lại vô cùng cung kính trước mặt thanh niên này. Điều này mà để
cho chúng tu sĩ trong thành nhìn thấy chỉ tất cả đều nổ con mắt.
Thanh niên có nốt rồi đỏ nghe lão giả nói
như vậy, khóe miệng nhếch lên khẽ cười:
“Xích lão không cần nghi hoặc, nữ tu này đã
có thể xuất ra nhiều cực phẩm linh thạch như vậy đổi lấy pháp quyết, không cần
phải phỏng đoán thân phận nữa, không ngoài người của Diệp gia hoặc Cốc gia. Hai
nhà này cùng Lũng gia của chúng ta đều là bí ẩn Chân Linh thế gia lưu truyền từ
Thượng Cổ đến nay. Chân Linh huyết mạch cũng chỉ có nữ tử kế thừa mà thôi. Lũng
gia chúng ta thì thao túng đấu giá cả Tam Cảnh nhưng bọn họ lại âm thầm khống
chế số lượng kinh người các mỏ quặng cực phẩm linh thạch trong Nhân Tộc. Chỉ là
hai nhà này rất ít khi hoạt động bên ngoài nên kẻ kế thừa Chân Linh Huyết Mạch
không chú trọng lắm về quyền thế. Nhưng lần này xem ra có một nhà mang Thiên
Phương Huyết Mạch đã lộ diện cùng Chân Long Huyết Mạch của nhà chúng ta. Chân
Linh Huyết Mạch nào sẽ là cường đãi nhất trong Linh Giới. Lần này chúng ta đã
thành công. Thì ra các Chân Linh thế gia đệ tử đều che giấu tung tích ẩn trốn
trong Thiên Uyên Thành.” Thanh niên tự tin nói.
“Công tư thần cơ diệu toán. Âm Dương Hóa
Cực Quyết quả là trọng yếu đối với người mang Thiên Phượng Huyết Mạch. Chỉ có
loại công pháp đỉnh bậc này chuyên điều hòa Ngũ Hành chi lực mới có thể kích
phát Thiên Phượng Chi Huyết. Nàng này làm sao biết được đây chính là cái bẫy bố
trí từ Thượng Cổ tới ngày nay.” Bạch Bào lão giả cười hề hề nói.
“Hắc hắc. Sự thông minh của tổ tiên tự
nhiên bậc hậu bối không thể sánh bằng. Lần này nếu không nhờ Chân Long chi
huyết trong bổn công tử viễn siêu hơn tổ tiên đãt thỏa tất cả các điều kiện thì
các lão quái vật trong nhà làm sao cho bổn công tử hành động như vậy. Trong lần
này, để cho mục tiêu không sinh nghi ta thậm chí đã lấy cả Mặc Kỳ Lân Lân Phiến
và Bình Hải Qua trong tộc ra để bán đấu giá, rồi âm thầm truyền tin tức này
trong các Chân Linh thế gia đệ tử. Nếu không hành động cũng sẽ không thuận lợi
như vậy. Cũng may giá tiền tu vào cũng không quá thấp hơn nữa còn đổi được năm
gốc Vạn Năm Linh Thảo cũng không có hại gì. Ủa, tên tu sĩ lấy Chân Linh Lân
Phiến kia, ngươi có nhìn ra lai lịch hắn?” Thanh niên hốt nhiên hỏi.
“Công tử cũng biết, Tử Quang Linh Mục của
lão phu bình sinh chỉ có thể thi triển ba lần trong cuộc đời mà thôi. Lúc tối
hậu mới dám dùng thì làm sao dám sử dụng tùy tiện được. Lão phu chỉ cảm giác
tên này không phải là Luyện Hư mà chỉ là một Hóa Thần tu sĩ mà thôi. Trên người
của hắn chỉ sợ không chỉ có năm gốc Vạn Năm Linh Thảo. Chẳng lẽ người này am
hiểu cách trồng linh dược. Nhuận gia huyết mạch mặc dù không phải là Chân Linh
cường đãi nhưng cũng là tộc độc bộ trong Nhân Tộc về mặt đào tạo linh thảo.”
Lão giả trầm ngâm một chút rồi mới nói.
“Ngươi còn chưa tính đây có thể là người
của Thiểm gia. Thiên Diệu Linh Hoàng của Nhuận gia đã vạch rõ chỉ phụ thuộc vào
Chân Linh gia tộc nên hiện tại chúng ta không nên trêu chọc người này.” Thanh
niên nhướn mày chậm rãi nói.
“Công tử minh giám. Mặc dù ba nhà Chân Linh
thế gia không e ngại Tam Hoàng nhưng chỉ vì một chút linh dược lại vướng vào
một đãi địch thì không đáng.” Lão giả liên tục gật đầu.
“Lần này vận dụng Tử Quang Linh Mục, tu vi
ngươi hao tổn không ít. Chờ xong việc nơi đây, khi quay về ta sẽ chủ trì Huyết
Tế Lễ trợ giúp ngươi tăng tiến tu vi thêm một tầng.” Thanh niên tựa hồ nhớ ra
cái gì, hốt nhiên nhìn lão giả ôn hòa nói.
“Đa tạ công tử thành toàn!” Xích lão giả
nghe vậy, vui mừng quá đỗi vội vàng thi lễ.
Thanh niên vừa lòng gật đầu, nhưng lại do
dự không biết suy nghĩ chuyện gì.
Mấy ngày sau đó, Hàn Lập một mạch độn quang
tiếp cận đến sơn mạch có động phủ của mình. Thì cách động phủ hơn ngàn dặm có
hai người đang đứng bất động thần thái khẩn trương giằng co.
Chương 1285: Thiên Bảo Thượng Nhân và Vạn Lung Châu
“Kim huynh, ngươi một mạch im lặng đi theo
ta không biết có ý tứ gì, chẳng lẽ ta có cái gì đắc tội với đão hữu?”.
Tên đang nói rõ ràng là tên hán tử mày xếch
đã từng cùng Hàn Lập tranh giành linh địa. Mà cái tên đang giằng co với hắn lại
là Kim Bàn Tử từng xuất hiện trong Ngọc Khuyết Các.
Nguyên bổn hai tên này nhìn thì có chút
giao tình mà giờ phút này bộ dáng lại tới mức chỉ một lời không hợp là sẽ lập
tức xuất thủ đánh nhau.
“Ông hiền đệ nói giỡn. Kim mỗ bất quá chỉ
ngẫu nhiên đi ngang qua thấy hiền đệ ở đây, nên ghé lại muốn chào hỏi một chút
mà thôi.” Kim Bàn Tử bộ dáng vô tội nói.
“Ngẫu nhiên nhìn thấy? Chào hỏi? Kim huynh
thấy tại hạ quá ngu chăng? Ai lại vô duyên vô cớ chạy đến nơi hẻo lánh này, lại
thi triển ẩn nấp thuật theo tại hạ một mạch hơn mười vạn lý chỉ để chào hỏi?”
Hán tử mày xếch lạnh lùng nói.
“Ha, ha. Vấn đề này Kim mỗ cũng cảm thấy
rất ký quái. Ông hiền đệ không ở lại tại động phủ tu luyện mà chạy đến đây làm
cái gì. Ta nhớ không lầm nơi này chính là khu vực hiền đệ muốn liều chết để
tranh đoạt lúc trước.” Kim Bàn Tử nheo đôi mắt nhỏ xíu lại, lộ ra vẻ xảo trá
nói.
“Hừ! Ta muốn đi nơi nào có cần phải giải
thích với Kim huynh?” Hán tử mày xếch biến sắc, nét mặt lộ vẻ âm trầm.
“Ông hiền đệ hà tất phải tức giận. Linh địa
này đã có chủ nhân. Vi huynh sợ hiền đệ liều lĩnh quá đáng, nóng lòng muốn thu
thập cái gì gây nhiễu loạn mới theo hiền đệ tới chỗ này. Hiền đệ muốn kiếm cái
gì, chi bằng nói cho Vi huynh một tiếng đễ Kim mỗ giúp một tay được chăng?” Kim
Bàn Tử người ha ha, rốt cuộc lộ ra ý đồ.
Hán tử mày xếch hừ một tiếng, không nói
thêm cái gì, nhưng trong mắt chớp lóe hung quang.
Đột nhiên từ trong hư không sau lưng Kim
Bàn Tử chợt lóe lên một đão lục ti rồi hóa thành một cái lưới lớn màu xanh chụp
xuống.
Quá trình này xảy ra vô thanh vô tức, không
gây ra một tia phong thanh, giống như quỷ mị vậy.
Tựa hồ Kim Bàn Tử không phát giác ra điều
này, gã vẫn mở miệng cười nói với hán tử mày xếch.
Trên mặt hán tử không lộ ra một tia dị sắc
nào nhưng trong lòng thầm mừng, bàn tay đang co trong ống tay áo cử động. Một
khẩu lam sắc phi đao trong suốt bỗng hiện ra, chuẩn bị chờ đối phương bị đãi
võng chế trụ là lập tức tế ra phi đao chém chết liền đối phương.
Mắt thấy ti võng cách đầu Kim Bàn Tử chừng
vài thước thì một màn làm cho người ta giật mình xuất hiện.
Một tiếng “Phanh.” vang lên, từ trong búi
tóc của Kim Bàn Tử chợt đãi phóng linh quang, một phiến kim sắc quang hà cuốn
ra ngưng tụ biến ảo thành một kim sắc đãi thủ chặn lấy lục sắc đãi võng.
Kim quang lục mang đan vào nhau phát ra
thanh âm “Đùng, đùng…”.
“Kim lão ma, là ngươi?”.
“Minh lão quái, ngươi tự mình xuất thủ sao?”.
Hai thanh âm bất đồng từ trong kim quang lục mang truyền ra, chỉ là một
thanh âm lộ vẻ ngoài ý muốn còn thanh âm có vẻ đã trong dự liệu.
Ngay lập tức kim sắc đãi thủ và lục sắc ti võng trong không trung phân khai
ra. Quang mang tắt đi phân biệt biến thành một con Phỉ Thúy Tiểu Giao và một
người lùn chỉ cao chừng nửa thước.
Người lùn này là hoá thân của sư phụ của hán tử mày xếch tế luyện ra. Người
ngoài nhìn nhìn thấy thân cao nửa thước còn dung mạo thì chỉ thấy mơ hồ không
rõ lắm, cảm giác thì tuổi cũng đã cao.
“Phân hồn thuật! Minh lão quái, ngươi dùng dùng thuật này để tránh Thiên
Kiếp độ kiếp, bây giờ ngươi lại xuất ra không sợ nếu có gì sơ xuất sẽ vô phương
thoát khỏi đãi kiếp sao?” Song mục của Phỉ thuý Tiểu Giao nhìn gắt gao người
lùn, lạnh lùng nói.
“Hắc, hắc. Điểm này không cần đão hữu đa tâm lo lắng. Năm xưa danh tiếng
của Thiên Bảo Thượng Nhân thế nào lại có thêm bảo vật tuỳ thân danh chấn lưỡng
tộc mấy vạn năm. Chỉ cần được vài ba kiện bảo vật của ngài, lần độ kiếp sắp tới
không có khả năng lo lắng. Chẳng phải đão huynh cũng đã phái một hoá thân đến
chỗ này sao?” Người lùn chẳng hề để ý, cười nhạt nói.
“Ngươi làm thế nào biết chuyện Thiên Bảo Thượng Nhân?” Phỉ Thuý Tiểu Giao
cả kinh, lớn tiếng quát.
Lúc này Kim Bàn Tử và hán tử mày xếch đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt cung
kính không dám xen vào.
“Chuyện tại hạ làm thế nào bất tất đão hữu quan tâm. Bất quá Minh đão hữu
yên tâm, người biết chuyện này chỉ có ta và ngươi tuyệt không có kẻ thứ ba biết
được. Không bằng người và ta hợp lực cộng sức đoạt bảo, như thế nào?” Người lùn
cười hăng hắc, đề nghị.
“Hợp sức đoạt bảo? Nếu ngươi đã biết chính xác cụ thể đầu mối, hà tất còn
muốn hợp tác làm cái gì?” Tiểu Giao cười lạnh, nói.
“Đúng vậy, Kim mỗ phải quay lại tiểu đồ mới ra tay được, hơn nữa tin tức
nắm được không rõ ràng lắm. Nhưng chỉ cần Minh huynh nắm được cụ thể là được rồi.”
Người lùn thản nhiên nói.
“Ngươi dám uy hiếp ta!” Thanh âm của Phỉ Thuý Tiểu Giao chợt trở nên băng
hàn.
“Kim mỗ sao dám làm như vậy. Tại hạ nói ra chuyện hợp tác tự nhiên là có
bảo vật hỗ trợ Minh huynh tầm bảo. Lúc tìm được bảo vật, ta và ngươi chia đôi,
không gây tổn thương hoà khí chẳng phải là việc tốt sao.” Người lùn rung đùi
đắc ý, liên tục khoát tay nói.
“Ngươi…, ủa, có người tới.” Phỉ Thuý Tiểu Giao giận dữ tính nói điều gì đột
nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời la lên.
Không riêng gì Tiểu Giao mà hai mắt của Kim sắc tiểu nhân cũng loé lên đồng
dạng nhìn về một phương hướng, sắc mặt trầm xuống:
“Xem ra chủ nhân nơi đây đã trở về, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Đão
hữu nhanh quyết định có hợp tác hay không? Nếu không để làm kinh động đến các
lão quái vật ở Thiên Uyên Thành, chỉ e ta và ngươi dã tràng xe cát. Dựa theo
quy định của Thiên Uyên Thành, bảo vật thuộc linh địa của chủ nhân nào khi phát
hiện sẽ thuộc về chủ nhân đó.” Khẩu khí của Kim sắc tiêu nhân trở nên ngưng
trọng.
Ánh mắt của Phỉ Thuý Giao Long chớp động mấy cái, rồi mới thở dài, bất đắc
dĩ nói:
“Hảo! Tạm thời Minh mỗ đáp ứng chuyện hợp tác nhưng tuyệt đối không chia
đều bảo vật. Điều kiện hợp tác cụ thể ta và ngươi sẽ tìm một chỗ thích hợp để
thương lượng. Nơi này không tiện lưu lại. Nghe tiều đồ nói tên chủ nhân ở đây
mặc dù chỉ là Hoá Thần tu sĩ nhưng thần thức cực cao, đừng để hắn phát hiện ra
tung tích của chúng ta.”
“Ha ha, có những lời này của đão hữu là được. Bọn ta đi thôi.” Kim sắc tiểu
nhân gật đầu vừa lòng, đan thủ trảo vào hư không, trong tay bỗng nhiên xuất
hiện ra một cái dù nhỏ màu tím.
Cái tiểu tán này nhẹ nhàng nhoáng lên hoá thành một vầng sáng tròn màu tím bao
người lùn và Kim Bàn Tử vào bên trong, sau đó loé một cái, cả hai tiêu biến vào
hư không.
“Tử Phong Tán! Cả bậc Linh Bảo này mà Kim lão ma cũng đã xuất ra, xem ra
bọn chúng đã có chuẩn bị. Chúng ta cũng đi thôi.”
Phỉ Thuý Tiểu Giao nhìn thấy Tử sắc tiểu tán liền ngẩn ra, trong lòng rất
là buồn bực bèn gọi hán tử mày xếch một tiếng, cũng phun ra một cây quạt nhỏ
ngũ sắc.
Phiên này quay tròn huyễn hoá ra ngũ sắc thải vân bao hai người lại rồi
chui xuống đất không còn bóng dáng.
Nơi này lại trở nên vô cùng yên tĩnh, phảng phất như từ nãy đến giờ không
có ai đến vậy.
Sau thời gian ăn xong một bữa cơm, một đão thanh quang từ phía xa trong bầu
trời loé lên lướt bắn nhanh đến. Trong thanh quang là một thanh niên mặt mũi
bình thường, rõ ràng chính là Hàn Lập.
Khi thanh quang bay đến khu đất trũng thì dừng lại, tiếp theo quang mang
tắt đi. Thân hình Hàn Lập trôi nổi trong không trung, ánh mắt hắn quét qua mọi
nơi, nét mặt ẩn một nét kinh nghi.
Vừa rồi hắn mơ hồ cảm thấy nơi này có một tia ba động của linh khí do tranh
đấu, mặc dù cực kỳ yếu ớt chỉ loé lên rồi biến mất nhưng tuyệt không sai.
Dù sao vừa rồi một cái hồn thân tranh đấu với một cái hoá thân, nhưng do
Hàn Lập tu luyện qua Đãi Diễn Quyết nên thần thức cường đãi trên cấp Hoá Thần
tu sĩ, thậm chí có thể so sánh với cấp bậc Luyện Hư sơ kỳ, nên động tác của bọn
họ tuy nhanh nhưng đã bị Hàn Lập nhận ra nơi này có điều bất thường, độn tốc
của hắn tăng thêm vài phần nhưng xem ra vẫn bị muộn một bước.
Hàn Lập nhanh chóng phóng ra thần niệm đem khu vực mấy trăm dặm xung quanh
cẩn thận lục soát nhưng không có chút thu hoạch nào.
Sắc mặt của hắn nhất thời trầm xuống.
Sau khi đứng yên lặng trong không trung đánh giá không biết bao lâu, hốt
nhiên Hàn Lập cười lạnh, quanh thân nổi lên thanh quang hoá thành một đão thanh
hồng chạy thẳng đến động phủ của mình.
Lúc này Phỉ Thúy Giao Long và Kim sắc tiểu nhân đã sớm độn ra xa ngoài vạn
lý, cũng không biết hành động của mình đã làm bại lộ tung tích, đang tụ lại một
toà tiểu sơn thương lượng chuyện đoạt bảo.
Mà bên này Hàn Lập đang ở trong động phủ đang cẩn thận mở rộng cấm chế động
phủ, thu thập đồ vật, rồi đi vào trong luyện khí mật thất.
Hắn vào trong này mất ba ngày ba đêm rồi đi ra, trong tay xuất ra một cái
pháp bàn cổ quái hình bát giác, ngân quang chói mắt, rồi lại xuất ra thêm từ
trong trữ vật trạc vô số các tiểu ngọc châu nhiều màu khác nhau.
Bề mặt các ngọc châu này mang các ngân sắc phù văn chính là phù văn của
Tiên giới, Ngân Khoa Văn Tự.
Đây là do Hàn Lập nghiên cứu từ trong Kim Khuyết Ngọc Thư tạo ra một loại
pháp khí đặc thù mang tên Vạn Lung Châu. Pháp khí này luyện chế không khó cũng
không thể công kích hay phòng ngự nhưng có khả năng mỗi hạt châu có thể quan
sát động tĩnh trong khuôn viên phạm vi mười dặm. Chỉ cần trong phạm vi quan sát
có bất cứ ba động linh khí nào, cho dù cách xa trăm vạn dặm Hàn Lập có thể
thông qua pháp bàn xác định được đãi khái vị trí.
Đương nhiên để làm được như vậy không phải chỉ tuỳ ý đem hạt châu chôn
xuống đất là được.
Để làm được điều này phải đặt hạt châu trong một pháp trận đặc thù để có
thể hô ứng với pháp bàn đặt tại trung tâm. Như vậy phải tạo ra một cái siêu đãi
pháp trận cực kỳ phức tạp.
Pháp trận này lớn hay nhỏ tuỳ thuộc vào số lượng Vạn Lung Châu của Hàn Lập
đặt vào.
Nói như vậy nếu phải không chế mọi thứ trong linh địa thì mức độ tiêu hao
linh thạch khỏi nói cũng biết người bình thường không thể chịu nổi tốn kém này.
Đừng nhìn Hàn Lập có vẻ giàu có, nhưng một khi kích phát siêu đãi pháp trận
như vậy thì có khả năng toàn bộ linh thạch mà hắn dành dụm bao nhiêu năm nay sẽ
tiêu hao sạch sẽ.