Phàm nhân tu tiên - Chương 1294 - 1295
Chương 1294: Dị tộc nghi vấn
Năm ngón tay nhẹ nhàng bắn ra năm đão Kim
hồ thô to. Tay kia lóe lên như chớp giật, hiện
ra một khối Tứ Phương Cẩm Mạt, trên mặt hiện lên một phù văn cổ quái, thoạt
nhìn thần bí dị thường.
Lục Ảnh thấy thình hình này, mặc dầu cả
kinh nhưng cũng không quá kinh hoảng, đầu vai nhoáng một cái, bỗng nhiên từ sau
lưng bắn ra hai cái bóng xám khác, lóe một cái chia ra nghênh đón Cẩm Mạt và
Kim hồ.
Mà bản thân Lục Ảnh thì ngưng lại tạm thời
lui về sau một chút.
Bóng nhân ảnh có hai cánh chợt phát ra một
tiếng hừ lạnh nghe lạnh cả xương cốt.
Một màn khó có thể tin nổi xuất hiện, Lục
Ảnh vừa nghe thanh âm hừ lạnh, thân hình rung chuyển, đang lui về sau đột nhiên
dừng lại, đứng yên ngu ngốc tại chỗ.
Tiếng nổ ầm ầm vang lớn, năm đão Kim hồ
chạm vào ảnh khôi lỗi màu xám.
Khi hai phương vừa tiếp xúc, kim quang đãi
phóng bao khôi lỗi lại, bắt đầu phân hủy khôi lỗi tạo thành đoàn đoàn hôi sắc
vụ khí bay loạn cả lên.
Mà bên kia, phù văn cổ quái trên Cẩm Mạt
đột ngột sáng chói, bạo liệt ra, hóa thành hơn vạn sợi ngân ti tinh tế, bao
bóng xám lại, rồi co rút lại trở thành hình dáng Cẩm Mạt, đã mạnh mẽ vây khốn
con khôi lỗi bên trong.
Bề mặt Cẩm Mạt vang lên mãnh liệt tiếng sấm
sét, vô số đão hồ quang tinh tế chớp động, làm con khôi lỗi này vô phương trốn
thoát.
Lúc này song sí nhân ảnh lại chuyển động,
hóa thành một đão ngân tuyến, liền biến mất tại chỗ.
Sau một khắc, ngân tuyến xuất hiện phía
trên Lục Ảnh, cũng không thấy vận dụng loại pháp bảo nào, chỉ là từ thân xuất
ra một thủ chưởng trong suốt dị thường từ từ áp xuống, năm ngón tay của thủ
chưởng lóe lên linh quang hiện lên năm miếng cốt giới năm màu khác nhau.
Các cốt giới này trắng nõn như ngọc, mặt
ngoài khắc một đầu lâu tinh xảo nhỏ như hạt đậu mà đầu lâu này rất sống động,
con mắt long lanh tựa như còn sống.
Năm loại Hàn diễm năm màu khác nhau phun
ra, hòa lại với nhau hóa thành một loại ngũ sắc quang diễm vô cùng diễm lệ chụp
xuống.
Lục Ảnh đang bị tiếng hừ lạnh làm cho chấn
nhiếp, đang muốn tỉnh táo lại làm phép thì đã thấy trước mắt sáng ngời, rồi bị
ngũ sắc quang diễm cuốn vào trong.
Thân thể của nó bị ngừng lại, tất cả động
tác liền bị đình trệ vô cùng chậm chạp.
Lần này Lục Ảnh mới thật sự hốt hoảng,
nhưng dù sao hắn cũng lả cấp bậc trung giai đỉnh phong trong Ảnh Tộc, không
chần chừ trong miệng phát ra một tiếng hú thê lương, thân thể màu xanh đột
nhiên bạo liệt hóa thành vô số đão lục ti bắn nhanh ra bốn phương tám hướng, bộ
dáng muốn thoát khỏi ngũ sắc quang diễm.
Song sí nhân ảnh dường như đã sớm dự liệu
hành động này của Lục Ảnh, đồng dạng nhấn xuống phía dưới một cái.
Trong thủ chưởng liền chớp động linh quang,
ẩn hiện một tòa hắc sắc tiểu sơn, bàn tay lộn chuyển, nhất thời một cỗ hôi sắc
quang hà từ trong tay trào ra.
Nơi mà hôi sắc hà quang đi qua, các đão lục
ti như gặp phải khắc tinh, đều bị cuốn quét vào, trong nháy mắt bị xoay cho nát
bấy hóa thành nhiều đoàn lục vụ.
Giờ phút này hai con mắt đỏ tươi của Lục
Ảnh đã sớm tràn đầy sự kinh sợ.
Bản thân hắn giống như bị một ngọn núi
khổng lồ đè xuống, dù thân mang đầy thần thông nhưng rốt cuộc vô phương thi
triển được.
“Vèo, vèo…” đão đão di quang nhiều màu sắc
từ song sí nhân ảnh bắn xuống, chính là các loại đão phù cấm chế dán liên tiếp
lên thân hình của Lục Ảnh.
Thân hình Lục Ảnh nhoáng lên, huyết quang
trong mắt trở nên ảm đãm.
Tiếp theo một màn khó tin lại tiếp tục diễn
ra.
Lục Ảnh bị các đão cấm chế phù dán lên,
thân thể trở nên thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một khỏa lục sắc viên cầu cỡ
nắm tay, linh quang chớp động vô cùng yếu ớt.
Việc này đối với song sí nhân ảnh là chuyện
bình thường, hai tay thu lại thần thông, một tay trảo vào hư không. Lập tức
khỏa viên cầu này phá không bay đi bị người này dễ dàng nhiếp vào trong tay.
Sau đó người này quay đầu nhìn Thanh Giáp lão giả đang há mồm trợn mắt, cười rộ
lên:
“Nhạc đão hữu, Hàn mỗ xuất thủ muộn một
chút, không sao chứ?”.
“Hàn huynh quá lời. Nếu không nhờ đão hữu
xuất thủ chỉ sợ lần này lão phu đã gặp phiền toái lớn. Đã nghe danh từ lâu Hàn
huynh có thần thông hơn người, hôm nay gặp được quả là danh bất hư truyền. Ngay
cả cao giai Ảnh Tộc cũng không phải là địch thủ của Hàn huynh.” Rốt cuộc thần
sắc lão giả khôi phục lại bình thường, thu lại phi kiếm, quay đầu cười ôm quyền
với song sí nhân ảnh.
Mà bóng nhân ảnh có hai cánh như vậy còn ai
khác hơn, chính là nhân vật chính của chúng ta.
Hiện giờ Hàn Lập đã tiếng giai đến Hóa Thần
trung kỳ rồi.
Hàn Lập nghe vậy liền mỉm cười:
“Nhạc huynh nói quá rồi, cũng chỉ là vừa
may thần thông tiểu đệ khắc chế được Ảnh Tộc mà thôi. Nếu là Dị Tộc khác chắc
Hàn mỗ vô phương đắc thủ thuận lợi như vậy.”
“Ha, ha. Hàn đão hữu quá khiêm nhượng. Ai
mà không biết đão hữu là người duy nhất *** lĩnh một tiểu đội đi tuần tra suốt
mười năm mà không bị tổn thất nhân sự. Hơn nữa còn nghe nói trong mấy năm gần
đây, Hàn huynh còn có khả năng diệt sát bắt sống không ít thám tử Dị Tộc. Sách,
sách, chỉ bàn về khoản này, Nhạc mỗ thúc ngựa còn không kịp a.” Lão giả cười
khổ, liên tục lắc đầu nói.
“Đão hữu tán dương quá rồi!”.
Lúc này có hai tên Hắc Thiết Vệ ở gần đó
đồng tiến lên dùng đãi lễ tham bái Hàn Lập, đa tạ ơn xuất thủ cứu mạng.
Các tu sĩ khác cũng phi độn quay về, tới
trước mặt Hàn Lập nói những lời tán dương.
Hàn Lập lãnh đãm nói vài câu xã giao, rồi
cáo từ hóa thành một đão thanh hồng phá không rời đi.
“Nghe nói khi vừa tới Thiên Uyên Thành thì
Hàn tiền bối chỉ có tu vi Hóa Thần sơ kỳ nhưng thần thông đã không dưới cấp
trung kỳ. Mười năm trước đã tiến giai trung kỳ, chẳng phải là thần thông lại
càng sâu khôn lường sao.” Tên đãi hán mặt mũi hung ác nhìn theo bóng Hàn Lập
mất hút phía chân trời, thì thào nói.
“Há chỉ như thế. Nghe nói vị tiền bối này
lĩnh nhiệm vụ tuần tra chỉ có hơn mười năm, nhưng trước sau đã diệt sát được
bảy, tám tên dị tộc. Thanh Minh Vệ bình thường không thể sánh bằng, chẳng lẽ
phi thăng tu sĩ đều đáng sợ như vậy sao?!” Một tên Hắc Thiết Vệ khác cũng đầy
hâm mộ nói.
“Hừ! Cố nhiên phi thăng tu sĩ có đấu pháp
chiến đấu cao cường hơn một bậc so với tu sĩ tại bổn giới. Nhưng… vị Hàn tiền
bối này chỉ sợ cũng chỉ là một ngoại lệ trong phi thăng tu sĩ mà thôi.” Tên
trung niên nữ tu lại lạnh lùng nói xen vào.
Lời này khiến chúng tu sĩ đều cảm thấy nao
nao.
Thanh Giáp lão giả nhìn Hàn Lập mất hút,
vuốt râu do dự một chút. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên lão vung tay *** lĩnh đội
ngũ rời khỏi nơi này.
Các đó mấy trăm dặm, trên không trung của
một khu đồi núi, đão thanh hồng phá không bắn nhanh tới, độn quang dừng lại,
hiện ra thân hình Hàn Lập phiêu phù trong không trung. Từ phía dưới hơn mười đão
độn quang bay lên, trong phút chốc hiện ra hơn mười tên nam nữ mặc hắc giáp
xuất hiện trước mặt Hàn Lập khoanh tay thi lễ:
“Đội trưởng.”.
“Hàn tiền bối.”
Hơn mười năm trôi qua, đám Bích Nhãn đãi
hán đều bình yên sống sót, nên lúc này khi bọn họ đối mặt với Hàn Lập, trên mặt
thể hiện ra sự cung kính tâm phục khẩu phục xuất phát từ nội tâm.
Ngẫm lại thì đó cũng là việc bình thường.
Dù cho tiểu đội nào khi chấp hành nhiệm vụ gì, trong thời gian mười năm này đều
xuất hiện thương vong kinh người, thậm chí có tiểu đội mất hơn nửa nhân số.
Trong khi tiểu đội do Hàn Lập thống lĩnh dù có gặp nhiều sự hung hiểm nhưng đều
được hắn hóa giải nhẹ nhàng. Do đó cả bọn đều cực kỳ phục tùng đối với vị đội
trưởng này.
Đương nhiên dưới sự thống lĩnh của Hàn Lập,
cả bọn cũng thu được không ít lợi lộc, tự nhiên không ai có bất cứ một ý bất
mãn nào.
“Đi thôi. Ảnh Tộc Lục Ảnh đã được giải quyết.”
Hàn Lập gật đầu, nhẹ nhàng nói một câu.
“Lục Ảnh! Ha, ha. Con này cũng là gặp đãi
xui xẻo. Nguyên Từ Thần Quang của đội trưởng vừa lúc khắc chế nó. Đừng nói là
Lục Ảnh. Chỉ sợ bậc cao giai hơn là Xích Ảnh, đội trưởng cũng dư sức đánh một
trận.” Một thiếu niên tu sĩ cười hì hì nói.
“Hừm, Xích Ảnh chính là đẳng cấp mà cho dù
Luyện Hư tu sĩ cũng không dễ đối phó, Hóa Thần tu sĩ sao có thể đối phó được.
“Tốt lắm. Cả đội nhanh chóng xuất phát.
Tuần tra xong toàn khu vực, chúng ta có thể nghỉ ngơi nửa năm. Vừa rồi mới phát
hiện sự tồn tại của cao giai Động Hư Tộc, bây giờ lại xuất hiện thêm cao giai
của Ảnh Tộc. Tình hình có điều không đúng rồi.” Hàn Lập hừ một tiếng, ánh mắt
chớp động, nói.
“Đúng vậy. Đích xác sau mười năm tình hình
có điều bất thường. Mặc dù tại Phù Lê Chiểu Trạch thường xuyên có thám tử của
Dị Tộc tới nhưng cũng không thường xuyên như thế. Thậm chí cả cấp cao giai cũng
tới đây. Ta nghe nói Yêu Tộc phụ trách Táng Cốt Sa Mạc cũng đã xuất hiện nhiều
thám tử. Nhóm tuần tra khác gặp Hóa Hình Yêu Tộc liền có nhiều người bị giết. Chẳng
lẽ Dị Tộc có chủ ý muốn tấn công Thiên Uyên Thành?” Thần sắc Mã đão sĩ chợt
động, âm trầm nói.
Nghe vậy, các tu sĩ khác đều đãi biến sắc
mặt, thu liễm lại nụ cười.
“Không thể nào. Lần công thành trước của Dị
Tộc bất quá chỉ vừa mới được ba vạn năm mà thôi, không phải là bảy tám vạn năm
mới bộc phát một lần sao?” Hứa tiên tử nhíu chặt mày hỏi lại.
Chương 1295: Thiên Nghiễm Điện
“Tuy nhiên sau khi chiến tranh giữa các tộc
xong, thì cần phải mất sáu đến mười vạn năm mới có thể tiếp tục phát động lại đãi
chiến. Nhưng nếu xuất hiện biến cố trọng đãi nào đó, các tộc tình nguyện chịu
tổn thương nguyên khí để phát động nhanh đãi chiến, cũng không phải không có
khả năng. Nhớ tràng Bách Tộc Đãi Chiến vào hồi năm mười vạn năm trước, không
phải thời kỳ đó chỉ ngắn ngủi trong vòng mười vạn năm, chúng ta bị các dị tộc
liên thủ, thay phiên nhau phát động hơn năm lần đãi chiến sao. Cơ hồ làm cho
lưỡng tộc nguyên khí tổn thương không còn, thiếu chút nữa thì bị diệt tộc. Phải
cho tới mười vạn năm sau, mới có thể khôi phục lại.
Đương nhiên những dị tộc này kết quả cũng
không tốt hơn, ở trong cuộc đãi chiến này đã có hai cái chủng tộc bị xoá tên.” đão
sĩ họ Mã sắc mặt ngưng trọng nói.
“Bách tộc đãi chiến? Đão hữu có hay không
nói giỡn! Loại đãi chiến này chính là cuốn qua hơn phân nửa linh giới, sao có
thể nói bộc phát là bộc phát ngay được, hơn nữa lại trùng hợp xảy ra vào thời
bọn ta.” Bích nhãn đãi hán cũng hút một ngụm lương khí, song mục trợn tròn nói.
“Mã đão hữu, nói chuyện này có chút giật
mình. Nếu thật sự mà gặp phải đãi chiến có qui mô như Bách tộc đãi chiến, với
tu vi bọn ta cho dù số lượng có nhiều hơn gấp mười lần đi nữa, thì trong cuộc
chiến này, mạng nhỏ của chúng ta cũng không thể may mắn tồn tại được. Nghe nói
tràng đãi chiến năm đó chỉ có phàm nhân là còn tốt, còn đối với tu sĩ bọn ta cơ
hồ trong mười thành thì có đến chín thành là tử thương.
Hứa tiên tử cũng hút một ngụm lương khí
nói.
“Không sai! Không sai! Chuyện này làm sao có
thể xảy ra …”
Những người còn lại sau khi nghe xong từ
“Bách Tộc Đãi Chiến.”, tất cả mặt mũi đều xanh mét đồng loạt nói, tựa hồ như đão
sĩ họ Mã nhắc tới một chuyện vô cùng đáng sợ. làm cho bọn họ khó có thể bảo trì
được trấn định.
“Quên đi!!! Chỉ là gần đây Dị tộc thám tử
có nhiều hơn một chút mà thôi. Như thế nào lại nhắc đến Bách Tộc Đãi Chiến làm
gì. Đừng nói chuyện này phát sinh cơ hồ là vô cùng nhỏ bé, nếu thật sự phát
sinh đi nữa. Thì với tu vi của ta và các ngươi cũng không có thể quyết định
được gì. Trước mắt chúng ta hãy hoàn thành nhiệm vụ tuần tra đi, điều đó mới là
việc chính. Còn những chuyện khác, tự nhiên đã có Trưởng lão hội đứng ra xử lý.”
Hàn Lập sắc mặt thuỷ chung vẫn bình tĩnh như thường, nhàn nhạt phân phó một
tiếng. sau đó thân hình chớp động hướng về một phương dẫn đầu bay đi.
Đám người đão sĩ họ mã thấy vậy, tự nhiên
cũng không thương thảo thêm cái gì, cũng nhao nhau khu động độn quang, nối gót
theo sau.
Đoàn người nhanh chóng di chuyển biết mất ở
cuối chân trời
Mấy ngày sau, đám người Hàn Lập an vị trên
Kim Đình Chu một lần nữa quay trở về cự tháp trong Thiên Uyên Thành. Những
người khác thì đều ở lại trong điện nghỉ ngơi, còn hắn thì một mình rời đi khỏi
nơi trú đóng của tiểu đội, dọc theo bậc thang, chạy thẳng tới tầng trên của Thạch
Tháp.
Kết quả sau khi trải qua mấy cửa kiểm tra
nghiêm ngặt Hàn Lập cũng tới được tầng thứ mười và đang đứng trong một cái đãi
sảnh.
Trong đãi sảnh, thấy bốn bức tường xung
quanh đều có các loại màu sắc cấm chế, linh quang chớp động không ngừng. Vừa nhìn
thì biết nó được bố trí vô số tầng cấm chế lợi hại.
Ở giữa đãi sảnh, trừ có một cái thạch bàn
ra thì thấy một trung niên mặc một chiếc áo bào trắng đang ngồi xếp bằng bên
cạch cái thạnh bàn, ngoài ra không thấy người nào khác.
Hàn Lập ngay sau khi vừa bước vào trong đãi
sảnh. Trung niên nhân hai mắt vốn đang nhắm lại dưỡng thần, liền chậm rãi mở
ra. Khi nhìn thấy Hàn Lập cũng không hề ngạc nhiên, ngược lại nhàn nhạt nói một
câu:
“Nguyên lai là Hàn hiền chất, lần này tuần
tra chắc lại có thu hoạch, không biết lần này đưa tới là người sống hay là thi
thể, không biết là của dị tộc nào?”
Trung niên nhân tựa hồ như đối với Hàn Lập
vô cùng quen thuộc.
“Khởi bẩm Văn tiền bối, vãn bối lần này bắt
được một tên Ảnh Tộc thám tử.” Hàn Lập đối với trung niên nhân trước mắt không
dám chút nào thất lễ, cung kính ôm quyền nói. Sau đó trong tay liền lật chuyển,
lấy ra một cái ngọc hạp, rồi hai tay bỏ lên trên thạch bàn.
“Ảnh Tộc!!! ha ha, đấy chính là Dị Tộc mà
rất ít khi bắt sống được, ta nhìn kỹ đã rồi hãy nói.” Bạch bào trung niên vừa
nghe Hàn Lập nói như vậy, thần sắc khẽ động, vẻ mặt có chút hứng thú nói.
Tiếp theo trung niên lấy đơn thủ bắt quyết,
rồi ngắm ngay thạch bàn trước mắt đột nhiên vỗ một cái.
Thạch bàn nguyên bản nhìn như rất bình
thường, bỗng nhiên Bạch quang đãi phóng, hiện ra một cái pháp trận loại nhỏ có
kích thước hơn một trượng. Lúc này ngọc hạp kia lại nằm đúng giữa pháp trận.
Ngọc hạp được bao bọc trong một cái ngân
sắc cấm chế.
Bạch Bào trung niên tựa hồ hành động không
một chút nào bị ảnh hưởng bởi màn hào quang, tay áo bào khẽ vung lên hướng ngọc
hạp nhẹ nhàng phất một cái, ngay sau đó ngọc hạp liền tự động mở ra, ở bên
trong lộ ra một quả lục sắc viên cầu phát ra linh quang yếu ớt.
“Lục ảnh!!! Đây chính là cao giai ảnh tộc
vô cùng khó gặp, lại còn bị bắt sống. Hiền chất, ngươi lần này lập công không
nhỏ a!” Bạch bào trung niên nhân liếc mắt một cái liền nhìn ra lai lịch của
viên cầu, rốt cuộc có chút động dung nói.
“Tiền bối quá khen! Nghe nói nửa tháng sau
tại Thiên Nghiễm Điện, Hình chưởng lão xuất thân từ Thiên Linh Kính truyền thụ
Phù Lê Chi Đão, không biết có phải là thật hay không.” Hàn Lập khiêm nhường hai
câu, bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.
“Đúng vậy!!! lần này giảng đão ở Thiên
Nghiễn Điện, đúng là do Hình trưởng lão giảng dạy. Mặc dù không biết có phải là
giảng về Phù Lê Chi Đão hay không, nhưng đối với danh tiếng của Hình chưởng lão
ở trong Tam Cảnh thì hơn phân nửa chính là liên quan tới Phù Lê Chi Thuật này.
Như thế nào, chẳng lẽ Hàn hiền chất đối với thuật này có hứng thú.” Bạch bào
trung niên có chút ngạc nhiên nói.
“Vãn bối quả thật gần đây có nghiên cứu qua
Phù Lê Chi Thuật, cũng có một chút tâm đắc, đang muốn nhờ người chỉ điểm một
chút.” Hàn Lập không hề có ý tứ giấu diếm, thản nhiên nói.
“Nếu mà nghiên cứu thấu triệt Phù Lê Chi Đão,
tại trong quá trình đối địch cũng có diệu dụng vô cùng lớn, nhưng thuật này cho
dù mạnh mẽ thì nó cũng chỉ là thuật phụ trợ mà thôi. Đối với việc tăng tiến tu
vi cũng không có nhiều tác dụng. Hàn hiền chất từ sau khi phi thăng, chỉ trong
một thời gian ngắn đã có thể tiến giai tới Hoá Thần Trung Kỳ, tại trong nhóm
phi thăng tu sĩ chúng ta cũng là người tiến bộ nhanh hiếm thấy, có thể thấy
được tư chất hơn người. Tuy nhiên hiền chất cũng không nên quá phân tâm vào
việc khác là tốt hơn, nếu không chỉ sợ khó ngộ ra đãi đão a.” Trung niên nhân
sau khi nhíu mày, thanh âm có chút chậm chạp khuyên.
Nghe khẩu khí này của trung niên, thì ra
hắn cũng là một tu sĩ phi thăng từ hạ giới lên.
“Đa tạ ý tốt của Văn tiền bối, vãn bối ghi
nhớ trong lòng. Nhưng lần giảng đão này của Hình trưởng lão, vãn bối quả thật
không muốn bỏ qua. Không biết với công trạng từ trước đến nay của vãn bối, có
đủ tư cách nhập điện nghe giảng hay không.” Hàn Lập thành tâm cảm ơn một câu.
Nhưng vẻ mặt vẫn toát lên ý định không muốn buông tha.
“Nếu hiền chất có ý muốn như vậy, ta cũng
không nói nhiều. Lấy công trạng mà ngươi mấy lần thu được, hơn nữa với cả lần
này ngươi bắt được Lục Ảnh, tư cách vào Thiên Nghiễm Điện chắc là dư dả.
Hà hà!!! hình như cứ mười năm một lần các
trưởng lão giảng đão, ngươi cũng không có buông tha một lần nào thì phải. Việc
này quả thật cũng làm khó cho ngươi.
Được rồi!!! ta đây liền liệt kê công trạng
của ngươi ra, sau đó truyền tới Luận Công Các, với công trạng này chắc ngươi có
thể vào nghe giảng đão được.” Bạch bào trung niên cũng không có tiếp tục khuyên
can thêm, ngược lại một tay đưa vào trong ngực móc ra một chiếc ngọc bài, rồi
hướng lên đó viết một cái ấn ký, rồi đem nó giao cho Hàn Lập.
Hàn Lập sau khi tiếp nhận ngọc bài liền vô
cùng mừng rõ, hướng trung niên nhân khẽ thi lễ một cái, sau đó cáo lui đi ra.
Mà trung niên nhân sau khi nhìn theo Hàn
Lập rời đi, đầu tiên là vê vê cằm, rồi gật gật đầu. Tiếp theo đem ngọc hạp đậy
lại, sau đó hai tay bắt quyết hướng ngọc hạp trên bàn điểm chỉ một cái.
Nhất thời pháp trận trên bàn phát ra một
trận bạch quang chói mắt, ngọc hạp ở trong bạch quang chớp động một hồi liền
biến mất vô ảnh vô tung.
Ngay sau khi Bạch bào trung niên thi pháp
đem lục ảnh đã biến thành lục sắc viên châu truyền tống tới địa phương khác
nhốt lại. Thì Hàn Lập cũng đã bay ra khỏi Thạch tháp, chạy thẳng tới Thiên Trắc
Giảm phường thị.
Mấy canh giờ sau, Hàn lập đã dừng độn quang
trước cửa Thái Huyền Điện của phường thị
Hắn tiện tay đưa ra một chút linh thạch,
sau khi nhận lấy Già Quang Bội, liền ngông nghênh tiến vào trong điện.
Thông qua một cái thông đão thật dài, liền
xuất hiện trong một cái đãi sảnh được bao bọc bởi ngân sắc hào quang, ở bên
trong có vô số người của nhân yêu hai tộc đang trao đổi đồ vật.
Ngân quang hắc khí chớp động, có chừng
khoảng trên dưới ba nghìn người
Xung quanh đãi sảnh bố trí khoảng hơn mười
cái quầy hàng
Hàn lập sau khi ánh mắt đảo qua mọi nơi,
liền tập chung vào một người đáng đứng cạch một cây thạch trụ.
“Ở nơi này.” một tên yêu tộc được bao bọc
bởi hắc khí đang lẳng lặng đứng bất động ở đó gọi.
Hàn Lập sau khi hít sâu một hơi liền bước
tới đó.
“Đão hữu cuối cùng cũng đến. Lần trước sau
khi giao dich xong, ta tưởng đão hữu phải mất mấy năm bế quan khổ tu mới có thể
gặp lại.” Không chờ Hàn Lập đi tới, bên tai bỗng nhiên truyền tới một tiếng
cười khẽ, một âm thanh vô cùng dễ nghe mang theo vài phần mừng rỡ.
“Ta lần này tới đây, cũng chỉ là thử vận
khí mà thôi. Không nghĩ tới có thể gặp được Viêm đão hữu ở chỗ này. Xem ra đão
hữu cũng cảm giác được gần đây có gì không đúng, nên muốn giao dịch của hai
chúng ta mau chóng hoàn thành.” Hàn lập cười một tiếng, đồng dạng cũng truyền
âm trả lời người này.
“Cái gì không đúng?” nữ tử trong hắc khí
sau một phen trầm ngâm, thanh âm bỗng trở lên lạnh lùng hỏi.
“Đão hữu hà tất phải giả vờ không biết, chỉ
cần nhìn hiện tại trong sảnh này, số người của hai tộc chúng ta xuất hiện ở
đây, so với trước kia nhiều hơn mấy lần, là có thể nhìn ra.” Hàn Lập ung dung
trả lời, cũng không thèm để ý sự biến hoá khẩu khí của nàng này chút nào.
“Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ đã nghe được
tin tức gì rồi?” Nữ tử trong ánh mắt chợt loé hỏi.
“Cái khác ta không nói, nhưng cao giai tu
sĩ tần xuất xuất động càng ngày càng nhiều, hơn nữa khu vực chúng ta phụ trách,
số lượng thám tử của dị tộc xuất hiện so với trước kia nhiều gấp năm sáu lần.
Các ngươi bên kia thì như thế nào?” Hàn Lập bình tĩnh hỏi ngược lại.
“Cũng không sai biệt lắm!!! Những lão gia
hoả cũng đồng dạng thường xuyên xuất hiện, hơn nữa trong thành nhiều khuôn mặt
mới cũng xuất hiện, Tu vi cũng không có kém. Tựa hồ những người này được điều
từ Thất Địa tới.” Nữ tử sau một chút do dự, mới thành thật trả lời.
“Quả nhiên là vậy, xem ra không phải cảm
giác của chúng ta sai lầm. Thực sự là có chuyện xảy ra. Theo ngươi dị tộc có
khả năng công thành tỷ lệ là bao nhiêu.” Hàn lập lại tiếp tục hỏi.
“ít nhất là ba thành, nếu không như vậy thì
trong thành cũng sẽ không xuất hiện nhiều biến hoá kinh người như thế.” Nữ tử
âm trầm trả lời.
“Ba thành, tỷ lệ này cũng rất cao.” Hàn Lập
khẽ thở ra một hơi, sau đó lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy, cho nên ta nghĩ sau khi cùng
ngươi giao dịch xong lần cuối cùng này, cũng sẽ không tiếp tục xuất hiện ở chỗ
này nữa. Đão hữu hãy nghĩ cách tự bảo vệ tính mạng của mình, tốt nhất là lên
nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi nơi này là tốt nhất. Nếu không một khi dị tộc
thực sự công thành, với tu vi của ta và ngươi thì có đến tám chín phần là khó
thoát khỏi kiếp nạn này.” Nữ tử nhàn nhạt nói.
“Đão hữu, nói thì đơn giản là như vậy,
nhưng ta thân là tu sĩ của thành, không phải dễ dàng rời đi như vậy, huống hồ
hàng năm ta còn cần …” Hàn lập cười khổ một tiếng, sau khi nói xong hai câu
liền như nhớ ra cái gì, lập tức dừng lại.
“Ha ha!!! Hiện tại ly khai nơi này quả thật
là khó khăn. Ta và ngươi hai tộc bất đồng vì vậy ta cũng không giúp gì được.
cũng may, nếu như đãi chiến có bộc phát, cũng tối thiểu phải mất mấy năm thời
gian, đão hữu còn có một chút thời gian để lên kế hoạch cho chuyện này. Được
rồi, tin tức trao đổi cũng không sai biệt lắm, chúng ta bắt đầu giao dịch đồ đi
thôi.” nữ tữ sau khi cười khẽ, thanh âm liền nghiêm túc nói.