Phàm nhân tu tiên - Chương 1471 - 1472

Chương 1471: Giác Xi Tộc và Hải Vương Tộc

Mặt ngoài kính chợt lóe ngân quang, bỗng
chốc huyết vụ đã bị mặt kính hấp thu sạch. Kính vốn ngân quang lập lòe nháy mắt
đã biến thành màu đỏ tươi.

Tiếp đó, ngân sắc quang mạc phóng ra ban
đầu cũng tản ra biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó lại phun ra một tầng ngũ
sắc quang hà.

Một chuyện không thể tin nổi xuất hiện!

Phía mặt ngoài quang mạc do ngũ sắc hà
quang mới tổ thành toát ra một cỗ nhũ bạch sắc linh vụ.

Vụ khí này quay cuồng một trận rồi hóa
thành hình ảnh vô cùng rõ nét.

Lúc này, hết thảy hình ảnh đều do vụ khí
biến ảo mà thành! Trừ bỏ việc thu nhỏ tỉ lệ xuống mấy lần thì tất cả đều vô
cùng sống động giống thật như đúc.

Hàn Lập nhìn hình ảnh trong vụ khí, đồng tử
co rụt lại.

Cảnh vật này vô cùng quen thuộc - rõ ràng
là tiểu sơn bên cạnh Hắc Minh vụ hải. Trên đỉnh núi đang có hai gã dị tộc ăn mặc
không đồng nhất sóng vai đứng đó.

Hai gã dị tộc này có chút tương tự như Nhân
tộc. Một gã thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn mĩ trên đầu có một chiếc ngân
giác lập lòe, độ khoảng ba mươi tuổi. Một người khác mái tóc dài đỏ đậm đổ đến
ngan hông, hai mắt như mắt cá, bên má có vảy cá nhàn nhạt, toàn thân vận một bộ
da thú xanh biếc.

Hai người này đều nhìn về phía Hắc Minh vụ
hải, cúi đầu nói với nhau điều gì đó.

Từng mảng bạch vụ biến ảo thành hình ảnh
tuy vô cùng thần diệu nhưng không thể nghe được âm thanh đàm thoại của họ.

Hàn Lập thấy hai người này không phải Phi
Linh Tộc thì trong lòng thoáng trầm xuống.

Nếu là tộc nhân Phi Linh Tộc thì với thân
phận Thánh Tử Thiên Bằng Tộc của hắn sẽ không có chuyện gì đáng lo lại. Nhưng
đây lại là hai gã dị tộc đáng sợ nên tất cả đều khó có thể nói trước điều gì.

Tất cả những lão quái vật này đều vui giận
thất thường, vạn nhất vô duyên vô cớ bị đối phương hạ độc thủ thì chẳng phải
chết oan chết uổng? Nhưng nếu lập tức đi khỏi nơi đây tạm thời tránh né sẽ làm
kinh động đến họ, liệu họ có nổi giận hay không?” Hàn Lập chần chờ nghĩ ngợi.

Đúng lúc này, dị biến xuất hiện!

Thanh niên một sừng vận bạch bào đang đứng
nói chuyện bỗng quay đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Lập, hai mắt người này lập tức
bộc phát ngân mang chói mắt.

Hàn Lập chỉ cảm thấy hai mắt đau buốt, vội
vàng thối lui hai bước hoảng hốt nhắm hai mắt lại.

Ngay lúc này, hình ảnh vốn vô cùng rõ nét
lại trở lên mơ hồ, ngay lúc ngân mang xuất hiện thì lập tức bạo liệt.”Phanh!”
một tiếng hóa thành từng đoàn bạch vụ tán loạn tiêu thất.

Hàn Lập kinh ngạc đứng tại chỗ, trong mắt
lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Vừa rồi hắn đã không tiếc hao tổn nguyên
khí, mạnh mẽ kích phát một loại thần thông của Vạn Lung Châu, từ đó có thể bằng
vào mấy viên châu đặt ở gần đó lặng yên đem cảnh tượng truyền lại, hơn nữa cũng
vô cùng bí mật. Nhưng không ngờ tới gã thanh niên một sừng kia lại có thần thức
mạnh mẽ đến vậy, chỉ mới nhìn vài lần đã bị đối phương phát hiện rồi thi pháp
phá vỡ cấm chế của mình.

Hai người này tuyệt đối là tồn tại Hợp Thể
kỳ, thậm chí còn có thể là trung, hậu kỳ.

Bây giờ đối phương đã biết mình động tay
chân, mình có nên lập tức rời đi không? – Hàn Lập trong lòng do dự khó quyết.

Cũng không phải hắn mong chờ may mắn gì đó
mà sợ bản thân tùy tiện hành động ngược lại sẽ mang tới đãi họa sát thân.

Ngay tại lúc Hàn Lập vô cùng bất an thì tại
mấy ngàn dặm bên ngoài, lam mang trong mắt tên dị tộc ngân giác cũng từ từ tán
đi.

“Mẫn đão hữu, ngươi phát hiện ra điều gì
sao?” Gã dị tộc mắt cá mở miệng hỏi.

“Không có gì, vừa rồi có người dùng cấm chế
lặng lẽ quan sát chúng ta, nhưng đã bị ta phá rồi. Chỉ là cấm chế này cũng có
chút thú vị.” Thanh niên một sừng mỉm cười, hư không trảo về phía khoảng không
gần đó.

“Xoạt!” Một hạt châu màu trắng chôn sâu
dưới mặt đất trên đỉnh núi đã bị hút lên, trực tiếp rơi vào trong tay thanh
niên một sừng.

Dị tộc nhân có gương mặt tuấn mĩ này vừa
thu được viên châu thì liền đưa lên ngang mặt chậm rãi quan sát, trong miệng
không ngừng tặc lưỡi lấy làm lạ: “Không ngờ rằng nơi đây còn có pháp khí theo
dõi tinh xảo thế này. Tuy rằng cấp bậc cực thấp nhưng lại vô cùng hữu dụng.
Ngay cả trong hai tộc chúng ta cũng ít thấy loại pháp khí linh xảo thế này.”

“Mẫn huynh đối với thứ này đánh giá cao như
thế, vậy ở nơi này chắc hẳn cũng không chỉ có một viên.” Dị tộc mắt cá phóng thần
niệm ra xung quanh cẩn thận tìm kiếm, lam quang trên thân chớp động, đột nhiên
toàn thân biến mất tại chỗ không thấy đâu.

Ngay sau đó, người này đã xuất hiện ở một
chỗ rất xa, cũng đồng dạng đưa tay đánh ra một trảo về phía mặt đất.

Lại một viên Vạn Lung Châu khác được lấy
ra, rơi vào trong tay người này.

Thân hình dị tộc mắt cá lại tiếp tục chớp
lên biến mất, thoáng chốc đã quay trở lại chỗ cũ.

“Mặc dù có chút độc đáo nhưng thứ này đối
với hai tộc chúng ta cũng không có gì đáng kể. Trong hai tộc chúng ta cũng
không thiếu pháp khí theo rõi có thể so với thứ này.” Dị tộc mắt cá đánh giá
thêm một chút rồi cười nhạt, ánh lam quang trong tay chợt lóe, Vạn Lung Châu
nháy mắt đã biến thành một khối băng; tiếp theo “phanh.” một tiếng, hạt châu vỡ
vụn ra thành một đống băng nhỏ.

“Lời này của Giản huynh sai rồi! Vật này
tuy rằng trong hai tộc chúng ta cũng có, hơn nữa thứ này tuy còn thiếu hụt đủ
thứ nhưng cũng đủ để nói lên rằng tạo nghệ luyện khí của Phi Linh nhân tựa hồ
cao hơn nhiều so với dự tính ban đầu. Xem ra tư liệu về Phi Linh Tộc có chút
sai lệch!” Thanh niên một sừng nhàn nhạt nói.

“Ồ, nếu đão hữu đã nói vậy thì không bằng
chúng ta bắt lấy người này, tra khảo một hồi. Thế nào?” Dị tộc mắt cá thoáng
chuyển mắt, đột nhiên nhe răng cười.

“Bỏ đi, chúng ta đến Phi Linh Tộc lần này
cũng không phải để hạ chiến thư. Luyện khí thuật của Phi Linh nhân thế nào thì
chờ sau khi chúng ta tiến vào hẳn trong khu vực trung tâm của họ liếc mắt một
cái là biết, cần gì phải phiền phức như vậy. Người này tu vị không yếu, vạn
nhất có quan hệ với lão quái nào trong Phi Linh Tộc thì chẳng phải là làm hỏng đãi
sự của chúng ta sao. Huống hồ trước mắt không phải chúng ta đã có thu hoạch rồi
sao?” Thanh niên một sừng nói, hắn nhìn thẳng về phía hắc vụ nơi xa trong mắt
hiện rõ vẻ tham lam.

“Hắc hắc, Mẫn huynh nói có lý. Phi Linh
nhân này quả thực là hoang phí của trời, chân linh âm khí quý hiếm thế này mà
không người để ý. Vừa đúng tiện nghi cho ta và ngươi.” Người mắt cá nghe đồng
bạn nói vậy thì trong mắt đồng dạng tỏ ra hưng phấn.

“Phi Linh nhân bình thường thì không nói,
nhưng chẳng lẽ những lão quái vật trong Phi Linh tộc lại không biết sử dụng âm
vụ này. Ta và ngươi có lẽ nên cẩn thận một chút! Nói thật, nếu không phải hiện
tại quả thực cần đến thứ này thì ta cũng không muốn chuốc lấy phức tạp trong
khu vực Phi Linh nhân.” Thanh niên một sừng thu lại dị sắc trong mắt, vẻ mặt có
chút chần chờ.

“Ha ha, Mẫn huynh cho rằng đám người Phi
Linh Tộc dám ra tay với hai người chúng ta sao? Hai người chúng ta đến đây lần
này là đãi biểu cho hai tộc. Trừ phi tất cả các lão quái vật Phi Linh nhân đều
điên rồi, muốn để bộ tộc bọn họ bị truy sát khắp Linh giới. Nếu không cho dù
biết chúng ta lấy đi âm khí này cũng tuyệt không dám làm gì chúng ta.” Người
mắt cá lại không hề để ý chút nào, cười ha hả.

“Có lẽ vậy. Chẳng qua hai người chúng ta
vượt biển mà đến, cũng không biết là may mắn hay xui xẻo. Ban đầu phát hiện ra
khu vực mà Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm xuất hiện, sau khi thi triển huyết tế vẫn
không thể triệu hồi Huyền Thiên bảo vật. Nếu không phải Đãi Tế Ti trong tộc thi
triển bí thuật dự đoán một lần thì ta cũng không biết bảo vật này lại ở chỗ của
Phi Linh nhân. Điều này cũng thật kỳ quái, chẳng lẽ Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm
kia đã rơi vào trong tay người nào đó của Phi Linh Tộc.” Thanh niên một sừng
thở dài một hơi.

“Có lẽ là như vậy. Nếu không thì cũng là do
mấy tiểu tộc cố ý phái người mang Huyền Thiên bảo vật tới khu vực Phi Linh nhân
cư trú. Nhưng đối với chúng ta thì cũng không có gì khác nhau.” Người mắt cá
cười nhạt nói.

“Quả thực không có gì khác nhau, hai tộc
chúng ta lần này liên thủ tiêu phí linh thạch cực lớn mới đưa chúng ta truyền
tống vượt đãi dương tới đây, quyết không để Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm rơi vào
trong tay đãi tộc khác. Nếu chỉ là Huyền Thiên chi bảo bình thường thì thôi,
nhưng Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm này vừa hiện thế đã bài danh đệ tam. Huyền
Thiên chi bảo uy năng lớn như vậy quyết không thể để rơi vào trong tay mấy tộc
kia. Cho dù bộ tộc nào của Thiên Nguyên đãi lục dám can đảm giữ kiếm này đều sẽ
bị hai tộc chúng ta liên thủ tiêu diệt. Phi Linh Tộc này ở Thiên Nguyên đãi lục
tuy có chút thực lực nhưng cũng căn bản không chịu nổi một kích của hai tộc
chúng ta. Chỉ là vượt đãi dương đến đây có chút phiền phức mà thôi, nếu không
cũng đâu cần phải khách khí với bọn họ như vậy!” Trong mắt thanh niên một sừng
lóe lên hàn quang, ẩn ẩn sát khí.

“Đúng vậy, tuy rằng với Giác Xi Tộc các
ngươi cùng Hải Vương Tộc chúng ta, chỉ cần xuất ra một phần mười thực lực cũng
dễ dàng tiêu diệt tộc loại như Phi Linh Tộc này. Nhưng cự ly chinh phạt có chút
xa, rất có thể khiến mấy tộc kia theo đó mà lợi dụng. Phi Linh Tộc tốt nhất là
nên ngoan ngoãn nghe lời!” Gã dị tộc mắt cá âm trầm cười.

“Được rồi! Cả ngươi và ta đều không muốn bỏ
qua chân linh âm khí này, vậy mau ra tay thôi. Sau đó rời đi, còn tiếp tục bái
phỏng vài lão quái vật Phi Linh tộc.” Thanh niên một sừng thở dài một hơi, rốt
cục cũng quyết định.

“Ha ha, lời này của Mẫn huynh rất đúng!”
Người mắt cá cười vang, hai tay hắn khoát lên, đột nhiên cả người bùng lên một
tầng sóng gợn lam sắc, trong nháy mắt đã mở rộng ra đến mấy trăm mẫu, chiếm hơn
nửa không trung.

Linh quang thiểm động, lam quang này lập
tức hóa thành từng cơn sóng sắc lam chập trùng.

Người mắt cá lập tức hé miệng phun ra một
chiếc hồ lô cao độ một tấc. Nắm nó trong tay, người này nhẹ nhàng vung lên.

“Ầm ầm!” Tiếng động liên tiếp vang lên, lam
sắc quang mang bốn phía nháy mắt lấy hồ lô làm trung tâm điên cuồng xoay tròn,
sóng bốn phía cuồn cuộn từng lớp, sóng sau cao hơn sóng trước, cuối cùng cao
đến hơn mười trượng hoàn toàn bao phủ người này vào bên trong.

Thanh niên một sừng bên cạnh thấy vậy thì
mỉm cười, đột nhiên vỗ lên thiên linh cái chính mình.

Tiếng rít nổi lên!

Một cơn lốc cực lớn từ thiên linh cái thanh
niên cuồn cuộn phóng ra, thể tích cũng nhanh chóng hóa lớn, chỉ sau vài lần
chớp lên đã lớn đến vài trượng, phóng thẳng lên chín tầng mây.

Âm thanh vang động cửu tiêu từ cơn lốc phát
ra, lúc này cuồng phong đột nhiên ngừng lại rồi tán loạn biến mất. Một quái vật
độc giác thanh quang lập lòe, thân cao trăm trượng xuất hiện giữa không trung.

Quái vật này trên đầu có ngân sắc trường
giác, răng nanh trong miệng sắc bén, toàn thân bao phủ trong thanh sắc đồng
giáp. Một tay cầm một kiện hắc sắc quái nhận, một tay nâng thanh sắc ngọc bình.

Chương 1472: Cửu U Minh Thi

Quái vật ném bình ngọc trên tay lên trên
không.

Trong phút chốc, một đoàn thanh quang hiện
lên giữa không trung. Âm thanh trầm thấp vang lên, một đão hư ảnh giống y hệt
bình ngọc hiện ra, chỉ sau vài lần chớp lên đã lớn đến hơn mười trượng, hơn nữa
miệng bình hướng thẳng về vụ hải phát ra tiếng “ù ù”.

Cơ hồ cùng một thời gian, những cơn sóng
lam sắc bên kia cũng xảy ra biến hóa kinh người.

Chỉ thấy ở trung tâm sóng lam sắc phóng ra
một cột sáng chói mắt, mặt nước xung quanh cuồn cuộn đổ ra bốn phía, tại trung
tâm sóng nước xuất hiện một chiếc hồ lô màu lam thể tích không thua gì bình
ngọc đang trồi lên khỏi mặt nước, xoay tròn một vòng, miệng hồ lô cũng hướng
thẳng đến Hắc Minh vụ hải.

Hai gã dị tộc trước sau đều sử dụng pháp
quyết thôi động bảo vật.”Phốc – phôc!” từ miệng bình phun ra thanh sắc quang
trụ thô to, còn từ trong miệng hồ lô phóng ra một phiến lam sắc hà quang.

Quang trụ và hà quang đồng thời tiến thẳng
vào bên trong vụ hải. Nhất thời vụ hải bắt đầu quay cuồng, cuồn cuộn đổ về phía
quang trụ cùng lam hà.

Tiếp đó, hắc vụ quay tròn phân biệt hóa
thành hai cột khí vụ cuồn cuộn rót vào trong đó.

Tốc độ hấp thu vụ khí của hai kiện bảo vật
cực nhanh.

Chỗ quang trụ cùng lam hà đi qua, chỉ sau
một lát đã hóa thành một mảnh đất trống, nhưng hắc vụ bốn phía đã lập tức lan
đến bao trùm trở lại.

Dung lượng hai loại pháp khí này dường như
vô cùng vô tận, mặc cho hắc vụ cuồn cuộn đổ vào không dứt nhưng vẫn không hề
xuất hiện điều gì khác thường.

Đúng lúc này, phía trên không hư ảnh lam
sắc hồ lô đột nhiên xuất hiện thân hình của dị tộc mắt cá, hắn chỉ lạnh nhạt
quan sát phía dưới, không nói lời nào.

Quái vật to lớn do thanh niên một sừng
huyễn hóa ra cũng đang khoanh chân đả tọa phía dưới bình ảnh, hai mắt nhắm
chặt.

Tuy hai kiện bảo vật này đã hấp thu một số
lượng hắc vụ kinh người nhưng diện tích Hắc Minh vụ cũng không phải là nhỏ.

Hai gã dị tộc nhân này dừng ở đây hai ngày
hai đêm mới chỉ hấp thu được một phần mười hắc vụ trong vụ hải mà thôi. Xem ra
để hấp thu thất cả vụ khí nơi này còn cần đến một hai tháng thời gian mới được.

Chẳng qua hai gã dị tộc này cũng không sốt
ruột, chúng chỉ không ngừng thúc dục hai kiện bảo vật. Dường như tiêu phí một
chút thời gian này cũng không phải là chuyện gì đáng nói! Kể từ đó, Hàn Lập
trong động phủ lợi dụng những viên Vạn Lung Châu khác quan sát được hết thảy
cảnh tượng cũng càng trở lên bất an.

Hai người này dừng chân ở đây lâu như vậy,
làm sao hắn có thể an tâm tu luyện. Nếu bọn họ thu vụ xong rồi rời đi là tốt
nhất, nhưng vạn nhất họ còn ý khác thì quả thực không tốt chút nào.

Chẳng qua nếu bản thân mạo miểm rời đi thì
nguy hiểm cũng không kém hơn lưu lại đây chút nào, cho nên Hàn Lập vẫn không
dám vọng động.

Nhưng cho dù như vậy thì Hàn Lập cũng đã
dùng hơn nửa ngày thu dọn sạch sẽ động phủ của mình, ngoại trừ bảy mươi hai cây
Kim Lôi Trúc đang phong ấn phi kiếm thì tất cả những thứ khác đều đã nằm trong
trữ vật thủ trạc của hắn. Vạn nhất sự tình không ổn thì cần lập tức bỏ chạy
ngay.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, dưới sự thi pháp
của hai gã dị tộc nhân, thể tích hai bảo vật của họ cũng tăng lên gấp bội, tốc
độ hấp thu vụ khí cũng tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa cũng không biết hai gã dị tộc này
còn thi triển bí thuật thần thông nào trên hai kiện bảo vật mà vốn từ trong vụ
hải chỉ có hai cột vụ khí thì bây giờ đã hóa thành hơn mười cột.

Mỗi một cột vụ khí đều không ngừng xoay
tròn, hắc vụ trong phạm vi nhất định đều bị hút lên giữa không trung, bay vào
trong hai kiện bảo vật này.

Kể từ đó, tốc độ thu nhỏ lại của vụ hải
cũng tăng hơn trước gấp bội, bằng mắt thường có thể thấy rõ sự biến hóa về độ
nồng đậm của vụ hải.

Thấy tình hình như vậy, dị tộc mắt cả cười
hắc hắc, quay đầu hướng về phía thanh niên một sừng đã trở lại nguyên hình nói:

“Mẫn huynh, lấy tốc độ thi triển Nạp Nguyên
Thuật của chúng ta thì chỉ khoảng hơn mười ngày nữa sẽ hút sạch chân linh âm
khí tại nơi đây, đãi công cáo thành!”

Thanh niên một sừng nghe thấy vậy đang định
mở miệng nói điều gì thì sắc mặt đãi biến. Tiếp đó, từ chỗ sâu trong vụ hải
truyền ra tiếng rống giận kinh người.

Tiếng rống này vừa truyền đến đã khiến hơn
mười cột hắc vụ ngưng lại, tiếp đó bỗng “oành oành.” vỡ ra, tán loạn tiêu thất.

Ở phía dưới cho dù thanh sắc quang trụ cùng
lam hà có tác động thế nào thì tất cả hắc vụ đều bất động, ngay cả một tia nhỏ
cũng không nổi lên, phảng phất như thất cả đều hóa thành một thể.

Thấy sự việc như vậy, thanh niên một sừng
cùng dị tộc mắt cả không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ ngưng
trọng.

Tiếng rống từ phía xa truyền tới bốc chốc
lại lớn hơn vài phần, phảng phất như có thứ gì đó từ sâu trong vụ hải bay nhanh
tới nơi này.

“Là thứ kia?” Người mắt cá hỏi một câu
không đầu không đuôi.

“Chắc là vậy!” Thanh niên một sừng dường
như hiểu ý, chau mày trả lời.

“Thảo nào ta thấy những lão quái vật Phi
Linh nhân kia không động tới chân linh âm khí, hóa ra là kiêng kị quái vật này.
Bọn họ coi các chân linh cầm loại không khác gì thần linh, vô cùng cung kính.
Hơn phân nửa vật đang tới có di lưu của thiên cầm chân linh.” Người mắt cá cười
khổ một tiếng.

“Hơn phân nửa là như vậy! Cũng không biết
nó đã tiến hóa đến giai đoạn nào, nếu đã đến giai đoạn cuối cùng thì chúng ta
cũng nên sớm bỏ chạy là hơn.” Thanh niên một sừng cũng thở dài một hơi.

“Chắc chắn là vậy rồi! Ta không muốn rơi
vào trong miệng con vật này, nếu không nguyên thần tinh hồn từ nay về sau cũng
vô pháp chuyển thế.” Người mắt cá hít sâu một hơi. Thanh niên một sừng cũng
không nói tiếp mà lập tức huy động hai tay bắt quyết đánh về phía bình ảnh.

Âm thanh trầm thấp vang lên, bình ảnh như
bọt biển vỡ vụn, thanh quang từ bên trong bắn ra, xoay tròn một chút rồi rơi
thẳng vào trong tay thanh niên.

Vật này đúng là thanh sắc ngọc bình, thanh
quang trên tay thanh niên thoáng lóe lên liền biến mất vô ảnh vô tung.

Người mắt cá cũng thận trọng phất tay, sóng
lớn bốn phía tán loạn tiêu thất, hồ lô cực lớn kia nháy mắt đã thu nhỏ lại vô
số lần rồi rơi vào trong tay hắn.

Hai gã dị tộc nhân sóng vai đứng, cùng nhìn
về phương hướng phát ra tiếng rống, cả hai đều không nói một câu.

Rõ ràng tiếng rống kia rất to – rõ tựa hồ
khoảng cách không xa, nhưng ước chừng một tuần trà sau thì phía xa trong vụ hải
mới truyền tới tiếng cuồng phong gào thét. Một phiến bạch ảnh chợt hiện, đây là
một vật to đến mấy trăm trượng từ trong vụ hải phóng ra. Chỉ sau vài lần chớp
động, nó mang theo tinh khí nồng đậm vọt lên trên không trung vụ hải, lạnh lùng
nhìn chằm chằm hai gã dị tộc.

Đây là một con bạch cốt quái điểu chín đầu!
Mỗi chiếc đầu hại có hai ngọn quỷ diễm lập lòe lục mang trong mắt, cốt thân
khổng lồ của nó cũng tản ra trùng trùng âm khí đen nhánh như mực cuốn quanh
toàn thân khiến nó càng thêm nanh ác đáng sợ.

“Cửu đầu điểu! nơi đây có cất dấu di hài
hung điểu.” Người mắt cá vừa nhìn thấy bạch cốt điểu thì sắc mặt đãi biến, thất
thanh hô lên.

“Nhưng cũng may nó còn dừng lại ở giai đoạn
tiến hóa thứ hai, chưa đến giai đoạn Cửu U Minh Thi cuối cùng! Chẳng qua cũng
tương đương với chúng ta, không sai biệt lắm. Phiền toái duy nhất chính là sát
khí của Cửu Đầu Điểu, không biết nó còn lưu lại được bao nhiêu. Nếu còn bảo lưu
được hơn một nửa thì sợ rằng chúng ta nên rời đi.” Thanh niên một sừng thoáng
hiện vẻ sợ hãi trong mắt, nhưng thanh âm vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Phải thử một lần mới biết được. Chẳng lẽ
Mẫn huynh có thể bỏ qua được chân linh âm khí hay sao!” Người mắt cá do dự nhìn
cốt điểu trong chốc lát, đột nhiên cắn răng nói.

“Đương nhiên là luyến tiếc. Công pháp của
ta về sau còn cần thứ này để gia tăng uy năng, chúng ta thử một chút xem.” Khóe
mắt thanh niên một sừng nhướn len, hạ quyết tâm nói.

Lời này vừa ra khỏi miệng, người mắt cá
chưa kịp đáp lời thì con chim khổng lồ chín đầu phía trước từ trong một chiếc
đầu của nó đã rống lên một tiếng thê lệ, tiếp đó tám chiếc đầu còn lại đồng
thời há miệng.

Dưới tiếng rống mãnh liệt, chỉ thấy hỏa
cầu, phong nhận, băng chùy, lôi điện, vô số loại công kích bất đồng thuộc tính
đồng thời từ tám chiếc đầu phun ra, hằng hà sa số, cơ hồ trải rộng hơn phân nửa
hư không.

Công kích mãnh liệt, khí thế kinh người!

Thanh niên một sừng cùng người mắt cá nhìn
thấy công kích này thì ngược lại thần sắc liền tỏ ra trấn đinh.

Người mắt cá liên tiếng: “Để ta tới trước!”,
lời vừa dứt thì người này đã huy động hai tay bắt quyết, thâm lam sắc quang hà
trên người không ngừng nhộn nhạo, tiếp đó một bàn tay tùy ý điểm tới đợt công
kích phô thiên cái địa trước mặt.

“Oành!” một tiếng, một đão lam quang từ đầu
ngón tay hắn vừa bắn ra lập tức hóa thành lam sắc quang mạc trực tiếp bao phủ
bản thân và thanh niên một sừng vào bên trong.

Tiếp đó, trong miệng người mắt cá không
ngừng đọc pháp quyết thôi động quang mạc, chỉ thoáng chốc quang mạc đã hóa
thành một bức tường băng trong xuốt cao dày.

Tất cả các đòn công kích trong nháy mắt đã
ập tới đánh lên bề mặt tường băng như mưa to gió lớn.

Tiếng nổ, tiếng rít gió ầm ầm không rứt
liên tục trút vào tường băng.

Các loại công kích đan vào nhau, đủ mọi màu
sắc linh quang chói mắt bao phủ trọn tường băng.

Cửu đầu cốt điểu đứng giữa thiên không thấy
vậy thì kêu lên đắc ý, nhưng từng đợt công kích từ những chiếc đầu còn lại vẫn
không hề chậm đi chút nào, thậm chí công kích với mật độ còn lớn hơn trước,
mạnh hơn trước ba phần.

Dường như con chim này muốn đem hai gã địch
nhân tiêu diệt luôn.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ
trong quang mang đủ mọi màu sắc đằng kia truyền ra. Tiếng lách tách vang lên,
từ trong các loại hào quang đột nhiên truyền ra một phiến thâm lam quang sắc,
ánh sàng này vừa chớp lên đã lấy một tốc độ không thể tin nổi lan tràn ra hơn
trăm trượng.

Nơi lam quang đi qua toàn bộ không gian uốn
khúc mơ hồ, vô luận là công kích gì tiến vào khu vực này đều vô thanh vô tức
biến mất.

Trong lam quang văng vẳng tiếng chú ngữ của
người mắt cá.

Lam quang này quay tròn một vòng, đột nhiên
bùng sáng mạnh mẽ, một mảng lam quang cực lớn trực tiếp phóng về phía cốt điểu
với tốc độ cực nhanh, chỉ trong một thoáng hô hấp lam quang đã tới gần cốt điểu
trong gang tấc.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3