Phàm nhân tu tiên - Chương 1469 - 1470

Chương 1469: Huyết Hạnh và Nô Ngân

“Vài ngày trước chúng tôi đã nhìn thấy
thiên tượng khi tiền bối tiến giai, cho nên đến đây chúc mừng tiến bối thần
thông đãi tiến!” Tiểu thú đầu trâu cuối cùng nhìn cả hai Hàn Lập một lượt nữa
rồi giật mình tỉnh táo lại, vội vàng thi lễ, vẻ mặt vô cùng cung kính. Tất
nhiên là nó biết được Hàn Lập trước mắt đây mới là chính chủ!

“Ồ! Các ngươi sao có thể dám chắc ta thành
công tiến giai. Nói không chừng có thể đã thất bại!” Hàn Lập cười hắc hắc, hỏi
tiếp một câu.

“Tiền bối nói đùa rồi, người khác có lẽ sẽ
thất bại nhưng với đãi thần thông của tiền bối sao có thể xuất hiện việc này.”
Cự mãng ba đầu đứng giữa lập tức cướp lời, mở miệng nịnh hót.

“Hàn Lập nghe xong lời này thì cười ha hả,
đoạn lại đảo ánh mắt qua tứ yêu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Được rồi! không
cần vòng vo nữa, ta cũng đã nghe qua các ngươi tới lần này là để hiến bảo? Có
mục đích gì thì nói ra đi, ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí.”

Với tu vị hiện giờ của Hàn Lập đã hơn gấp
bội so với tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ bình thường, tuy rằng không cố ý để lộ khí thế
nhưng lời nói bình thường vẫn có thể ảnh hướng tới thiên địa nguyên khí khiến
không gian quanh đó không ngừng quay cuồng.

Tứ yêu cảm thấy không khí gần đấy trở nên
nặng nề như có ngàn cân đè lên, thân hình xiêu vẹo thiếu chút nữa là ngã xuống.

“Tiền bối bớt giận! Chúng tôi quả thực là
đến hiến bảo, tuyệt không có ác ý!” Tiểu thú đầu trâu biến sắc, một mặt cố gắng
điều động pháp lực trong cơ thể chống đỡ áp lực, một mặt cuống quýt quỳ xuống
phân trần.

“Vô duyên vô cớ đến hiến bảo! Thôi được,
trước tiên xem bảo vật các ngươi đem đến là gì, nếu có hứng thú thì ta sẽ nghe
các ngươi trình bày, còn nếu một chút tác dụng cũng không có thì các ngươi nên
lập tức rời đi.” Hàn Lập nhạt giọng nói.

Tùy theo lời Hàn Lập, áp lực trong đãi sảnh
lập tức tiêu biến khiến thâm tâm tứ yêu thở phào. Chúng vội vàng đứng thẳng
thân mình.

Tiểu thú đầu trâu cũng không dám chần chờ
liền ngầm ra hiệu với kim viên bên cạnh. Con viên này do dự một chút rồi từ
trong người lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đen, tiếp đó tự mình tiến lên vài bước
cung kính dùng hai tay dâng lên.

Hàn Lập một câu cũng không nói chỉ khẽ
ngoắc tay, “vèo.” một tiếng, hộp gỗ lập tức được nhiếp tới trong tay.

Tiếp đó tay áo hắn khẽ phất qua nắp hộp,
thoáng chốc bên ngoài hộp gỗ lóe lên thanh hà rồi tự động mở ra để lộ vật chứa
bên trong – đây là một loại quả màu đỏ tươi to bằng nắm tay, vỏ quả trải rộng
ngân sắc ti võng, hào quang không ngừng lưu chuyển.

Hàn Lập có chút kinh ngạc, cũng không cần
tứ yêu giải thích mà tự mình dùng hai ngón tay kẹp lấy quả này giơ lên dùng
thần niệm quan sát.

Trong thoáng chốc sắc mặt Hàn Lập liên tục
biến đổi, từ vẻ bất ngờ lúc đầu chuyển thành tò mò rồi lại chau mày, tiếp đó là
vẻ chù chừ không quyết.

Tứ yêu thấy biểu tình Hàn Lập như vậy thì
không khỏi liếc mắt nhìn nhau, nhưng không kẻ nào dám lên tiếng.

Ước chừng độ một tuần trà sau, Hàn Lập thở
dài một hơi để lại quả kia vào trong hộp.

“Đây là một quả Huyết Hạnh! Không ngờ rằng
ngay cả vật này các ngươi cũng tìm được.” Hàn Lập tùy ý liếc mắt qua chiếc hộp
một lần nữa rồi hướng về phía tứ thú mỉm cười nói.

“Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt một
cái đã nhìn ra lai lịch của vật ấy. Thứ này bốn người chúng tôi tìm được tại
một chỗ thượng cổ di chỉ trong Hắc Ẩn sơn mạch. Hiện giờ muốn hiến tặng nó cho
tiền bối!” Tiểu thú đầu trâu thấy Hàn Lập nhận ra được lai lịch của Huyết Hạnh
thì thoáng giật mình, nhưng trong miệng vẫn kính cẩn trả lời.

“Nếu ta nhớ không lầm thì vật này có kỳ
hiệu với huyết luyện thể, là linh dược phụ trợ khó có được cho yêu thú các
ngươi tiến giai. Có thể nói là kỳ vật ngàn năm khó gặp. Các ngươi nếu ngay cả
vật này cũng bỏ được, xem ra sự việc các ngươi sắp yêu cầu khẳng định không
nhỏ. Được rồi, vật này đối với ta đúng là có chút hữu dụng, các ngươi có yêu
cầu gì thì nói ra đi!” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, không chút hoang mang nói.

Thấy thần thái Hàn Lập như vậy, tứ yêu lại
nhìn nhau. Lúc này tiểu thú đầu trâu mới ho nhẹ một tiếng, bắt đầu mở miệng:

“Tiền bối đã nhìn thấu tư tâm thì vãn bối
cũng không dám dấu diếm. Bốn người bọn tôi lần này đến đây cũng là vì an nguy
của tính mạng!” Thần sắc tiểu thú có chút buồn bã, trong lời nói có vài phần ý
tứ cầu xin.

Vẻ mặt Hàn Lập không chút thay đổi, vẫn yên
lặng nghe con thú này nói.

Tiểu thú thấy vậy chỉ có thể miễn cưỡng
cười gượng, cẩn thận nói tiếp:

“Chúng tôi cung phụng làm việc cho Thiên
Bằng nhân, điều này hẳn không thể gạt được tiền bối Nhưng linh vật trong sơn
mạch này ngày càng ít, chỉ sợ qua ngàn năm nữa sẽ không còn gì để cung cấp. Cho
nên lần này chúng tôi tới đây là muồn nhờ tiền bối ra tay thảo bỏ “nô ngân.”
trên người, giúp chúng tôi khôi phục lại thân thể tự do không phải tiếp tục bị
nhốt trên đảo. Chỉ cần tiền bối đáp ứng việc này, mấy người vãn bối chẳng những
nguyện ý dâng tặng quả Huyết Hạnh này mà cũng đem một số vật quý hiếm tìm kiếm
được trong nhiều năm dâng tặng coi như để tỏ lòng cảm ơn. Tuy rằng với tu vị
thần thông của tiền bối thì những thứ đó không đáng là gì, nhưng chúng tôi có
chút thiên thú tầm bảo, hẳn sẽ không làm tiền bối thất vọng.”

“Nô ngân? Thảo nào ta tự hỏi tại sao các
ngươi lại không rời khỏi nơi đây, hóa ra là bị Thiên Bằng Tộc hạ cấm chế. Trước
tiên để ta xem tình hình một chút đã.” Thần sắc Hàn Lập thoáng động, bỗng nhiên
chộp về phía hư không.

Một mảng kim sắc tinh mang theo lòng chưởng
cuốn ra.

Tiểu thú chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy
toàn thân cứng đờ mất đi khống chế, cả người bị một cỗ hấp lực cuốn lấy, tự
động bay về phía Hàn Lập.

Con thú này thét lên kinh hãi, thân hình
nhỏ bé của nó thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Hàn Lập, cứ vậy trôi nổi trên
không trung không thể nhúc nhích mảy may.

Tam thú còn lại hoảng sợ, vội vàng lui lại
phía sau, vẻ mặt cảnh giác.

Nhưng Hàn Lập cũng không để ý nhìn chằm
chằm vào tiểu thú trước mặt. Lam mang trong mắt chớp động không ngừng, thần
niệm trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ thân hình tiểu thú, thẩm thấu vào bên
trong. Hắn bắt đầu kiểm tra dị dạng bên trong thân thể và tinh hồn đối phương.

Cự mãng và kim viên trong tam yêu thấy vậy
thì thoáng hiểu ra dụng ý của Hàn Lập, trong lòng mới buông lỏng, lúc này mừng
rỡ ngưng cả hô hấp yên lặng quan sát từng động tác của Hàn Lập.

Đột nhiên thần sắc Hàn Lập lộ vẻ cổ quái
tiếp đó cười khẽ vài tiếng, từ từ nâng song chưởng.

Mười ngón không ngừng điểm lên, tiếng xé
gió trong hư không liên tục phát ra. Một sợi thanh ti từ giữa hai ngón tay hắn
bắn ra, thoáng lóe lên rồi nhập thẳng vào trong cơ thể tiểu thú.

Tiếp đó Hàn Lập khẽ niệm chú, thanh ti vừa
thoát khỏi tay đã lập tức đánh tiếp ra mấy đão pháp quyết.

Tiểu thú đầu trâu bỗng rống lên, toàn thân
bỗng lóe lên thanh quang chớp động liên hồi. Một trùng ảnh đỏ tươi bị một đoàn
thanh ti bao vây, chầm chậm được lôi ra từ giữa trán tiểu thú.

Trùng ảnh kia dài độ một tấc, nhìn kỹ thì
đây chỉ là một đão hư ảnh nhàn nhạt mà thôi.

Chỉ là trùng ảnh này vừa ra khỏi trán tiểu
thú một chút thì thân hình đột nhiên uốn éo.

Mặc cho linh quang trên thanh võng không
ngừng chớp động, nhưng vẫn không có cách nào khống chế cử động của trùng ảnh mà
kéo nó ra.

Cùng lúc đó, sắc mặt tiểu thú trở lên vô cùng
thống khổ, khóe miệng run run, ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra, cuối
cùng thì trực tiếp ngất đi.

Hàn Lập thấy vậy thì trầm ngâm một chút.

Đuôi lông mày hắn nhíu lại, ánh lam mang
trong mắt lại lóe lên, miệng quát khẽ một tiếng.

Phía sau lưng hắn lóe lên thanh sắc quang
vựng, một hư ảnh thanh sắc đãi bàng hiện ra.

Đãi bàng vừa hiện thân thì lập tức ngẩng
đầu kêu lên một tiếng chói tai.

Tam yêu vốn đang nhìn đến xuất thần nghe
được tiếng kêu này thì toàn thân run lên, hai chân mềm nhũn lập tức ngã xuống
mặt đất.

Cũng khó trách tam yêu, Côn Bằng cường đãi
đâu phải đám yêu vật cấp thấp sánh được. Đám kim viên kia chẳng qua chỉ là
trung giai yêu vật mà thôi, căn bản không thể thừa nhận được uy áp trong khoảng
cách gần của thanh bằng.

Đúng lúc này, thanh sắc đãi bàng dưới sự
thôi động của Hàn Lập lập tức cúi đầu, nhanh như chớp mổ thẳng xuống phía trán
tiểu thú!

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Trùng ảnh màu đỏ tươi vốn không thể lay
động lại bị đãi bàng mổ lấy rồi trực tiếp nuốt vào trong bụng.

Kêu lên lần nữa, hư ảnh đãi bàng mới tiêu
biến.

Đám yêu vật phía dưới lúc này mới lần nữa
từ trên mặt đất đứng dậy, nhưng vẻ mặt tất cả nhìn Hàn Lập không dấu khỏi sự sợ
hãi khôn cùng.

Hàn Lập dường như không hề để ý tới tam yêu
mà cẩn thận đánh giá tiểu thú đầu trâu một chút, sau khi vừa lòng gật đầu mới
khẽ phất tay.

Tức thì thanh ti từ trong cơ thể tiểu thú
bắn ra, được Hàn Lập thu lại.

Trong nháy mắt khi thanh ti phóng ra khỏi
thân mình thì mí mắt tiểu thú khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn chưa lập tức tỉnh lại.

Hàn Lập nhướn mày liền vung tay áo; một cỗ
thanh sắc linh quang lập tức được rót vào trong cơ thể tiểu thú, thoáng chốc đã
biến mất không thấy.

Tiểu thú vốn đang hôn mê bất tỉnh thì bộ
lông bên ngoài khẽ run lên, rốt cục cũng từ từ mở ra hai mắt, tỉnh dậy.

“Cảm giác trong cơ thể ngươi thế nào, xem
trong người còn tồn tại nô ngân không?” Hàn Lập tựa lưng và ghế, ngón tay gõ
nhẹ lên thành ghế, mắt nhìn tiểu thú đầu trâu thản nhiên nói.

Tiểu thú vừa tỉnh lại nghe thấy lời này thì
ngẩn ra, nhưng theo bản năng vẫn làm theo lời Hàn Lập.

Một lát sau, trên mặt con thú này nhất thời
lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

“Nô ngân đã không còn, thật sự là không
còn. Đa tạ đãi ân của tiền bối!” Tiểu thú vội vàng hướng về phía Hàn Lập hành đãi
lễ.

Nô ngân từ trước đến nay đối với tiểu thú
không khác nào ròi ở trong xương. Hiện giờ đã bị xóa bỏ đương nhiên khiến nó
vui mừng vô cùng.

Tam thú còn lại thấy vậy cũng vô cùng vui
mừng, liên tục chúc mừng tiểu thú đầu trâu, tiếp đó liên tục dùng ảnh mắt chờ
mong nhìn về phía Hàn Lập.

“Không cần phải vội, ngươi lại đây!” Hàn
Lập nhàn nhạt cười, tùy ý chỉ về phía kim viên.

Con yêu này nhất thời do vui mừng quá lập
tức nhảy thẳng đến gần Hàn Lập.

Cứ như vậy qua độ một bữa cơm, nô ngân
trong cơ thể tứ yêu đều bị Hàn Lập dễ dàng xóa bỏ.

Tứ yêu đối với Hàn Lập đương nhiên là cảm
kích vô cùng, không ngừng cảm ơn hắn.

“Các ngươi đi thôi. Chẳng qua chỉ là một
chút giao dịch giữa ta và các ngươi mà thôi. Đúng rồi, lần kế tiếp các ngươi
cống nộp vật phẩm cho Thiên Bằng Tộc là khi nào?” Hàn Lập bỗng nhiên nhớ tới điều
gì, liền hỏi tứ yêu một câu.

“Tiền bối yên tâm, lần mới nhất chúng tôi
cống nộp cũng chưa lâu, chắc chắn mấy trăm năm nữa người Thiên Bằng Tộc mới trở
lại đảo này.” Tiểu thú đầu trâu đoán được một chút suy nghĩ của Hàn Lập, vội
vàng cung kính trả lời.

“Ồ, cũng không có việc gì, các ngươi đi
được rồi.” Hàn Lập nghe thấy lời này thì một chút kiêng kị cuối cùng trong lòng
cũng buông lỏng, bèn hướng về phía tứ thú khoát tay.

Mấy trăm năm nữa hắn cũng không biết mình
đã đi tới nơi đâu, cho dù có chút phiền phức thì cũng không thể tìm ra hắn mà
đòi.

Chương 1470: Đằng Long đan

Sau khi tứ yêu cảm kích cáo từ, Hàn Lập
ngồi trong đãi sảnh một lần nữa lấy quả Huyết Hạnh ra cẩn thận quan sát.

“Quả là không uổng công. Tài liệu ngưng
luyện pháp tướng Phạm Thánh Chân Ma đã có thêm một vị, hơn nữa lúc trước ở
Thánh Thành Thiên Bằng Tộc lại tìm được linh dược, hiện tại chỉ cần tìm được
Viêm Kim Tinh trong truyền thuyết phối hợp cùng Kim Tủy Tinh Trùng là có thể
ngưng luyện thực thể pháp tướng rồi!” Hàn Lập thì thào một chút, trên mặt không
dấu nổi vẻ sung sướng.

Sau khi đem Huyết Hạnh bỏ lại vào trong
hộp, thanh quang lóe lên, hộp trong tay bỗng chốc biến mất.

Hàn Lập ngồi trên ghế mục quang không ngừng
chớp động, có chút trầm ngâm bước ra ngoài đãi sảnh.

Một lát sau, hắn đã đi tới dược viên.

Ở trước mặt hắn đang là bảy mươi hai cây
thanh trúc xanh biếc, mỗi cây đều cao hơn một trượng được một tầng đãm kim sắc
hà quang bao phủ.

Hàn Lập đứng trước những cây trúc có cấy
phi kiếm này nhìn một lát, bỗng nhiên hắn vươn tay nắm lấy một chiếc lá trúc
gần đó.

Trong lúc ngón tay vừa tiếp xúc lá trúc thì
tiếng sét nổ vang, một đão kim hồ từ thân trúc phóng ra đánh thẳng lên bàn tay
Hàn Lập.

“Xoẹt!” bàn tay nháy mắt biến thành đen như
mực, kim hồ đánh tới bỗng chốc bị hấp thu biến mất không thấy bóng dáng.

Hàn Lập lại coi như không thấy chỉ nhắm mắt
lại, dường như đang thông qua ngón tay tiếp xúc với lá trúc cảm ứng điều gì.

Một lúc lâu sau, Hàn Lập mới mở mắt buông
lá trúc trên tay ra, nhưng lại khẽ nhíu mày.

“Tuy rằng phương pháp hữu hiệu nhưng quá
trình chuyển hóa so với dự đoán ban đầu chậm hơn một chút. Xem ra sau lúc phong
ấn vẫn rất tốt, để xem những thứ khác thế nào!” Hàn Lập sờ sờ cằm, tự nói một
mình.

Kim quang trên người hắn lóe lên, cả người
hóa thành một đão kim hồng bay ra khỏi dược viên, sau vài lần chớp lên đã biến
mất không thấy bóng dáng.

Không bao lâu, Hàn Lập đã xuất hiện ở một
gian thạch thất khác.

Trong phòng này đặt bảy tám chiếc lô đỉnh
xếp thành một vòng, phía giữa có một bệ đá lớn, mặt ngoài một đãi động hình
tròn được bạch ngọc che chắn kín mít.

Bạch ngọc này tỏa ra một tầng bạch khí nhàn
nhạt vô cùng lạnh lẽo. Đây vốn là một khối huyền băng cực lớn luyện chế thành.

Tại giá gỗ kê khắp bốn phía thạch thất có
một đống lớn nhỏ bình đựng, trong bình tỏa ra mùi thơm ngát mũi.

Đây đúng là luyện đan thất của Hàn Lập!

Tất cả đống bình này đều là một ít thành
phẩm hoặc bán thành phẩm, dược vật phụ trợ. Mặc dù tất cả đều là loại bình
thường nhưng cũng không thể thiếu.

Hàn Lập không muốn thu chúng vào trữ vật
thủ trạc cho nên đều để ở nơi này.

Ánh mắt đảo qua đám lô đỉnh kia, thoáng
chốc dừng lại tại một chiếc đỉnh xanh ở giữa.

Hàn Lập đưa tay về phía bệ đá hư không tung
ra một trảo, nhất thời vật đó lập tức bay lên rồi rơi thật mạnh xuống mặt đất
phát ra âm thanh cực lớn.

Chiếc đỉnh vô cùng nặng, trong lúc nó được
nhấc ra thì từ trong đãi động bên dưới phụt ra một đoàn lửa đỏ đậm.

Nhiệt độ bên trong mật thất thoáng chốc trở
nên nóng vô cùng, khó có thể chịu nổi.

Hàn Lập không chút do dự phất tay về phía
đỉnh xanh, vật này lóe lên một cái đã mơ hồ biến mất tại chỗ, không thấy bóng
dáng.

Ngay sau đó, đỉnh này lại xuất hiện ở phía
trên ngọn lửa đỏ đậm, dưới ánh lửa chập chùng không ngừng xoay tròn.

Trong miệng Hàn Lập niệm chú, hai tay bắt
quyết đánh ra một đão pháp quyết về phía đỉnh xanh. Thế lửa thoáng chốc mạnh
lên bao trùm cả miệng đỉnh, nuốt trọn nó vào bên trong ngọn lửa.

Hàn Lập thấy vậy mới thở ra một hơi, tiếp
đó lại lấy từ trong trữ vật thủ trạc ra một chiếc hộp ngọc.

Nắp hộp mở ra để lộ một vài quả màu tía
căng mọng.

Mỗi một quả đều lớn bằng nắm tay, tỏa ra
mùi hương mê người. Bên trong quả dường như có ẩn chứa một con tiểu long vô
cùng sống động.

Đây đúng là Chi Long Quả mà Hàn Lập có được
trong hành trình tới Mộc Linh Tộc.

Dùng quả này luyện chế ra Đằng Long Đan rất
có công hiệu tăng tiến tu vị đối với tu sĩ từ Luyện Hư sơ, trung kỳ.

Hàn Lập hiện giờ đã tiến giai tới Luyện Hư
kỳ, đương nhiên là đang chuẩn bị bắt đầu luyện chế đan dược này.

Chẳng qua linh đan này luyện chế phức tạp,
bình sinh Hàn Lập cũng hiếm thấy. Chỉ là một vài loại tài liệu phụ trợ để phối
hợp với đan dược này yêu cầu cần một mình luyện chế khiến co hắn tốn mất hơn
nửa tháng thời gian.

Nhưng cũng may thời gian bồi dưỡng Chi Long
Quả cũng rất dài, ước chừng ba vạn năm mới có quả chín một lần. Mà lúc trước do
cấp tốc bồi dưỡng Kim Lôi Trúc và Thanh La Quả cho nên chưa kịp bồi dưỡng quả
này, còn phải đợi mấy năm nữa.

Trong lòng cân nhắc như vậy, hắn đem Chi
Long Quả thu lại rồi phất tay chộp về phía giá gỗ bên cạnh lấy xuống mười mấy
chiếc bình ở đó.

Hàn Lập ở trong luyện thất luyện đan hơn
nửa tháng rồi lại tiếp tục tiến vào mật thất bắt đầu củng cố tu vị mới đột phá.

Đương nhiên trong lúc này hắn cũng bắt đầu
nghiên cứu bộ Xuân Lê kiếm trận!

Mà trong khoảng thời gian này đám tứ yêu
cũng mang tới một lượng lớn tài liệu quý hiếm tới tận cửa. Tuy rằng mấy thứ này
giá trị không nhỏ, nhưng đãi đa số không hữu dụng cho hiện nay nhưng “Hàn Lập.”
vẫn thản nhiên tiếp nhận tất cả. Tứ yêu đương nhiên không thể phân biệt được đó
là Hàn Lập thật hay giả nhưng vẫn luôn miệng cảm tạ chuyện lần trước, không
chút tỏ ra bất kính.

Dưới sự phối hợp của Đề Hồn và đệ nhị
Nguyên Anh đã điềm nhiên thu lấy những thứ này rồi liền đuổi đám yêu vật này
rời đi.

Về việc chúng nó có lập tức rời khỏi cự đảo
này để thấy trời cao biển rộng hay không thì hắn mặc kệ.

Trong những ngày kế tiếp, hết thảy mọi việc
đều diễn ra bình thường.

Mấy năm thoáng chốc trôi qua, Chi Long Quả
cũng đã bồi dưỡng thành công. Hàn Lập từ trong mật thất đi ra bắt đầu luyện chế
lượng lớn Đằng Long Đan.

Kết quả là linh đan này không những quá
trình luyện chế vô cùng phức tạp mà xác xuất thành đan cũng thấp đến sợ người.
Lấy tạo nghệ luyện đan tông sư của hắn mà mười lần luyện chế lại có đến bảy tám
lần thất bại.

Hàn Lập trong lòng đã sớm dự trù được đan
này không dễ luyện chế nhưng thấy xác xuất thành đan thấp đến vậy cũng không
khỏi giật mình.

Thế mới biết luyện chế đan dược tăng tiến
tu vị của tu sĩ Luyện Hư khó khăn thế nào, còn hơn xa so với lời đồn ban đầu.
Trách không được ở hội đấu giá Thiên Uyên Thành chưa bao giờ gặp qua đan dược
loại này, chỉ sợ Luyện Đan Sư cho dù luyện chế ra được một chút cũng không đủ
để bản thân đột phá bình cảnh, thì sao có thể dễ dàng lấy ra.

Về phần trực tiếp dùng đan dược này trực
tiếp tu luyện, tuy không nói là không có nhưng chắc chắn là cực kỳ hiếm.

Tuy rằng thâm tâm Hàn Lập có chút phiền
muộn, chẳng qua có tiểu bình thần bí trong tay hơn nữa các tài liệu phụ trợ
khác cũng không phải vật quá quý hiếm nên cũng chỉ mất thêm một chút thời gian
mà thôi, không có gì quá lo lắng.

Cứ như vậy, trong lúc Hàn Lập luyện đa, bế
quan rồi lại luyện đan thời gian cứ từ từ trôi qua.

Bốn mươi năm sau, trong mất thất Hàn Lập
đang ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay bắt quyết, toàn thân kim sắc quang vựng
không ngừng lưu chuyển chăm chú tu luyện.

Nhưng đột nhiên một cảm giác khó chịu toàn
thân nổi lên khiến hắn giật mình thu công, lập tức đứng lên.

“Dường như là có tu sĩ đãi thần thông dùng
thần niệm đảo qua nơi đây! Chẳng lẽ là…” Hàn Lập thất thanh hô lên, ngữ khí
kinh ngạc nhưng không dám quả quyết.

Có thể xuyên qua được tầng tầng cấm chế bố
trí quanh động phủ, trực tiếp mang đến áp lực kinh người này tất nhiên không
thể là tu sĩ đồng giai.

Nhưng tu sĩ từ Hợp Thể trở lên sao lại tới
nơi hoang vắng này? Chẳng lẽ là mấy vị trưởng lão Thiên Bằng Tộc hoặc các lão
quái vật khác của Phi Linh Tộc!

Mục quang Hàn Lập chớp động, tâm niệm không
ngừng suy nghĩ. Chỉ thoáng chốc, hắn liền đẩy cửa đá rời khỏi mật thất.

Chỉ thoáng chốc, Hàn Lập đã xuất hiện ở
thính đường, nơi này có khắc một pháp trận cực lớn. Tại trung tâm pháp trận là
một bệ đá, phía trên có đặt một chiếc kính đồng lục giác, mơ hồ tản ra ngân
mang.

Cũng là do Hàn Lập có lĩnh ngộ mới với Cửu
Cung Thiên Càn Phù mà mấy lần cải biến cấm chế Vạn Lung Châu. Hiện giờ chẳng
những có thể đem phạm vi của châu này mở rộng đến mấy ngàn dặm bên ngoài mà sự
huyền diệu trong đó cũng hơn xa lúc trước.

Hàn Lập bước thẳng tới trung tâm pháp trận,
hai tay bắt quyết đánh ra một đão thanh quang thẳng vào bên trong pháp trận.

Nhất thời toàn bộ pháp trận vang lên ông
ông, các loại hà quang liên tiếp hiện lên cuốn thẳng tới kính đồng trên bệ đá.

Hà quang cuộn đến mặt kính, sau một tiếng
vang nhỏ ngân quang ngoài mặt kính chợt lóe, từ đó phun ra một tầng ngân sắc
quang mạc.

Trong quang mạc, vô số quang điểm to nhỏ
khác nhau không ngừng chớp động.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua đó lập tức biến
sắc, mọi sự chú ý lập tức dồn vào góc dưới của ngân mạc – hai quang điểm vô
cùng chói mắt.

“Cái gì, tận những hai người!” Hàn Lập lắp
bắp kinh hãi, hoảng sợ. Mí mắt hắn cũng nhíu chặt xuống.

Ước chừng một tuần trà sau, hai quang điểm
trên quang mạc vẫn không nhúc nhích. Bọn họ không có ý định tiến về phía động
phủ Hàn Lập, cũng không định rời đi.

Rất rõ ràng! Hai tồn tại đáng sợ này cũng
không phải tới tìm hắn gây phiền toái, nếu không khi thần niệm đảo qua động phủ
của hắn thì cũng đã lập tức phóng tới. Chỉ là hai người này cũng không chịu rời
đi, xem ra cũng không phải là chỉ đi ngang đây thôi. Điều này quả thực khiến
Hàn Lập đau đầu! Với tu vị của hai người, hiển nhiên không vô duyên vô cớ xuất
hiện để nói chuyện mà thôi, ai mà biết đây là địch hay là bạn, hay là có tính
toán gì với đảo này. Hai người bọn họ cách động phủ bản thân chỉ mấy ngàn dặm,
chỉ cần thi triển thần thông một chút là có thể lập tức tiến tới nơi mình. Bản
thân Hàn Lập cũng không biết giải quyết thế nào cho tốt, tâm trạng vô cùng bất
ổn.

Hơn nữa lúc trước khi thần thức đảo qua hắn
có thể cảm nhận được hàn ý lạnh như băng trong đó. Điều này khiến Hàn Lập vốn
không biết mục đích của hai người này lại càng thêm bất an. Nhìn pháp trận dưới
chân, bỗng chiên hắn cắn răng ngầm hạ quyết tâm.

Hàn Lập vung tay điểm về kính đồng trên bệ
đá.

Kính này khẽ run lên, chậm rãi bay lên trên
không, toàn thân kính phát ra ngân quang chói mắt.

Đồng thời trong miệng Hàn Lập lẩm nhẩm rồi
phun ra một ngụm tinh huyết.

“Phốc!”

Ngụm tinh huyết này vừa đến phía trước kính
đồng một xích thì bỗng bạo liệt hóa thành một đoàn huyết vụ bao phủ toàn bộ
kính đồng vào trong đó.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3