Phàm nhân tu tiên - Chương 1507 - 1508
Chương 1507: Hóa huyết
“Chuyện gì xảy ra vậy, Đồ huynh lo lắng về
phương hướng kia sao?” Trung niên nhân chợt hỏi.
“Không sai, la bàn đối với hướng này cũng
có phản ứng, nhưng phản ứng lúc mạnh lúc yếu, khi mạnh thì phản ứng mạnh nhất
trong tất cả phương hướng, còn khi yếu thì dường như lại không có chút phản
ứng. Điều này thật sự có chút kỳ quái.” Lão giả nhìn chằm chằm không trung, rồi
nhìn la bàn, có vài phần hồ nghi nói.
“Xem ra người nọ là người mang dị bảo, có
thể ảnh hưởng đến cảm ứng của Thiên Huyền La Bàn thì pháp lực thật sự không
kém, chắc là thi triển thần thông nào đó che giấu tu vi, làm cho Thiên Huyền La
Bàn cũng không có cách xác định vị trí chính xác.” Trung niên nhân hơi trầm
ngâm, không quá khẳng định trả lời.
“Có lẽ là vậy, nhưng nếu là người trước thì
thôi, còn nếu là người sau thì không thể bỏ qua. Như vậy đi, trước tiên phái
hai vũ giao đi lục soát địa điểm kia, xem một chút rốt cuộc tình huống thế nào.
Sau khi có kết quả, ta và ngươi cũng đã làm xong chuyện ở hướng khác, đến lúc
đó lại đi một chuyến cũng không muộn.” Lão giả đề nghị.”Cách làm của Đồ huynh
thật vẹn toàn, cứ như thế mà làm đi. Nếu như thuận lợi thì chỉ cần nửa ngày là
sẽ giải quyết xong chuyện nơi đây.” Trung niên nhân cười hắc hắc đồng ý nói.
Hiển nhiên vị này cảm thấy đoạt vật từ trong tay vài tên Luyện Hư Kỳ không phải
là chuyện quá khó.
Lão giả nghe vậy thì gật đầu, huýt một cái,
hai ngân sắc vũ giao sau khi bay một vòng liền bay thẳng về hướng mà la bàn
chỉ. Một lát sau, chúng liền biến mất không thấy bóng dáng. Phía dưới, lão giả
và trung niên nhân không chần chờ gì nữa, cùng hóa thành hai đão kinh hồng bắn
đi hai hướng khác nhau.
Trong đó một đão đang bắn đi thì đột nhiên
bạch quang chợt lóe lên, tiếp theo mờ dần, cuối cùng biến mất không thấy đâu
nữa. Còn đão kinh hồng kia sau khi bay được hơn mười dặm thì chỉ nghe “phanh
phanh.” vài tiếng, một đoàn tử sắc vân vụ phát ra, đem độn quang bao phủ vào
trong. Một lát sau, vân vụ tán đi, bên trong liền trống trơn.
Trên bầu trời một vùng núi, một gã sắc mặt
khô vàng, trên đầu có xúc tu, cưỡi trên linh thú giống như bích hổ phi hành về
phía trước.
Bích hổ này nhìn không lớn, chỉ cỡ vài
trượng, nhưng toàn thân lại phát ra từng tầng hoàng sắc hà quang, so với màu
đất bên dưới thì đúng là nổ bật. Dưới ánh sáng ban ngày, từ trên cao nhìn lại,
dị tộc nhân cùng bích hổ này rất khó phát hiện.
Dị tộc nhân trong lúc điều khiển linh thú
phi hành thì cũng thường nhìn về phía sau, bộ dáng như sợ chết.
Người này có tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ, nhưng
không phải là Lục Phu và Đãi Đầu Nhân. Xem ra ngày đó trong Lục Quang Thành,
ngoại trừ bốn người Hàn Lập và Đãi Đầu Nhân thì còn có kẻ khác. Không biết bọn
họ làm cách nào giấu diếm sự giám thị của Đãi Đầu Nhân, cũng không cùng cao
giai của dị tộc khác liên lạc. Xem ra vị này vô cùng cẩn thận.
Trong thành hắn vẫn giấu diếm tu vi, căn
bản không muốn cùng Đãi Đầu đứng cùng một chỗ, hết sức dè dặt nên không thu hút
sự chú ý của Giác Xi Tộc. Thừa dịp lúc cửa thành mở ra, liền lặng lẽ trà trộn
vào đám thấp giai khác trong tộc chạy trốn.
Hiện tại dị tộc nhân này cách Lục Quang
Thành chừng hơn ngàn dặm, dựa theo lẽ thường thì hơn phân nửa đã an toàn, nhưng
sắc mặt hắn vẫn âm tình bất động.
Không biết vì sao, trước đó không lâu,
trong lòng hắn mơ hồ có một dự cảm bất an, phảng phất như đãi họa tùy thời đều
có thể phủ xuống.
Tộc Tâm Mị của bọn họ tuy trên Lôi Minh đãi
lục chỉ là một tộc nhỏ, nhưng đối với việc cảm ứng nguy hiểm thì lại có thần
thông trời phú. Cho nên đối với dự cảm này, hắn không chút nào khinh thường,
cực kỳ cẩn thận chú ý bốn phía.
Đột nhiên thần sắc hắn vừa động, dường như
đã nhận thấy điều gì, hai chân kẹp chặt bích hổ đỉnh chỉ hành động, đồng thời
dùng tâm thần cảm ứng. Đôi mắt lộ ra màu đỏ tươi, không ngừng đánh giá khắp
nơi. Mà trên đầu hắn, đôi xúc tu cũng tùy thời chuyển động.
Đột nhiên từ hư không gần dị tộc nhân phát
ra một đoàn bạch mang, bên trong mơ hồ có một đão nhân ảnh thoáng hiện ra. Nhân
ảnh khoát tay, một đão trùng thiên kiếm quang chém ra, cực kỳ chói mắt, chỉ vừa
chớp đã tới ngay trước người dị tộc nhân.
Dị tộc nhân cả kinh, nếu không phải đã cẩn
thận đề phòng thì sợ rằng chỉ có thể thúc thủ đợi chết. Nhưng may là vừa rồi
hắn cảnh giác, cho nên hắc quang trước người nổi lên, một hắc sắc tiểu thuẫn
quỷ dị xuất hiện, đồng thời trên người phát ra tiếng vù vù, một vòng bảo hộ ba
màu hiện ra.
Bích Hổ phía dưới cũng đột nhiên run lên,
cái đuôi dài thoáng cái hóa thành một hắc ảnh quét ngang ra, đồng thời há miệng
phun ra một đoàn lục sắc dịch cầu về hướng nhân ảnh trong bạch quang. Chất lỏng
này cực kỳ hôi thối, làm cho người ta ngửi thấy chỉ muốn nôn. Dị tộc nhân này
không hổ là tồn tại Luyện Hư Kỳ, dĩ nhiên trong nháy mắt công phu đã có nhiều
phản ứng như vậy.
Nhưng nhân ảnh trong bạch quang lại càng
kinh người, kim sắc kiếm khí chợt lóe, không bị cản trở xuyên qua hắc sắc tiểu
thuẫn trảm tới trên tam sắc quang tráo. Hắc sắc tiểu thuẩn vô thanh vô tức chia
làm hai mảnh, từ không trung rơi thẳng xuống. Dị tộc nhân liền biến sắc.”Oanh.”
một tiếng, kim quang trảm tới tam sắc quang tráo, bộc phát ra quang mang kinh
người, phát ra tiếng bạo liệt không dứt. Tam sắc quang tráo lại dĩ nhiên có thể
chặn kim sắc kiếm quang lại.
Bất quá, lúc này đoàn chất lỏng đã đánh lên
trên bạch sắc nhân ảnh, đồng thời đuôi của bích hổ cũng đã quét tới.
Nhưng bạch ảnh lại lắc mình một cái, thân
hình phảng phất như hư ảo, hai loại công kích đồng thời xuyên qua thân thể,
đánh vào khoảng không.
“Đây là thần thông gì vậy?” Dị tộc nhân cả
kinh, một bên ngừng thần nhìn, một bên lật tay, linh quang trong tay chợt lóe,
hiện ra nhiều ngân sắc phù toản. Cổ tay run lên, bộ dáng sẽ ném ra.
Nhưng đúng lúc này, tại hư không phía sau
dị tộc nhân, bỗng nhiên một luồng gió nhẹ thổi qua, một nhân ảnh quỷ dị theo
gió hiện lên. Nhân ảnh này thân hình trong suốt, xuất hiện không chút tiếng
động, phảng phất như quỷ mị.
Mà lúc này, dị tộc nhân cũng không phát
hiện dị dạng phía sau, tay giơ lên, phù toản trong tay hóa thành vô số ngân sắc
lôi quang bắn thẳng về đãi địch trước mặt.
Tiếng ầm ầm nổ ra, ngân sắc lôi quang bạo
liệt đem nhân ảnh trong bạch quang bao phủ vào trong. Ngân sắc lôi quang này
cũng không biết là loại thần thông nào, sau khi phóng ra thì nhiệt độ trong
chốc lát đã tràn ngập khắp hư không.
Nhân ảnh vừa thấy lôi quang có thanh thế
lớn như vậy, khuôn mặt gần như trong suốt khẽ nhe răng cười, cả người liền hóa
thành một tầng lục quang bắn ra, một màn khó tin xuất hiện.
Tam sắc quang tráo vốn có thể ngăn cản kim
sắc kiếm quang, nhưng đối với nhân ảnh biến thành lục quang kia lại không có
chút hiệu quả. Chỉ thấy lục quang chợt lóe, xuyên thủng màn hào quang, tiếp
theo chui thẳng vào hộ thể linh quang của dị tộc nhân. Một tiếng kêu thảm thiết
bỗng từ miệng dị tộc nhân phát ra.
Dị tộc nhân bay lên không trung, nhưng chỉ
bay lên được vài chục trượng thì thân hình liền rơi xuống, huyết nhục cả người
hắn lấy mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng khô héo biến mất. Chưa rơi
xuống đất mà chỉ còn lại da, mà ngay cả nguyên thần của dị tộc nhân cũng biến
mất không thấy.
Không có chủ nhân điều khiển, nguyên bản
lôi quang thanh thế cực lớn kia liền biến mất. Hư không một lần nữa hiện ra
nhân ảnh trong bạch quang.
Kết quả chỉ thấy kim quang trong tay chợt
lóe, đã chém bích hổ kia ra làm nhiều đoạn, sau đó liền đứng tại chỗ không nhúc
nhích.
“Hắc hắc.”, một tiếng cười đắc ý từ bộ da
phát ra, tiếp theo một màn quỷ dị xuất hiện, trong nháy mắt liền xuất hiện một
dị tộc nhân giống y như lúc trước.
Dị tộc nhân này giơ hai tay lên nhìn, trên
mặt lộ ra một tia cười quỷ dị, sau khi ánh mắt xoay chuyển thì đột nhiên ngoắc
nhân ảnh trong bạch quang một cái.
Nhất thời nhân ảnh kia từ từ đi lại, bạch
quang trên người thu lại, lộ ra hình dáng, rõ ràng là trung niên nhân Giác Xi
Tộc kia.
Chỉ là thần sắc hắn lúc này vô cùng đờ đẫn,
giống như một con rối.
“Hóa Huyết Ly Hồn đãi pháp này quả nhiên bá
đão, đáng tiếc là trước kia không luyện thành Hấp Tinh Huyết Luyện Hóa trước,
không thể lại thi triển đãi pháp này, nếu không thì dùng để đối địch đúng là
rất lợi.” Dị tộc nhân này nhìn trung niên nhân trước mặt, có chút đáng tiếc lẩm
bẩm nói.
Tiếp theo, hắn phất tay lên, một cái trữ
vật thủ trạc bắn ra, từ trong rơi ra bảy tám thứ gì đó.
Sau khi thần niệm hắn đảo qua thì không
khách khí hư không đánh ra một trảo, mấy cái hạp tử đều bị bắt lấy. Hắn bắt đầu
mở ra nhìn kỹ, không lâu sau, sắc mặt hắn có chút khó coi. Đống đồ vật này mặc
dù cũng có một số thứ tương đối trân quý, nhưng lại không có thứ hắn đang tìm.
Hắn không nói hai lời, điểm vào trữ vật thủ
trạc một cái, nhất thời một mảng thanh hà bay ra, đem tất cả lần nữa để vào
trong trữ vật trạc.
Mà “dị tộc nhân.” này lại tiếp tục suy
ngẫm, đột nhiên vội vàng dùng hai tay lục lọi trên người một trận, kết quả
ngoại trừ hai phù toản cùng vài món khác thì không còn gì.
Hừ lạnh một tiếng, dị tộc nhân có chút bất
đắc dĩ hai tay bắt quyết, một tầng lục quang từ thiên linh cái bay ra, sau khi
chớp động thì lần nữa biến thành nhân ảnh nửa trong suốt quỷ dị.
Mà dị tộc nhân thì phảng phất như bong
bóng, trong nháy mắt lại hóa thành một đống da rơi xuống đất.
Nhân ảnh nửa trong suốt kia cũng không trì
hoãn, sau khi chớp động liền quỷ dị chui vào thân hình trung niên nhân.
Trung niên nhân rùng mình, không khỏi nhắm
mắt lại, đồng thời một tầng lục mang lưu chuyển bên ngoài thân thể. Một hồi lâu
sau, trung niên nhân thở dài một hơi, lần nữa mở mắt ra. Chỉ thấy nguyên bản
ánh mắt thẫn thờ của hắn, lúc này lại trở nên sắc bén, thần quang sung túc, so
với lúc trước thì hoàn toàn khác nhau.
Chương 1508: Truy đuổi
Ngay lúc trung niên nhân đãi triển thần uy,
tại một hướng khác, Lục phu nhân hóa thành một bóng dáng mơ hồ, đồng dạng cũng
ẩn nặc thân hình phi hành trên mặt đất. Nàng bởi vì duyên cớ không thể phi độn
cho nên vẫn ẩn thân trong vòng mấy trăm dặm Lục Quang Thành.
Bất quá Lục Dư Nhân vẫn không lo lắng, đối
với thiên phú ẩn nặc của bộ tộc mình hết sức tự tin. Trừ phi là tồn tại cấp
Thánh Tộc, nếu không thì Giác Xi Tộc bình thường quyết không thể tìm thấy hắn.
Cho nên vị này từ sau khi chia tay vẫn
không ngừng tự đính giá ngọc hạp mà Đãi Đầu Nhân đưa. Hắn không ngừng đoán xem
đồ vật trong ngọc hạp rốt cuộc ra sao, có thể đổi lấy Vạn Diệu Đan mà hắn sớm
vô cùng thèm muốn. Đồng thời trong lòng cũng âm thầm tự định giá, nếu có thể mở
ngọc hạp ra thì có thể hay không có chỗ tốt lớn hơn nữa.
Lục Dư Nhân cũng không phát giác dưới mặt
đất phía sau có một đoàn tử ảnh vô thanh vô tức bám theo, một đôi mắt lạnh quan
sát không chớp mắt từng cử động của hắn.
Một lát sau, tử ảnh tựa hồ quan sát xong,
đột nhiên thân hình xoay tròn, hóa thành một tử tuyến lặn xuống phía dưới Lục
Dư Nhân. Lúc này, hai chân Lục Dư Nhân vừa vặn chạm đất. Một tiếng kinh thiên
động địa nổ ra, mặt đất bỗng nhiên bạo liệt, một đôi tay to chớp động hồng
quang bắt lấy đôi chân Lục Dư Nhân.
Vị Mặc Lục tộc nhân này hiển nhiên thất
kinh, nhưng phản ứng lại không chậm, lập tức linh quang ngoài thân chợt lóe,
thân hình xoay tròn, muốn độn quang giãy ra. Nhưng hai tay đối phương nhìn như
bình thường, nhưng lại phảng phất như hai thanh sắt cứng, Lục Dư Nhân chỉ cảm
thấy hai chân một trận đau nhức, căn bản không thể nhúc nhích chút nào.
Lần này, rốt cục sắc mặt hắn đãi biến, lập tức
há miệng phun ra một đão bạch quang xuống dưới, chém vào đôi tay kia.
Chỉ nghe tiếng kim loại “keng.” phát ra,
bạch quang thu liễm, hiện ra một tiểu kiếm dài một tấc đang bị bắn ngược lại.
Hiển nhiên phi kiếm này không thể làm bị
thương đôi tay kia.
Lục Dư Nhân hút một ngụm lương khí, nhưng
hai tay lập tức bắt quyết, tựa hồ lại muốn thi triển công pháp lợi hại gì đó.
Nhưng lúc này đã trễ.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, một mảnh hồng
quang yêu dị từ đôi tay tuôn ra, trong nháy mắt đã bao phủ lấy Lục Dư Nhân.
Nơi hồng quang đi qua, đất đai gần đó lập
tức nóng chảy thành nước, biến thành một vùng dung nham. Nhất thời một tiếng
hét thảm truyền ra.
Hộ thể linh quang của vị Mặc Lục tộc nhân
này chỉ chớp động vài cái rồi tắt hẳn.
Cơ hồ đồng thời lúc đó, tại một vùng rừng
rậm gần đó, hai gã Giác Xi Tộc Luyện Hư Kỳ đang dừng trên không trung thấp
giọng nói với nhau gì đó. Mà gần đó là bốn vũ giao đang bay quanh, không ngừng
tìm kiếm.
“Người này thật đúng là xảo trá, chúng ta
vừa mới tới gần, khí tức hắn liền biến mất, ngay cả vũ giao cũng không có cách
nào xác định vị trí. Nếu như thế thì có chút phiền phức.” Một người trong đó
thấy vũ giao thủy chung vẫn không phát hiện được gì thì trên mặt hiện ra một
tia lo lắng.
“Không cần lo lắng, người nọ bất quá cũng
chỉ là tồn tại cùng cấp với ta và ngươi, có thể đem khí tức ẩn nặc tốt như thế
thì khẳng định vẫn ở gần đây. Nếu là vậy thì chúng ta cứ ở đây, chờ khi hai vị đãi
nhân đến thì ta xem hắn còn có thể ẩn nấp đi đâu.” Tên còn lại thì bình tĩnh
hơn, mỉm cười nói.”Chỉ sợ cũng chỉ có thể như thế!” Tên thứ nhất có chút không
cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói. Mà ngay lúc này, trong một khu
rừng toàn đãi thụ, Đãi Đầu Nhân trên người khoác một kiện áo choàng màu xám,
đem khí tức ẩn giấu thật kỹ. Mà ở một hướng khác, tại một phiến núi non, một đão
kinh hồng thản nhiên phi độn nhanh về phía trước.
Trong quang mang là một gã trên thân có lân
giáp, đầu cá sấu, đúng là một gã dị tộc nhân khác đang toàn lực khống chế độn
quang phi hành.
Phía sau hắn vài dặm, là hai gã Luyện Hư Kỳ
của Giác Xi Tộc, cưỡi một phi xa to mấy trượng, ẩn nặc thân hình đuổi theo sau.
Mà phía sau phi xa lại là bốn vũ giao đang bám theo.
Lấy Lục Quang Thành làm trung tâm, bốn dị
tộc Luyện Hư Kỳ chia làm bốn hướng, nhưng cơ hồ đều đồng thời gặp cao giai Giác
Xi Tộc truy tung.
Hàn Lập đồng dạng cũng không thể may mắn
thoát khỏi.
Giờ phút này hắn đang lơ lửng trên trời
cao, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn khoảng không phía xa.
Hai vũ giao dài hơn mười trượng đang không
ngừng bay quanh.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy quái dị
giao long như thế này, chỉ tích tắc chúng đã bay đến, hơn nữa còn giống như
đang tìm kiếm thứ gì.
Bất quá lúc này Hàn Lập vẫn đang ở trong
Hóa Thanh Phù, hai quái giao tự nhiên không thể tìm được vị trí thật.
Chỉ có thể phảng phất giống như ruồi bay
quanh.
Hàn Lập sờ sờ cằm, ánh mắt đảo qua mọi nơi,
nhưng vẫn chưa phát hiện gần đó còn truy binh Giác Xi Tộc nào khác, vẻ tàn khốc
trên mặt chợt lóe, nhưng lại đang tự dịnh giá xem có hay không ra tay giải
quyết hai phiền toái này. Hai vũ giao trước mắt bất quá cũng chỉ là Hóa Thần
Kỳ, căn bản không thể là địch thủ của hắn. Nhưng hiện tại hắn vừa mới ra khỏi
Lục Quang Thành chừng hơn ngàn dặm. Nếu trong Giác Xi Tộc quả thật có tồn tại
Hợp Thể Kỳ đang dùng thần niệm giám thị hướng này, thì khi ra tay sợ rằng hành
tích của hắn sẽ bại lộ. Hàn Lập trong lòng liên tục định giá, cuối cùng theo
tiềm thức lắc đầu bỏ đi ý nghĩ này, thân hình vừa động, muốn lặng lẽ rời đi,
nhưng một màn ngoài ý muốn xuất hiện.
Hàn Lập bay được hơn mười trượng thì ngoài
thân đột nhiên lóe lên quang mang kỳ lạ, thân hình liền khôi phục như thường,
đúng là Hóa Thanh Phù vào lúc này mất đi hiệu dụng. Tình hình ngoài ý muốn này
khiến cho Hàn Lập ngạc nhiên.
Hai vũ giao thấy thân hình Hàn Lập hiện ra,
nhất thời đều cảm ứng được mà nhìn lên không trung, nhìn Hàn Lập chằm chằm.
Lúc này chúng vui mừng phát ra một tiếng
trường khiếu, hai cánh vỗ lên, khí thế hung hăng lao thẳng đến Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập có chút buồn bực, nhưng
thần sắc trầm xuống, hai tay bắt quyết, tiếng lôi minh xé gió sau lưng phát ra,
hiện ra một đôi cánh trong suốt.
Hắn nhìn về hai quái giao phía dưới, trong
mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Tiếng hừ lạnh tuy có vẻ bình thường, nhưng
vào tai hai vũ giao thì lại giống như sét đánh.
Lập tức trong đầu chúng đau như búa bổ,
không tự chủ hét thảm một tiếng, thân hình rơi thẳng xuống.
Mà lúc này hai cánh sau lưng Hàn Lập rung
lên, nhất thời hóa thành một đão thanh bạch điện hồ biến mất.
Sau một khắc, hư không bên dưới một vũ giao
ba động, thân hình Hàn Lập quỷ dị hiện ra, giơ tay đánh về phía vũ giao này.
Nhất thời một đão thanh sắc kiếm quang từ
trong hư không thoáng hiện ra vây lấy vũ giao, đem trảm làm hai đoạn, ngay cả
tinh hồn cũng bị kiếm quang chém tan tành. Thân hình Hàn Lập trở nên mơ hồ, lần
nữa biến mất không thấy. Một khắc sau, không gian bên cạnh vũ giao còn lại cũng
ba động, Hàn Lập cơ hồ hiện ra thân hình.
Một ngọc thủ trắng noãn nhẹ ấn một cái lên
thân hình quái giao, nhất thời ngũ sắc quang diễm cuồn cuộn tuôn ra, trong nháy
mắt biến nó thành ngũ sắc cự băng.
Tiếp theo kim quang trên năm ngón tay Hàn
Lập chợt lóe, kim sắc điện hồ bắn ra, đem khối băng phá tan, mà vũ giao cũng
theo đó tan vỡ.
Một đoàn lục quang từ trong thi thể vỡ vụn
bay ra, muốn nhân cơ hội độn xuất, nhưng lại bị một đão kim hồ xuất kỳ bất ý
đánh cho tiêu tán. Toàn bộ quá trình chỉ trong thời gian một lần hô hấp, liền
giết chết hai vũ giao.
Tiếp theo thân hình hắn không chút nào dừng
lại, hóa thành một đão thanh hồng bắn về phía chân trời, không hề che dấu thân
hình.
Trong suy nghĩ của hắn, nếu như Giác Xi Tộc
không có tồn tại Hợp Thể Kỳ thì căn bản không thể phát hiện tung tích của hắn,
hiển nhiên không cần che giấu làm gì.
Nhưng cũng có thể một trận vừa rồi đã kinh
động đến tồn tại bậc này, cho nên vận dụng Hóa Thanh Phù lần nữa cũng vô dụng,
không bằng trốn thật nhanh thì hơn.
Mà ngay sau khi vũ giao chết, lão giả cùng
trung niên nhân Giác Xi Tộc đều đồng thời cảm ứng được, nhìn về hướng Hàn Lập
rời đi.
Dưới chân lão giả là một đống đồ vật, một
tay cầm một ngọc hạp, hai mắt lão giả híp lại, nhìn về hướng Hàn Lập với vẻ
trầm ngâm.
Nhưng một lát sau, tay áo hắn đột nhiên
phất lên, đống đồ vật dưới chân cùng ngọc hạp liền biến mất không thấy. Sau đó
hắn bay lên không, hóa thành một đão hồng quang bắn thẳng về hướng Hàn Lập vừa
rời đi.
Mà trung niên nhân bên kia bởi vì sớm đắc
thủ, đã đi về một hướng khác.
Giờ phút này mặc dù hắn không ngừng quay
đầu nhìn về hướng Hàn Lập, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, bảo trì phương hướng
bắn nhanh đi, độn tốc nhanh hơn lúc trước gấp đôi.
Hiện tại hắn đang đến gần một mục tiêu
khác, hiển nhiên sẽ không vì vậy mà lại quay đầu đi xử lý chuyện của Hàn Lập
bên kia. Ý định của hắn là trước tiên xử lý mục tiêu gần, sau đó quay lại cũng
không muộn.
Vì vậy hai gã cường đãi nhất trong đám truy
binh Giác Xi Tộc chỉ có một người đuổi theo Hàn Lập. Tốc độ của tồn tại bậc này
quả thực nhanh đến khó tin.
Hàn Lập sau khi đánh chết hết vũ giao, hóa
thành một đão kinh hồng chạy được nửa giờ thì như cảm ứng được gì, quay đầu
lại, sắc mặt hơi biến. Chỉ thấy cuối chân trời chợt lóe hồng quang, một đão
xích hồng đang bắn thẳng đến chỗ mình.
Đão hồng quang này phảng phất như quỷ mị,
chợt lóe liền xuất hiện bên ngoài hơn trăm trượng, độn tốc so với Hàn Lập còn
nhanh hơn nhiều lần. Lam mang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, liền thấy rõ bên trong
mơ hồ có một nhân ảnh. Thần niệm quét tới thì trên mặt không khỏi biến sắc.
Thật sự là một gã Hợp Thể Kỳ, cũng may bộ
dáng chỉ là Hợp Thể Sơ Kỳ, ngay cả khi không thể địch lại thì thoát thân tuyệt
không thành vấn đề.
Tâm niệm Hàn Lập xoay
chuyển, thần sắc trong nháy mắt khôi phục lại bình thường.